Phần 89
– “Quả nhiên là kinh nghiệm đầy mình ha… Bởi vậy tôi nói với thằng Kiệt là cậu hết xẩy mà… Nà… Giúp anh em một chút… Aiz… Đang đau đầu đây…” Hào làm ra vẻ “thống khổ”.
– Wow… Tôi nói chơi thôi mà… Thì ra là vì đàn bà thiệt sao? Hiểu rồi… Có phải đi ăn vụng bị Ngọc Huệ bắt quả tang? Ha ha… Chuyện này tôi không giúp được đâu nha…
– He he… Không phải… Nà, tôi ngưỡng mộ cho nên lấy dượng làm gương để mà phấn đấu… He he… Chuyện là vầy… Tôi gần đây cảm thấy không hợp với Ngọc Huệ cho lắm… Cho nên muốn nhờ dượng giúp đỡ…
– “Giúp đỡ? Đại ca. Cái chuyện này tôi không có kinh nghiệm đâu à.” Đức sửng sốt… Nghỉ bụng: “Thằng anh vợ này cặp với con gái người ta bấy lâu, đụ chắc cũng banh xà rông hết rồi bây giờ mới nói là không hợp gu… Đúng là khi tình yêu hết hạn thì khốn nạn và bỉ ổi lên ngôi mà. Rõ ràng tên này là có máu Sở khanh… Nhưng mình giúp được cái gì đây?”
– Ậy… được mà… Dượng thông minh có nhiều phụ nữ như vậy… ha ha… chắc là có cách… Giúp đỡ đi mà… Tôi thật là hết cách…
– Tôi hiểu rồi… Có phải có người mới không? Wow… anh cũng dữ ha…
– “Hắc hắc… là học tập theo dượng thôi mà… Nà… Giúp đỡ đi… Dượng là tinh thánh… Chắc là có cách…”Hào tâng bốc…
– Sao không nói thẳng với cô ta… dễ dàng mà… Cứ nói hai người không hợp… game over… Vậy thì được rồi. Có vấn đề gì chứ?
– “Nói thì dễ ” Mặt Hào bí xị… Thật ra từ lúc ở ngoài Hà Tĩnh, Hào chợt thấy mình đang vì một đóa hoa thơm mà bỏ cả khu rừng nên đã bắt đầu có suy nghĩ. Gần đây được bổ nhiệm Phó Chủ Tịch huyện Cờ đỏ, hắn là con nhà giàu, trẻ tuổi đẹp trai lại là Phó Chủ tịch huyện, tương lai có thể nói là vô bờ bến vì vậy có không ít mỹ nữ mơn mởn đào tơ trong ủy ban liếc mắt đưa tình. Tuấn Hào không động lòng mới là lạ, từ đó mới nảy sinh ý tưởng người củ không đi làm sao có người mới được… Cho nên có ý đồ cho Ngọc Huệ chìm vào quên lãng nhưng không biết phải làm sao… Đột nhiên nói với Ngọc Huệ từ nay đường ai nấy đi thì hắn không dám, dây dưa thì không muốn. Sực nhớ em rể là “tình thánh” nên muốn vấn kế.
– Có gì khó chứ… hay là anh nói… cô ta hôi nách hoặc hôi miệng gì đó… Anh không chịu được nên chia tay… dễ ợt mà.
– Ây thôi đừng giỡn mà… nà… dượng là tình thánh… Làm chuyên viên gỡ rối tơ lòng còn được huống chi mấy chuyện nhỏ này.
– “Tình thánh? Chuyên viên gỡ rối tơ lòng?” Đức sửng sốt nghỉ bụng: “Thánh đụ thì đúng, Chuyên viên gỡ rối tơ lòng thì không dám, gỡ rối lông lồn thì còn nghe được.
– Sao hả dượng… he he… Giúp đỡ chút đi mà?
