Phần 94
Trong triều có người thì mọi việc sẽ thuận lợi dễ như trở bàn tay. Buổi sáng Đức gọi cho Vân thì buổi trưa giấy điều động của Chi đã được gửi đến các cơ quan trực thuộc và liên hệ. Bì Thư Cao lãnh là Thái Điệp, nàng là đàn bà của hắn có lý nào “đi ngược” với ý muốn với người đàn ông của mình. Buổi sáng ngày hôm sau, Chi cầm giấy điều động trên tay, nàng thở phào. Một giai đoạn mới của cuộc đời nàng bắt đầu, nàng và lễ sống chung, không có cưới hỏi, bây giờ thì đường ai nấy đi, Chi coi như là một sai lầm trong cuộc đời mình.
Tuy có thời hạn 1 tuần để trình diện nhiệm sở mới nhưng Chi không đợi đến hôm sau, nàng muốn càng nhanh càng tốt nên vừa có giấy điều động trong tay, nàng vội về nhà thu dọn. Hành trang. Chẳng có gì, mọi thứ thu gọn trong một chiếc va li nhỏ. Chi nguệch ngoạc vài chữ để lại đại khái là “chúng ta không hợp thôi thì đường ai nấy đi”. Nàng ra bến xe mới Cần Thơ đón xe đi Cao lãnh, tâm trạng nhẹ nhỏm, không chút muộn phiền khi vừa chấm dứt một cuộc tình.
Trên xe, Chi lục lọi cuốn sổ tay tìm vài người bạn thân lúc còn học Đại học để liên lạc, nàng biết họ ở Đồng Tháp, đã lâu rồi không liên lạc, không biết họ vẫn còn giữ số này, Chi gọi cầu may thôi, nếu liên lạc được thì tốt, không được cũng không sao. Ba bốn cú gọi, Chi chỉ toàn gặp người lạ, nàng vẫn không nản chí…
Trong triều có người thì mọi việc sẽ thuận lợi dễ như trở bàn tay. Buổi sáng Đức gọi cho Vân thì buổi trưa giấy điều động của Chi đã được gửi đến các cơ quan trực thuộc và liên hệ. Bì Thư Cao lãnh là Thái Điệp, nàng là đàn bà của hắn có lý nào “đi ngược” với ý muốn với người đàn ông của mình. Buổi sáng ngày hôm sau, Chi cầm giấy điều động trên tay, nàng thở phào. Một giai đoạn mới của cuộc đời nàng bắt đầu, nàng và lễ sống chung, không có cưới hỏi, bây giờ thì đường ai nấy đi, Chi coi như là một sai lầm trong cuộc đời mình.
Tuy có thời hạn 1 tuần để trình diện nhiệm sở mới nhưng Chi không đợi đến hôm sau, nàng muốn càng nhanh càng tốt nên vừa có giấy điều động trong tay, nàng vội về nhà thu dọn. Hành trang. Chẳng có gì, mọi thứ thu gọn trong một chiếc va li nhỏ. Chi nguệch ngoạc vài chữ để lại đại khái là “chúng ta không hợp thôi thì đường ai nấy đi”. Nàng ra bến xe mới Cần Thơ đón xe đi Cao lãnh, tâm trạng nhẹ nhỏm, không chút muộn phiền khi vừa chấm dứt một cuộc tình.
Trên xe, Chi lục lọi cuốn sổ tay tìm vài người bạn thân lúc còn học Đại học để liên lạc, nàng biết họ ở Đồng Tháp, đã lâu rồi không liên lạc, không biết họ vẫn còn giữ số này, Chi gọi cầu may thôi, nếu liên lạc được thì tốt, không được cũng không sao. Ba bốn cú gọi, Chi chỉ toàn gặp người lạ, nàng vẫn không nản chí…
– “A lô… Oanh Oanh đây… Là ai vậy.” Oanh uể oải bắt máy. Nàng đang trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn, vui nhiều hơn buồn, vui vì Thái Kiêm Cơ chết và buồn cũng vì hắn chết. Thêm vào cái vụ của Thái Hoàng Cơ, thật khó mà phân biệt được ân oán tình thù giữa nàng và người chồng củ. Nhưng bây giờ mọi việc coi như xong, nàng đang muốn trở về cuộc sống mới, cuộc sống của một người bình thường.
