Phần 99
– “Hắc hắc hắc…”Người buôn gió”? Chắc chắn là thằng Tiến Lực rồi, không chừng có thằng Phát nhúng tay vô…” Trung Chánh cười khoái trá khi đọc bài đăng của “người buôn gió” trên “Phây bù”.
– “Hả? Sao em biết?” Nghĩa ngạc nhiên, hắn đã đọc bài đăng, con nít cũng biết bài đăng muốn ám chỉ ai vì vậy rất nhiều thiện cảm với “người buôn gió” nhưng không ngờ lại là người quen.
– “Không được trăm phần trăm cũng là chín mươi chín phẩy chín mươi chín, mới hôm qua nó gọi em hỏi có biết thằng Trần Đức, ha ha… em nói với nó là thằng Phát biết rất rõ còn nói con Phương Linh bị thằng này vớt đẹp… Tối nay lại có “người buôn gió” đăng đàn… Không có trùng hợp như vậy đâu. Chắc là nó rồi.”Chánh mỉm cười khoái trá khi kẻ thù của anh em hắn sắp gặp họa. Trong bụng hắn cũng đang nghi có phải vì Trần Đức mà Thanh Tình trở mặt với hắn? Chánh không tin một người có thể hoa thơm đánh cả cụm. Không những một cụm mà là nhiều cụm…
– “Hay lắm… Nhìn đi… Số người chửi rủa càng lúc càng nhiều… Haha… nếu cứ tiếp tục như vầy… Nó không chết cũng bị thương.”Nghĩa nghe em nói, mừng rỡ.
– “Ý của con là…” Diệp phấn khích… Chỉ cần thằng kia xảy ra chuyện thì bà có thể ăn ngon ngủ yên. Lóng rày bà thấy mọi chuyện đều không suôn sẻ chút nào.
– “Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần mình thao tác một chút thì cơ quan chức năng sẽ vào cuộc… Chừng đó nó không mất chức mới là lạ, nhẹ nhất chắc cũng sẽ bị điều đi chỗ khác… Mình sẽ đỡ chướng mắt…” nghĩa phấn khởi. Hình ảnh Ngọc Lan và Thái Điệp vẫn còn ám ảnh trong đầu.
– “Không dễ đâu… CA là người của nó… Má có nghe Đại Tá Trưởng CA Cao lãnh và huyện Lấp Vò quen thân với nó… dễ gì họ vào cuộc…”Sợ chuyện bị ém thì chuyện không đi tới đâu. Diệp có chút mất hứng.
– “Vậy thì phải coi má đó… Ha ha… Má là Chánh văn phòng mà. Còn có Trưởng Ban Đồng nữa… Chỉ cần má mở miệng thì ông ta sẽ phất cờ… Cho dù thân cách mấy cũng không dám ngồi yên mà…” Tín góp ý…
– “Phải đó má… thằng Tín nói không sai… 4 phương tám hướng giáp công… Nó sẽ là Chủ tịch huyện hắc hắc trẻ nhất và cũng là ngắn nhất.”Ba anh em nghĩa đắc ý cười vang.
– “Mấy đứa bây yên tâm đi… Má biết làm sao rồi…” Diệp thầm nghỉ… Chuyện này bên lão Đồng chắc đã có động tịnh rồi. Dễ gì không chứ… Nghỉ tới đó, bà thấy vui vui… mơ màng một hồi thì giật mình khi thấy xung quanh im lặng, hai thằng con lớn đi đâu mất tiêu rồi. Chỉ còn thằng con út…
– “Hai anh con đâu rồi, mới thấy đây mà…” Diệp nhìn quanh thấy rạo rực thèm khát. Lúc đầu bất đắc dĩ cho đứa con út đụ, nhưng bây giờ quen rồi, cảm giác loạn luân với thằng con đem lại cho bà cảm giác phê làm sao ấy. Đôi khi bà nghỉ có phải mình biến thái? Nhưng dù sao cũng lỡ rồi, đã trót thì trét, nó không nói, bà không nói. Ai mà biết được? Nghỉ vậy rồi càng lúc càng buông thả, trước kia thì nó đòi, bà “miễn cưỡng” chìu nhưng bây giờ đôi khi thấy nứng thì gạ thằng con. Như là lúc này, Danh, chồng bà sau bữa cơm tối thì ôm Ipad miệt mài tới khuya lăn ra ngủ khì, hai thằng con lớn ra ngoài ăn chơi đú đởn, thằng Chánh thì ở nhà… Bà biết nó muốn chi rồi.
– “Ra ngoài chơi rồi… Giờ này dễ gì ở nhà… Ổng đâu rồi?” Chánh nhìn lên lầu… hướng phòng ngủ của hai vợ chồng Diệp… Thanh Tình xù tình cảm không làm Chánh đau buồn chút nào, càng lúc hắn càng thích thú khi làm tình với mẹ mình.
– Không “Phây bù” thì “du tút”… Trời sập xuống cũng không hay…
– “He he… vậy thì được rồi…”Chánh kéo tay mẹ đi xuống căn phòng trước đây của thằng Tiến bây giờ bỏ trống, Hai mẹ con vào, đóng cửa không mở đèn, trong phòng mờ mờ do chút ánh sáng ngoài hành lang xuyên qua liếp cửa sổ rọi vào…
Chánh hối hả cởi nút kéo quần xuống, kéo cặc ra, ấn vai mẹ… Diệp hiểu ý, ngồi xuống cầm lấy, sốc sốc rồi ngậm vào…
– “Oh…”Chánh rên rỉ… Hắn nắc nhè nhẹ vào miệng mẹ hắn… hơi khom người xuống để tay vừa tầm bóp vú. Hai mắt lim dim hưởng thụ cảm giác đầu cặc đang được Diệp phục vụ bằng miệng. Bà vừa bú liếm vừa lấy tay tự sướng. Biết thằng con cái đầu không trụ được lâu nhưng cái thứ nhì thì khá dai nên Diệp lúc nào cũng ra sức cho nó phọt vào miệng mình. Quả nhiên, chưa được ba phút, Chánh gồng lên bắn xối xả.
