Phần 30
Tâm đến nơi thì đã đầy đủ các ban bệ, chỉ thiếu dì Sương. Cô thấy Tâm thì đánh mắt ra hiệu cho nó ngồi xuống. Tất cả dần yên lặng, kể cả Tâm. Cô Loan nhìn mọi người rồi nói:
– Tôi chắc mọi người đã nghe được tin đồn. Có những người đã biết, nhưng có những người chưa biết. Tôi cũng không muốn dấu, chỉ là nghĩ chưa tới thời điểm. Nhưng chả hiểu ai đã đưa ra, thôi thì tôi cũng công bố luôn. Sang tháng tôi sẽ từ chức tổng giám đốc công ty.
Mọi người rì rầm. Ai cũng không khỏi ngạc nhiên. Công ty vừa qua đợt khó khăn nhất, giờ là lúc phát triển mạnh nhất. Một chú bên hành chính đứng lên phát biểu:
– Chị Loan, giờ là lúc công ty cần chị đứng đầu. Chỉ cần chị ngồi đó là công ty sẽ phát triển như vũ bão. Ai cũng đam hăm hở chuẩn bị đón những hợp đồng liên tiếp nhưng giờ sao chị lại nghỉ.
Mọi người rào rào cho ý kiến. Cô Loan cười rồi giơ tay ra dấu yên lặng.
– Cảm ơn mọi người đã ưu ái. Thú thật tôi cũng có phần không muốn rời công ty. Giờ quả thật đang là lúc huy hoàng của chúng ta. Tôi đảm bảo trong vòng 5 năm tới công ty chúng ta có thể vươn ra ngoài ra các tỉnh khác. Tôi cũng rất tiếc nhưng vì ích kỷ cá nhân mình nên… mong mọi người hiểu và tha lỗi.
– Vậy lý do là sao. Chúng tôi có thể biết được không?
Cô Loan trầm ngâm, ánh mắt hơi khẽ cười nhìn mọi người.
– Tôi… sắp lấy chồng.
Mọi người rì rầm. Rồi không hiểu từ đâu tiếng vỗ tay cứ rào rào vang lên chúc mừng cô Loan. Tâm cũng vỗ tay. Có lẽ nó đã đoán ra chồng sắp cưới cô là ai. Cô Loan cười đáp lại mọi lời chúc của mọi người, mặt cô rạng rỡ đầy hạnh phúc.
– Có lẽ có người cũng đoán được. Chồng sắp cưới của tôi là anh… Tạo, cũng là cổ đông của công ty. Tôi cũng không còn trẻ trung nữa, vừa ly hôn đã lại cưới chồng quả thực cũng xấu hổ lắm. Nhưng cũng chỉ còn vài năm tuổi trẻ, tôi muốn… bay nhảy một chút. Cả đời chạy theo công việc, chạy theo giữ chân một người làm tôi giờ đây muốn làm gì đó cho riêng mình, tận hưởng một chút.
Cô Loan nói một hồi, ai cũng hiểu. Mọi người không phản đối nữa. Cô lại bảo mọi người yên lặng.
– Khi tôi rời đi, chức tổng giám đốc sẽ tạm giao cho Nghĩa, con trai tôi. Nó còn quá trẻ, tôi cũng sợ nó không làm được việc. Nhưng phó tổng giám đốc Sương không nhận vị trí này. Tôi đã nhờ cậy đến mấy bạn già đang ở đây, mọi người sẽ trợ giúp Nghĩa hoàn thành nhiệm vụ. Kế hoạch đường lối chung của công ty thì đã được vạch sẵn trong vòng 3 năm tới, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ sẽ vẫn y nguyên như thế. Mong mọi người cùng giúp tổng giám đốc mới làm tốt, để công ty chúng ta đạt được một độ cao mới.
Nghĩa đứng lên đón nhận sự tán thành của mọi người kể cả Tâm. Cô Loan dần giao thêm các nhiệm vụ cho mọi người khi mình đi. Cuộc họp dần tan, mọi người lục tục ra về. Tâm cũng định về, nhưng rồi nó ở lại. Trực giác của Tâm mách bảo cô Loan dường như muốn nói gì với nó. Tâm bước ra xe định quay lại thì thấy cô Loan bước ra. Cô nhìn nó cười thật tươi. Người phụ nữ khi trút đi mọi gánh nặng thì thật xinh đẹp biết bao.
– Cô còn tưởng cháu đã về.
– Cháu cũng định về. Nhưng dường như cô định nói gì với cháu.
Cô Loan định nói gì nhưng lại thôi. Cô đi tới chiếc Phantom của mình. Tâm đi theo vào trong. Chiếc xe vút đi theo dọc bãi biển hướng về phía Hội An. Cô lái xe, Tâm ngồi yên, nó đang đợi cô. Cô trầm ngâm nhìn nó:
– Tâm này… cái Phượng… nó có chút tình cảm với cháu đúng không.
Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nó gật đầu. Cô cười, có chút buồn bã.
– Cô cũng đoán được. Con bé cứ thích cháu đơn phương, cô đã can mà không được. Nhưng khi cháu đem vợ và con vào đây thì dường như nó đã bị sốc. Hôm qua… nó đã nộp đơn xin nghỉ việc với cô. Tối nay… nó bay.