– “Oanh hả… Hi hi… Mình là Kim Chi đây. Oanh nhớ không? Mình chung khóa sư phạm 2016 đó…” sợ Oanh không nhớ… Chi nhắc nhở… Không phải muốn cầu cạnh gì nhưng xứ lạ quê người, gặp bạn cũ là chuyện tốt.
– “Kim Chi? Hi hi… Nhớ chứ… Wow… cũng mấy năm rồi đó nha… Sao gọi cho mình vậy?” Oanh đang buồn, cảm thấy cô đơn nên rất mừng khi có bạn cũ gọi tới.
– “Hi hi… Cầu may thôi. Gọi mấy người khác nhưng họ không giữ số cũ… May là còn có Oanh… Mình xuống Cao lãnh làm việc… Liên lạc được với bạn thì tốt quá.” Chi hớn hở khi liên lạc được bạn củ, như vậy cảm thấy bớt cô đơn.
– “Vậy sao? Chi xuống Cao lãnh làm việc? Chi đang ở đâu? Chiều nay ra ngoài, hai đứa mình đi ăn cơm. Lâu quá rồi không gặp… Có nhiều chuyện để nói.” Đang buồn, nghe bạn cũ xuống cao lãnh làm việc, Oanh cảm thấy phấn khởi, ít ra có người để tâm sự.
– “Ừm… Để mình tới khách sạn trước rồi gọi cho Oanh sau…” Chi cũng rất hí hửng khi nghe Oanh rủ cùng nhau đi ăn cơm… Liền nhận lời.
– “Tới khách sạn? Hay là tới nhà mình đi… Mình đang ở một mình. Chi tới ở cho vui…” Oanh chợt nghỉ…”Mình đang ở một mình, hay là mời Kim Chi tới ở chung? Vừa có bạn vừa có thêm thu nhập trong lúc ngặt nghèo”. Bởi vậy nhanh miệng.
– “Vậy sao? Vậy thì tốt quá… Mình còn đang định ở khách sạn vài ngày trong khi tìm chỗ mướn nhà… Hi hi… Nếu bạn không thấy phiền… hay là cho mình “se” (share) nha.
– Hi hi… Phiền cái gì chứ… Mình ra đón Oanh ở bến xe nha…
– “Vậy thì tốt quá… Lát gặp…” Chi cúp máy… mỉm cười… Nàng thấy một chân trời mới…
Oanh cũng mừng rỡ… Một cuộc sống mới sắp bắt đầu.
•Cần Thơ.
– “Nancy. Xem ra chiếc xe giường nằm mai mốt cũng không đủ nha… Phải gấp đôi mới được”. Nhìn chúng nữ quây quần… Đức chợt nhớ một chiếc xe bus giường nằm hình như là không đủ.
– “Như vậy còn chưa đủ sao?” Ngọc Như ngạc nhiên.
– Mỗi người sinh một đứa cũng không đủ chứ đừng nói sanh hai sanh ba đứa… Có phải không?
– “Hi hi… Ha ha…”Mọi người cười ồ lên… Ngọc Như lườm, nàng nghỉ bụng: ” Không muốn làm heo nái đâu à… một đứa được rồi.”
– “Đừng lo… Em đã order một chiếc… Như vậy đủ rồi chứ gì…”Mỹ Chi nói… Tuy mới cấn thai nhưng nhìn Nancy bên cạnh em bé… Nàng rất hâm mộ, nôn nóng, nên thấy gì tiện lợi hữu ích cho tương lai là làm.
– “Wow… Mỹ Chi… Em thật là biết lo xa,” Đức nịnh.
