Phần 136
Buổi chiều mẹ và Cẩm bay. Cẩm phàn nàn biết thế đặt hẳn 6 hôm. Nó bảo hay là đi đổi vé. Mẹ phì cười, mẹ thừa biết nó định dời ngày để làm gì. Mẹ thì thầm với nó, mẹ đến ngày rồi. Cẩm cũng 7 tháng rồi, nó không nên làm nhiều, ảnh hưởng đến đứa bé. Rồi nó cứ bắn vào như thế, đứa bé ra đời sẽ bị gỉ mắt, mụn nhọt… Tâm lè lưỡi không tin, sao mà thế được. Rồi mẹ và Cẩm cũng lên máy bay. Tâm cảm thấy hẫng hụt, 4 ngày trôi qua thật nhanh quá. Có lẽ thực sự chỉ có 2 ngày.
Tâm lại quay lại cuộc sống thường nhật. Trời Đà Nẵng giờ chỉ còn lạnh chứ ít mưa bão rồi. Khách sạn mà nó xây vì thế cũng được đẩy nhanh tiến độ. Chú Tiến giục giã mọi người liên tục. Chú muốn khách sạn được hoàn thiện trước mùa hè năm sau, vào mùa du lịch. Tâm cứ thế cuốn vào công việc, cho đến môt hôm nó nhận được cuộc gọi của Ngọc.
Tâm theo địa chỉ Ngọc đưa, nó đến một quán café ven sông. Chị ngồi đó nhâm nhi ly cà phê đen. Chị vẫn vậy, đẹp và kiêu sa. Chị vẫy nó ngồi rồi gọi luôn đồ uống cho nó.
– Em trông già dặn hơn hồi trước.
– Chị thì vẫn đẹp như vậy.
– Tất nhiên rồi. Chị không đẹp thì ai đẹp. Công trình của em đang làm sao rồi.
– Vẫn tiến triển tốt chị ạ. Mà sao chị biết em ở Đà Nẵng.
– Do chính em bảo chị tháng 10 vào đây làm mà.
– Vậy à, em quên mất.
– Thực ra, hôm nọ chị đi trên đường thấy em. Em đang dắt tay một người phụ nữ. Cô ấy đang có thai thì phải. Chị thấy hai người thân thiết, nên không qua chào.
– À, đợt đó mẹ và vợ em vào chơi. Sao chị không qua, em chả nhìn thấy chị.
– Vợ em? Cô ấy là vợ em á. Chị trông hơi già.
– À vâng, cô ấy gần tuổi mẹ em. Chuyện dài lắm.
– Chà, chị không biết em có sở thích lái máy bay. Chị cũng là máy bay sao em không lái nhỉ. Chị làm mặt giận nó.
– Chắc do… chị đẹp quá. Em sợ…
– Sợ cái gì. Chị vừa xinh vừa hiền, lại còn đang độc thân. Ài, giờ chị vẫn chưa kiếm được ai vừa ý. Mà vợ em mang thai to nhỉ, sắp đẻ chưa.
– Tính đến giờ gần 8 tháng rồi chị.
– Em cũng giỏi nhỉ. Vậy là sắp lên làm bố rồi. Chị giờ đã đầu 3 rồi mà chưa có con. Đôi lúc chị cũng thèm tiếng trẻ con.
Chị nói rồi ngồi yên lặng. Chị như chìm vào một thế giới nào đó. Tâm ngồi đó đợi chị. Gần tết nên mọi người có vẻ đi lại đông hơn thì phải. Năm nay có lẽ nó không về ăn tết được. Không biết mẹ và Cẩm thế nào. Rồi còn thím với Liên nữa. Tiếng chị làm nó quay lại thực tại:
– Em đang ngẩn ngơ nhìn gì thế.
– À em đang nhìn đường thôi. Sắp tết rồi chị nhỉ.
– Ừ, năm nay em có về ăn tết không.
– Không chị ạ. Em và mấy đứa ở lại làm.
– Vậy à. Chị chuẩn bị về, đang hỏi em có về chung không. À, quên mất. Chị gọi em ra để bàn chuyện mà.
Chị vỗ vỗ đầu kêu ca cái trí nhớ kém của mình. Hóa ra là chị lo xong cái mảnh đất để xây khách sạn rồi. Không được trước biển, nhưng là ô phía sau, đi ra biển cũng gần. Chị kêu đợt rồi về bắt nã bố mẹ mãi, rồi quay sang cò quay cả chồng cũ, mới vay mượn được kha khá, chả hiểu đủ không. Chị tặc lưỡi, thôi cứ làm đi, thiếu tính sau. Chị gọi nó đến xem nó có nhận công trình khách sạn chị không. Tâm gật đầu cái rụp. Có công trình là nó nhận, nữa lại là khách sạn của… chị???
