Phần 12
Là con người mà, trước ánh mắt chấn kinh thán phục, ai lại không cảm thấy có cảm giác lâng lâng, Phương Trang cũng có cảm giác này. Ngừng một chút. Nàng nói tiếp.
– Thời gian 9 tháng, nghe thì lâu nhưng tính số lượng công việc cần phải làm thì 9 tháng rất là eo hẹp, hiện nay sơ đồ bản vẽ đang được công ty Đức Lập Cao lãnh và Cần Thơ ráo riết xúc tiến, việc cấp bách của chúng ta là chọn một mảnh đất để có thể trong thời gian sớm nhất, nhà đầu tư có thể bắt đầu xây cất cơ xưởng… Các vị là lão làng ở đây, việc này phải nhờ đến các vị góp ý kiến quý báu rồi… – Phương Trang xã giao tâng bốc 1 câu, lời nói không mất tiền mua mà…
– “Ậy, Chủ tịch Trang quá khiêm tốn rồi… Vừa đến chưa được lâu mà đã đem về cho An Giang mối đầu tư khủng như vậy, hiệu suất làm việc của cô thật đáng cho mọi người học tập, anh Cảnh, tập trung lực lượng để hỗ trợ Chủ tịch Trang.” Thấy chuyện bắt đầu đi vào quỷ đạo tính toán của mình, Trình Quốc Huy hớn hở tươi cười dặn dò Thanh Cảnh phối hợp.
– “Nhất định rồi, à nè, Chủ Tịch Trang, không biết việc xây công xưởng cần miếng đất rộng lớn bao nhiêu, muốn thuê hay mua để tiện việc cân nhắc, mà người đâu tư là ai vậy, hi hi chỉ là muốn biết để căn dặn người chuẩn bị trước, không thể sơ xuất được… Còn nữa, cô vừa nhắc tên công ty Đức Lập, tôi nghe quen quen…” Huỳnh Thanh Cảnh dĩ nhiên biết ông chủ của Đức Lập là ai rồi nhưng vẫn vờ vịt hỏi câu thăm dò. Trần Đức kia vừa qua bên Canada thì dẫn về mối đầu tư khủng. Có thiệt hay không vậy? Không thần thông quảng đại như vậy chứ? Có đánh chết, lão cũng không tin trừ khi hắn là ông chủ lớn? Đúng rồi, tại sao không? Hắn cũng là ông chủ của Đức Lập đó mà. Càng nghỉ, Thanh Cảnh càng nghi hoặc, bất giác trong lòng kinh hải… Á… á đù… lão Huy tìm trăm phương ngàn cách, không ngừng ra sức nịnh nọt để tiến vô vòng tròn của Chủ Tịch Hoàng Ngọc Hải vậy mà sai mình cản chân, phá rối “Phò mã gia”… Không được đâu à… Thành chuyện thì lão Huy hưởng lợi lớn, bại chuyện thì mình lãnh đủ? Trên đời có chuyện phi lý như vậy sao? Rồi không để ý, vô tình, Trình Quốc Huy từ “lão đại” biến thành “lão Huy”…
– “Người đầu tư này, hầu hết các vị cũng biết và cũng đã gặp qua…” Phương Trang nhìn Bích Trâm mỉm cười. Chuyện này tốt nhất để chính miệng của Thủ trưởng nói.
– “Không dấu với các vị, bạn trai tôi là ông chủ của Đức Lập, Đức Lập có công ty mẹ ở Cần Thơ và chi nhánh ở Cao lãnh… Lần này anh ấy qua bên Canada là để tiếp quản một số sự nghiệp của má anh ấy và rồi có ý định đem khâu sản xuất về đây thay vì để bên Trung Quốc…” Bích Trâm mỉm cười giải thích.
– “À thì ra là vậy…”Mọi người chợt hiểu thì ra “song kiếm hợp bích”. Bí Thư có cha là Chủ tịch QH, BF là đại gia,”bún tay” một cái là đầu tư mấy ngàn tỷ, tương lai của Bí thư Bích Trâm này đúng là không thể lường trước được.
– “Anh Cảnh… Chuyện này nhất định phải phối hợp với Chủ Tịch Trang để làm cho tốt mới được…” Trình Quốc Huy 1 lần nữa dặn dò.
– “Nhất định… Nhất định…”Huỳnh Thanh Cảnh gật đầu… Âm thầm cân nhắc hơn thiệt, trước tới giờ, Trình Quốc Huy nói gì, Thanh Cảnh không đặt câu hỏi bây giờ thì phải thận trọng hơn, sợ lão đạo dùng mình làm gạch lót đường trèo lên đỉnh cao thì bỏ mẹ.
Mặt ngoài ra vẻ sốt sắng nhưng Trình Quốc Huy thầm cười lạnh, nghỉ: “Thằng Trần Đức này thật là gian manh, rõ ràng muốn tạo thành tích cho Bích Trâm, lấy lòng Hoàng Ngọc Hải để thuận tiện đường quan thẳng tiến đồng thời ẩm được người đẹp, 1 đá chọi hai chim… Hừ… dễ như vậy sao? Chờ coi đi, nghỉ tới kế hoạch của mình, Trình Quốc Huy thầm cười lạnh.”
– “A hèm… A hèm… Còn chuyện quan trọng khác nữa…” Bích Trâm đằng hắng vài cái, nhìn quanh, đã đến lúc đi vào chủ đề quan trọng hôm nay.
Mọi người trong phòng nhìn nhau rồi tập trung ánh mắt lên Bí Thư, thầm nghỉ không biết còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đầu tư 6000 tỷ nữa đây.
