Phần 38
Nó ngồi bệt xuống bậc cầu thang ở sảnh chính của bệnh viện, nó thất vọng hoàn toàn, bệnh viện quá lớn, nó đã chạy khắp nơi mà không thể tìm nổi, nó quyết định đi về lấy điện thoại gọi cho thằng Q hỏi cụ thể, vừa ngước lên tính đi về thì nó thấy một người vừa đi vừa cởi áo mưa, người này nhìn rất quen, nó ngó kĩ hơn 1 chút thì nhận ra là bà Út đang xách cà mên đi vào, nó mừng húm tính chạy tới chụp bả để hỏi thì bất ngờ nó khựng lại, nó cúi gằm xuống chờ bả đi qua rồi nó đi theo bả, bả đi vòng vèo qua mấy dãy nhà rồi bước vào một khoa, nó nhìn lên biển thì thấy đề khoa nội thần kinh. Nó thấy bả đi vào 1 phòng, vừa vô là bả khép ngay cửa phòng lại, cửa phòng kín mít éo có cách nào nhìn vô trong được. Nó đứng tần ngần trước cử phòng, nó muốn gõ cửa đi vào nhưng nó sợ lúc này nó gặp chị thì nó sẽ không kìm chế được mà ôm lấy chị, đó cũng là lí do mà hồi nãy nó không tới gặp trực tiếp bà Út.
Quyết định đứng chờ ngoài hành lang, mỗi phút trôi qua với nó dài như cả thế kỉ, nó thấy ruột gan nó như lửa đốt, lâu lâu lại có bà bác sĩ hay y tá gì đó đi ra đi vào, nó cố ngóc cổ nhìn vào nhưng vô vọng, cửa phòng mở ra đóng vô nhanh quá chẳng nhìn thấy mẹ gì, không biết có lão P trong đó không nhỉ ? Nó thở dài sườn sượt, út ơi bà về nhà giùm tui cái đi.
Ngồi rủa mãi mà bà đó vẫn không về, nó chờ đến khi trời tối đen, ngoài trời vẫn mưa xối xả, đệch mưa kiểu này SG không ngập mới lạ. Nó quyết định không chờ nữa, nó sẽ vào muốn ra sao thì ra, nó bước tới gõ cửa
– Ai đấy ? Ủa cậu này nhìn quen quen
– Cháu L đây cô Út, trước làm ở quán đó
– Ah nhớ rồi, trời đất lâu nay cậu đi đâu mà không thấy
– Cháu nghỉ làm việc khác, hồi nãy cháu nghe Q nói chị N bệnh nên vô thăm
– Ah bà chủ đang nằm trong này, cậu vào chơi
– Cảm ơn cô
Nó bước vào, căn phòng rộng mênh mông như khách sạn, chỉ có 1 giường. Nó muốn khụy xuống, lảo đảo, là chị, chị đang ngủ, nó không tin vào mắt mình nữa, sao chị ốm đến thế này, không còn thấy chút thần sắc nào trên khuôn mặt đẹp như tranh của chị nữa, 2 má hóp sâu, đôi mắt thâm quầng. Nó đứng như trời trồng, sao đến nông nỗi này N ơi
– Bà chủ mới ngủ cậu ah, tội nghiệp bệnh thế này mà ông chủ đi công tác mấy ngày nữa mới về
– …. chị N bị sao vậy Út ?
– Rối loạn tiền đình cậu ạ, thêm suy nhược cơ thể nên phải nhập viện điều trị
– Thế có nặng lắm không út
– Tui cũng không biết nữa cậu, nghe bác sĩ nói thì không sao, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là hết, mà có cái bà chủ không chịu ăn uống gì, tôi lo lắm
– Chắc chị mệt quá
– Hồi chưa đổ bệnh cũng có ăn uống mấy đâu, chả biết sao nữa
– ………..
Nó chỉ muốn chạy lại ôm lấy chị, muốn nắm lấy tay chị, nhìn chị lúc này không có một chút sức sống nào cả. Người nó run lên bần bật, nó chỉ muốn xô bà Út ra ngoài …
– Út à
– Bà chủ dậy rồi ah, bà cần gì để tui lấy
– Lấy cho cháu ly nước, ủa có khách hả Út
– Dạ cậu L trước làm ở quán đó, mới tới thăm mà thấy bà đang ngủ nên tui không có kêu
– ………..
– ……….
– Bà không nhận ra ah, cậu L hồi trước đó
– Không….. nhận ra chứ …….