Tâm im lặng, thẩn nào dạo này nó thấy Phượng ít nói chuyện và tránh gặp nó. Có lẽ việc nó đem cả Cẩm và Liên vào làm Phượng thấy không còn hy vọng. Tâm nhìn cô Loan, ánh mắt cô dường như mong mỏi nó… làm gì nó. Tâm thở dài, nó nhìn đồng hồ:
– Mấy giờ Phượng bay hả cô.
– Còn tầm 45 phút nữa.
– Cô chở cháu ra sân bay đi. Cháu muốn tạm biệt Phượng.
Cô Loan cười thật tươi. Chiếc Phantom không được cô thương hoa tiếc ngọc mà quay xe cháy lốp hướng về thành phố. Đèn đường dần hiện, sân bay ở trước mắt. Tâm theo cô Loan chỉ hướng về phía cửa chờ, trong tay là vé máy bay cô đặt sẵn.
Trong một hàng ghế chờ, có một cô gái tóc dài rủ xuống đang ngồi thẫn thờ nhìn về cửa sổ. Những chiếc máy bay cứ thế vút bay lên bầu trời, mắt cô cứ thẫn thờ buồn bã. Chợt cô quay lại, trước mắt mình đang có một người đứng đó. Mắt Phượng như mờ đi, nàng thấy như… Tâm đang đứng đó.
– Anh… Tâm.
– Anh đây.
– Sao anh ở đây.
– Anh đến tạm biệt em.
Phượng đứng dậy, mắt nàng nhòe lệ. Thân thể mỏng manh của nàng được Tâm ôm chặt. Cô gái khóc òa lên, ôm chặt lấy Tâm. Dù rằng người đàn ông nàng mong đợi không thể đi cùng nàng, nhưng thế cũng là quá đủ. Ít ra, Phượng cũng ôm được anh trước khi bay. Chuyến đi… biết có ngày về không?
Phượng đi, Tâm có chút buồn. Dù sao nàng và nó cũng gắn bó một thời gian. Dù trong công việc hay tình cảm, Tâm luôn trân trọng Phượng. Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, cuộc sống vẫn tiếp diễn dù ta có muốn hay không. Cuộc sống vẫn vậy, Tâm ngập trong vòng tay các người phụ nữ của nó. Những đêm không còn cô đơn, luôn là Thương, Cẩm hoặc là nó ngủ với Liên. Liên đã khỏe dần lại, rục rịch báo hiệu nàng sắp sẵn sàng. Đôi lúc Lan đến, đêm đó Tâm lại phải chinh chiến một trận với người phụ nữ cuồng nhiệt như lửa nóng, luôn đòi hỏi với những khát khao như không hề dứt. Có những lúc là Sương, trong văn phòng của nàng, trong căn nhà của Sương hay những chuyến Sương rủ Tâm lên xem tiến độ dự án suối khoáng nghỉ dưỡng. Không còn đoàn đi cùng nhưng Sương luôn lấy A Lăng Gương ra để trêu Tâm. Kết cục là nó lại đè nàng ra hành hạ đến khi Sương mệt không dậy nổi thì thôi.
Chả mấy chốc sắp đến tết Tây. Cả nhà Tâm sắp đón cái tết Tây đầu tiên đầy đủ cùng nhau. Thằng Thuận và bé Kem cũng quen cuộc sống nơi đây. Tâm nhìn bé Kem hàng ngày, nó luôn nguyện mọi tội lỗi dành hết cho mình, đừng có gì gieo trên cơ thể bé bỏng vô tội đó.
Phố phường nhộn nhịp hơn, tối nay là bắn pháo hoa rồi. Như mọi ngày Tâm vẫn làm công việc của mình. Chỉ có điều hôm nay Tâm thấy khang khác. Nó làm việc mà không yên tâm. Như có ai đang nhìn nó. Ánh chiều dần buông, Tâm chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc của mình. Nó không biết thế nào đi qua khách sạn Thảo nguyên. Nó không định gặp dì Sương hôm nay, mà giờ dì đang chăm sóc bố cũng không có mặt. Tâm nhìn ra phía biển, nó chợt thấy một bóng trắng nhỏ đang đi dọc bãi biển. Bóng người thật nhỏ nhoi, lặng lẽ đi dạo dọc bãi biển, lách qua đám người đang tắm biển. Tâm áp xe vào lề đường, nó vội chạy ra bãi biển. Dường như thật gần, cũng dường như thật xa. Tâm lại gần, người đi cũng không đi nữa mà chợt quay lại. Ánh mắt gặp nhau, cả hai không nói gì nhưng như có vạn điều muốn nói trong ánh mắt. Tâm đi lại gần, nó vẫn dán chặt mắt mình vào nàng.
– Em về bao giờ.
– Em về từ tối qua.
– Có phải em… nhìn anh sáng nay.
Thảo Nguyên cười, đôi mắt lung linh nhìn Tâm thật đẹp. Nàng gỡ mũ ra, vén lại làn tóc bị gió thổi bay.
– Em về thăm ông ngoại. Đã định không gặp anh, nhưng không kìm được muốn nhìn anh một chút. Vậy mà cũng bị anh phát hiện.