– “Mau có vợ đi… Không lẽ con cứ làm với má hoài sao hả?” Nhổ đống tinh dịch trên giấy. Diệp màu mè ỏn ẻn nói, tay cầm cặc thằng con lấy lưỡi làm sạch.
– “He he… Có sao chứ… Con làm với má con thấy sướng…” Chánh thú nhận mình thích loạn luân.
– “Con ấy Thanh Tình chưa…” Nghe con nói, Diệp có phần nào tự hào, thằng Tiến cũng nói vậy, thằng Chánh cũng nói vậy… Nên có lòng muốn so sánh giữa bà và Thanh Tình…
– “Bóp vú cũng chưa được” Chánh nói giọng oán giận…
– “Hả? Sao lại như vậy?” Diệp ngạc nhiên… Bấy lâu nay bà cứ tưởng trai gái thời nay vừa cặp nhau là có thể đi mướn phòng vui vẻ với nhau mà… Sao thằng con mình dở vậy? Diệp cảm thấy tội nghiệp cho đứa con trai út…
– “Biết đâu à… nhưng con cóc cần… Hihi. Có má là được rồi…” Chánh đẩy mẹ nằm ngửa ra giường, dang hai chân Diệp ra, hau háu nhìn giữa hai chân bà, nơi đó hăm mấy năm trước hắn từ đó chui ra… phía dưới cặc hắn đã cứng lại rồi, đầu cặc giật giật. Hắn áp miệng vào…
– “Oh… Từ từ đi con… Từ nay con muốn gì má cũng chịu.” Diệp yêu thương, xoa đầu con trai út, nói qua hơi thở hổn hển, thỉnh thoảng nẩy người lên để cho thằng con có được cảm giác tuyệt vời.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Trong cùng lúc này, Trưởng Ban Đồng ngồi đọc vài lời bình trên mạng, lão mỉm cười rất vui vẻ. Phát ngồi trên ghế đối diện nét mặt đắc ý. Mới một buổi thôi kết quả đã như vậy, nếu mỗi ngày một chút “gió” cứ theo cái đà tiến triển này, vài bữa sau có lẽ sẽ có “bảo” lớn.
– “Ha ha… Thằng đó tên gì quên rồi. Ừm… Tiến Lực phải không? Nó viết bài cũng hay lắm, rất có sức công kích. Con dạy nó hả?” Trong phòng chỉ có hai cha con, Đồng cười lớn, vô cùng hài lòng.
– “Ba nói dạy thì không dám nhận, con chỉ gợi ý thôi… Nhưng nó rất thông minh, thuộc loại nói “1” hiểu “10”… Con thấy nó nên làm việc ở ban Tuyên Giáo của ba thì đúng hơn không nên ở lại Sở thương Binh xã hội… thật là uổng nhân tài” Phát âm hiểm mỉm cười.
Bấy lâu nay bị người ta cướp lấy bạn gái, nói hắn không nổi lòng thù hận thì không đúng chút nào, nhưng cha nào con nấy, Trưởng ban Đồng là lão Hồ ly thì đứa con nhất định là người có đầu óc, Phát nhận thấy ông già mình có mấy phần kiêng kỵ kẻ thù nên hắn đành nhẫn nại, có câu quân tử mười năm báo thù chưa muộn, hắn nuốt giận chờ thời cơ. Bởi vậy khi Tiến Lực gọi tới, Phát biết đây là cơ hội nhưng không ngu gì tự mình ra tay… Người khôn ra miệng người ngu ra tay chinh là đạo lý này. Tuy nhiên Phát cũng thắc mắc, cái thằng Lực ở Cần Thơ mà không biết Trần Đức là ai sao… Thây kệ, ngu gì nói với nó… Cứ để nó nhào tới biết đâu làm cho thằng kia trầy da tróc vảy cũng tốt.
Cho nên Phát thuận theo đà nói vài câu tâng bốc, khéo léo châm dầu… Kết quả là Lực về nhà hùng hổ lên mạng, tuy nhiên hắn cũng cẩn thận, lấy tên ảo đăng bài công kích. Hắn viết cũng hay lắm, đại khái nêu ra trong việc từ thiện ở Cần Thơ năm ngoái có vấn đề nghiêm trọng do “ai đó” thu chi không rõ ràng, minh bạch và nghi ngờ có người giở trò lấy tiền bỏ túi làm của riêng. Mục đích của Lực là gây tiếng vang trong cộng đồng mạng hy vọng với sức ép của dư luận, cơ quan chức năng sẽ chú ý và vào cuộc. Hơn nữa, Phát làm ở đài truyền hình, còn là con của Trưởng ban tuyên giáo, lợi dụng quan hệ mà thêm chút mắm muối vào thì câu chuyện sẽ lâm ly bi đát hơn nhiều.
– “Làm việc ở ban Tuyên Giáo? Ha ha… Điều này có thể suy nghĩ, nhưng chờ coi kết quả ra sao rồi mới nói. Bây giờ quan trọng là con khéo léo hướng dẫn nhưng đừng bao giờ để lại cái đuôi. Nhớ chưa?” Đang cười, Đồng bổng nghiêm mặt lại, giáo huấn con.
– “Yên chí đi mà ba. Chuyện này là nó tìm tới con mà… Là bạn bè với nhau con “trò chuyện” một chút thôi… Còn nó làm cái gì thì không liên quan tới con. Nó cũng là người lớn rồi… he he…” Phát cười rất đểu.
