Phần 166
Mấy năm trước cái ông anh họ này lúc lên nhà mình thì vừa gầy vừa đen, lúc đo Liên cũng không thích lắm khi có người khác đến ở nhà mình. Nhưng rồi cũng quen, vả lại Tâm đi làm suốt ngày, tối ăn cơm mới gặp. Liên dần quen thuộc Tâm. Nàng dần quý Tâm hơn, gọi Tâm là anh. Tất cả chỉ vì tính cách của Tâm. Liên đã rơm rớm nước mắt khi mẹ kể cho Liên hoàn cảnh nhà bác, anh đã phải lên đây đi làm đỡ mẹ. Liên cũng đến chỗ bố làm rồi, thợ xây thì suốt ngày tiếp xúc gạch đá vôi vữa. Nhìn Tâm gầy gò mà cứ cặm cụi bê vác rồi trộn xi măng… từ lúc nào hình ảnh của Tâm đã len lỏi trong Liên. Nó không phải tình yêu nhưng có một vị trí trong lòng nàng. Tâm thật ra cũng khá thông minh. Dù đi làm nhưng tối đến Tâm vẫn chịu khó tự học. Khi nào có gì khó Tâm lại xuống hỏi Liên. Cái tình bạn của 2 anh em họ cứ từ từ bền chắc như vậy. Chả ai nói chuyện với ai mấy, nhưng cả hai đều quý mến nhau. Rồi Liên trở thành thiếu nữ, Tâm cũng thanh niên. Mấy lần đụng phải cái đó của Tâm làm tim Liên cứ đập thình thịch mãi thôi.
Cô chưa có người yêu, dù vào đại học đã lâu. Không phải không ai theo đuổi, mà do Liên chưa rung động với ai. Rồi những tiếp xúc với Tâm làm Liên dần chú ý đến nó. Cô gái nhỏ bé chưa vào đời dần bị thu hút bởi vẻ đàn ông, bởi tính dục của Tâm. Rồi Liên thấy Tâm và mẹ trên bãi cỏ. Tiếng rên rỉ của mẹ, những động tác của hai người tối hôm đó cứ ám ảnh Liên. Nàng cảm thấy ghét Tâm, nhưng lại cứ bị thu hút bởi nó. Những va chạm, rồi đụng chạm lẫn nhau làm Liên dường như bị cuốn hút bởi Tâm lúc nào không hay. Nàng chợt tương tư nó. Đôi lúc trong cơn mơ, cái cảnh trên bãi cỏ ven hồ lại tái hiện. Nhưng người nữ không phải là Lan, mà là Liên. Liên cứ đê mê trong giấc mộng xuân, rồi chợt tỉnh giấc với cái quần lót ướt đẫm.
Liên đang mê mải trong những suy nghĩ vẩn vơ về Tâm, thì bàn tay nàng đang để trên mặt nó chợt bị cầm lấy. Liên giật mình, hóa ra là Tâm. Tâm nhìn nàng mỉm cười, rồi hôn lên bàn tay Liên. Liên thẹn thùng, nhưng đầy vui sướng. Rồi Tâm mút mát ngón tay nàng, Liên định rút ra nhưng Tâm không cho. Liên nghịch ngợm, nàng lấy ngón tay cọ cọ với lưỡi nó như là đấu lưỡi nhau. Nhìn thấy nét mặt đùa nghịch của Liên, Tâm kéo mạnh Liên xuống. Miệng nó ngậm lấy môi Liên, cái lưỡi nhanh chóng lùa vào miệng Liên, tìm lưỡi Liên và mơn trớn. Liên xụi lơ người, nàng đắm chìm trong nụ hôn của nó.
Bàn tay Tâm nhanh chóng lùa vào trong áo, tìm tới bộ ngực Liên. Bầu ngực thiếu nữ đầy thanh xuân và tươi trẻ. Nó mịn màng, co giãn và cứng. Tâm vừa hôn Liên vừa vần vò vú nàng. Liên cứ quằn quại trong nụ hôn và bàn tay nó.
Cái khuy quần bò của Liên khó cởi quá. Tay nó vặn mãi mà chưa ra. Chợt Tâm chạm vào tay Liên. Nàng gạt nhẹ tay nó ra, cái khuy quần bung ra thật dễ. Liên cong mông kéo cái quần xuống đùi. Cái quần lót và cặp đùi trắng thon của Liên lộ ra trước nó. Tâm ngẩng đầu nhìn Liên. Nó thấy vẻ thẹn thùng, nhưng đầy khao khát của nàng. Liên khẽ gật đầu, nàng đồng ý cho nó. Tâm cúi xuống hôn lên môi nàng. Rồi nó vạch hẳn áo Liên lên, cái miệng tham lam bú vú nàng. Liên thở hắt liên tục, nàng ôm chặt đầu nó mà vần vò.