– Anh chỉ cảm thấy ai đang nhìn mình. Có gì đó trong anh… bồn chồn. Anh giờ mới biết đó là vì… em.
Cả hai cứ lững thững đi dạo trong ráng chiều dần lụi. Sóng hôm nay to, nhưng dòng người ra biển lúc chiều muộn vẫn nhiều, như tranh thủ ngày có nắng để tắm táp trước khi mùa đông lại về. Thảo Nguyên đi sát mép nước, đôi chân thi thoảng đùa nghịch hất nước tung lên. Gió chợt thổi bay mũ của Thảo Nguyên. Tâm vội chạy theo, mãi mới bắt kịp được trước khi nó bị sóng biển cuốn mất. Thảo Nguyên đứng đó nhìn Tâm đuổi theo cái mũ mà cười ngặt nghẽo. Tâm đưa mũ cho nàng, Thảo Nguyên cầm mũ và thôi cười nữa. Ánh mắt nhìn Tâm buồn man mác:
– Có lẽ để cái mũ bay đi cũng tốt. Anh ướt hết rồi.
– Tí về đằng nào anh cũng thay quần áo mà.
– Đôi khi, mất đi chưa phải là một điều không tốt anh nhỉ.
Tâm lặng yên, nó quay qua nhìn bầu trời, nhìn mặt biển xa xa. Ánh mắt dần quay lại nhìn Thảo Nguyên. Bàn tay Tâm khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thảo Nguyên. Những ngón tay chỉ chờ có vậy bám chặt vào tay nó.
– Anh xin lỗi… có nhiều chuyện quả thật anh cũng không biết… như chuyện Liên.
– Anh làm gì có lỗi. Dù không có Liên em cũng chưa chắc quay về với anh mà. Cô ấy thật dũng cảm anh nhỉ. Nếu là em thì sẽ không ra được quyết định như vậy đâu. Vì nếu em dũng cảm như cô ấy, thì em đã không… ra đi.
Giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của Thảo Nguyên. Tâm vội ôm lấy nàng, nước mắt cũng rảo quanh trên mắt nó. Hai con người cứ mãi ôm nhau, thổn thức cho mối tình dở dang không thể có hồi kết. Gió to dần, cả hai đành buông nhau ra bước dần vào bờ.
Khách sạn ngay trước mắt. Tâm chợt giữ tay Thảo Nguyên lại trong sự ngạc nhiên của nàng.
– Đợi anh… có một công trình của công ty ngay gần đây. Anh đi… lấy xe máy.
Mặc cho Thảo Nguyên đang thắc mắc Tâm chạy như bay. Nó chạy vội vào công trường như cơn gió. Mặc cho cánh thợ xây còn chả hiểu giờ này nó đến làm gì, Tâm vội chạy tới chỗ dựng xe máy. Nó kiếm 1 con xe cà tàng có vẻ đẹp nhất có thể.
– Ai cầm chìa khóa cho tôi mượn, gấp gấp.
Thảo Nguyên đang đứng đợi trước khách sạn. Nàng có chút tò mò không hiểu Tâm đi đâu. Chợt tiếng nẹt pô pạch pạch của cái xe như từ bãi rác vọng tới. Tâm đang cười toe cưỡi con xe không có cả yếm đi tới trước mặt nàng.
– Hôm nay tôi có thể mời tiểu thư Thảo Nguyên ăn vặt được không. Anh thèm ăn… cái quán hồi xưa em đưa anh tới.
Mắt Thảo Nguyên cong lên cười thật đẹp. Nàng bám vào vai Tâm trèo lên cái xe. Trai sơ mi quần âu, gái váy áo xúng xính nhưng lại đi trên cái xe sập xệ đến thảm hại. Cả hai không quan tâm mọi người nhìn ngó, cứ thế phi vào trung tâm thành phố. Cái quán cũ vẫn như xưa, chình ình bàn ghế một bên hẻm. Thảo Nguyên lại ngồi xuống gọi một loạt món ăn ra. Cả hai như trở về hồi xưa cũ, vui vẻ bên nhau, cùng ăn hết món nọ món kia không biết chán.
Mặc kệ cái bụng có phần nặc nè, Tâm kéo Thảo Nguyên ra bờ sông Hàn, đứng giữa cầu nơi ngày xưa đó. Dòng người cứ tấp nập đi qua đi lại nhưng cả hai con người cứ như mặc kệ thời gian trôi. Giờ chỉ có Tâm và Thảo Nguyên của những ngày xưa đó. Cả hai cứ chìm vào cái không khí xưa cũ mãi khi có người đuổi đi, chuẩn bị cho dàn pháo hoa sắp bắn. Thảo Nguyên nuối tiếc nhìn dòng sông nơi nàng nhảy xuống và Tâm xuống cứu nàng. Giá nàng trở về được thời gian đó. Ánh mắt khẽ cười thật tươi che dấu đi nỗi buồn thầm kín.
– Mình về đi anh. Em muốn về lại bờ biển, ngắm pháo hoa với em đêm nay được không. Hay anh phải về nhà.
– Anh gọi về cho mẹ lúc nãy rồi. Đi thôi.
