Phần 28
Tâm ngồi một lúc thì đi qua bên Cẩm. Nó đẩy nhẹ cánh cổng, mở cửa bước vào nhà. Một cảm giác buồn man mát chợt đến với Tâm. Bên giá giày cạnh nhà chỉ còn những đôi giày của Cẩm và mấy đôi dép bé xíu của thằng Thuận. Không còn những đôi bốt, đôi giày trẻ trung của Hiền. Không hiểu em giờ sống sao.
Tiếng cánh cổng mở có lẽ đánh động Cẩm. Nàng đi xuống và thấy Tâm. Đôi chân hơi dừng lại rồi chạy vội tới nó. Tâm ôm chặt lấy Cẩm, cô giáo Cẩm giờ là vợ nó, là mẹ của con trai nó. Cuộc sống đôi khi như một giấc mơ, ngỡ ngàng không nghĩ nó lại là sự thật.
– Anh về bao giờ thế. Sao lần trước anh bảo về sớm.
– Anh về từ trưa. Con vẫn ngủ à.
– Nó đợi bố từ hôm qua mà không thấy. Đang nằm điều hòa ngủ say lắm rồi.
– Vậy để nó ngủ.
Tâm ôm Cẩm, xoay nàng hai vòng trên không. Nó thấy ánh mắt nàng nồng nàn nhìn nó. Đôi mắt đã có thêm dấu nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn thật rạng rỡ nhìn Tâm cười. Cẩm ôm lấy cổ Tâm, đu cả người xuống ôm lấy nó. Cả hai cứ vậy ôm nhau thật chặt. Tâm ngửa đầu ra nhìn vào đôi mắt Cẩm, nó đặt nụ hôn nhẹ lên môi nàng.
– Mình lên gác nhé.
– Ứ… mới về không mệt à.
– Vậy anh để dành tối với mẹ nhé.
– Không… anh này. Đi lên gác… em thèm…
Tâm cười, nó cứ vậy ôm lấy Cẩm lên gác, đi vào căn phòng trước kia Hiền ở. Người đàn bà xa chồng đầy nồng nàn nhưng không kém phần cuồng nhiệt. Tâm vùi đầu vào hôn Cẩm, yêu Cẩm. Với Tâm, Cẩm chính là ân tình, là tình nghĩa mãi không đổi. Là người phụ nữ chạy theo xe lúc nó đi vào Đà nẵng, là mẹ của con trai nó, là người nó phải trân quý đến cuối đời.
Chiều muộn Tâm mới lục tục dậy. Thằng Thuận giờ đã biết nhận bố, líu lo không ngớt, khác hẳn vẻ chán chường mỗi khi Cẩm bật ipad để nó nói chuyện với Tâm. Tâm ngồi chơi với con một lúc thì mẹ gọi. Chú thím đã về. Tâm vội vã giục Cẩm cùng con đi về. Cái cảm giác về Liên chưa bao giờ càng rõ rệt như lúc này. Dường như máu thịt giữa hai người đã thành một sợi dây thật khó thấy kể từ khi Liên trao thân cho nó. Tâm sốt sắng như sợ có gì đó mà nó sẽ bỏ lỡ, mất đi.
Khi Tâm đưa vợ con tới thì cơm đã được chuẩn bị gần xong. Chú Khá thấy nó thì vui mừng hớn hở. Chú đã khác trước nhiều, khuôn mặt vẫn còn hốc hác nhưng ánh mắt thì sáng rõ. Tiền của dì Nguyệt đưa Tâm đã đưa cho chú một phần để trả nợ. Giờ mọi việc đã được giải quyết, công ty của chú cũng dần ổn định.
Tâm muốn tìm thím Lan hỏi chuyện nhưng mãi không có dịp. Thím biết Tâm nhìn nhưng có chút gì không muốn nói với nó. Xung quanh thím còn có mẹ, Cẩm và chị Thanh. Tâm không kiếm được cơ hội nào một mình với thím.
Buổi tối hôm đó Tâm uống nhiều. Nó dường như cảm thấy thật nặng nề. Cảm giác về Liên như ngày càng hiện hữu. Chú Khá thì rất vui, càng cùng Tâm uống nhiều. Tâm chả biết gì nữa, nhưng khi nó tỉnh táo lại thì đã nằm trên giường. Xung quanh tối mịt, có vẻ đã nửa đêm.
Tâm tìm điện thoại, hóa ra mới có 10h. Mọi người dường như đi ngủ cả. Tâm mở cửa, cửa chỉ chốt chứ không khép. Nó đi ra sân, ánh đèn treo trước cửa heo hắt nhưng vẫn đủ sáng để nó thấy chị Thanh đang ngồi trên chõng. Chị quay đầu lại nhìn Tâm, có lẽ vì thấy cửa mở.
Tâm nhìn chị, đôi mắt chất chứa đầy tâm sự như muốn tìm ai đó giãi bày. Nó muốn ngồi lại nói chuyện cùng chị, nhưng cái cảm giác khó chịu trong lòng càng rõ rệt. Tâm thấy lòng mình bồn chồn lạ, dường như nó phải đi làm gì đó thật nhanh. Tâm nắm lấy tay chị Thanh thật chặt:
– Đợi em, em cần phải biết một chuyện đã. Xong rồi chị phải kể cho em mọi thứ. Em sẽ giúp chị.
