Phần 14
Tâm dần ngồi tuột xuống, Thương hơi ngỡ ngàng cứ nghĩ nó sẽ yêu mình… đi vào trong mình. Nhưng không, Tâm đang hôn hít hai bên đùi Thương. Thương run run cảm nhận cái cảm giác được hôn hít cơ thể, cái lưỡi đàn ông đang liếm láp đùi nàng. Hai chân Thương chợt tách ra khi bàn tay Tâm khều nhẹ vào cái khe đã hơi ướt. Thương đưa tay ra ấn đầu con vào giữa háng mình, nàng không chờ đợi một sự khiêu khích mơn trớn nào nữa. Cái miệng thằng Tâm chợt hôn lên cái khe lồn Thương. Cái lưỡi nó liếm một đường dài từ sát lỗ đít lên tới hột le Thương. Thương giật cả người lên, đôi chân run run vì sướng. Miệng Tâm cứ vậy hôn lồn Thương chùn chụt. Nó như coi lồn nàng là một cái miệng mà cứ say mê ngậm mút. Cái lưỡi không quên thì thoảng liếm một đường dọc khe lồn. Đôi khi thì lưỡi nó lại nhọn lại chọt vào lỗ lồn Thương ngoáy mạnh. Thương tựa hẳn lưng vào tường, chân nàng gác lên vai nó, bàn tay ấn nhẹ đầu nó ra vào lồn nàng. Cái chân còn lại chống đỡ cơ thể cứ run lên từng chặp khi lồn nàng liên tục bị miệng Tâm kích thích.
Tâm hôn lồn Thương cái chụt. Nó dùng tay banh mép lồn ra, thổi nhẹ một hơi vào lồn nàng. Vách lồn co lại, Thương rùng mình nhưng râm ran sướng khắp lồn vì cái thổi hơi của nó. Bỗng cái miệng nó ngoạm vào lồn Thương nút lồn nàng thật mạnh. Cái lưỡi như con rắn đi thật sâu vào lồn nàng ngoáy mạnh. Thương thở dốc, tay nàng ấn chặt đầu nó vào lồn nàng. Cái lồn cô quạnh bao lâu như không chịu nổi sự kích thích của nó.
Thương vẫn đang đê mê nơi lồn vì cái lưỡi thằng Tâm thì chợt tiếng gõ cửa lôi nàng lại hiện thực.
– Mẹ… mẹ… có trong đó không.
– A… Tính à… mẹ đây.
– Sao mẹ không bật đèn.
– Lúc nãy đèn tự nhiên tắt. Mẹ tưởng… mất điện.
Lời Thương vừa nói xong thì đèn bật. Chắc thằng Tính bật công tắc từ bên ngoài. Ánh sáng đèn làm Thương giờ mới nhìn rõ mặt con. Thằng Tâm ngửa mặt lên cười, quanh miệng nhoe nhoét nước lồn của nàng. Thương lườm nó một cái rồi quay lại phía cửa.
– Con gọi mẹ có chuyện gì thế. Mẹ tắm cũng sắp xong rồi.
– À con thấy quần áo như của anh Tâm ở thềm nhà mà không thấy anh ấy đâu.
– A… Tâm… ư… nó về rồi à… mẹ không biết…
– Lạ nhỉ? Sao tự dưng về cởi quần áo ra rồi đi đâu.
– Hay nó đi tắm… ơ… hơ… hơ…
– Mẹ đang tắm ở đây rồi còn gì.
– Ra giếng… hay qua nhà chú Khá xem… nó có chìa khóa mà.
Không thấy tiếng thằng Tính nữa, Thương quay qua lườm con. Môi nàng bặm vào kìm lại cơn sóng trào đang dâng trong nàng. Từ cái lúc đèn bật xong, nó nhân lúc nàng nói chuyện với thằng Tính đã nhét con chim to của nó vào lồn nàng làm Thương như không thở được. Cái cảm giác được con chim lấp đầy sau bao lâu làm lồn Thương không chịu được. Đã vậy nó cứ nhấp liên tục không ngừng làm đầu óc Thương trống rỗng, mãi mới trả lời được thằng Tính. Nàng biết câu trả lời của nàng có sơ hở nhưng không biết làm thế nào. Đầu nàng mụ mị, giờ Thương chỉ biết ôm chặt nó, mặc cho con chim đang nhấp điên cuồng nơi lồn nàng.
