Phần 26
Ông Hà ở bên trong vừa tắm xong thì Thủy vào. Nàng như người mất hồn nhìn ông rồi cởi cái váy ra. Đôi chân thon nhấc lên bước vào bồn tắm. Ông Hà hơi kỳ lạ khi thấy vợ như vậy nhưng không hỏi, có lẽ vì vợ ông mệt. Ông bước ra ngoài phòng tắm, chân bỗng dẫm phải một đống nhớt gì đó làm ông trượt té phịch một cái. Bên trong phòng tắm Thủy hơi ngẩng đầu lên khi nghe tiếng ông kêu nhưng rồi cái đầu lại rũ xuống. Nước vẫn chảy ngập dần người nàng, nơi lồn đang ộc ra một đám dịch dần hòa tan trong bồn nước. Thủy nằm ườn ra, cả cơ thể có chút dễ chịu vì nước ấm, nơi lồn nàng vẫn râm ran cơn sướng mãi không chịu tan mất.
Mấy ngày của phái đoàn công tác cũng qua. Tâm nhìn qua cửa sổ sân bay nhìn chiếc máy bay chở cô Thủy bay đi mà có chút nuối tiếc. Mấy ngày vừa qua với cô thật sung sướng và là kỷ niệm khó quên với nó. Tâm không biết nơi cửa sổ có một ánh mắt nhìn mây trời lơ lửng mà bần thần. Ngày hôm qua như một giấc mơ, biết là nó không thể tiếp diễn nhưng sao lòng vẫn thật mong mỏi. Nơi cửa lồn Thủy cứ ứa nước ra khi nghĩ tới con chim thằng Tâm đi vào mình.
Nhờ có việc hai ông thứ trưởng vào công tác mà ông Kiên em của Loan đã ghi điểm tuyệt đối trong cuộc chiến đang có phần bế tắc. Trừ phi Kiên tự làm gì sai phạm nếu không cái ghế phó chủ tịch thành phố thế là đã chắc chắn rồi. Cái liên minh đang chèn ép công ty của Tâm bỗng lung lay. Không ai muốn tiếp tục gây hấn với sân sau của vị phó chủ tịch thành phố tương lai làm gì cả. Cô Loan nhân cơ hội này tung cành ô liu giảng hòa, vậy là sự bao vây xung quanh nhanh chóng biến mất. Có chăng còn lại công ty Tân Đại Thế dựa hơi phe kia là không thay đổi. Mà dù nó có thay đổi thì cũng không ai chấp nhận giảng hòa nữa. Tâm đã nhận được tin từ thằng Mạnh, nó đã có đủ thông tin về cơ sở của bên Tân Đại Thế. Tâm đi về giỗ bố rồi đón mẹ và Cẩm vào trước, thù oán với Tân Đại Thế khi vào nó sẽ tính cả thể.
Ngày Tâm về là một ngày đỏ lửa. Nắng chiếu chói chang làm người ta hoa cả mắt. Tâm từ sân bay về, nó vốn định đi taxi một mạch về quê. Giờ đã chiều rồi, chuyến bay bị muộn nên giờ về đến nhà cũng tối. Nhưng rồi Tâm đổi ý, nó cho xe chuyển hướng về hồ Tây. Nơi đó có chị Ngọc, có bé Su con gái nó. Và còn có… Phương người có lẽ không biết bao giờ mới chịu ngả vào lòng làm người đàn bà của nó.
Căn biệt thự… gần nguyên như vậy. Có khác chăng là trong vườn đã có thêm ít thú nhún, cái cầu trượt và ít đồ chơi đang vứt lung tung khắp bãi cỏ. Tâm lặng lẽ bấm mã số để cửa mở, nó chầm chậm bước vào tìm chị Ngọc. Có tiếng cười nói vang lên nơi phòng em bé. Tâm nhẹ bước đi lại để không gây ra tiếng. Nó thấy Ngọc đang ngồi chơi đồ chơi cùng bé Su. Con gái nó vậy mà đã lớn hơn hẳn so với lần trước nó gặp. Tâm cứ đứng lấp ló, nó muốn ngắm con gái mình chơi, ngắm cả chị Ngọc. Chị không đẹp theo kiểu con gái như trước, nhưng vẻ đằm thắm, chín muồi của một người phụ nữ có con thì càng rõ ràng. Đồ mặc ở nhà mỏng manh và ngắn ngủi như làm những đường cong trên người chị thêm tròn trịa, hấp dẫn. Tâm cứ như dán mắt vào cái cơ thể ấy.
