Phần 80
Gần đây Phú Quốc được Ủy ban Thường vụ Quốc Hội thông qua biến thành Thành phố đảo đầu tiên của Việt Nam. Sự phát triển kinh tế của hòn đảo này rất là hứa hẹn, theo thống kê, năm ngoái số lượng du khách trong và ngoài nước đổ xô đến đây đạt hơn 3 triệu người. Tuy hiện nay vẫn còn là thành phố nhỏ nhưng tương lai thật là khó nói… Với địa hình và đà phát triển của thành phố đảo này. Trong tương lai gần năm hay mười năm nữa, chuyện vượt mặt Đà Nẵng, Cần Thơ thì không dám nói nhưng đạt được vị trí ngang hàng thì không thành vấn đề…
Một thành phố đảo với tiềm năng phát triển đầy hứa hẹn và quan trọng như vậy. Bí Thư Thành ủy Lê Thành lễ có thể nói là vua một cõi… Và Lê Thành Long là Thái tử điện hạ rồi… lại là con một, được cưng chìu cho nên hành động ngang tàng phách lối của hắn cũng có thể lý giải. Ngoài Phú Quốc hắn đi ngang về tắc, coi trời bằng vung cũng không ai dám nói gì. Bây giờ cận vệ hắn bị bắn gãy giò… mặt mũi mất hết, thử hỏi hắn làm sao không giận cho được…
– “Ba… Ba tao Bí Thư Thành ủy… Mặt Long “điện hạ” lúc xanh lúc trắng… Hắn vừa giận vừa sợ… Sợ nhiều hơn giận và đang sợ són đái trước họng súng đen ngòm của Ngọc Như, miệng lắp bắp đem chức vụ ông già ra…
“Chát”… Ngọc Như tát vào mặt Long, nghiêng đầu nhìn Long “điện hạ”… Nàng nhoẻn miệng cười như đang nhìn thằng hề.
– “Cậu tao là Phó Chủ Tịch tỉnh… Tụi mày…” Đem ông già ra chưa thấy xi nhê, Long điện hạ chưa cam lòng đem cậu ra hù…
“Chát”… Ngọc Như đánh thêm một tát… Cả hai bên má Long “điện hạ” đều có dấu tay đỏ rực. Thừa thông minh để hiểu nếu còn tiếp tục “tự giới thiệu” sẽ ăn tát… Hắn phẫn uất im miệng.
– “Hừ… Sai người ám sát cán bộ nhà nước, nhân chứng vật chứng đầy đủ… Ông nội, bà ngoại mày là thần tiên cũng vậy thôi… huống chi chỉ là Bí Thư Thành ủy, Phó Chủ Tịch tỉnh ” Đức chụp một cái mũ to tướng lên đầu của Long “điện hạ”
Bị chụp mũ tội ‘ám sát cán bộ nhà nước’. Long kinh hãi. Muốn mở miệng phản bác thì gặp đôi mắt sắc lãnh của Ngọc Như… Long vừa sợ vừa giận đến muốn hôn mê bất tỉnh…
Ngay lúc này bên ngoài có tiếng còi CA hụ… Hai tiếng súng nổ, xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng có di động, không báo CA mới là lạ.
– “Đã xảy ra chuyện gì… Ai đã nổ súng?” Nhận được tin báo có tiếng súng ở nhà hàng K. H. Trung úy Đan Thùy lập tức dẫn đội đến hiện trường… Vừa bước vào, thấy hai người bị trúng đạn, lập tức ra lệnh người trong đội gọi xe cứu thương, đồng thời đề cao cảnh giác, quan sát chung quanh. Bất chợt nàng sửng sốt khi thấy hắn, bên cạnh là một mỹ nữ.
– “Trung úy… Đồng chí Trung úy… ba tôi là Bí Thư Thành phố Phú quốc… Cậu tôi là Phó Chủ Tịch Tỉnh… Là người này đã nổ súng… Còn hắn nữa…” Long thấy CA tới, mừng rỡ, dũng khí tăng lên, hung hăng chỉ “hung thủ ” Ngọc Như và “đồng bọn “…
– “Đúng vậy… là tôi…” Ngọc Như gật đầu… Lấy trong túi tấm thẻ đưa qua cho Đan Thùy rồi nhanh như chớp xoay người…
“Chát”… Long thiếu gia ăn thêm một cái tát… Ngọc Như lần này ra tay mạnh hơn, hai mắt nổ đom đóm, môi hắn rướm máu… Xuất thân từ một gia đinh bình thường, ngoại trừ Thủ Trưởng Nancy, Kiều Nga và Kiều Chinh, Ngọc Như rất ác cảm với loại COCC ăn không ngồi rồi coi trời bằng vung, bởi vậy thấy Long mỗi lần mở miệng thì đem chức vụ của cha, mẹ, cậu, chú, cô, dì liền thẳng tay tát cho bỏ ghét.