Vẫn còn sớm. Tâm đưa Thảo Nguyên về khách sạn để nàng lấy thêm áo. Trời đêm đã lạnh dần. Nó đang ngồi trong sảnh chờ thì thấy bên ngoài ồn ào. Tâm đi ra, nó thấy an ninh khách sạn đang đè lên một thanh niên. Tâm chưa hiểu gì thì bell bên cạnh rỉ tai nó:
– Trộm em ạ. Nó thấy khách đi ăn về định chạy qua giật túi.
Tâm gật đầu, nó cũng không quan tâm lắm. Tâm quay lại định vào đợi Thảo Nguyên. Nhưng chợt nó quay lại chạy tới chỗ người thanh niên đang bị an ninh trói gô lại. Tâm lấy tay ngửa mặt người đó lên, ngỡ ngàng, vậy mà lại là người quen.
– Thắng… Thắng phải không em.
– Anh… anh là…
– Anh là Tâm. Bạn của An. Trước anh có lên chỗ em thăm chú.
– Ah… anh Tâm… anh… anh ơi…
– Anh đây… người quen… thả cậu này ra chú ơi… cháu bảo lãnh cho nó… nó có gì sai thì tí cháu xin đền bù.
An ninh nghe Tâm nói thì cũng cởi trói cho Thắng. Dù gì Tâm cũng nhẵn mặt ở đây, vừa làm trên tổng công ty, với lại nó cũng quen thuộc với mọi người. Thảo Nguyên đi ra, nàng đứng cạnh Tâm, ngạc nhiên khi chưa hiểu sự việc.
Thắng đã được cởi trói. Nhưng nó cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Tâm. Tâm thở dài, cậu bé năm xưa giờ sao lại đến mức này.
– Không phải sợ… anh có làm gì em đâu… sao em lại ở đây.
– Em… em xuống cùng mẹ… và chị An.
– An? An ở đây à. Nói anh nghe nào Thắng.
– Vâng… nhưng… anh ơi…
– Nói đi, đừng chần chừ nữa.
– Chị An… cũng đi làm ở đây. Chị bảo nếu gặp anh thì phải tránh không được gặp.
– Giờ cũng gặp anh rồi còn gì nữa. Mà sao em phải đi ăn cắp thế này.
Cậu thanh niên đen nhẻm bỗng bật khóc. Tâm bối rối, đồng thời lo lắng. Nó không tiếp xúc Thắng nhiều nhưng cũng hiểu Thắng vốn không phải là người có tính ăn cắp.
– Thôi… đừng khóc. Có chuyện gì nói cho anh, để anh giúp cho. Giờ mặc kệ chị An, em nghe anh đi, nói hết cho anh.
– Vậy… anh… theo em… cứu mẹ em với… mẹ sắp chết rồi. Sợ không qua được đêm nay.
Tâm bàng hoàng. Nó vẫn nhớ cô, hồi xưa lúc nó lên thăm chú cô còn khỏe lắm cơ mà.
– Đi… đưa anh tới chỗ cô mau.
Tâm chạy vội ra xe. Nó chợt nhìn lại, Thảo Nguyên cũng đang chạy theo nó. Tâm nhìn nàng ái ngại.
Nbsp…
– Thảo Nguyên… pháo hoa…
– Pháo gì nữa. Đi thôi. Em đi cùng anh.
Cả ba lên xe. Tâm theo lời Thắng phi xe về phía ngoại thành mạn Điện Bàn. Thắng kể, sau khi Tâm rời đi tầm nửa năm thì bố nó mất. Chú không thể qua khỏi khi ung thư di căn quá nhanh. Gia đình còn hai mẹ con, vốn dĩ sống tiếp như vậy. Nhưng rồi chị nó bị nhà chồng đuổi về, vì mấy năm trời không thể có con. Nhà trai còn bắt vạ muốn đòi lại tiền đưa hồi trước. Mẹ Thắng vì buồn chồng chết, buồn vì con gái mà đổ bệnh. Rồi mẹ nó cũng bị phát hiện đang ung thư tuyến giáp. Bệnh có khả năng chữa hơn bố nó, nhưng làm gì có tiền. Nhưng không chữa thì chỉ có chết. An mặc mẹ phản đối mà bán hết vườn tược, mấy mẹ con xuống đây vừa kiếm ăn vừa chạy chữa cho mẹ.
Thắng nói đến đây thì khóc to. Nó vừa nói vừa nấc:
– Tất cả là lỗi của em. Em nghe lời lũ bạn đem ít tiền chị An dành dụm đem đi cờ bạc nên mất hết. Giờ trong nhà không có tiền để chữa cho mẹ. Cả tháng nay chị An cứ phải đi làm cả đêm chả biết làm gì. Nhưng mẹ em trở nặng, không có tiền có thuốc trị dứt điểm thì…
Tâm thở dài, nó cứ nấn ná mấy lần định lên thăm cô chú mà lại quên vì nhiều việc quấn chân quá. Xe đã tới ngoài hẻm một khu tồi tàn như xóm trọ. Thắng xuống xe, dẫn Tâm đi vào trong ngõ ngách quanh co. Căn phòng thuê của ba mẹ con trông thật bé và lụp xụp. Thắng định mở cửa thì cửa đã mở bung từ lúc nào. Trên giường không có ai, chỉ có cô Hạnh mẹ nó đang nằm dưới đất. Thắng chạy vội vào đỡ mẹ dậy. Cô Hạnh cố bám vào tay Thắng vịn dậy. Tâm như không nhận ra cô nữa. Hồi xưa nó lên cô có đen đúa nhưng đó là do phải làm việc ngoài nắng ngoài gió. Nhưng giờ cô đen, gầy như que củi. Khuôn mặt cô hóp lại, ánh mắt đờ đẫn vô thần nhìn nó.