– Các vị… Nếu sức khỏe là tiền vốn của cách mạng thì kinh nghiệm và trí thức là cơ bản trong công tác của mỗi Đảng viên, cán bộ chúng ta. Hai việc này lúc nào cũng cần được nghiêm túc học hỏi và không ngừng trau dồi. Có như vậy, thành quả sẽ được nâng cao, công tác phục vụ xã hội, nhân dân sẽ đem lại nhiều hiệu quả hơn… Chúng ta không thể nói bản thân mình đã có quá nhiều kinh nghiệm, kiến thức ở 1 lĩnh vực nào đó mà lơ là công tác học tập. Như vậy là phản tiến bộ.
Nói tới đây, Bích Trâm ngừng lại, cầm ly trà hớp 1 ngụm, cho chút thời gian để mọi người suy nghĩ về những lời nàng vừa nói ra… Nhìn thấy nét mặt họ ai cũng đăm chiêu, suy nghĩ nhưng nàng biết họ như đi trong màng sương mù dày đặc.
Mắt trái Trình Quốc Huy giật giật mấy cái… Trực giác cho lão biết có gì đó không ổn sắp tới nhưng nhất thời lão không biết là chuyện gì…
– “Trong tinh thần đó, tôi đã hội ý với Trưởng Ban Đời tiến hành Luân chuyển công tác và tăng cường bồi dưỡng của cán bộ trong đội ngũ chúng ta từ cấp Tỉnh cho đến cấp huyện xã, tùy theo nhu cầu công tác…”Sau vài giây im lặng, Bích Trâm tung “bom tấn”.
“Bang”…
Một tiếng nổ oanh động nhưng không âm thanh vang trong đầu mọi người. Cả phòng đột nhiên im lặng như tờ… Trừ Thanh Phượng, Phương Trang, Trưởng Ban Đời đã biết trước rồi, nét mặt mọi người còn lại lộ vẻ lo lắng bồn chồn rồi kinh hải.
“Lưu chuyển cán bộ” và gửi người tới Trường Đảng bồi dưỡng là con dao hai lưỡi, có thể là một phương pháp để người có năng lực trong thể chế được tiến bộ, cũng có thể là một hình thức trong giáng ngoài thăng dùng để di dời 1 cách danh chánh ngôn thuận các cán bộ vô năng, hủ hóa đang ngồi ở địa vị chủ chốt, béo bở đến những vị trí ngồi chơi xơi nước… Theo nguyên tắc là chỉ một thời gian nhưng trên thực tế thì có thể mút mùa lệ thủy, một đi không trở lại hoặc nếu trở lại thì ngồi nhàn hạ 1 bên xơi nước, vị trí của mình trước kia đã có người khác chiếm rồi. Nói 1 cách khác là 1 cách sàng lọc rất hữu hiệu trong quan trường.
– “Bí Thư… Việc này sao bất thình lình vậy, đây không phải là chuyện nhỏ, nên bàn thảo kỹ lưỡng hơn… Hơn nữa, hiện nay, trong tỉnh công tác đang rất bề bộn, có thể trì hoãn lại hay không?”Trước ánh mắt lo lắng của người mình, Trình Quốc Huy nhẹ nhàng tỏ thái độ.
– “Không bất thình linh đâu, đừng quên là chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với mọi tinh huống có thể xảy ra. Các người thử nghỉ coi, ngày mai một Giám đốc, hay Phó Giám đốc Sở hoặc 1 Trưởng phòng xảy ra chuyện thì công tác phục vụ quần chúng sẽ bị xáo trộn? Tình huống này nhất định phải khắc phục, không thể xảy ra. Vắng một hai vài người chủ chốt trong một cơ quan thì bộ máy không vì vậy mà bị đình trệ, các vị hiểu ý tôi chứ?” Bích Trâm lạnh lùng nói… Nàng thông báo là lịch sự lắm rồi nếu cần sẽ vỗ bàn quyết định vì đây là công tác Đảng, là nhiệm vụ của Bí Thư.
Nếu là người khác Trình Quốc Huy sẽ ra mặt đối chọi gay gắt nhưng Bích Trâm thì khác, là con gái của Hoàng Ngọc Hải đấy, đại đa số đều muốn lấy lòng… Nguyễn Văn Đời rõ ràng đã trở mặt, nếu không thì đã hé lộ tin này để lão kịp thời có kế sách đối phó rồi. Trương Định kia chắc cũng vậy thôi, ba tên Trần Thế Minh, Lý Hải, Nguyễn ngọc Đáng thì không cần phải nói nữa… Trình Quốc Huy liếc nhìn Hương Giang, nhưng nàng đang chăm chú nhìn vào chiếc laptop trước mặt…
Hương Giang đang lo lắng chuyện của mình. Nếu nói về vai vế địa vị, so với Thanh Cảnh, Trần Thế Minh, Lý Hải, Nguyễn Ngọc Đáng, Vị trí Chánh Văn Phòng của nàng vẫn còn kém 1 bậc, nhưng nếu nói về lực lượng thì chỉ kém Trình Quốc Huy… Trước kia núp bóng Hoàng Trọng mà gầy được chút thế lực, thêm vào đó, Hoàng Trọng rời đi, để lại cho nàng 1 số thân tín, vấn đề là mấy ngày nay thấy nàng lâm vào thế yếu giữ mình còn chưa được nên một số đã dị lòng muốn tìm cành khác mà đậu nên Hương Giang phải giữ mình trước… Những chuyện khác không quan trọng.
– “Lời của Bí Thư rất hợp lý, tôi hoàn toàn tán đồng” Có hiềm khích giữa hai nhà, Phó Bí Thư Đáng chỉ ngại Bích Trâm đứng về Trình Quốc Huy, nay thấy việc luân chuyển cán bộ sẽ làm tổn hại “binh tướng” của đối thủ, lão dĩ nhiên sốt sắng không cần suy nghĩ, giơ hai tay ủng hộ.