– “Thôi được… Nhưng cũng phải suy nghĩ chứ đại ca… bộ rặng là được sao…” Đức trề môi. Phát tay.
– “Hắc hắc… coi như hứa rồi đó nha… Chuyện con Huệ giao cho dượng ha… Ây… Thôi không nói nữa… Nhớ nha.” Đước hắn hứa. Hào mừng rỡ chạy mất biệt.
Tâm Đoan lên phòng tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm chờ… Nghe tiếng mở cửa, nàng nhắm mắt làm bộ ngủ…
– “Aiz… Chưa gì đã ngủ rồi sao? Vậy mình làm sao đây?” Thấy hai mí mắt Tâm Đoan giật giật, biết nàng giả đò ngủ. Đức cũng làm bộ “nằm yên”… Chưa được 5 phút hắn cảm giác một bàn tay luồn vào giữa hai đùi nắm “cổ gà”. Giọng Tâm Doan “oán giận” – Không muốn em nữa hả?
– Hi hi… Không phải đã ngủ rồi sao?
– “Ngủ cái gì chứ, em chờ anh mà… Anh hai nói cái gì mà sao lâu vậy?” Tâm Đoan vừa nói tay vừa mơn trớn… Tâm Đoan bây giờ và Tâm Đoan lúc trước đã hoàn toàn khác biệt, đã hiểu biết lắm rồi, tay nàng luồn vào quần, cầm cặc hắn vuốt ve.
– Hi hi… Chuyện đàn ông mà… đừng tò mò…
– Có nói không đây? Tâm Đoan bóp chặt “cổ gà” hăm dọa… Chẳng thà không nói thì thôi cứ làm thinh, cái này nói nàng “đừng tò mò”. Vậy thì càng khêu gợi tính tò mò của đàn bà.
– He he… Là như vầy… – Đức đem chuyện Tuấn Hào nhờ cậy nói ra.
– “Anh hai thật là… Anh đừng bắt chước anh hai đó nhe…”Tâm Đoan oán giận, thầm rủa Tuấn Hào, dạy hư đàn ông của nàng.
– Hi hi… Đừng lo… anh là người thế nào em biết mà… Ây… thôi đừng nói nữa… em nắm nó nãy giờ không được đâu à… Vậy là ngược đãi đó nha… Phải cưng chìu nó mới được…
Chưa dứt lời. Tâm Đoan đã trườn người xuống… Đức cảm giác đầu cặc mình được vùng không gian ấm áp ẩm ướt bao phủ lấy.
– “Ừ ừ… đúng đúng… Wow… Sâu vô chút nữa… Oh my God… So good.” Đức rên rỉ. Phía dưới, Tâm Đoan ra sức mút đầu cặc, liếm bìu dái… đầu gục gặc. Trải qua bao lần được hắn chỉ đạo…”Bắc cụ chân kinh” của nàng đã luyện được đến độ “lô hỏa thuần thanh” rồi…
– “Sao hả? Có thích không?” Sau một hồi “hì hục”ở dưới, Tâm Đoan trườn người lên, cặp vú nàng áp sát trên mình, Đức nổi da gà khi cảm giác được hai đầu vú chạm lên da mình. Hơi thở sát bên tai, nàng rù rì.
– “Tuyệt vời… Còn gì nữa hong vậy?” Sướng rên mé đìu hiu, hắn thều thào.
Thay vì trả lời, nàng ngồi lên, quay ngược đầu, kẹp đầu hắn giữa hai đùi từ từ nằm áp xuống. Một mùi vị thơm tho của một vùng ấm áp đầy ắp nước áp ngay mặt và một vùng ấm áp một lần nữa bao phủ lấy đầu cặc phía dưới.