Tâm mải mê ngắm chị không để ý bên cạnh vậy mà có một người đang cầm trên tay cái gậy. Người đàn bà đứng nhìn Tâm, tay lăm le cái gậy nhưng dần thả lỏng xuống. Bà vỗ nhẹ vai làm Tâm giật mình:
– Cậu là ai, sao lại vào nhà tôi.
Tâm giật mình, có phần lúng túng. Rõ ràng đây là nhà… chị Ngọc. Nhưng đúng là không phải nhà nó thật. Mất mấy giây nó mới bình tĩnh được:
– Cháu… cháu không phải trộm… chị Ngọc… chị Ngọc ơi…
Tâm cũng không biết phải giải thích nào. Vì nó chợt nhận ra nét mặt của người phụ nữ có chút giống chị Ngọc. Chả nhẽ nó lại nhận mình là bố của bé Su, cái quan hệ của nó và chị cũng có chút phức tạp.
Ngọc đang chơi cùng con thì nghe tiếng mẹ. Nàng quay lại thì thấy mẹ và… Tâm đang đứng đó. Ánh mắt chưa kịp cười chào đón tình trẻ của nàng thì chợt hoảng hốt. Ngọc ba chân bốn cẳng đứng dậy lao về phía cửa, trước cả lời cầu cứu của Tâm.
– Mẹ… không phải trộm đâu… đây là… Hoàng… Hoàng… bạn của cái Phương.
– Bạn của cái Phương? Trước giờ sao bảo nó không có bạn trai? Con chả bảo nó ghét bọn đàn ông mà?
– Cái này… đây là trường hợp đặc biệt. Lúc khác con kể với mẹ.
– Haizz… thật à. Mẹ thấy nó cứ nhìn con với bé Su mẹ còn tưởng…
– Tưởng với tượng. Người ta không sống ở đây đâu. Mẹ trông Su hộ con, con ra nói chuyện một chút.
Chị Ngọc vội vàng thơm bé Su rồi kéo nó ra phòng khách. Tay chị cứ bấu bấu vào lưng Tâm như ra hiệu. Tâm cười, nó biết chị vẫn muốn dấu bố mẹ về bố đẻ bé Su. Tâm đành làm theo chị, đóng vai thành nhân vật Hoàng bất đắc dĩ. Mẹ chị lờn vờn quanh cả hai một lúc thì cũng biết ý bế bé Su đi lên gác ngủ cho cả hai nói chuyện. Chị thở phào, cả người trượt nằm xuống ghế:
– Sợ quá… em đến sao không gọi trước cho chị.
– Em đợt này về quê giỗ bố. Mà muốn tạt qua thăm chị với con.
Chị nghe Tâm nói thì ánh mắt nhìn nó thật dịu dàng. Nhưng chỉ được một lúc, ánh mắt chị lại cười nhìn nó thật giảo hoạt:
– Có mỗi thế thôi à, có thăm cái Phương không?
– Ăc… sao chị lại hỏi thế. Mà Phương đi làm chưa về đúng không.
– Chưa về. Em á, chị thấy em tham lắm. Lần trước cái Phương về nó bảo em tạm biệt nó, còn ăn cắp cái khăn tay của nó không trả. Em chả hẹn sẽ ra sớm thăm nó à. Nó cứ ở nhà đợi em mãi đấy.
Tâm nghe chị Ngọc nói mà hơi ngạc nhiên. Lần trước lúc chia tay nó không thấy Phương có biểu hiện gì cả.
– Chị nói thế có thật không? Em thấy cô ý vẫn lạnh như băng mà.
– Em thật là… đồ đầu gỗ. Nó từ hồi em đi cứ thi thoảng tương tư, giống con gái lắm. Cũng không thích bắt chước con trai, cũng không đòi làm chồng chị nữa rồi. Em… là đồ cướp chồng của chị.
Tâm bật cười. Nó ngước lên gác nhìn rồi nhanh sáp lại gần chị.
– Vậy em kiếm chồng khác cho chị nhé.