Trần Thế Minh, Lý Hải đang âm thầm vui sướng. Hiện nay tay chân của đám người Trình Quốc Huy rãi khắp mọi nơi đều ở vị trí quan trọng, Bí Thư làm như vậy, lão sẽ “bị thương nặng”, không tỏ ý ủng hộ Bí Thư thì còn chờ chừng nào? Hơn nữa, cả hai cũng đã thấy đám người Hoàng Trọng để lại đang nhốn nháo vì Hương Giang có vẻ không xong, đây là lúc để tạo thế cho mình để thu phục “đào binh” từ phe nhóm của Hương Giang.
– “Tôi nhất trí với Phó Bí Thư Đáng…” Phó Chủ Tịch Lý Hải nét mặt trịnh trọng nói.
– “Tôi cũng thấy Bí Thư có cái nhìn rất xa. Đúng là như vậy, chúng ta không nên chờ nước tới chân mới nhảy…” Thấy hai người Ngọc Đáng, Lý Hải hát bè, Trần Thế Minh gõ nhịp tham gia.
– “Bí Thư, tôi có chuyện này muốn hỏi, chúng ta luân chuyển trong tỉnh hay là ngoài tỉnh?” Huỳnh Thanh Cảnh bất chợt hỏi.
Hai mắt của Trình Quốc Huy sáng lên… lão nghỉ Bích Trâm vừa mới nhận chức chưa được ba bảy hăm mốt ngày thì đã có hành động, tuổi trẻ mà. Muốn cho người khác coi nên nóng lòng biểu hiện, việc trao đổi cán bộ ngoại tỉnh chắc chắn không có thể, phải cần thời gian vậy thì mười phần hết 9 là trong tỉnh An giang này rồi… Nếu là như vậy thì không có gì đáng ngại…
Suy nghĩ của Trình Quốc Huy không sai nhưng lão không ngờ chỉ vui mừng được vài giây… Lời nói kế tiếp của Bích Trâm khiên lão choáng váng mặt mày.
– Trong An Giang mình? Không… dĩ nhiên là ngoại tỉnh… Tôi đã liên lạc được với Bí Thư Lệ và Phó Chủ Tịch Diễm ở Hà Tĩnh rồi, còn có Bí Thư Hải, Chủ Tịch Vân ở Cần Thơ và Phó Chủ Tịch Hữu, Trưởng Ban Mi ở Hậu Giang, Chủ tịch Cơ Đồng Tháp… Họ rất phấn khởi phối hợp với chúng ta… Trưởng Ban Đời… Ông đã lập xong danh sách chưa?
– “Không thể nào đâu, cho dù mấy người này có muốn lấy lòng Hoàng Ngọc Hải cũng đâu có mau như vậy?” Trình Quốc Huy thầm kinh hải.
Không phải chỉ có Trình Quốc Huy, trong phòng ai cũng sửng sốt. Những nhân vật Bí Thư vừa nêu tên thì ra thuộc vòng tròn của Chủ Tịch Hải? Chắc chắn là như vậy rồi.
Đều là người trong thể chế mà, tài đoán gió đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, tuy TBT hiện nay như vầng thái dương nhưng tuổi đã cao, có thể ngồi thêm 1 khóa nữa hay không thì khó mà biết được. Hiện tại, Hoàng Ngọc Hải là nhân tuyến rất sáng giá cho nên mấy người này muốn lấy lòng cũng không lạ…
Nghỉ vậy nên ai cũng suy nghĩ lung tung vô cùng phức tạp đâu có ngờ chuyện rất đơn giản. Bí Thư Lệ Phó Chủ Tịch Diễm, Chủ Tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo Trưởng Ban Mi Chủ tịch Vân Cơ, Trưởng ban Hằng đều là những đàn bà đam mê rên xiết dưới dâm uy của Đức Bí tịch. Chỉ cần hắn lên tiếng là được rồi, ai cũng sẵn lòng phối hợp.
– “Dạ… Bí Thư… A hèm. A hèm… Các vị, theo ý của Bí Thư, để không xáo trộn lắm công tác phục vụ quần chúng, việc lưu chuyển và gửi cán bộ qua Trường Đảng Cần Thơ bồi dưỡng chia làm ba giai đoạn đây là danh sách đầu tiên chia làm ba nhóm mỗi nhóm 10 người đủ mọi cấp, mời Bí Thư xem duyệt và các vị tham khảo.” Trưởng Ban Đời đằng hắng vài cái rồi bấm “Enter” trên bàn phím của máy laptop.
Lão đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, tuy là theo ý của Bích Trâm mà làm nhưng dĩ nhiên có chút lòng riêng nên trong danh sách vừa gửi, hầu hết đều là tên của những thân tín của Trình Quốc Huy nằm ở hàng đầu, kế đó là người của Hoàng Trọng để lại cho Hương Giang… Chỉ có một vài người là thân tín của Trân Thế Minh, Lý Hải và của chính mình nhưng nằm ở hàng cuối.
Nhìn văn kiện vừa nhận được, Trình Quốc Huy thật muốn chửi thể thầm mắng “Đụ mẹ đéo bà thằng khốn Đời…”Chỉ vì tên “Trình Quốc Cường” ở ngay hàng đầu của nhóm đầu với hàng chú thích vô cùng nổi bật “Cán bộ xuất sắc, nên là trọng điểm bồi dưỡng để có thể nhận thêm trọng trách”…
Chưa dừng ở đó, hàng thứ hai là tên những Trưởng phòng tay chân của lão với những lời chú thích không thể chê… Vấn đề của Trình Quốc Huy là mất những người này, lão sẽ như con cua bị gãy càng nhưng lão không thể nói gì được. Chẳng lẽ nói con trai hoặc thân tín của mình không xứng đáng? Nguyễn Văn Đời vừa nhét vào miệng 1 trái bồ hòn nhưng Trình Quốc Huy phải gật gù khen “ngọt”.