– “Được rồi… Đi ra ngoài đi… Cứ như vậy. Theo dõi cho sát một chút.” Đồng phát tay… Phát đi rồi lão tiếp tục ngồi trầm ngâm.
“Cộc… cộc… cộc”… Có tiếng gõ cửa…
– Vô đi.
Lan Anh và Hải Yến bước vào… Mùi thơm cơ thể tỏa nhè nhẹ khiến cặc trong quần Trưởng ban Đồng giật giật. Lão thèm thuồng hai cơ thể này lâu lắm rồi. Đã nhiều lần nói bóng gió nếu theo lão thì muốn gì cũng được, không cần phải nhận lương 60 Triệu một tháng, nhưng cả hai đều phớt lờ khiến lão có phần nghi hoặc… Hai người này không phải vì tiền mà tiếp cận lão vì vậy lão âm thầm dò xét nhưng chưa thấy điểm nào khả nghi.
– “Hồng Ngọc đúng là cùng với Vệ Lan và Lam Điền đang tự cách ly chờ khám nghiệm, nếu kết quả âm tinh sẽ trở lại bình thường.”Hải Yến báo cáo. Sắc mặt nàng và Lan Anh lạnh như sương.
– “Vậy à…” Đồng gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn… nghỉ ngợi.
– “Nếu không có gì khác… Chúng tôi ra ngoài” Sau vài phút, Lan Anh phá vỡ sự im lặng…
– Khoan đã… ha ha… Vài hôm nữa, tôi có mấy người bạn từ xa tới… Nhờ hai cô tiếp đãi vài ngày.
– “Trưởng ban Đồng… Ông… không cần khách sáo, cứ dặn dò là được” ánh mắt Lan Anh và Hải Yến lóe lên rồi chợt tắt.
– Ha ha… cảm ơn trước nha… Ừm, ngày và giờ tôi sẽ thông báo sau… Đến bây giờ chưa rõ ngày giờ… Thôi được… Hai cô nghỉ về ngơi đi…
– “Vậy… Chúng tôi xin phép” Lan Anh, Hải Yến hơi nghiêng người chào… quay người bước ra ngoài… Đồng nhìn theo, ánh mắt lạnh lùng…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Bị hờn ghen và lòng tự tôn làm mờ lý trí. Lực nghỉ rằng Gia Kỳ là cháu của nguyên Chủ tịch nước, thân thế hiển hách nên Bí Thư Hải coi trọng “bạn trai” nàng là chuyện dĩ nhiên. Nhưng Lực không tin Gia Kỳ tốt nghiệp đại học “hàng hiệu” nước ngoài lại đi “chịu” một thằng có thể nói là không “quý tộc” chút nào. Đây là một đôi đũa lệch. Hắn tin tưởng Gia Kỳ là cô gái tốt, thấy thằng hai lúa có lòng “từ thiện” nên sinh hảo cảm và từ đó bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nên bốc đồng rồi sa ngã. Cho nên hắn nhất quyết phải lột mặt nạ hai lúa cho bằng được. Chỉ cần cho gia Kỳ thấy được mặt thật thì nàng sẽ xa lánh nó và con đường cua nàng sẽ rộng mở, cuối cùng nàng sẽ ngã vào lòng hắn.
Lực tính không sai. Giống như là mặt hồ đang phẳng lặng, có người âm thầm quăng một cục đá khuấy động mặt nước để tạo chút sóng… Chỉ vài giờ thôi đã khiến cộng đồng mạng chú ý cao độ. Hai nơi chú ý nhiều nhất là Cần Thơ và Đồng Tháp. Vì từ hai nơi này mà mọi chuyện bắt đầu. Kết quả giống như hắn mong đi. Hắn khoe với mẹ về thành tích vẻ vang của mình.
– “Cẩn thận, đừng để ai biết là con làm” Dung phấn khích nhưng hồi hộp căn dặn. Bà nghe con trai nói thấy rất có lý nên tin tưởng Bí Thư Hải chỉ vì muốn lấy lòng Gia Kỳ vì vậy khách sáo với tên kia mà thôi. Thật ra Dung nghỉ như vậy cũng không sai. Ở Cần Thơ, ngoài “Tứ trụ” thì số người biết phía sau của Trần Đức là Nancy có thể đếm trên đầu ngón tay, người biết thì không nói, giữ miệng kín như bưng. Đây là một bí mật quý giá, phải để mình “khai thác” quan hệ, ngu gì nói cho người khác biết. Vì vậy mà Bí thư Hải chỉ đơn giản giới thiệu với Phó Giám đốc Hùng của Sở Lao động TB & xã hội rằng Đức là “nhân tài”. Cũng phải đề phòng chứ, ngộ nhở tên Trương quốc Hùng biết Trần Đức này là “Kim Đao phò mã” mà ra sức hầu hạ để được lòng “Công chúa” Nancy và vì vậy mà phát triển hơn mình thì thật là hỏng bét. Người không vì mình trời tru đất diệt a. Lăn lộn đến vị trí Bí thư Thành ủy. Hải không ngu như vậy.
Quan trường là thế, hôm nay là đồng minh ngày mai có thể là đối thủ hay kẻ thù cho nên tuyệt đối không cho ai cơ hội để có thể bằng hoặc vượt qua mình… Tuy không muốn hé lộ nhưng cần phải tỏ vẻ thân thích. Cho nên lúc Bí Thư Hải vỗ vai “tên nhà quê” một cái nhẹ, người khác nhìn thì có lẽ là một hành động thân thiết rất thường nhưng đối với ba vị giám đốc Sở và Chánh văn phòng Dung, hành động này là cả một học vấn cần phải suy nghĩ. Nhưng ngược lại đối với Tiến Lực thì không có gì quan trọng bởi vì hắn đang rất nóng lòng nên mù quáng. Dung thì quá tin tưởng vào tài năng của con nên hắn nói sao nghe nấy.