– Mà chị nói luôn nhá. Chị cũng không biết có đủ tiền không. Nên lúc đó em cứ liều liệu chị nợ tiền em đấy.
– Chỉ cần chị trả em một phần, còn đâu em ứng trả cho thợ. Chứ của em chị nợ bao giờ trả cũng được.
– Thế nhỡ không bao giờ thì sao. Chị buột miệng hỏi.
– Thì… chị cứ để vậy. Em lấy chị thay tiền nợ.
Hai người chợt yên lặng. Tâm thấy nó giường như nói hớ. Nó nói đùa thôi, nhưng câu đó mang nhiều hàm nghĩa khác. Chị nhìn nó hồi lâu, rồi chị bật cười:
– Em á… liều liệu cái miệng. Đồ dẻo mồm.
Hai chị em lại ngồi bàn tán lung tung. Chị đưa luôn cho nó thiết kế rồi đưa nó xem khu đất. Phải đến tầm tháng 4 chị mới khởi công. Vậy là còn tầm gần 3 tháng nữa. Tâm chia tay chị, nó cầm thiết kế trên tay mà phấn khởi lạ. Nếu làm được công trình này, vậy là nó sẽ có thêm nhiều vốn và kinh nghiệm. Mảnh đất này nếu trước biển mà toàn khách sạn nhỉ, có mà đủ cho nó làm hai chục năm mất.
Tâm về hớn hở như thằng bé vừa được mẹ mua đồ chơi cho. Chú Tiến thấy vậy mới gọi nó:
– Đi đâu giờ mới về thế cháu. Chú định đi nhậu với ông bạn mà tìm cháu nãy giờ. Ở đây quản lính đi chứ.
– Cháu xin lỗi. Cháu vừa đi gặp bạn. Chú sắp đi chưa, cháu định đưa cái này cho chú xem.
– Đáng nhẽ ra phải đi rồi. Mà chưa thấy cháu chú không yên tâm. Dời hẹn đến 5h chiều. Giấy tờ gì mà đưa chú.
– Thiết kế, thiết kế khách sạn chú ạ. Cháu có chị người quen ở ngoài đó. Chị ý đang định xây khách sạn trong này. Chị ý đưa cháu thiết kế, sang năm bắt đầu khởi công.
Chú nhìn nó. Ánh mắt nghiêm nghị khác thường. Nó hơi chột dạ. Nhưng rồi chú vỗ vỗ vai nó, làm nó thở phào, không có chuyện gì cả.
– Chú không biết là cháu giỏi hay vận đến. Chưa làm xong ở đây đã có công trình khác gối tay. Thế là tốt lắm. Có 2 công trình liên tục trong tay, sau này cháu sẽ kiếm được thêm công trình khác. Cô Sương có bảo chú xem ai định xây khách sạn thì giới thiệu cháu, mà giờ chưa kiếm được. Họ toàn kiếm công ty ở đây, có tiếng rồi. Cháu làm được công trình nữa thì có tiếng ngay. Được đấy.
– Cháu cũng hy vọng vậy. Nhưng chú phải giúp cháu. Chú xem thiết kế hộ cháu. Cháu xem qua nhưng có vài chỗ chưa hiểu.
– Ra kia, mày pha chè đi. Để chú xem.
Chú Tiến và Tâm ngồi gần 3h đồng hồ, qua cả giờ cơm trưa. Chú như được vào đúng sở trường của mình. Chú chỉ từng hạng mục, từng mặt cắt cho Tâm. Đoạn nào như thế nào, thiết kế theo chú đoạn này nên ra sao, đoạn này có lẽ nên chỉnh cốt thép lại cho đỡ lãng phí… Tâm ngồi nghe rồi hì hục ghi lại. Những thứ này là vô giá với nó, không thầy nào chỉ được như chú. Chú nói xong mới nhớ giờ đã hơn 3h chiều, cái bụng bắt đầu lên cơn. Chú lại gọi điện, chỉnh giờ hẹn thành… 4h chiều. Xong là chú lên xe về nhà, để kịp giờ đi nhậu.
Tâm ngồi đó nghiên cứu kỹ lại từng lời chú nói không quên mất. Nó cứ ghi ghi chép chép đến tận 7h tối, Xoan giục mãi nó mới dừng lại để đi ăn. Ăn xong nó lại ra chỗ đèn sáng ngồi nghiên cứu tiếp. Mãi đến khi gần 12h, sắp sang ngày mới nó mới dừng lại.
Hôm sau, Tâm gọi cho chị, thảo luận thêm về thiết kế. Nó lại gặp chị ở quán ven sông. Chị mặc một cái váy đến chân, áo len mỏng. Môi chị thoa nhẹ son đỏ, gương mặt hầu như không trang điểm nhưng thật đẹp. Tâm đơ mặt ra ngắm chị, mãi đến khi chị vẩy vẩy nước vào mặt nó mới tỉnh ra.
