Phần 208
Sáng sớm, mọi người hối nhau dậy làm cỗ. Tâm thấy rất khoan khoái. Sau khi về giường nó ngủ một mạch mãi khi thằng Tính gọi nó dậy. Chỉ có điều nó thấy chị Thanh có vẻ mệt mỏi, mắt chị thi thoảng lại liếc trộm nó. Anh Công thì thoảng nhìn nó với ánh mắt bực mình. Tâm cũng chả hiểu tại sao, tối qua anh em còn zô bia vui vẻ, ấy vậy mà…
Mọi việc lại theo guồng quay công việc. Cẩm đến muộn hơn do còn vướng thằng Thuận. Nàng cũng xúm vào làm cỗ, Hiền thi thoảng cũng vào làm khi Tâm rảnh tay trông thằng Thuận. Bữa cỗ cứ ồn ào từ sáng sớm đến mãi trưa khi mọi người đã tan tiệc. Anh Công xin phép đi ngủ không dọn dẹp. Không ai để ý, chỉ anh biết là anh quá mệt sau việc bị vợ bạo hành đêm qua. Miệng Công sặc mùi lồn Thanh, sáng đánh răng súc miệng mãi không hết. Cổ họng anh vẫn còn lợm vị nước lồn vợ, làm Công ăn cỗ không thấy ngon. Từ đó Công ít bú lồn Thanh hơn, vì nó lại làm Công liên tưởng đêm hôm đó.
Thím Lan giúp dọn dẹp qua rồi cũng xin đi nghỉ. Cả sáng làm cỗ quần quật, Lan thấm mệt, cũng do đêm qua bị Tâm vần vò làm háng nàng ê hết, cứ ngồi xổm là không ổn.
Cẩm kéo Tâm qua ôm ấp một lúc thì cũng về với Hiền và thằng Thuận. Nàng trước khi về thì nhéo tay Tâm liên hồi. Cẩm biết tin từ Thương rằng Lan sẽ ở lại 1 – 2 hôm nữa. Nàng đoán ngay ra Tâm cũng sẽ không về nhà. Từ lúc lấy Tâm, Cẩm nhiễm luôn tính của người vợ có chồng, nàng dần mặc định quyền lợi của mình với cơ thể Tâm. Cẩm yêu cầu Tâm khi Lan về phải giữ sức còn hầu hạ nàng. Tâm méo cả miệng vì cười đáp ứng nàng. Có nhiều người đàn bà cũng không phải quá tốt.
Tâm còn quên mất Hiền. Hiền u sầu khi Cẩm thông báo Tâm chưa về. Hiền kín đáo nhìn Tâm, đêm nay chả biết nàng có ngủ được không.
Buổi chiều là bữa cỗ vét. Thằng Tính đã được mẹ cho phép, tối nay nó và thằng Mạnh được đi chơi đến 10h tối, sau đó nó và thằng Mạnh sẽ ngủ cùng nhau. Sáng mai Lan sẽ đưa 2 đứa ra bến xe lên Hà Nội trước. Thằng Tính vui lắm, cứ gật gù liên tục lời mẹ dặn. Thương nhét 1 đống thứ vào balo cho nó, có lẽ nó cũng chả nhớ lắm.
Anh Công và chị Thanh đáng nhẽ chiều sẽ về Hà Nội sớm. Nhưng anh Công buổi trưa hơi mệt, dù rõ ràng anh không uống nhiều. Anh Công muốn đi luôn, nhưng mẹ muốn để mai đi, sợ anh mệt. Chị Thanh khác hẳn mọi lần, đồng ý với mẹ. Tâm luôn ấn tượng là chị không thích cuộc sống ở quê. Nghe mẹ nói mỗi lần về quê, anh chị cũng không ở quá 3 ngày. Thường lịch về ra sao thì ít khi thay đổi.
Nó chậc lưỡi, vừa tống được thằng Tính đi, đáng nhẽ đem nay nó có thể thỏa thích với mẹ và Lan. Thím nó nghe tin vậy thì cũng bắn tin lại đêm nay thím ngủ bù, háng Lan ê ẩm hết cả. Lan hẹn nó hôm sau phục thù, làm Tâm bật cười.
Trời đã về khuya, mọi người cũng mỏi mệt sau một ngày bận rộn. Tâm tắm xong mát mẻ mọi mỏi mệt tiêu tan hết. Nó đi ra chõng nằm lấy điện thoại nhắn tin cho Cẩm. Ngày hôm nay nó còn chưa bế được thằng Thuận mấy mà cứ phải làm hết việc nọ việc kia. Mẹ đang ngồi tính toán tiền nong còn thiếu mai ra chợ trả cho người ta. Nó vừa nhắn xong chúc mẹ con Cẩm ngủ ngon thì chợt tiếng kêu từ nhà vệ sinh vọng tới. Tâm lật đật chạy vào, cửa trong chốt mất rồi.
