Phần 119
Chả cần Sương bảo, Tiến đã tụt cái quần lót hàng hiệu của Sương xuống gót chân, cái miệng anh vục vào cái con sò của nàng. Sương chợt lùi lại, làm Tiến vồ hụt. Nàng cười khanh khách, lùi lại dần bàn làm việc rồi ngồi lên. Mắt Tiến long lên song sọc, anh tiến lại, há cái miệng ngậm lấy con sò đang mở to miệng của Sương. Sương rên lên khi miệng anh ngậm khít lồn nàng. Hai tay ngọc ngà của Sương chống ra sau, 2 chân nàng huơ lên không trung, lúc thì dang ra, lúc thì kẹp chặt đầu Tiến.
Tiến vục mặt vào bú liếm lồn Sương như thèm khát đã lâu, cái lưỡi anh cứ liếm quanh lồn nàng, đá lên hột le, rồi thi thoảng thọc vào lồn nàng. Cái lưỡi cứng lại, như muốn đâm thật sâu vào lồn Sương. Mùi lồn của Sương xộc vào mũi anh, kích thích con chim Tiến cương lên hết cỡ. Tiến hấp tấp đứng dậy, anh chĩa con chim vào cửa lồn Sương. Sương biết ý, 2 chân thằng dài của nàng dang rộng ra, đôi chân vẫn còn giầy cao gót, trông thật kích thích. Tiến không thể chịu đựng nổi thêm, anh nhấn con chim vào cửa lồn Sương. Cái lồn như biết ý, cửa lồn hé mở ra, đón nhận con cặc từ từ tiến vào.
Tiến cầm lấy chân Sương, anh bắt đầu nhấp. Những cú nhấp nhè nhẹ vừa vừa. Miệng anh vẫn tiếp tục làm việc, anh đang liếm láp đôi chăn trắng dài của Sương. Cái lưỡi liếm quanh cổ chân, mắt cái nàng, rồi liếm xuống cái bụng chân trắng tròn lẳn đẹp đẽ của nàng.
Sương như bà hoàng, mắt nàng long lanh nhìn Tiến liếm láp, hầu hạ mình. Nàng vung vẩy cái chân, dí vào miệng Tiến rồi cười khe khẽ. Tiến biết ý, khẽ tháo giầy Sương ra, những ngón chân trắng xinh, được đánh móng cẩn thận màu tím thật đẹp. Tiến liếm láp bàn chân xinh xắn như không xương ấy, từng ngón chân được anh hôn cẩn thận. Đôi môi hôn hít, liếm láp bàn chân như nâng niu vật báu của mình.
Tiến cứ vậy hồi lâu. Rồi anh cầm 2 cổ chân Sương lên cao, con cặc bắt đầu nhấp nhanh dần. Sương lim dim mắt, miệng khẽ rên rỉ khi sự ma sát lớn dần. Tiến gồng cả người lên, anh dập như điên, con cặc phình to hết mức chuẩn bị phóng đạn. Cùng với những tiếng rên lớn của Sương, anh trân mình phóng những đợt tinh trùng thẳng vào lồn nàng.
Sương đang nằm ngửa trên bàn làm việc của nàng, Tiến gục người nằm trên đùi nàng, bàn tay khẽ vuốt ve cặp đùi trắng mịn.
– Em vẫn chưa lên đỉnh nhỉ.
– Gần rồi, anh cố thêm một phút nữa là được.
– Dạo này càng lúc càng già, sắp không làm gì được rồi. Em thì vẫn trẻ đẹp thế.
– Thế mà vẫn muốn cưới em. Cưới em không làm ăn gì được em đi ngoại tình đấy.
– Em cứ đi đi, anh sẽ giết đứa nào dám động vào em.
– Trần Hùng thì sao.
– Nếu em là vợ anh, ai động vào em anh cũng giết.
– Thế thì em lấy chồng như gái góa à.
– Anh xin lỗi… anh…
– Em nói đùa đấy. Em và lão đó có gì nữa đâu. Nhưng lão cứ lấy ly do công việc với Thảo Nguyên để tiếp xúc em. Rồi lại đến tai vợ lão, em đau đầu mà chưa xử lý được.
– Thế lấy anh đi, không cho lão lý do nữa.
– Chưa, em vẫn còn mấy đợt hàng nữa. Lấy anh, mấy lão già dê dở trò. Mà anh hay ghen lắm, lấy anh em sợ trói buộc.
– Anh đã đợi em 6 năm rồi…
– Em xin lỗi… em đã bảo anh đừng đợi em nữa.
Hai người chợt rơi vào yên lặng. Tiếng chuông điện thoại của Tiến kéo 2 người khỏi sự trầm lặng. Tiến dậy lấy điện thoại trong quần ra nghe:
– Alo, anh Tiến phải không. Tôi Sìn chỗ khách sạn đây.
– À, anh Sìn à, có chuyện gì vậy anh. Khách sạn có vấn đề gì à.
– Không, mà là thằng Tâm. Nó đi tắm biển, xong bị cảm gió cảm lạnh gì đó, người lúc nóng lúc lạnh. Chúng tôi xoa dầu rồi mà sợ không được.