Thanh khẽ rơi lệ. Dù chả biết Tâm phải làm gì nhưng nàng vội gật đầu với nó. Dường như chỉ có Tâm mới có thể để Thanh giãi bày những nỗi niềm không biết tỏ cùng ai. Tâm thấy chị gật đầu thì vội đi tìm thím, nó không thể chờ tới mai được. Thanh thấy Tâm chạy vội về phía sau vườn thì gọi giật lại:
– Em đi đâu đấy.
Tâm ngần ngừ đôi chút, cũng không có gì phải dấu:
– Em đi tìm thím Lan có chút chuyện.
Thanh thấy Tâm mất dạng sau hông nhà thì thần người. Tâm nói qua gặp thím, vậy chẳng phải hai người lại tằng tịu với nhau ư. Thanh vẫn nhớ như in hai cái thân hình sáp chặt vào nhau trong bóng đêm sau vườn. Hy vọng vừa lóe lên nơi Tâm chợt vụt tắt. Thanh quay người đi về phía cửa, buồn bã vô cớ. Cửa mở ra, Thanh vụt quay lại chạy theo hướng Tâm. Nàng không biết tại sao nhưng vẫn muốn chứng thực một điều tưởng chừng vô nghĩa.
Trong phòng bếp nhà mình, Lan đang bấm điện thoại gọi cho Liên. Nàng sốt ruột vì hồi tối gọi một lần mà không thấy Liên bắt máy. Sau đấy ăn ăn uống uống rồi còn phục vụ Khá đi ngủ thật mất thời gian. Điện thoại cứ reo mà không ai bắt máy làm Lan sốt ruột. Nàng nhìn đồng hồ tích tắc trên tường mà thở dài não nuột.
Chợt có tiếng Liên trên điện thoại, Lan kích động áp điện thoại vào hỏi gấp:
– Sao nãy giờ mẹ gọi không nghe máy. Con đang làm gì đấy.
– Cái gì… hơi đau lâm râm á? Còn vài ngày nữa cơ mà? Chiều có vận động mạnh không?
– Chết mất thôi. Nếu cảm thấy cứ như vậy thì đi bệnh viện ngay nhé, không đùa được đ…
Lan chưa nói hết thì điện thoại bị giật mất. Nàng sững sờ khi thấy Tâm đang đứng đó cầm nghe điện thoại. Lan định lao tới giằng lại điện thoại nhưng lại thôi. Nàng thở dài thối lui, cũng không thể giấu mãi được.
Khi Tâm tới thì Lan đang nói chuyện rồi. Nó chỉ nghe lõm bõm cái gì mà bệnh viện thì vội vàng giật lấy điện thoại áp chặt vào tai mình. Cơ tim đập nhanh dần khi nghe thấy giọng nói bấy lâu nó luôn tìm kiếm.
– Con cũng không biết, nhưng chưa thấy ra máu. Không biết đứa bé có sao không nữa. Con chỉ cầu trời thương xót lấy con, cố cho con có được đứa bé này, dù lành lặn hay khuyết tật con cũng nuôi hết. Chiều nay con lại mơ thấy anh Tâm tìm tới con mẹ ạ, anh ý muốn tìm con và đứa bé.
Tâm lặng đi, ngực nó như vừa bị một tảng đá nện trúng. Mặt Tâm tái nhợt quay sang nhìn Lan. Nàng khẽ gật đầu với nó như xác nhận sự việc. Bên kia chợt vang lên tiếng Liên:
– Mẹ ơi… dường như có gì rỉ ra ở quần con… bụng đau hơn rồi… con có nên vào viện không.
Điện thoại đã được bật loa ngoài. Tâm nhìn Lan, Lan hiểu ý vội nói vào trong điện thoại.
– Gọi taxi đi, không thừa đâu. Thà bị viện đuổi về còn hơn. Con cứ vào trước đi, mẹ tới ngay đây.
– Đau mẹ ạ… có chút máu ở quần rồi… sao lại bị sớm mất 1 tuần thế này, có sao không mẹ ơi. Con sợ.
– Không sao, đẻ sớm một tuần chứ có phải một tháng đâu. Gọi taxi ngay đi không đau hơn là khó đó. Xuống tầng 1 sẵn đi. Không kịp mang gì thì mẹ mang sau.
– Vâng, con biết rồi. Thế mẹ về thế mọi người thì sao.
– Người ngợm gì nữa. Lo cái thân cô đi. Mẹ tắt máy đây, có gì gọi ngay cho mẹ.
Lan tắt máy rồi ngồi phịch xuống, gương mặt thần ra lo lắng. Tâm biết thím đang suy nghĩ nhưng nó không đợi được. Tâm giữ chặt lấy hai tay Lan lắc mạnh:
– Thím… đó là… của cháu… phải không.
Lan nhìn Tâm, ánh mắt cười thật buồn rồi gật đầu. Tâm lảo đảo đứng không vững. Chợt một bàn tay đỡ lấy sau lưng nó. Tâm quay lại thì là chị Thanh.
– Tại sao… tại sao lại là của cháu… tại sao Liên giấu cháu… cô ấy đang ở đâu hả thím.
Lan thấy Tâm hỏi thì lắc đầu. Nàng thật không biết trả lời sao.
– Thím trả lời cháu đi. Đã tới nước này rồi còn giấu diếm gì nữa. Cô ấy đang cần thím, cả cháu nữa. Cháu muốn gặp Liên, gặp con của chúng cháu.
