Phần 144
Tâm miên man nghĩ ngợi một lúc thì cũng tỉnh. Nó thự cựa người thì đau quá, cái lưng của nó bị trúng bao nhiêu côn và gậy. Cái đau làm nó rên khẽ, đánh động Thảo Nguyên. Nàng ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù ngơ ngác. Nhìn thấy nó đã tỉnh, nàng hốt hoảng đứng dậy, rồi nàng chạy thẳng ra ngoài trong sự ngơ ngác của nó. Một lúc sau có một bác sĩ nữ trở vào, đi sau là Thảo Nguyên. Tâm im lặng để bác sĩ đo khám, Thảo Nguyên lo lắng nhìn bác sĩ khám cho nó.
– Em bây giờ cảm thấy thế nào. Đầu có thấy đau không.
– Nghiêng đầu thì cảm thấy hơi đau. Với cả đau ở sau lưng khi cựa mình. Đau tay nữa thôi ạ.
– Khám lâm sàng thì không thấy có gì. Như trên phim chụp thì em bị chấn thương sọ não, tổn thương nhẹ phổi. Giờ em đã tỉnh thế thì yên tâm hơn rồi, nhưng vẫn phải theo dõi. Có gì thì người nhà gọi ngay nhé.
Bác sĩ đi rồi còn lại Thảo Nguyên và nó. Nàng vẫn đứng đó nhìn nó chả nói gì. Tâm gượng cười bắt chuyện:
– Tôi ở đây bao lâu rồi.
– Anh mê man mất 4 hôm rồi.
– Chà, lâu thế nhỉ. Không hiểu việc ở công trường thế nào rồi. Mà sao tôi được đưa vào đây vậy.
– Chỗ xây khách sạn mới bắt đầu lại từ hôm qua thôi. Tôi nghe bảo lúc anh ngã xuống, có người ở chỗ đó phát hiện, hô hoán đuổi bọn kia đi rồi đưa anh đi viện. Sáng hôm sau chú Tiến biết chuyện, chú về dẫn mẹ tôi đi ra nhà ba tôi chửi bới loạn. Chú có vẻ làm căng lắm, đòi đưa ra tòa án. Ba tôi phải năn nỉ mẹ tôi mãi. Mẹ tôi tranh thủ đòi được bồi thường cho anh rồi.
– Chà, nói vậy bị ăn đòn cũng được quá nhỉ.
– Anh nói vớ vẩn gì vậy. Lần sau đừng nói đùa như thế.
– Tôi xin lỗi, tôi thấy cô mặt cau có quá, định nói gì vui chút.
– Tôi mới phải xin lỗi. Nếu hôm đó không do tôi…
– Việc gì đến phải đến. Do tôi chứ đâu do cô. Đã xảy ra rồi, cũng qua rồi mà.
– Không, mấy ngày vừa rồi tôi ân hận lắm. Nếu hôm đó tôi không giận anh, tôi không mở khóa cho anh về thì đã không có chuyện gì rồi.
– Chẳng nhẽ hôm đó cô định khóa cổng rồi làm gì tôi… tôi là trai ngoan đó nha.
– Trai ngoan cái đầu anh.
Nàng đập mạnh vào tay làm nó đau điếng. Thấy nó nhăn nhó Thảo Nguyên lúng túng, bàn tay nhỏ nhắn xoa cánh tay cho nó. Tâm cười cười, rồi nó nhìn Thảo Nguyên thật lâu. Ấn tượng ban đầu về lần đầu gặp gỡ của Tâm với Thảo Nguyên đã hoàn toàn thay đổi. Bên ngoài có vẻ lạnh lùng xinh đẹp của nàng ẩn dấu một con người khác muốn được ai đó khám phá. Tâm chăm chú nhìn Thảo Nguyên, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nàng. Thảo Nguyên bị nó nhìn, nàng bối rối quay mặt đi, rồi lại quay lại nhìn nó mặt dữ dằn:
– Anh cứ nhìn tôi làm gì vậy.
– Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì làm cô buồn.
– Anh cũng biết điều đó à. Tốt nhất đừng làm tôi buồn nữa.
– Tôi không biết cô lại để ý đến tôi. Nhưng tôi phải nói ra, không sẽ làm tổn thương cô nhiều hơn.
– Tôi sẽ không thèm để ý đến anh. Đàn ông các anh toàn một lũ lăng nhăng, lừa gạt.
– Có lẽ vậy.
– Trong lúc anh mê man, anh có nhắc đến tên mấy người. Anh nhắc đến mẹ anh, chị Cẩm, tên Lan, tên Thương, tên Liên, tên Huyền và cả tên Vân nữa. Tôi nhớ hết. Đó là ai vậy?
– E hèm. Người quen của tôi thôi mà.
– Anh đi làm cả ngày, quen gì quen nhiều vậy. Đó là những người phụ nữ của anh à.
– Ờ… không. Có vài người thôi.
– Trời, tôi kể có vài cái tên anh nói vài người thôi. Thế là hết chỗ đó chứ gì.
– Không… vài thôi. Liên là tên em họ tôi. Vân là một người chị tôi có tình cảm. Nhưng tôi cũng dừng bước… vì chị ý đáng có một cuộc sống hạnh phúc, với người chồng yêu thương mình. Như cô vậy.
– Vậy anh với mấy người còn lại là sao. Anh ngoại tình với họ à.