– Ai… đây hả Thắng.
– Anh Tâm. Anh Tâm ý mẹ, anh Tâm bạn chị An.
Cô Hạnh giờ mới nhìn Tâm kỹ hơn. Ánh mắt dần có hồn trở lại, dịu dàng nhìn nó. Bỗng cô hoảng hốt bíu tay thằng Thắng.
– Thắng ơi. Chúng nó bắt cái An rồi.
– Đứa nào. Đứa nào sao lại bắt chị con.
– Mẹ không biết. Hình như chỗ cái An dạo này làm. Chị mày làm gì mà nó tới tận nhà bắt chị mày đi. Cái An không chịu chúng nó lôi An đi mất rồi.
– Chúng nó ở đâu thế mẹ.
– Mẹ… mẹ cũng không biết…
– Cô cố nhớ xem. Chúng có mặc đồng phục hay mặc quần áo bình thường. Chúng có nhắc tới tên chỗ nào không.
– Không… không có…
Cô Hạnh bật khóc, lảo đảo tí ngã. Thằng Thắng phải vịn cô vào giường. Tâm thở hắt nặng nề, nó thấy thật sự khó chịu. Nắm tay Tâm nắm chặt chỉ muốn đấm vỡ cái gì đấy. Theo vô thức nó tìm tới một cái gì đấy, nắm lấy cái bao diêm trên bàn định bóp. Chợt Tâm dừng lại, nó nhìn thấy vỏ bao là ký hiệu của một quán bar thì phải. Tâm vội đưa bao diêm đưa tới chỗ cô Hạnh.
– Cô ơi, cái bao diêm này có phải chúng nó mang tới không. Chúng nó có hút thuốc không.
Cô Hạnh ngớ ra. Rồi cô gật đầu lia lịa.
– Đúng đúng… chúng nó có ngồi ở đây hút thuốc, khói bay làm cô còn ho sặc sụa.
Tâm hít một hơi, vậy là còn có manh mối. Chứ thành phố to thế này biết tìm ở đâu. Nó cầm điện thoại gọi cho thằng Mạnh. Bar biếc ở thành phố thì chỉ hỏi nó may ra. Điện thoại reo, thằng Mạnh trả lời ngay.
– Anh à, có chuyện gì thế. Em đang đi ngoài đường đợi xem pháo hoa. Ồn lắm.
– Tao nhắn tin cho mày cái tên quán bar. Mày kiếm xem tao quán ở đâu.
Tâm nhắn tin. Chỉ 1 phút sau thằng Mạnh gọi lại.
– Anh… cái quán bar đó… của bọn Tân Đại Thế. Chỗ đó là nơi chúng nó đem gà là bọn con gái dân tộc về nuôi nhốt phục vụ khách.
Tâm nghe mà như lặng đi. An vậy mà bị bọn chúng bắt. Bàn tay nó run run, Tâm ngồi phịch xuống. Thảo Nguyên đưa tay ra vuốt ve lưng nó làm Tâm dịu lại. Ánh mắt nó chợt trở lên ác liệt, thù cũ thù mới cần phải tính toán:
– Cái vụ… lần trước tao bảo mày dò tìm bọn kia giờ còn làm được không.
– Ài… lần trước em hỏi thì anh gạt đi. Bảo việc xong rồi thôi không làm. Báo hại em bị các đại ka ngoài đó chửi một trận, phải cúng biếu không ít đâu nhá. Sau em phải dẫn mối để anh em ngoài đó vào đây kiếm một vùng thì mới thôi bị chửi.
– Tao hỏi giờ còn làm được không.
– Làm thì làm được. Cũng có hơn 30 anh em từ ngoài đó vào đây rồi. Nhưng muốn đánh tất cả thì phải có cả quân trong này.
– Mày huy động được bao lâu trong nửa tiếng nữa.
– Cái đó em không biết. Vì giờ ai chả đi chơi.
– Vậy tập hợp tối đa quân ngoài quán bar. Tao sẽ san phẳng chỗ đó.
– Giờ sắp năm mới… có sợ không anh.
– Tao chịu trách nhiệm. Mau đi.
Tâm cúp điện thoại. Nó đã có quyết định của mình. Một bàn tay chợt bấu vào tay Tâm:
– Tâm… anh định…
– Anh xin lỗi… sắp tới có lẽ em không đi cùng anh được. Anh phải cứu An… bằng giá nào cũng phải làm.
Thảo Nguyên nhìn Tâm rồi khẽ gật đầu. Nàng biết nếu Tâm không cứu An thì sẽ mãi là một thứ gì gai góc trong Tâm, và đó cũng không phải là Tâm mà nàng biết.
– Anh đi đi, đưa em ra chỗ nào em gọi taxi về là được.
