Phần 4
Trong lúc thằng Tâm vẫn còn rung động với chiếc xe và phố phường. Chú Lâm tay cầm điện thoại, mặt nghị, giọng nói trầm xuống ra lệnh:
– “Alo, Đồng Chí Tiến, nhờ đồng chí dẫn đội Phòng An Ninh của Thành Phố tiến về Củ Chi chờ lệnh”
Sau đó cúp máy. Tiếp tục nhìn thằng Tâm, lúc mỉm cười, lúc lại gật. Cả 2 đuổi theo suy nghĩ riêng. Ông phải chuẩn bị kỹ. Dù gì cũng là 1 lãnh đạo cấp huyện cùng với 1 tên khá nguy hiểm. Càng điều tra sâu, ông càng thấy vấn đề lớn. Tên Duy này, có qua lại với băng nhóm sát thủ bị truy nã ở Việt Nam, băng nhóm này không lớn nhưng làm việc cực kỳ gọn gàng. Nói về sát thủ ở đất Việt luôn luôn ẩn tàng những băng nhóm như vậy, lớn có nhỏ có. Nhóm càng lớn, hành tung càng khó nắm bắt. Và nhóm càng lớn, dính líu đến càng nhiều người. Băng nhóm qua lại với tên Duy là băng nhóm nhỏ, đứng đầu là một tên quân nhân đào ngũ Hoàng Thái Luân. Nhóm gồm 30 người và nhóm này được nuôi bởi tên Duy cùng với sự phối hợp của Hơn phó chủ tịch cùng với Kiều Văn Sáu trưởng công an huyện. Vì vậy, nhóm này chưa bao giờ bị bắt. Thậm chí càng ngày càng lộng hành.
– “Cộc… Cộc…” – Tiếng ngón tay gõ lên tấm thép phát ra từ ghế trước. Chú Lâm kéo tấm chắn nhỏ ở phía trên ra.
– “Lãnh Đạo, chúng ta đã tới địa phận Củ Chi” – Người mà chú Lâm gọi là Long quay xuống thông báo.
– “Cậu cho xe tấp vào lề đi” – Chú Lâm ra lệnh. Ông đang chờ thời cơ giăng lưới.
Ủy Ban huyện Củ Chi…
Trong văn phòng phó chủ tịch huyện. Bùi Văn Hơn đang ngồi nhấm nháp trà. Trước mặt là thư ký đang báo cáo sự vụ. Nhìn lão rất uy nghiêm, rất đạo mạo như 1 vị quan phụ mẫu. Thực ra, tiếng xấu của lão cả huyện Củ Chi này không ai không biết. Nhưng những người dám đứng lên chống lại, không bị đánh cho tàn phế, cũng là tù mọt gông. Bởi vì lão và Trưởng công an huyện Kiều Văn Sáu là bạn nhậu, cũng là người cùng nhau chia chác mỗi khi xong việc. Giờ lão đang ngắm nhìn cô thư ký của mình.
– “Em thật đẹp” – Văn Hơn không quan tâm đến báo cáo, dở giọng dâm tà khen.
– “Lãnh đạo nói chơi, xin lãnh đạng nghe báo cáo tiếp” – Cô thư ký hơn run nhưng kiềm chế nói. Cô không thích làm việc cho lão. Cô biết lão chọn cô vì cô có chút nhan sắc và có mưu đồ với cô. Vì vậy, cô nhiều lần khéo léo từ chối tránh né. Nhưng lão cứ bám dính không tha.
– “Báo cáo gì chứ, lại đây anh hỏi chuyện một chút… hắc hắc” – Lão càng hứng chí khi thấy sự e sợ trong mắt cô thư ký của mình. Lão bạo gan đi đến chỗ nàng, kéo nàng đứng dậy, định áp sát lại hôn thì…
– “Cộc… Cộc… Cộc…” – Tiếng cửa phòng vang lên, Văn Hơn cụt hứng. Mặt đanh lại. Cô thư ký mừng như mở cờ trong bụng…
– “Em xin phép đi mở cửa” – Cô thư ký chớp thời cơ chạy ra mở cửa. Lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nghĩ “Lần sau cố gắng không ở 1 mình chung với hắn mới được”.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông lùn tịt, mập mạp, miệng cười toe toét. Khuôn mặt của hắn núc ních là mỡ, cái bụng to như muốn nổ tung.
– “Anh ba, có tin tốt” – Người đàn ông mập đó hớn hở nói. Đúng, hắn chính là em họ của Bùi Văn Hơn, giám đốc công ty xây dựng Bùi Duy Construction. Hắn thường đến văn phòng của Bùi Văn Hơn thường vào thứ ba mỗi tuần. Nhưng hôm nay hắn lại đến đột xuất.