Tâm gào lên, nó thật muốn điên rồi. Nếu chị Thanh không giữ thì nó đã lao vào Lan tra hỏi. Lan nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tâm thở dài:
– Do cái Liên. Nó muốn… liều một lần, để có gì của cháu. Khi nó quyết định điều đó thím cũng không biết. Cái lần ở Đà Nẵng đó nó đã tự quyết tất cả. Mãi sau khi nó có thai thím mới biết. Nó bắt thím phải giữ bí mật tuyệt đối nếu không sẽ bỏ đi thật xa mãi mãi.
– Vậy giờ cô ấy ở đâu hả thím. Giờ đêm tối còn tới viện là sao.
– Nó ở ngay Hà Nội thôi. Chẳng qua giấu cháu nên không cho cháu biết thôi. Nó sợ… đứa bé sinh ra có khuyết tật nên định nếu có gì thì chỉ nó nuôi thôi, không muốn cháu chịu khổ. Đứa bé trong bụng nó chắc… sắp sinh rồi.
– Đồ điên, cháu thật muốn đánh cô ấy một trận. Chuyện như vậy mà cũng giấu cháu. Giờ mình đi mau đi thím.
– Đi? Cháu định lên đó bây giờ à.
– Còn gì nữa. Trên đó là Liên, là cô gái của cháu, là con của cháu. Cháu sao bỏ mặc được.
Lan lặng người nhìn thằng bé. Ánh mắt nó thật kiên quyết. Mắt nàng rướm lệ, mừng mừng tủi tủi cho con gái. Ít ra nó đã không hy sinh vô ích mặc dù thật oan nghiệt. Cũng không có thời gian ở đây mà tranh cãi nữa, Lan vội chạy lên gác tìm lấy ví và thay quần áo. Lan quay lại thì thấy thằng Tâm cũng đã thay xong quần áo đang sốt ruột đợi nàng.
– Xong hết rồi à. Đi thôi.
– Thím qua bên cháu, xe cháu để ở đó.
Cả hai vội đi qua nhà Tâm. Thương từ lúc nào đã đứng ở sân mặt lo lắng. Lan thấy Thương thì hơi ái ngại nhìn bà chị chồng cũng là người bạn thân thiết bấy lâu của mình:
– Chị Thương… cái Liên…
– Cái Thanh nói cho chị rồi. Giờ mọi người đi mau đi.
– Vâng… em xin lỗi em đã không kể…
– Em có gì mà phải xin lỗi. Do thằng khốn nạn này thôi… con với cái…
Tâm nghe mẹ mắng mà cũng không cãi lại. Nó đúng là khốn nạn mà, làm Liên phải khổ sở vì nó bao lâu nay. Tâm lầm lũi đi ra xe thì Thương gọi giật lại:
– Đi đâu. Đi ra đầu ngõ nhà bác Ba, xe ô tô của chị Thanh đã đợi ở đó rồi. Đêm hôm hai thím cháu còn định đi xe máy cho nguy hiểm ra.
Lan nghe chị dâu nói thì gật đầu mừng rỡ. Tâm thần nàng cũng đang bất ổn, thằng Tâm cũng vậy. Giờ mà lái xe thì thật nguy hiểm. Cả hai vội chạy ra đầu ngõ nơi đường rộng rãi hơn. Ánh đèn xe sáng lên, Thanh đang chờ ở trong đó. Cả hai lên xe, chiếc xe dần lăn bánh ra khỏi làng rồi vút nhanh hướng về Hà Nội.
Bên trong phòng chờ đẻ Liên đang nằm đó. Nàng đã rỉ ối và được bác sĩ cho nằm theo dõi xem tử cung mở to chưa. Những cơn đau thúc báo hiệu đứa trẻ muốn chào đời. Liên chịu đựng những cơn đau lớn dần nơi xương chậu, bàn tay vuốt ve cái bụng đầy âu yếm:
– Cố chịu con nhé, mẹ và con mình sẽ cùng vượt qua. Rồi mẹ sẽ chăm sóc con, yêu con cả đời này, dù con có như thế nào đi nữa. Con chính là kết tinh tình yêu của bố và mẹ đấy. Mẹ thật vui vì đã đợi được ngày con muốn chào đời.
Đứa con đầu lòng thường không dễ đẻ. Xương chậu cần thời gian để mở ra thay đổi vị trí. Liên vật vã chịu đựng những cơn đau dai dẳng như không có hồi kết. Những người phụ nữ cùng phòng chờ đẻ dần đi hết để tới phòng đẻ, chỉ còn lại mình Liên.
Căn phòng thật tĩnh lặng, những cơn đau đẻ dường như biến mất. Liên mở mắt ra, bên cạnh nàng vậy mà đã có một người khác. Tâm đang đứng đó, ánh mắt nhìn Liên đầy lo âu và xót xa. Liên bỏ qua cái hông eo đang đau mỏi cố ngồi dậy nhưng Tâm ấn nàng nằm xuống. Liên như vẫn không tin được, nắm lấy tay Tâm kiểm tra xem liệu đây có là thật. Bàn tay to đầy thô ráp, ấm áp như mọi lần Liên nắm lấy. Bàn tay ấy nắm chặt lấy tay Liên, siết thật chặt như sẽ không bao giờ nhả ra. Liên bật khóc khi Tâm cứ đứng đó nhìn mình không nói:
– Sao anh lại ở đây.
– Anh không ở đây để em lại một mình đi đẻ, một mình chịu mọi nỗi đau sao.