Tâm gật đầu, quay qua bên Thắng:
– Đây là tiền, không có nhiều nhưng anh nghĩ đủ mua thuốc cho cô Hạnh. Em mua ngay cho cô uống. Hai mẹ con sau đó đừng ở đây, dọn ngay tới khách sạn của anh, là khách sạn Tâm Ngọc, địa chỉ là… xxxxx… em hỏi chị Trà hay ai đang trực cũng được, bảo anh Tâm bảo cho ở đó chờ anh. Mai ổn ổn anh đưa cô vào viện khám.
Tâm nói xong thì kéo Thảo Nguyên nhanh ra xe. Nó tìm được một chiếc taxi vừa trả khách thì đưa Thảo Nguyên vào xe. Nhìn xe Thảo Nguyên vút đi Tâm mới yên lòng đi. Nó phi như bay, chả mấy chốc đến quán bar. Tâm đã thấy ngay thằng Mạnh cũng vừa phi xe đến, theo sau là hơn chục thằng. Nó nhấm nhá cả bọn đi ra phía xa tránh bị lộ.
– Anh… mới liên lạc được hơn 20 anh em nữa. Tầm 15 phút nữa tới.
– Liên lạc thêm đi. Đánh xong địa điểm này thì chia quân đánh các chỗ khác nữa. Những chỗ nào chúng nó chứa gái, bắt con gái làm cái trò này đập chết hết đi.
– Vâng anh. Mà… đại ka của em trong này nhờ em hỏi… nếu bên đó muốn chiếm lĩnh địa bàn của Tân Đại Phát… có thể nhờ anh trợ giúp không.
– Trợ giúp gì? Tao không dây dưa xã hội đen.
– Không… ý là… trợ giúp về tiền. Để gọi thêm anh em ngoài đó vào.
– Được, bảo tao hỗ trợ 300 triệu. Tao muốn dẹp hết bọn này, nhưng mày đừng sau này dính dáng gì vào đấy. Sự nghiệp của mày là đi theo chú.
– Em biết mà… có làm gì đâu… chỉ là anh em vẫn phải giữ liên lạc.
Chỉ 10 phút sau hơn 20 thằng nữa đến. Tâm cầm lấy một cái gậy rồi lao tới. Bên trong quán phát hiện ngay chúng nó. Hơn chục thằng cầm dao phứa lao ra. Tâm không quan tâm, cũng không sợ. Giờ ai cản nó thì chỉ có đường chết. Tâm dẫn đầu gạt phăng bọn cản đường ra. Nó cũng lờ mờ cảm giác mình bị mấy nhát, không sâu nhưng có bị thương. Tâm cứ vậy lao vào bên trong, cả lũ làm quán bar loạn hết cả lên. Nó leo lên tầng, cứ lục từng phòng một. Ai ngăn cản đều hứng chịu sự trút giận của Tâm. Cuối cùng nó đã lên tới tầng 3 nơi có tới chục thằng đang đứng bảo vệ.
Một người đàn ông trung niên bước ra, Tâm nhìn là biết ông chủ của Tân Đại Thế – Trần Phát.
– Tâm phải không, trước giờ gặp em một lần anh nhớ ngay. Có chuyện gì mà em gây chỗ anh làm ăn. Việc giữa hai công ty qua rồi cơ mà.
– Không có công ty nào ở đây cả. Hôm nay tao sẽ dọn sạch cái đống rác rưởi này, san phẳng cái động nhện này của mày, không cho chúng mày làm hại ai nữa.
– Haha… em còn non lắm. Thử đi. Của em hơn 30 thằng phải không. Anh đã phát hiện từ khi xe em đến. Chỉ vài phút nữa bên anh cũng tới 30 thằng nữa, trang bị tận răng. Để xem có đứa nào bị bên anh lỡ tay không… chà chà…
Tâm nghe Trần Phát nói thì đầu bớt nóng đi. Đúng là nó sơ suất quá, quên mất bản chất bọn này là xã hội đen, không thể vội vàng được. Nhưng nếu chậm trễ thì An sẽ ra sao. Tâm không lo được nữa, nó lao lên tốc chiến tốc thắng. Dao và gậy va vào nhau. Tâm không quan tâm đến bị thương liên tục ép bọn kia lại. Những thằng sau lưng Tâm như được cổ vũ cũng ào lên.
Không có viện binh như Trần Phát nói, mà chỉ có tiếng còi xe cảnh sát. Trần Phát tái mặt, giờ chạy cũng không thoát vì bên Tâm đang án ngữ đường ra. Cảnh sát nhanh chóng tản ra khắp các tầng. Đến Tâm cũng ngạc nhiên, nó đâu có gọi cảnh sát. Bỗng Tâm thấy Thảo Nguyên, đang hớt hải chạy tìm nó. Nàng thấy Tâm thì bật khóc vồ tới nó:
– Anh bị thương rồi. Sao mà lại để bị thương đến mức này.
– Không sao, chỉ bị ngoài da. Đây là… máu đứa khác không phải anh.
– Anh có tin em đấm vào chỗ máu này xem anh có đau không nhé. Đồ khùng.
– Sao em lại đến đây… còn… chú Tiệp nữa.
– Em gọi chú đấy. Sao em để anh đi một mình được.