Huỳnh Thanh Cảnh nhìn ra Trình Quốc Huy đang trong thế bị động nhưng Uông Hầu thì đầu óc ù ù cạc cạc… Tuy là đang ngồi trong phòng họp nhưng hoàn toàn không nghe được gì. Trong đầu, đang tìm cách đưa hai chị em Hương Giang, Hương Trầm lên giường để thỏa mãn cơn thèm khát bấy lâu nay. Hoàng Trọng đã ra Hà Nội, con mụ Hương Giang không được lòng tân Bí Thư, bây giờ không ra tay thì khi nào? Chư dừng ở đó. Uông Hầu đang nghỉ có thể nào mình “nhất long hí song phụng?” Ờ há, tại sao không?
– Các vị… Nếu không còn gì… Tan họp… Trưởng Ban Đồng, việc này ông toàn quyền phụ trách. Có khó khăn gì thì trực tiếp báo cáo với tôi…
– “Nhất định không làm Bí Thư thất vọng…” Đời cung kính đáp trong lòng âm thầm vui sướng, việc lập danh sách có thể kiếm được bộn bạc. Không vui mừng sao được chứ.
Rạch Giá…
– “Chị Quỳnh… À Không… Phu Nhân…” Vừa bước vào, Văn Cảnh sửng sốt khi thấy người ngồi trong phòng là Lâm Tú Quỳnh khiến ngạc nhiên, nhìn dáo dác…
Bất thình linh, nhận được cú gọi của Phó Chủ tịch Lâm Chánh Hy, tuy không biết là chuyện gì nhưng Văn Cảnh vội vã chạy tới, trong lòng chấn kinh không ít. Lâm Chánh Hy là ai chứ. Phó Chủ tịch Tỉnh, thường vụ Tỉnh ủy đó…
Nhưng khi cánh cửa phòng vừa mở, người trong phòng không phải là Lâm Chánh Hy mà là em gái của ông ta, Lâm Tú Quỳnh, còn là vợ của Bí Thư Phú Quốc Lê Thành lễ khiến Văn Cảnh vô cùng ngạc nhiên, nhìn dáo dác.
– Hi hi… Anh hai tôi bận việc đột xuất nên nhờ tôi tiếp đãi anh… Vô đây ngồi đi, mình dù sao xưa kia đã học cùng trường mà… Tuy chưa là bạn nhưng cũng có lúc gặp nhau… Không cần phải xa lạ như vậy… – Tú Quỳnh đon đã nắm tay Văn Cảnh kéo vào…
Văn Cảnh không xa lạ vì với Lâm Tú Quỳnh, trước kia, lúc còn trung học, nàng là hoa khôi của trường cũng là COCC đã từng khiến biết bao nhiêu gã học sinh yêu thầm nhưng chỉ biết đứng xa mà nhìn, là con của Bí Thư huyện ủy đó… Không phải loại nhà quê hai lúa như Văn Cảnh có thể rớ vào chỉ có thể đứng xa mà lặng thầm mơ mộng. Không ngờ hôm nay được nàng kéo tay với những lời lẽ thân mật khiên Văn cảnh tưởng mình nghe lầm…
– “Nếu Chủ Tịch Hy bận… Tôi xin phép về trước… Mai này chỉ cần Chủ tịch Hy gọi, tôi sẽ tới trinh diện…” Văn Cảnh rụt rè, lễ phép nói.
– “Hi hi… Đã nói với anh là anh hai tôi bận việc nhờ tôi tiếp đãi anh mà… Ây da… ngồi xuống đi…” Nhấn vai Văn Cảnh, Tú Quỳnh ủy mị “lườm”… Cái lườm khiến Văn Cảnh ngẩn ngơ, thần hồn điên đảo…
Tú Quỳnh chưa tới 40, ăn sung mặc sướng, sống trên giàu sang nhung lụa nên thân hình hết xẩy, vú đít thuộc hàng thượng đẳng, đàn ông nào nhìn nàng mà không cảm thấy dựng lều ở đũng quần? Văn Cảnh cũng không ngoại lệ hơn nữa Tú Quỳnh đứng trong cự ly gần, mùi nước hoa thượng đẳng “Chanel no 5” thơm dịu ngây ngất lòng người khiến Văn Cảnh lúng túng, hơi khum người để che đậy sự xấu hổ, miệng lắp bắp.
– Tôi… Tôi…
– “Tôi… Tôi cái gì… Anh có coi Tú Quỳnh này là bạn không?” Cử chỉ của Văn Cảnh không lọt qua cặp mắt sành sỏi của Tú Quỳnh, nàng mỉm cười đắc ý… lãnh đạo của Thành lễ, Chánh Hy không phải hì hục giữa hai đùi nàng sao? Tuy thân phận của Văn Cảnh hơi thấp một chút nhưng rất có thể là con bài chủ chốt trong tương lai nên nàng suy nghĩ nếu cần sẽ đích thân ra trận…
– “Tôi không phải là ý này…” Văn Cảnh nói nhỏ như muỗi kêu…
– “Vậy thì được rồi… Hi hi, ngồi xuống đi mà, sợ tôi ăn thịt anh à…” Tú Quỳnh đẩy nhẹ vai, Văn Cảnh thuận đà ngoan ngoãn ngồi xuống…
– “Người đâu, dọn đồ lên được rồi…” Tú Quỳnh mỉm cười, quay mặt ra ngoài cửa kêu lớn…
Cửa mở, vài cô gái ăn mặc mát mẻ bước vào, trên tay mang các mâm thức ăn đặt trên bàn, tất cả đều là sơn hào hải vị, vi cá, bào ngư, bò Kobe, tôm hùm… Rượu mạnh Hennessy VSOP thượng đẳng khiến Văn Hiếu bàng hoàng tưởng như mình đang nằm mơ… Thu nhập của một Trung Tá, vợ giáo viên cấp 3 thì mấy món này chỉ nhìn thấy trong phim… Nhưng chỉ sau 1 vài giây, Văn Cảnh trở về với thực tế.