– “Chị đây chưa cho phép mà dám mở miệng… Chị tát cho mà vỡ mồm nhé… Không tin cứ tiếp tục đi…” Ngọc Như bá đạo trừng mắt nói…
Tay ôm má… Long thộn mặt ra, tinh thần khủng hoảng hơn khi hắn thấy nữ Trung úy “cứu tinh” không can thiệp gì cả, trái lại hình như có vẻ là “đồng bọn” với “hung thủ ” đã ngược đãi, hành hung hắn.
Long nghỉ không sai, Đan Thùy thấy bên cạnh Đức Chủ tịch là một mỹ nữ có sắc thái trên người tương tự như lãnh đạo Mai Thảo và Xuân Mai khiến nàng đoán được ít nhiều, nên khi Ngọc Như trình thẻ, Đan Thùy chỉ cần liếc nhanh qua là xác định mình đã đoán đúng… Là người “mình”.
– “Đại đa số người ở đây đều thấy ba tên này cầm dao Thai lan tấn công tôi. Nếu không được bảo vệ thì bây giờ chắc cũng lành ít dữ nhiều. Nhân chứng vật chứng đầy đủ… Trung úy, chuyện này phải nhọc lòng cô rồi… Ừm… Phiền cô nói với Đại tá Thảo nếu cần thêm chi tiết, bất cứ lúc nào tôi sẽ sẵn sàng hợp tác… Không thành vấn đề chứ?” Đức Chủ tịch nhìn Đan Thùy hỏi…
– “Không thành vấn đề… Tôi sẽ báo với lãnh đạo.” Đan Thùy gật đầu, bắt đầu phân công đưa hai tên vệ sĩ đi nhà thương băng bó… thu thập lời khai của nhân chứng Sau đó còng Long “điện hạ” mặt đang xám như tro tàn. Hắn thật không hiểu… Bọn này không điếc thì chắc chắn là thần kinh có vấn đề nên không biết Bí Thư Thị Ủy và Phó Chủ tịch tỉnh là ai… Hắn liếc Ngọc Như thầm nguyền rủa: “Đụ má, con đỉ kia, tao thề trước hết đụ cho mày banh lồn rồi giết cả nhà mày… Thằng cặc kia… Đụ má… Chờ coi đi…
– Chủ Tịch Trường… ha ha… Thật ngại quá. Bữa cơm hôm nay. Cảm ơn ông bà nhiều. Hay là để ngày khác tôi sẽ mời hai người…
– “Đức Chủ tịch. Cậu không cần phải khách sáo… Chúng ta còn nhiều cơ hội mà… À. Còn cái chuyện Siêu thị… Cậu yên tâm đi… Văn Trường này sẽ làm hết sức…” Mai Văn Trường nhiệt tình hứa hẹn…
– “Vậy… Tôi có việc đi trước… Ngọc Như… Chúng ta đi… À quên nữa… Bà Chủ, mọi chi phí đổ bể hư hại, cứ tính rõ ràng rồi gửi hóa đơn cho tôi… Tôi sẽ tính toán với Bí Thư Thành ủy Phú quốc…” Nói đến đây Đức mỉm cười nháy mắt với Lâm Tuyết Vân.
– “Vậy thì cảm ơn nhiều… Tôi đang lo bị lỗ vốn… Hi hi… Nghe anh nói như vậy mới yên lòng…” Lâm Tuyết Vân hiểu ý hắn, nàng mừng rỡ gật đầu… Được dịp “chém đẹp”, nàng sẽ không khách sáo mà làm một hóa đơn kê khai thiệt hại “nặng nề” cho hắn để hắn chuyển đến Bí Thư Thành ủy Phú Quốc…”Ây da… tên này thật là mánh mun a… nhưng mà nàng thích… dễ thương đó chứ, biết nghỉ cho người khác… Hi hi” Tuyết Vân thấy vui vui trong bụng.
