Phần 84
Có một chiếc xe buýt giường nằm cho mình là điều thích thú. Thay vì nằm trong phòng, các nàng sau khi tắm rửa sạch sẽ đều xuống xe mở “Party” ăn để hưởng thụ cảm giác “nhà nhưng không phải nhà”. Cũng chẳng có gì long trọng, chỉ là uống bia rượu, chuyện trò cho vui.
– Cô Oanh Oanh kia… OK chứ?
– Ngủ rồi, Em có kêu chị ấy xuống chơi cho vui nhưng chị ấy nói mệt… – Thục Linh đáp… nét mặt có chút bi thương. Nàng thấy Oanh Oanh thật đáng thương.
– “Sẵn đây mới nói nha… Anh phải giúp cô Oanh Oanh mới được…”Thu Tâm bỗng nhiên nói.
– “Phải đó… Giúp Cô ta đi… Tình cảnh cô ta thật đáng thương” Phương Anh nói thêm vào…
– Tại sao? Cô ta có khăn gì? Em biết hả? Nói nghe thử… Nếu giúp được anh không ngại đâu.
– “Aiz… Là như vầy… Oanh Oanh có một bà mẹ đãng trí, một đứa em đang du học bên Úc. Tất cả đều do cô ta gồng gánh, Lúc trước khi còn là vợ của Thái Kiêm Cơ thì không thành vấn đề, được Trần Ngọc Sơn giúp đỡ… Bây giờ… Aiz… Anh hiểu rồi chứ gì… Ngay cả trong trường, nơi cô ta làm giáo viên cũng bị bài xích. Còn nữa… Thái Hoàng Cơ là thằng già dâm đãng, khốn nạn… lão… lão…” Phương Anh nói. Mắt hơi đỏ vì xúc động nói không ra lời.
– “Anh biết phải làm sao rồi… Yên chí đi…” Đức gật đầu hứa hẹn.
– “Vậy là anh hứa rồi đó nha… Anh. Anh mà không làm được thì đừng đụng tới em… Đừng có hòng… Điệu sáo mê hồn” Ngọc Như “hăm dọa”. Nàng ngây thơ tưởng mọi người không hiểu vì đó là bí mật giữa nàng và hắn.
– Điệu sáo mê hồn? Là cái gì vậy? Thục Linh ngây thơ hỏi.
– Hi hi ha ha… – Đầy kinh nghiệm với hắn. Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Vân đang cố nhịn cười nghe Thục Linh hỏi… Không thể nhịn được nữa… liền cười sặc sụa…
– “Ah…” Tuy ngây thơ nhưng Ngọc Như cũng hiểu… Thì ra không phải chỉ có nàng mới… Sắc mặt Ngọc Như ửng đỏ vì thẹn…
– Ha ha… Chuyện nhỏ… Chuyện nhỏ… Thục Linh, lát nữa anh với em cùng nhau “nghiên cứu” ha…
Thục Linh thấy nét mặt các đàn chị ửng đỏ nhưng không hiểu tại sao… Ngọc Như ghé tai nàng thì thầm, bây giờ đến lượt sắc mặt nàng đỏ như gấc chín…”giận dữ” nhao tới.
– Trần Đức… Anh thật là bậy bạ mà… Em không tha cho anh…
– “Ha ha… hi hi…” Trong xe rộ tiếng cười… Tình điệu mà. Giữa họ không còn gì để dấu diếm. Tất cả đều là phụ nữ của hắn…
Chuyện gì tới cũng tới thôi… Ai về “phòng” nấy. Cố dỗ giấc ngủ mà có ngủ được đâu. Tiếng rên rỉ suốt đêm. Đầu tiên là Thục Linh. Tuy ngượng ngùng e thẹn vì biết chị em đang theo dõi lắng nghe ở phòng kế bên nhưng không dằn được… Hắn nằm bên cạnh táy máy chân tay khiến người nàng nóng hừng hực. Nàng cảm giác hơi thở nóng hổi của hắn tiến dần xuống giữa hai đùi và rồi nàng không còn biết trời đất gì nữa khi hắn dúi miệng vào đó. Hai tay nàng nắm đầu tóc hắn ghì mạnh…
“Bành bạch… bành bạch, bành bạch” Hai đùi trắng nõn của nàng cặp eo, tay nàng vòng qua cổ hắn kéo hắn sát rồi cắn mạnh…
– “Ahhhh” Đau… Take it easy baby…
– Hi hi… Sorry cưng…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
– “Hả? Sanh rồi… Ha ha… Tốt tốt… anh về liền…” Buổi sáng… Đang mơ màng ngái ngủ, chuông di động kêu vang. Là Thu Hà gọi tới… Hắn hết hồn, mới sáng sớm Thu Hà gọi chắc là phải có chuyện quan trọng… Ai dè không phải quan trọng mà là “kinh thiên động địa” a… Thì ra hắn được làm cha rồi… Nancy sinh trai… Đức tỉnh ngủ, nhảy xuống giường… Cả xe đều thức giấc vui mừng, Nancy sinh rồi. Chuyện ở đây coi như giải quyết xong rồi, ai cũng háo hức muốn về nhìn em bé.
