Phần 137
Tâm đến nơi, đó là một căn nhà cấp 4 cũ cũ trong kiệt. Cánh cửa gỗ bạc màu đến nỗi tối mà nó vẫn nhận thấy. Đang định gõ cửa thì cửa gỗ mở, cả chị và nó đều ngạc nhiên vì thấy nhau.
– Em đến đúng giờ đấy. Chị đang định gọi xem em đi đến đâu rồi.
– Sao chị bảo đói quá không đi được.
– Thật mà. Chị đói quá, nước bọt cứ tuôn ra. Chị phải nuốt nước bọt ừng ực mới đủ sức mở cửa đấy.
Chị nói xong thì chợt ôm bụng cười. Vì chị thấy bản mặt nó thộn ra khi nghe chị nói. Thấy nó gãi đầu, chị đứng dậy, kéo nó xềnh xệch đi. Ra đến ngõ, nó mới để ý chị. Chị mặc một bộ quần áo không khác gì bụi đời. Áo sơ mi thì trông nhàu nhĩ, cái áo may kiểu gì hay chị mặc mà trông cứ xộc xệch. Quần bò thì rách tả tơi. Chị thấy nó nhìn chị như sinh vật lạ, chị phá lên cười:
– Sao, chị mặc có đẹp không.
– Không, cái này là mốt hả chị.
– Mốt, đúng mốt đấy. Chị em mình mặc giống nhau nhỉ. Nhìn em kìa, ông chủ thầu xây dựng.
Tâm nghe chị nói, nó nhìn lại mình. Có vẻ cũng hợp thật. Nó bật cười thành tiếng, làm chị sửng sốt. Chị nhìn nó bằng ánh mắt khác lạ. Nhưng rất nhanh, chị lại trở lại thành tiểu thư kiêu sa, dù trong bộ quần áo nào đi nữa…
– Đi, hôm nay em mời chị ăn nhé. Từ giờ đến khi xây xong khách sạn, chị rất nghèo.
– Chị muốn ăn gì. Ăn tôm hùm với bào ngư… là em chịu. Vì chị không có tiền trả cho em, nên em cũng phải bỏ tiền túi ra trả cho thợ. Nên em cũng rất nghèo.
Chị lườm đá nó một cái. Ngồi phắt lên con xe wave cũ đồng nát của nó, chị chỉ thẳng:
– Bún vịt, lẩu vịt, cháo vịt.
Tâm ngồi xem chị ăn. Chị ăn như đúng là bị bỏ đói 3 ngày. Cả đĩa thịt vịt chị ăn gần hết, 2 tô cháo cũng hết. Miệng chị đầy mỡ màng, nhưng trông chị ăn thật ngon miệng. Tâm chần chừ rồi cũng lấy giấy, nó khẽ lau lên chỗ mỡ trên má chị. Chị khựng lại, rồi để mặc nó lau. Chị nhìn nó, ánh mắt trêu trêu:
– Em đã đọc truyện ngôn tình chưa.
– Chưa, truyện viết về gì hả chị.
– Truyện ngôn tình, đó là một thể loại.
– À, thế thì em không biết. Em có đọc thì chỉ đọc truyện sex (nhầm nhầm… có đọc thì chỉ đọc truyện văn học).
– Hành động vừa rồi của em làm chị tưởng em đọc truyện ngôn tình rồi áp dụng với chị.
– Vậy à, em xin lỗi.
– Không. Với người khác thì không được, nhưng em làm thì chị thích.
Chị nở nụ cười tươi rói. Cái miệng vẫn còn mỡ quanh vành môi, nụ cười chị thật tự nhiên, khác hẳn với vẻ đẹp kiêu sa vốn có của chị. Tâm cũng cười, nó thích chị như bây giờ, gần gũi và không xa cách. Nó cảm thấy có thể gần chị hơn. Chứ chị vẫn đài các kiêu sa như mọi hôm, nó chỉ biết đứng xa mà ngắm.