… – “Chủ Tịch Trường… Chuyên Siêu thị là chuyện gì vậy?” Đức và Ngọc Như vừa rời khỏi, Đan Thuỳ cũng đã dẫn đội ngũ rời đi… Mọi việc trở lại bình thường, Vân bảo nhân viên dọn dẹp… Chợt nhớ chuyện Siêu thị… Nàng hiếu kỳ… hỏi.
– “À… Đúng đúng… Tôi nghỉ cô sẽ có hứng thú, đó… Nà… Là như vầy…” Mai văn Trường giải thích… Kim Khánh, vợ lão hăng say phụ họa. Bà chủ Vân càng nghe càng nhập tâm… Chuyện làm ăn có tiền, làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội này được… Chỉ có Mai Văn Thọ còn đang bàng hoàng, nghỉ lại trước đây mà ớn lạnh, hắn đã từng nghỉ trong đầu là bỏ tiền mướn người “giáo huấn” Chủ tịch Đức một trận… Ây da… hú hồn… May là chưa làm… Nếu không thì chết mẹ rồi… Đúng là tổ tiên vẫn còn phù hộ a…
Cùng lúc này, trong nhà, Thái Hoàng Cơ đang cùng hai người con trai đang chén tạc chén thù. Không phải tốt lành gì mà lão kêu hai thằng con tới nhà ăn nhậu, trước đây, Khi La Oanh Oanh còn là con dâu, lão thèm chảy nước miếng nhưng chưa có cơ hội. Bây giờ đã không còn quan hệ bố chồng nàng dâu nữa nên có ý đồ dâm dục muốn chiếm hữu… Bởi vậy muốn trên bàn nhậu để dò tung tích của đứa con dâu một thời làm lão nứng cặc…
– “Hắc hắc hắc… Lần này coi bộ ông Trời cũng giúp mình…” Nhìn đoạn video đang phát tán trên mạng, Thái Kiêm Cơ vui như Tết, cầm ly whiskey pha soda nốc một hơi… Cười đắc ý, nét mặt rạng rỡ. Thái Hoàng Cơ, Thái Hữu Cơ, cả hai mặt đỏ, hơi thở nồng nặc mùi rượu… Ba cha con đang ngồi nhậu… Chuyện Mai Văn Trường và Nguyễn Thông trở mặt khiến Thái Hữu Cơ tức giận. Tâm trạng buồn bực, bồn chồn đứng ngồi không yên, tìm người nhà bàn thảo để nhanh chóng giải quyết vấn đề.
– Tui đang rầu thúi ruột… Có chuyện gì mừng vậy anh hai… Nói nghe coi…
– Hắc hắc… mày tự lên FB coi đi… Coi cho đã mắt…
– “Vậy sao? Cái gì vậy?” Hữu Cơ lấy di động, vào mạng F. B…
Thì ra không biết có ai đưa lên FB cảnh Lê Thành Long bị ăn mấy tát tay, mặt sưng đỏ lại còn bị còng tay… Mặt Hữu Cơ nghi hoặc, không hiểu sao Thái Kiêm Cơ lại hứng chí như vậy.
– “Mới vừa rồi có người báo tao biết, nên tao lên mạng coi… Người bị người của thằng cặc đó đánh là thằng con của Lê Thành lễ… Bí Thư Phú Quốc… Đụ má… Thằng cặc đó làm như vậy chẳng khác nào trét cứt vào mặt người ta… Thằng Thành lễ này á… nó là tay không vừa đâu cho nên tao sẽ kêu tụi Miên qua đây sớm… mày hiểu ý tao không?” Kiêm Cơ híp mắt giải thích.
– “Ném đá dấu tay? Ha ha… hay thiệt…” Thái Hữu Cơ chợt hiểu… mừng rỡ, hai mắt sáng ngời… Nghỉ bụng: “Nếu bây giờ nó xảy ra chuyện không may thì ai cũng sẽ nghỉ Lê Thành lễ vì con trai mà đòi công đạo… Quá hợp lý. Chiêu này hay thiệt.
