Phần 9
Hoàng đại ca hít một hơi khí lạnh… Bọn đàn em hắn hai mắt mở lớn…
– “Hưng huynh đệ… nói rõ chút đi…” Mặt Hoàng đại ca vô cùng nghiêm túc…
– “Ha ha… Là như vầy… Có một phái đoàn cứu trợ trong vòng 2 hoặc 3 tuần nữa từ Cần Thơ đến đây… Xôm trò lắm đó… Tôi tính rồi… Số tiền tươi mà đám này mang theo sẽ không dưới 100 tỷ… Chừng đó… chúng ta nội ứng ngoại hợp… Không khó đâu… Hoàng đại ca… anh nghỉ có đúng không?” Hưng đắc ý nói…
– “Cướp?” Đạt… Một gã thân tín của Hoàng lão đại buột miệng hỏi…
– “Ha ha… Còn tùy… nhưng nếu trộm được thì trộm… Trộm không được thì cướp…” Hưng cười đáp… nét mặt không chút nào giống một Phó Chủ tịch thành phố… mà là giống tay anh chị nhiều hơn.
– “Xem ra… Chủ tịch Hưng đã có kế hoạch hết rồi… Chủ tịch Hưng là người trí thức… kế hoạch chắc chắn là hoàn hảo… Có thể tiết lộ một chút… tụi này lắng nghe.” Hoàng lão đại nheo mắt… trịnh trọng nói…
– Chỉ là ý nghỉ sơ bộ thôi… tôi nói ra để mọi người cùng bàn thảo… Bọn họ từ ngoài tới… dĩ nhiên Tỉnh phải cho người phối họp rồi… Phải không… Vậy mình gài người vào…
– Chủ tịch Hưng… 100 tỷ… cho dù trộm hay cướp cũng không dễ di chuyển số tiền này… Bọn họ sẽ cho nhiều người canh giữ nghiêm ngặt… minh không thể mua chuộc hết đâu…
– Hắc hắc… điểm này tôi đã có nghỉ qua… anh nói đúng… mình không thể mua chuộc hết… nhưng dù có thể mua chuộc hết cũng không nên… Bớt một người biết sẽ tăng thêm một phần an toàn…
– Vậy anh có toan tính gì?
– Trên tỉnh giao cái vụ này cho Bí thư Thái Điệp… Con mụ này giao cho thằng chồng hờ Lý Quốc Hiệp… Chúng ta bắt tay từ thằng này…
– Mua chuộc? Hắn chịu sao?
– Hắc hắc… không phải là mua chuộc… mình chỉ cần gài người bên cạnh thằng này… Chỉ cần biết tiền bọn kia mang ra để ở nơi nào… Sau đó gây mê tụi bảo vệ… Sau đó mình xông vào… Chỉ cần tối đa hai tiếng đồng hồ là đủ rồi… Anh thấy sao?
– Nghe suôn sẻ đó… nhưng mà cái thằng… ừm hắn tên gì… à nhớ rồi… Lý Quốc Hiệp gì đó… Cài người bên cạnh hắn… không dễ nha Hưng Chủ tịch…
– Hắc hắc… Hoàng lão đại… anh chưa biết đó thôi… Ai thì tui không chắc nhưng cái thằng Lý Quốc Hiệp này hả… Chỉ cần anh đưa cho hắn một cái lồn thơm thì mã cha mười tám đời tổ tông nó… Nó cũng đào xới lên nếu anh muốn… Yên chí đi… Chuyện này chắc 100 phần dầu luôn…
– Hắc hắc… Vậy cứ theo ý anh mà làm… hắc hắc… Bây giờ… Mất lòng trước được lòng sau… mình chia sao đây?
– Đồng đều… Năm – Năm…
– “Năm – năm? Không được đâu Hưng huynh đệ… làm cái vụ này cũng cần nhiều nhân thủ… Bảy – ba… anh ba… tôi bảy…” Hoàng lão đại lắc đầu…
– “Hoàng lão đại… Anh không biết đó thôi… chuyện này phong hiểm cũng lớn lắm… Tôi trước hết phải hy sinh con “ghệ” của tôi đấy… Muốn tới gần thằng kia… cũng phải có người cởi quần cho nó đụ mà… có phải không?