Ăn vịt chán chê, chị lại rủ nó đi ăn chè. So với Hà Nội của nó, Đà Nẵng ăn rẻ dã man. Chị gọi 3 cốc chè, nó 1 chị 2. Nhưng chị ăn cả 3 cốc, mỗi cốc 1 ít. Còn lại nó ăn thừa. Ăn xong, chị ôm cái bụng no nặc nè tưởng như không đi nổi. Chị bắt nó dừng xe ở một công viên rồi chạy vào nằm ngay ra ghế đá.
– Thoải mái quá. Ăn no mà đi trên con xe đồng nát của em đau bụng quá.
– Chị nằm đây lạnh đấy.
– Không, mát lắm. Em ngồi đây. Làm gối cho chị.
…
Tâm tần ngần rồi ngồi xuống. Chị gác đầu lên đùi nó, những sợi tóc dài vương vấn nơi bàn tay. Chị nằm đó, nó ngồi đó, cứ thế ngắm dòng người qua lại.
– Em hôm nay có biết Trần Hùng có vợ rồi không.
– Em… cũng không rõ. Nhưng em biết ông ta có con. Dì nhờ em xây khách sạn là mẹ của cô gái đó.
– Ra vậy. Em nói ra lúc đó làm ông ta lúng túng. Em định trêu ông ta à.
– Không… em… định nói ra để chị cảnh giác.
– Haha… đúng như chị nghĩ. Nhưng em ngốc lắm. Ông ta thù khá dai đấy. Có lẽ ông ta không coi em vào đâu cả, nhưng nếu ông ta để mắt đến em thì phức tạp đấy. Ông ta có quyền, có quan hệ rộng.
– Vậy à, em sẽ chú ý.
– Dù sao cũng cảm ơn em. Nhưng chị sống ở đây lâu rồi, ai như thế nào, ngón nghề gì chị chả trải qua. Em có nhớ lần em cứu chị không. Vợ ông ta đi đánh ghen đấy.
– Thế… chị và ông ta…
– Chị sao ưa loại già bụng to đó. Chị chỉ khéo léo đưa đẩy, tạo quan hệ thôi. Chả hiểu ai xuyên tạc chị với bà vợ. Đêm hôm đó chị phải nhờ người quen, gặp trực tiếp bà ta đấy. Ba mặt một lời, xong xuôi. Nhưng lão ta vẫn thi thoảng bám chị, mệt ghê.
– Chị cứ một mình trong này, nhỡ…
– Nhỡ gặp bà vợ nào của ông nào nữa chứ gì, có em rồi còn gì.
– Hôm đó là tình cờ. Biết sau này thế nào.
– Không có chuyện tình cờ đâu. Đó là duyên số. Chị tin như vậy.
Tâm cúi xuống nhìn chị, chị cũng đang xoay mặt nhìn nó. Hai ánh mắt cứ thế nhìn nhau. Chị chợt vùng vậy, đập đập vào đùi nó:
– Cảm ơn mày, gối. Đỡ mệt rồi, đi về đi ngủ đi.
Tâm chở chị đến kiệt nhà chị. Chị lúi húi mở khóa. Mùi dạ lan ở đâu khẽ xộc vào mũi Tâm, nó làm Tâm hơi say. Say vì người, hay vì hoa? Chị quay lại, mặt cười ranh mãnh:
– Này, tối rồi. Em vào không, làm gối ôm cho chị như đợt trước.
– Không, em về thôi. Mai còn dậy làm sớm.
– Chán nhỉ, ông chủ gì mà chăm thế. Thế thôi, chị vào đây.
Chị nói nhưng cứ đứng đó. Chị nhìn nó, nó cũng nhìn chị. Rồi nó cũng nói trước:
– Chị vào đi.
– Em cứ về đi.
– Vậy… em về đây.