– “Không sao đâu má… Tự do ngôn luận mà, con chỉ nêu vấn đề thôi, mỗi ngày một chút, góp gió thành bảo, con lấy tên ảo, muốn tìm tới con hả? Không phải là không có thể nhưng đối với nó thì không thể nào đâu.” Lực khinh thường. Dung nghe con nói chắc như đinh đóng cột cũng cảm thấy an tâm. Đúng vậy, ý kiến thôi mà, như vậy cũng phạm pháp sao?
Thật ra khi thấy số “1” của Cần Thơ thân thiết với Đức, Lực cũng rất e dè nhưng hắn chủ quan, nghỉ mình núp lùm đánh lén thì muốn tìm ra hắn cũng phải là dân “thứ dữ” trong ngành vi tính. Tiến Lực không ngờ mình đang đụng ổ kiến lửa, và không phải là một ổ kiến lửa bình thường. Hắn có nằm mơ cũng không nghỉ rằng sau lưng hai lúa là cả một lực lượng vô cùng khủng bố đang nổi giận. Bài hắn vừa đăng lên được vài giờ được nhiều người quan tâm khiến hắn đắc ý. Cũng chính ngay trong lúc này hắn không biết mình đã bị “truy lùng” và biết ao là “người buôn gió” hết rồi.
– “Tiến Lực 28 tuổi Phó Trưởng Phòng của Sở Lao Động TB & xã Hội. Anh quen biết người này?” Đang tức giận, Kiều Nga thấy hắn liền “chất vấn”, chắc là vì dành gái rồi nên mới bị người ta “ám toán”.
– Mới biết thôi… Em quen hắn hả? Nghe Kiều Nga hỏi, Đức sửng sốt, thắc mắc tại sao Kiều Nga bỗng nhiên hỏi tên Tiến Lực này. Mấy ngày nay bận lu bù, có thời giờ đâu mà lên mạng nên Đức không biết đại sự đang xảy ra.
– “Anh tự coi đi, hắn viết trên mạng đó”… Thục Linh đưa Ipad qua trước mắt… Đọc sơ qua… Đức trợn mắt há mồm, người viết ký tên là “Người buôn gió” nhưng tại sao Thục Linh nói là tên Tiến Lực kia? Nhưng mà nàng đã nói vậy thì chắc chắn “người buôn gió” là nó rồi…
– Wow… Hắn viết hay đó chứ… Ha ha… Không tệ… không tệ.
Nancy, Mỹ Chi, đám mỹ nữ sửng sốt… tất cả đang lo lắng, tức giận vì có người muốn hại hắn… Vậy mà còn nhe răng cười được, còn khen là không tệ. Ý gì đây?
– “Anh còn cười được sao? Trên mạng có người nói anh bỏ túi riêng của tiền bà con đóng góp trong đợt lũ năm ngoái…” Kiều Nga tức giận thở phì phì.
– Hi hi… Là chuyện tốt mà.
– “Anh không sao chứ?” Thấy hắn không có vẻ gì quan tâm. Ngược lại còn cho “là chuyện tốt”. Đám mỹ nữ đang bao quanh hắn sửng sốt. Không biết tên này đang nghỉ gì. Thu Hà đưa tay sờ trán hắn… Nhiệt độ bình thường, không có sốt cao.
– “Anh có xích mích với người này?”Nancy nhíu mày.
– “Cái này thì anh không biết… Là như vầy…”Đức đem chuyện đi ăn cơm với Gia Kỳ kể lại… Đám mỹ nữ vỡ lẽ, thì ra là vì ganh tỵ.
– “Để em xử lý hắn” Mỹ Chi tức giận.
– “Ậy… không cần… Đây là dịp tốt nha, thử nghỉ coi, trước giờ mình không biết ai thực sự trung thành với mình hay là chỉ có cái miệng. Đây là dịp mình mở mắt coi màn kịch cháy nhà ra mặt chuột. Đợi thời cơ chín mùi thì mình sẽ phao tin đồn là anh sắp bị ngừng chức. Lúc đó sẽ có đám chuột nhảy ra làm loạn. Mình sẽ…” Hắn đưa nắm tay lên… bóp lại. Miệng cười “đểu”… Ý nói tóm gọn “xử lý”…
– “Thời cơ chín mùi? Sao nghe giống như trong phim vậy?” Kiều Nga “bĩu môi”…
– Thì anh nghe trong phim bộ thường hay nói câu này nên nói theo í mà… Không phải sao?
– “Ha ha… Hi hi…” Cả đám mỹ nữ cười ồ lên…
– Có nghĩa là có người lòng dạ rất thâm sâu, họ chờ tới phút cuối mới ra mặt chuột. Lúc mình tung tin anh bị cách chức lúc đó họ sẽ nhảy ra… Hiểu chưa “sweetheart”.
– “Ai là “sweetheart” của anh chứ.”Kiều Nga trề môi,”kênh” mặt lên nhưng ánh mắt có nét cười, rõ ràng đang khoái tỉ tê trong bụng nhưng ngoài mặt ra vẻ “khó chịu”.
– “Phải ha… Ý kiến hay” Nancy và Mỹ Chi gật đầu tán thưởng. Các mỹ nữ khác bừng tỉnh khâm phục cái đầu óc thông minh của hắn. Nói về bắn hay đánh nhau hoặc về chuyên môn kỹ thuật, hắn so với các nàng thì thật là “í ẹ” nhưng về đầu óc thì các nàng so với hắn phải nói là “không ra gì”. Nhưng hắn là “lãnh đạo ông xã” mà, phải như vậy chứ.