Nó cũng không đợi chị trả lời hay không, bàn tay Tâm đã luồn vào trong áo Ngọc, tìm tới bầu vú đang căng đầy mà bóp nhẹ. Ngọc trợn mắt nhìn Tâm, nàng nhìn lên trên gác đề phòng mẹ có xuống không. Thằng Tâm mặc kệ Ngọc, bàn tay nó vạch áo Ngọc lên, dúi cái đầu nó vào vú Ngọc. Bầu vú đã cho con bú không còn gọn gàng căng mọng như trước nhưng có phần to ra thật hấp dẫn. Cái miệng nó mút chặt vú Ngọc, để cái lưỡi đá loạn nơi đầu ti nàng. Đầu ti nhanh chóng phản ứng, dần dần cứng lên. Ngọc giữ chặt lấy đầu Tâm, mắt vẫn nhìn lên trên gác:
– Mẹ chị ghê lắm. Bà xuống lúc nào không hay đâu.
– Bác cho bé Su đi ngủ mà. Em vẫn nghe thấy tiếng con bé trên gác.
– Ư… không biết được đâu… mẹ chị… hay có trò kiểm tra đột xuất lắm… hơ… hơ…
Tâm vẫn mặc kệ. Miệng nó vẫn ngậm thật chặt vú chị để cái lưỡi đá loạn. Bàn tay thì xoa nắn bầu vú còn lại, nhào nặn bầu vú đang dần cương ra dưới bàn tay nó. Chị không phản đối nữa mà ưỡn ngực lên, ấn tay giữ đầu Tâm vào ngực mình. Tay chị kéo nhanh quần xuống, Tâm biết ý đưa tay vào. Cái khe lồn của chị vậy mà đã ướt đẫm. Nó miết nhẹ một đường, người chị giật bắn lên, hai chân kẹp chặt lấy tay nó.
Tâm để cả bàn tay úp vào mu chị rồi miết. Chị thở hổn hển, bấu chặt tay vào người nó. Nước lồn ra thật nhiều, chả mấy chốc ướt hết bàn tay Tâm. Chợt trên gác có tiếng chân thật nhẹ, chị vội đẩy mạnh Tâm ra rồi kéo quần lên. Tâm ngồi vào vị trí thì tiếng chân rõ hơn, mẹ chị đi xuống. Chị Ngọc vớ đâu lấy cái điện thoại bấm bấm:
– Đợi tí, chị bảo cái Phương về ngay đây. Em không cần đi về đâu.
Mẹ chị hơi dừng lại rồi lại bước xuống tiếp đi về phía nhà bếp. Chị lườm nó, nhưng ánh mắt thật vui thích:
– Đã bảo rồi. Mẹ chị thể nào cũng xuống.
– Thế làm thế nào bây giờ. Em cũng không ngồi mãi thế này được.
– Chị vừa nhắn cho cái Phương về rồi. Chắc nó vui lắm.
– Cô ấy vui á? Cô ấy… thực sự có tình cảm với em?
– Haha… có những thứ phụ nữ giấu trong lòng đàn ông không biết được đâu. Em có biết cái khăn tay em lấy đó ý nghĩa là gì không.
– Ý nghĩa là gì hả chị.
– Khăn đó là chiếc khăn Phương nó thêu cho mối tình đầu của nó. Nhưng chưa kịp tặng thì người kia đã phản bội nó. Phương nó giữ mãi cái khăn đó, không phải vì nhớ ai, mà đó như là tình cảm chân phương của nó. Chỉ có người nó có tình cảm, người nó yêu thì nó mới đưa khăn cho.
Tâm nghe xong mà sững sờ. Nó không nghĩ Phương lại có tình cảm như vậy với nó. Tâm vò đầu cười khổ, nó thế mà thật vô tâm. Tim nó khẽ xao động khi nghĩ tới ánh mắt trong vắt, gương mặt trong sáng như thiên thần của Phương.
Mẹ chị Ngọc chợt đi ra, tay xách theo một chiếc túi:
– Mẹ đi chợ, nhớ để ý bé Su.
– Nhà còn nhiều thức ăn mà mẹ.
– Con có để ý tủ lạnh đâu mà bảo còn nhiều. Nhà có khách phải làm thêm món chứ. Cháu ở chơi nhé, bác đi ra siêu thị mua đồ.
