Phần 81
Mấy năm rồi, nhà của vợ chồng Bùi Minh Thế hay còn được người dân trong xã gọi là ông Ba, bà Ba Thế hầu như rất đìu hiu hoang vắng vì ít có khách, nhưng gần đây từ lúc con gái lớn Ngọc Thi trở về thì không khí trong nhà bắt đầu có “sinh khí trở lại”. Khách viếng thăm mỗi lúc mỗi nhiều, ai cũng tỏ ra niềm nở thân thiết. Cũng phải thôi, Ngọc Thi bây giờ là Thư ký của Chủ tịch huyện hơn nửa không phải là một Chủ tịch huyện bình thường, vừa nhận chức ngày trước, ngày sau đã làm cho cả huyện “ồn ào”… nếu không muốn nói là dậy sóng khiến nhà họ Thái chao đảo, nhất là anh em Thái Kiêm và Hữu Cơ, ăn không ngon ngủ không yên giấc. Người dân trong xả lúc này ai cũng rù rì khi nhớ lại “chuyện xưa”… Rồi tự hỏi có phải vì chuyện “ân oán tình thù” giữa Thái Hữu Cơ và Ngọc Thi mà Tân Chủ tịch huyện muốn lấy lại công đạo cho nàng? Nếu là như vậy thì hay rồi, sẽ có những cuộc “Long tranh hổ đấu”, cứ ngồi chờ xem…
Miệng đời ấy mà, một câu chuyện tầm thường qua miệng các “Ông Tám Bà Tám” thì trở thành ly kỳ sống động. Làm gì có chuyện “ân oán tinh thù” gì cả, chỉ là ngày xưa “Tương Vương hữu tinh, Thần nữ vô mộng” thôi. Ngọc Thi lấy chồng sinh con. Đương, chồng nàng, người Ô môn Cần Thơ, cuộc sống hạnh phúc êm ả… Được một thời gian khá dài thì đùng một cái, Đương phạm thái tuế, làm mất lòng Chủ tịch Quận Ô môn, Người này thấy Ngọc Thi gái một con trông mòn con cặc nên tìm cách gạ đụ dĩ nhiên là không được toại nguyện nên coi Đương là cái gai trong mắt. Tìm cách hãm hại. Vì vậy Đương mới mang vợ con về quê vợ tá túc, tránh nạn… Thái Hữu Cơ bấy giờ là Phó Chủ tịch huyện, gặp lại người xưa lại là gái một con, vú đít đẫy đà thì có lý nào chịu bỏ qua… Tìm cách gặp nàng, bóng gió gạ đụ nhưng vẫn không được toại nguyện. Cho nên gây không ít khó khăn cho ông bà Ba… ý đồ ép Ngọc Thi lên giường… Khiến hai vợ chồng một lần nữa tháo chạy. Lâm vào cảnh cùng đường bí lối không nơi trú ẩn…
Sực nhớ trong lúc sa cơ cùng con gái hát dạo kiếm sống, tình cờ quen biết được 1 người tên Trần Đức… Đương đưa vợ con đến nương nhờ… Chỉ là cầu may thôi chứ không có kỳ vọng lớn. Ai dè được hắn ra tay tận tình tương trợ thoát cơn bĩ cực… Bây giờ chưa dám nói là “đến tuần thái lai”… nhưng cũng xấp xỉ đấy… Thư ký của Chủ tịch huyện tuy chưa phải là gì nhưng Ngọc Thi có thể coi là “áo gấm về làng” để cả nhà được nhờ rồi. Bởi vậy, đối với Bùi Minh Thế, Chủ tịch Đức không chỉ là ân nhân của gia đinh mà qua vụ nhà máy thép, chứng tỏ hắn còn là cán bộ tốt. Như vậy mời đến nhà ăn một bữa cơm tỏ chút lòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chủ tịch huyện đến nhà làm khách, tuy không muốn làm cho long trọng nhưng cũng không thể qua loa thất lễ được.
Trong khi bà Ba cùng hai đứa con gái bận bịu nấu nướng ông Ba Thế đang cùng vài người bạn thân vừa chuyện trò vừa uống trà chờ đợi. Khách mời không nhiều, người đầu tiên dĩ nhiên là ông bạn già Chủ tịch xã Huỳnh văn Kiển, kế đó là hai tri kỷ Trần Minh Túc và Lâm Trí Thông, nếu bây giờ Đức có mặt, sẻ nhận ra đây là ông chủ quán và người bán vé số dạo mà hắn đã gặp qua.
– “Có tin đồn là thay vì xây nhà máy thép. Chủ tịch huyện muốn xây một nhà máy chế biến lương thực, Nếu đúng như vậy thì tốt quá. Các người nghĩ sao?” Huỳnh văn Kiển kích động. Chỉ cần đình chỉ việc xây nhà máy thép là tốt rồi nhưng không ngờ kết quả còn có thể tốt hơn sự mong đợi… Thử hỏi lảo làm sao không kích động cho dược, Vì vậy rất nóng lòng mong gặp Chủ tịch huyện để hỏi cho rõ.
– “Hồi chiều này cháu cũng có nghe qua. Nếu đúng như vậy thì quá tốt… nhưng mà… số tiền đầu tư không nhỏ… Trong khoảng thời gian ngắn như vậy… Làm sao kéo về một nhà đầu tư lớn… Cho nên…” Túc, Ông chủ quán nghi hoặc… đang nghĩ vị Chủ tịch này có phóng đại hay không đây…
Trần Minh Túc và Lâm Trí Thông chưa đến 50 trong khi Huỳnh văn Kiển và Bùi Minh Thế đã hơn 60 nên gọi Kiển là “Bác” xưng “cháu” để tỏ lòng kính trọng trưởng bối. Mọi người nghe nói… Nét mặt ai cũng ngưng trọng. Hiện nay chuyện này xảy ra rất nhiều. Quan mới lên nhiệm thường hay bốc phét… Muốn phô trương để lấy uy tín sau đó thì không thấy gì.