– Chị… em xin lỗi.
– Chị biết là chị đẹp, nhưng nghệt mặt ra như em thì đúng là người đầu tiên.
– Có người bảo em, ngắm gái xinh nhiều sau này sinh con gái sẽ đẹp lắm.
– Phì, chị gục đầu vào bàn cười trước lý luận của nó. Thế em ngắm nhiều vào. Mà con em sắp sinh là con gái à.
– À… em cũng không rõ.
– Trời… Sao đến con mình là con trai hay gái mà không rõ.
– Có mẹ với vợ em biết. Mà không nói. Em cũng không hỏi, con nào cũng được, có con là tốt rồi.
– Đúng, có con là tốt rồi. Tư tưởng em được đấy, không giống mấy thanh niên thời nay. Cứ thích phá trinh con gái nhưng lại muốn vợ mình phải còn trinh. Có con trai thì tung hê lên trời…
Chị lại ngồi buôn dưa lê với nó một lúc. Rồi Tâm cũng tiến tới bàn cụ thể với chị về thiết kế. Chị cũng chả hiểu gì về mấy cái này, nhưng nó trình bày xong thì chị ok luôn. Chị khen chú Tiến có mắt nhìn, chị có thể tưởng tượng ra mấy chỗ chú bảo sửa. Còn về kỹ thuật thì chị chịu. Chị bảo nó gạ chú Tiến làm giám sát cho khách sạn của chị. Tâm bảo về hỏi chú, nó cũng định vậy mà hôm qua quên mất.
Hai chị em đang bàn luận thêm về giá cả. Tâm thì sao cũng được, miễn đừng quá thấp. Nhưng chị muốn rõ ràng luôn, để chị cân đối thu chi. Tâm và chị đang ngồi tính toán các hạng mục thì ghế đối diện có người ngồi xuống:
– Em hôm nay lại ở đây à. Chờ anh phải không.
Chị và Tâm ngẩng lên. Thấy người đàn ông trước mặt, chị cười rất tươi. Tâm ngờ ngợ, nó mất 1 lúc mới nhận ra được đó là ai.
– Anh, hôm nay không bận nữa sao lại đến thăm em. Chị cho phép chưa.
– Cậu thanh niên này là… em của em à. À… đợi đã… tôi biết cậu… cậu xây nhà cho Sương phải không.
– Vâng… chú là chú Hùng, chồng cô Sương phải không.
– Ủa, vợ anh tên Ly mà. Vợ nào nữa tên Sương.
– Ờ… à… không, tôi là bố của Thảo Nguyên thôi. Cậu không ở đó xây khách sạn sao ra đây.
– Nó là thằng em của em ở ngoài Hà Nội. Em đang bảo nó nhận xây cho em cái khách sạn mà.
– À, ừ… anh đang định bảo em là anh tìm được chỗ nhận xây cho em rồi. Giá rất hữu nghị, uy tín luôn.
– Thôi, em chỉ định thầu cho em trai em rồi. Anh khất bên kia hộ em nhé.
– Rồi. Nếu là em trai em thì phải ưu tiên. Thế công trình kia xây thế nào rồi. Cháu cần giúp gì không. Trần Hùng đổi giọng qua hỏi nó.
– Vẫn tốt chú à. Có chú Tiến giám sát nên vẫn trong kế hoạch.
– Ừ, có gì cần giúp cứ hỏi chú. Trần Hùng vỗ vỗ vai nó, rất ấm áp với vẻ cha chú.
– À, thế em ăn chưa. Mình đi ăn em nhé. Anh đưaem tới quán mới mở, ngon lắm.
– Tâm đi luôn em nhé.
– Thôi, em có dặn cơm ở chỗ xây rồi. Em cũng chuẩn bị về không mọi người chờ cơm.
Tâm cũng muốn đi ăn với chị, nhưng chỉ có mình nó và chị thôi. Nó có lẽ bị lây ảnh hưởng từ chú Tiến, nên không thích Trần Hùng, dù lão ta là bố của Thảo Nguyên. Nó từ biệt chị, quay về công trường. Chú Tiến thế nào hôm nay không về, đang ngồi ăn cùng thợ. Thực ra mâm của chú chỉ gồm 5 – 6 ông già già, đang ngồi gặm chân gà uống rượu. Tiệc cũng gần tàn rồi, mấy ông đã nằm ngay ở đó nghỉ, có mỗi chú vẫn ngồi đó cà kê kể chuyện. Thấy Tâm chú vẫy vào:
– Tưởng thanh niên trưa nay đi bàn chuyện làm ăn với người đẹp rồi đi ăn luôn chứ.
– Chị ý có người quen gặp, nên đi ăn luôn với người ta rồi.