– Ai trong nhà tắm đấy.
– Chị… chị Thanh đây. Ai đau quá.
– Chị bị sao à…
– Ai… có con cóc… nó ở trong này lúc nào không biết. Chị vô ý dẫm phải nó, chị cố nhấc chân không dẫm phải nó nên bị ngã. Ai… đau quá…
– Chị có sao không. Có đứng dậy được không.
– Ai, đau chân quá.
– Cửa đóng mất rồi. Chị có mở được không.
– Chưa biết được. Để chị ngồi một lúc đã.
– Để em lên gọi anh Công.
– Thôi, anh mệt để yên anh ngủ. Lúc nãy có ai ở công ty gọi, anh trông căng thẳng. Giờ phá giấc ngủ anh khó ngủ lại. Để chị ngồi tí rồi hết thôi.
– Thế chị ngồi nghỉ đi. Em ở ngay ngoài này. Có gì chị gọi em…
– Ừ, cảm ơn em.
Tâm ngồi một lúc thì nghe tiếng động ở cửa. Nó đứng dậy, cửa mở ra. Chị Thanh đứng đó, quần áo ướt nhẹp 1 bên. Chân chị đang đứng lò cò, mặt hơi tái.
– Chị bị sái chân à.
– Không biết, nhưng đau chân, cả hông nữa. Lúc ý chị cố ý không dẫm phải nó, chân nghiêng đi sang bên. Thế nào sàn trơn chị không đứng vững nên ngã sang bên.
– Để em đỡ chị.
Tâm tiến tới cạnh chị, khom người xuống để chị vịn vào vai nó. Tay nó bám vào gần nách chị. Giờ nó mới để ý chị mặc 1 cái váy ngủ màu trắng đến đầu gối. Bình thường không có gì, nhưng khi nước vào thì cái váy như trong suốt dính vào người chị. Nó chợt thấy một phần vú chị qua lớp váy bị ướt. Bầu vú căng tròn với cái núm vú nho nhỏ.
Chị chợt quay sang nhìn nó, có lẽ chị biết nó nhìn. Nó giả vờ ho rồi dìu chị đi từng bước một. Đi đến cái chõng tre trước sân thì chị ra hiệu cho nó dừng lại. Chị vịn tay nó rồi ngồi phịch xuống.
– Cho chị nghỉ tí, mỏi chân quá.
– Chị thử duỗi các ngón chân xem.
– Để chị xem… ai… hơi đau…
– Chắc bị gân rồi chị. Lúc ý chị không bật đèn hay sao mà không nhìn thấy con cóc.
– Chị có, mà chị bật đèn xong chạy vào luôn. Chả hiểu hôm nay ăn gì, tự nhiên chị đang chuẩn bị ngủ thì đau bụng quá. Thế nên chị mới không kịp tránh.
– Thế chị đã đi chưa.
– Haha… em nói chị mới nhớ. Đau quá nên tụt mất cơn đau bụng.
– Chị đợi đây, em vào lấy cục đá em chườm chân đã cho đỡ sưng.
– Ừ, bong gân chắc phải chườm lạnh.
Tâm chạy vào lấy đá cho vào túi vải xô trong phòng. Mẹ đã ngủ từ lúc nào, bên cạnh vẫn còn giấy bút tính toán. Tâm đặt mẹ ngay ngắn lại, nó thấy thương mẹ quá. Cái trò cỗ bàn mời cả họ cả làng thế này thật là mệt. Chỉ là trả nợ miệng nhau mà thôi. Nó đi ra thì chị kêu ngay:
– Sao lâu thế em.
– Em vào lấy tấm vải xô bọc đá trong phòng mẹ. Em thấy mẹ ngủ quên nên đặt mẹ nằm cho thoải mái.
– Mấy cái trò cỗ bàn này mệt em nhỉ. Chị được ưu tiên làm mấy món nhẹ nhàng mà còn mỏi hết cả vai và lưng. Chị không quen ngồi xổm nên đứng làm, giờ đau hết bắp chân đây. Mọi khi anh Công còn bóp, giờ anh ý ngủ chả ai đấm bóp cả. Sau này chị mà có làm cỗ thì chỉ mời anh em thân thuộc, chứ làm mà mời cả làng thế này chết mất.
– Tục làng nó thế. Chứ chả ai thích cả. Chị để em chườm xem có đỡ không.