– “Mày muốn ném đá dấu tay thì tốt nhưng đừng quên một điều… Phải biết tất cả đầu mối có thể dẫn lửa tới phỏng tay mình.” Thái Hoàng Cơ trầm giọng nhắc nhở Kiêm Cơ… lão là người dâm dục, âm hiểm độc ác. Tất cả đặc tinh của lão được chia đều trên người hai người con… Hữu Cơ dâm dục, Kiêm Cơ thì âm hiểm tàn độc…
– “Ha ha… Con đã tính xong hết rồi… Chỉ cần tụi nó xong nhiệm vụ, trên đường trở về sẽ không còn thằng nào còn mạng qua được cửa khẩu Dinh Bà… Sau đó chỉ cần thao tác thêm một chút… Như vậy là lập công lớn… Tiêu diệt bọn người đã ám sát Chủ tịch huyện mà, công trạng không nhỏ đâu…” Thái Kiêm Cơ cười âm hiểm.
– “Hahaha… Hahaha…” Cả ba cha con cười khoái trá.
– “Ừm… Con Oanh lúc này ra sao rồi… ” Thái Hoàng Cơ ngần ngừ một chút rồi đánh tiếng… Lúc trước là con dâu nhưng bây giờ hai đứa đã ly dị rồi… lão muốn “tới thăm”… đồ tốt phải ưu tiên cho người trong nhà mà… Hơi men trong người, nghỉ tới hình dáng thướt tha của con dâu củ… Thái Hoàng Cơ nứng cặc…
– “Hắc hắc… Phải đó anh hai… Anh và chị dâu đã ly dị rồi… hay là… hắc hắc…”Thái Hữu Cơ cười dâm đãng…
– “Cái thằng này… đụ mẹ… mày…” Thấy Hữu Cơ cũng có ý với con dâu củ… Hoàng Cơ tức giận…
– Ậy… Đừng có nông mà… Tui để ba chơi trước, tui chơi sau… Vậy được chưa?
– “Ây… mày và Ba muốn làm gì thì làm… Đừng ồn.”Thái Kiêm Cơ phát tay, cầm di động lên bấm… Hai cha con Hoàng và Hữu Cơ hai mắt sáng ngời… Mạnh ai nấy suy tính.
Phú Quốc…
Trong căn phòng tráng lệ, giá của mỗi đêm người dân tay làm hàm nhai nghe mà hết hồn, xấp xỉ gần ba tháng lương của một người dân lao động bình thường chứ không ít đâu… Không có gì lạ, đây là khu nghỉ dưỡng 5 sao mà. Là nơi các đại gia, dân có máu mặt đến hưởng thụ lạc thú của cuộc đời. Bây giờ là xế chiều, bên ngoài sóng biển vỗ rì rào, gió hiu hiu thổi. Trong phòng, Bí Thư Thành lễ đang trần truồng nằm gối đầu trên đùi người đẹp, miệng bú vú này tay vừa bóp vú kia. Phía dưới, giữa hai đùi, dưới háng lão, một cái đầu đang gục gặt, trình độ bú liếm có thể nói là đã đến mức “lô hỏa thuần thanh”… Nàng liếm dái, mút đầu cặc, liếm luôn lỗ đít một cách nồng nhiệt, hai mắt lờ đờ ra vẻ đam mê… cố gắng làm cho Bí thư lễ hài lòng… Chỉ cần Bí Thư lễ hài lòng mới có lần sau…
P. T là ca sĩ hải ngoại… Thời buổi đại dịch toàn cầu, ở nước ngoài làm ăn khó khăn nên về Việt Nam kiếm sống, ai dè lúc này ở Việt Nam đại dịch lan rộng, phong tỏa khắp nơi đành phải làm gái hạng sang… nhảy dù kiếm đô la… Khách không là Đại gia, Chủ tịch, thì cũng là Bí Thư hoặc Trưởng phòng hay Giám đốc Sở… Chỉ có mấy người này mới đủ tiền chi trả cho các ca sĩ hải ngoại như nàng… Nói nào ngay P. T cũng không có cái là cái lồn vàng hay lưỡi bạc mà là cảm giác từ cụm từ “Ca sĩ hải ngoại” của nàng mang lại…
Ngày nay cá ông lớn chơi các em nhí hoài cũng thấy nhàm, cần thay đổi “khẩu vị”… Muốn chơi các em minh tinh, ca sĩ, chân dài, người mẫu nhất là ca sĩ từ nước ngoài về cho nên các nàng khi về tới Việt Nam rất có giá… Theo quy luật cung cầu mà… Cung ít mà cầu nhiều thì cái giá trên trời. Miễn là đừng có già khú đế là được… Mấy ông lớn thích cảm giác thành tựu, cũng như Bí Thư lễ, tuy biết ở nước ngoài, em P. T này cũng hai lứa rồi, nhưng lão thích nhất là nhìn nàng bú liếm con cặc lão rồi tưởng tượng tới chồng nàng đang bên trời Tây… cảm giác quá đã… Một ngàn hay hai ngàn đô thôi mà… Chuyện nhỏ… Nếu nàng bú liếm nuốt lau sạch làm lão phê thì “boa” thêm vài trăm đô cũng đáng.