– “Vậy còn Oanh Oanh?” Thu Tâm nhắc nhở.
– “Không sao đâu…”Đức lấy di động gọi Mai Thảo và Xuân Mai… Có hai nàng tạm thời chiếu cố vài ngày… Oanh Oanh sẽ không có vấn đề gì.
Cần Thơ.
Thời buổi đại dịch, nếu có thể nên tránh đến bệnh viện trừ khi không còn đường lựa chọn. Đối với thân phận của Thiếu tướng Nguyễn Trần Uyển, thiết lập tạm thời một phòng cho sản phụ ngay trong biệt thự chỉ là một chuyện nhỏ như hột mè. Hơn nữa, sẽ có tới ba sản phụ cần dùng… Cho nên tuy là phòng sản phụ lâm thời nhưng trang bị cũng rất đầy đủ.
Trời hừng sáng, khi Nancy có dấu hiệu chuyển bụng, bể nước ối. Bác sĩ Thanh Mai và hai nữ y tá đã có mặt chuẩn bị mọi sự. Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi đến nổi không kịp trở tay… Một bé trai bụ bẫm 3kg3 ra đời… Cho nên khi Thu Hà gọi thông báo cho hắn biết… Nancy đang ôm con đầu lòng với nụ cười hạnh phúc…
– “Tuy là sanh sớm hơn hai tuần nhưng mẹ tròn con vuông… Tôi đã kiểm tra… Sức khỏe hai mẹ con đều ổn định… Chúc mừng Thiếu tướng… Đứa bé thật dễ thương, lớn lên chắc đẹp trai a…” bác sĩ Thanh Mai nhìn đứa bé trong vòng tay Nancy dí dỏm…
– “Hi hi… hy vọng là vậy… cảm ơn bác sĩ” Nghe Thanh Mai khen con mình, mặt Nancy rạng rỡ…
“Cộc… cộc cộc” Có tiếng gõ cửa… Mỹ Kiều ló mặt vào cười… Phía sau Kiều Nga, Kiều Chinh, Thu Hà, bé Thu Sương và Mỹ Chi cùng song Hà đang nôn nóng…
– Vào thăm em bé được chưa bác sĩ? Mọi người đang chờ…
– “Người trong nhà nếu đã tiêm chủng thì được… Người ngoài thì tốt nhất là nên tránh.” Bác sĩ Thanh Mai dặn dò… Trong lòng mừng thầm vì đã có được cơ hội phục vụ cho Nancy… Tương lai nếu có thể dựa vào được thì hay biết mấy. Chỉ là vấn đề thời gian.
– “Hi Hi… đều là người nhà…” Cả đám ùa vào…
– “Wow… So cute!” Mỹ Kiều trầm trồ…
– “Giống papa nhiều ha” Kiều Nga hâm mộ. Nôn nóng nhìn xuống bụng… Tuần này thôi. Nàng vả Kiều Chinh cũng sẽ có em bé.
– Không phải… Giống chị hai nhiều hơn. Kiều Chinh cãi…
– “Hi hi… Giống mỗi người một nửa.” Thu Hà cười ” hòa giải”… Bé Thu Sương sờ em bé… cười ngây ngô.
– “Giông ai cũng được… Mẹ tròn con vuông là tốt rồi… Hi hi… Nhìn nó kia… Thật để thương…” Mỹ Chi hai mắt long lanh. Hâm mộ. Nàng và song Hà đã chính thức có tin mừng, như vậy là cuối năm nay nhà sẽ có thêm người… Mỹ Chi cảm thấy hạnh phúc…
– “Ảnh đang trên đường về… Chắc cũng sắp tới rồi” Thu Hà thấy ánh mắt Nancy nhìn mình. Nàng hiểu ý cười nói…
– Hi hi… Sao hả Mỹ Kiều… Sanh một đứa đi cho vui: Thu Hà thấy Mỹ Kiều cứ nhìn em bé cười mỉm chi… Liền khuyến khích.
– “Không phải muốn là được đâu à…”
– “Dễ thôi, hắn về… ở chỗ em nhiều một chút thì được rồi” Nancy cười cởi mở khuyến khích…
– “Để coi sao đã” Mỹ Kiều e thẹn…
– “Hi hi… Nghe rồi chứ gì… chị Nancy cũng đã nói như vậy để Thu Hà này sắp xếp cho… yên chí đi” Thu Hà vỗ ngực bảo đảm.
Bác sĩ Thanh Mai nghe mỗi người nói một câu khiến bà sửng sốt… Tưởng mình nghe lầm. Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo…
– “Hihi… Vừa nhắc đến Tào Tháo… Tào Tháo đến liền…” Thu Hà cười… Mọi người nhìn ra cửa. Một đám người nhanh chóng đi vào… Lần đầu tiên được làm cha nên rất nôn nóng, muốn nhìn thấy con nên đi mà như chạy.
– Wow… Ha ha… Sao đông đủ vậy? Con anh đâu rồi… – Miệng nói chân bước đến gần giường, hôn trên môi Nancy một cái nhẹ vô cùng âu yếm.