– Anh… đã biết.
– Anh biết rồi. Em mà còn dám làm những trò giấu anh thế này nữa thì đừng trách.
– Em… đó là do em lựa chọn… ai… đau quá…
– Em lựa chọn, nhưng anh không muốn mình là người chả biết gì cả. Đứa bé nó cũng có quyền được có cha chứ, em không thể cứ vậy bắt nó sống không có cha được.
– Nhưng… đứa bé… nó nhỡ…
– Đó là con của em và anh. Dù thế nào thì anh cũng muốn chăm sóc nó, làm bố nó cả đời này. Cả em nữa, cô gái ngốc nghếch đáng ăn đòn. Đợi em đẻ xong anh sẽ xử lý em.
Liên bật cười, nàng đang mắm môi lại chịu những cơn gò đến quặn bụng thì sợ gì Tâm trừng phạt. Nhưng Liên vui, những cố gắng và hy sinh trong bao lâu nay dường như không có gì là vô ích. Liên lúng liếng đôi mắt đẹp nhìn Tâm trêu:
– Anh định xử lý em thế nào.
– Anh… giam em cả đời này vào cuộc đời anh. Bắt em làm vợ anh mãi mãi. Liên… làm vợ anh nhé.
Liên sửng sốt quên luôn cả những cơn gò đang dần dồn dập. Nàng đã từng mong đợi được Tâm nói điều này, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thành sự thật và trong hoàn cảnh như thế này. Bụng Liên bỗng đau quá, cắt đứt luôn suy nghĩ của nàng.
– A… a… a… ai… ai… anh ơi… gọi bác sĩ… em đau mỏi quá rồi… a… a…
Từ ngoài Lan và Thanh chạy vào khi nghe Liên kêu. Cả hai cũng đã tới và đang đứng ở ngoài cửa nhường cho Tâm vào. Tâm cuống cuồng chạy ra ngoài tìm y tá. Cô y tá mắt khó đăm đăm như chực chửi nó vì làm cô không được ngồi nghỉ. Cổ tử cung chưa mở đủ nhưng đã được 5 phân. Liên được chuyển vào phòng đẻ. Tâm ở bên ngoài đi đi lại lại đầy sốt ruột. Nó và Lan cứ đứng đó ngó nghiêng hết nhìn giờ rồi lại nhìn vào phía phòng đẻ. Đôi lúc có những tiếng trẻ oe lên, cả hai mừng rỡ nhưng rồi xịt nhanh khi biết đó là đứa trẻ con nhà khác.
Cơn mưa chợt rào xuống kèm sấm chớp. Nhưng một tiếng khóc to và rõ ràng vang lên, Tâm dừng lại mừng rỡ. Nó cảm giác được một mối liên hệ hình thành giữa nó và tiếng khóc. Đó là con của nó, con của nó và Liên. Tay Tâm run run, đây là đứa con thứ 3 của nó, nhưng là đứa đầu nó đứng đợi như thế này. Thằng Thuận sinh Tâm cũng không có cảm giác sốt ruột như vậy, có lẽ vì Cẩm đẻ nhanh hơn Liên.
Cũng chỉ ít lâu, y tá bế ra một đứa bé. Cả ba người xúm lại. Y tá hẩy tay bảo mọi người giãn ra.
– Ai là bố đứa bé.
– Ở đây không có ai là bố đứa bé à. Con của sản phụ Trần Ngọc Liên.
– Tôi… là tôi… tôi là bố đứa bé.
– Con gái, 2.9kg.
Tâm lóng ngóng đỡ đứa bé trên tay. Hài nhi nhỏ bé vẫn còn đang nhắm mắt chưa nhìn thấy nó. Nhưng có sao đâu, vậy là con đã chào đời an lành. Đây là con của nó, Tâm cứ tự nhủ trong đầu như vậy, hứa sẽ yêu thương con suốt đời này. Đứa con của tình cảm oan nghiệt của nó và Liên, nhưng nó không hề có lỗi gì cả.
Y tá dẫn Tâm về phòng dành cho Liên và em bé. Tâm chuyển bé cho Lan, nó vội đi tìm Liên nơi phòng đẻ. Nàng đang nằm đó, mặt tái nhợt sau lần vượt cản cửu tử nhất sinh. Thấy Tâm, bàn tay Liên khẽ đưa ra. Tâm nắm chặt lấy tay Liên, vuốt ve khuôn mặt nàng đầy thương xót.
– Con có bình thường không anh. Em nhìn thì không thấy gì cả… em… lúc đi khám… cũng không thấy bị dị tật gì…
– Em mới sinh đừng nói nữa. Con có sao thì anh và em sẽ cùng chăm sóc nó đến khi không còn sức thì thôi.
– Ư… em biết… rồi.
– Vậy em nghỉ đi. Tí người ta chuyển em vào phòng rồi mình nói chuyện sau.
– Vâng… em sinh xong là thấy vui lắm… không mệt đâu.
– Đồ ngốc… em… còn chưa trả lời anh…
– Trả lời cái gì… hả anh.
– Em có đồng ý làm vợ anh không… anh… cũng không tử tế… còn có Cẩm… thực ra anh còn có 1 bé Su là con gái nữa… anh…
– Em đồng ý… chỉ cần được làm vợ anh thôi… thế là đủ rồi.
