Phần 123
Sau ngày hôm đó, cuộc sống trở lại bình thường với Tâm. Giữa mùa mưa ở Đà Nẵng xen lẫn nhưng cơn gió lạnh từ miền Bắc tràn vào, khách sạn dần cao lên trong sự phấn khởi của mọi người. Ngày mùng 1 tết tây, chú Tiến thông báo nghỉ, mang theo 1 túi 5 kg thịt bê thui với 2 can rượu. Mấy bác thợ già đi mua thêm lòng dồi… bữa tiệc linh đình được diễn ra. Ai cũng ăn uống, kể cả 3 người phụ nữ. Tâm vui lắm, 3 tháng trời, dù mới được tầm 1 nửa công trình, mà thực ra còn nhiều cái phức tạp, nhỏ nhặt lắm, nhưng với nó thế là tốt lắm rồi.
Tâm hơi chếnh choáng, nhưng hôm nay có phải làm việc đâu. Mọi người vẫn tiếp tục hò dô liên tục. Chú Tiến vẫn chiến đấu, nhưng có vẻ cũng sắp thua rồi. Cả chiếu ăn người trụ được thì tiếp tục, người không chịu được thì kiếm 1 góc nằm ngủ. Tâm phải rút. Nó vẫn chiến đấu tiếp được nhưng cần có một người trông coi, đề phòng. Nó đi ra lán.
Đang định đặt lưng nghỉ ngơi, thì nó thấy người nói. Ngó ra thì ra là 2 người phụ nữ: Xoan và Hà. Hà đang đứng cạnh vòi nước, vứt mạnh đống quần áo xuống chậu, miệng làu bàu không ngớt, Xoan thì rúc rich cười bên cạnh. Hóa ra ông Thà chồng Hà vừa mới rút khỏi bữa nhậu, nhưng trước khi gáy ro ro thì đã thả một bãi vào ngực Hà. Hà bực mình vì lạnh lẽo còn phải thay áo với cả giặt. Hà gọi Xoan ra để cảnh giới. Cả 2 cô cứ nhòm ra phía ngoài, không để ý thằng Tâm đang nằm trong lán nhìn lén.
Hà khẽ khàng cởi cái áo khoác nỉ bên ngoài đưa cho Xoan, bên trong của cô là cái áo thun cao cổ màu xanh da trời. Hà vén áo tuột qua đầu, bộ ngực trắng lốp của Hà nảy tưng lên được bao bọc bởi cái áo ngực. Hà năm nay chắc hơn Xoan vài tuổi là cùng. Hà không cao như Xoan, nhưng được làn da trắng hơn. Bộ ngực gái 2 con vẫn tròn to và trắng, không hiểu bỏ áo ngực ra nó thế nào.
Hà lấy cái khăn đã được ngâm trong thau nước ấm, khẽ lau lên ngực mình. Trời lành lạnh nhưng cô vẫn làm cẩn thận, lau đi lau lại ngực cho thật sạch.
– Chị Hà đẻ 2 lứa mà ngực đẹp quá nhỉ. Chả bù em, mới có 1 đứa mà gião hết rồi.
– Gớm, của chị bỏ áo ngực ra nó cũng không căng như thời con gái được đâu. Con bú, rồi chồng bú. Mà của em sinh con trai, nó phá cơ thể lắm. Của chị 2 đứa con gái nên đỡ hơn.
– Thật hả chỉ, con nào chả là con.
– Chị nghe mẹ bảo sinh con trai người phụ nữ hồi phục khó hơn con gái. Mà còn do em giữ gìn với tập luyện. Không chị em mình đẻ rồi, mông ngực nhanh xuống cấp lắm. Chị là vì sợ lão Thà đi tòm tem, lên vào đây phải đi cùng đấy chứ. Hai đứa ở nhà vứt cho ông bà mấy tháng rồi, chị nhớ chúng nó quá.