Tâm lên xe. Nó phóng xe đi. Ra đến đầu đường nó dừng lại. Tâm hít một hơi thật sâu cái không khí lành lạnh, làm nó tỉnh táo lại. Nó không biết ý chị là gì, nhưng nó phải tự dừng mình lại. Nó không thể lại lao vào một mối quan hệ khác. Mẹ và Cẩm còn đợi nó, con nó lại sắp sinh. Nó nghĩ đến chị Vân, chị Ngọc chắc cũng thế. Nó cũng không phải Trần Hùng, cũng không muốn làm ông ta. Tâm cứ ngồi trên xe mãi. Đằng xa đèn xanh rồi đỏ đã 3 lần. Nó khóa xe rồi đi bộ vào kiệt. Ánh sáng hắt từ cột điện xa xa làm kiệt trông khá tối. Cửa nhà chị đã đóng, chị đã vào nhà. Tâm thẫn thờ nhìn cánh cửa, rồi nó quay đầu.
– Em chưa về à? Giọng chị chợt vang lên.
– Chị… em… chị chưa vào nhà à.
– Chị… đợi xem em có quay lại không. Mà em không thèm quay lại. Chị giận quá nên đi một vòng tập thể dục cho bớt giận. Đang tính mai xử lý em thế nào.
– Em… chỉ quay lại xem chị vào nhà chưa. Tối rồi ở ngoài đường không tốt.
– Vậy giờ tốt chưa. Em định đi về tiếp à.
– Em…
– Em em cái gì. Vào nhà với chị. Chị xử lý em luôn, không để mai nữa.
– Em… thôi em về đây.
– Vào ngay. Không mai đừng có gặp chị nữa.
– Em đi đâu đấy. Không nghe chị nói gì à.
– Em đi lấy xe. Sao để ngoài đó được.
Tâm lui cùi vào. Nó nhấc xe qua bậc cửa. Cánh cửa gỗ cũ chỉ có một cái chốt sắt, 1 cái khóa ở chỗ chốt. Tâm tần ngần, rồi nó cũng bấm khóa lại. Gãi gãi đầu nó đi vào phòng khách. Chị nhìn nó hồi lâu rồi tủm tỉm cười:
– Đồ ngố rừng, trông mặt em kìa. Ngồi xuống.
– Vâng.
– Chị có ăn thịt em đâu mà sao em như vậy. Thế sao em quay lại.
– Em không biết chị vào nhà chưa. Em quay lại xem cho chắc.
– Thế sao không chịu vào làm gối ôm cho chị. Thế sao lúc nãy lại bấm khóa cửa.
– Em… em… có vợ rồi.
– Đập chết em giờ. Chị có làm gì em đâu mà sao nghĩ linh tinh thế. Chị cũng chưa muốn tiến tới một mối quan hệ nào cả. Nhưng ở thành phố này chị cô đơn lắm. Chị muốn em làm gối ôm thôi, không gì khác. Có được không.
– Vậy, hôm nay thôi.
– Mai, ngày kia chị cũng muốn thì sao.
– Em… chị đẹp thế… em sợ không kiềm chế được.
– Em yên tâm. Đầu giường chị luôn để cái kéo. Em có gì chị cắt một phát là xong.
Chị nói xong thì phá lên cười. Rồi chị tung tẩy đi về phía phòng bên trong. Nhà này chắc chị thuê, trông đơn sơ hơn nhà lần trước. Tâm ngồi đó một lúc, thì thấy tiếng chị gọi:
– Tâm ơi, vào kỳ lưng cho chị.
Tim nó đập thình thịch. Có nên vào không. Thật là dở quá. Giờ muốn về cũng không được. Thôi, cứ vào xem sao. Mang tâm lý như vậy, nó rón rén vào. Qua căn bếp là đến nhà tắm. Tay nó run run, chần chừ không muốn mở. Chợt chị ở đâu cười rúc rich:
– Trông em kìa. Đi như ăn trộm mà sao run thế.
Chị đang đứng ở phòng ngủ cười. Nó thấy xấu hổ quá. Nó gãi đầu phân bua:
– Thì chị bảo em vào kỳ lưng.
– Em vào lâu quá, chị tự kỳ rồi. Vậy mà còn nói có vợ, tay sao run thế. Vào đi ngủ đi, chị lâu không được ôm ai ngủ rồi.