Tâm bật khóc, chưa bao giờ nó lại thấy mình khốn nạn đến thế. Nó làm nhiều người con gái khổ quá. Tâm đưa tay Liên lên hôn dịt vào miệng mình.
– Anh sẽ không bao giờ làm em khổ nữa, anh hứa. Anh sẽ yêu em hết cả đời này.
– Em không khổ… đó là do em tự lựa chọn.
– Em cứ nghỉ đi. Khi nào em và con về anh sẽ mang nhẫn cầu hôn em, cho em một đám cưới thực sự.
– Em… không cần… em đã có rồi.
– Có? Là sao?
– Sợi lắc tay đôi anh mua. Đó là… định mệnh.
Tâm sững người, nó giờ mới nhớ tới đôi lắc mẫu tử nó mua tặng Liên lần trước. Trong tối tăm dường như có những sắp đặt thật kỳ lạ. Tâm nước mắt chảy dài, đầu gật đồng ý với Liên. Cả hai đều khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc, xua tan đi những khổ đau lại phía sau.
Phía bên ngoài cửa phòng đẻ, Thanh đứng đó chứng kiến tất cả. Nàng cũng chợt thấy vui cho Liên. Cô gái thật dũng cảm, dũng cảm và liều lĩnh hơn Thanh nhiều lắm. Thanh cất bước quay đi, thầm nghĩ thật may vì mình đã tới đây. Nàng cũng có quyết định cho riêng mình. Dù đúng dù sai nhưng nàng sẽ thử, đó chính là lối rẽ, lối mở cho cuộc sống đang bế tắc của nàng. Còn đó là hạnh phúc hay đau thương thì cũng không biết được. Nhưng Thanh sẽ thử.
Sự ra đời của em bé của Liên lam đảo lộn mọi thứ. Bữa cỗ cuối cùng ở quê vì vậy có trút xáo trộn. Cả nhà tổ chức xong bữa cỗ thì cũng nhao nhao lên Hà Nội hết. Chỉ có Cẩm ở lại chỉ đạo dọn dẹp và lo cửa nhà. Đầu tiên là chú Khá giận điên lên khi biết tin muốn tìm Tâm tính sổ. Hai anh em nhà nó phải can mãi chú mới nguôi nguôi. Tâm lầm lì đợi chú nguôi giận mới mò lại xin chú thứ tội. Chú vẫn điên tiết đạp nó mấy cái. Nhưng Tâm hề hấn gì đâu, với nó thế là quá rẻ. Chỉ ăn mấy cái đạp là được chú đồng ý cho cưới Liên. Giờ con còn có rồi, chú trước mặt chị dâu và vợ hết sức nói vào thì cũng nguôi ngoai, mắt nhắm mắt mở cho cái sự oan nghiệt của con gái và cháu mình.
Thứ nữa là anh Công. Anh thông báo có thể mấy tháng nữa sẽ đi Nhật. Anh được giám đốc tín nhiệm cử đi Nhật học. Nếu xuất sắc thì sẽ về làm phó giám đốc hoặc được giữ lại tùy tình huống. Tâm thấy ánh mắt chị Thanh khẽ buồn khi anh thông báo vậy.
Mọi người dần bu vào đứa bé, chỉ có chị Thanh là lặng lẽ đi ra ngoài sân. Tâm đứng đó nhìn mọi người, giờ cũng không đến lượt nó vào bế con rồi. Tâm đi dần ra sân, tìm chị. Nó thấy chị đang tựa lưng vào một gốc cây, ánh mắt xa xăm nhìn không biết đang nghĩ gì. Tâm đi lại, vỗ nhẹ vào vai làm chị giật mình.
– Chị… buồn là vì chuyện anh đi Nhật à.
– Chỉ đôi chút thôi…
– Vậy chuyện là sao, chị đã hứa nói cho em biết mà.
– Cái đó… chị cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng cũng thật khó để giải quyết.
– Chị thử nói với em xem, có khi em giúp được.
Thanh nhìn Tâm, nàng biết thực ra nó giúp được nàng. Nhưng là giúp theo cách khác. Cái miệng Thanh ngập ngừng muốn nói mãi mà không lên lời. Ánh mắt nàng chợt nhìn thấy xa xa đôi vợ chồng đang vui mừng bế con vừa sinh ra xe taxi đi về. Ánh mắt người chồng cứ cười híp đi vì vui sướng. Thanh chợt kiên định quay qua nhìn Tâm:
– Thật ra… em có thể giúp chị. Khi nào chị… nhờ… em có thể bay ra ngoài này không.
Tâm hơi lạ… chuyện gì mà lại cần đúng thời gian như vậy? Nó không rõ nhưng cứ gật đầu. Với chị, giúp được thì nó không ngại gì cả. Thanh thấy Tâm gật đầu thì mắt hạnh vui sướng, nàng ôm chầm lấy nó.
– Chị biết em sẽ đồng ý mà. Nhớ lúc đó không được hối hận đấy.
– Chỉ cần giúp được chị, không bao giờ em hối hận.
Vòng tay Thanh siết chặt vào người Tâm hơn. Nàng như cảm giác hạnh phúc sẽ sớm quay lại với mình.
Liên ở bệnh viện được vài ngày thì về lại căn nhà Lan thuê cho hai mẹ con. Thương sau đám cỗ cũng sắp xếp xong. Nàng lên giúp Lan chăm sóc Liên. Cẩm cùng thằng Thuận lên thăm Liên rồi đi xe tới chỗ Hiền. Nàng muốn mấy mẹ con gặp nhau đã rồi mới vào Đà Nẵng.