– “. Em khỏe chứ?”
– “Ừm… Nhìn con đi… Em thấy giống anh lắm” Nancy cười hạnh phúc.
– “Ừm… khoan… Hắn “biết điều” đến bên cạnh các “vương phi” hôn mỗi người một cái trước. Ngay cả bé Thu Sương cũng được hắn ẩm lên hôn vào má một cái thật kêu. Song Kiều, Mỹ Chi, song Hà, Thu Hà, Mỹ Kiều, Kim Chi tất cả thầm hài lòng về cách cư xử của hắn… Nancy mừng thầm.
Bác sĩ Thanh Mai thầm trợn mắt há mồm nhưng ngoài mặt làm như không có gì… Bà thấy nhiều chuyện lạ nhưng chuyện này là chuyện hy hữu có một không hai… Điều mà Thanh Mai kinh khủng nhất là bà biết thân thế của Nancy và song Kiều… Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả a… Thanh Mai nhìn khắp phòng… Tất cả đều là vợ hắn? Bà hít một hơi cố giữ cảm xúc về sự khám phá của mình. Tuyệt đối không thể nhiều chuyện được…
– Wow… Đẹp trai ha… còn hơn papa nó… Hi hi. Con hơn cha nhà có phúc…
– “Giống chị hai mới đẹp… giống anh xấu hoắc…” Kiều Nga “lườm”…
– “He he… Vậy thì phải… Mai mốt em sanh ra phải giống em mới đẹp…” Đức nịnh…
– Anh biết vậy thì tốt… Hi hi…
– “Ouf… Vị này là bác sĩ… hi hi. Bác sĩ… cảm ơn nhiều… cảm ơn nhiều…” Chợt thấy có mỹ phu cỡ Phó Loan mặc áo blouse trắng đang nhìn mình cười cười… Đức chợt nhớ mình vì quá vui mà quên chào hỏi nên tỏ vẻ áy náy…
– “Hi hi. Không có gì… Tôi làm bổn phận của mình thôi…”Thanh Mai mỉm cười đáp lễ.
Ngay lúc này em bé cựa mình thức giấc khóc oa oa… Nancy vạch áo cho con bú… Thằng bé tham lam bú vú mẹ…
– “Wow… Con trai à… Sao tham lam vậy? Chừa cho papa một chút… được chứ hả…” Quên sự hiện diện của Thanh Mai, Đức thấy thằng con nút vú mẹ nó như hắn nên chọc ghẹo một chút.
“Hi hi ha ha…” Chúng nữ cười phá lên…
– “Anh thật là…” Nancy lườm.
Bác sĩ Thanh Mai ngượng ngùng…
Cao lãnh… Cùng thời gian…
Lam Tú Quỳnh cau mày… Từ sáng đến giờ nàng đã gọi ba lần, để lại nhắn tin nhưng không thấy Thái Kiêm Cơ trả lời. Với giao tinh của nàng và hắn thì không có lý nào hắn phớt lờ nàng… Chắc là có chuyện gì đây…
– “Sao hả Chị Quỳnh… vẫn chưa liên lạc được à?” Tuân e dè hỏi…
– “Vẫn chưa… Không cần lo… Ăn sáng xong mình trực tiếp tới Trụ Sở CA Cao lãnh đem thằng Long ra…” Quỳnh phát tay… vô cùng tin tưởng. Quan hệ của nàng và nhà họ Thái không tệ, Thái Kiêm Cơ là Trưởng CA Đồng Tháp. Có lý nào giải quyết không được chuyện của Lê Thành Long?
Ngay lúc này bản tin buổi sáng của Đài Truyền Đồng Tháp đang được phát sóng…”Xin kính chào quý vị khán giả… Mời quý vị theo dõi tin đặc biệt buổi sáng của Thành phố Cao lãnh… Đại tá Trưởng CA của Thành Phố Cao lãnh đêm qua đã tử thương vì công vụ trong một cuộc xung đột với Băng Đảng xã hội đen đến từ Campuchia…”
Lam Tú Quỳnh sửng sốt… Thái Kiêm Cơ chết rồi?
Nhà họ Thái đang loạn cả một bầy… Tin tức Thái Kiêm Cơ tử thương vì chạm trán với băng đảng xã hội đen từ Campuchia qua như trái bom nổ giữa trời… Mọi người kinh hãi. Thái Hoàng Cơ và Thái Hữu Cơ nhìn nhau trong ánh mắt lo sợ, nghi hoặc. Tin tức nói trên đài hoàn toàn trái ngược với những gì hai người biết… Tụi Miên và Thái Kiêm Cơ là người nhà với nhau mà sao lại bắn nhau? Không thể nào đâu…
Chuyện gì đã xảy ra? Thái Hữu Cơ khiếp vía… cảm thấy sống lưng lành lạnh…
Cái chết của Thái Kiêm Cơ không làm cho Thái Hoàng Cơ xúc động… lão đang nghỉ tới đứa con dâu… Xem ra phải tìm nó để an ủi một chút…