– “Đừng nịnh em…” Mỹ Chi lườm. Bây giờ ba chị em nàng cùng với ba chị em Nancy coi như là cùng một khối vì vậy nói chuyện rất cởi mở và thân thiết, ngay cả với Thu Tâm, Thu Hà… Tất cả hình như đều lấy hắn làm trọng tâm.
– Hi hi… Thiệt đó mà, nhưng nịnh một chút cũng đâu có sao…
– “Cái miệng ba hoa” Chúng nữ liếc hắn ra vẻ “chán ghét” nhưng trong lòng rất thích nghe, ngày nào không nghe hắn nịnh bợ mình và câu thì cảm thấy nhạt nhẽo.
– “Hoàng Bích Trâm có liên lạc với anh không?” Nancy đột nhiên hỏi.
– Hoàng Bích Trâm? Là ai vậy… À nhớ rồi, là bà Thiếu Tướng gì đó hả?
– “Thiếu tướng của Cục C03… Cái gì là “Bà” chứ… nghe sao giống Bà nội hay Bà ngoại vậy… Người ta còn trẻ mà.” Mỹ Kiều lườm… trách.
– “Vậy sao… Ha ha… Thây kệ đi. Lần trước đã nói rõ rồi mà. Còn tìm anh làm gì… À, nói tới mới nói nha… Thiếu tướng này chắc cũng có lai lịch. Hình như rất quen em hả Nancy. Em làm sao quen cô ta vậy? Ouf… không chứ hả? Tình địch củ?” Hắn nghỉ biết đâu trước đây Nancy và Bích Trâm này tranh gianh Lý Gia Thành nên buột miệng nói.
– “Anh nói tới đâu rồi… Hoàng Bích Trâm là “lezbēən” (lesbian)… Cô ta là con gái của chủ tịch Quốc Hội…” Nancy “oán giận”, nếu không ẩm con trong tay, nàng có lẽ đã đá hắn một cái…
– “Hả? Vậy sao? OH my god!!! Đừng cho mụ ta tới đây nhe…”Đức sửng sốt… Ở đây nhiều đàn bà, ai cũng đẹp bá cháy. Biết đâu con mụ này? Á đù… Biết đâu con mụ này rấp tâm muốn “bắn sẽ” người của mình?
– “Anh thật là bậy bạ mà… Nghỉ như vậy mà cũng nghỉ được…”Thu Hà cười mắng.
– Em cũng chỉ nghe người ta nói thôi, hơn nữa cho tới bây giờ, băm mấy rồi vẫn chưa thấy cô ta cặp kè.
– “Là như vậy chứ còn cái gì nữa. Băm mấy rồi mà chưa cặp kè tất nhiên là có vấn đề, còn không phải là thứ đó sao? Chà chà. Thôi đúng rồi, còn có hai người kia kè kè bên cạnh nữa… bảo đảm một trăm phần trăm luôn á.” Đức kết luận.
– “Hi hi… Anh sợ cái gì chứ… Cho dù cô ta là thứ đó… Nhưng tụi em không phải mà… Nà… uống miếng nước đi, cho thấm giọng” Vịnh Hà đưa lon bia lạnh tới. Chúng nữ thầm cười trộm, thì ra hắn cũng biết ghen đấy nhưng thật tức cười, ghen với đàn bà.
Ngay lúc này, bà ngoại của bé Thu Sương đi vào…
– Đức à… Có người tới tìm con… Là ba cô ngày hôm qua đó.
– “Cái gì? Nà… nà… Thấy chưa… Người tốt không tới… Người không tốt thì tới… Không tiếp” Đức phát tay.
– “Coi họ nói gì… Mời họ vào đi bác…”Nancy mỉm cười.
– “Các em lên lầu đi. Ở đây làm gì…” Đức hầm hơi… Không biết con mụ đồng tinh nữ này tới đây làm gì… chẳng lẽ có ý đồ “dê” đàn bà của mình?