Thương cảm giác hai chân đang run rẩy, cảm giác tê tê buồn buồn muốn ngồi phịch mông xuống. Chân nàng còn đang chống cơ thể bằng một chân. Nhưng Thương chợt thấy hụt hẫng, con chim nó đang địt điên cuồng vậy mà rút khỏi lồn nàng.
– Thằng Tính chắc sắp về, con ra trước nhé.
Thương chả có sức trả lời. Nàng ngồi phịch xuống cho cái chân nó nghỉ. Con nàng mở hé cửa ra rồi chạy ù ra ngoài. Chỉ chốc lát tiếng thằng Tính lại vang lên:
– Con không thấy anh Tâm đâu cả. Con qua nhà chú xem rồi, cửa trước sau đều khóa.
– Lên nhà đi, mẹ ra đây.
Thương đứng dậy mặc lại quần áo, nàng chả muốn kỳ cọ thêm nữa. Thương chợt cười khẽ, hai má ửng lên như cô dâu mới về nhà chồng.
Tâm đi một vòng trong vườn. Nó đợi một lúc rồi mới quay trở về. Thằng Tính đang nằm ở chõng tre xem điện thoại. Thấy Tâm nó nhổm dậy.
– Anh đi đâu mà em tìm chả được.
– Tìm tao… làm gì?
– Thì em thấy anh vứt quần áo giày dép ở đây mà chả thấy người đâu.
– À thì tao về mà nóng quá. Ra giếng dội mấy gàu thì buồn đái nên đi ra vườn.
– Em cũng đi qua vườn mà, anh không thấy em gọi à.
– Tao… tao qua nhà An…
– Ái chà… có vợ rồi mà còn nhớ tới cô hàng xóm. Hôm nào em mách chị Cẩm.
– Vậy sang năm đừng đòi cái xe máy mới mà đi học.
– Ấy… em đùa thôi mà.
Tâm dọa thằng Tính xong thì đi vào nhà. Mẹ đang lau tóc trong nhà. Ánh mắt khẽ liếc nó cười. Mẹ vẫn đẹp như vậy, dù rằng đã có chút dấu hiệu của thời gian trên khóe mắt. Tâm nhìn mẹ mà lại nghĩ tới dì. Có lẽ nó nên nói chuyện của dì cho mẹ, hai chị em không nên mãi khúc mắc với nhau như vậy. Mẹ nó cũng khổ, dì cũng khổ chỉ vì ông bố nó. Tâm chợt nhảy mũi, dường như nó cũng vậy. Không hiểu tính lăng nhăng bao đồng của nó có làm ai khổ không nữa.
Bên ngoài chợt có tiếng chuông điện thoại. Là điện thoại của thằng Tính. Nó liếc vào trong rồi đi dần ra phía vườn nghe điện. Tâm cười, nó đoán chắc gái gú gọi nên thằng Tính mới rón rén như thế. Tâm quay lại, mẹ vẫn chưa chải tóc xong. Thân thể người đàn bà đã qua dần đầu 4 nhưng vẫn thật đẹp và gọn. Cái hông vẫn thật gọn nhỏ rồi lại to dần ra nơi hông. Cặp mông vẫn căng lên in qua lớp quần cộc. Ánh mắt nó săm soi khắp cơ thể mẹ. Chợt ánh mắt Tâm gặp ánh mắt mẹ nhìn nó qua gương. Mẹ thấy nó nhìn thì chợt khẽ cười tinh nghịch, cái hông cong ra để bộ ngực ưỡn lên phía trước, cái mông thì cong hơn về phía sau. Mẹ phụt cười vì tạo dáng trêu nó.
Tâm tiến dần lại, nó khẽ ôm mẹ từ phía sau. Mẹ nhìn nó qua gương, ánh mắt cười thật bình thản và hạnh phúc. Bàn tay mẹ cầm lấy tay nó vuốt nhẹ. Tâm áp môi nó vào gáy mẹ, hôn lên gáy rồi cổ mẹ. Mẹ hơi ngửa cổ ra đón nhận nụ hôn của nó. Cổ mẹ khẽ run lên khi môi Tâm hôn nhẹ lên, hơi thở hắt ra đầy cảm xúc. Nhưng rồi bàn tay mẹ bấu lấy tay nó, ánh mắt hất ra phía ngoài cửa như bảo vẫn còn thằng Tính. Tâm giả vờ không hiểu, đôi môi nó vẫn gặm lấy cái cổ trắng mịn màng của mẹ, hai bàn tay vuốt xoa dần lên bầu ngực mềm mại đang chờ nó bao lâu nay.