– “Nếu anh đã nói như vậy… thôi được… mỗi người nhường một bước… Sáu – Bốn… Anh bốn tôi sáu… Hưng huynh đệ… Đây là giá chót… Nếu Hưng huynh đệ không đồng ý thì quên đi…” Hoàng lão đại nghiêm túc nói… Mặt hắn đanh lại… biểu lộ sự cứng rắn…
– “Được, Cứ quyết định như vậy… Anh sáu. Tôi bốn… nà cạn… Hợp tác vui vẻ…” Hưng nâng ly uống… Bọn Hoàng lão đại cũng cầm ly hăng hái uống ừng ực…
– “Hưng huynh đệ… hy sinh lớn ha… Con “ghệ” của Hưng huynh đệ chắc là bá cháy lắm?” Hoàng đại ca nhìn Hưng với ánh mắt mờ ám…
– “Hắc hắc… Có phải nghe nói rồi cảm thấy hứng thú không? Ừm… chậm chậm đi để tui sắp xếp cho… hắc hắc… Cô ta thổi sắc – xô hết xẩy…” Hưng híp mắt cười dâm đãng nói…
– “Ha ha… Vậy cảm ơn trước nha… nà cạn… Hợp tác vui vẻ…” Hoàng lão đại một lần nữa nâng ly…
– Hợp tác vui vẻ…
…
Tuy Nancy có nói… anh làm sao cũng được… miễn em luôn là số “1”… Nàng nói vậy nhưng người nghe phải biết điều… Về nhà phải siêng năng mới được… và khi làm việc phải có bài bản đàng hoàng… Anh đi ra ngoài “xã giao” về lăn ra ngủ khì… nhất định là không ổn…
Không ổn là đối với ai kìa… Đối với Đức ca không thành vấn đề… cặc của Đức ca lúc nào cũng trong tình trạng “thiết quân luật”… sẵn sàng “nã pháo”… Hắn thuộc loại người chỉ sợ không có lồn… Nếu có lồn thì bao nhiêu cũng “phơ” được hết… miễn là lồn bá cháy chứ không phải lồn bá vơ là được… Hắn trời sanh dị bẩm… cặc bự đụ dai và hình như đụ không biết mệt… chỉ cần ngửi được mùi đàn bà… cặc liền ngóc đầu…
Tâm lý muốn đụ của đàn bà… Đức ca cũng rành sáu câu vọng cổ… Ví vậy khi ba chị em Nancy nói “em mệt” hay gì gì đi nữa… hắn cứ chúi mồm vào… Hai tay xào tung lên khắp nơi… tận dụng hết mọi ngón nghề… Lúc này đã trải qua không biết bao nhiêu lần “nhất long tam phụng” rồi… nào ba chị em Nancy… nào với bộ ba… Trưởng Ban My… Chị Tư… Dì Hường… Ba chị em Mỹ Chi…
Vì vậy kinh nghiệm có thừa… Nancy, Kiều Nha, Kiều Chinh sức có hạn… bụng đang bự mà… di nhiên là không được như bình thường… Hắn nắc “chưa tới bến” thì phải ngừng lại… bị “đuổi” ra ngoài… Đi tìm người khác đi…
Đức lang thang ra ngoài dạo mát… gần nữa đêm… mọi người đã ngủ… Đang suy nghĩ không biết nên vào “phiền” Thu tâm hay Phương Anh… Chợt có giọng nói vọng tới từ sau lưng…
– “Anh chưa ngủ à… Ở đây làm gì?” Hắn quay lại… Thu Hà đang nhìn hắn cười mỉm chi…
– Ha ha… Em cũng chưa ngủ mà… Bé Thu Sương sao rồi? Bác gái khỏe chứ?