– “Không đâu…” Lâm Trí Thông lắc đầu…
– “Ha Ha… Thông, ở đây cậu là người ăn học cao hơn ai hết… Đâu… nói thử nghe… Sao cậu có vẻ tin tưởng như vậy?” Ba Thế nghe Túc nghi ngờ ân nhân của nhà mình, trong bụng có chút không hài lòng nên khi nghe Trí Thông nói đúng ý mình. Ba Thế mừng rỡ.
– “Người này vừa mới lên nhiệm đã nêu ra không ít vấn đề trực tiếp ảnh hưởng đến uy tín và quyền lợi của một số người. Như vậy nếu đã nói ra mà không làm được thì chẳng khác nào thùng rỗng kêu to hoặc tự lấy đá đập chân mình? Lúc đó đám người kia sẽ không để yên… Các vị nghĩ coi có ai ngu như vậy không?” Trí Thông giải thích…
– “Đúng đó… Tôi cũng nghĩ như vậy… Anh Kiển… Còn anh” Ba Thế gật gù… đồng thời “tìm” đồng minh…
– “Sao rắc rối vậy… ha ha. Hỏi ngay cậu ta thì được rồi…” Kiển cười chỉ ra cổng…
Mọi người nhìn ra ngoài… đồng loạt đứng lên… Ba Thế quay người vào trong nhà, gọi lớn…” Thi à, ra đây”… Không có mỹ nữ lái xe, Đức Chủ tịch đi một mình… Bị hắn “hành hạ”… Một lần nữa Ngọc Như “nằm liệt giường”… Sau lần bị phá thân trong dịp Tết, đây là lần thứ hai. Với sự to bự và dai sức của hắn, nàng dĩ nhiên là lên chín từng mây nhưng đồng thời cũng phờ phạc, đi đứng có chút khó khăn. Đức thương hương tiếc ngọc, bảo nàng nằm nghĩ nhưng Ngọc Như kiên quyết muốn đi theo, đến lúc hắn rỉ tai muốn nàng “dưỡng sức” cho tối nay, Ngọc Như kinh hãi” ngoan ngoãn ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Bây giờ nàng mới hiểu vì sao chị Kiều Nga nhìn nàng cười “bí hiểm”… Hơn bao giờ hết, Ngọc Như mong mỏi Thục Linh, Thu Tâm, Phương Anh mau mau xuống đây để hỗ trợ… Nàng sắp chịu không nổi hắn rồi… Thầm “mắng “người gì sao mà dâm thế…
– “Lãnh đạo… Anh đến rồi… Nhà không khó tìm chứ?” Từ dưới khu nhà bếp, nghe tiếng cha gọi, biết hắn đến, Ngọc Thi đi trước, theo sau là Ngọc Thơ và mẹ của hai nàng… Cả ba tạm ngừng công việc, ra nhà trước đón khách.
– “Ha ha… Cũng dễ thôi. Có GPS mà…” Đức Chủ tịch gật đầu chào Kiển, trong ba người đàn ông còn lại, hắn nhớ mang máng đã có gặp qua hai người…
– “Hi hi… Để tôi giới thiệu… Bác Kiển thì anh đã gặp qua rồi, Đây là ba và má tôi, còn đây là chú Túc, Chú Thông, em gái tôi Ngọc Thơ thì anh gặp hôm qua…” – Ngọc Thi giới thiệu…
– “Ha ha… Bác trai, Bác gái… Chủ tịch Kiển… Hai vị… xin chào… Lần trước có gặp qua… không ngờ hai vị là người quen với chị Ngọc Thi…” Đức niềm nở, vui vẻ bắt tay từng người…
– “Chủ tịch biết hai người Túc và Thông?” Ba Thế ngạc nhiên khi nghe hắn nói đã gặp qua hai người Túc, Thông.
– “Là như vầy chú Ba…” Túc tóm lược chuyện cột điện không lõi sắt…
– “Ha ha… Thì ra là vậy. Cao Lãnh này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn… Vòng qua vòng lại đều là người quen…” Kiển cười lớn.
– “Chủ Tịch huyện… Xin mời ngồi… Thơ, rót nước… Bà… Coi xong chưa… dọn vài món lên cho mọi người lai rai…” Ba Thế mỉm cười phân ngôi chủ khách mời mọi người ngồi xuống. Ông có chút ngượng khi thấy bà vợ đang nhìn Chủ tịch huyện… Ông biết bà vợ mình đang nghĩ gì.
– “Cái ông này, gì mà gấp dữ dzị?” Bà Ba nhìn chồng quắc mắt vì dám làm bà cụt hứng.