– “Chuyện gì. Thư Ký Trâm, ra ngoài lấy dùm tôi 2 ly cà phê” – Bùi Văn Hơn không hài lòng, sẵn giọng nói. Lần nào sắp lâm trận cũng bị phá hỏng.
Bùi Văn Hơn năm nay đã ngoài tứ tuần. Lão trước đây đã có 1 đời vợ nhưng lại không có con. Bản tính hoang dâm vô độ, tham tài tham sắc, chỉ cần đạt được mục đích, không có chuyện gì mà không dám làm. Đối với phụ nữ làm việc ở ủy ban huyện này, không có người nào lão nhắm đến mà chạy thoát được. Không hăm dọa cũng là bắt ép. Chiêu bài lão hay sài là cách chức, sau đó gọi nhóm người sát thủ đến xử. Nhiều người không dám nói gì. Có nhiều tên chồng đã liều mạng với lão cái kết không phải liệt giường thì là người thực vật. Vì vậy, trên đời này chỉ có 2 chuyện làm lão vui đó là có được đàn bà đẹp và có được nhiều tiền.
Bùi Trí Duy thấy anh họ mình mặt mày không vui vẻ, lập tức run lên “Chết mẹ, phá chuyện tốt của lão rồi”. Nhưng sau đó hắn điềm tĩnh lại. Tay hắn vỗ vỗ vào túi đen đang cầm trên tay cười cười. Lấy lại vẻ bình tĩnh, từ từ bước tới.
– “Ngồi đi” – Văn Hơn dở giọng hách dịch nói. Duy khúm núm ngồi xuống. Lúc này thư ký bưng cà phê vào đặt lên bàn. Sau đó lập tức ra ngoài đóng cửa lại.
– “Tốt hơn hết là chuyện tốt, nếu không tao đập mày mềm xương” – Trong phòng chỉ có 2 người. Văn Hơn không cần tỏ ra đạo mạo nghiêm trang nữa. Bắt đầu giở giọng chợ búa…
– “Ấy, anh ba, đừng nóng vậy. Đây đây” – Duy cười hềnh hệch giọng xiểm nịnh nói, rồi đặt chiếc túi đen lên bàn. Đẩy về phía Văn Hơn.
Văn hơn không nói nhiều lập tức mở túi ra. Một túi đầy tiền, toàn là tiền vài chục cọc giấy 500 polymer nằm gọn trong túi đen kia. Văn Hơn ngước lên đánh mắt với Duy.
– “Anh ba, vừa rồi tụi Thái Luân vừa nhận được 3 đơn lớn. Mỗi đơn 2 tỷ. Sau khi chia chác xong tụi em quyết định biếu anh 2, 5 tỷ, anh Sáu 1 tỷ. Có điều anh coi…” – Duy hiểu ý kể một mạch thống kê nguồn gốc, nhưng sau đó do dự…
– “Có gì nói lẹ. Lề mà lề mề” – Văn Hơn không hài lòng quát.
– “Dạ, có hai đơn là êm rồi. Nhưng thằng Luân vẫn tham nhân đơn thứ 3. Mà đơn này là… là” – Duy càng nói càng ấp úng khiến Hơn bực tức…
– “Rầm… Là cái gì nói” – Lão không có kiên nhẫn đập bàn quát.
– “Dạ đơn này nó nhận mà đối tượng ở Hóc Môn” – Lão Duy giật mình lập tức đáp theo quán tính.
– “Cái gì, tao đã nói rồi. Hoạt động trong địa bàn thôi. Đụ mẹ… Mày muốn chết hay sao mà dây qua tới bên đó. Ở đây Bộ Công An và Ủy ban Thành Phố ít để mắt. Nhưng qua tới đó thì mày chết mẹ mày rồi” – Hơn gầm lên giận dữ. Lão đã ngồi ghế phó chủ tịch gần 8 năm rồi. Củ Chi là huyện lớn, chất béo mỗi năm lão húp vào không hết. Vì vậy lão không muốn mất ghế này, phía trên biết lão là người ngu dốt, nhưng lão cũng khôn lanh, chưa lòi cái đuôi ra. Dù sao lão cũng là cán bộ nhà nước nên không thể bãi chức không lý do được. Vì vậy, lão luôn cẩn trọng, không để phía trên biết được. Nay thằng em ngu dốt lại để lộ sơ hở, khác nào làm cái cớ cho phía trên đá lão.