– Bà sao vậy bà chủ, bà có sao không, tui kêu bác sĩ
– Đừng út, cháu không sao
– Mặt bà chủ tái mét ah, không được đâu để tui kêu bác sĩ
– Đã nói cháu không sao mà,,. chắc tại đói quá
– Tui có nấu cháo gà ác này, bà chủ ăn chút nghe
– Cháu muốn ăn….. cháo thịt bò, Út về nấu đem lên được không
– Dạ được, vậy bà chủ chờ tí Út chạy đi mua,
– ……. Không, nấu đi, ở ngoài ăn không ngon,
– Thế thì hơi lâu đó, bà chờ được không
– Được, út về nhanh đi
– Vậy tui về nhanh rồi lên liền, cậu L ở chơi ngó bà giúp tui chút nghe, tui về nhanh rồi lên liền
– ……
– Cậu L
– Ơ….. ah sao cô
– Cậu ở chơi trông bà giúp tui 1 tí, tui chạy về nhà chút lên liền
– Vâng
Bà Út vừa đi thì nó không còn kiềm chế nữa, nó bước lại gần chị, hai hàng nước mắt nó tuôn rơi, chị giơ cánh tay gầy về phía nó, chị cũng khóc
– Sao….. đến…. hix…. nỗi như thế này N ơi
– Hu huhu………….
Nó nắm chặt tay chị, khóc không thành tiếng nữa, những giọt nước mắt rơi xuống nghẹn ngào, chị khóc, khóc rất to, người chị run lên bần bật, tiếng khóc nấc nghẹn của chị làm tim nó đau nhói
– Huhuhu …. em nhớ anh lắm…..
Chị làm nó như muốn gục xuống, nó khóc to hơn, bao nhiêu tủi hờn chôn chặt bấy lâu nay được dịp bùng phát, nó choàng tay ôm chặt lấy chị khóc nức nở. Chị vòng đôi tay yếu ớt qua ôm nó, chị cũng khóc to hơn trước …….
– Em nhớ anh lắm …huhu
– Anh cũng nhớ em…..
– Huhuhhu
– Mà sao em lại để đến nỗi thế này hả N
– … ….
– ………..
Không nói thêm gì nữa nó hôn chị, chị cũng cuồng nhiệt đáp trả nó, nụ hôn trong nước mắt, nó pha lẫn giữa ngọt ngào và cay đắng ….. Nó siết chặt chị trong vòng tay của nó, chị gầy quá. Có tiếng bước chân, nó và chị vội vàng buông nhau ra…
– Sắp hết giờ thăm bệnh, chỉ để lại một người nhà nuôi bệnh thôi nha chị
– Vâng tôi biết rồi, cảm ơn cô
– Cậu em này ở lại hay ai
– Dạ em
– Mặc áo người nhà vào nha.
Là cô y tá, bả vừa đóng của phòng đi ra thì chị với tay lên bàn lấy điện thoại
– Alo Út hả ?
– …
– Thôi Út khỏi lên nữa nha, bệnh viện họ không cho vô nữa
– …
– Không sao đâu, tối qua thức cả đêm rồi, Út ở nhà nghỉ đi
– …
– Uh, không sao đâu, có y tá trực mà, phòng có chuông có gì cháu gọi y tá, út đừng lo, cháu ăn cháo gà rồi.
– …
– Không sao đâu mà, sáng mai Út vào sớm là được, vậy nha
Cố gượng nói cho bà Út yên tâm chứ nó thấy chị rất mệt, hơi thở chị khó khăn, nói xong điện thoại là chị nằm im nhìn nó, chị lại khóc, vuốt nhẹ mái tóc chủa chị
– Em chịu khó ăn miếng cháo nha, không là không khỏe được đâu
– Uh, lấy giùm em
– Để anh đút cho
Nó giặt khăn lau qua cho chị rồi ép chị ăn cháo, chị ngồi yên trên giường há miệng ra nuốt từng muỗng cháo nó đút, nhìn chị mệt mỏi thế này nó thấy thật sự xót xa
– Sao em để đến nông nỗi này N
– Em bị rối loạn tiền đình thôi, 2 tuần vừa rồi em căng thẳng quá
– Có chuyện gì sao em
– Anh hận em lắm hả ?
– ……. (nó hơi có chút bất ngờ)
– Anh nghĩ rằng em muốn xa anh sao, hoàn cảnh không cho phép em ở bên anh được nữa, anh hiểu mà đúng không ?
– …
– Em không muốn anh đánh mất tương lai, em cố gượng để sống, em nghĩ thời gian rồi nó cũng xóa nhòa đi, nào ngờ gần đây em nghe anh sống bê tha quá, em biết là do anh hận em nên mới vậy, em cũng rất hận bản thân mình, đúng ra ngày đó em không nên đến với anh
– Bê tha ? Ai nói em thế
– Không phải anh suốt ngày say xỉn đánh nhau sao, còn bị công an bắt nữa đúng không ?