– Chị Quỳnh… Sao long trọng vậy thật không dám nhận…
– “Long trọng gì chứ, là bữa ăn thường thôi, nà, thức ăn đang còn nóng, thử coi có vừa miệng không, các em sao còn đứng đó, mau ngồi xuống mời xếp Cảnh… Hi hi… Nhắc tới mới nói nha, lúc trước, tôi và anh hai cũng thường nói với xếp Thành anh Cảnh là nhân tài cần được bồi dưỡng nhưng mà… Aiz…” Tú Quỳnh lắc đầu, ý nói “lực bất tòng tâm”…
– “Vậy à ” Văn Cảnh ngồi “đực” mặt ra.
– “Xếp Cảnh… Xin mời dùng…” Một người đẹp ngồi bên trái, gấp miếng thịt bò thơm phức đặt vào chén, ánh mắt đưa tình, mời mọc Một tay đặt lên đùi Văn Cảnh vỗ vài cái rồi dừng ở đó…
– “Xếp Cảnh…” Lại thêm 1 người đẹp đưa ly rượu Hennessy đưa tới…
– “Được được… để tôi…” Văn Cảnh cầm lấy đũa…
– “Hi hi… Mở miệng ra, em đút cho như vậy mới ngon…” Một người đẹp ân cần mời mọc, dựa sát thân hình vào…
– “Không cần đâu, để tôi được rồi…” Văn Cảnh yếu ớt khước từ nhưng miếng thịt đã đưa tới miệng đành phải mở miệng ra…
– “Hi hi… Ngon không… Nà… Uống đi…” Ly Hennessy kề ngay miệng.
Tú Quỳnh mỉm cười đắc ý… Thầm nghỉ thật là may, thứ dân nhà quê này không cần mình phải đích thân ra trận, mấy em nhỏ này là được rồi…
“Reng… reng… reng…” Ngay lúc này, di động reo lên.
– “Ouf… Xin lỗi nha… Anh Cảnh ngồi chơi, tôi ra ngoài bắt máy… Các em nên phục vụ xếp cảnh cho tốt, có biết chưa?” Tú Quỳnh dặn dò xong đứng lên, lắc mông đi ra ngoài.
Dĩ nhiên biết “vô công bất thọ lộc” nhưng đã đến nước này cứ hưởng thụ trước đi, hạ hồi phân giải… Văn Cảnh nào có nghe gì và không cần biết gì nữa rồi, rượu ngon, gái đẹp hưởng thụ trước cái đã… Như cái máy, Cảnh mở miệng ra. Người đẹp đút miếng thịt bò vào miệng, nhai nhồm nhàm, ngon tận xương tủy, người đẹp lấy tay lau miệng hắn, rồi ly rượu đưa tới…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
– “Hi hi… Thằng Cảnh này dễ hơn thằng Thìn nhiều… Không cần tốn nhiều tiền đâu…” Tú Quỳnh mở cửa vừa bước ra ngoài, vừa đi vừa nói, đi đến cuối hành lang bước lên thang lầu đi lên tầng hai, mở cửa căn phòng khác bước vào… Bên trong Lâm Chánh Hy đang ngồi trên chiếc ghế bành tay cầm ly rượu nhâm nhi, mắt thích thú nhìn màn hình lớn. Toàn bộ hình ảnh Văn Cảnh được các em phục vụ đang hiện rõ mồn một trước mắt.
– Ngồi xuống đi rồi nói… Tiền bạc không phải là vấn đề, quan trọng là phải dễ dạy, biết nghe lời… Về điểm này thằng Thìn không tệ nhưng con Cẩm Lệ thì chưa biết… Sao… Em nói có lý, thằng Cảnh này thiệt dễ dạy… Coi nó kìa… – Lâm Chánh Hy nói tới đây cầm ly rượu hớp một ngụm…
– “Hi hi… Em biết mà, thằng này là thằng nhà quê thôi, chưa từng thấy gái cao cấp như vậy thì làm sao chịu nổi chứ… Nhưng em thật là không hiểu, hết vợ chồng thằng Thìn rồi tới thằng nhà quê này cần gì phải mua chuộc chúng chứ? Cứ cho người đốt luôn nơi chứa hồ sơ của thằng Thành là được rồi… Coi như là tai nạn hỏa hoạn” Tú Quỳnh hiến kế đơn giản thầm tức giận vì Lâm Chánh Hy làm việc rườm rà… Theo nàng, nữa đêm phóng hỏa đốt rụi cháy hết thì được rồi, ngắn gọn biết bao nhiêu.
– “Em chắc chắn cái mình muốn có trong những thùng đồ vật niêm phong ở nhà thằng Thành à? Nếu anh biết chắc, anh còn chờ em nói sao? Chuyện không chắc chắn thì không nên làm, nhớ chưa…”Trình Quốc Huy nghiêm mặt, giáo huấn.
– “Nhưng anh làm như vậy thằng Thìn với con Lệ sẽ càng đào xới nếu tụi nó biết được chuyện đó thì chẳng khác nào mình lại ông con ở bụi này, chừng đó sẽ vô cùng bị động…” Tú Quỳnh không phục…
– “Hắc hắc… Lâu nay mình cho thằng Thành ăn ngập mặt là vì nó nắm được chuyện của mình, nay nó chết rồi, mình nhất định sẽ không để cho kịch bản tái diễn, tốn một chút tiền để biết chắc, một khi biết chắc rồi thì… Để có thể từ nay ăn ngon ngủ yên” Nó tới đây Lâm Chánh Hy mỉm cười đanh ác, đưa tay lên cổ cưa ngang…
– “Không dễ làm đâu, cả 3 đều là sĩ quan Công An cấp tá, lớn chuyện lắm…”Tú Quỳnh lắc đầu.
