Phần 24
Lúc này ở nhà, Minh đang ngồi lên cái bàn bệt giữa phòng, cúi mặt nhìn đứa con gái đang dùng lưỡi liếm từng chút, từng chút trên đầu khấc gã. Đầu tóc cái Tiên bây giờ rối bời, mấy lọn tóc ướt dính sát làn da, nhưng chẳng thể khiến nó bớt xinh đẹp hơn được. Giờ đây nó không còn chống đối mà ngoan ngoãn, nâng niu con cặc làm nó sướng nãy giờ.
Lưỡi nó đảo qua quét quanh đầu khấc, bàn tay không ngừng mân mê hai hòn dái gã, tay còn lại nắm chặt gốc cặc giữ nó ngay miệng mình. Gã nhìn con nhỏ mà trong lòng lâng lâng, từ khi con nhỏ không còn chống đối, nó như trở thành người tình của gã, nhỏ đem hết kỹ năng của mình ra phục vụ khiến gã như phát ngất. Nhất là khả năng dùng miệng của con nhỏ hết sức điêu luyện, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của nhỏ khiến gã đã ra tới ba lần mà vẫn chưa muốn dừng.
Qua một lát, gã dùng tay ghì lấy đầu con nhỏ, cái Tiên hiểu ý liền ngậm cả cái đầu khấc vào miệng để gã không ngừng di chuyển lắc hông đụ vào miệng nó, bàn tay nó không ngừng sục lấy con cặc gã mỗi lúc một nhanh dần. Toàn thân Minh cứng đờ ngửa mặt lên trời bất giác kêu lên một tiếng, con cặc gã giật lên từng hồi trong bàn tay con nhỏ rồi phóng từng chút, tứng chút tinh dịch ra ngoài.
Là lần thứ tư nên con nhỏ đã quen với cái mùi của gã, tuy khó chịu nhưng nó vẫn nuốt hết xuống cổ họng. Minh thở dốc, lần thứ tư đạt cực khoái đủ để gã mệt mỏi. Nhìn qua khe cửa thấy bên ngoài trời đã bắt đầu sẩm tối, gã có điều tiếc rẻ vì biết đã đến lúc phải xa con nhỏ, tâm tư cứ bứt rứt, những khoái cảm ban nãy với cái Tiên thực sự khiến gã thỏa mãn đủ để hắn không nỡ rời.
– Em mặc đồ đi rồi anh đưa em về.
Minh vừa nói vừa đứng dậy, khều cái giẻ lau nhà gần đó lấy chân di di mấy vệt nước xung quanh chỗ hai đứa, gã làm vụng quệt cả lên váy con nhỏ còn đang nằm dưới sàn, khiến nó không vui.
– Không cần, tôi tự về được.
Con nhỏ giật cái váy từ dưới đất, từ từ mặc lại, nó bực mình cũng chả buồn nhìn tới gã.
Quan tâm của mình bị con nhỏ thẳng thừng từ chối làm gã phát cáu, nhưng trong truyện vừa rồi gã lại là người được lợi nên cũng đành nhịn nó, gã tìm cách nói khéo:
– Ờ, tự về đi, bộ dạng em như vầy ra khỏi khu này bắt xe không bị hiếp mới lạ.
Cái Tiên mặc xong bộ đồ cũng phát hiện như không được ổn lắm, bộ dạng nó lúc này đúng là như con nhỏ vừa mới bị người ta cưỡng hiếp, đầu tóc rối bời bết mồ hôi, quần áo vẫn còn ẩm ướt dính sát vô thân thể nó, lộ ra vài phần nhạy cảm, tuy có nhếch nhác nhưng lại khiến nó như thêm mấy phần khêu gợi. Con nhỏ nghĩ ngợi, rồi đành đồng ý để gã chở về, nó cũng biết mấy gã quanh khu này chả phải dạng tốt đẹp gì. Đợi con nhỏ lau qua mặt mũi, gã mỉm cười cùng nó bước ra khỏi nhà.