Đức kê miệng mút mạnh… phía dưới Tâm Đoan mút mạnh, đầu cặc như muốn nổ tung ra. A ha… Thì ra Tâm Đoan cũng thích số “69” ha…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
“Thật là xấu hổ mà”… Tuyết Nga thống hận nguyền rủa… Nàng tuân thủ “tam tòng tứ đức”, một lòng trung thành, không ngờ chồng nàng lại có thể ngoại tình. Bấy lâu nay nàng tưởng Trương Tấn dũng là người gương mẫu… Ai dè cũng thuộc loại tham dâm hiếu sắc, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nàng vừa nguyền rủa, vừa lái xe, nàng không muốn về nhà. Bất chợt Nga sửng sốt khi nhận thấy mình vô tình chạy về hướng Cần Thơ.
– “Thây kệ. Nàng muốn biệt tích hai ba ngày để suy nghĩ, nàng không muốn nhìn mặt “thằng khốn nạn” Trương tấn dũng trong lúc này. Phải ha… Chủ tịch Đức không phải đang ở Cần Thơ sao? Quên nữa, mình chưa chúc mừng hắn… Nghỉ kỹ, trước đây mình thật có lỗi, tên này cũng không tệ… Nghỉ tới đó, Nga lấy di động ra bấm.
Trong lúc này, Tâm Đoan đang vất vả trong tư thế 4 vó, chổng mông cho hắn thúc từ sau thúc tới… Nàng ước gì trong lúc này có Yến, Tuyết bên cạnh để tiếp sức… Hắn cứ liên tu bất tận.
– “Có người gọi anh kìa…” Tâm Đoan nghe tiếng di động của hắn reo, nàng mừng rỡ.
– “Thây kệ… Không quan trọng…” Hai tay nắm hai bên mông nàng làm điểm tựa, hắn cứ tiếp tục xê dịch mông ra vào… Di động ngừng một chút. Một phút sau lại reo lên. Sực nhớ Nhung có thể đã sanh rồi? Đức vội vã “ngừng”… chồm tới lấy đi động, nhìn vô màn hình… sửng sốt. Không phải là Nguyệt gọi mà là Bí Thư Nga, người mà Phương Linh nói “mất tích”…
– “Bí Thư Nga… Hi hi… Là chị à… Phương Linh nói chị bỏ nhà đi “bụi đời”. Có chuyện này sao?” Hắn nói chuyện, không “tập trung” nên ngừng động tác… Tâm Đoan liền lợi dụng thời cơ chạy vào nhà tắm.
– “Tôi sắp tới Cần Thơ rồi… đang buồn lắm… Ở đây tôi không có bạn…” Nói một câu không đầu không đuôi, giọng Nga như là đang khóc thút thít. Nàng không biết phải đi đâu, định mướn phòng ở khách sạn nhưng nàng thấy ngại, vì chưa bao giờ mướn khách sạn một mình.
– “Tới Cần Thơ rồi? Vậy chị đang ở đâu?” Đức Chủ tịch sửng sốt.
– Không biết… tôi đang lái xe mà.
– Như vầy đi, Theo GPS đi tới Restaurant & Cafe Lotus Ninh Kiều… Tôi gặp chị ở đó.
– “Không làm phiền cậu chứ?” Bây giờ Nga cảm thấy mình đường đột, nên ngại ngùng.
– Phiền cái gì chứ… Chị cứ tới đó đi… Tôi gặp chị ở đó…
– “Ừm…”Nga cảm thấy an ủi, còn có người để tâm sự. Lẽ ra nàng tìm đến em gái mình, nhưng nàng nghỉ như vậy thì Trương Tấn dũng sẽ dễ dàng tìm tới. Nàng muốn mất tích vài ngày để suy nghĩ.
– “Ai vậy anh?” Thấy hắn có vẻ hấp tấp mặc lại quần áo. Tâm Đoan hỏi.
– “Bí Thư Nga… Không biết có chuyện gì mà bỏ nhà đi bụi đời… Anh đi gặp coi có gì giúp được… Em nghỉ đi ha.”
– “Hi hi… Anh sắp trở thành chuyên gia “gỡ rối tơ lòng” rồi ha.” Tâm Đoan nói móc.