Hôm qua Bà hỏi con gái lớn Chủ tịch huyện này là người thế nào. Ngọc Thi nói hắn còn trẻ, chưa vợ tinh tình thuộc loại tốt. Bà Ba nghe bùi tai nên bàn với chồng có thể hay không tìm cách gả Ngọc Thơ cho Chủ tịch huyện… Sở dỉ bà nghĩ như vậy là vì mấy năm nay bị tụi cán bộ chèn ép hà hiếp. Tuy Ngọc Thi bây giờ là Thư Ký nhưng nếu có rể làm Chủ tịch huyện thì là người một nhà, tốt hơn nhiều… Ngọc Thơ chưa chồng, Chủ tịch huyện chưa vợ. Xáp lại với nhau có gì không đúng? Ba Thế không phải nói là bà không đúng, nhưng chuyện gì cũng phải từ từ. Đằng này thấy bà xả mình nhìn như muốn nuốt chửng người ta khiến Ba Thế thấy bối rối… Hai chị em Thi, Thơ đâu biết trong đầu mẹ đang có ý nghĩ như vậy… Cho nên khi bà hỏi một câu khiến cả hai “tá hỏa”…
– Chủ tịch huyện đây hen… Mèn ơi… Trẻ dử dzậy… Có dzợ chưa cậu? Người Nam rặt mà, đặc biệt là mấy bà già miền Tây nam bộ, tính tình thẳng như ruột ngựa, không màu mè khách sáo, nghĩ sao nói vậy…
Ngọc Thi ngượng nghịu, Ngọc Thơ hai má đỏ rực… Ba Thế dở khóc dở cười… Túc, Thông chỉ biết mỉm cười còn Chủ tịch xã Kiển thì chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn… Nói thêm vào:
– Chị ba… có phải muốn gả con gái hay không? Hay để tui làm mai cho… ha ha ha…
– “Ha ha… Chủ tịch… cậu đừng chấp nhất nha… Bà xã tui là dzị đó. Hay nói đùa” Ba Thế giả lả…
– “Vậy sao? Bác gái nói chơi thôi à? Vậy làm cháu tưởng bở… mừng hụt…” Đức Chủ tịch “nhăn mặt tiếc nuối”… “Ha ha… hi hi…” Mọi người cười ồ lên, bữa tiệc bắt đầu vui vẻ.
Bà Ba còn muốn nói thêm nhưng Thi kịp thời ngăn lại… bà mới không nói tiếp, nghĩ còn thì giờ mà. Người có tịch thì rục rịch, Ngọc Thơ cảm thấy mất tự nhiên, câu nệ nói chuyện không còn mạnh dạn, khi mở miệng, chỉ lí nhí.
– “À. Quên nữa… Có đem theo chai rượu Whiskey” Đức để chai Chivas 18 lên bàn…
– “Rượu này…” Ba Thế cầm chai rượu lên… hít một hơi… Ông thường uống nhất là rượu để, sang nhất là rượu đế Gò đen. Bia thì uống Heineken. Rượu ngoại rất ít dịp uống…
– “Ha ha… Thì cũng giống như rượu đế của mình thôi… Nà… Bác thử đi… Chà… có mấy món này đưa cay thì thật là bá cháy…” Đức nhìn món mực nhồi thịt thơm phức mà Ngọc Thi vừa dễ lên bàn… chảy nước miếng… Điệu bộ rất hài hước không giống hình tượng quan “phụ mẫu” chút nào…
– “Chủ tịch… Các vị… xin mời…” Ba Thế mở chai rượu Chivas. Mùi rượu thơm phức, rót cho mỗi người một ly nhỏ. Là Chủ nhà. Ba Thế cầm đũa lên…
– “Dạ được… Xin mời mọi người… Chà… ngon quá…” Đức gắp một miếng mực nhồi thịt đưa vào miệng nhai, hai mắt nhắm ra vẻ hưởng thụ… khen nức nở…
– “Là con Thơ của bác làm đó…” Được dịp… Bà Ba hãnh diện “giới thiệu”…
– “Má à…” Ngọc Thơ đỏ mặt… Nàng không biết nhiều chỉ là thợ phụ thôi vậy mà mẹ nàng “lăng xê” trước mặt hắn làm như là nàng ế lắm vậy…
– “À… Thì ra là chân nhân bất lộ tướng ha… Cưới được cô làm vợ thật là có phước… hihi” Đức cười… biết bà ba có ý gán cô nàng này cho mình… Hắn lấy làm thích thú… Vui đùa một chút thôi mà. Có sao đâu nên nhìn Ngọc Thơ trêu chọc.
– “Anh đừng có nằm mơ đi…” Ngọc Thơ cuối cùng cũng biết “trả đũa” một câu… và “lườm”… Bà Ba hớn hở. Bà nhìn ra con Thơ “chịu đèn” Chủ tịch huyện rồi… Vậy thì hay quá…
– “Khà… rượu ngon… chắc là mắc tiền a…” Kiển hớp một ngụm Whiskey…”khà” ra một tiếng… khen dồi…
– Xấp xỉ 2 Triệu một chai đó chú… – Túc ra vẻ hiểu biết…
– “Dữ vậy à…” Ba Thế sửng sốt…
– “Một hay hai triệu rưởi cũng đâu bằng 15 Triệu một chai rượu đỏ của Giám đốc Công ty Hồng Ngọc mời Chủ Tịch Đức… Haha… Hôm qua tinh cờ có nghe được câu chuyện này… Chủ tịch Đức… hay là nói ra cho mọi người nghe thử…” Chủ tịch xã Kiển tò mò, trong lòng khâm phục. Hiếm có người như Chủ tịch huyện này… được Tổng giám đốc Hồng ngọc ưu đãi mà phớt lờ…
– “Cái gì? 15 triệu một chai rượu?” Nghe Kiển nói, mọi người đều sửng sốt…
– “Ha ha… Có lẽ mọi người chưa biết đó thôi… Hôm qua Tổng giám đốc Công Ty Hồng Ngọc mời Chủ tịch Đức ăn cơm… ha ha…” Kiển đem chuyện “American way” và chuyện Đức mua lại hai chai rượu đỏ với giá 30 Triệu làm Tổng giám đốc Hồng Ngọc sượng mặt… kể với giọng khâm phục…
Ở Cao Lãnh nói riêng, Đồng Tháp nói chung. Có ai lại không biết Tổng giám đốc Công ty Hồng Ngọc là người tài sắc vẹn toàn chứ. Người được nàng mời cơm có thể đếm trên đầu ngón tay, đây là một vinh dự. Người thanh niên này thiệt không nể mặt của mỹ nữ chút nào lại còn phân rõ ranh giới… Ai nghe cũng khâm phục. Ngọc Thơ cảm thấy lòng bồi hồi xao xuyến, xế trưa này, nàng được Tân Trưởng Phòng tài chính Thu Thủy thông báo đầu tuần tới đi làm. Lúc nghe điện, Thơ khó mà tin được, tưởng mình nghe lầm nhưng Thủy nói là ý của Chủ tịch huyện… Bây giờ Thơ nghĩ… hay là hắn có ý với mình? Ngọc Thi cũng âm thầm hãnh diện… nàng tự hỏi có phải hắn biết nàng tốt với hắn nên giúp Ngọc Thơ? Xem ra phải lựa lúc thích hợp hỏi hắn mới được.