– Em cũng nhớ thằng cu nhà em. Mà em chả sợ ông Xuân nhà em đi đâu cả. Có giỏi đi thì cứ đi, đừng mang bệnh về nhà và mang tiền cho gái là được. Em nói thằng trước mặt ông ý rồi. Em vào đây cùng ông ý kiếm thêm. Nếu xong cái khách sạn này mà có cái khách sạn khác em cũng về. Đi thế này lâu quá.
– Ừ, chị định đến tết chị về luôn đây. Nhà chị mẹ chồng chăm 2 đứa là hết hơi rồi. Bố chồng chả giúp gì được mấy. Chị về xem nhà cửa, còn đi cấy mấy sào lúa, mẹ chồng chị làm một mình không được.
Hai chị em cứ câu ra câu vào. Hà đã mặc xong áo, giờ nàng cởi quần ra. Cặp đùi gái 2 con mà vẫn gọn quá, không tí mỡ thừa nào. Tâm chợt thấy Hà dạng chân ra để lau đùi, mu lồn Hà to và phồng lên hẳn lớp quần lót. Con chim thằng Tâm cứng đơ ở trong quần.
Tiếng còi xe pip pip vang lên, kéo thằng Tâm lại thực tế. Từ trên xe, Sương bước xuống. Hôm nay mùng 1, Sương đưa con bé Thảo Nguyên về thăm bố nàng từ sáng sớm. Ăn trưa xong nàng phải quay lại hải quan giải quyết nốt giấy tờ. Trên đường đi về Sương mới nhớ tới Tiến hôm nay ăn liên hoan với nhóm thợ. Nàng gọi điện mà anh không bắt máy. Sương đi thẳng đến công trình. Sương xuống xe, nhìn qua đằng góc thấy 2 người phụ nữ đang lúi húi, đó là Hà và Xoan. Hà đang vội mặc cái quần, Xoan đứng che cho bạn. Sương nhìn qua rồi tiến lại cười:
– Từ từ, chị có phải đàn ông đâu. Mặc vội ngã bây giờ.
– Chúng em chào chị. Chị hôm nay đến thăm công trình ạ. Hôm nay anh Tiến cho chúng em nghỉ.
– Ừ, chị biết rồi. Chị đến tìm anh Tiến có chút việc.
– Anh đang bên trong đó chị.
Sương định vào thì thằng Tâm từ lán chạy ra. Nó cố gắng giữ bình tĩnh, để con chim hạ xuống nhưng không đáng kể. Nó phải phủ cái áo len kéo xuống quần để che bớt đi.
– Dì đến đón chú ạ.
– Con ở đó hả Tâm. Không uống rượu à.
– Không, con có uống rồi. Mà hơi say, nên ra lán nằm vừa nghỉ vừa trông vật liệu. Nó nói xong chợt liếc 2 người Xoan Hà, không hiểu họ có nghĩ nó nhìn lén không.
– Ừ, biết dừng là tốt. Để dì vào tìm chú.
– Dì vào lán ngồi tạm đi. Để con vào gọi chú. Trong đó mọi người nằm la liệt.
– Trời, uống gì mà dữ thế. Con vào đó gọi chú cho dì, dì cũng ngại mấy vụ nhậu thế này lắm.
Tâm lấy tạm cái ghế để dì ngồi rồi nó chạy vào gọi chú. Chú Tiến đang ngất ngư, kể cho mấy người còn lại về chiến tích yêu đương của mình. Nó lật đật chạy lại:
– Chú, dì đến rồi.
– Gì? Đến gì?
– Dì Sương đến. Chú mà còn tiếp tục oang oang kể chiến tích thế này dì nghe thấy đấy.
– Thì chiến tích thật chứ có phải giả đâu. E hèm… thôi, anh em ngồi uống tiếp. Tôi ra xem bà chủ khách sạn gọi gì.