Từ ngày Phú Quốc trở thành Thành phố, Lê Thành lễ được bổ nhiệm vào vị trí Bí Thư của Thành phố đảo đầu tiên thì cuộc đời lên chín tầng mây. Phú Quốc giàu có, hải sản hằng hà sa số, nước mắm Phú Quốc ai mà không biết thì không phải là người Việt Nam, ngoài ra Phú Quốc còn trồng tiêu sọ, nông trại nuôi ngọc trai và bây giờ là ngành du lịch… Có thể nói Phú Quốc là thành phố có chỉ số phát triển cao nhất trong những năm gần đây và sẽ còn tăng cao hơn nữa với sự phát triển không ngừng của ngành du lịch… Khách sạn 5 sao mọc lên như nấm. Các chỗ ăn chơi thì khỏi nói rồi… không kém Thành Hồ. Nói tóm lại Phú Quốc là xứ giàu có… Là Bí Thư, Lê Thành lễ coi như là chuột sa hũ nếp tha hồ tung hoành. Bây giờ thì có thể nói là phú nhân địch quốc, tiền rừng bạc bể rồi. Vài ngàn đô được em ca sĩ hải ngoại hầu hạ có là gì to tát chứ…
Trong lúc lễ đang “phê”… Di động reo lên, lão liếc mắt nhìn màn hình… ai thì lão có thể lờ nhưng người này, lễ không bắt máy là không được… Đó là mụ vợ của lễ…
– A lô… Có chuyện gì… Tôi đang họp…
– “Ông đang họp hay là đang chui đầu vào háng con đỉ nào tui mặc kệ… Lên Phây bù mà coi đi… Thằng con bị người ta còng rồi”. Quỳnh, vợ lễ rống giận. Bà đang ở Rạch Giá… nghe tin dữ vào mạng Phây bù thấy clip video phát tán mà choáng váng mặt mày, vội vã gọi lễ báo tin… Không chờ lễ ừ hử… nói xong cúp máy cái cụp… Bừng bừng khí thế dẫn đám bảo vệ côn đồ trực chỉ Đồng Tháp quyết ăn thua đủ…
– “Đụ mẹ chuyện gì đây?” Lễ chửi thề, ngồi bật dậy… khiến nàng ca sĩ P. T đang ngậm cặc lão hết hồn không biết chuyện gì xảy ra. Lễ lấy di động vào phây bù… sửng sốt.
Từ trước đến giờ, con trai lão thường hiếp đáp bắt nạt người khác… Có ai dám đụng đến nó chứ? Nó đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, người người xu nịnh, chưa từng ăn trái đắng, chưa từng bị thiệt thòi vậy mà hôm nay mở miệng thì bị ăn tát tai… hai má sưng húp, lại còn bị CA còng tay dẫn đi… Khiến Bí Thư Thành lễ “long nhan đại nộ”. Tâm trạng mất hứng, cặc hết nứng, quăng ra một xấp tiền đô, mặc lại quần áo… Bỏ ra về. Cục tức này lão không thể nuốt vô…
Chuyện đời khi có người vui tất có người buồn, có người tức giận tất có người hài lòng… Hai vợ chồng Phó Bí Thư Thành ủy Kiêm Chủ tịch Thành phố Trương quốc dũng cũng đã xem qua clip video… Cả hai đang âm thầm tinh toán làm sao lợi dụng cơ hội này để có thể lật ngược tình thế hiện tại…
Bí Thư coi về Đảng và nhân sự, Chủ Tịch quản lý kinh tế nhưng người trong các bộ phận quan trọng thuộc ủy ban nhân dân của Thành phố đều là người của Lê Thành lễ, việc này dẫn đến lời của Chủ tịch dũng đều phải chờ xem Bí Thư lễ có gật đầu hay không rồi mới được thi hành… Nói một cách khác Chủ Tịch dũng là tướng không quân không lính, nói nôm na là “bù nhìn”… Cũng vì chuyện này mà Chủ tịch dũng rất phiền muộn, mặc dù mới 40 hơn nhưng đầu tóc đã bạc… Nhìn như ông già 50… Vì vậy khi dũng đi bên cạnh bà xã, Ngô Thu Phong có chút không cân xứng… Ở tuổi 40 nhưng nhìn vẫn còn rất mặn mòi… vú đít nây nẩy.