– “Hi hi… Đừng có nhạy cảm mà… Thôi được, anh không đi nữa… Hai đứa mình tiếp tục nha.” Đức làm bộ cởi quần áo ra.
– Hi hi… Em nói chơi thôi. Tưởng thiệt hả? Đi đi ông tướng.
– Anh biết em mà… Hi hi. Bye cưng. Hắn quay lưng đi ra ngoài không quên hôn nàng một cái vô cùng âu yếm.
Cao lãnh…
– “Xem ra phải đi khám bác sĩ mới được” Gát điện thoại, Mai Thảo nghỉ thầm, nàng mừng rỡ khi nghe Xuân Mai báo tin Thủ trưởng vừa sanh được một bé trai đồng thời cũng rất hâm mộ. Nàng năm nay 34, nếu còn không có con thì có lẽ về già sẽ sống cô đơn. Người ta nói khi đàn bà ở tuổi 40 có bầu sinh con thi không tốt lắm bởi vậy nàng thấy lo lo không biết mình có vấn đề gì không nên muốn đi khám bác sĩ. Gần đây, nếu không phải là Xuân Mai thi nàng “hứng” trọn bên trong mà. Đâu có lý nào chưa có?
“Cộc cộc”. Có tiếng gõ cửa.
– Vào đi.
– “Thủ trưởng… Bên ngoài có mẹ của Lê Thành Long… Nói cần gặp Thủ trưởng…”Đan Thùy mở cửa bước vào… Lam Tú Quỳnh tìm tới “vấn tội” về chuyện của Lê Thành Long bị bắt giam, thái độ rất là hung hăng. Đan Thùy chưa có kinh nghiệm đối phó với loại người chanh chua ngang ngược này nên bất đắc dĩ tìm Mai Thảo báo cáo.
– Gặp tôi làm gì? Theo Thủ tục cứ để cho bà ta thăm Lê Thành Long là được.
– “Em cũng đã nói như vậy nhưng bà ta rất hung hăng… Nói chúng ta không thả Lê Thành Long thì bà ta sẽ ăn thua đủ…” Đan Thùy tức giận nói.
– “Vậy sao? Được, để tôi coi bà ta muốn làm gì…” Sắc mặt sa sầm, Mai Thảo đứng lên đi ra, Đan Thùy bước theo sát. Từ xa đã nghe tiếng ồn ào. Bên cạnh hai thân tín, Lâm Tú Quỳnh đang bừng bừng khí thế, giọng nói đầy chính nghĩa.
– “Các người muốn bắt giam ai là bắt giam sao? Trước đây đâu có như vậy? ” Quỳnh lớn tiếng, chủ ý là muốn khơi mào câu chuyện “vô pháp vô thiên” cho mọi người nghe. Là phu nhân của Bí thư thành ủy, em gái của Phó Chủ tịch tỉnh, đầu óc Lâm Tú Quỳnh dĩ nhiên không lạ gì với các cuộc đấu tranh trong quan trường. Thừa biết Thái Kiêm Cơ ngã xuống thì sẽ có tranh giành “ngôi báu” nên trước khi tới đây mụ đã thăm dò để biết rõ tình hình. Hiện nay, ở đây, người có tiếng nói “lớn” nhất là Đại tá Mai Thảo lại là “ma mới”.”Vậy thì tốt rồi…”
Biết được tin này, Tú Quỳnh mừng rỡ.”Ma cũ ” ăn hiếp “ma mới” là chuyện thường. Làm gì có chuyện “ma mới” lấn át “ma cũ” mà không có mâu thuẫn và xung đột chứ. Bởi vậy mụ đem vấn đề ra khai thác bằng cách nói câu: “Trước đây đâu có như vậy”. Rõ ràng là muốn nói hiện nay, ở đây tình hình quản lý “tồi tệ”.