Chuyến về quê tưởng nhanh mà có quá nhiều thay đổi. Tâm chỉ ở cùng mẹ con Liên được 2 hôm thì nó phải bay vào trước. Công ty vẫn còn cần nó làm việc. Vì sự cố nên mẹ con Liên và mọi người sẽ vào Đà Nẵng sau đó 1 tháng khi em bé tròn tháng tuổi.
Cái mùa hè đó có quá nhiều sự thay đổi trong đời Tâm. Đầu tiên là nó có thêm con gái. Con của nó trộm vía trông bình thường như bao đứa trẻ khác. Dù có sao đi nữa thì Tâm cũng sẽ cùng Liên chăm sóc con. Nó vẫn còn mẹ, còn Cẩm, còn Lan ở bên cùng chăm sóc đứa bé.
Khi Tâm vào, mọi việc ở công ty đã thật ổn định. Chú Kiên đã có quyết định chính thức, chấm dứt mọi sự ganh đua vào vị trí phó chủ tịch. Công ty Tân Đại Thế cũng dừng mọi hoạt động chèn ép gây trở ngại. Cuộc sống và công việc vẫn tiếp diễn nhưng theo một mạch bình thường trở lại.
Tâm thì vẫn làm việc hết thời gian vì số lượng công trình về xây dựng chưa bao giờ giảm. Vẫn có nhiều nhà và khách sạn mới mọc lên, tên công ty của nó là cái tên uy tín nhiều nơi hướng tới. Chỉ khi hết giờ làm việc nó mới có thể dành thời gian cho riêng mình, gọi về cho mẹ, cho Cẩm, cho Liên được.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy. Đã hơn nửa tháng từ ngày Tâm vào lại đây. Nó vừa mới trở về nhà sau một ngày căng thẳng. Tâm bước vào cửa mà hơi ngạc nhiên, không còn là ngồi nhà trống trơn như hôm qua nó tới nữa mà đã đầy đủ đồ đạc. Những chiếc sofa gỗ đơn giản nhưng hiện đại, kệ tivi, bàn ăn, bếp đầy đủ. Kể cả bát đũa cũng được mua sắm, dao dĩa thì xếp ngay ngắn trên giá.
Tâm còn đang ngơ ngác thì nó nghe tiếng giày lộp cộp trên sàn gỗ tầng 2. Tâm bước nhẹ lên cố không gây tiếng động. Ánh mắt nó sáng lên khi nhìn ra ai là chủ nhân của tiếng giày, ai là người đem đống đồ gỗ này đến đây.
Trong căn phòng nhỏ, Sương đang để tay lên tấm ga kéo chúng lại cho phẳng phiu. Nàng hôm nay diện một bộ đầm thun hở vai. Bộ đầm ôm sát vào thân thể Sương, khoe ra những đường cong gợi cảm chưa từng có. Chiếc váy bó sát chỉ vừa ôm hết bờ mông căng làm đôi chân thon của Sương như thêm dài ra, hút mắt hơn khi nàng lại đang đi trên đôi giày cao gót.
Mắt Tâm sáng rực lên, si mê nhìn vào những đường cong trên thân thể Sương. Đã lâu lắm rồi nó không nhìn thấy Sương mặc những bộ quần áo lả lướt thế này, khêu gợi đến thế này. Đôi chân không kìm được mà đi dần về phía Sương. Tâm đưa tay ôm nhẹ vào bụng Sương, kéo mông nàng dí vào cục u to đùng nơi đũng quần nó. Miệng nó, mũi nó đang phả ra hơi nóng vào gáy, vào vai Sương. Tâm giờ như một con trâu điên đang thèm thuồng cái cơ thể nóng bỏng của Sương đến tột độ.
Sương mỉm cười, ánh mắt lúng liếng đầy thỏa mãn khi thấy cái hơi thở như bò kia phì phò vào gáy mình. Cái gáy nhạy cảm run nhè nhẹ phản ứng với hơi thở của Tâm. Nàng biết nó sẽ về, và nó sẽ thích bộ đầm này của nàng. Đã lâu lắm rồi Sương mới ăn mặc hở hang thế này. Tất cả chỉ vì nó, kín cũng vì nó mà hở cũng vì nó. Sương đã tự ý thức được bản thân chỉ muốn truy cầu tình cảm nơi Tâm. Nàng ăn mặc kín đáo cũng vì không muốn ai khác nhìn ngó cơ thể mình nữa ngoài Tâm. Giờ Sương mặc bộ đầm này cũng chỉ muốn đôi mắt ai kia thèm thuồng nhìn nàng mà không nhịn được.
Bàn tay thằng Tâm không dừng lâu trên bụng Sương. Nó vuốt nhẹ xuống dọc theo hông Sương để vuốt ve cặp đùi trắng mịn của nàng. Những ngón tay kéo nhẹ cái chân váy lên cao để bàn tay vuốt ve nơi bẹn háng của Sương. Sương bật cười, nàng biết nó máu lắm rồi, nàng cũng thế mà nước đã ướt đẫm từ khi hơi thở nó phả vào người nàng. Nhưng tay Sương vẫn tìm tới tay Tâm giữ lại không cho những ngón tay hư cọ vào khe lồn nàng nữa.
– Tâm nghịch gì thế… tay hư lắm… nhìn xem phòng thế này đã được chưa.