Tiếng cổng đóng lại, Tâm vồ vập lao vào chị. Nhưng chị Ngọc cười đứng lên né tránh nó làm Tâm hụt hẫng. Chị dí tay vào trán ấn Tâm ngồi xuống rồi thong dong đi lên gác:
– Đợi đi. Tầm này chỉ khoảng 10 phút nữa cái Phương về. Chị cũng không muốn đang làm thì nó về thì khó xử lắm.
Tâm ngồi một mình mà hơi ngơ ngác. Nó vẫn không hiểu lời chị nói. Dường như chị vừa nhắn tin cho Phương cơ mà. Nhưng cũng chả cần đợi lâu, lại có tiếng cổng mở nhẹ. Tâm đứng lên đi ra phía cửa. Nó chợt dừng lại khi thấy một bóng nhỏ bé đang hối hả kéo cái cổng to vào rồi chạy. Phương vẫn thế, một thân quần âu áo sơ mi. Chỉ có mái tóc đã để dài hơn trước, khẽ uốn lượn trên mái cho nữ tính. Hai bên tai nàng cũng có đeo khuyên.
Tâm khẽ nép mình sau cửa. Nó đợi Phương chạy tới rồi đi ra, ôm chặt nàng vào lòng. Phương sững sờ khi bị nó ôm, định giằng ra thì bị Tâm ôm chặt. Tâm mỉm cười nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi của Phương, tay nó gạt nhẹ đi mồ hôi trên má nàng:
– Chào em.
Phương thở hổn hển vì chạy nhanh, Tâm có thể cảm nhận được tim nàng đang đập mạnh. Tay nó giữ nhẹ đầu nàng ấn vào ngực nó. Cái đầu nhỏ nhắn không chống cự mà nép vào ngực Tâm. Hai cánh tay nàng khẽ ôm vòng quanh lưng nó, chặt dần, chặt dần.
Tiếng bước chân từ cầu thang xuống làm Phương giãy ra khỏi ngực Tâm. Chị Ngọc đi xuống nhìn cả hai cười toe toét:
– Bắt quả tang chồng đang ngoại tình.
Phương mặt đỏ rần trông thật dễ thương. Nàng lắc đầu nguầy nguậy phản đối:
– Đâu có…
– Mặt chồng đỏ hết lên rồi còn gì. Lại còn nói dối.
– Chồng… có làm gì đâu.
– Thế chồng chắc không làm gì nhé. Để vợ làm.
Chị Ngọc tiến tới chen vào giữa Tâm và Phương. Hai tay chị cứ vuốt nhẹ nơi ngực nó, bàn tay khẽ cởi cúc áo Tâm ra. Phương chợt giữ tay chị Ngọc lại không cho chị cởi áo nó nữa:
– Bác về bây giờ. Chồng vừa thấy bác đi vào siêu thị.
– Mẹ đi siêu thị thì lâu lắm. Để vợ yêu người yêu của chồng nào.
– Chồng dám…
Mặt Phương đỏ gay lên giữ chặt tay chị Ngọc. Ngọc cười sặc, ôm chặt bụng, né tránh những cú thọc lét của Phương. Tâm cười, nó thấy thật thư giãn khi hai người phụ nữ đùa với nhau. Dường như không còn Phương ghét đàn ông nữa, ít nhất là nàng không còn ghét nó nữa.
Tối mùa hè gió hiu hiu thổi bên hồ. Tâm bế bé Su, hai bên là Ngọc và Phương. Chị Ngọc phải lấy Phương ra làm lá chắn mới kéo tất cả đi thoát được mẹ chị. Cả ba cứ đi chầm chậm cùng nhau dọc theo đường hồ. Bé Su như cũng nhận biết nó, cứ mặc cho Tâm bế mà không khóc. Tâm kể cho Ngọc nghe về khách sạn, mắt Ngọc sáng lên nghe nó kể. Dù nàng chưa một ngày nào về tới cái khách sạn của mình, nhưng nghe Tâm kể Ngọc dường như rất xúc động. Tâm nhẹ nắm lấy tay Ngọc, mặc nàng định giãy ra, nó nắm thật chặt:
– Vậy bao giờ chị định vào trong đó, để còn về Tâm Ngọc.
– Cái đó phải hỏi cô nàng bên kia, xem cô ấy đã sẵn sàng vào đó chưa. Người ta khi yêu thì hay chạy theo tiếng gọi của trái tim mình.