– “Còn nữa. Chưa hết đâu…” Đức bỗng nhiên nghiêm mặt. Hắn nhớ tên Tiến Lực có nói bạn hắn là anh em Trung Chánh và Phát con của Trưởng ban Đồng… Hắn đang nghỉ có khi nào họ liên kết với nhau? Rất có thể lắm. Bấy lâu nay Phương Linh đá nó đi theo mình, nó không thù mình là chuyện lạ trên đời. Hơn nữa mình lại muốn điều tra công ty Hồng Ngọc. Như vậy hai cha con nó nhịn được sao? Không thể nào đâu.
– “Chuyện gì nữa? Có phải muốn thịt hắn theo kiểu giang hồ không? Nói đi… Em xử lý hắn cho…” Vịnh Hà thấy hắn trầm tư tưởng hắn đang tìm cách trả thù, nàng bá đạo nói.
– Ậy… Xử lý tên Tiến Lực khi nào lại không được nhưng không phải là bây giờ… Mình suy nghĩ thử coi… Nếu anh bị mất chức thì ai là người thu lợi nhiều nhất?
– “Còn ai nữa… Chính là Công ty Hồng Ngọc, họ sợ anh moi ra các công trình bả đậu, tổn thất của họ sẽ rất lớn. Nếu anh không còn là Chủ tịch huyện thì mọi việc như không có gì.” Mỹ Chi nhanh miệng nói.
Mỹ Chi nói rất có lý nhưng Đức cảm thấy có cái gì đó không đúng. Công ty Hồng Ngọc là do Nguyễn văn Đồng đứng phía sau, đã làm nhiều công trình không chất lượng, cứu được hôm nay không cứu được ngày mai. Cho nên nếu nói Công ty Hồng Ngọc thu được lợi ích lớn khi hắn “rơi đài” không đúng lắm. Nhất định có cái gì đó nhưng hắn nghỉ không ra.
– “Chưa nghỉ ra à?” Nancy mỉm cười hai mắt nhìn con chiêm ngưỡng… dịu dàng hỏi. Hắn nghỉ không ra nhưng Nancy đã nghỉ ra từ lâu. Sở dĩ nàng chưa lên tiếng là muốn để cho đầu óc hắn hoạt động coi như là rèn luyện, nàng chỉ nhắc nhở khi cần thiết. Việc hắn lợi dụng cơ hội để thanh lọc và nhìn ra vấn đề ai là kẻ được lợi ích nhiều nhất trong chuyện này đã là giỏi lắm rồi.
– Hi hi… Anh làm sao thông minh bằng em được…
– “Anh càng ngày càng biết nịnh bợ ha…” Nancy lườm yêu.
– “Ha ha… Hi hi.”Đám mỹ nữ thấy “chị cả” lật tẩy hắn… Liền cười ồ lên.
– Hi hi… Nịnh các em thì có sao chứ… nà… giúp ý kiến đi… Anh thiệt nghỉ không ra nha.
– “Sức khỏe của Bí Thư Đàm Quốc Bảo không tốt… Anh suy nghĩ đi” Nancy nói câu như vậy rồi nựng con, bây giờ hình như cả thế giới này chỉ có thằng bé. Để mặt cha thằng con nàng nghỉ ngợi… Hắn trầm tư một lúc rồi gật gù…
– Ha ha… Thì ra là vậy… Đúng là lão hồ ly… Mục đích sau cùng của lão là muốn thăng quan.
– “Hiểu rồi thì nói nghe thử” Nancy muốn kiểm tra trình độ nhận thức của hắn.
– “Bí Thư Đàm Quốc Bảo về hưu. Xác suất Chủ tịch Trương Hạo Nam sẽ lên thay rất lớn, như vậy vị trí Chủ tịch tỉnh bỏ trống. Cạnh tranh giữa ba vị Phó Chủ tịch tỉnh rất khốc liệt nhưng lão Đồng kia cũng có cơ hội mà, chỉ cần có thành tích vượt trội hơn ba người kia thôi… Làm nhiều công trình không chất lượng, Công ty Hồng Ngọc sớm muộn gì cũng bị quy trách nhiệm nhưng nếu để anh đưa vụ này ra ánh sáng chi bằng để chính lão ra tay. Đây là một thành tích lớn cho nên lão muốn đem Công ty Hông Ngọc làm dê tế thần. Với thành tích như vậy thì cơ hội lão ngồi vào chức Chủ tịch tỉnh sẽ rất cao.”
– “Nhưng lão mới là ông chủ thật sự của Công Ty Hồng Ngọc mà…” Mỹ Chi thắc mắc.
– “Bởi vậy mới nói, đây là chỗ gian manh hơn người của lão, khi ra tay với Công ty Hồng Ngọc thì càng chứng tỏ lão vô can, danh tiếng của lão trong sạch… Đúng là lão Hồ Ly” Đức giải thích…
– “Ha ha… Đúng là như vậy… Cho nên mới nói cái vụ này thoáng nhìn vào thì Công ty Hồng Ngọc có lợi ích nhiều nhất nên ai cũng nghỉ là chính họ muốn kéo anh xuống nhưng thật ra người có lợi ích nhất trong vụ này là Trưởng ban Đồng. Nói lão lợi hại nhưng so với anh không đáng gì đâu, mấy chục năm sau anh hơn lão nhiều” Nancy tiếp lời, gián tiếp khen ngợi, không hỏi thêm, nàng tin hắn hiểu vấn đề thì được rồi… sẽ có đối sách.
Đức không để ý đến lời khen ngợi của Nancy. Hắn đang thắc mắc trong bụng.” Hoàng Bích Trâm nhìn thấy cái gì khi nói “chỉ là phần mỗi của tảng băng chìm”? Thiệt khó hiểu, phải hỏi ngay mụ này mới được”…
– “Biệt thự ở Cao lãnh sửa xong rồi. Ngày mai em và Bích Hà, Vịnh Hà dọn xuống… Anh và Ngọc Như, Thục Linh cũng như các chị em khác không cần ở khách sạn nữa.”Mỹ Chi ôn nhu nói.