– “Xin hãy thận trọng lời nói” Bề ngoài Long nghiêm mặt nhưng trong bụng mừng thầm. Cũng là đại tá, mấy năm nay hắn chờ Thái Kiêm Cơ lên chức thì hắn sẽ có cơ hội ngồi vào ghế “Trưởng”. Đùng một cái, từ “trên trời” rơi xuống một Mai Thảo chưa được lâu liền nắm “đại quyền” trong tay khiến Long uất nghẹn. Nghe Tú Quỳnh nói, hắn như cởi mở tấm lòng nhưng không thể lộ liễu được… Vì vậy mặt ngoài làm bộ bất mãn.
– “Tôi nói sai sao? Con tôi tội gì mà bị các người giam giữ? Nói cho các người biết, chuyện này tôi không để yên đâu” Quỳnh lớn tiếng hăm dọa.
– “Ở đây có chuyện gì? Sao ồn ào vậy?” Mặc dù đã được Đan Thùy báo cáo tường tận nhưng Mai Thảo làm bộ không biết… hỏi lớn.
– “Đại tá… Đây là mẹ của Lê Thành Long, người mà Trung úy Đan Thùy bắt về hôm trước…” Long giới thiệu.
– “Còn hai người này?” Mai Thảo nhìn hai thân tín của Quỳnh hỏi…
– “Hai người này là phụ tá của tôi… Có chuyện gì? Không được sao?” Quỳnh hất hàm…
– “Có nghĩa là không phải là thân thuộc gì của Lê Thành Long? Cũng không phải luật sư. Vậy thì cảm phiền ra ngoài chờ.” Thảo thản nhiên ra lệnh.
– “Tuân, mày và thằng Hữu ra xe chờ chị…” Quỳnh phát tay…
– Trung úy Đan Thùy… dẫn người này đi thăm Lê Thành Long… thời gian là nữa tiếng…
– “Khoan đã… Tôi đến đây không phải là thăm mà là muốn các người thả con tôi ra… Vô cớ bắt người, thật là quá đáng mà.”Quỳnh sừng sộ.
– “Bà không muốn thăm thì thôi. Vậy có thể về được rồi. Lê Thành Long sẽ bị truy tố trước pháp luật về tội ám sát cán bộ nhà nước… Về lo luật sư đi.” Mai Thảo lạnh lùng.
– “Cái gì ám sát cán bộ nhà nước? Có bằng chứng gì? Không phải muốn nói sao thì nói đâu… Đừng có chụp mũ nha… Hừ. Chụp mũ ai thì được… Chụp mũ con tôi không dễ đâu”Quỳnh khinh thường… Chiêu này ngoài Phú Quốc mụ đã quá quen, bây giờ thấy có người muốn dùng chiêu này chơi với mình nên cảm thấy tức cười.
– Nghe cho kỹ đây, bà nóng lòng vì con, tôi hiểu được nên lần này thông cảm và không chấp nhất. Bà không đi về mà còn ở đó lải nhải tôi cho người nhốt bà về tội mạ lỵ nhân viên chấp pháp… Hiểu chưa? – Mai Thảo quắc mắt lên giọng.
– “Cô… Cô…” Quỳnh sửng sốt… mụ không nghỉ trước được kết quả là như vậy nên á khẩu… Không biết nói sao cho phải. Sắc mặt mụ biến từ đỏ, sang xanh rồi trắng bệch.
– “Trung úy Đan Thùy… Nếu người này còn có những hành động không thích hợp… Bắt nhốt lại, chỉ khi nào người nhà tới bảo lãnh mới thả… Nghe rõ chưa?” Mai Thảo lạnh lùng nói. Chẳng thêm nhìn Quỳnh đến nửa con mắt… bỏ đi.
– “Dạ rõ Thủ trưởng…” Đan Thùy kích động, noi gương Thủ trưởng, hai mắt nàng trừng trừng nhìn Quỳnh, mong sao mụ ngoan cố để có lý do ra tay trả thù mụ phách lối trước đây.