– Cái đó còn tùy, nếu chết vì tai nạn thì khác. Em cũng thấy rồi, lần trước là thằng Thìn bây giờ là thằng này… Tụi nó chưa từng được hưởng thụ cao lương mỹ vị rượu ngon… Mình có thể lợi dụng điểm này. À nè, em nghỉ sao nếu có người trên bàn tiệc, ngộ độc rượu mà chết?
– “Nói nghe thì dễ lắm nhưng không được đâu, nguy hiểm lắm, tụi Công An sẽ điều tra ra…”Tú Quỳnh lắc đầu.
– “Anh hiểu ý em nhưng nếu như anh cũng trúng độc thì sao?” Lâm Chánh Hy cười bí hiểm…
– “Không cần mạo hiểm như vậy chứ?” Tú Quỳnh sửng sốt.
– Đồ khờ… Anh cũng là nạn nhân nhưng nhẹ hơn cho nên không nguy hiểm đến tính mạng và được cứu kịp thời… Hiểu chưa?
– Ahh… Hi hi… Hiểu rồi, người hạ độc cũng là anh, nhưng sẽ không ai nghỉ ra… Bừng tỉnh, Tú Quỳnh đưa ngón tay cái khâm phục. Kế hoạch thật vẹn toàn, Lâm Chánh Hy là Thường vụ Phó Chủ tịch cũng bị trúng độc như vậy làm sao có thể bị nghi ngờ là kẻ hạ độc chứ?
– “Chuyện này muốn thành công cần phải có em phối hợp mới được…” Giọng Lâm Chánh Hy trở nên nghiêm túc tuy ánh mắt vẫn không rời cảnh nóng trên màn hình.
– “Anh biết là anh muốn em làm gì thì em cũng làm mà” Tú Quỳnh lườm…
– Hi hi… Ngoan… Nà, anh có kịch bản như vầy… Chỉ cần có chai rượu đế với nồng độ Methanol cao 1 chút cho tụi nó uống, anh lấy lý do đi toilet… Cho đến khi tụi nó sắp… hi hi em hiểu rồi chứ, lúc đó em tình cờ đến hiện trường, anh sẽ uống một chút rồi ngã gục, được em phát giác kêu xe cứu thương chở anh vào bệnh viện cấp cứu, vì vậy anh mới được cứu kịp thời nên còn sống… Tuy là có mạo hiểm nhưng không nguy hiểm nếu mình tính toán cẩn thận… Đây là cách duy nhất đó, có như vậy mới không bị nghi ngờ… Hihi… Xong chuyện này rồi mình mới có thể yên tâm, Sao hả?
– “Có… Có cần phải như vậy không?” Tú Quỳnh run giọng.
– Muốn bịt hết tất cả đầu mối thì nhất định phải như vậy rồi. Đây chỉ là bất đắc dĩ nên phải vậy thôi… Nên nhớ nếu cái USB của thằng Thành lọt vào tay người khác thì người chết chính là mình. Nhưng đây chỉ là kế hoạch dự phòng thôi, cũng có thể cái mình đang tìm đang nằm trong tay Cẩm Vân…
– “Anh nhắc tới em mới nhớ hiện nay con Cẩm Vân đưa thằng cha dũng qua Cần Thơ chữa bệnh, có khi nào đó chỉ là cái cớ để tạm rời chỗ này để tránh mình… Vấn đề là…” Tú Quỳnh nói tới đây thì ngập ngừng.
– “Nói tiếp đi…” Lâm Chánh Hy gật gù, lời của Tú Quỳnh nói rất có lý.
– “Nếu nói về chữa bệnh thì Cần Thơ chưa bì được với Thành phố Hồ Chí Minh, như vậy tại sao lại chọn Cần Thơ? Còn nữa, đừng quên rằng Cần Thơ là căn cứ địa của Trần Đức cho nên em nghỉ phải chăng con Cẩm Vân muốn trao đổi để cứu Phạm Tuấn Dũng? Lúc Trương Hữu Thành còn sống,”giao tinh” của mình với vợ chồng nó không tệ, tại sao khi Trương Hữu Thành chết lại không tìm tới mình? Phải chăng…
– “Ý em muốn nói là Cẩm Vân có cái USB trong tay và đã biết hết chuyện của mình nên sợ bị mình diệt khẩu?” Giọng Lâm Chánh Hy trầm xuống.
– “Em cũng không chắc lắm nhưng rất có khả năng này vì mọi việc rất ăn khớp với nhau…” Lâm Tú Quỳnh đắn đo một lúc rồi nói. Chuyện càng phức tạp vì không biết chắc ai là người đang nắm giữ bí mật của Lâm Chánh Hy, rất có thể là hoặc Cẩm Lệ hoặc Cẩm Vân và cũng rất có thể là cái chia USB kia chưa đến tay người nào… Quan trọng là bằng mọi giá, bí mật kia không thể ra ánh sáng hay đến tay người khác.