– “Đúng đó… Các em lui ra đi… Để Mỹ Chi ở đây được rồi…” Không biết có đúng hay không nhưng khi nghe Nancy nói Thiếu tướng Hoành Bích Trâm là đồng tính nữ. Chúng nữ dĩ nhiên không chút “hứng thú” với loại người này nên chuồn êm lên lầu.
– “Thật là vậy hả chị?” Mỹ Chi tò mò… Hôm trước có gặp qua, nàng thấy Hoàng Bích Trâm là một mỹ nữ tìm hắn nên không hài lòng. Bây giờ thì không cần lo nữa rồi. Người này chỉ thích đàn bà… Aiz… Sao Nancy giữ mình lại vậy cà?
– “Hi hi… Cũng chưa chắc… Trước kia nghe đồn nhưng rất có thể lắm… Băm mấy rồi chưa cặp với đàn ông…” Nancy cười đáp. Nhưng chuyện này nàng không muốn biết. Chuyện nàng quan tâm là Hoàng Bích Trâm này tìm hắn để làm gì. Hình như sự việc không tầm thường.
Đức cũng đang thắc mắc… Hôm trước đã nói rồi, hôm nay trở lại tất nhiên là có chuyện quan trọng… Con mụ này liên quan gì tới Nguyễn văn Đồng?
– “Các vị… Một lần nữa… Xin lỗi đã quấy rầy” Hoàng Bích Trâm cùng hai thuộc hạ trong trang phục OL nhìn thiệt mát con mắt, nhưng Đức nhìn vô cùng chướng mắt. Mà một khi thấy chướng mắt là nói chuyện rất không khách sáo.
– Cô biết vậy thì tốt rồi… Có chuyện gì… nói đi.
– “Hi hi… Anh thật là… Ba vị Mời ngồi…” Mỹ Chi lườm hắn rồi thay mặt Nancy mời ba người Bích Trâm ngồi. Một cách gián tiếp bắt đầu chính thức giới thiệu bên ngoài nàng là số “2”.
– Cảm ơn… Bích Trâm có chút sửng sốt… Tên này hình như vừa ăn thuốc nổ thì phải? Tuy vậy nàng vẫn điềm tĩnh… Ngồi xuống. Hai tùy tùng Thanh Phượng và Phương Trang nhíu mày, có chút không hài lòng nhưng thấy Thủ trưởng không nói gì, cả hai cũng làm thinh.
– “Xin lỗi nha… Anh ấy có chút chuyện không được vui…” Nancy khách sáo.
– “Như vầy nha… Để tôi thẳng thắng một chút. Nếu các vị còn có ý định khuyên tôi tạm thời bỏ qua chuyện của Nguyễn văn Đồng qua một bên thì không cần phải nói nữa. Câu trả lời là không thể được.” Đức sẵn giọng.
– “Anh đừng nóng, nghe tôi nói đã. Hôm qua cũng là vì bất đắc dĩ. Xin lỗi nha. Thật ra cũng là vì sợ bức mây động rừng và sự tuyệt mật của vấn đề nên mới nói như vậy.” Bích Trâm nhẹ nhàng giải thích.
– “Bức mây động rừng?”Nancy nhìn Mỹ Chi, cả hai nhìn nhau, nhíu mày. Đức nghi hoặc.
– Đúng vậy, Cái mà anh thấy ở Trưởng ban Đồng chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm. Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đến tổ chức buôn lậu quốc tế, liên hệ rất lớn nên đang đặc biệt theo dõi…
– “Cô sợ rằng chuyện tôi làm ảnh hưởng đến chuyện của cô à. Vậy thì cô lầm rồi, nói đúng ra là tôi chỉ điều tra công ty Hồng Ngọc. Nguyễn văn Đồng, theo tôi được biết ông ta không có liên quan gì với công ty này.” Đức cướp lời.
– “Chuyện có chuyện lớn, có chuyện nhỏ. Chủ tịch Đức, xin anh hãy nghỉ cho đại cuộc.” Thấy hắn quanh co nhưng chủ yếu là từ chối yêu cầu của Thủ trưởng nên Thanh Phượng xen vào.