Rất tiếc là Đan Thùy không được toại nguyện. Quỳnh biết mình đụng phải tấm sắt cứng nên xìu lại như bong bóng xì hơi. Tuy vậy vẫn muốn vớt vát chút mặt mũi.
– Các… các người chờ đó… Chuyện này chưa chấm dứt đâu…
Trước ánh mắt “thất vọng” của Đan Thùy… Quỳnh sượng mặt, xấu hổ ngoe nguẩy bỏ đi.
– “Đại Tá… Làm vậy không tốt đâu” Long ra vẻ “trưởng bối” nhiều kinh nghiệm trầm giọng…
– Ông làm việc của ông đi…
– “Cô… Cô…” Long tái mặt… Trước ánh mắt sượng sùng pha lẫn giận dữ của Long, Thảo bỏ đi, nàng khinh thường. Người này mặt chuột gan thỏ, nàng không hiểu tại sao hắn có thể bò lên cấp bậc Đại tá. Đan Thùy “giả điếc” nghỉ bụng ” Thủ trưởng thật là bá đạo a…” đồng thời cũng rất thắc mắc, Thủ trưởng mình như vậy nhưng sao trước mặt tên kia như con mèo vậy cà?
Lần đầu tiên trong đời bị nhục, hai mắt Quỳnh tối sầm, giận muốn hôn mê bất tỉnh. Mụ đi ra ngoài…
– “Sao rồi chị Quỳnh… Long đầu rồi?” Tuân hỏi, mắt dáo dác ngó quanh…
– “Mày nhìn cái gì… Còn không mở cửa xe…” Quỳnh quát…
– “Dạ… dạ… Hữu… lên xe…” Tuân mở cửa xe cho Quỳnh, gã đàn em kia hoảng hồn, không biết xảy ra chuyện lớn gì mà chị Quỳnh giống như vừa ăn nhầm thuốc nổ… Cả hai im thinh thích… Quỳnh lấy đi động bấm…
Rạch Giá Kiên Giang.
Nếu không có gì thay đổi, trong khóa tới Lâm chính Hy sẽ thượng vị làm Chủ tịch Tỉnh. Năm nay vừa ăn sinh nhật 44… Như vậy khi 48 hoặc 49. Hy hy vọng mình sẽ trở thành Chủ tịch Tỉnh. Cứ theo đà tiến triển như vậy, tương lai sẽ là một Chủ tịch nước cũng rất có khả năng. Biết là con đường đi đến đỉnh vinh quang rất khó, đầy chông gai và lựu đạn nhưng Hy vẫn mơ mộng. Nhưng nếu không bò lên được đến đỉnh cao thì cũng không sao. Là phú khả địch quốc cũng được mà. Coi như kiếp này sông không uổng kiếp người.
Người giàu thì thường có suy nghĩ và hành động biến thái, bây giờ Hy đang có giấc mơ khác, cụ thể hơn, thực tế hơn. Gần đây lão nghe nói con đại gia nào đó, thuê chuyên cơ chở con gái từ Anh về trốn dịch… Hy đang nghỉ nếu bây giờ thuê chuyên cơ chở lão và con bồ nhí đi từ đây ra Hà Nội, à không Nha Trang hay Đà Nẵng. Hắc hắc rồi đụ giữa trời để biết mùi vị đụ trên máy bay là như thế nào…
“Phê” thì chắc là phê rồi. Nhưng quan trọng là cảm giác thành tựu. Có mấy người được đụ trên máy bay chứ? Wow… Nghỉ tới thôi cũng thấy vinh quang rồi. Hy thầm nghỉ… Thuê một chiếc chuyên cơ chắc cũng mấy trăm ngàn đô… Chuyện nhỏ, có tiền không hưởng chẳng lẽ chờ tới xuống lỗ mới hưởng à? Nghỉ tới đây, Hy gồng người lên… Phía dưới, giữa hai đùi lão, một mỹ phụ đang gục đầu, phùng mang trợn má ra sức. Trong miệng nàng đang ngậm một đống chất nhờn do Hy vừa bắn ra…
– “Em nuốt hết anh cho em 5 ngàn…” Hy khinh thường nhìn mỹ phụ đang cố nuốt… khi vừa nghe cụm từ “5 ngàn”… Là đô mỹ đó nha, không biết nó từ hải ngoại về đây hát bao nhiêu bài hát mới được 5 ngàn đô mỹ, bây giờ chỉ nuốt một cái thôi mà, không quá 3 giây tất cả đều vào bụng, cầm 5 ngàn ngon ơ… Ngu gì không làm?