Tâm nhìn qua, nó gật đầu chào chú Tiệp. Với người đàn ông này Tâm vẫn có chút sợ. Chú Tiệp gật đầu chào lại nó:
– Thảo Nguyên gọi cho cô Sương, cô Sương bảo tôi tới giúp cậu. Tôi nhờ bên công an, họ hóa ra cũng đang đánh án bọn này. Chỉ hiềm chưa tìm được cách tiếp cận vì chúng nó bảo vệ ghê quá. Nhưng nhờ bọn các cậu lao vào làm chúng nó nghĩ là băng nhóm nên không di tản khách và gái. Đợt này chắc sẽ tóm được chúng. Cô Sương vẫn luôn để ý, cái bọn khốn này lần trước chưa diệt xong giờ có thể san bằng rồi.
Tâm thở phào. Dù thế nào đi nữa thì cũng xử lý xong rồi. Nó vội chạy, mải mê không hiểu An ở đâu. Tâm nhìn những cô gái bị dẫn xuống không có An mà lòng trùng xuống. Nó chạy tới lầu 5, có một căn phòng đang bị công an tìm cách phá cửa. Cửa cuối cùng cũng bị bật ra, Tâm nhận ra người bên trong. Đó là thằng định hại dì Nguyệt lúc ở khách sạn. Tâm cười, nó đi lại gần. Không để công an nghi rồi bất chợt móc 1 cú thật mạnh vào bụng làm thằng già kia gập người xuống. Nó bồi thêm 1 cú cùi chỏ vào đầu trước khi công an lôi nó ra. Tâm còn muốn đánh nữa, vì nó đã nhìn thấy người ở bên trong căn phòng.
An đang nằm trên giường, tay chân bị trói, lõa lồ không mảnh vải. Trên người nàng lấm tấm các vết nến, dường như bị thằng già đó nhỏ vào. An nhắm nghiền mắt như không muốn mở ra. Tâm lại gần, nó thấy một con dao bấm để sẵn chắc để cắt dây. Dây trói dần được cắt, Tâm thấy An cứ run run. Bàn tay Tâm chạm nhẹ lên tay An, nắm chặt lấy.
– An.
– An… là Tâm đây… An ơi.
An mở mắt ra. Nàng như hoa đi, trước mắt nàng vậy lại là một người cả đời này An nghĩ không bao giờ gặp lại. Vẫn như vậy, khuôn mặt ấy. Có đen đi một chút so với hồi năm ngoái An mới xuống vô tình nhìn thấy Tâm trên đường. Nhưng đúng là Tâm rồi. Bàn tay An muốn sờ tới mặt Tâm nhưng lại dừng lại.
– Là Tâm thật sao. Sao Tâm… ở đây.
– Tâm tới cứu An… đưa An về nhà.
An cười, nụ cười hiền dịu như mọi khi. Mấy năm không gặp An trông có trưởng thành hơn, nhưng nụ cười với cái má lúm thì vẫn vậy. Bỗng An nhìn Tâm đầy hoảng hốt, vội vã ngồi dậy đẩy Tâm ra.
– Tâm đừng… đụng vào An… bẩn.
– Có bẩn gì đâu…
– Không… An… huhu… An bẩn lắm… bọn chúng… sờ mó vào An… ngày nào cũng thế… An không còn như trước nữa.
– Mọi thứ qua rồi. Tâm đưa An về, ngủ một giấc là khỏe. Mẹ và Thắng đang chờ An về.
An chợt lắc đầu nguầy nguậy rồi vùng chạy. Nàng va phải Thảo Nguyên vừa tới trước cửa. An bật ngã, nàng quay lại nhìn Tâm nước mắt lưng tròng:
– Đừng tìm An. An… không như trước nữa đâu… giờ An lại càng… không xứng với Tâm…
An vụt chạy trong sự ngơ ngác của Tâm. Nó chợt tỉnh lại khi nghe Thảo Nguyên quát lên:
– Đuổi theo đi, còn chờ gì nữa.
Tâm vội đuổi theo. An trông vậy mà chạy nhanh gớm. Mãi khi nàng chạy ra ngoài đường phát hiện mình không mặc gì thì dừng lại Tâm mới bắt kịp. Nó mặc kệ An giãy giụa ôm chặt lấy. Hai bàn tay cứng rắn ôm chặt An.
– Đừng giãy nữa… sao An bướng thế.
– Bỏ An ra… để An đi đi… An không muốn… gần Tâm.
– Sao không muốn gần.
– An… bẩn.
– Đừng có điên. Trong mắt Tâm An vẫn như ngày nào.
– Tâm không biết đâu… chúng… hành hạ An… đưa bàn tay gớm ghiếc vào trong An… rồi những thứ quái dị của chúng nhét vào miệng An… sờ mó khắp người An. Cả tháng trời An làm phục vụ ngày nào cũng bị sờ mó… Chúng còn đưa cái máy gì vào bên trong… của An… An… An đã muốn trốn nhưng chúng tìm được… lần này chúng lôi An vào phòng riêng chứ không phải phục vụ rượu nữa… chúng… không phải An muốn thế này đâu…
– Qua rồi… chỉ là cơn ác mộng thôi.