– Không… nói phức tạp lắm. Họ chồng đều chết hoặc ly hôn.
– Vậy tóm lại là trừ chị Cẩm tôi biết. Vậy còn Lan và Thương đúng không. Đây là hai người đàn bà của anh. Còn ai nữa không.
– Hết rồi. Mà đợi đã, sao cô tra khảo tôi làm gì.
– Tôi thích thì tôi hỏi, làm sao. Họ đều hơn tuổi anh à.
– …
– Này, nói đi. Không tôi quấy anh làm anh không ngủ được đâu.
– Đều tầm tuổi với Cẩm.
– Chà… tôi có nghe nói có sở thích máy bay, chẳng nhẽ anh…
Tâm sầm mặt, nó quay mặt vào giường không trả lời nữa. Thảo Nguyên cắn cắn môi nghĩ ngợi, hồi lâu nàng ngồi xuống lay nó. Nó giả vờ không biết mặc kệ nàng. Thảo Nguyên cấu nhẹ vào tay, hơi đau nhưng nó mặc kệ. Nàng mới ghé vào tai nó, nói nhỏ:
– Tôi biết Lan trong miệng anh là ai rồi.
– Là ai? Tâm giật mình quay lại hỏi nàng.
– Thím anh, có phải không?
– Sao cô biết.
– Tôi biết hết.
– Cô có gì dấu tôi phải không. Sao cô biết.
– Hứ. Anh thật… anh với cả thím anh…
– Cô không biết đâu… nói cô cũng mệt…
– Tâm! Cháu tỉnh rồi à.
Giọng Lan vang lên làm cắt đứt cuộc nói chuyện của Tâm và Thảo Nguyên. Tâm ngạc nhiên nhìn ra phía cửa, Lan đang đi vào từ phía cửa phòng, mặt mũi rạng rỡ nhìn thấy nó đã tỉnh.
– Thím… sao thím ở đây.
– Thím đi chơi không được sao. Cháu tỉnh lâu chưa.
– Cháu cũng mới tỉnh.
– Cháu thấy trong người ra sao.
– Khỏe lắm thím ạ. Bác sĩ bảo chuẩn bị ra viện được rồi, nhưng cứ ở thêm 1 – 2 ngày theo dõi theo đúng quy trình.
Tâm tỉnh bơ nói cuội, nó biết Thảo Nguyên đang bĩu môi nhìn nó nói dối. Lan vui quá, nàng sờ nắn người nó như sợ nó mất đi cân thịt nào. Chợt Lan nhớ ra:
– Để thím gọi về cho mẹ cháu. Mẹ cháu lo lắng lắm đấy.
– Mẹ cháu cũng biết chuyện ạ.
– Có, mẹ cháu bảo đang ngủ thì mơ thấy cháu gọi. Tỉnh giấc mà không dám gọi cháu. Mẹ cháu muốn vào mà thím không cho. Thím bảo giờ mẹ cháu vào thì chị Cẩm biết ngay. Đang sắp đến ngày rồi mà.
– Dì Lan. Dì và Tâm nói chuyện. Con đi về nhà chút.
– Con về à. Con về nghỉ đi. Nhìn mắt con thâm hết rồi đấy.
– Vâng, không sao đâu ạ. Con hay thức đêm nên mắt nó hay vậy.
Thảo Nguyên đi ra đến cửa, nàng nghe thấy tiếng Lan nói trong điện thoại.
– Chị Thương à, em Lan đây. Tâm nó tỉnh rồi chị ơi. Nó bảo 1 – 2 hôm nữa xuất viện được, không sao chị ạ. Vâng… vâng…
Hô hấp Thảo Nguyên như ngừng lại. Nàng định bước ra khỏi phòng nhưng thế nào lại quay lại. Dì Lan đang đưa điện thoại cho Tâm nói chuyện với mẹ. Thảo Nguyên quay lại làm Lan hơi ngạc nhiên.
– Con quên gì à.
– À không. Dì ơi mẹ anh Tâm tên là gì ạ.
– Mẹ nó tên Thương. Ủa đợt trước mẹ nó vào, con không hỏi tên à.
– Con không chú ý. Ra là thế.
Thảo Nguyên liếc nhìn Tâm. Nàng nhìn thấy nó đang nhìn nàng, ánh mắt đượm buồn. Hóa ra là thế. Thảo Nguyên hít một hơi, cúi đầu chào Lan rồi đi về.
Tâm nhìn Thảo Nguyên mất bóng sau cánh cửa. Nó tập trung nói chuyện với mẹ. Hóa ra trong cơn mơ nó gọi, mẹ có nghe thấy nó. Mẹ khóc nhiều khi nghe tin nó từ thằng cháu họ. Mẹ muốn bay ngay vào Đà Nẵng, nhưng mẹ con Cẩm qua ăn cơm, mẹ phải nín lại. Mẹ gọi cho thím để xem đặt vé thế nào, hóa ra thím đang ra sân bay, thím vào Đà Nẵng. Mẹ chuyển hướng nhờ thím vào xem nó thế nào. Ơn trời con của mẹ đã tỉnh. Nó bông đùa bốc phét với mẹ. Thế là ổn rồi, giọng mẹ có vẻ bình tĩnh lại. Nó bảo mẹ không được nói cho Cẩm. Nó xem xét mọi việc ổn rồi sẽ ra đó, ngày Cẩm sinh cũng không còn xa nữa.