– “Anh ba, vậy…” – Tên Duy run lên. Lão cứ nghĩ là các mấy ông này là quan lớn, chuyện này cũng không lớn lắm nên nghĩ mấy ông giải quyết được. Nào ngờ ông anh phải ứng mạnh như vậy.
– “Im ngay, để tao gọi cho thằng Sáu” – Hơn vội vàng lấy điện thoại ra. Bấm vào danh bạ. Miệng chửi lẩm bẩm “Mẹ nó thành sự thì ít bại sự có thừa, chuyện này qua coi tao giáo huấn mày thế nào”. Lão chuẩn bị gọi thì…
– “Rầm… Phòng An Ninh Thành Phố, Lập tức giơ tay ra sau đầu. Nhúc nhích sẽ bắn bỏ” – Một tiếng đạp cửa vang lên. Một nhóm người mặc quân phục, áo giáp chống đạn, tay cầm AK47 chĩa thằng vào 2 người đang ngồi.
Đáng lý việc bắt một cán bộ huyện không cần điều động đến vậy. Nhưng Chú Lâm cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Dù gì tên Duy này với đám sát thủ là cùng 1 giuộc. Tội phạm có vũ trang cực kỳ nguy hiểm. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Cả 2 Văn Hơn và Trí Duy đang ngồi bỗng nghe tiếng động mạnh. Nhìn lên thì thấy lực lượng công an mang vũ trang bước vào. Lập tức són đái ra quần. Có tật thì rục rịch. Thậm chí túi tiền trên bàn vẫn mở toang, còn đường đâu mà chối tội. Nhưng Văn Hơn là lão cáo già. Lão lập tức lấy lại điềm tĩnh. Cố ép đi cơn sợ hãi…
– “Các đồng chí, đây là ủy ban huyện. Các đồng chí là vậy là có ý gì” – Lão trầm giọng, các mũi súng vẫn chĩa vào lão khiến lão chết khiếp. Nhưng lão cố tỏ vẻ không có gì.
– “Haha Văn Hơn, bây giờ còn điềm tĩnh, tôi thật phục anh nha” – Một giọng cười vang lên, cảnh sát dạt ra 2 bên. Một người mặc quân phục. Tóc muối tiêu. Nếu nhìn kỹ trên cầu vai thì sẽ sợ hết hồn. Quân hàm của người này là Trung Tướng. Người này là Nguyễn Xuân Tiến. Thứ Trưởng bộ Công An. Trước đó, lão nhận được chỉ thị của lãnh đạo và bằng chứng về việc Bùi Văn Hơn tham ô hối lộ, bao che tội phạm truy nã, bao che lấp liếm việc giết người. Nhìn tập hồ sơ dày cộm trên bàn. Ông Tiến mồ hôi đổ ròng ròng, cũng may lãnh đạo không trách phạt. Nếu không ông khó mà ăn nói. Sau đó lại nhận được chỉ thị dẫn quân bắt người. Ông không dám chậm trễ lập tức điều động. Đích thân ra mặt làm rõ vụ việc.
– “Thứ trưởng Tiến, anh nhầm rồi đúng không, tôi đâu có làm gì tới mức mà dàn súng dàn ống như vậy” – Văn Hơn khi thấy Thứ Trưởng bước vào đã muốn són đái ra quần rồi. Thứ trưởng là khái niệm gì chứ. Là cấp dưới của Bộ Trưởng. Còn điều động phòng An Ninh, Phòng An Ninh Quốc Gia là Phòng trực thuộc cục An Ninh quốc gia. Có quyền Tiền Trảm Hậu Tấu. Với tội danh mà Hơn gây ra, cho dù diệt sát tại chỗ cũng không hết nỗi căm thù của nhân dân đối với tên này. Dù rất sợ hắn vẫn cứng họng cắn răng nói…
– “Nhiều lời vô ích, anh và em trai của anh bị tình nghi tham nhũng, hối lộ, bao che giết người, bao che tội phạm truy nã, lợi dụng chức quyền và tội sai khiến giết người. Mời các anh theo tôi về hỗ trợ điều tra” – Thứ Trưởng Tiến đanh mặt lại. Gằn giọng nói. Nghe tới đây Duy sợ mất mật, lập tức té xỉu. Hơn không khá hơn, chân đứng không vững ngồi thụp xuống…
Lão biết, một khi đã nêu ra đích tội, chắc chắn là có đủ bằng chứng. Lão lần này lành ít dữ nhiều. Nhưng chuyện còn chưa hết. Bên phòng của trưởng CA huyện – Kiều Văn Sáu cũng tương tự. Số là Sáu đang ngồi đếm số tiền mới thu được từ đám thương nhân. Mặt vui như tết bỗng có tiếng đập cửa.