– Đừng Tâm… còn thằng Tính…
– Nó đi nghe điện của bạn gái rồi.
– Nhỡ đâu nó quay lại.
Tâm biết cũng hơi nguy hiểm thật. Nó kéo mẹ vào phía buồng đóng cửa lại. Tâm còn chưa kịp làm gì thì môi nó đã bị khóa chặt lại bởi môi mẹ. Nụ hôn của mẹ thật nồng say, áp chặt vào môi nó. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, đắm chìm trong nụ hôn sâu sau bao ngày xa cách. Hai con người như hiểu thời gian không có nhiều, quần áo vừa mặc lại được cởi ra. Hai cơ thể trần trụi áp chặt vào nhau, sờ soạng nhau cho thỏa nỗi nhớ. Thương quay lưng lại, áp người nàng vào cánh cửa. Cái mông cong ra chờ đợi. Con chim chỉ chờ được mời gọi, vội vã đi vào khe dưới đít tìm lỗ động tiến vào.
Tâm đi vắng lâu ngày nên Thương cũng lười không cạo tỉa. Khu vườn của nàng đã hoang phế cỏ mọc đầy. Tâm cầm tay rẽ đám lông ra, con cặc chầm chậm tìm tới cửa lồn nóng rẫy của Thương. Cái mông nhích cao hơn, cái lưng cong xuống, con chim đi vào đúng cửa cứ vậy chầm chầm tách lỗ lồn đi vào. Thương rên lên, cái lồn vừa nãy hẫng hụt khi con chim rút ra giờ co bóp mạnh đón chào con cặc lại vào nơi nó từng chui ra từ đó. Cả Tâm và Thương đều rên lên khi chim và lồn bọc chặt, lấp đầy nhau. Tâm vòng tay qua bóp lấy 2 bầu vú xưa kia nó vẫn bú, con chim dần hẩy ra vào trong lồn Thương. Cái khung cảnh vụng trộm, sự hòa hợp khi gặp lại, tình mẹ con, tình yêu giữa hai con người cứ lẫn lộn, đan xen làm cảm xúc giữa hai người bộc phát thật mạnh. Con chim như mẫn cảm hơn, cứ thúc liên hồi vào cái lồn nó vô cùng yêu quý. Thương sướng nhưng phải ngăn những tiếng rên thoát ra khỏi miệng. Hai người kẻ trước người sau thở dốc, con chim cứ nhấp phành phạch chọc vào cái lồn đang co siết lại. Tâm bóp hai vú Thương thật mạnh, ngón tay kẹp 2 đầu ti siết nhẹ. Thương đưa tay xuống lồn mình, ngón tay cọ cọ nơi hột le. Lồn nàng co thắt bóp mạnh vào chim Tâm khi cả 3 điểm nhạy cảm đều bị kích thích. Khung xương chậu Thương tê dại vì sướng, nàng gục đầu vào cánh cửa, cả người gồng lên chịu đựng những cú nhấp có phần điên dại của Tâm. Khi nước trong lồn nàng xịt ra thì những dòng tinh binh của Tâm cũng bắt đầu phụt ra từng tia thật mạnh hướng tới sâu trong lồn nàng. Cả hai người dính chặt lấy nhau tựa người vào cánh cửa mà thở. Cơn sướng đến thật nhanh và vô cùng mãnh liệt. Cơ thể vừa được tắm táp qua của hai người vậy mà lại tiếp tục đẫm mồ hôi.
Tâm còn vẫn đang thở thì bên ngoài có tiếng điện thoại. Rồi tiếng thằng Tính gọi Tâm. Nó và mẹ vội vã buông nhau ra. Đôi chân Thương tí khuỵu xuống vì vẫn còn bủn rủn. Tâm đỡ mẹ ra giường, nó mặc nhanh cái quần đùi vào rồi ra ngoài. Thằng Tính đang cầm lấy điện thoại của nó.
– Điện thoại vừa kêu lại tắt rồi. 3 lần như vậy rồi. Có một lần là của chị Cẩm, hai lần còn lại của ai tên Hiền, con gái chị Cẩm phải không anh.
Tâm cầm điện thoại. Hiếm khi nó thấy cả hai mẹ con đều gọi như vậy. Lục lại lịch sử nó chợt thấy Hiền còn gọi nó từ lúc chiều, nhưng nó đang trên xe khách nên không để ý. Tâm định gọi lại nhưng lại thôi. Nó vào mặc quần áo, nói với mẹ một tiếng rồi lấy xe qua nhà Cẩm.