– “Mẹ em không có gì… Thu Sương sắp đi nhà trẻ… Để có dịp làm quen với bạn mới…” Thu Hà hài lòng nói…
Bà ngoại Thu Sương rất thích ở nơi này… Cả nhà nàng coi như nhận Cần thơ này làm “quê hương”… đời sống ổn định… Nhiều lần nàng muốn dọn ra ngoài nhưng Nancy cản lại… Ở đây coi như một đại gia đình… Đây là điều Thu Hà cần nhất… một đại gia đinh…
– “Hi hi… Em có nghỉ cũng đã tới lúc sanh cho Thu Sương đứa em rồi không… Một mình nó cũng buồn…”Đức cầm tay Thu Hà… dụ… Hắn đang nghỉ đêm khuya thanh vắng… phong cảnh hữu tình… nhớ lần trước “phập”Phương Anh dưới gốc cây dừa…
– “Ngoài này không được… muốn gì vào phòng em…” Thu Hà cũng động tình nhưng ngại… ngoài trời như vầy… có ai thấy thì sao…
– “Theo anh… Sợ cái gì…” Hắn nắm tay nàng đi đến cuối khu vườn… Nơi đó thiếu ánh đèn… khá tối tăm giữa một đêm không trăng không sao… Cặc hắn dựng đứng rồi… Thu Hà cũng bạo lắm… Đã có lần nàng “cưỡi” hắn trong bệnh viện ở Đồng Tháp… Thấy hắn hối hả kéo tay… nàng “nóng” lên… bước nhanh theo… Vừa đến góc tối… Hắn không chậm một giây lột phăng chiếc áo ngủ của nàng… Trên người nàng chỉ có quần lót… Cặp vú trắng ngần lồ lộ… hắn ngoạm lấy đầu ti. Tay nàng cũng nhanh chóng tìm cặc hắn vuốt ve… Cả hai hôn hít… sờ mó lẫn nhau trong hơi thở hổn hển…
Nàng ngồi xuống tay cầm cặc hắn ngậm vào… một tay hắn vịn mái tóc nàng hỗ trợ… tay kia bóp hết vú này sang vú nọ… Hắn đứng khom người, nàng bú mút… Được một hồi lâu nàng đứng chổng khu cho hắn bú liếm… Hai người cứ thay đổi vị trí hai ba lần… Mải mê hành sự…
Người Thu Hà như không có xương… Nàng gập người xuống… mông đưa ra sau cho hắn đút vào… hai tay hắn cầm lấy hai tay nàng làm điểm tựa kéo nàng sát vào… nắc bạo…
…
Một giông nước ấm bắn vào người nàng… hắn vẫn nắc không ngừng…
“Bành bạch… bành bạch… bành bạch”
– “Thu Sương năm tới có em rồi… anh bảo đảm với em” Đức hứa hẹn…
– “Sao cũng được… nhưng anh phải có trách nhiệm đấy…”Thu Hà nũng nịu… mặt đầy xuân tinh…
– “Hi hi… anh độc quyền khai thác dó nha…” hắn đưa tay sờ giữa hai đùi nàng… Nơi đó ướt đẫm… lầy lội… hắn bắn nhiều quá nên tràn ra ngoài…
– “Có tin em đá cho dập không… Anh nghỉ em lăng loàn hả?” Thu Hà nóng giận…
– Ha ha… Sorry cưng… ha ha… sorry… Hắn kề tai nàng rù rì…
– “Không làm… hôm nay đừng hòng… Coi như trừng phạt cái tội nói bậy nói bạ…”Thu Hà trừng mắt… nhưng hắn dai như đỉa… Cuối cùng cũng thấy “tội”… quỳ xuống cầm cặc hắn liếm sạch đầu cặc…
…
Tan cuộc… Hai người rời đi… Vài phút sau một bóng người cúi đầu vội vã chạy đi… đâm sầm vào một người đang đi ngược hướng…
– Ây da… Ngọc Như… em làm gì như ma đuổi vậy?