Lâm Chánh Hy im lặng, trầm ngâm suy nghĩ…
– “Gần đây có tin Trần Đức đang xuất ngoại qua bên Canada, nếu đúng như lời em nói, Cẩm Vân ở Cần Thơ chắc là chờ nó về, trong thời gian này mình chờ động tịnh bên con Cẩm Lệ. Anh tin tưởng con Cẩm Lệ kia rất nóng lòng muốn biết mình đang tìm cái gì cho nên sẽ ráo riết lục lọi… Không lâu đâu… Tối đa là hai ngày sẽ có kết quả, nếu tìm được cái mình muốn, nó sẽ liên lạc với mình để vòi thêm tiền…” Giọng điệu bình thản, Lâm Chánh Hy cầm ly rượu hớp một ngụm, thưởng thức cảnh nóng trên màn hình… Văn Cảnh đang ngồi dựa lưng vào thành ghế, phía dưới lõa lồ, hai mắt nhắm khít, hai em đang quỳ hai bên ra sức bú liếm…
– Thằng Cảnh này là con bài tốt để mình biết nhất cử nhất động của con Cẩm Lệ… Mình chia quân hai ngã, em cho thằng Tuân, thằng Hữu cùng vài thằng thân tín của tụi nó qua Cần Thơ theo dõi con Cẩm Vân và Phạm Tuấn dũng, chuẩn bị sẵn mọi thứ. Lúc Trần Đức trở về mà mình chưa moi được gì bên Cẩm Lệ thì đây là kế hoạch “B”… Giết hết cả hai cha con Cẩm Vân, tạo ra hiện trường cướp của giết người… Xong chuyện, nói tụi nó qua Thái Lan một thời gian… Nếu cần ở vài tháng chờ tinh hình lắng dịu rồi trở về… Hiểu chưa?”. Mặt không đổi sắc, Lâm Chánh Hy nói kế hoạch “B” vô cùng mạch lạc.
– Hiểu rồi… Yên chí đi… Hai thằng Tuân, Hữu làm việc rất sạch sẽ gọn gàng… Em ra ngoài 1 chút…
– “Đi đâu vậy, ngồi xuống đi…” Lâm Chánh Hy kéo tay nàng… Tú Quỳnh ngoan ngoãn…
Cả hai ngồi xuống ghế nhìn màn hình…
Tuy không biết Tú Quỳnh có âm mưu gì nhưng Văn Cảnh mặc kệ, được hậu đãi như vầy muốn sao cũng được mà… Lần đầu tiên được bao quanh bởi một đám người đẹp bá cháy mơn mởn đào tơ, không thuộc tuýp thí sinh hoa hậu thì cũng là người mẫu khiến đầu óc Văn Cảnh mê sảng, mới đầu tưởng được mớm ăn, mớm uống đã là hạnh phúc lắm rồi nhưng hạnh phúc chưa dừng ở đó… Trong lúc đang thưởng thức hương vị của thịt bò Kobe, khóa quần bỗng nhiên được kéo xuống rồi thì có bàn tay mềm mại chạm vào cầm lấy khúc thịt cương cứng mơn trớn khiến Văn Cảnh chết điếng… Rồi thì không còn biết gì nữa khi tiểu huynh đệ của mình được bao bọc bởi vùng không gian ẩm ướt.
Mắt không rời màn cảnh nóng, không biết từ lúc nào, tay Lâm Chánh Hy đặt trên đùi Lâm Tú Quỳnh rồi làn mò xuống dưới len lỏi chui vào vạt váy đầm, mò ngược lên trên…
– “Anh hai… sao hứng thú vậy…” Hỏi chỉ cho có lệ chứ quan cảnh trước mắt quả thiệt làm cơn thèm khác bùng cháy, hơn nữa nàng và Lâm Chánh Hy không phải là lần đầu… Tú Quỳnh không một chút chống cự, trái lại còn ngả lưng dựa vào ghế, hai chân hơi dang rộng để Lâm Chánh Hy dễ dàng mò mẫm giữa hai đùi…
– “Hi hi… Xả “stress” mà… Bú anh đi… Đừng nói thêm nữa…” Lam Chánh Hy cầm đầu tóc em gái kéo xuống… Lâm tú Quỳnh ngoan ngoãn kéo khóa quần anh hai mình xuống, lôi cục thịt nóng hổi đang cứng ngắc ra ngoài, vén tóc cúi xuống há miệng liếm một hồi rồi ngậm vào, đầu liên tục gục gặc.
Mắt không ngừng nhìn màn hình, bàn tay Lâm Chánh Hy luồn vào ngực em gái không ngừng nhồi bóp… Phía dưới lầu, Văn Cảnh đang thả hồn vào cõi thần tiên, trên lầu tầng 2, Lâm Chánh Hy đang lơ lửng giữa cõi thiên thai.
Trình độ bú liếm của Tú Quỳnh rất điêu luyện, nàng liếm bìu dái rồi từ bìu dái liếm lên tới đầu cặc, ngậm vào mút say sưa, cứ thế mà làm, thỉnh thoảng cầm cặc nhét giữa khe ngực trườn người lên xuống.
– “Wow… Quá đã… ưm…” Lâm Chánh Hy rên rỉ…
– “So với con M. T kia thì sao?” Đang bú miệt mài, Tú Quỳnh nhả ra, cầm cặc cạ giữa hai khe vú mình, ngẩng đầu lên hỏi, nét mặt vô cùng lẳng lơ…
– “Hi hi… Thấy nó từ Mỹ về nên hiếu kỳ muốn thử thôi mà, sao bì với em gái của anh được chứ… Nà… đứng lên… doggystyle nha… Em thích nhất là kiểu này mà…”Trình Quốc Huy cười, giọng nói vô cùng dâm dật. Tuy gần 50 nhưng vẫn còn rất tráng kiện, tiểu huynh đệ cũng rất tầm cỡ đang đong đưa qua lại chờ mục tiêu.