Một lát sau, con Tâm xách hai túi đồ trở về, áp tai vào cửa nghe ngóng, chắc chắn trong nhà không có người nó mới bước vào. Nó không muốn gặp mặt nhỏ Tiên lúc này, dù không ưa gì con nhỏ, nhưng nó tự thấy hổ thẹn vì những gì mình đã làm với nhỏ bạn. Vừa bước vào phòng mùi tanh của tinh dịch lẫn dâm thủy xộc cả vào mũi khiến con nhỏ thoáng đỏ mặt, nó vội bật quạt mở hết các cửa trong phòng để tản bớt mùi, tránh để ba nó phát giác. Xong xuôi nó vào bếp nấu đồ vừa nấu vừa nghĩ tới tình cảnh ban nãy với ba mình mà trong lòng thấp thỏm. Nó không biết từ giờ phải đối diện với ba mình ra làm sao.
…
“Hai Tuần” sau đó trôi qua, có vẻ mọi việc không đến nỗi như con Tâm vẫn tưởng. Ba nó vẫn bình thường, vẫn thường xuyên say xỉn, vùi đầu vào mấy cuộc ăn nhậu với đám bạn của ông. Điều ấy làm con Tâm thở phào, chắc chỉ là do ba nhất thời hồ đồ nên mới vậy, nó tự nhủ mình như thế. Nhưng lại có điều làm con Tâm buồn bực không thôi bởi thằng anh trai nó, dạo gần đây cũng chẳng đụng gì tới nó cả. Hễ có thời gian rảnh là lại trốn biệt đi với nhỏ Tiên. Nó biết vì mấy lần đọc trộm điện thoại của gã. Bỗng nhiên, nó lại thấy hối hận vì đã nhờ gã trả thù nhỏ Tiên hộ mình, nhưng sự việc đã rồi nó cũng chẳng thể buông lời trách cứ anh nó được. Nhiều khi nó thèm nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để gã hiểu mà qua đụ nó.
Tối hôm nay, quả thật là ngày tuyệt với với Minh. Gã đưa miếng thịt bò lên miệng nhấm nháp, mũi liên tục hít hà làn khói trắng bốc lên từ bát phở trước mặt. Đã lâu rồi gã mới lại có điều kiện thưởng thức cái món ngon từ ngoài bắc này. Sờ sờ chỗ tiền trong túi mà lòng gã lâng lâng, dạo này liên tục có người tìm gã để mua thứ thuốc kia, giá tiền mỗi lúc một cao hơn để gã kiếm được một khoản kha khá.
Tính nhẩm số thuốc mà mình có, bán hết chỗ đó gã thiết nghĩ cũng đủ tiền mua một con xe mới, ít nhất đi cùng nhỏ Tiên gã cũng bớt quê hơn. Nghĩ tới con nhỏ, con cặc gã lại rục rịch, không chỉ ngoại hình mà cả kỹ thuật của nhỏ cũng là thứ khiến gã mê mẩn. Cũng bởi vậy mà gần cả tháng nay gã như quên béng đi con Tâm, chẳng còn nhớ tới cơ thể con em nữa.
Mà càng gần nhỏ Tiên gã lại càng thấy nó kỳ lạ, khi tới những chỗ đông người nhỏ như một cô tiểu thư, ngoan hiền, trong sáng giữ kẽ không để gã động tay vào người. Thậm chí có đôi lúc nhỏ còn làm như không quen khiến gã không ít lần quê độ. Nhưng khi chỉ có hai đứa nhỏ lại cuồng nhiệt và dâm đãng vô cùng. Những lúc ấy nhỏ chưa từng từ chối gã bất cứ điều gì, để gã đụ ở mọi nơi mà gã muốn.
Như có lần hai đứa đi ngang qua bụi chuối, gã muốn trêu nhỏ nên dừng xe, kéo nó nấp sau vườn chuối ven đường, kéo quần xuống trước mặt nó, nét mặt hí hửng chờ xem vẻ khó xử trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Nhưng chẳng ngờ nhỏ không ngần ngại mà hé miệng liếm mút dương vật gã ngay tại chỗ. Như khám phá ra khía cạnh khác của con nhỏ. Nên từ dạo đó, gã hay tìm những nơi công cộng vắng vẻ để đụ nó, như rạp chiếu phim cũ, công trường xây dựng bỏ dở hay thậm chí có lần gã cố tình vào một quán cafe dở tệ, vắng khách rồi đụ nhỏ ngay tại đó.