– Đẹp lắm rồi. Dì đi mua sao không bảo với con một tiếng. Dì chọn phòng này là của mình à.
– Ai cho mà ở… ư… bỏ tay ra nào… đây có phải nhà dì đâu.
– Là nhà của dì… của con thì cũng là của dì…
– Thật á… cái đồ dẻo mỏ… đến lúc ý những người khác không cho dì ở thì làm sao.
– Có… có cho… con đảm bảo mà…
– Ư… cho tay vào sâu thế… tay có sạch không… ư… ư… móc gì mà ghê thế… ôi chết mất… tí Dì còn phải đi qua thăm bố dì nữa đấy.
– Đi thăm bố mà mặc thế này á.
– Thì sao… ư… ư… mặc cho giai nó thèm…
– Giai là đứa nào.
Tâm tức, nó ghen. Ngón tay móc mạnh ngoáy mạnh hơn trong lồn Sương. Cái lồn co lại mút lấy ngón tay nó thật chặt. Cái hông Sương cố rướn lên để rút tay nó ra không đi sâu vào lồn nàng.
– Giai là… đứa này này… còn hỏi ai nữa sao. Bao lâu nay… Sương làm gì có ai khác. Đồ đạc trong nhà cũng chuẩn bị hết cho Tâm rồi. Còn mấy phòng ngủ khác thì vài hôm nữa mới có.
– Thế… Sương có ở đây với Tâm không.
– Điên à… ai lại… ở đây. Chìa khóa nhà dì Tâm chả có rồi còn dì. Khi nào nhớ dì… thì… đến. Mà biết có nhớ hay không.
– Có… có nhớ… mãi mãi nhớ.
– Ư… phải nhớ thật đấy nhé… giờ… thử đồ mới đi Tâm.
– Thử đồ là thế nào.
– Đồ ngốc… thì… thử giường mới… đệm mới… có êm không.
Tâm ngớ người ra, rồi ánh mắt nó lóe lên khi hiểu điều Sương nói. Ánh mắt nó đỏ lên nhìn Sương đầy khao khát:
– Chỉ cần có Sương, lúc nào cũng êm.
– Ư… thế đợi gì nữa… yêu dì đi… yêu Sương… yêu em thật nhiều vào… biết sau này mấy khi được thế này.
Tâm cũng nào đợi được thêm nữa. Nó vật Sương xuống giường. Đôi môi tìm tới môi Sương ngấu nghiến. Bàn tay Tâm thô bạo vạch váy Sương xuống, để đôi bồng đảo lộ lên e ấp sau cái áo ngực nhỏ bé màu hồng. Sương nút lưỡi Tâm thật chặt, nàng thật muốn giữ người đàn ông này mãi, mãi mãi, giam giữ nó để đêm nào cũng được nó yêu. Nhưng Sương biết không thể được, nên tối nay Sương tới đây để trong ngôi nhà mới này với những đồ đạc tự tay nàng sắm, Sương sẽ là người đàn bà nó yêu đầu tiên trong ngôi nhà này.
Tay Sương dứt môi Tâm ra, kéo cái đầu nó ấn vào ngực mình. Đôi môi tham lam không cần hỏi vội vã tìm tới cái cổ thon trắng mịn của Sương mà tham lam hôn hít. Cái cổ vốn là điểm nhạy cảm của Sương giờ cứ bị nàng ưỡn ra cho đôi môi Tâm thô bạo xâm chiếm. Bàn tay nó chả hiểu bằng cách nào đã dựt phăng được cái áo ngực Sương ra, úp cả bàn tay thô to vào bầu vú nàng thật trọn vẹn. Sương cứ quằn quại trong cơn sướng miên man nơi cổ và ngực. Những cảm giác đó nhanh chóng truyền xuống đến háng nàng, để cái háng thêm mỏi mỏi, cái lồn thêm ngứa ngáy.
Sương đẩy Tâm ra, nàng chồm dậy tìm cái dây lưng của nó mà cởi. Hai đôi tay phối hợp nhau thật nhanh cởi phăng quần trong quần ngoài của Tâm ra. Con chim kiêu hãnh bung ra khoe hàng trước mắt Sương. Nó nhanh chóng bị bàn tay nhỏ nhắn của Sương bóp chặt kéo tới cửa hang của mình.
– Yêu em đi… cả đêm nay Tâm nhé.
Cái gật đầu nhẹ của Tâm thay câu trả lời. Hai chân Sương dang ra đón chào con chim mập mạp dài cả gang tay đi vào trong Sương. Vẫn cái cảm giác ấy, như lần đầu, và như mọi lần khác. Vách lồn Sương bị căng ra khi chim Tâm dần ngập trong lồn nàng. Tâm ấn con chim thật sâu đến khi lút cán, vừa vặn ấn khít vào đáy lồn Sương. Sương giật bắn người lên, cả người co giật vì cơn sướng đến bất ngờ. Chưa bao giờ sướng nhanh đến thế.
Tâm hít hà trong miệng. Lồn Sương mút chim nó ghê quá làm Tâm tí nữa phun ra. Nó gồng người lên, gồng cơ chim chống chọi với những cảm giác cơ thể sắp không chịu nổi. Cả hai cơ thể cứ ôm khít lấy nhau. Cơ lồn Sương như không có vẻ gì thôi bóp lấy chim nó. Tâm hít một hơi thật sâu rồi rút chim ra. Con chim bị vách lồn mút chặt cứ gật gù như sắp ngất. Tâm cầm lấy chim đập đập vào cái lồn đang nhóp nhép vì sướng của Sương. Sương cứ rên to lên mỗi lần đầu cặc đập vào cửa lồn của nàng.