– Vậy tốt quá… Kiều Nga và Kiều Chinh sắp sanh, Anh định cứ cách hôm là về đây cưng nhóc Thịnh, nhóc Mạnh… ừm quên nói với em. Nhung đã sanh rồi, anh đặt tên là Trần Đức Mạnh. Hi hi… Cũng như nhóc Thịnh, nó giống anh lắm.
– “Vậy hôm nào, mình cho hai anh em tụi nó gặp nhau…” Nancy mỉm cười đề nghị.
– “Haha. Được được. Chuyện này em quyết định ha…” Đức mừng rỡ… như vậy mới đúng là người một nhà. Sau này Nhung sẽ danh chánh ngôn thuận mang bé Mạnh đến chơi với anh nó… Thật tốt quá. Còn Thúy Ái, Tâm Đoan nữa… Sau này cũng sẽ là như vậy.
Bé Thịnh lại cựa mình khóc, Nancy vạch áo cho con bú. Mọi người lặng lẽ về phòng mình. Mỹ Chi còn muốn nói gì thêm nhưng nghỉ lại không gấp, dù sao mai cũng xuống Cao lãnh với hắn rồi, vì vậy đi về căn biệt thự của nàng để chuẩn bị mọi thứ.
– “Hôm nay được chưa vậy?”Trong phòng chỉ còn hắn và Nancy. Thấy thằng con nút vú chùn chụt, hắn cảm thấy ham…
– “Hi hi… Chưa được mà, anh thiệt… đi tìm Thu Tâm, Phương Anh, Thu Hà đi… hay Ngọc Như, Thục Linh ” Thấy hắn muốn mình… Nancy “lườm” trách… Nàng cũng muốn lắm nhưng vừa sanh được hai ngày, chỗ đó còn chưa trở lại bình thường, nàng có cảm giác “rộng”. Bác sĩ nói phải một tháng rưỡi… Cho nên hắn phải nhịn và nàng cũng phải kiêng. Vì vậy gợi ý cho hắn đi tìm các chị em của mình.
– “Hi hi… Khác mà… Aiz… Thôi được… anh ra ngoài…” Nghe Nancy nói, Hắn tiu nghỉu quay lưng nhưng nàng đã nắm tay kéo hắn lại… Bé Thịnh bú no xong lại ngủ. Nàng để con xuống, lườm, kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống. Môi miệng nàng rà một chút… Con cặc to chà bá của hắn mất hút trong miệng nàng…
– “Ưmmm” Đức rên rỉ… Hắn thì nắc nhè nhẹ nhưng Nancy hình như cũng hơi lâu chưa gần hắn nên bú mút rất nồng nhiệt. Phê quá, không kiềm được, hắn vịn nhẹ mái tóc nàng nắc bạo… Cặc đâm sâu vào lút cán… ra vào ra vào liên tục, nàng vẫn không sặc ho. Đây là sự khác biệt giữa Nancy và Thu Hà, Kim Chi, Thu Tâm, Xuân Mai, Mai Thảo và ngay cả Mỹ Chi… Khi hắn nắc mạnh quá, các nàng đôi khi vẫn bị sặc nên hắn không dám “tới bến” chỉ nắc vừa đủ sâu… Đối với Nancy thì khác, hắn nắc sâu cỡ nào nàng vẫn hưởng ứng…
Nhưng hắn vẫn là biết điều đấy, nắc một chút cho đã ghiền rồi rút cặc ra.
– “Sao vậy? Không ra?” Thấy hắn ngừng, rút ra… Nancy ngạc nhiên.
– “Hi hi… đỡ ghiền em thôi… Như vậy được rồi…”Nằm nghỉ đi… anh ra ngoài…
Nancy nhìn theo cảm động, nếu hắn cứ làm, nàng vẫn chìu hắn được nhưng sẽ rất lâu… Hắn thật biết nghỉ.
Đức biết nếu mình cứ làm tới bến, chắc cũng sẽ hai ba tiếng đồng hồ, thằng con hắn thì cứ đòi bú hoài, như vậy sẽ mệt chết Nancy, vì vậy hắn ngừng nhưng cặc thì cứng ngắc… Đi ngang qua phòng Ngọc Vân chợt nghe tiếng cười rôm rả… Hắn mở cửa… Thì ra cả đám đang tụ tập ăn uống nhậu nhẹt, rõ ràng muốn làm loạn.
– “Hả… Sao anh lại tới đây” Thấy hắn xuất hiện… Cả đám sửng sốt… Ngọc Vân buột miệng hỏi. Lẽ ra hắn đang ở với chị cả mới phải…
– Ha ha… Ăn nhậu như vầy sao lại thiếu phần anh được chứ… Có dịp gì vui vậy? Đừng nói với anh là sinh nhật của ai nha.
– “Uống chơi cho vui thôi mà…” Phương Anh mỉm cười. Cả đám lén nhìn nhau ngượng ngùng, tình cảnh bây giờ sau giống như hôm Tết vậy. Đương lúc này Ngọc Như đột nhiên mở miệng khiến cả đám mỹ nữ đang ngượng ngùng bổng đỏ mặt tía tai.