Cũng bởi vậy càng ngày gã càng khó xa rời nhỏ hơn, nhưng khi gã ngỏ lời yêu nhỏ, thì nhận lại chỉ là cái cười khẩy lắc đầu, kèm thêm vài lời châm chọc, làm gã tức điên. Tuy là vậy nhưng gã cũng chẳng thể bỏ nó được. Vài hôm không gặp là không nhịn được phải đi tìm nó. Gã cứ bám riết, tin tưởng một ngày nào đó sẽ khiến con nhỏ động lòng với gã yêu gã thật sự.
– Anh ơi, cho em chai nữa…
Tiếng nói non nớt từ phía bên cạnh nhất thời khiến Minh chú ý, gã quay đầu tò mò nhìn sang. Chỉ thấy kế bên mình đang có một thằng nhóc, với mái tóc vểnh cao, mặc bộ sơ mi trắng. Do nó đang đưa cốc nước lên nốc cạn khiến gã chẳng thấy được rõ mặt nhưng nhìn dáng vẻ của nó gã đoán thằng nhóc chắc cũng chỉ cỡ tuổi con Tâm. *Cạch* thằng nhóc nốc cạn hết nước trong cốc, rồi đặt xuống bàn đầy dứt khoát, tay nó còn đưa lên quẹt miệng. Bộ dáng đầy đau khổ giống như mấy gã mượn rượu giải sầu trên phim, có điều khiến gã suýt bật cười bởi vì trước mặt thằng nhỏ chỉ có chai pepsi trống rỗng.
– Đặt nhẹ giùm anh, kẻo vỡ cốc em ơi!
Gã chủ quán vừa nói vừa đặt xuống một chai pepsi mới khui trước mặt thằng nhóc, hàng lông mày cau lại như không hài lòng với hành động ban nãy của nó. Lời nói của gã chủ quán làm Minh không nhịn nổi phải bật cười thành tiếng. Bỗng gã tự thấy mình hơi vô duyên nên lại nén cười nhìn qua thằng nhỏ. Nhưng có vẻ nó chẳng để ý tới, vẫn rót đầy cốc rồi tu ừng ực bộ dáng đầy đau khổ.
– Này, thằng em làm gì mà như mới thất tình thế?
Vừa đợi thằng nhóc đặt cốc nước xuống gã liền kéo bát phở lại gần ngồi sát cạnh nó. Vốn dĩ gã chẳng phải kẻ ưa nhiều chuyện nhưng sẵn vui trong người lại gặp chuyện thú vị không nhịn được muốn nhiều chuyện một phen.
– Liên quan gì đến anh đâu… Thằng nhỏ quay sang cau mày bộ dạng cảnh giác nhìn gã.
– À thì… anh cũng có chuyện buồn tính uống chút rượu, thấy thằng em như cùng tâm trạng nên hỏi chơi ấy mà.
Rồi gã với tay lấy chai rượu nếp mở nắp rót một ly rồi đặt xuống trước mặt, không quên rót một ly để xuống gần thằng nhóc.
– Đàn ông con trai, buồn phải uống rượu mới hết buồn được chứ.
Nói xong gã cầm hai cốc rượu gõ vào nhau cái *cách* rồi đưa một chén cho thằng nhóc. Nó chần chừ nhìn cốc rượu hơi e ngại. “Nào uống đi” gã đưa chén rượu của mình lên miệng nốc cạn rồi dúi chén còn lại vào tay như hối nó. Nhìn lên mặt gã thằng nhóc thấy khó mà từ chối, nó có chút ái ngại nhưng rồi cũng cầm lấy chén rượu học theo bộ dạng gã đưa lên miệng nốc cạn. Vị cay nồng xộc lên mũi rồi tỏa ra khắp miệng làm môi nó tê cả đi, khiến nó khó chịu vô cùng nhưng vì tự ái nó không dám nhăn mặt sợ bị gã đối diện cười nhạo. Nó làm bộ thản nhiên, đặt cốc rỗng xuống bàn rồi nhanh chóng gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng muốn xua cái vị cay nồng kia đi. Minh nhìn thằng nhỏ mà cười thầm, gã biết thừa nó đang cố gượng.
– Thằng em uống khá quá! Gã cười nói rồi tiếp tục rót thêm cho nó một chén đầy.