– “Ai vậy, biết phép tắc không” – Sáu không vui lên tiếng. Ở đây hắn không ngại một ai. Hắn có quyền điều động lực lượng công an cả huyện vì vậy tâm cao khí ngạo coi trời bằng vun…
– “Rầm… rầm… rầm” – Không có tiếng trả lời, vẫn là tiếng đập cửa khô khốc khiến Sáu bừng bừng lửa giận. Trong đầu nghĩ “Mẹ nó, thằng nào lớn gan như vậy. Phải cho nó đẹp mặt mới được”
Lão ung dung bước ra. Trên mặt bừng bừng sát khí. Đi đến gần cửa. Dự định mở cửa ra sẽ đấm vào mặt tên ở ngoài. Nhưng chưa kịp thực hiện ý định. Cửa phòng bị đạp, bật mở thô bạo, đập trúng người hắn.
– “Rầm… Kiều Văn Sáu giơ tay lên đầu” – Một tiếng quát uy nghiêm không kém phần ra lệnh với Sáu…
– “Con mẹ nó, chúng mày là…” – Lão lồm cồm bò dậy, không kịp nhìn mặt mũi, giọng hét lên đầy tức giận nhưng chưa nói hết câu chữ “ai” bị nuốt ngược vào trong. Trước mặt lão. Hơn 6 chiến sĩ công an tay cầm AK47, mặc áo giáp chống đạn. Lạnh lùng chĩa vào người lão. Lão mặt tái xanh, sợ hãi ngậm miệng, chân run không đứng lên được.
– “Các vị, không biết có nhầm lẫn gì không, có thể cho tôi gặp cấp trên của các vị được không” – Sáu cố kìm nén sợ hãi. Lắp ba lắp bắp khó khăn nói…
– “Kiều Văn Sáu mau thúc thủ chịu trói” – Một người đàn ông bước ra từ trong đám đông. Miệng quát.
Kiều Văn Sáu nghi hoặc. Chiến sĩ công an này lão chưa thấy bao giờ. Lão cố nhớ rõ có đắc tội qua người này hay không. Nhưng càng nghĩ lão càng nghi hoặc. Rõ ràng chưa gặp qua. Thậm chí các chí sĩ CA này lão cũng không thấy ai quen cả.
– “Vị đồng chí này, không biết đồng chí là ai, bắt tôi về tội gì” – Sau 1 lần nữa lấy hết can đảm hỏi…
Người kia lạnh lùng. Quăng ra 1 tấm thẻ. Sau khi Sáu xem xong, 2 mắt tối sầm đất trời như sụp đổ. Tấm Thẻ ghi rõ, Đại Tá Đinh Thái Long. Phó Cục Trưởng Cục An ninh Quốc Gia(A10). Đúng người này chính là người bên cạnh chú Lâm. Đi theo hộ tống chú. Sáu đứng chết trân không nói được lời nào.
– “Các đồng chí, bắt người này giải về phòng An Ninh Thành Phố” – Long quát lớn. Các chiến sĩ lập tức nhận lệnh, áp giải Sáu ra ngoài.
Ủy ban nhân dân huyện dậy sóng. Chiều cuối thu, trong sân huyện là 3 đoàn xe quân dụng. 1 chiếc Jeep quân đội. Các chiến sĩ bộ đội đang tay cầm súng, mắt đảo liên tục, bao quanh chiếc Toyota Innova. Mắt không rời một giây. Các phòng ở huyện nín thở không dám thở mạnh, không ai biết chuyện gì và không ai dám hỏi. Tất cả mọi người run rẩy. Việc này chưa bao giờ xảy ra ở huyện, cả chủ tịch huyện cũng không dám bước ra khỏi cửa phòng.
Lúc này một chiếc xe biển số xanh chạy vào. Vừa tới cổng chiếc xe dừng lại. Người lái xe là một người đàn ông trẻ khoảng chừng 30. Chiếc xe này là xe chuyên chở của huyện ủy, xe của bí thư huyện Trịnh Thị Ngọc Nga. Ngọc Nga là người phụ nữ tầm 30. Là người phụ nữ sắc sảo, tài sắc vẹn toàn. Dù mới 30 nhưng đã ngồi vào ghế bí thư huyện, người đứng đầu 1 huyện. Thứ nhất vì nàng rất xuất sắc trong việc lãnh đạo, thứ 2 nàng là cháu gái của lãnh đạo cấp cao ở trung ương. Dù là xuất thân to lớn nhưng nàng vẫn là người thân thiện, dễ gần đồng thời lập nhiều thành tích lớn nên được đề bạt.