Tâm cứ mê mệt bú 2 bầu vú non của Liên. Ngực Liên giờ ướt đẫm nước bọt của nó. Mỗi lần nó đá lưỡi qua núm ti nàng, là y như rằng Liên hơi giật người lên. Liên đờ đẫn chả biết gì nữa. Cái quần lót của Liên đã ướt đẫm rồi.
Tâm dần buông tha ngực Liên. Nó hôn thấp dần xuống bụng nàng. Liên khá chăm tập thể dục nên da bụng rất săn và không có mỡ. Nó liếm quanh cái lỗ rốn xinh xinh của nàng. Liên cứ thót người lại dưới cái lưỡi của nó. Tâm cứ hôn dần xuống. Liên chủ động co người kéo hết quần xuống. Bộ lông quanh tam giác xanh rì rậm rạp của nàng hiện ra trước mắt nó. Tâm hôn chầm chậm quanh mu lồn nàng. Cái miệng nó chạm đến đâu là Liên như tê dại đến đấy. Chợt, cái lưỡi nó quét 1 đường dọc theo khe lồn Liên. Cú tấn công bất chợt làm Liên co rúm lại. Liên chưa kịp phản ứng tiếp thì nó cứ thế liếm láp lồn nàng. Hai cái tay rắn chắc của nó banh 2 chân Liên ra, cái mồm cứ xì xụp mút húp nước lồn Liên. Liên bịt chặt cái gối vào mồm, nàng chỉ sợ bỏ gối ra nàng sẽ hét vang nhà mất.
Chợt tiếng chân chạy lên cầu thang làm Tâm chú ý. Nhưng nó chưa kịp ngồi dậy thì cửa phòng đã mở. Lan đứng đó trước cửa phòng, nhìn chằm chằm vào nó và Liên. Liên vội vã ngồi dậy, nàng khép nép người lại, nhưng có chỗ nào kín đâu mà khép. Cả Tâm và Liên đều bối rối không biết nói gì. Lan nhìn cả hai thở dài, nàng biết sớm muộn cũng sẽ chứng kiến chuyện này, nhưng không ngờ là hôm nay.
– Liên mặc quần áo vào nhanh rồi xuống nhà. Bố con đang ngồi dưới nhà rồi đấy.
Liên lí nhí vơ đống quần áo chạy về phòng, bỏ lại Tâm ngồi đó với Lan. Lan khẽ đóng cửa phòng nhìn Tâm không nói gì. Tâm cũng xấu hổ, nó hơi cúi mặt không dám nhìn Lan. Lan nhìn nó cúi đầu như một đứa trẻ nhận lỗi trước mặt nàng, Lan vừa bực vừa buồn cười. Lan tiến lại gần, rồi véo lấy cái tay nó thật mạnh.
– Ái… ai đau quá thím.
– Đau cho chừa. Vừa mới trưa nay ở dưới với người ta mà giờ đã léng phéng với cái Liên rồi. Anh có biết chú anh vừa về, định lên tìm anh không. Em chợt nhớ tới cái Liên nên bảo chú anh nghỉ dưới nhà còn em chạy lên ngay đây. Y như rằng…
– Anh xin lỗi…
– Lỗi của anh nhiều lắm. Xuống nhà nói chuyện với chú anh ngay.
Tâm cun cút đi xuống nhà không dám nói gì. Chú lại nói chuyện với nó về các thủ tục. Chú bảo sau khi nó vào tầm 1 tháng chú sắp xếp xong ngoài này rồi sẽ vào. Một lúc sau thì Liên cũng xuống. Lan đi ngay sau nàng. Liên thấy nó thì cúi mặt rồi đi thẳng vào bếp. Lan thì lườm nó một cái, làm nó giật mình như là ông chồng bị vợ bắt quả tang ăn vụng.
Chú nói chuyện xong với nó thì lên gác. Một lúc sau nó thấy Liên chạy ù lên gác. Chưa hiểu chuyện gì thì thím đi ra lừ lừ mắt nhìn nó. Tâm nhìn thím cười mong xóa tội. Thím lại gần, rồi bất chợt bóp vào háng nó thật mạnh. Tâm hơi đau nhưng không dám phản kháng.
– Bóp nát cái này là hết đường lăng nhăng đúng không.
– Ui… thím nhẹ tay chút. Cháu biết lỗi rồi.