– Cho anh nhập bọn cũng được nhưng không được làm loạn như hôm Tết…
– Ha ha… Làm loạn cái gì chứ… Nà… Vừa uống vừa kể chuyện tiếu lâm mới vui…
– “Không được kể chuyện bậy a nhe…” Thục Linh cảnh cáo…
– “Ậy… Bậy cái gì chứ, ở đây ai cũng trên 18 hết rồi mà… Hi hi… Không có chút bậy bạ thì đâu có vui… chán phèo… Nà… Có muốn nghe chuyện “Bài tốt mà thiệp” hay không?: Đức nói xong cầm lon bia nốc cạn… xé một miếng khô mực bỏ vào miệng nhai, bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Thầm đắc ý, nghỉ bụng: ” Chuyện cười mà không có chút bậy bạ thì nhất định là chuyện nhàm chán, mà quá bậy bạ thì thô tục… Hắn biết cả trăm chuyện vừa tục vừa thanh vừa tiếu lâm… Lúc còn đi học đại đa số thời gian là sưu tầm mấy thứ chuyện này. Con trai con gái ai mà không muốn nghe chứ…
– “Bài tốt mà thiệp?” Ngọc Vân bắt đầu hiếu kỳ rồi… Nghe thử có sao chứ.
– Ừ… Có biết chơi bài cách tê không? Có biết cái gì gọi là “Chưng” cái gì gọi là “Thiệp” không?
– “Ừ… rồi sao?” Thu Tâm hỏi… Đám mỹ nữ bắt đầu hiếu kỳ rồi. Hai mắt tập trung nhìn hắn.
– Hi hi… Có cặp vợ chồng sồn sồn, tâm tình không giống nhau, khi ông vui thì bà buồn hoặc ngược lại cho nên đi sống có chút không thoải mái. Cho nên he he… Lúc ông “lên” thì bà “xìu”… Vì vậy cả hai mới nghỉ ra một cách để giải quyết vấn đề…
– “Cái gì “lên” cái gì “xìu”… Không hiểu gì hết…” Ngọc Như ngây thơ nói.
– “Ha ha hi hi” Đá mỹ nữ cười rú lên… Thục Linh ghé tai Ngọc Như rù rì… Hai má Ngọc Như đỏ lên…”lườm” cái mặt “đáng ghét”. Thầm mắng “thật là bậy bạ mà…”
– “Hi hi… Tiếp đi” Thu Hà giục…
– “Ừm được… Nhưng mà khoan… mỏi lưng quá… Cho anh dựa vô em chút đi ha…”Không đợi nàng ừ hử… Hắn ngã lưng dựa vào Thu Hà. Cảm giác được cặp vú nàng cạ cạ vào lưng… rất êm ái. Đàn hồi.
– “Đừng làm bộ nha… Kể tiếp đi…” Thu Hà “mắng” nhưng vẫn để cho hắn dựa vào. Còn ngại gì nữa chứ, ở đây ai cũng là đàn bà của hắn mà.
– “Ừm… nhưng mà khoan… làm một ly trước…”Đức cầm ly Whiskey nốc hết… Trong lòng đang âm mưu. Trước mặt là Thục Linh, Ngọc Như, Thu Hà, Thu Tâm, Phương Anh, Mỹ Kiều, Ngọc Vân, Kim Chi… đêm nay đem xử lý hết. Ngày thường đã chơi dai, uống vài ly Whiskey, bảo đảm còn dai hơn đỉa…
– OK… Kể tiếp ha… Cho nên để giải quyết vấn đề, hai ông bà nghỉ ra như bài cách tê… Khi ông “lên” thì nói “chưng”, nếu bà muốn thì cũng nói “chưng” còn nếu không thì nói “thiệp”. Được một thời gian thì không có vấn đề, hi hi cho đến một ngày, không biết xảy ra chuyện gì, bà nói “chưng” ông cứ nói “thiệp”… Mấy ngày liên tiếp cứ là như vậy…
– “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”Đến lượt Thục Linh thắc mắc…
– “Hi hi… Anh làm sao mà biết được. Nhưng cái đó không vui… Cái sắp tới đây mới vui. Bà thấy ông “thiệp” hoài nên tức mình… Ngày kế tiếp lại rủ rê… nói “chưng”
Ông nói “thiệp”… Cứ như vậy mấy lần, bà tức quá, xông tới… chụp giữa hai đùi ông. Rồi la lên…”Mèn ơi… Bài tốt vậy mà thiệp… Ông điên hả?”…
– “Ha ha… hi hi…” Đám mỹ nữ lại một phen cười nghiêng ngả…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Trong đám chị em của Nancy, Mai Thảo, Xuân Mai, Thu Hà, Kim Chi, Ngọc Vân là “ngầu” nhất… Hiện nay Mai Thảo và Xuân Mai đang ở Cao lãnh, Ba người Thảo, Chi, Vân ở đây coi như là đàn chị. Ngoài Thu Hà năm nay 36, Thảo, Vân Chi Mai đều 34 và cùng cấp bậc Đại Tá, cuộc đời tình duyên có thể nói là long đong phận gái thuyền quyên. Được Nancy thu dụng dưới trướng, tưởng chỉ một thời gian nhưng càng ngày càng yêu thích cuộc sống này không muốn xa rời nữa. Chung đụng với hắn một thời gian sinh lòng yêu thích, Nancy lại cởi mở, Tất cả đều có cùng ý nghỉ là vậy thì thôi thế từ nay coi như thuyền đã tìm được bến đỗ. Thu Hà thì đã trước một bước, Kim Chi và Ngọc Vân hôm Tết và gần đây đã từng nếm qua sự lợi hại của hắn… Cho nên lòng xuân nở rộ, cứ mong chờ “đến hẹn lại lên”…
Nói gì thì nói chứ tuổi đời của cả ba cũng hơn hắn ít nhất là 10 tuổi, hắn chỏng cái đuôi lên là cả ba biết hắn muốn chi rồi… Cho nên khi hắn bắt đầu kể chuyện, cả ba âm thầm cười hinh hích trong bụng âm thầm âm mưu nhất định đêm nay sẽ cho hắn biết cái gì gọi là “Mãnh hổ nan địch quần Hồ”. Rượu vào lời ra, chuyện dâm gì mà không dám kể, đôi khi vừa kể vừa sờ sờ bóp bóp. Thu Tâm “miễn cưỡng” gạt tay trừng mắt. Phương Anh ngắt nhéo cảnh cáo đây là chốn “đông người.” Thục Linh, Ngọc Như, Mỹ Kiều “trừng mắt dọa nạt… ra dáng thục nữ… Chỉ có Thu Hà, Kim Chi, Ngọc Vân thì lì lợm…
– “Hi hi… Không uống nữa… Hay là mình đánh “cách tê” nha… Coi bài anh tốt hay xấu…”Thu Hà bạo nhất… Lòng đầy lửa dục, tay để lên đùi hắn, hai mắt lờ đờ lẳng lơ nói…
– Ha ha hi hi…” Kim Chi và Ngọc Vân cười rú lên trong khi Ngọc Như, Phương Anh, Thu Tâm, Mỹ Kiều cúi gằm mặt… Bờ vai run run… đang cố nín cười… Thầm phục chị Thu Hà này bạo thiệt nha… Nhưng mà đâu có sao chứ… Ở đây ai cũng “thuộc” về hắn mà…
– “Tốt hay xấu… em tự coi đi” Đức vênh mặt thách thức… Hắn tưởng đang lúc nhiều chị em, dưới ánh đèn tuy không sáng choang nhưng cũng không mờ. Thu Hà sẽ không dám “bạo gan”… Nhưng hắn lầm rồi… Khi đàn bà ngượng ngùng bẽn lẽn thì rất là thục nữ nhưng khi động tình thì bất chấp tất cả, rất là phóng đãng. Hơn nữa, ở đây ai cũng đã từng cùng hắn “đảo phượng điên loan” rồi… Vậy thì ngại cái gì chứ, nếu cứ ngại thì mai này làm sao ở chung một nhà?