– “Chủ Tịch huyện Đức… Ly này tôi kính cậu… Tôi xin uống cạn… Cậu uống được bao nhiêu… Xin cứ Tùy ý” Liên tưởng đến vấn đề cột điện không cốt lõi và chuyện mời cơm và ưu ái của Tổng giám đốc Hồng Ngọc đối với người thanh niên trước mặt. Lâm Trí Thông chợt hiểu… Người mà Tổng giám đốc Hồng Ngọc không thể mua chuộc được hầu như không có… Vì vậy Lâm Trí Thông tỏ lòng khâm phục… nâng ly uống cạn…
– “Đúng vậy… Chủ Tịch huyện… Tôi cũng kính cậu… xin uống cạn… Cậu uống được bao nhiêu… Xin cứ tùy ý” Túc cũng tỏ thái độ khâm phục… Nâng ly uống cạn…
– Ha ha… Các vị đều là bậc cha chú… Làm như vậy… tôi không dám nhận… Nhưng cũng xin uống hết… ha ha… Đức nâng ly mình uống cạn… Ngọc Thi âm thầm mỉm cười nhưng chợt nhớ đến mép miệng con Tuyết Hoa… Là người đã có chồng, làm sao nàng không biết đó là cái gì… Vì vậy trong bụng vẫn có chút giận. Ngọc Thơ trong lòng càng lúc càng xao xuyến… Bà Ba nhìn Đức càng lúc càng vừa mắt…
– Chủ tịch huyện… Lão già này năm nay sáu mấy tuổi rồi, ít phục ai nhưng cậu là người Huỳnh Kiển tôi khâm phục tận đáy lòng…
– “Ở đây không phải là trụ sở… Ha ha… Đừng có Chủ tịch huyện này Chủ tịch huyện nọ nửa… Bác gọi cháu thẳng tên được rồi…” Đức phát tay, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng nhai, cử chỉ phóng khoáng.”
– Vậy à… Vậy thì lão già này không cần phải khách sáo nửa… ừm… Chủ tịch… À không… Đức à… Cho bác hỏi cái này nha… Hôm qua tới giờ có nghe được tin đồn… Nói nhà máy sản xuất thực phẩm… Chuyện là sao vậy? – Kiển không đầu không đuôi, câu hỏi không rõ ràng nhưng ai cũng hiểu… Chuyện xây một nhà máy sản xuất thực phẩm ở ngay xã là một ước mơ từ lâu. Họ không nghĩ có một ngày giấc mơ thành hiện thực vì vậy nhiều ánh mắt hướng về hắn mong đợi.
– “Tuy chưa chính thức nhưng không phải là tin đồn đâu, số tiền đầu tư cho nhà máy chế biến thực phẩm tổng cộng là 2000 tỷ. Các nhà đầu tư thì đã có hết rồi… Chỉ là vấn đề thời gian nhưng dự định trễ nhất là không quá 2 tháng sẻ khởi công…” Đức Chủ tịch nói như đinh đóng cột… Không chắc sao được, phía sau hắn có Mỹ Chi, có Huỳnh đại gia, có Đức Lập, có Đà Nẵng… Chỉ riêng Huỳnh Tuấn Anh và Mỹ Chi, gom 2000 tỷ sẽ không có vấn đề lớn nhưng không ai dại bỏ 100% vốn chỉ cần gom phân nửa là được, phân nửa còn lại là vay mượn từ ngân hàng… Sau đó sẽ niêm yết lên thị trường chứng khoán. Đó là cách làm ăn của các nhà đại gia của đại gia…
– “Tốt… Vậy là quá tốt rồi…” Kiển nói giọng run run… Lão và tất cả mọi người đều kích động… Nhưng chưa hết… Trong khi mọi người còn đang chưa kịp “tiêu hóa” tin mừng con số 2000 tỷ đầu tư cho nhà máy chế biến thực phẩm, Chủ tịch Đức lại tung một bom tấn khác:
– Còn nửa… Còn có một dự án xây một siêu thị Đồng Tháp vốn 100% của người Việt, vốn dự định là 500 tỷ… Ha ha… Hồi trưa này có bàn qua với Chủ tịch Trường… Ông ta sẻ kêu gọi người Đồng Tháp cùng nhau chung vốn để đóng góp một phần…
– “Siêu thị Đồng Tháp?” Bà Ba sửng sốt…
– “Đúng vậy Bác gái… Cũng quy mô như Big C và Aeon vậy đó… Nhưng tên là Đồng Tháp” Đức gật đầu… Im lặng… Không ai nói tiếng nào… Người này đưa mắt nhìn người kia… Ánh mắt lộ vẻ vui mừng… Không vui mừng sao được, một nhà máy, một siêu thị… Không cần học cao hiểu rộng cũng biết hai công trình này một khi hoàn thanh… Số việc làm cung cấp trong vùng không hai thì cũng ba trăm người a…
– “Tốt… tốt… Quá tốt… Không biết chúng tôi có thể giúp được gì không?” Ba Thế dè dặt hỏi…
– “Đúng… đúng… chạy vặt góp chút công sức cũng nên” Kiển gật đầu phụ họa…
– “Ha ha. Có chuyện này muốn hỏi… Nhìn tới nhìn lui… Theo tôi thấy… Chú Thông không giống người đi bán vé số…” Đức ngập ngừng… Quan sát Thông, hắn thấy người này nói chuyện điềm đạm, phân tích sự việc hợp lý… rõ ràng là người có học thức, không thể nào đi bắn vé số mưu sinh, chắc là có cái gì đó nên muốn biết…
– “Chú Thông trước đây là Kỹ Sư cầu đường làm việc cho Sở xây dựng” Ngọc Thi nhanh miệng giới thiệu… Ánh mắt nàng có chút mong chờ… Nàng biết hắn “thần thông quảng đại” nên hy vọng hắn ra tay giúp cho chú Thông cũng như đã giúp đỡ vợ chồng nàng thì tốt quá…
– “À…” Tuy sửng sốt nhưng Đức không hỏi thêm… Đường đời muôn vạn nẻo, mỗi người đều có tao ngộ khác nhau… Thông chỉ mỉm cười hiền hậu… không nói gì.