– Nhưng…
– Với Tâm, An mãi như ngày xưa. Mình về thôi. Tâm đưa An về. Từ sau này có Tâm rồi, sẽ không ai bắt nạt An nữa.
Tâm gỡ dần An ra, nó nhìn nàng cười, gật đầu như khẳng định. Đôi mắt An vẫn ngây thơ như năm nào, khẽ cười với Tâm. Tâm đưa An về khách sạn Tâm Ngọc thì chị Trà báo bệnh của cô Hạnh trở nặng, chị đưa cô vào viện rồi. Bác sĩ bảo không sao vẫn cứu kịp nhưng muốn chữa khỏi thì phải dài lâu. Tâm an ủi An, nó quyết định đưa nàng về cho mẹ. Dù sao có mẹ và Cẩm bên An vẫn tốt hơn.
Bầu trời bắt đầu nổ vang những tiếng pháo. Có một cô gái ngước nhìn bầu trời nơi thành phố thở dài. Nàng vốn đợi xem pháo hoa, nhưng giờ không còn ý nghĩa lý. Những bước chân nhẹ dẫm lên cát ẩm, Thảo Nguyên buồn bã đi trong màn đêm. Chợt nàng quay lại, ánh mắt Thảo Nguyên ánh lên niềm vui khó tả và ngạc nhiên. Tâm đang đứng đó, ống thấp ống cao xắn đến đầu gối.
– Sao anh lại ở đây. An đâu.
– An ngủ rồi. Anh vội ra đây… hy vọng có cô gái vẫn đợi anh xem pháo hoa.
– Nhỡ… không có ai thì sao.
– Anh không biết. Nhưng anh bỏ lỡ nhiều thứ quá rồi… anh không muốn bỏ lỡ đêm nay lần nữa.
Mắt Thảo Nguyên chợt rơi một giọt nước mắt. Là giọt nước mắt hạnh phúc. Bàn tay Tâm nắm lấy tay nàng. Cả hai đi trên bờ biển, thi thoảng ngước nhìn pháo hoa nở đầy trời đêm.
– Anh đi thế này mọi người có biết không.
– Theo em mọi người biết không.
– Anh không sợ mọi người ghen à.
– Ghen với em chứ có ghen với anh đâu.
Thảo Nguyên bật cười, đánh vào vai Tâm. Nàng chợt dừng bước, ôm chặt lấy Tâm. Cả hai ôm chặt nhau, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhau.
– Giao thừa tới chắc cũng bắn pháo hoa đấy.
– Thì làm sao.
– Thì… em có về không.
– Anh không ngắm pháo hoa cùng mọi người à.
– Anh… em… em ngắm cùng anh.
– Eo… đến nhà anh á.
– Có sao đâu… ai em chả biết mặt.
– Còn lâu… anh đừng có lợi dụng em dễ tính.
– Anh chỉ nói vậy thôi.
Thảo Nguyên nhìn Tâm cười. Đôi môi dần thôi cười nữa. Hai bàn tay vuốt ve má Tâm. Ánh mắt nàng nhìn Tâm thì thào hòa cùng tiếng gió biển.
– Em vẫn còn phải học. Em cũng chưa biết sau này sẽ ra sao. Nhưng… cái hẹn 10 năm đã hết đâu. Nhưng mà… anh…
– Anh giờ đang độc thân mà.
– Anh nói dối.
– Anh nói thật. Đợt trước chả hiểu sao Cẩm cứ nằng nặc bắt anh ly hôn. Giờ trên danh nghĩa anh đang là người độc thân.
Tâm nói thật. Lần đó Cẩm muốn ly hôn với nó, để thuận tiện cho Tâm cưới Hiền. Tâm dù không thích nhưng vẫn chiều ý nàng. Dù gì chỉ cần nàng vẫn coi là người phụ nữ của nó thì Tâm đối xử với ai cũng thế. Thảo nguyên nhìn vào mắt Tâm, như chứng thực điều nó vừa nói. Đôi mắt chợt cong lại cười. Nàng vội chạy dọc bờ cát.
– Em chả biết đâu. Em không chơi với anh nữa.
Hai con người chạy dọc bờ cát. Gió cứ thổi càng mạnh. Pháo hoa đang sáng bừng bầu trời ở thời điểm cuối cùng. Tâm đã bắt được Thảo Nguyên. Nó ôm chặt lấy nàng, đặt lên đôi môi ấy nụ hôn thật sâu.
– Anh yêu em. Nếu có thể… hãy cho anh một cơ hội.
– Em không nói trước. Em ghét anh lắm… đồ lăng nhăng. Anh còn… gì với mẹ em không.
– Không… không có.
– Để em xem đã. Anh… anh là đồ không đáng tin. Khi nào gần đủ 10 năm em sẽ trả lời anh.
Đôi môi Thảo Nguyên gắn chặt vào môi Tâm. Trước sự mê man của nụ hôn ấy, Thảo Nguyên chợt tách khỏi Tâm chạy về phía khách sạn. Tâm cười, nó chạy nhẹ theo nàng. Bàn tay dần nắm lại, nó có nên nắm chặt lấy Thảo Nguyên không. Có nên nắm lấy tình yêu của nàng dành cho nó hay buông bỏ. Có lẽ cả hai vẫn chưa có được quyết định thật sự.
— Hết —