Phần 158
Tâm nhìn con, thằng bé đỏ hỏn, chả có gì giống nó. Thế mà Hiền và mẹ nó cứ bảo giống nó. Mẹ nó và Cẩm đã đặt tên cho đứa bé là Thuận, bỏ qua luôn nó. Tâm bật cười, Thuận thì Thuận. Cẩm mặt tái nhợt, nhưng nàng có vẻ vui. Vậy là con nàng và Tâm đã ra đời. Từ nay nàng và Tâm sẽ có một sợi dây gắn chặt lấy, Tâm sẽ không xa nàng được. Con người không có gì thì sẽ cho đi nhiều, càng có nhiều thì càng muốn giữ nhiều thì phải.
Vậy là đã một tuần từ ngày ra viện. Tâm vẫn ở nhà Cẩm chăm sóc cho nàng. Nói vậy thôi, nó chỉ là chân chạy việc. Còn chủ yếu vẫn là Hiền và mẹ nó. Cẩm đã hết đau, có thể đi lại nhẹ được. Nhìn nàng bồng con cho bú, ánh mắt người mẹ dịu dàng cưng nựng đứa con, Tâm thấy thật đáng yêu. Nó khẽ lại gần ôm chặt Cẩm, hôn nhẹ lên tóc nàng.
– Cảm ơn em.
– Chỉ cảm ơn thôi sao.
– Sau này anh đưa em giữ hết tiền nhé.
– Thôi, cầm tiền nhiều em sợ lắm. Anh có cách cảm ơn khác.
– Như thế nào.
– Khi nào em… muốn, anh phải làm em thỏa mãn. Em cũng thực tế, em không muốn cản trở anh. Chỉ cần khi nào về đây anh vẫn là bố của con em, là chồng của em là được.
– Thế em không vào Đà Nẵng với anh à.
– Không, em thích sống ở đây hơn. Em sống nửa đời người ở đây rồi.
– Vậy… để anh lo xong sự nghiệp trong đó rồi anh ra ngoài này.
– Anh ra làm gì. Anh phải ở trong đó chứ, kiếm tiền nuôi con.
– Thiếu gì việc, ngoài này còn mẹ con em, còn mẹ anh.
Cẩm im lặng chẳng nói gì. Nàng chỉ nói lẫy thôi. Ai chả muốn bên chồng. Nhưng nàng sợ vài năm nữa già rồi xấu, Tâm thì trẻ phây phây. Cẩm cũng nghe Thương kể về cái cô Thảo Nguyên. Nàng thở dài, có lẽ cô ấy hợp với Tâm hơn. Cẩm ôm chặt con, có con là đủ rồi. Vì thế, nghe Tâm nói vậy, Cẩm vừa mừng, lại vừa lo. Nàng lại nhìn cái Hiền ở xa xa đang chổng mông giặt quần áo. Nếu Hiền và Tâm…
Tâm vừa gọi điện vào trong Đà Nẵng. Không có nó mọi người vẫn làm việc chủ động. Chỉ còn ít việc nữa là xong khách sạn, giờ đang là phần sơn và ốp lát. Có cánh thợ già và giám sát của chú Tiến chắc sẽ không sao. Nó gọi xin phép chú cho nghỉ thêm chục hôm nữa. Nó nhìn Cẩm và con đang ngủ, vậy là lại sắp phải xa 2 mẹ con.
Thoát cái cũng hết thêm 7 ngày, con của Tâm và Cẩm đã cứng cáp hơn. Nhìn đôi mắt hấp háy sáng trong nhìn nó, tình cha con trong Tâm dần trỗi dậy. Nó vuốt ve cái tay bé xíu, thơm nhẹ lên đó. Cẩm nhu tình nhìn 2 cha con, nàng ước giá như Tâm không phải đi.
– Mai là anh đi phải không.
– Ừ, mai anh định lên đó bàn với chú. Sau đó xem xét rồi để chú vào đó làm cùng anh.
– Anh thật là. Anh đang làm giám đốc tự dưng thành phó giám đốc.
– Có sao đâu, toàn người nhà. Chỉ là cái chức danh thôi. Mà có cổ phần rồi mà.
– Nghe chồng em là giám đốc vẫn oai hơn. Cẩm làu bàu.
– Mà… Hiền ơi, mai con đi mấy giờ.
– Chắc buổi sáng mẹ à.
– Thế mai con với Tâm đi cùng luôn đi.
– Thế mai mẹ ở 1 mình à.
– Sao lại 1 mình. Mai bác Thương sang ở cùng mẹ mà.
– Hay con ở lại thêm.
– Vớ vẩn, con đã bị hỏng 1 môn rồi, định nã tiền mẹ học lại à. Hai người đàn bà từng này tuổi, lại không chăm được đứa bé à. Cô cứ vẽ chuyện.
Tâm cũng bị Cẩm đẩy về nhà. Tâm biết Cẩm muốn hôm nay nó ở với mẹ. Đàn bà với nhau, cùng chung chồng nên sao không hiểu.
Tâm về nhà thì đã là buổi chiều, mẹ cũng vừa đi làm về. Thằng Tính đi đá bóng chưa về. Mẹ thấy nó thì hơi ngạc nhiên, nhưng nó nhìn thấy nét vui trong mắt mẹ.
Tâm đóng cổng cẩn thận. Nó để cái xẻng chặn ở cổng làm báo hiệu. Mẹ thấy thế thì nguýt nó một cái nhưng cũng cong đít vào nhà. Tâm vội vã chạy theo. Cửa phòng mẹ đóng chốt từ bên trong không vào được. Nó loay hoay, gõ cửa, gọi mẹ ỉ ơi nhưng mẹ không ra. Mẹ ở trong phòng cười khúc khích. Tâm chưa biết cách nào vào thì cửa mở, mẹ vẫn cố nhịn cười khi nhìn vẻ mặt nó.
– Mai con đi rồi. Con muốn đêm nay được ở với mẹ.
Mẹ thôi không cười nữa. Nước mắt chợt lăn xuống gò má. Mẹ ôm chầm lấy nó òa khóc. Tâm định gỡ mẹ ra nhưng mẹ không chịu, cứ thế ôm nó.
– Mẹ, mình vào phòng đi.
– Không, em sắp về rồi.
– Con chốt cổng rồi.
– Không, nó lớn rồi. Nó biết hết đấy. Mấy lần mẹ phơi đồ lót thím cho mẹ, nó thắc mắc đấy. Sau đấy mỗi lần con về mẹ toàn phải lừa lúc nó đi học, đem lên sân thượng nhà chú phơi đấy.
– Thế tối nay con vẫn ngủ với mẹ à.
– Ăn tối thôi. Còn con đi chỗ khác ngủ đi.
– Chỗ khác là chỗ nào…
Mẹ tủm tỉm cười lách qua nó. Tâm ngơ ngác một lúc với câu hỏi chỗ khác. Chả nhẽ mẹ bảo nó qua nhà Cẩm. Cũng không… Tâm chợt nhớ lại lời mẹ nó. Nó chạy luôn 1 mạch ra đằng sau nhà chú. Cửa sau chốt chứ không khóa. Nó tủm tỉm cười, quay lại nhà. Về đến nhà thì thằng Tính đang mồ hôi nhễ nhại ngồi ở sân nhà. May thật, mình mà làm thì chết với nó rồi. Mẹ đang ở dưới nấu bếp. Tâm ngồi buôn chuyện vớ vẩn với thằng em.