– “Nếu ở Đồng Tháp có chi nhánh của Đức Lập thì tốt quá…” Liếc nhìn hắn… Ngọc Thi buột miệng…
– “Đức Lập? Là công ty gì vậy?” Ba Thế nhìn con gái… buột miệng hỏi…
– Ừm… Có liên quan gì? Kiển cũng thắc mắc… Đức cười khổ… Hắn không muốn phô trương nên không nói… Ai dè có người muốn phô trương dùm…
– “Hi hi… Đức Lập là công ty xây dựng, khá quy mô, khoảng hai ba trăm công nhân, ông chủ lớn đây nè…” Thi chỉ hắn… nhoẻn miệng cười… Mọi người sửng sốt… Thì ra Chủ tịch huyện mình là ông chủ lớn, là đại gia… Quen biết lớn, giao thiệp rộng a… Hèn chi công trình nhà máy lương thực, siêu thị hắn nói như đinh đóng cột…
– “Ha ha… Là công ty của người nhà thôi…” Chủ tịch Đức “đính chánh”… Kiển, Ba Thế, Túc mỉm cười… Người nhà đứng tên và Chủ tịch huyện đứng tên là hai chuyện khác nhau… nhưng lại là chuyện tuy hai mà một, tuy một mà hai… Hợp pháp mà… Bây giờ là như vậy…
– “Mèn ơi… giỏi dử ha…” Ba Bà khen nức nở… mắt liếc Ngọc Thơ… thấy con gái út hai mắt long lanh… Tâm hồn Ngọc Thơ đang dậy sóng… Có mỹ nữ nào lại không thích người đàn ông giỏi giang, hào hoa phong nhả chứ, tâm trạng của Ngọc Thơ lúc này đang mơ mộng…
– Ha ha… Thật ra tôi cũng có ý này… Đức lập đang trên đà phát triển nên cần rất nhiều kỹ sư cầu đường… Nếu chú Thông thấy có hứng thú lên Cần Thơ làm việc… ha ha… Sẻ không thành vấn đề…
– “Tốt đó Thông… Từ từ chuyển gia đình lên sau…” Túc cảm thấy mừng cho bạn…
– Cám. Cảm ơn… Thông xúc động… Ở Đồng Tháp… với thế lực của họ Thái và Trưởng ban Đồng, chẳng ai dám mướn mặc dù có nhiều kinh nghiệm… Bây giờ được dịp này, thử hỏi không mừng sao được…
– Ha ha… Không có gì… Muốn cảm ơn thì cảm ơn chị Thi đi… ha ha. Cũng là chị ấy nhắc nhở thôi… Ừm… Để sáng mai tôi gọi về Đức Lập nói một tiếng là được… Nhìn đồng hồ, thấy cũng gần mười giờ, Đức đứng lên cáo từ… ở khách sạn, Ngọc Như đang chờ, lúc này là lúc không nên đến chỗ của Thái Điệp hay Ngọc Lan. Giờ này lại không thể gọi Trưởng ban Hằng, Phương Linh cũng không được, Thanh Tình sẻ kè kè đi theo… vì vậy Ngọc Như thôi em chịu khó. Hắc hắc… Bất thình lình di động reo lên… Số lạ…
– A lô… Đức nghe đây… Xin hỏi…
– Hi hi… Thái Vân Cơ đây… Không làm phiền cậu chứ?
– “Ha ha… Là Chủ tịch Vân Cơ… Sao hả… Có gì chiếu cố đây?” Bản tính dê trong máu… Đức ỡm ờ…
– Không có gì… muốn hỏi cậu có rảnh đi uống ly nước, hi hi.
– Hả… Giờ này à…
– “Tôi là đàn bà còn không sợ… Cậu sợ cái gì…” Giọng Vân Cơ nũng nịu.