Ngọc cười phá lên nhìn qua Phương. Tâm nhìn qua, Phương mặt đỏ rần nhìn nó. Nhưng ánh mắt Phương sáng lên, ánh sáng của sự mong chờ và hy vọng.
Tâm cười, nó quay qua nắm lấy tay nàng:
– Em… vào đó với tôi nhé.
Chợt bé Su trên vai Tâm cựa quậy. Phương vội đỡ lấy bé từ Su từ tay nó.
– Su buồn ngủ rồi. Tôi bế nó về nhà đi ngủ đã.
Phương nói xong thì bế bé Su chạy thẳng, bỏ lại Tâm ngơ ngác vì chưa hiểu gì. Nó chợt nghe tiếng chị Ngọc cười khúc khích:
– Cái Phương nó xấu hổ đó. Tí em về thuyết phục thêm, nó sẽ theo em vào đó.
– Thế còn chị thì sao.
– Chị… nếu vợ em không ngại chị thi thoảng mượn em… thì… chị cũng vào.
Tâm cười sướng, nó mãn nguyện kéo chị vào lòng ôm chặt. Vậy là từ nay nó lại có thêm chị trong cuộc đời nó. Chị chen chân vào đời nó thật bất ngờ, nhưng từ giờ nó sẽ có chị mọi lúc, mọi nơi mà không cần khổ sở đi tìm chị nữa.
Ngọc ngước đầu lên nhìn Tâm, ánh mắt thật dịu dàng. Nàng vậy là sẽ lại vào Đà Nẵng… với nó. Chàng thanh niên trẻ đã gắn chặt đời nàng vào nó bằng bé Su. Ngọc sẽ lại có những đêm triền miên như hồi ở căn nhà nhỏ, nơi con chim nó làm Ngọc không thể quên được. Đôi môi Ngọc không tự chủ mà tự tìm tới đôi môi Tâm cũng đang hạ xuống. Cả hai đôi môi gắn chặt vào nhau, mút nhau, nút chặt lấy lưỡi nhau trong điên dại. Cái cảm giác sung sướng nhưng dang dở hồi chiều lại bùng lên trong Ngọc. Nàng ôm chặt lấy Tâm, trao nó những nụ hôn đầy nhớ nhung của mình. Cả người Ngọc nóng bừng lên khi tay Tâm mò vào bóp lấy vú nàng. Bầu vú ấy của nàng giờ đã không còn cho con bú nhưng vẫn đầy thèm thuồng được ai đó bú liếm. Ngọc nhìn quanh rồi kéo Tâm vào một cái ghế gần đó nơi có cây hoa giấy um ùm bên trên.
Ngọc đẩy Tâm ngồi lên ghế. Nàng trèo lên người Tâm, ấn chặt cái mông đè lên cái cục cưng cứng đang dội lên từ phía dưới. Hai đôi môi ngậm chặt lấy nhau trong điên dại. Ngọc đê mê trong nụ hôn, điên rồ vì thèm khát được hôn. Nàng và Phương đã ít hôn nhau kể từ ngày thằng Tâm đến. Nàng biết Phương đang dần nữ tính lại, Ngọc cũng không ghen. Nhưng những ngày tháng trông con mệt mỏi rồi lại thiếu vắng đàn ông làm Ngọc như phát điên. Mọi sự kìm nén trong nàng giờ bùng nổ ra trong nụ hôn với Tâm. Ngọc cứ như điên lên giằng xé đôi môi Tâm. Nàng nút lưỡi nó thật mạnh. Biết Tâm có chút đau nhưng Ngọc không chịu nổi, nàng thèm khát được hôn, được yêu bởi một người đàn ông.
Bên ngoài đường vừa có mấy xe máy đi qua, chủ yếu là các cặp đang yêu nhau. Cũng không ai săm soi kỹ Tâm và Ngọc vì ở đây ai chả vậy. Các cặp yêu nhau kéo nhau ra hồ nói chuyện rồi yêu đương. Ngọc nhìn quanh, chung quanh đang thật vắng vẻ. Nàng vội nhảy khỏi người Tâm, ngồi thụp xuống kéo quần Tâm ra.
– Ở đây người ta hay qua lại, về nhà đi chị.