– Ý của đại tá là chuyện của tôi so với chuyện của các vị thì nhỏ xíu xìu xiu…
– “Anh không thấy như vậy sao?” Bích Trâm vặn hỏi.
– “Ha ha… Tôi thì thấy như vầy, một khi phá tan tổ chức buôn lậu quốc tế thì các người lập được thành tích vang dội. Cô thì lên Trung tướng, còn hai vị này sẽ là Thiếu tướng… Đúng là chuyện lớn.” Đức nói móc.
– “Anh đừng lấy bụng ta suy bụng người.” Bích Trâm “đá xéo” trở lại… Nàng căm tức khi hắn nghỉ là nàng chỉ vì muốn lập công.
– “Tại sao? Tôi thấy lời anh ấy nói rất có lý mà…” Miệng mỉm cười, nhưng lòng không cười, Mỹ Chi xen vào.
– Tôi đã cân nhắc lắm rồi… Việc tôi và việc của cô không dính líu gì với nhau. Tôi thấy rõ cô muốn bắt Nguyễn văn Đồng và đồng bọn ra trước pháp luật, việc này không liên quan tới tôi. Tôi chỉ muốn truy cứu trách nhiệm của Công ty Hồng Ngọc. Cho nên tôi thấy chúng ta không cùng mục đích. Hai chuyện hoàn toàn khác nhau…
– “Chủ tịch Đức, tôi thấy hình như anh có thành kiến với chúng tôi… Có phải có hiểu lầm gì không?” Bích Trâm tỏ vẻ bất mãn, nàng đã chịu giải thích lý do nhưng tên này vẫn ngoan cố, Bích Trâm không biết có phải vì ân oán mà xưa kia mà Nancy “thọc gậy bánh xe?”. Vì vậy đưa mắt nhìn Nancy nghi hoặc.
– Hi hi… Tôi đã nói rồi… Chuyện anh ấy, tôi không xen vào. Các người cứ ngồi từ từ nói chuyện đi ha… Nàng ẩm nhóc Thịnh vào nhà trong.
– “Chủ tịch Đức… Tôi biết anh bận tâm về mấy công trình bã đậu của Công ty Hồng Ngọc… Như vầy đi, chỉ cần anh tạm thời bỏ qua chuyện này, khi xong chuyện, một phần tài sản bất chính của Nguyễn Văn Đồng sẽ được trích ra để sửa chữa công trình… anh thấy thế nào?” Bích Trâm đề nghị.
– “Ha ha… Không thể nói bằng miệng đâu nha… Phải có văn bản đàng hoàng đó”… Đức đắc ý… Hắn đang chờ chính là câu này.
– “Không thành vấn đề” Bích Trâm gật đầu.
– Được. Tôi hứa với cô… Tôi không đụng tới Nguyễn Văn Đồng… Nhưng tôi phải thu mua công ty Hồng Ngọc.
– Được, cứ quyết định như vậy… Chỉ cần anh không đá động gì tới Trưởng ban Đồng và chính văn phòng Diệp là được…
– Thời hạn bao lâu? Phải có thời hạn chứ?
– Không lâu đâu… Nhưng tôi không biết chinh xác là khi nào.
– Khẳng định?
– Khẳng định.
– Ha ha… Mỹ Chi… rót nước cho khách… Em thật là, Khách tới nhà mà không rót nước… Các vị… ha ha… Xin lỗi nha… Ừm… Có hai người bên cạnh của Trưởng ban Đồng… Phải rồi. Một người tên là Hải Yến, một người tên là Lan Anh. Hai người này là người của cô hả?
… Im lặng…
– Ha ha… Cô không nói tôi cũng biết mà… Chỉ có họ nằm vùng nên cô mới biết tôi muốn gì. Có phải không…
– “Chủ tịch Đức… Anh thật thông minh và lợi hại hơn tôi tưởng” Bích Trâm mỉm cười nhưng trong ánh mắt có vẻ căm tức. Lần đầu đấu trí bị hắn chiếm thượng phong. – “Đừng vội mừng… Chừ coi” Nàng thầm nghỉ sau này sẽ dạy cho hắn một bài học đích đáng.