– Hả ?
– Em còn nghe nói anh cặp bồ lung tung, quen mấy con bé trong vũ trường nữa, con đó là dân bỏ nhà đi bụi còn bị nghiện ma túy, không khéo nó cũng lôi kéo anh hút chích với nó luôn, nghĩ đến chuyện anh hủy hoại tương lai vì một con đàn bà hư hỏng như em là em không chịu nổi
– Em nói lung tung gì vậy
– Em nghe Q nó kể rõ rang vậy mà, em qua tìm anh mấy lần mà có gặp được đâu, đi đâu sáng đêm không thấy về, anh làm thế sao em yên tâm được đây ?
– Thằng Q á, thằng này bịa chuyện tào lao vậy trời
– Là sao
Nó chậm rãi kể lại cho chị cuộc sống của nó lâu nay, nó kể luôn cả chuyện nó quen và yêu em. Chị im lặng nghe nhưng tỏ vẻ rất ngạc nhiên
– Sao khác xa những gì Q kể vậy nhỉ, anh có nói dối em không đó ?
– Không hề, thằng đó xưa nay vẫn nổ banh trời mà
– Em không tin
– Em nhìn anh thế này mà kêu anh bê tha nghiện ngập hả, tin hay không nhìn biết liền chứ gì đâu
– Cái thằng, bữa nào về em xử tội nó
– Xử gì, cảm ơn nó mới được chứ
– Sao cảm ơn
– Không có nó sao mình gặp lại nhau
– …. ùm, gặp lại anh em vui lắm, em nhớ anh lắm anh biết không
– Uh anh cũng vui mà
Nó đang lâng lâng trong niềm vui được gặp lại chị, nó dẹp quách chuyện thằng Q nói lung ta lung tung về nó với chị, nó cứ nghĩ thằng này xưa nay nổ banh xác pháo quen rồi, chúa xạo mà, nên nó cũng không suy nghĩ sâu hơn. Hơn nữa nó với Q có thù oán gì đâu mà đặt điều cho nó, khả năng thằng này vui mồm nói tào lao thế thôi, tính thằng đó lúc đã nổ thì kể gì trời đất đâu, hơn nữa môi trường làm việc của nó và em cũng khá phức tạp, thiên hạ đồn thổi vì quá khứ của em cũng là điều có thể, nó nghĩ thế nên cũng chẳng để ý tới nữa……
Tối đó gần như nó không ngủ, nó ngồi yên nắm tay chị suốt đêm, chị ngủ rất ngon, nó thấy chị hơi mỉm cười, khuôn mặt chị dã hồng hào hơn một chút, có lẽ sự sống đã quay về với chị. Gần sáng thì chị dậy, chị giục nó về không bà Út bả lên sớm thấy nó ở đây thì khó ăn khó nói. Nó hẹn chị về nhà tắm rửa xong là nó lên lại liền, khẽ hôn nhẹ lên trán chị rồi ra về.
Nó về tới nhà mới phát hiện ra lúc đi vội quá có đem chìa khóa đâu, nó muốn gọi em nhưng nó sợ con bé Thảo cũng đang ở nhà nên thôi. Nó tặc lưỡi đi ra chỗ mấy bà bán sữa đậu nành buổi sáng ngồi chờ, thôi chút nữa chờ con Thảo nó đi học rồi qua cũng được. Nó đi cả đêm mà không báo với em 1 tiếng nào, không biết em có đi tìm nó không, hix đáng lý ra nó phải thông minh 1 tí lấy điện thoại của chị nhắn tin cho em biết để em đỡ lo chứ nhỉ. Nó thấy hơi lo lo, nên nói thật với em là nó ở trong bệnh viện với chị hay giấu đi nhỉ. Có lẽ nên nói thật thì hơn…..
Ngồi chờ phê càng ra thì cũng có người cũng dãy trọ đi ra, gật đầu chào qua loa rồi di vào luôn, nó ít khi gặp mấy người ở cùng dãy, một phần vì trái giờ nhau, 1 phần nó cũng không thích mấy
Vô được cái cổng mà quên mịa nó còn cái cửa phòng, lại không có chìa khóa, chắc em đã khóa lại giùm nó rồi, lại ngồi chờ nữa hay sao đây trời
Đang chưa biết tính sao thì thấy phòng em mở cửa, là con Thảo đi học
– Thảo ah, M ở nhà không ?