Tâm dùng thân cặc miết lên khe lồn Sương. Nó đã bớt sướng nhưng chưa thể địt Sương ngay được. Con chim vẫn cần thời gian hồi lại. Mắt nó bỗng nhìn thấy chân Sương đang gập lại để thân cặc ép chặt vào khe lồn. Đôi chân Sương đẹp lắm, nhất là bàn chân mịn màng mềm như toàn thịt. Tay Tâm với lấy cổ chân Sương đưa tới miệng mình. Bàn chân mềm mại đang được bó vào đôi giày cao gót làm chân Sương có sức hút kỳ lạ. Tâm không ngại bẩn, lưỡi nó liếm láp chân Sương, cọ cạ vào mép giày thật say mê. Cái lưỡi liếm khắp chân Sương, mút mát hôn lên mắt cá chân nàng. Cái giày cũng dần bị cởi ra vì vướng víu. Môi Tâm thoải mái mút từng ngón chân Sương chùn chùn.
Sương lim dim. Nàng đang sướng, nhưng mà theo một cách khác. Không có con chim đi sâu vào trong lồn. Nhưng đôi chân, từng ngón chân trắng hồng đang được Tâm mút thật sướng, thật nhột. Cái hõm nơi mắt cá chân là yếu điểm của nàng. Không ai biết, kể cả Sương. Nhưng giờ nàng đã biết, cơ thể Sương cứ vẹo đi khi Tâm hôn lên chỗ đó. Cái hơi thở từ miệng nó phả vào thôi mà chân Sương run lên vì sướng. Lồn Sương càng tiết ra nhiều dịch, để con chim thằng Tâm trượt dọc khe lồn nàng thêm dễ. Bầu vú vừa vặn nhưng vẫn căng mọng của Sương giờ lại bị bàn tay to của Tâm chụp lấy. Núm vú nhỏ bé của nàng được kéo căng ra. Không đau, chỉ có sướng mà thôi.
Sương bỗng giật nảy người lên. Con chim nó không trượt qua trượt lại nữa mà đã lại đi vào trong Sương. Vách lồn co chặt lại phản ứng thật kịch liệt. Tâm để tay ấn lên bầu vú Sương làm điểm tựa, con chim bắt đầu đưa đẩy vào trong lồn nàng. Trong khi miệng nó vẫn miệt mài mút hôn bàn chân Sương, hết chân này qua chân khác. Sương sướng, sướng đến tột độ. Cả thân dưới của nàng cứ tê đi vì sướng. Lồn sướng, cả vùng mông tê rần vì sướng, hai chân cứ run run mất hết cả sức vì bị Tâm hôn hít.
Tâm nhìn Sương lờ đờ trong cơn sướng. Nó đã qua cái cảm giác muốn xuất tinh. Giờ là lúc để con chim chinh phạt, hầu hạ cái lồn con cái. Hai tay Tâm bấu chặt vào đùi Sương, kéo chân nàng sát mặt nó. Cái miệng cứ thế hôn hít chân Sương không biết chán, con chim thì cứ thúc đều đặn vào cái lồn đang dần nhoét ra vì nước lồn lênh láng.
– Hơ… hơ… hơ… hơ… ơ… ơ… ôi… ơ… Tâm ơi… em sướng lắm… em sướng… em chỉ muốn… mãi thế này…
– Mãi thế này là sao.
– Là được anh địt… được anh làm cho cạn kiệt sức lực… ơi… ơi… anh ơi… em chỉ muốn đái… anh hôn làm em chết mất… ôi… anh ơi.
Sương cứ quằn quại thở, quằn quại rên rỉ trong cơn sướng. Cái lồn không thường xuyên được con chim vùi dập. Nhưng lần nào cũng như lần nào, sướng không thể tả. Lồn Sương dần co chặt lại. Một cảm giác nín nhịn càng rõ ràng. Sương hét to lên như muốn bể nhà. Hai chân nàng co lại rút khỏi mặt Tâm. Hai chân chống mạnh xuống giường, để cái lồn nâng cao lên. Con cặc Tâm tuột ra, nước đái của Sương cứ thế phun ra thành dòng trắng phụt khắp ga giường mới tinh. Bên trong lồn cũng phun ra từng tia nước nhỏ xíu ập ra cửa lồn nhỏ xuống tấm ga. Sương cứ ưỡn lồn lên, co giật liên hồi. Nàng thả người xuống khi cơn buồn đái và xuất tinh chấm dứt. Nàng lả đi trong cơn sướng, mặc kệ cái giường giờ ướt đẫm nước đái.
Cơn sướng còn chưa qua thì Sương lại cảm nhận được lồn mình lại bị căng ra bởi con cặc Tâm. Nàng không mở mắt ra, hai cánh tay sắp vô lực cố quàng vào ôm chặt lấy Tâm. Cái háng tê mỏi lại chịu trận những cú dập mạnh mẽ để chim ngập trong bướm. Sương mê man nửa tỉnh nửa mê trong cơn sướng cứ dập dìu như không bao giờ hết. Màn đêm còn chưa bắt đầu, nàng còn cả một đêm vùi mình trong hoan lạc.