Trời đã tối, con đường đến nhà Cẩm cũng thật vắng. Tâm đứng trước căn nhà Cẩm mà lòng đầy cảm xúc. Lúc nó đi xa, cái cảm xúc nhớ nhà, nhớ những người thân thiết không cồn cào, nhiều như lúc này. Chỉ khi về tới những nơi quen thuộc, gặp những người gắn bó đời đời với mình thì nó mới thấy sự nhớ nhung, cảm xúc về ngôi nhà rõ rệt. Tâm lấy ra chùm chìa khóa, có cả khóa nhà Cẩm đưa nó. Căn nhà vắng lặng nhưng vẫn có ánh sáng trên tầng 2. Tâm đi lên nhà, nó thấy thằng Thuận đang ngồi chơi tàu hỏa một mình. Cẩm đang ngồi thừ trên giường, nét mặt buồn bã. Tâm đi tới cửa phòng, sự hiện diện của nó làm thằng Thuận chú ý. Nó chạy vội ra hò hét gọi bố ngọng líu ngọng lô. Tâm bế con lên thơm vào má. Nó nhìn thấy Cẩm đang nhìn nó, ánh mắt cười. Nhưng mắt nàng như đọng chút nước mắt.
Tâm bế con lại, hỏi han nó. Cẩm lại bên Tâm, nó đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng. Cánh tay Cẩm khẽ run run, nàng như muốn tựa người vào nó. Tâm biết có chuyện, nhưng nó cố nhẫn lại trả lời con trai. Thằng Thuận sau lúc đầu vồ vập vào bố thì lại nhanh tìm trò để chơi. Tâm lúc này mới có thời gian với Cẩm. Nó đưa nàng lại bên giường, bàn tay nắm chặt lấy tay Cẩm:
– Anh đã về rồi.
Không có nhiều ngôn ngữ. Cẩm ôm chặt lấy Tâm, người run rẩy. Trong cổ họng nàng dần rấm rứt tiếng khóc nhỏ khi tay Tâm ôm chặt lấy. Tâm mặc nàng khóc, cánh tay cứ xoa nhẹ trên lưng an ủi nàng. Mãi sau Cẩm cũng bớt khóc, nàng nhìn Tâm hồi lâu mới có thể nói được:
– Anh ơi… cái Hiền…
Tâm sửng sốt, nó cũng không thấy Hiền. Liên hệ với những cú điện thoại, dường như Tâm linh cảm thấy điều gì không tốt.
– Em bình tĩnh nói. Có chuyện gì với Hiền vậy. Cô ấy bị sao à.
Cẩm mất một lúc mới bình tĩnh hẳn để kể cho nó. Từ hồi bà mẹ chồng cũ của Cẩm bị ốm, nàng hay phải qua đó chăm sóc. Dù sao tình nghĩa cũng không thể bỏ. Cẩm phải mang cả thằng Thuận theo. Trong một lúc cao hứng Cẩm có đưa ảnh của Tâm cho chồng cũ nàng xem. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu chồng cũ nàng không phát hiện ra Hiền cũng có mối quan hệ với Tâm.
Những ngày hè Hiền về quê như bao cô sinh viên khác. Hiền rảnh rỗi thì qua thăm và chăm sóc bà nội giờ đã ốm yếu. Đúng đợt đó bố Hiền về. Ông Vang bố Hiền cũng là chồng cũ của Cẩm. Ông đã vô tình nhìn thấy ảnh của Tâm trên nền điện thoại của Hiền khi nàng vô tâm vứt điện thoại lung tung. Sự việc vỡ lở khi ông tra từ Hiền ra mối quan hệ của Tâm với mẹ con nàng. Ông Vang tức giận gọi Cẩm tới mắng té tát và cấm nàng qua đây nữa. Ông cũng bắt Hiền phải chấm dứt mối quan hệ với Tâm. Mặc Hiền khóc lóc, Cẩm trình bày nhưng ông Vang không chấp nhận. Ông Vang không thể chấp nhận một thằng trai trẻ tầm tuổi con mình đã lấy vợ cũ mình, sinh con đẻ cái lại tiếp tục muốn lấy con gái ông. Hiền tìm mọi cách nhưng không làm ông suy suyển suy nghĩ. Đỉnh điểm của sự việc cách đây 1 tuần khi ông Vang lôi đâu về một người là đàn em, cấp dưới của ông. Ông muốn Hiền làm quen, nếu được thì tiến tới cưới xin rồi theo ông và chồng về trên đó. Hiền nhất quyết không muốn thì ông Vang lôi cái chết ra. Ông đã thực sự cầm dao cứa cổ mình. Vết thương không thực sâu vì Hiền đã giật được tay ông lại nhưng vết cứa vẫn chảy máu thật sâu. Hiền đã từ bỏ, nàng chấp nhận sẽ theo ông về trên đó.