– “Xin lỗi chị Kim Chi… em… em đi về phòng ngủ…” Ngọc Như hai má đỏ bừng… chạy như ma đuổi…
– “Chắc con nhỏ này cũng “mãn nhãn” rồi…” Kim Chi hai má đỏ bừng… cảm giác giữa hai chân ươn ướt…
…
Sáng hôm nay bọn 4 người do Thu Tâm cầm đầu có chuyến bay lúc 11 giờ… Vừa hơn 6 giờ sáng trong phòng bếp của căn biệt thự đã vô cùng náo nhiệt… Đức lão bản muốn tóm lược công tác thêm một lần cho mọi người… vì có vài sự thay đổi…
– Các mỹ nữ… ha ha… Kế hoạch lần này có chút thay đổi… Là như vầy…
… Hôm nay… Thu Tâm. Xuân Mai, Kim Chi, Mai Thảo… Là nhóm đầu tiên xuất phát… Nhiệm vụ của các người là nhanh chóng mướn một biệt thự… thiết lập trạm công nghệ Thông tin…
… Khoảng một tuần sau… Tôi sẽ dẫn đầu nhóm thứ hai cùng với mọi thứ… và tiền… – Khi Đức nói đến chữ…
“Tiền”… Hắn đưa hai tay làm dấu ngoặc kép… miệng mỉm cười… gian trá…
– “Nhìn anh cười gian… chắc là có âm mưu quỷ quái gì rồi” Nancy cười…
– Ha ha… Đúng vậy… Em cho gắn thiết bị theo dõi trong thùng đựng tiền… Tốt đó… nhưng chưa hoàn hảo… Bà xã à… Mấy cái chuyện điều binh khiển tướng thì em giỏi nhưng chuyện đối phó với bọn trộm cướp… haha… Em không bằng anh đâu…
Nancy nghe hắn kêu minh là “Bà xã”… mặt ửng hồng… Hai mắt long lanh… lòng ngọt ngào…
“Đừng làm phách đi…” Bản tính trẻ con… hay cà nanh… Kiều Nga. Trong lòng không thoải mái… nghỉ thầm “sao hắn không kêu minh “Bà xã” vậy…
– “Ây ui… anh nào dám làm phách chứ… Chuyện khác không bằng ba bà xã của anh nhưng chuyện mánh mun gian xảo… hắc hắc… các cưng phải bái anh làm sư phụ mới đúng…” Đức nhanh trí nhận ra “họa lớn” gần kề nên nhanh chóng ” điều chỉnh…” trình độ nịnh đầm của mình…
Kiều Chinh cũng đang “hậm hực”… nghe hắn nói… mát lòng mát dạ… Tủm tỉm cười… Nancy biết tính “nhỏ mọn” của hai đứa em… mỉm cười nhẹ lắc đầu…
– Lúc đầu nghỉ sẽ không có gì rắc rối… Nên Chia làm hai nhóm… nhưng Nancy bà xã đại nhân nói rất có lý… Ừm… tui nói ra để mọi người cùng suy nghĩ… cho ý kiến ha… thay vì để tiền chúng ta để giấy… thay vì là 20 thùng tiền… sẽ là 20 thùng giấy…
– “Không hiểu anh muốn làm gì…” Thục Linh nói… nhưng so với mấy lần trước, thái độ “ngoan ngoãn” hơn nhiều…
Không chỉ riêng Thục Linh… Nhiều ánh mắt mơ hồ cũng đang nhìn hắn…
– Không hiểu hả? OK… vậy nói từ từ… ừm… Đặt ví dụ ha… Với số tiền lớn như vậy… Nếu là tôi muốn trộm hoặc cướp… Tôi sẽ tự đặt hai câu hỏi… Thứ nhất… Khi nào sẽ hành động? Thứ hai hành động như thế nào?
Nói tới đây… hắn dừng một chút… đảo mắt nhìn quanh… thấy không ai nói gì nên nói tiếp…
– Câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất là Càng sớm càng tốt… Tại sao? Đơn giản thôi… Tiền là để cứu trợ… như vậy chậm một ngày… sẽ vơi đi một ít… Có phải không? Cho nên nếu có ai đó muốn ra tay… họ sẽ ra tay trong thời gian sớm nhất… Sao hả? Có lý chứ?
… – “Nói tiếp đi…” Mai Thảo hối…
– OK… Nếu hành động… Họ hành động như thế nào? Ha ha… Không biết. Vì không đoán ra… nhưng không quan trọng… cướp cũng được… trộm cũng được… chúng ta cứ để chúng thành công… nói trắng ra là ha ha… hỗ trợ một chút… Đâu có mất mát cái gì chứ… Giấy thôi mà…
– “Oh oh… hiểu rồi… anh thiệt thâm độc.” Thục Linh rúc cục đã “ngộ” ra thâm ý… Đức lão bản muốn giăng bẫy hốt trọn ổ…
– “Cái gì thâm độc chứ? Nói bậy nói bạ…” Đức trừng mắt nghỉ bụng…”bà cô này hôm kia dám đưa ngón giữa với minh… Mai này có dịp sẽ cho nàng này biết “cái thật” mới được… Chờ coi đi…”
– Vậy còn tiền thật thì sao?