– “Không phải đâu… Tôi không sợ ai, chỉ sợ mình thôi í mà… Chủ tịch Vân Cơ là mỹ nữ, Tôi sợ mình kiềm không được… hi hi. Vậy chị đang ở đâu? Tôi tới rước chị, Cùng nhau đi uống ly nước.” Thừa kinh nghiệm để biết Vân Cơ đang động đực, cặc trong quần bắt đầu ngóc lên. Vân Cơ này so với Chủ tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo là 8 lạng với nửa cân đấy. Có dịp mà không xơi thì trời phạt…
– “Hi hi… Cậu thật là biết cách ăn nói để làm người ta vui… 10 phút sau chị đứng trước nhà đợi nhé…” Vân Cơ cho địa chỉ, cúp máy, vào toilet tô điểm nhan sắc thêm một chút, ngắm mình trong gương. Âm thầm đắc ý…
Thật ra nàng không phải nổi chứng ngựa mà gọi hắn ra ngoài uống nước vào giờ này. Nàng muốn chọn thời cơ thích hợp để cho hắn biết tuy cùng nhà họ Thái nhưng chị em nàng và anh em Thái Kiêm Cơ là không cùng đường… Những chuyện hai anh em họ làm không liên quan đến Thái Vân Cơ và Thái Ảnh Cơ. Nhưng khi nói chuyện, cách ỡm ờ tiếu lâm của hắn khiến Vân Cơ động lòng… Nàng ly dị chồng khá lâu chưa làm chuyện đó, cũng cảm thấy đòi hỏi, hắn là thanh niên sung sức biết đâu. Đúng vậy, hắn nói trai đơn gái chiếc… chuyện gì cũng có thể xảy ra… hi hi, nhưng mà hắn có cái gan đó không chứ? Y da… không phải đâu, bọn thanh niên trai trẻ thời buổi này khoái mấy người đàn bà kinh nghiệm lắm… nghĩ tới đó Vân Cơ cảm thấy rạo rực. Nhìn đồng hồ, cũng xấp xỉ rồi, nàng đến bên cửa sổ nhìn xuống đường. Một chiếc xe ngừng lại, di động nàng rung lên… hắn gửi hàng text báo đang ở trước nhà. Đứng dựa lưng bên đầu xe, thấy Vân Cơ thướt tha đi đến. Đức Chủ tịch lịch sự như Tây mở cửa…
– Chị Vân Cơ… hi hi… xin mời… Wow… A di đà phật… Thiện tai… Thiện tai…
– “Hi hi… cậu làm cái gì vậy?” Biết hắn đang ngắm mình, thầm kiêu hãnh nhưng Vân Cơ vẫn ỡm ờ ra vẻ ngây thơ… liếc mắt đưa tình… hỏi.
– “Muốn giữ lòng thanh tịnh một chút thôi mà… Chi Vân Cơ… Chị thiệt đẹp…”Đức Chủ tịch niệm xong hai câu liền mở miệng nịnh đầm, hai mắt không ngừng lướt đi lướt lại trên người mỹ phụ… Thật ra hắn đang cố tạo ra một hình tượng háo sắc lộ liễu. Mục đích là để coi hành động của Vân Cơ. Không loại trừ khả năng nhà họ Thái dùng Mỹ nhân kế…
– “Cậu thật là… mau lái xe đi.” Vân Cơ “e thẹn”, trong lòng thầm mừng khi thấy Đức có vẻ háo sắc. Nàng nghĩ mình không tệ, câu dẫn hắn không khó. Hơn nửa bọn trẻ ngày nay thích đàn bà kinh nghiệm.
– “Ha ha, Bây giờ mình đi đâu?” Đức Cho xe chạy.
– “Tai mắt của Thái Hữu Cơ nhiều lắm… hay là cứ chạy vòng vòng được rồi… Nà, tuy cùng họ Thái nhưng hai chị em chị rất là chừng mực, không phải như hai anh em của Thái Kiêm Cơ kia đâu…” Vân Cơ phân bua… Muốn cho hắn biết hai chị em nàng là người “thiện ác phân minh”.
Hai chị em đã nghiên cứu rất kỷ, phía sau của Chủ tịch huyện Đức là cây cổ thụ “ngàn năm”… Nếu có thể dựa vào thì trăm lợi mà không có một hại. Bởi vậy muốn tỏ thành ý muốn dựa vào. Nhưng thành ý không phải là nói bằng miệng… Phải có một chút gì đó… Cụ thể nhất là tường trình” về Thái Kiêm Cơ.
– “Hồi chiều này cậu gây hấn với Lê Thành Lễ phải hông? Y da… Hai vợ chồng Lê Thành Lễ không vừa đâu nhất là Lâm Tú Quỳnh… Bà ta nhất định sẽ ăn thua đủ với cậu. Thái Kiêm Cơ sẻ thừa nước đục thả câu… Cậu phải cẩn thận mới được…” Vân Cơ tỏ ra quan tâm…
– Lê Thành Lễ là ai vậy?
– Có thiệt không đó? Lê Thành Lễ mà cũng không biết? Hắn là Bí Thư của Phú Quốc… Cha của Lê Thành Long…
– À… Thì ra là vậy… cảm ơn chị nha, nhưng mà… không sao đâu… Trong phim cũng có nói mà…”Tà không thể thắng chánh”… Ha ha…
– Cậu thiệt không lo chút nào? Nà, Thái Kiêm Cơ, Trưởng Ban Đồng, bây giờ là Lê Thành Lễ…
– Bô đi… không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn chị đã có lòng… n tình này tôi nhớ mà…
– “Cậu biết vậy thì được rồi…” Vân Cơ muốn nghe nhất chính là câu nói này, chứng tỏ hắn biết nàng và bên Thái Kiêm Cơ tuy cùng một họ nhưng không cùng đường.