Tâm lò dò đi theo chị. Nhà ngoài trông đơn sơ, nhưng phòng ngủ được chị trang trí khá đẹp, từ cái rèm cửa, đến ga giường, rồi đến đồ bày biện. Nhìn là biết phòng con gái, thơm phức. Chị nằm phắt lên giường, rồi chui vào chăn. Tâm định lên theo thì chị bảo:
– Này này, ai cho em lên giường.
– Vậy, em ngủ đâu.
– Ngủ dưới đất chứ đâu.
– Thật hả chị.
– Cái đồ ngốc này, quần áo em đi ngoài đường cũng đòi nằm trên giường chị. Em đã tắm chưa.
– Em tắm rồi.
– Có bộ quần áo ngủ đuôi giường này, em mặc vào. Chị mua theo size chị ưa thích, chả biết có vừa với em không. Mặc thử xem.
– Ai ai, em ra nhà tắm thay chứ. Em định cởi ở đây cho chị nhìn à.
Tâm bối rối, nó cầm quần áo ra nhà vệ sinh thay. Bộ quần áo còn nguyên mác, không hiểu chị mua bao giờ. Tâm mặc vào, hơi rộng, nhưng đi ngủ thế là vừa, thoải mái. Nó đi vào phòng, chị ồ một cái ngắm nó.
– Vừa chị ạ.
– Đẹp lắm, form người em đúng chuẩn chồng chị ưng đấy.
Tâm chưng hửng trước câu nói của chị. Nó cũng chả hiểu sao. Chị cứ thế nằm đảo mắt quanh người nó. Rồi chị kéo cái chăn ra, vỗ vỗ ra hiệu nó nằm xuống. Tâm nằm xuống, nó hồi hộp. Tự dưng bắt nó nằm cùng làm gì. Chị đẹp thế này, mùi chị thơm thế này, thật là hạnh hạ nó. Suy nghĩ bậy bạ làm con chim Tâm ngỏng lên trong quần. Nó không dám cử động, sợ chạm vào chị.
Chợt chị xoay sang nó. Chị cười ranh mãnh, rồi chợt mò cái tay sang người nó. Con chim đang ngỏng lên trong quần bị túm gọn.
– Bắt quả tang em có ý nghĩ xấu với chị.
– Em… có ý gì đâu. Tại phản ứng cơ thể. Chị đẹp thế, tự nhiên của em nó thế.
– Cũng có lý. Nằm cạnh chị đẹp thế này mà không có phản ứng thì đúng là ysl rồi. Tạm tha cho em.
– Chà, cái của em chưa sờ hẳn, cũng có vẻ to dài đấy nhỉ. Được được, cũng hợp tiêu chuẩn làm chồng chị.
Chị nói rồi bỏ chim nó ra. Chị với tay túm lấy tay nó. Chị nằm nghiêng sang, kéo tay nó để hờ ở bụng chị như lần trước. Tâm buộc phải nằm nghiêng theo chị. Nhưng con chim của nó vẫn to thế, chọc vào mông chị. Chị nhích nhích cái mông cọ cọ vào chim nó. Chị cười rúc rich.
– Cái của nợ này chưa đi ngủ à.
– Chị đừng cọ nữa, cọ nữa sao nó ngủ được.
Chị nằm im không cọ nữa. Cứ thế 2 người cứ nằm cạnh nhau, lắng nghe hơi thở nhau. Mãi hồi lâu chị mới lên tiếng…
– Của em sao vẫn chưa xẹp hẳn thế.
– Nó bị kích thích thì lâu xẹp lắm.
– Chà, em giới thiệu chị hàng khủng đấy nhỉ. Thôi, em quay sang bên kia, làm gối ôm cho chị.
Tâm nằm quay sang bên, chị úp người vào sau nó. Bàn tay chị ôm siết lấy bụng nó. Nó có thể thấy hơi thở của chị phả nhẹ vào áo nó. Nó cứ nằm mãi, không ngủ được. Tiếng thở của chị đã đều đều, có lẽ chị đã ngủ. Nó nhẹ nắm lấy tay chị như lần nào. Bàn tay mềm mại, âm ấm. Nó nắm lấy bàn tay ấy, vuốt ve hồi lâu rồi chìm vào giấc ngủ. Bây giờ, hai con người mới thực sự ngủ.