– Không… chị thèm lắm rồi… tí về còn mẹ chị… mẹ chị khó ngủ lắm…
Ngọc nói nhưng tay vẫn tìm cách cởi quần Tâm ra. Thằng Tâm nhón mông lên, giúp Ngọc tụt quần nó xuống. Cái quần dài nhanh chóng bị tụt đến đầu gối, bàn tay thon dài của Ngọc kéo cái quần đùi vạch ra để con chim Tâm bung lên dựng thẳng lên trời. Nàng cúi xuống, há cái miệng thèm khát ra mút chim Tâm chùn chụt. Nàng quả thực chán mấy con chim giả cũng như mấy trò vợ chồng với Phương. Cái Ngọc cần là một con chim nóng hổi, là da thật thịt thật, là con cặc đang giật giật vì sướng đây này.
Bên phía ngoài lại vừa có một cặp vừa phi qua. Ngọc không chờ đợi nữa, nàng hôn con chim chụt một cái tạm biệt nó. Ngọc vén váy lên, cầm lấy con chim đang đỏ sậm vì bị kích thích của Tâm mà rà rà vào cửa mình. Mắt Tâm sáng lên khi phát hiện con chim nó đang cọ vào khe lồn Ngọc.
– Chị không mặc quần lót à.
– Em nghĩ sao? Chị đã không mặc từ chiều nay khi em tới. Chị muốn tìm cách để em địt mà không có cơ hội. Giờ thì không còn ai nữa… con chim này… là của chị.
Bàn tay thon dài dần ấn con chim Tâm vào lỗ lồn đang nóng rực. Con chim Tâm cũng hẩy lên tìm kiếm cái lồn mà nó cũng đang thèm muốn. Hai con người điên rồ ôm chặt nhau, để chim và bướm đi sâu ngậm chặt nhau. Ngọc đẩy gối để nâng người lên, nàng nhún trên người Tâm như điên như dại. Cái lồn không theo quy luật nhanh chậm gì cứ cọ liên tục vào con chim Tâm. Cái cây hoa giấy phủ kín một khu nhưng Tâm vẫn thấy được ánh mắt đang đầy thèm khát và sung sướng của Ngọc khi dập lồn vào chim nó.
Bên ngoài lại có một xe phi qua, nhưng rồi nó lại vòng lại. Trên xe hai người nam nữ đang định tìm chỗ dựng xe thì phát hiện ra chỗ Tâm ngồi. Hai người không đi nữa mà cứ đứng vậy nhìn về phía Tâm. Nó phải với tay tìm gấu váy Ngọc kéo xuống, phủ đi cái mông trần căng tròn của Ngọc đang bị ánh mắt người con trai hau háu nhìn vào.
Ngọc như không hề biết đang có người nhìn mình. Mà dù biết nàng cũng không hề quan tâm. Cái hông nhấp nhổm thật là nhanh, lồn nàng đang được thỏa mãn bởi con cặc to của thằng Tâm. Cái khung xương chậu từ hồi đẻ bé Su xong càng dễ mẫn cảm, giờ đang tê rần hết vì những cảm giác từ lồn truyền ra.
– A… aaaa… ơ… ơ… Tâm ơi… chị sướng… lâu lắm rồi… ôi… em ơi… chị tê hết chân rồi… ôi… ôi… ôi… aaaaa… aaaaa…
Ngọc rên thật to, đã bao lâu từ lần cuối nàng được Tâm làm tình. Cái lồn co lại thật chặt mút chim Tâm hút sâu vào lồn mình. Ngọc cong người lên rồi đổ sụp vào người Tâm. Nàng đã tìm được sự thỏa mãn sau bao ngày thiếu vắng con chim thật sự.
Bên ngoài đã có thêm một cặp đứng lại. Cả 4 người đang hau háu nhìn vào đây. Nhưng Tâm không ngại nữa. Nó biết cái lồn chị Ngọc vẫn đầy thèm khát, cơ lồn vẫn đang co bóp con cặc nó không muốn nhả. Tay nó bợ mông Ngọc lên. Ngọc theo bản năng chống chân lên ghế đá ngồi xổm lên Tâm. Tâm hẩy mông lên, để con chim lại cọ vào lồn Ngọc. Không thật mạnh mẽ vì cái tư thế này thật không thoải mái, nhưng con cặc và cái lồn lại miết vào nhau. Ngọc ôm chặt lấy Tâm, hôn hít lên khắp mặt nó.