– “Anh không thích sao?” Mắt lườm, Tú Quỳnh õng ẹo đứng lên, khum người xuống cùi chỏ hai tay chống lên lưng ghế, má tựa lên hai bàn tay, chìa mông ra phía sau, mắt dán lên màn hình trước mắt chờ đợi… Cảnh nóng nãy giờ làm nàng cảm thấy ươn ướt giữa hai đùi, bàn chuyện chánh xong rồi, bây giờ đúng là cần xả stress…
Đưa tay kéo vạt váy lên cao phủ lên lưng nàng, cặp mông no tròn hiện ra trước mắt làn da trắng nõn mịn màng mời gọi, phía sau lớp lụa trắng của quần lót, khe thịt hồng hồng ẩn hiện giữa giữa mà của u cốc.
Tú Quỳnh tách chân để Lâm Chánh Hy kéo quần lót nàng xuống, lão không vội đút vào, đưa ngón tay mơn trớn khe thịt đang lầy lội…
– “Ưm…” Tú Quỳnh rên rỉ… Nhè nhẹ sàn mông qua lại… Mắt lim dim hưởng thụ, được chừng một chút, cảm giác được có vật gì đó đang len lỏi muốn xâm nhập, hai tay nàng phối hợp đẩy mạnh người ra phía sau…
“Ót”… Cặc Lâm Chánh Hy một phát lút cán… lão khom người sát trên lưng nàng nắc bạo, một tay mò ra phía trước bóp vú, một tay mò giữa hai đùi nàng, vuốt ve chùm lông mềm mại… Phối hợp nhuần nhuyễn, Tú Quỳnh sàng mông qua lại để đầu cặc chạm sát vào điểm “G” của mình…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-3.html
– Oa… Oa… Oa…
– “Hả… Chuyện gì… Chuyện gì…”Tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ phòng bên cạnh khiến Đức giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, mặt hắn ngơ ngác…
– “Em cũng không biết… Hay là Gia Kỳ ở phòng kế bên sanh em bé rồi? Thanh Tình, chị đi coi đi…”Phương Linh nhìn Thanh TÌnh thúc giục…
– “Ờ được…” Thanh Tình cũng nghỉ vậy, nhanh nhẹn bước ra cửa… Cánh cửa thình lình bật mở, Nhã Phương, Nhã Thy ló đầu vào, phía sau là Ngân, Thanh Thanh, Hồng Phượng, Nguyệt, nét mặt ai cũng rạng rỡ.
– “Hi hi… Chị Gia Kỳ vừa mới sanh em bé… Là con trai…” Nét mặt hâm mộ, Nhã Phương cười toe toét thông báo.
– “Vậy sao… Ây da. Sao không đánh thức anh dậy… Đi… Mình đi coi”Đức nhảy xuống giường.
– “Gì chớ… Thấy anh mệt nên chị Nancy căn dặn nhiều lần nói chờ sanh xong mới đánh thức anh dậy…”Phương Linh lườm…
– “Hi hi… Sorry cưng… Ý của anh là mai mốt các em sanh, anh phải đứng ở bên giường mới được… Đi. Mình cùng nhau đi thăm Gia Kỳ…”Đức nắm tay Phương Linh, vỗ mông Thanh Tình, nháy mắt với Ngân mỉm cười âu yếm với Hồng Phượng, hôn gió với Song Nhã… Không biết hắn nói có thiệt hay không nhưng nghe nói, các nàng ai cũng mát lòng mát dạ… Hôm nay thấy Gia Kỳ, Thúy Ái, Tâm Đoan ai cung sanh con cho hắn, trong đầu các nàng ai cũng có suy nghĩ riêng, nhất định không thể không có, phải ít nhất là 1 đứa mới được…
– “Congratulations!!! It’s a boy…” Thấy hắn bước vào, cô y tá nhoẻn miệng cười. Chúc mừng…
– “Thank you…” Đức mỉm cười… Nhìn Gia Kỳ đang nằm trên giường, nét mặt mệt mỏi nhưng vô cùng hạnh phúc, ánh mắt nàng không rời đứa bé đang nằm bên cạnh… Đức bước tới, cầm tay nàng đưa lên miệng hôn…
– Gia Kỳ… Sorry… Anh ngủ quên… Cực khổ cho em rồi…
– “Gì cực khổ chứ… Thêm mấy lần nữa em cũng tinh nguyện…”Gia Kỳ lườm yêu…
– “Hả? Gia Kỳ… Chị đừng có hòng nha, tụi em 6 người ở đây đang chờ tới lượt mình đó…” Nhã Phương “phản đối”…
– “Hi hi, Ha ha…” Biết Nhã Phương pha trò, cả bọn cười ầm lên… Bầu không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt…
– “Dễ thương quá… Định đặt tên gì đây?”Ánh mắt hâm mộ… Thanh Tình chợt hỏi…
– “Hi hi… Chuyện danh dự này để cho ông nội của Gia Kỳ…”Có phải không cưng?” Hắn nói xong, cúi xuống hôn lên trán nàng 1 cái, vô cùng âu yếm…
– “Để em gọi điện thông báo cho ông nội… Chắc ông nội đang nóng lòng… Í… Máy em đâu rồi?” Gia Kỳ nhìn quanh tìm kiếm di động của mình…
– Ây… Em nghỉ ngơi đi… Để anh gọi…
“Oa… Oa… Oa”. Ngay lúc này, vang lên tiếng khóc trẻ sơ sinh ở phòng bên cạnh…
– “Tâm Đoan chắc là sanh rồi…” Phương Linh thốt lên… “Oa… Oa… Oa”… Đáp lời của nàng, có thêm tiếng khóc của trẻ sơ sinh…
– “Thúy Ái chắc cũng sanh rồi…” Hồng Phượng thốt lên…
– Mau… Mau đi coi… Đẩy tay hắn… Gia Kỳ thúc giục…
– “Ờ… ờ… Anh đi liền…” Hắn te te đi ra ngoài, các nàng nối đuôi đi theo sau… Gia Kỳ nhìn theo… mỉm cười…