Tâm nghe mà lặng người. Nó cũng không nghĩ sự việc lại đi xa đến thế. Cái mối quan hệ giữa nó, Cẩm và Hiền ngay từ đầu Tâm đã thấy không ổn. Nhưng khi nó chấp nhận mối quan hệ này thì nó không nghĩ tới ông Vang. Đó chính là vật cản lớn nhất giữa nó và Hiền.
– Vậy giờ Hiền đâu rồi, cô ấy đã về trên đó với bố rồi à.
– Không. Tối nay là tối cuối cùng nó ở đây. Mai nó mới đi. Từ chiều nó cầm điện thoại, dường như muốn gọi cho anh mà cứ chần chừ không biết có gọi không. Có lẽ nó sợ làm anh lo lắng mà không giải quyết được gì.
– Vậy giờ cô ấy đi đâu rồi.
– Nó kêu đi ra ngoài đi dạo một vòng để dễ thở. Em cũng không còn biết làm gì khác đành mặc nó. Em có gọi cho anh nhưng biết anh ở xa quá. Không ngờ anh lại về giờ này.
– Anh cũng vô tình có việc phải ra Hà Nội thì về thăm mẹ và em. Em đợi ở nhà, anh đi một vòng tìm Hiền.
Tâm đi ra ngoài cổng mà không biết đi đâu. Nó vác xe chạy một vòng nhưng người trên đường dần thưa thớt mà không thấy bóng Hiền đâu. Bỗng Tâm nhớ lại lần trước khi nó cũng đi tìm Hiền. Tâm quay xe quay lại nơi ngôi nhà xây dở đó. Tôn đã được dỡ, ngôi nhà cũng được xây thô xong. Bóng người vẫn không thấy. Nó định đi thì chợt dừng lại. Bên cây đèn đường xa xa bỗng hắt xuống một bóng người cô độc. Đó là cái bóng đèn đường Tâm đã bảo Hiền đứng đợi nó. Tâm vội xuống xe chạy vội lại. Cái bóng dần rõ hơn, cô gái nhỏ bé đang đứng tựa cột đèn. Không đủ xa, nhưng cũng không quá gần. Tâm thấy gương mặt Hiền đang đẫm lệ. Nó đi lại, kéo Hiền vào lòng trong sự ngỡ ngàng của nàng.
– Anh đây rồi. Đừng khóc nữa.
Hiền càng bật khóc to hơn. Mọi khổ sở uất ức bị kìm nén giờ bộc phát ra. Ngực Tâm ướt đẫm nước mắt nàng. Tâm ôm Hiền thật chặt. Mối liên hệ của nó và nàng trước đây thật lỏng lẻo. Nhưng giờ mọi thứ không còn đáng kể nữa, nó muốn ôm thật chặt giữ người con gái này bên người.
Dưới ánh đèn hai con người cứ ôm chặt lấy nhau. Tâm thấy thật có lỗi với nàng. Nó là người đưa nàng vào đời, hứa hẹn chăm sóc cho Hiền nhưng giờ để nàng như vậy. Môi Tâm cứ hôn như mưa lên mặt Hiền để ngăn những giọt nước mắt cứ lăn xuống má nàng. Hiền vẫn khóc nhưng bật cười, đẩy mặt nó ra khỏi má nàng.
– Thôi, anh làm gì hôn em ghê thế.
– Khi nào em còn khóc thì anh còn hôn.
– Vậy em không khóc nữa đâu.
– Thế anh chỉ hôn môi em có được không.
– Cũng không cho luôn. Mai em là vợ người khác rồi.
Tâm sửng sốt. Mặt nó nghiêm lại nhìn Hiền.
– Thật à? Em nói thật?
– Nếu thật thì sao.
– Anh không cho phép. Em chả bảo em là vợ anh sao.