– Ha ha… cứ bỏ vào túi bình thường âm thầm bảo vệ… Còn những thùng tiền giấy thì hoành tráng bảo vệ chặt chẽ… Cho họ có cảm giác đó là thứ mà họ muốn lấy…
– “Tốt… Vậy thì cứ làm như vậy… Có ai còn thắc mắc gì nữa không”? Nancy bây giờ mới lên tiếng… nàng hết sức hài lòng về “ông xã” của mình… Quả nhiên về gian trá… nàng không bằng hắn…
– Vậy không cần gắn thiết bị nữa có phải không?
– Không gắn làm sao tìm tới ổ… hỏi dư thừa… vậy mà cũng hỏi… Thục Linh… Hôm nay đầu cô hình như có vấn đề nha…
– “Anh…” Thục Linh tức vì bị “xài xể”… giáo huấn oan ức…
– Tiền sẽ được chia làm hai… Nhóm thứ ba sau nhóm thứ hai một hoặc hai ngày… Phương Anh, Thục Linh áp tải một kiện hàng tiền… Kế tiếp một hoặc hai ngày. Sau đó… Nhóm thứ 4 do chị em Mỹ Chi cùng với kiện hàng tiền thứ hai…
Hai kiện hàng tiền sẽ được đưa về Biệt thự của nhôm thứ nhất… nhưng người thì ở khách sạn…
– Sao hả? Có câu hỏi gì không? Nếu không thì giải tán… Các người đẹp… Tuần tới… Gặp nhau ở Hà Tĩnh…
… Chủ tịch Đức bận lắm… Hôm nay phải lên huyện ủy… Báo cáo công tác với Đồng Giao Bí Thư… Trước văn phòng đã không ít người ngồi…
– “Chào chị… Tôi đến xin gặp Bí Thư để báo cáo công tác… Nhờ chị thông truyền…” Chủ tịch Đức không phải là không biết phép tắc… Không phải muốn gặp Bí Thư là gặp đâu đấy… Phải lấy hẹn trước… Nhưng đó là ai kìa… tui không cần phải lấy hẹn…
– “Xin hỏi anh hẹn lúc mấy giờ?” Diệp mỉm cười… lễ độ hỏi… Nụ cười tuy không phải là nghiêng nước nghiêng thành nhưng má lúm đồng tiền khoe hàm răng khểnh dễ thương…
– “Ha ha… Không có hẹn…”
Thu Diệp gia cảnh bình thường… không tiền không thế… Lúc nộp đơn ứng tuyển vị trí Thư Ký cho Bí thư huyện ủy… Ai cũng nói nàng khùng… Ba má nàng cũng nghỉ con bé nhà mình có vấn đề… Bạn bè thì nghỉ con Diệp này không bình thường…
Ai dè Bí Thư Đồng Giao khác với người thường… Tự mình nhận đơn… tự mình phỏng vấn và tự mình đánh giá… Cuối cùng Đồng Giao chọn Thu Diệp… Một cô bé vừa tốt nghiệp đại học… gia thế thanh bần… Cả huyện Châu Thành ai cũng sửng sốt… Thời thế có phải thật sự đang thay đổi nên Huyện Châu Thành xuất hiện nhiều lãnh đạo tốt…
… Bởi vậy Diệp thư ký rất là nguyên tắc đấy… Thấy hắn trẻ hơn minh… không biết nguyên tắc… nghỉ hắn thiếu kinh nghiệm và đang làm việc cho lãnh đạo xã nào đó… nên lên giọng chỉ điểm với nét mặt vô cùng “chị hai”…
– Bí thư không phải muốn gặp là gặp đâu… Phải hẹn trước mới được… cậu là ai… thuộc đơn vị nào? Lãnh đạo là ai? Ê… Ê… tôi đang nói với cậu đó…
Diệp thư ký tốt bụng muốn chỉ điểm một chút… ai dè tên này không biết điều… nhỏ nhe răng cười… quay lưng bỏ đi… chẳng nói năng gì… Thiệt khó làm người tốt mà… không nghe thì thôi… cho cậu chờ dài cổ luôn… Thấy hắn đang nói di động… nàng bĩu môi…
Đức không phải là không “đếm xỉa” đến “cô bé” Thư ký này… Chỉ là ngay trong lúc Diệp “lên lớp” chỉ điểm… Di động reo lên… nên hắn rời đi đến một góc bắt máy… không để ý đến ánh mắt “bất thiện” của Thư Ký Diệp…