– Cháu có bao giờ không biết lỗi. Cháu gây tai họa cho bao nhiêu phụ nữ rồi. Giờ cháu định thế nào với cái Liên đây.
– Cháu… không biết.
– Trả lời hay nhỉ. Thím nói cho cháu biết nhé. Dù thế nào thì trước khi em nó đi làm, không được động đậy gì. Còn sau thế nào thím mặc kệ.
Lan nói xong, một dòng nước mắt chợt lăn trên má nàng. Tâm thấy xót xa, cảm giác đầy hối lỗi làm nàng khóc. Nó đưa tay ra ôm lấy Lan, bàn tay xoa lưng nàng an ủi:
– Cháu xin lỗi, đã làm thím tổn thương.
– Lại còn cháu… lúc 2 người không gọi thế nữa.
– Ừ… anh biết rồi. Anh xin lỗi.
– Nhớ lời em chưa, anh và Liên chưa được làm chuyện đó. Em cũng không cản vì em cũng không có tư cách nói nó. Nhưng anh và nó phải suy nghĩ kỹ, vì đó là tương lai hai người, cũng là hạnh phúc của con gái em. Em không muốn nó phải đau khổ, lỡ dở. Còn nếu anh và nó thành đôi, em cũng không lo lắng lắm. Chỉ là về vấn đề luân lý và khả năng làm mẹ của nó…
– Anh biết. Anh bảo Liên về điều đó rồi, mà Liên cứ cố chấp. Liên bảo có cách mà anh không biết như thế nào…
– Nhớ đấy. Nếu anh làm nó đau khổ, là em cũng đau khổ. Em và anh sẽ không như bây giờ được nữa…
Tiếng guốc nện xuống cầu thang làm Lan đẩy Tâm ra. Liên đang đi xuống. Nàng mặc một chiếc áo hở vai và váy ngắn, giày cao gót. Còn đâu hình ảnh cô nữ sinh quần bò áo phông nó hay nhìn thấy. Nó thấy ở Liên là một người đàn bà đẹp, với vai trần thật quyến rũ. Đôi chân dài tăm tắp của Liên được tôn thêm với đôi giày cao gót. Liên lại gần Tâm, khẽ cười có đôi chút ngượng ngùng.
– Em mặc vậy có được không.
– Đep… đẹp lắm. Trông em như trở thành người khác.
Liên liếc nhìn nó cái. Nó có thể thấy chút vui vẻ trong mắt Liên khi nhìn thấy bộ dạng si ngốc của nó nhìn nàng. Lan thì bĩu môi nhìn cái bộ dạng của nó. Lan dặn dò Liên mấy câu, rồi đá đít nó đuổi đi.
Nó đèo Liên trên con xe máy. Khi xe bắt đầu khởi hành, nó vặn gương và thấy Lan nhìn theo. Ánh mắt nàng hơi buồn. Vì mối quan hệ của nó và Liên, hay do người đi chơi không phải là nàng…
Cả tối đó Tâm và Liên đi xe phim, đi ăn khuya rồi dắt tay nhau đi dạo bên hồ Gươm. Cái không khí ấy làm Tâm như trở về với thời thanh niên vốn có của nó. Trái tim khẽ nhộn nhạo khi nhìn người thiếu nữ bên cạnh. Nụ cười của nàng thôi cũng làm nó khó thở. Trước giờ nó với những người phụ nữ chủ yếu thân mật trên giường. Có tâm sự cũng chỉ ôm ấp nhau rồi lại làm chuyện đó. Với mẹ thì đặc biệt hơn, nhưng không ai làm nó cảm thấy cảm xúc thời thanh niên bồng bột, ngốc nghếch như nó và Liên bây giờ. Đôi khi nhìn nhau, khẽ hôn lên môi nhau. Hay những cảm xúc kỳ diệu khi những ngón tay đan vào nhau, cùng nhau dạo phố.
Tâm chở Liên về sớm như lời Lan dặn. Mở cửa là thằng Mạnh, mặt mũi làu bàu vì phá mất đợt war cùng anh em của nó. Nhìn Liên nó biết nàng vui lắm. Cái cảm giác này nó khác với cái sự vui thích khi được nó đè lên người. Nó làm trái tim Liên cứ rộn ràng sung sướng. Tâm nhìn Liên mà càng thấy rối rắm, tóm lại nó là người như thế nào. Nó như quay cuồng trong mối quan hệ với các người phụ nữ. Lại còn Thảo Nguyên nữa, sắp tới nó vào lại gặp nàng. Tâm đau đầu khi nhìn Liên nhảy nhót đi lên cầu thang.