– “Trễ qua rồi, đưa chị về nha… Đừng để ông xả ở nhà chờ.” Đức thăm dò…
– Hi hi… Cái gì ông xả chứ… năm ngoái ly dị rồi… Bây giờ là độc thân vui tính…
– Wow… vậy sao… Có định bước thêm bước nữa không? Nhìn chi còn mát mắt lắm nha… Không lẽ cứ ở vậy?
– Sao đây… Hi hi có người giới thiệu à? Nhưng mà thôi đi… Bây giờ tự do, không ai ràng buộc…
– “Vậy cũng tốt… Hi hi… Khuynh hướng bây giờ là vậy… ừm… khuya rồi, đưa chị về nha…” Đức cố dằn… Bây giờ ôm người đàn bà này sờ lồn bóp vú chắc sẽ không có vấn đề gì nhưng nàng ta sẽ coi nhẹ hơn nửa biết đâu là “Mỹ nhân kế” của nhà họ Thái? Phải tuyệt đối cẩn thận mới được…
– “Ừm”… Vân Cơ sửng sốt… Nàng cứ tưởng hắn sẻ động tay động chân sau đó đòi hỏi… Nàng sẻ cương quyết từ chối, cùng lắm là “thổi” hắn một cái… Ai dè hắn không có chút xíu nào ham muốn. Vân Cơ tự hỏi tên này có “được” không vậy hay là nàng chưa đủ hấp dẫn? Bởi vậy ngoài mặt coi như không có gì nhưng trong bụng vô cùng bức xúc.
– “Gấp về lắm sao? Còn sớm mà…” Vân Cơ không cam lòng… muốn biết hắn “không được” hay là nàng không đủ hấp dẫn.
– “Không phải… hi hi… Trai đơn gái chiếc… Chị hấp dẫn như vầy… tôi không phải là hòa thượng… cho nên… hihi” Đức cắn răng nói… Người đàn bà này rõ ràng muốn hắn phạm tội đây mà… hắn vừa lái xe vừa nhìn kiến chiếu hậu… Không có xe nào theo dõi… Khả năng âm mưu mỹ nhân kế rất thấp… Khả năng còn lại là ly dị chồng lâu ngày nên thiếu thốn… Nếu là như vậy…
– “Cho nên thế nào?” Hai mắt long lanh… Nàng chồm qua đặt một tay lên đùi hắn… ỡm ờ hỏi…
– “Thế nào? Hắc hắc… dĩ nhiên là chị phải chịu trách nhiệm rồi… Coi nè… Bây giờ xử sao đây” Biết chắc là mình không bị theo dõi… Đức ngừng xe bên ven đường, tắt máy, mở nút quần, kéo phẹc mơ tuya quần xuống, cầm tay nàng đặt giữa hai đùi… Động tác nhanh nhẹn.
– “Ouf!” Tay vừa chạm vào… hai mắt Vân Cơ mở to nhìn cặc hắn đang chĩa thẳng, to bự dài khiến nàng hết hồn… Có thiệt không vậy? Còn đang bàng hoàng, hắn đã chồm qua, môi nàng bị môi hắn bít kín, tay hắn luồn vào áo nàng… Bị khiêu khích, Đức nứng cặc lắm rồi nên tay nhồi bóp mạnh bạo…
– “Y… Từ từ… Cậu làm chị đau…”Vân Cơ thở hổn hển. Cũng đã lâu không biết mùi… Tay nàng cầm cặc vuốt ve…
Đức chồm lên ví đầu cặc ngay miệng… Môi nàng hé mở… hắn đút vào nắc… Vừa nắc vừa bóp vú… Thỉnh thoảng một vài chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn xe rọi vào, không ai thấy được gì bên trong, chỉ thấy bên ngoài, chiếc xe rung chuyển từng đợt… Hai chân Vân Cơ như hai gọng kèm cặp eo hắn, hai tay nàng cào nát lưng hắn… Nàng cắn môi để khỏi thét gào… Hắn làm cho nàng muốn chết đi sống lại… Không biết nàng đã lên đỉnh mấy lần nhưng hắn vẫn cứ hùng hục như con trâu… Hắn nhấn xuống, nàng hẩy lên muốn cho cái đó của hắn đâm sâu vào hơn nửa… Từ lúc lấy chồng đến lúc ly dị chồng nàng chưa có cảm giác này… Thì ra hắn không phải không được. Cái tên này làm nàng tưởng bở. Thật là không ngờ nha… Trong lúc Đức Chủ tịch đang nã pháo vào giữa hai đùi của Vân Cơ… Trên quốc lộ 30, hai chiếc xe đắt tiền biển số 68 tiến vào Thành phố Cao Lãnh… Chiếc đi đầu là Jaguar F Pace, chiếc sau Lexus RX 350… cả hai chiếc đều màu đen, bừng bừng khí thế. Lâm Tú Quỳnh nét mặt lầm lì âm thầm suy tính, nàng dẫn theo đám lưu manh máu mặt ở Rạch Giá qua Cao Lãnh… Trước hết là ngoại giao để đem thằng con ra, sau đó là chém chết mẹ thằng kia… Chỉ có làm như vậy nàng mới hả được cơn giận…
– Dù muốn dù không, ghé khách sạn nghỉ ngơi rồi sáng mai tiến hành theo kế hoạch… Còn nửa, dặn tụi nó không được gây chuyện… Thằng Tuân… Mày nghe rõ chứ?