Thằng nhóc, nhìn cái chén ban nãy nó cố uống đang đầy trở lại mà có chút chột dạ. Thực tình nó muốn từ chối nhưng lại sợ bị chê cười, nên đành cắn răng nhận lấy chén rượu đưa lên miệng. Lại nốc cạn thêm lần nữa.
– Mà thằng em tên gì thế? Minh đưa mắt nhìn thằng nhóc nhắm mắt uống chén rượu, làm bộ không lơ đễnh hỏi. Tay lại tiếp tục cầm chai rượu rót đầy cái ly mà thằng nhóc vừa đặt xuống.
– Em… tên Long…
Nó cố nói, cái vị cay nồng cứ luẩn quẩn trong miệng, làm môi nó như tê dại khiến phát âm xem chừng có chút khó khăn. Minh nghe rồi cũng cầm cốc lên làm một hơi hết sạch nhếch mép nhìn nó cười:
– Sao hả bị bồ đá đúng không?
Thằng Long nghĩ nghĩ, rồi cầm lấy cốc rượu uống một ngụm to, hơi men khiến nó không còn cảnh giác gì với gã trước mặt, nó mở lòng kể cho gã nghe nguyên nhân nó ngồi đây một mình. Cứ vậy Minh vừa nghe thằng nhóc lảm nhảm mấy chuyện chẳng có đầu đuôi, vừa ăn tự mình nhấm nháp bát phở bò ngon lành. Chẳng mấy chốc, chai rượu nếp đã hết từ lúc nào, thằng Long cũng nằm gục xuống mặt bàn bỏ dở bát phở còn đang bốc khói. Nhìn thằng nhóc gục xuống, gã chép miệng như mất đi cuộc vui. Rồi lại cắm đầu ăn tới cọng bánh cuối cùng. Gã tiếc rẻ đưa cái bát lên miệng húp hết phần nước lèo bên trong lấy tay lau qua rồi, ngậm lấy cây tăm vào miệng kêu to:
– Chủ quán, tính tiền. Thằng em ở lại anh về trước nhá… Gã nấc lên một cái, lấy tay xoa đầu thằng Long dù biết nó chả nghe thấy được nhưng vẫn lên tiếng chào nó.
– Của anh hết… 2 bát phở, một chai rượu với hai chai coca…
Còn chưa đợi gã chủ quán tình nhẩm xong, gã vội đính chính:
– Gì mà nhiều thế… tôi gọi có bát phở với chai rượu thôi mà…
Gã chủ quán cau mày khó chịu liếc qua bên thằng Long:
– Chứ bạn anh say rồi nằm đó thì anh thanh toán luôn chứ sao nữa…
Lúc này, gã mới ngớ người, tự trách mình ngu. Gã cố gắng thanh minh chứng tỏ hai đứa không phải bạn bè hay quen biết gì nhưng xem chứng là không được. Vì tay chủ quán vẫn như cố tình không hiểu liên tục bắt gã phải trả đủ. Nhìn con phay sáng loáng trên tay tên chủ quán mà gã thấy ớn lạnh đành lèm bèm vài câu rồi rút tiền trả.
– Ơ này, anh đem cả bạn anh về đi chứ, cứ để nằm đây sao được…
Vừa bước chân ra khỏi ghế, còn đang khó chịu vì mất một khoản phí ngu gã lại bị chủ quán gọi ngược lại. Gã nhìn tên chủ quán gắt:
– Nó có phải bạn tôi đâu mà, tôi còn chả biết nó là ai…
– Thì anh mới ngồi uống rượu với nó còn gì…
Tay chủ quán biết thừa hai đứa chả phải bạn bè gì, nhưng giờ mới vào lúc cao điểm của quán. Gã chả muốn mất đi một chỗ ngồi chỉ vì một đứa nhóc nên vu cho Minh để gã rước thằng nhóc đi giùm mình.
“Bà mẹ… tự nhiên chơi ngu…” nhận thấy mình đang bị mọi người chú ý, gã đành bất đắc dĩ dìu thằng nhóc lên xe với sự giúp đỡ của tên chủ quán phở. Chở nó về nhà mình, vì gã không đành lòng vứt nó ở giữa đường.