– Sướng lắm… cảm ơn Tâm… chị yêu em… em yêu anh lắm…
– Thế vào trong đó với anh sớm nhé.
– Em sẽ… em sẽ lôi cái Phương vào… trói nó vào… để nó và em đều được con chim anh hầu hạ… ôi… Tâm ơi… em sướng… chim anh vẫn như ngày nào… ôi… ôi… thúc mạnh lên… anh ơi…
Tâm ôm chặt lấy mông Ngọc. Nó gồng người đứng lên. Tay Ngọc bấu chặt vào cổ nó, hai chân quắp chặt lấy hông nó.
– Ôi… tí ngã… Tâm ơi… đứng thế này lộ quá… ô… ôi… Tâm ơi… có người… Tâm ơi bỏ ra… ôi… ôi… ôi… aaaaa… ôi… ôi…
– Kệ họ, để em làm chị Sướng… anh làm em sướng Ngọc nhé.
– Ôi… ôi… em ác thế… chị xấu hổ quá… ôi… ôi… ôi… ôi… lồn em sướng… anh ơi… địt mạnh… mạnh lên… em lại sắp sướng nữa rồi… ôi… ô… ôi… aaaaa… aaaaa… aaaaa…
Tâm thúc cặc liên tục dội vào lồn Ngọc. Cái lồn bị con cặc nó cọ xát liên tục. Từ trong lồn Ngọc từng tia nước xịt vào lồn nó. Vách lồn siết hẳn lại. Cả người Ngọc cứng đơ ra ôm chặt nó. Nàng lại vừa lên đỉnh lần nữa.
Tâm thấy Ngọc đã ra thì nhẹ đặt nàng xuống. Nó kéo quần lên, cố nhét con chim vẫn cương cứng của mình vào rồi bế bổng Ngọc vẫn còn đang run rẩy trên ghế về nhà. Tâm vừa đi, cặp đôi đầu tiên vội vã lao tới ghế đá. Cái mùi tình dục của Tâm và Ngọc vẫn còn thật nồng nặc. Cặp đôi kia nhanh chóng quấn lấy nhau trên băng ghế đá. Những bàn tay tìm tới những nơi thầm kín của nhau mà sờ mó. Cặp đôi còn lại vội vã vít ga đi. Có lẽ họ tìm tới một băng ghế khác hoặc một nhà nghỉ gần đó.
Tâm kéo chị Ngọc về nhà thì căn nhà thật im ắng, có lẽ bé Su đã ngủ. Ngọc liếc nhìn Tâm đầy tình tứ, hai tay thon dài trắng mịn thật đẹp vòng qua cô Tâm. Nàng đặt nụ hôn thật sâu lên môi nó.
– Cảm ơn Tâm. Giờ chị lên với bé Su đây.
– Hay… đêm nay… chị qua với em.
– Không… mẹ chị khó ngủ lắm… giữa đêm hay thức giữa chừng. Đợi chị… chị sẽ vào đó sớm mà. Mà em còn phải làm nhiệm vụ nữa.
– Nhiệm vụ gì hả chị.
– Nhiệm vụ với cái con nặc nô nửa trai nửa gái kia kìa. Nó cũng muốn vào đó rồi mà đang lưỡng lự đấy. Em vào làm nó gật đầu đi.
Đôi môi lại dính vào môi Tâm, Ngọc hôn nó thật sâu trước khi chạy vội lên gác. Khuôn mặt Ngọc bừng lên rạng rỡ vì hạnh phúc, khác hẳn Ngọc uể oải của mọi ngày. Tâm nhìn theo bóng Ngọc khuất sau cầu thang mà cười nhẹ. Nó vậy là sẽ có chị trong đời, cùng với bé Su nữa. Nhưng còn một nhiệm vụ vẫn chưa xong, Tâm nhẹ nhàng đi tới phòng của Phương.
Cánh cửa được mở nhẹ ra, không thấy Phương trong phòng. Nhưng ánh đèn và tiếng nước trong nhà tắm vang lên báo Tâm biết nàng đang ở đó. Tâm cởi nhẹ đồ ra, nó mặc đồ cả ngày cũng thật nóng nực. Cơ thể săn chắc của tuổi trẻ, của lao động dần được hiện ra hết, Tâm nhẹ bước vào nhà tắm.