– “Rỏ mà chị Quỳnh. Chị yên chí đi… Làm chuyện chính đáng trước… Ăn chơi thì thiếu gì cơ hội…” Tuân hứa hẹn… Tuy là lưu manh có máu mặt ở rạch Giá nhưng đối với Lâm Tú Quỳnh, gã cảm thấy rất kiêng kỵ, coi lời của nàng nói là thánh chỉ của Từ Hy thái hậu. Không dám sai phạm. Hắn không sợ nàng sao được, cái thế lực của Lâm Tú Quỳnh ở Kiên giang có thể nói là lật tay làm mưa, úp tay thành cuồng phong… Tuân cảm thấy tội nghiệp cho mỹ nữ dám tát vào mặt của “Thái tử điện hạ”.
– “Mày biết vậy là được rồi… Nói cho tụi nó biết, thằng nào làm hư chuyện của tao thì đừng trách…” Quỳnh cảnh cáo thuộc hạ xong nhắm mắt dưỡng thần. Ngoài hai thân phận hiển hách là phu nhân của “Bí thư thành ủy Phú Quốc và em gái của Phó Chủ tịch tỉnh Kiên Giang Lâm Chánh Hy, Lâm Tú Quỳnh còn là Hội Đồng Trưởng của một công ty Bất động sản.
Đám người nàng dẫn theo, nói cho văn vẻ thì là nhân viên của Công ty nhưng thật ra tất cả đều là bọn đá cá lăn dưa, chuyên môn đâm chém, rất hữu ích trong công việc thu lấy mặt bằng… Có thể nói Lâm Tú Quỳnh là ‘Hắc Bạch lưởng đạo đều có mặt… Hai cận vệ của Lê Thành Long cũng là xuất thân từ đám du côn này… dẫn đám này theo là Lâm Tú Quỳnh muốn thấy máu… mới hả cơn giận… Củng ngay trong lúc này, bên phía Campuchia, cách cửa khẩu Dinh bà vài cây số, Kosal đang cùng ba gã đàn em sắp qua cửa khẩu… Kosal có chút khẩn trương. Thái Kiêm Cơ căn dặn phải qua cửa khẩu sau 11 giờ… Giờ này là 11 giờ 30… Chắc OK rồi chứ? Hắn khẩn trương là phía sau cốp xe, bọn hắn có mang đồ chơi là 4 khẩu uzi…
– “Đại ca… sắp tới cửa khẩu rồi…” Vithu, gả đàn em có chút khẩn trương, gả đã từng qua cửa khẩu này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên giấu súng trong cốp xe nên gả hồi hộp.
– “Bình tĩnh đi… Mọi chuyện đã có sắp xếp hết rồi” Kosal trấn an đàn em… gả đã nghĩ kỷ rồi… Thái Kiêm Cơ không có lý gì gài gả và đàn em qua đây rồi ra tay bắt… Được cái lợi gì chứ? Nếu có thì có thể là chuyến về… Nhưng Kosal không thấy lý do nào để Thái Kiêm Cơ có thể lật kèo… Vì vậy gả yến tâm… Hội nhìn tên trên hộ chiếu… Kosal. 4 người…”đúng rồi… Là mấy người này. Hắn hỏi qua quýt cho ra vẻ rồi đóng dấu trên hộ chiếu cho qua… Không có gì “bất bình thường”. Hắn thầm nghĩ: “Nếu ngày nào cũng như vậy thì tốt quá… Có vài triệu bô túi…” Tuy nghĩ Thái Kiêm Cơ không có lý nào để hại mình nhưng trong bụng cứ lo lo… Cho đến lúc qua được cửa khẩu. Kosal bây giờ mới yên tâm… Ba gã đàn em nét mặt tươi hẳn ra… nghĩ mấy ngày tới trong khi chờ đợi cơ hội… rảnh rỗi kiếm mấy em Việt nam lồn thơm bú cho sướng miệng… chơi cho đã cặc.
– “Đại ca… mấy em Việt nam lồn thơm hết biết… sẵn dịp này… hắc hắc…” Một gã đàn em cười dâm đãng đè nghị…
– “Dĩ nhiên rồi… hắc hắc hắc… Tao cũng có ý này… Mình ngụy trang là du khách mà… Vừa chơi vừa chờ lúc thuận tiện hành động…”Kosal được đàn em gãi đúng chỗ ngứa… khoái trá hưởng ứng… Đàn ông miên khoái gái Việt là chuyện ai cũng biết.
– Vậy. Có cần cách ly theo quy định không? Hắc hắc…
– “Cách ly? Con cặc tao… Tao qua đây là để chơi gái và giết người chứ không phải để cách ly…” Kosal bĩu môi…
– “Ha ha hi hi”… Cả bọn cười khoái trá… Đức nào biết nguy hiểm gần kề… Hắn đè Vân Cơ dập một trận tơi bời khiến nàng mê mẩn… Lâu rồi mới được nếm hương vị tuyệt vời. Nên muốn nửa. Muốn suốt đêm nhưng hắn phải về… Về trễ thì không sao nhưng vắng suốt đêm thì không ổn… Ngọc Như này khi nổi cơn tam bành… không hiền đâu… Rất là khó đối phó… Hẹn khi khác vậy… hắc hắc…
– “A lô baby… anh về rồi…” Cảm thấy “tội lỗi” vì về trễ… Đức nhè nhẹ mở cửa phòng, gọi Ngọc Như… Nhưng thấy trong phòng tối om… Hình như có cái gì đó không đúng… Không lẻ… Đức kinh hải… Sợ có biến… đưa tay đụng khẩu súng giắt bên hông… Nhưng không kịp nữa rồi… “click” tiếng lên đạn nghe rợn người… hắn cảm giác được một họng súng đang kề ngay sau gáy.
– “Don”t move… You move you die… got it man…”