– Có, mà chỉ đang ngủ
– Uh
– À chìa khóa phòng anh đây này, khiếp nhỉ đi gặp bồ vội vàng quên cả nhà cửa
– Tui cảm ơn Thảo
Nó chẳng muốn đôi co với con này, cầm chìa khóa xong là phót vào phòng tắm rửa vệ sinh cấp kì, tính lấy điện thoại xem sao thì thấy điện thoại tắt ngúm, á đù gì kì vậy, hôm qua nó nhớ là đang cắm sạc pin mà nhỉ, lúc sạc điện thoại đã hết pin đâu
Đi qua tới phòng em gõ cửa, chặp lâu mới thấy em ra, nhìn thấy em em chẳng nói gì đi thẳng vào trong lun, chắc giận rồi, nó tò tò đi theo sau
– Em giận anh hả ?
– ……
– M, em giận anh hả ?
– Để yên cho em ngủ
– Anh có chuyện quan trọng đi gấp quá nên không kịp nói với em, đừng giận mà
– ……….
– M à
– Gấp gì mà cũng không điện thoại báo với em 1 câu được hả
– Anh để quên điện thoại ở nhà, chìa khóa cũng quên luôn mà
– Gấp ghê nhỉ
– Uh, anh nói ra em hứa không giận nha
– Chưa biết
– Chị N bị nhập viện, hồi trưa qua nghe thằng Q nó nói thế nên anh chạy đi luôn
– …
– Vô đó tính thăm chút rồi về, mà thấy chị yếu quá nên anh ở lại
– …
– Thật sự là anh chỉ vào thăm chị thôi mà
– Chị bị sao vậy ?
– Rối loạn tiền đình, với suy nhược cơ thể, nói chung là tùm lum chứ anh cũng không biết rõ lắm
– Ùm
– Sao thế, vẫn giận anh ah
– Anh có biết tối qua em tìm anh thế nào không, điện thoại thì không liên lạc được, anh làm em lo muốn chết
– Điện thoại anh để sạc pin ở nhà
– Em gọi thấy khóa máy mà
– Anh cũng chẳng hiểu nữa, hôm qua lúc để ở nhà vẫn còn mở mà, hay nhà cúp điện
– Có đâu, chắc anh gắn không vô
– Uh, em khóc hay sao mà mắt bụp hết thế kia
– Ai khóc, mơ đi
– Anh xin lỗi mà, đừng giận nữa, tại thấy chị yếu quá nên anh không nỡ về
– Chuyện chị bệnh anh vào thăm em không giận, chỉ bực anh đi mà không nói năng gì làm em không biết anh đi đâu, lo muốn chết luôn
Nó nằm xuống ôm chặt lấy em, mừng quá em biết nó vào thăm chị mà em không giận, nó cứ lo em xé xác nó ra luôn ấy chứ
– Em biết anh vào thăm chị mà em không giận hả
– Ghen thôi chứ không giận, đó là chuyện anh phải làm mà
– Uh, cảm ơn em
– Ơn huệ gì, không biết nếu người ta bệnh có lo lắng chạy thục mạng thế không biết
– Lúc đó anh bay luôn chứ chạy gì nữa
– Chỉ được cái miệng thôi
– Hì hì, em này
– Sao nữa
– Em xin anh B cho anh nghỉ vài hôm nha, anh muốn coi cho chị xuất viện rồi mới đi làm lại
– Không biết có được không, quán đông mà nghỉ kiểu đó khó xử lắm
– Thì em cứ nói đại anh bệnh đi
– Uh, để em nói thử
– Uh
– Mà anh không sợ em buồn hả
– Sợ chứ sao không
– Sợ mà thế ah
– Anh đang tính rủ em chút vào bệnh viện thăm chị với anh đây
– Anh muốn em gặp chị ah
– Uh, anh muốn chị gặp em, chị gặp em rồi thì chắc chắn chị sẽ yên tâm
– Yên tâm gì.
– Thì … thì yên tâm chứ yên tâm gì, yên tâm là anh đang yêu người đẹp chứ không phải dạ xoa
– Đá chết anh giờ
– Hì hì
– Mà thôi để mai anh ah, hôm nay em hơi mệt, với lại cả đêm không ngủ mặt mũi giờ nhìn khiếp lắm
– Sợ xấu à
– Chứ sao
– Hihi. dậy thôi em, đi ăn sáng anh đói bụng quá
– Đi cả ngày về chỉ nghĩ đến ăn thôi hả, anh có biết cả đêm qua em không ngủ được không ? Thế mà kêu yêu đấy.
– Hả, à à đền bù, đền bù.
Hiểu rồi nhá, há há đói bụng mà ăn cháo lưỡi là đúng bài rồi, chưa kịp xoay người em thì em đã tự xoay lại, môi em và nó lại dính chặt vào nhau, mỗi lần được em hôn là mỗi lần nó quên hết trời trăng, em làm nó phê còn hơn con tê tê nữa. Hôn thôi chứ không có gì nóng đâu mấy bác…