Hiền nhìn vẻ mặt sừng sộ của Tâm thì phì cười. Nàng gạt nước mắt trên mắt đi nhìn Tâm trêu chọc:
– Vợ gì mà anh lắm vợ thế. Bố em biết hết chuyện của em và anh rồi.
– Cẩm có nói cho anh rồi. Để mai anh qua thưa chuyện với bác rồi hỏi cưới em.
– Đừng có vậy. Bố em… nói chung anh đừng qua… không giải quyết được gì đâu.
– Nhưng sẽ có cách nào đó. Anh không để em rời đi như vậy.
– Không có cách nào đâu. Bố em là người như thế nào em biết rõ. Thực ra việc mẹ em quan hệ và có thai với anh bố em cũng không thích. Trong lòng bố vẫn có mẹ. Chẳng qua bố bị thương, không làm được người đàn ông đúng nghĩa nên bố mới rời đi. Bao năm rồi bố mẹ vẫn qua lại thăm nhau, đùng một cái anh nhảy vào làm chồng mẹ, chiếm hữu cả tâm trí và thể xác mẹ, bố em không thích. Giờ anh còn định chiếm cả em, bố sao chịu nổi.
– Nhưng… còn chúng ta…
– Chúng ta thì sao… em cũng nghĩ rồi. Thực ra em và anh cũng chỉ mới chớm có tình cảm với nhau. Em… có lẽ thích anh… vì… cái đó của anh là nhiều hơn. Ngoài ra còn vì anh đã cứu em. Nhưng nếu xa anh, có lẽ em vẫn sống được. Cả anh cũng vậy. Em chỉ có duy nhất người bố này. Anh không hiểu được đâu, cái lúc em thấy bố dí dao vào cổ, em nhìn mắt bố em hiểu bố sẽ làm thật. Em lựa chọn xa anh… đó là lựa chọn duy nhất…
– Vậy… mai em sẽ lấy chồng?
– Anh… anh là đồ ngốc. Mai em lấy chồng sao còn ở đây. Em trêu anh thôi. Nếu không có anh trong đời thì em sẽ quay lại cuộc sống vui chơi tìm hiểu mọi thứ. Em sẽ chỉ ở bên bố vài tháng thôi. Trên đó trại giam buồn tẻ lắm. Cái anh bố em giới thiệu… chắc cũng giống bố. Em sẽ đi thực tập rồi kiếm việc làm, tìm xem mình thích cái gì…
– Vậy mà anh tưởng thật.
– Thật thì sao… anh định cướp dâu chắc.
– Chỉ cần em dám theo anh, anh có phải cướp dâu ăn đạn của bố em anh cũng dám.
Hiền cười, nụ cười làm nàng thật rạng rỡ. Những giọt nước mắt làm ánh mắt nàng càng thêm trong suốt. Hiền chợt nắm tay nó chạy:
– Em không thể chạy theo anh. Nhưng đêm nay hãy dắt em chạy. Em muốn… đêm nay anh thuộc về em.
– Mình về nhà đi.
– Không… ở nhà có mẹ… em muốn… một nơi nào chỉ có hai ta.
Tâm nhìn Hiền, nó hiểu nàng nghĩ gì. Tâm đưa nàng tới chỗ xe máy của nó rồi phi về phía huyện, nơi đó có một nhà nghỉ. Tâm nhận phòng thật nhanh rồi kéo Hiền lên. Nàng như con rối bẽn lẽn chạy theo nó trong ánh mắt cười gian của thằng lễ tân.
Cánh cửa phòng rồi cũng đóng lại. Hiền xấu hổ mặt đỏ bừng lên. Tâm cười, nó gỡ tay Hiền đang úp che mặt. Hiền nhìn Tâm vẻ mặt chợt giận dỗi:
– Anh tự nhiên đưa em vào đây. Anh có thấy cái vẻ mặt của tên lễ tân không. Cứ như em và anh là hai đứa lôi nhau vào nhà nghỉ.
– Thì đúng đây là nhà nghỉ. Anh đưa em vào nhà nghỉ còn gì. Hay mình đi chỗ khác.
– Thôi… chỗ này… cũng được. Có vẻ cũng sạch sẽ… tối rồi.
– Anh xin lỗi… buổi tối cùng em lại không kiếm được chỗ nào tốt hơn.
Em chỉ ghét cái vẻ mặt của thằng lễ tân thôi. Còn chỉ cần được ở riêng cùng anh là được.