– “A lô… Anh đang ở đâu vậy?” Đồng Giao “ngán ngẫm” bọn người đến “báo cáo công tác”… Đều là những lời sáo rỗng… màu mè… không thực tế… Nàng đang nghỉ tới hắn…
Hôm qua nghe tin dưới xã đã xảy ra chuyện… Sau đó mặc dù nàng biết đâu đã vào đấy nhưng nàng vẫn lo lắng… Xảy ra chuyện lớn mà hắn không báo cáo… không biết hắn “chết” ở đâu rồi…
– Còn ở đâu nữa… trước văn phòng em… Nhưng Thư Ký em nói phải có hẹn mới được gặp… Nên anh phải chờ thôi… Coi bộ lâu à… hay là anh qua báo cáo công tác với Chủ tịch trước… quay lại đây sau…
– “Anh dám…” Đồng Giao “hầm hừ”… bước nhanh ra mở cửa… nhưng nhanh chóng giữ hình tượng nghiêm túc… quay trở lại bàn gọi điện thoại cho thư ký Diệp bên ngoài… Nàng chỉ nói một câu mời Chủ tịch Đức vào…
Diệp sửng sốt… nhìn trong danh sách của những người đang ngồi chờ để gặp Giao Bí thư… Không có ai tên Đức mà… Không lẽ là hắn? Không thể nào đâu… hắn trẻ như vậy… hình như nhỏ hơn thằng em minh…
– Chị Thư ký… Tôi có thể vào gặp Giao Bí thư được chưa?
– “Anh… Anh là Chủ tịch Đức?” Thư Ký Diệp kinh hãi… Nàng 24 tuổi được làm Thư ký cho Bí Thư huyện ủy đã là “ghê gớm” lắm rồi…
– Ha ha… Đúng vậy… Tôi là Trần Đức Chủ tịch xã Đông Phú.
– “Chủ tịch Đức… xin mời… Bí thư đang chờ anh…” Thái độ thay đổi 180… Diệp Thư ký dịu dàng… đi đến cửa gõ nhẹ… trước cặp mắt chưng hửng của nhiều người khác đang ngồi chờ… Chuyện gì đây… thằng này là ai? Hắn mới tới… ngồi chưa nóng đít…
– “Vào đi…” Tiếng Giao Bí thư vọng ra… Diệp mở cửa… đứng nép qua một bên nhường đường cho Đức bước vào…
Đức rất quy củ… mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn… Diệp châm trà xong bước ra ngoài… Khi cánh cửa vừa đóng… Hắn liền hiện nguyên hình là “Con dê chúa”…
– “Buông em ra… Sao anh nói đi tìm Thanh Nhã mà…” Đồng Giao làu bàu… Tuy nàng và Thanh Nhã là bạn thân… Có thể “chia” hắn nhưng không thích nghe hắn nói đi tìm Thanh Nhã trong khi nàng đang trông ngóng… mặc dù chỉ là nói chơi…
– Hi hi… là lỗi của anh… Sorry cưng…
Đang “bừng bừng” lửa giận. Nghe hắn gọi “cưng” một tiếng… Giao Bí Thư rụng rời chân tay… lòng như được uống mật ong…
Đàn bà là vậy… dễ bị dụ… nhất là đang muốn được ôm ấp… Nắm nay 29 tuổi… lần đầu tiên mới nếm được mùi trái cấm… trong lòng luôn vấn vương hương vị tuyệt vời… Hơn nữa… Lúc này tay chân hắn lanh lẹ… sờ mó lung tung… hắn sờ chỗ nào… chỗ đó như tê tái vậy… nàng chỉ biết gục mặt vào ngực hắn… Để hắn muốn làm gì thì làm… nhưng khi hắn vén váy… muốn kéo quần lót nàng xuống… Đồng Giao hoảng sợ đưa tay ngăn lại… mặc dù quần lót nàng đã rời vị trí… chùm lông mượt mà phơi bày…
– Không… không được… đây là văn phòng…
– “Sợ gì chứ… Anh khóa cửa rồi… mình đang họp mà… anh có nhiều chuyện báo cáo với lãnh đạo” Hắn vừa hôn hít vừa rù rì bên tai nàng… Ngực nàng phơi bày… cặp vú trắng ngần… hai nụ hoa hồng nhạt… Hắn ngậm bú mút như đứa trẻ bú sữa mẹ… Phía dưới… tay hắn chà sát lên gò mu tròn trịa… vuốt ve… xào tới xào lui chùm lông mềm mại…