Chú bước đi ngật ngưỡng, Tâm phải dìu chú ra đến lán. Dì nhăn mặt khi nhìn thấy chú. Chú cười khề khà, tỏ vẻ không sao:
– Em mới đến à. Hôm nay làm mấy chén với anh em.
– Mấy chén thôi à. Nhìn anh kìa. Thôi lên xe em chở về mà ngủ.
– Có mấy chén thôi. Thôi về nhà ngủ cũng được, trưa rồi.
– Quá trưa rồi ý chứ.
Tâm dìu chú ra xe. Chú vào xe rồi vẫn còn chào hai chị em Hà Xoan. Dì đóng cửa xe lại, quay lại chỗ Tâm:
– Đầu năm mới, dì đưa trước luôn chỗ này, bao gồm phần lần trước dì bảo con cộng thêm tiền thưởng. Tí con phát cho anh em bảo dì thưởng nhé.
– Ôi, bọn con làm đúng theo hợp đồng, chứ có làm nhanh hơn được gì đâu mà dì thưởng. Hay để cuối công trình.
– Không, dì làm ăn, nói một là một hai là hai. Có chút thôi, mọi người đầu năm thêm phấn khởi, từ đây đến tết âm lịch cố gắng làm đúng kế hoạch, thì khả năng sang tháng 4 tháng 5 là xong phần thô.
– Vâng, để con bảo mọi người cố gắng.
Dì nói nó mấy câu rồi chào 2 chị em Xoan Hà rồi ra xe. Xe cứ ở đó không đi. Dì chợt bước ra, Tâm vội chạy tới.
– Có chuyện gì vậy dì.
– Chắc dì phải phiền con rồi. Chú say quá ngủ mất rồi. Con lên xe dì chở. Có gì tí con cõng chú lên nhà chú hộ dì. Chứ dì còn đi đến chiều, để chú trong xe cũng không được. Ổng lại nôn ra xe thì chết dì.
– Vậy dì đợi con cất tiền đi đã.
Tâm chạy vội vào đưa tiền cho chú Phấn, thợ già nhất. Chú bị gan nên không được uống rượu. Nó bàn giao xong, cầm cái điện thoại rồi chạy ra xe. Chú đã nằm gục trong ghế sau. Nó định vào nhưng bỏ chân chú mãi không được.
– Thôi, con ngồi ghế trước với dì. Để chú nằm đó cho thoải mái.
– Chú nằm chênh vênh nhỡ ngã xuống…
– Kệ ổng. Ai bảo uống nhiều.
Tâm lên ghế trước. Xe lăn bánh quay lại hướng thành phố. Xe dì có khác, thơm phức, chứ không như mấy cái xe taxi, mùi hôi khó chịu. Tâm ngó nghiêng xung quanh. Nhìn chán, chợt mắt nó nhìn sang, đùi trắng ngần của dì ngay trước mắt nó. Dì mặc bộ vest công sở màu đen thanh lịch. Bình thường khi đứng thì nó dài trên gối, nhưng khi dì ngồi thế này, cái chân phải duỗi ra để chân phanh, cái chân váy bị kéo lên giữa đùi dì, lộ ra cặp đùi trắng thon. Tâm xấu hổ, nó vội cúi mặt xuống sợ dì nhìn thấy.
Được một lúc, Tâm ngẩng đầu lên thấy dì vẫn lái xe. Nó liếc xuống lần nữa. Đùi dì lại lộ ra trước mắt nó, trắng mịn màng như của mẹ nó, thon gọn. Bắp chân dì bé, tạo nên đôi chân trông khá dài, dù nó biết dì cũng chỉ cao tầm hơn 1m60 thôi. Đôi chân dì đẹp kết hợp với đôi giày cao gót đen làm Tâm chỉ muốn dí nó vào miệng mình mà hôn hít. Tâm hít một hơi, nó ngoảnh mặt ra cửa sổ, không thì nó cứ dán mắt vào đó mất.