Còn tên lái xe là Nguyễn Tuấn. Hắn xuất thân trong gia đình khá giả, ý muốn đeo đuổi Bí Thư để khỏi phải tốn 10 năm cố gắng. Nên hắn ẩn nhẫn làm lái xe kiêm thư ký cho nàng. Dù vậy, hắn rất hống hách, trước mặt nàng hắn tỏ vẻ độ lượng, nghiêm trang, rất thân thiện. Nhưng sau lưng lại dựa hơi nàng, hống hách, hoang dâm vô độ. Dù vậy, hắn rất khôn khéo không để bí thư biết được. Và hắn luôn luôn làm việc bí mật. Đó cũng là sơ xuất và khuyết điểm lớn nhất của bí thư. Đam mê công việc mà quên đi người dưới trướng.
– “Này ông bảo vệ, mở cổng. Có biết là xe ai không. Là bí thư đấy, chậm trễ ông có chịu trách nhiệm được không” – Tên Tuấn quát vào người bảo vệ. Bảo vệ run run. Nhưng lão được căn dặn, không được mở cửa cho bất kỳ ai.
– “Lãnh đạo, xin chờ chút. Bên trong ủy ban có việc nên xin lãnh đạo chờ đi ạ. Xin lãnh đạo thông cảm” – Người bảo vệ vừa nói vừa sợ. Cứ lén liếc mắt nhìn tên Tuấn…
Bí Thư Ngọc Nga nhíu chặt mày. Nàng không hài lòng cách hành xử của tên này. Nhưng nàng cứ nghĩ do hắn lo cho công việc nên không giữ lễ. Nàng chỉ nhắc nhở.
– “Anh Tuấn. Tôi đến đây đột xuất, không thông báo. Nếu Ủy Ban có việc thì không cần gấp. Anh cũng nên điều chỉnh thái độ cho phù hợp đi” – Ngọc Nga giọng nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nhưng tên Tuấn thấy Bí Thư nhắc nhở nhẹ nhàng tưởng lầm là ngầm đồng ý. Bản tính hống hách càng lộ ra. Hét lớn.
– “Mở cửa. Có gì tôi chịu trách nhiệm” – Tuấn Hách dịch nói. Người bảo vệ cũng hết cách. Trên đe dưới búa. Không đắc tội ai được lui cui mở cửa. Ngọc Nga càng không hài lòng. Lửa giận bắt đầu bùng lên. Đinh ngăn cản nhưng người bảo vệ đã mở cửa thầm nghĩ về sẽ đuổi việc tên này.
– “Xin lỗi chú, mong chú thông cảm về cấp dưới của cháu. Chú đừng để trong lòng” – Bí thư Nga nhìn ra chân thành nói khiến người bảo vệ ấm áp, ít ra cũng có người biết trân trọng người khác, ông mỉm cười cúi đầu…
Cánh cổng từ từ mở ra. Bên trong lố nhố vài người hiện lên. Nhưng bị che khuất nên chưa nhìn rõ. Tuấn đinh ninh là người của Ủy Ban huyện nên vẫn thể hiện uy phong. Trầm giọng hét.
– “Cút qua một bên. Bí thư huyện đến. Chắn đường? Muốn tạo phản à”
– “Này đủ rồi đó. Anh có biết tôn trọng người khác hay không. Anh về làm đơn xin nghỉ việc đi. Tôi không muốn làm việc với anh nữa” – Nga không nhịn nổi nữa điên lên. Hét lớn. Nàng đang mắng nhưng thấy Tuấn không quay đầu lại.
– “Này, anh có đang nghe không” – Thấy hắn vẫn bất động, nàng quát. Nhưng có gì đó không đúng, nàng nhìn qua gương. Khuôn mặt tuấn không còn giọt máu này, mặt trắng bệch. Biểu hiện sự sợ hãi tột độ. Nàng nghi hoặc nhìn về trước. Bí Thư Nga giật nảy mình.
Phía trước chiếc xe, trong sân ủy ban. Hơn 10 người mặc quân phục của Quân Đội. Tay cầm M16. Chĩa thẳng về chiếc xe. Có thể nổ súng bất kỳ lúc nào. Học chắn trước 1 chiếc toyota innova. Mặt ai cũng nghiêm túc, lạnh lùng như một thần chết.