Lúc này Giao Bí thư đã quên mình vừa nói gì rồi… ưỡn người đón nhận những cảm giác tuyệt vời do hai bàn tay và môi miệng hắn mang lại… Cái quần lót xanh nhạt đã được kéo ra… Đồng Giao dựa lưng vào tường… chân đứng… chân gác lên vai hắn… Vạt váy nàng che khuất… chỉ thấy đầu hắn nhấp nhô bên trong… và nàng thì đang nhắm nghiền hai mắt… cố kìm tiếng rên rỉ…
… Hắn đang bú Đồng Giao trong tư thế đứng và cũng sẽ đụ nàng trong tư thế này…
Lên mạng tìm tòi kiểu đụ nào mới lạ là chuyện hắn thích làm nhất… Gần đây mới khám phá ra vài “chiêu” rất thích hợp trong “du kích chiến”… Đồng Giao đúng là con sâu trong bụng hắn hay sao í… Hôm nay mặc váy… Quá tốt… quá tốt… Chỉ cần tuột cái quần xì ra ngoài… Vén cái váy lên là “sẵn sàng hưởng dụng”… Cũng như bây giờ… chỉ cần kéo cái quần lót ra là bú được rồi… Bú đã đời xong thì đứng lên đút vào dập…
Hắn say sưa bú… liếm… mút cái mồng đốc của Giao Bí thư kiểu này nàng làm sao chịu nổi… Trong người nàng có bao nhiêu dâm thủy cứ thế mà tuôn ra… gần như cạn kiệt… Tuy còn muốn bú liếm lâu hơn nữa nhưng Đức cũng biết chừng mực… hiểu lý lẽ… Hiện giờ ở bên ngoài… lắm người chờ gặp Đồng Giao để báo cáo công tác… Không thể để họ chờ quá lâu… Mình thì không sao nhưng phải nghỉ cho nàng mới được…
Hắn đứng lên… cặp một chân nàng qua eo mình… Đồng Giao vừa rồi được hắn bú liếm… tâm thần mê sảng… lưng dựa tường… hẩy người tới… Hắn cầm cặc rà tìm cửa động đút cặc vào… một phát tận đáy hang… Đồng Giao nấc lên một tiếng… hai tay nàng bấu chặt tay hắn…
Hắn ôm mông nàng… nắc… Hai tay Đồng Giao quàng qua cổ hắn… xiết mạnh hỗ trợ để hai người có thể hòa làm một…
Hơn nữa giờ sau… Đức tiếc nuối buông Giao Bí Thư ra… Hắn nắc còn chưa đã… nhưng phải ngừng thôi… Giao Bí thư được “phóng thích”… lui cui mặc lại quần lót… sắc mặt đầy xuân tinh… hờn giận tan biến hết rồi…
Bên ngoài… đám người ngồi chờ để gặp Giao Bí Thư… ai cũng thầm rủa mười mấy đời tổ tiên của thằng khốn kiếp kia… Hắn báo cáo gì lâu vậy? Bọn họ ai cũng không quá 10 phút mà… Có người mon men đến gần Thư Ký Diệp tìm hiểu… nghe xong liền tái mặt… Hèn chi… Nguyên do là đại danh đỉnh đỉnh của Chủ tịch xã Đông phú như sấm rền bên tai… Chỉ có người không biết “chết” là gì mới dám chọc hắn… Bởi vậy khi chưa biết thì oán giận… Nhưng khi biết rồi thì ai cũng kính cẩn an phận… chờ…
Chịu thôi… Chủ Tịch Đức là người làm việc lớn… dĩ nhiên là có nhiều chuyện để báo cáo rồi…
Từ Huyện ủy UBND huyện chỉ cách nhau vài trăm thước… nhưng không thể vì vậy mà ghé ngang được… Hôm nay phải ghé nhà Nhung thăm hỏi bà già vợ… Chuyên ghé qua UBND huyện phải tìm kế sách vẹn toàn… báo cáo Chủ tịch Thanh Nhã thì sẽ không yên thân với Phó Chủ tịch Quyên… Ngu thiệt… Lúc trước sao không nghĩ đến điểm này… bây giờ có vấn đề a…