– “Nói miệng thì ai mà không nói được… Hihi… Để em coi…” Trước những cặp mắt ngưỡng mộ của đám “nai tơ” như Ngọc Như, Thục Linh, Mỹ Kiều, Thu Tâm, Phương Anh… Thu Hà trườn người xuống, tay nàng kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống, kéo cặc hắn ra ngoài… Con cặc to chà bá nằm gọn trong tay… Sục lên sục xuống…
– “Hi hi… Bài tốt thiệt ha… Để thử coi tốt cỡ nào…” Rồi vén tóc, cúi đầu há miệng. Cả con cặc to chà bá mất hút trong miệng nàng…
Tim Ngọc Như, Thục Linh. Mỹ Kiều đập thình thịch… Lần đầu thấy đàn chị biểu diễn trước mặt mình trong cự ly gần… Không thấy hấp dẫn và kích thích mới là lạ. Phương Anh và Thu Tâm đã từng tay ba với hắn, ngồi mở to mắt thưởng thức. Ngọc Vân chỉ sợ chưa đủ “loạn”, vén váy lên, bên trong không thấy quần lót. Kẹp đầu hắn giữa hai đùi, từ từ ngồi xuống dí vào miệng hắn. Kim Chi cũng vén tóc, cúi đầu… Thu Hà bú thì nàng liếm bìu dái, và ngược lại.
Kim Chi chổng khu… hắn từ sau thúc tới… cặp vú nàng run chuyển… Hai tay Ngọc Vân nắm đầu hắn dí sát giữa hai đùi nàng… Cả ba thay phiên luân chiến… Coi bài hắn tốt cỡ nào…
Bộ ba Như, Linh, Kiều cảm thấy thật là kinh khủng khi thấy các đàn chị ngày thường tuy là thích trêu đùa cười cợt nhưng rất là thục nữ nhưng không ngờ là “dâm hết biết” dám chủ động mời mọc hắn… Cứ ngồi trố mắt nhìn… người này trông đợi người kia đứng lên chạy… để chạy theo… Rúc cục chẳng ai chạy hết. Nhưng bây giờ có muốn chạy cũng không được nữa rồi… Người nóng hừng hực, mặt đỏ như say rượu, từng người một được hắn nhấc bổng lên lột trần truồng như nhộng. Chẳng kêu ca tiếng nào còn nồng nhiệt phối họp.
“Bài tốt thiệt…”Ngọc Vân thì thào nàng là người cuối cùng còn “chống đỡ”… Các chị em khác đã rã rượi hết rồi… Hai chân nàng đứng không muốn vững, hai tay nàng tựa lên tường để giữ thăng bằng… Phía sau hắn cứ hùng hục thúc tới…
– He he… Sao hả… bài anh tốt không?
– “Còn hỏi, mau đi… em mệt lắm rồi… anh muốn giết người sao?” Ngọc Vân nũng nịu… miệng thì nói mệt nhưng mông vẫn sàng qua sàng lại mỏi khi hắn nhấn tới… Cứ mỗi lần như vậy, nàng phê tới tận xương tủy…
– “Em chưa trả lời anh nha… Bài có tốt không? He he” hắn tiếp tục nắc… vừa nắc một tay vừa bóp vú, tay còn lại khi thì gãi nhẹ mu lồn khi thì xoa chùm lông mềm mại… hắn nhớ thím ba khoái cảm dâng trào mỗi khi hắn làm như vậy… Mẹ hắn, Nhàn, cũng như vậy, Phó Loan và hầu hết những người đàn bà của hắn đều như vậy.
– “Ahhhh…” quả nhiên Ngọc Vân rú lên như gà bị cắt tiết… nhưng là tiếng rú thống khoái do tột đỉnh của khoái lạc mang lại… Tiếng rên rỉ là câu trả lời hùng hồn nhất.”Bài” hắn tốt nhất rồi…
Bên ngoài tiếng côn trùng rả rích hòa tấu bản nhạc… Ở Cần Thơ mưa bắt đầu rơi… Ở Cao lãnh Là một đêm lao xao ồn ào. Nhiều người nôn nóng đợi ngày mai…