Mỹ phụ ca sĩ hải ngoại quả nhiên trợn mắt nuốt một cái ực… rồi đưa tay vuốt vuốt ngực để “xuống” hết…
– Hi hi… xong rồi… không chừa giọt nào… vậy được chưa anh Hy?
– “Hi hi… được được… khá lắm… He he. Em cứ phục vụ anh như vậy, lúc về anh không bạc đãi em đâu” Hy đắc ý với cảm giác thành tựu. Người việt trong nước thường ngưỡng mộ ca sĩ hải ngoại. Coi họ là thần tượng. Đối với lão, tụi này về nước chủ ý là kiếm tiền dưới chiêu bài “phục vụ đồng bào trong nước”…”Phục vụ cái con cặc tao… Bên đó đói chết con đỉ mẹ, bay về Việt nam bày đặc làm ra vẻ thanh cao.” Hy khinh thường.
– “Cảm ơn anh… anh Hy…” Để tỏ lòng biết ơn. Mỹ phụ ỏn ẻn đáp, tay cầm cặc lấy lưỡi “lau” đầu khấc.
– “Đã thiệt”… Khinh thường thì khinh thường, nhưng Hy vẫn khoái mấy em ca sĩ hải ngoại phục vụ con cặc mình… Bởi vậy khi nứng, lão gọi vài em xuống Rạch Giá này để lão chơi, để bú cặc lão… 5 ngàn USD hoặc 10 ngàn USD thôi mà, rẻ bèo. Hy khoái nhất là mấy em có chồng, vừa nhìn cái miệng em bú cặc mình, lão nghĩ đến thằng chồng em bên trời Tây hay Mỹ đế… cảm giác này thiệt sướng a.
Vừa bắn xong, Hy nằm phè cặc trên sofa thiu thiu giỗ giấc ngủ. Ngay lúc này tiếng di động reo lên.
– “A lô… Sao rồi?”
– An Hai… hu hu… Có con đỉ CA Cao lãnh không muốn thả thằng Long… Còn… còn muốn bắt nhốt em… hu hu. Giọng Tú Quỳnh nức nở vang lên.
– “Cái gì?” Đang buồn ngủ, Hy như cái lò xo ngồi bật dậy. Bắt thằng cháu, lão nghỉ đó là sự hiểu lầm nào đó nhưng bây giờ không thả người còn muốn nhốt luôn cả em gái. Như vậy là trắng trợn tát vào mặt Lâm chính Hy lão. Cái nhục này không trả mai này làm sao nhìn mặt người khác chứ.
– Thái Kiêm Cơ đâu… Sao lại như vậy?
– Hắn chết rồi… Nghe nói đụng độ với tụi miên… Anh Hai, bây giờ làm sao đây. Tụi nó không chịu thả thằng Long, nói thằng Long ám sát cán bộ…
– “Ám sát cán bộ?”… Bên kia, Hy sửng sốt. Chuyện này phải cân nhắc lại thật kỹ lưỡng mới được.
– “Ở yên đó. Anh tới ngay… Cấm không được hành động lỗ mãng” Hy căn dặn Quỳnh. Lão cúp máy, suy nghĩ.