– Thế à, chắc còn cơm đấy. Mày ra xới bát rồi ra đây ngồi ăn với chú. Mấy cái lão này đi hết đi. Ăn 1 đống chân gà của tôi còn kêu tôi bốc phét.
– Chả bốc phét. Ông gầy thế này mà kêu hồi trẻ đẹp trai, rồi tán đổ mấy em. Lại còn làm chuyện đó cả tiếng. Một chú lớn tiếng tố chú Tiến.
– Ơ, tôi nói thật. Giờ già rồi nhưng gặp gái xinh tôi vẫn thưa sức làm 30 phút.
Tâm mặc kệ mấy ông đấu khẩu. Nó ra xới bát cơm, gắp thức ăn rồi ra ngồi cạnh chú. Mấy ông kia trêu chú rồi cũng tìm chỗ nghỉ tí còn làm tiếp. Tâm đang ăn thì nhớ đến Trần Hùng, nó mới hỏi chú:
– Chú, cái ông Trần Hùng cha Thảo Nguyên, ông đó có vợ rồi đúng không.
– Sao cháu hỏi thế?
Chú Tiến dừng gặm chân gà, quay sang hỏi nó. Tâm kể chuyện trưa nay cho chú. Qua đoạn nói chuyện nó hiểu là vợ Trần Hùng là người khác. Vậy dì Sương với Trần Hùng là ntn. Chú Tiến thấy nó hỏi thì im lặng. Chú tiếp tục gặm chân gà, nhấp nhấp chén rượu. Mãi sau chú mới nói:
– Cha đó là thằng khốn nạn. Hắn có vợ chưa cưới rồi nhưng vẫn lừa dối Sương. Khi Sương đi tìm hắn thì mới biết hắn đang đi chụp ảnh cưới với vợ. Lúc ý Sương đang mang thai Thảo Nguyên rồi. Sau này gặp lại, hắn lại lừa Sương lần nữa. Rồi Sương bị vợ hắn đánh ghen, hắn bỏ mặc Sương. Nhưng giờ hắn vẫn quấn quýt. Hắn chỉ coi Sương là món đồ, thích chơi thì chơi mà thôi. Giờ lại đi quấn gái khác, thằng chó.
– Vậy sao dì không cạch hắn ra.
– Sao không muốn. Nhưng hắn là bố Thảo Nguyên. Hắn miệng rất ngọt. Lúc phát hiện ra con bé là con mình hắn dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng nó. Giờ bảo Sương xua đuổi bố nó, con bé không vui đâu.
– Hèn thật. Cháu mà là chú cháu rình lúc không người cháu cho củ đậu vào đầu.
– Hay đấy. Trước chú cũng định đánh hắn, mà chưa có dịp.
Hai chú cháu cà kê dê ngỗng. Chú nhớ lại chuyện cũ, cứ thế nhâm nhỉ, rồi ngủ quay đơ luôn. Tâm uống ít nên không sao. Nó đắp chăn cho chú rồi ngồi nghiên cứu thiết kế. Mãi gần tối khi thợ bắt đầu nấu cơm, chú mới tỉnh. Chú cuống cuồng chạy ra xe, không quên mắng Tâm không gọi chú. Hôm nay chú mãi mới mời được dì đi ăn, mà giờ sắp đến giờ rồi. Tâm bật cười, nó nhìn chú phi xe như ăn cướp mà lắc lắc đầu. Tình già.
Tâm vừa tắm xong, nó đang định đi ăn thì chị Ngọc gọi. Tâm chần chừ, nhưng rồi vẫn bốc máy:
– Em nghe chị ơi.
– Em ơi chị đói quá. Từ trưa đến giờ chưa được ăn gì.
– Em tưởng trưa chị đi ăn với ông Trần Hùng.
– Chị tưởng em đi cùng thì chị mới đi. Em không đi, chị giữa đường đau bụng chay luôn rồi.
– Thế giờ chị đi ăn đi.
– Chị đói quá không đi được. Em đến địa chỉ… nhà chị. Em đến đưa chị đi ăn đi.
– … Vâng. Thế chị đợi em.
Tâm đắn đo một lúc, rồi nó quyết định mặc bình thường thôi. Áo sơ mi xanh lục hơi bạc màu với quần bò. Tâm vác xe đi trong tiếng í ới của mấy ông thợ. Gió hơi lành lạnh làm nó sảng khoái. Nó dường như biết chị làm nũng, nhưng chả hiểu sao nó cứ muốn gần chị. Có lẽ chị đẹp? Hoặc nó đa tình? Hay nó đã lâu chưa gần ai đó. Tâm hít hơi gió lạnh cho tỉnh táo. Có làm sao, nó là Tâm mà. Làm việc tùy tâm, có gì cứ đắn đo ngại ngùng.