– “Hi hi… quá khen… quá khen… Cô cũng thông minh lắm nhưng kém tôi chút xíu…” Mỹ Chi bên cạnh cúi mặt, hai vai nàng run run, mặt đỏ ửng vì cố nín cười.
– “Đức Chủ tịch thật không biết khiêm nhường, Bích Trâm tôi hôm nay thiệt mở rộng tầm mắt… Anh biết tôi phục anh nhất ở điểm gì không?” Bích Trâm đột nhiên mỉm cười… Nụ cười của “Xà mỹ nhân”.
– Hi hi… Biết chứ.
– “Ụa… Vậy sao? Nói thử nghe… Tôi phục anh ở điểm gì”Nét mặt của Bích Trâm trở nên quyến rũ, phong tình vạn chủng.
– Như vầy đi… Mình đánh cuộc nha… Nếu tôi nói đúng thì phải có thưởng… Cô dám không?
– Anh chắc chắn đoán trúng sao?
– Vậy cô có dám không?
Hai người đấu khẩu, khiêu khích qua lại không ai nhường ai… Bây giờ trong phòng khách các mỹ nữ được Mỹ Chi kêu đến coi màn kịch “Long Phụng giao thủ”…
– Được thôi… đánh cược thì đánh cược… Nếu anh nói đúng… Chuyện Trưởng ban Đồng… Tôi nghe lời anh… Ngược lại… nếu anh thua… Anh nghe lời tôi chỉ huy… Sao hả… Vậy được chưa?
– Vậy à… Vậy cũng được đó… Không được nuốt lời nha.
– Anh yên tâm… Hoàng Bích Trâm này chưa bao giờ nuốt lời… Nói đi. Tôi phục anh nhất ở điểm gì?
– He he… Khoan đã… đừng vội mà… Nà… Để cho công bằng, đây là một tờ giấy… Cô ghi câu trả lời trên tờ giấy… Xếp lại bỏ trong cái hộp… Sau khi tôi nói thì mình mở ra coi tôi nói có đúng không… He he he… Công bằng phải không?
– “Được…” Bích Trâm cầm giấy viết ý nghỉ của mình… Mọi người thích thú hồi hộp chờ kết quả.
– “Viết xong rồi… Không cần hộp đâu… Nói đi” Bích Trâm cầm giấy xếp lại… để trên bàn… Nàng cũng muốn biết tên này “thần thông quảng đại” cỡ nào… Nàng không tin hắn có thể đọc được tư tưởng của người khác? Giỡn hoài…
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người hắn… Ngay cả những người đàn bà của hắn, chưa hề nghe hắn nói biết thuật “đọc tư tưởng” người khác nha… Thắng thua không thành vấn đề, đâu có chết ai đâu mà sợ… Trò chơi thật kích thích.
– Ha ha… Có phải cô viết…”Trơ trẽn. Bỉ ổi” hay không vậy?
– Anh… anh… Mặt Hoàng Bích Trâm trắng bệch… Nhìn nét mặt nàng, ai cũng đoán được kết quả…
Đúng vậy… Thiếu tướng Hoành Bích Trâm thua cuộc rồi…”Nàng viết “Tôi phục anh ở chỗ chưa thấy ai “Trơ trẽn và Bỉ ổi” bằng anh.
– He he… Cô thua rồi…
Nhìn nét mặt nàng. Hắn biết mình đã thắng… Không thắng sao được… Đàn bà có học với cấp bậc Thiếu tướng như con mụ đồng tín nữ này mỗi lần căm tức đàn ông thì đâu có mắng chửi “Đụ mẹ” với “đéo bà”… Chỉ vòng vòng mấy câu Bỉ ổi, trơ trẽn hoặc vô liêm sỉ… Hắc hắc hắc…