– Cái thằng… rồi… tôi đến ngay đây.
Tiến mặc quần áo vào rồi quay sang nhìn người đẹp bên cạnh. Sương cũng đang xỏ chân vào cái quần lót ren đỏ, lồn nàng thấp thoáng lộ ra khi nàng giơ chân lên. Tiến tiếc nuối nhìn nhưng biết giờ có làm anh cũng không lên được nữa.
– Thằng Tâm nó đi tắm biển bị cảm. Anh qua chỗ nó.
– Ủa, sao anh bảo nó uống rượu với anh mà.
– Thì đó, nó có chuyện trong lòng, anh mới rủ nó đi uống. Tưởng nó về ngủ mà nó lại ra biển tắm trời này làm gì chứ. Mả cha nó, cảm là còn may. Biển đêm nó không kéo đi luôn đi.
– Thế để em lấy xe, có gì chở nó vô viện cho tiện.
– Ừ, thế cũng được.
Tiến và Sương đến nơi thì thấy mấy bác già đang lau người cho nó. Tiến lại gần, sờ mạch nó, không sao rồi. Tiếng thở đều đều như đang ngủ say, có lẽ không bị viêm phổi. Anh không là bác sĩ, nhưng những năm tháng lăn lộn cũng tích lũy được ít kinh nghiệm. Tiến hỏi qua tình hình của Tâm, rồi lại bắt mạch lại.
– Tâm nó có sao không anh. Sương hỏi.
– Chắc không sao đâu. Nó sức khỏe tốt nên không vấn đề gì. Mà sao không mặc quần áo cho nó mà lại đắp chăn thế này.
– À lúc nãy nó nóng quá, lúc anh đến nó mới hạ bớt. Không biết do lau người hay cơn nó qua.
– Thôi thế này, để tôi đưa nó về nhà tôi, nằm cho nó kín đáo, thoải mái. Chứ nằm đây gió máy thế này.
– Vâng, vâng, nhờ anh giúp nó. Mấy bác thợ già ríu rít đồng ý.
Thằng Tâm được mặc quần áo rồi đưa lên xe ô tô của Sương. Tiến ngồi sau, để nó nửa nằm nửa ngồi cạnh mình. Sương lái xe đi, xe vun vút qua cầu Hàn vào thành phố.
– Anh này, em tính anh để nó ở nhà em đi. Nhà anh cho thuê hết rồi, anh leo lên lầu 3 còn kêu mệt, giờ sao vác nổi nó.
– Ừ, em nói cũng đúng. Anh quên mất đấy, nó nặng thế này vác lên chắc hết hơi.
– Chả thế, mà cái cầu thang nhà anh bé tí lại còn dốc. Để ở nhà em, có gì đi viện hay gọi xe cấp cứu cũng dễ.
– Ừ, đành vậy.
Sương lái xe về nhà. Một ngôi nhà 2 tầng ở trung tâm thành phố. Xe đậu bên đường. Sương chạy vào mở sẵn cửa, rồi cô chạy ra mở cửa xe đỡ Tiến nâng thằng Tâm dậy.
– Ui chao, thằng này chắc nó nặng 70kg quá. May mà nghe em. Chứ vác nó lên cái cầu thang nhà anh chắc không được. Cõng nó chắc sụm lưng luôn.
– Chuyện, em nhìn là biết anh hết hơi rồi. Vừa làm xong còn làm ăn gì nữa mà đòi cõng nó.
Hai người kẻ dìu người đỡ mãi mới vật được nó ra cái salon nhà Sương. Đặt nó ngay ngắn, bắt lại mạch cho nó lần nữa rồi Tiến mới đi về. Ra khỏi cửa nhà Sương anh mới nhớ giờ muốn lấy xe phải đi bộ gần 2km. Tiến vò đầu, ngày gì mà phải đi lại mệt thế nhỉ.
Sương tiễn Tiến ra cửa rồi nàng đóng cửa hạ cửa cuốn. Sương vào nhà, nhìn thằng Tâm đang nằm chình ình trên salon. Sương sờ soạng nó, thấy cũng không nóng quá, nàng chạy đi lấy cái khăn lau cái mặt cho nó. Đến khi mang khăn lại, đã thấy con gái nàng mới đi đâu về, đang nhìn chằm chằm thằng Tâm.
– Ai đây mẹ. Sao anh ta lại nằm trong nhà mình thế này.
– Anh ấy là người cứu con. Tâm đó, sao con lại không nhận ra.
– À thế à. Để xem, đúng rồi nhỉ. Anh ta nằm con nhìn khang khác. Sao anh ta lại ngủ ở nhà mình thế này.
– Nó uống rượu, xong rồi đi tắm biển nên chắc bị cảm.
– Trời, đàn ông gì lãng xẹt. Sao không về nhà ngủ mà lại nằm đây.
– Chỗ nó là chỗ trống không, sao ngủ được. Nó đang cảm mà con, mẹ và chú Tiến vừa đưa nó về đây.
– Vậy à, vậy để anh ta cứ nằm ở đó. Con đi về phòng đây.