Người ta nói sau lưng một người đàn ông thành đạt, luôn có người đàn bà chống lưng. Chủ tịch phu nhân biết ngoại giao, nhìn xa trông rộng nói tóm lại là lanh lợi và linh hoạt hơn chồng. Chủ Tịch Dũng có ngày hôm nay thì công của bà vợ cũng không nhỏ… Bơi vậy thường nhờ vợ làm “cố vấn” trong các chuyện lớn nhỏ… Hôm nay cũng không ngoại lệ…
– “Anh thấy cô gái tát vào mặt Lê Thành Long hình như có thân phận không bình thường… Em nghỉ sao về chuyện này?” Dũng Chủ tịch xem clip video đến hai ba lần… quay sang hỏi ý kiến vợ…
– Không cần đoán già đoán non nữa… Sáng mai Tôi đi Cao lãnh một chuyến tìm gặp Lâm Tuyết Nga chào hỏi luôn tiện thăm dò…
– “Hả? Có liên quan gì?” Dũng sửng sốt… không biết bà vợ mình có ý nghỉ gì mà bất thình lình muốn đi Cao lãnh…
– Trong khoảng thời gian gần đây ông không để ý nên không biết đó thôi… Nghe nói bên Đồng Tháp có người làm cho nhà họ Thái và lão Đồng xính vính nên tôi muốn đi coi một chút…
– Anh vẫn không hiểu… Ậy, nói rõ một chút đi…
– “Ông quên rồi sao? Mùa hè năm ngoái mình có ghé nhà hàng này mà… Bà Chủ là em gái của Bí Thư Nga… Còn nữa, Ông có thấy Mai văn Trường không? Lão ta hình như khúm núm với người thanh niên, Mình bắt đầu từ đó… Biết đâu tìm được chỗ có thể giúp ông đột phá… Nói tóm lại là ông đừng có hỏi nhiều… Để tui lo…” Thấy chồng vẫn chưa hiểu “huyền cơ”. Thu Phong có chút bực mình…
– “Ha ha được được… không hỏi nữa…” Nghe vợ nói “Biết đâu tìm được chỗ có thể giúp đột phá” Dũng mừng rỡ… Trước giờ vẫn là như vậy. Khi gặp khó khăn là có vợ giải quyết… dũng Chủ tịch cảm thấy mình may mắn…
Đức bây giờ không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác… Máu dâm đang dồn lên não… Cặc trong quần như khúc củi… Đưa Ngọc Như lên phòng nàng… Cánh cửa vừa đóng là ôm lấy hôn hít tay sờ tay bóp…
– Wow… thơm quá… Ngọc Như… em thật đẹp…
– “Vậy sao… Em tưởng anh chỉ biết có chị Thu Tâm, và Phương Anh với chị Thu Hà thôi…” Ngọc Như hờn mát khi nghỉ lại lúc trước hắn coi nàng “trong suốt” nhưng vẫn đứng yên để hai bàn tay hắn sờ soạng trên người. Nàng cảm giác vật đó cứng ngắc đang áp sát trên mông… Tim nàng đập thình thịch, hồi hộp mong chờ có chút sợ hãi… Nhớ lại lần trước hắn úp mặt giữa hai đùi làm nàng cảm thấy rất dễ chịu và sau đó đau muốn chết đi được… Nhưng nàng thích… Không biết lần này có đau như lần trước không nhỉ?
– Hi hi… Sorry cưng… này trời bên ngoài nóng nực… vô tắm cho mát ha… Thôi vầy đi. Để anh chà lưng cho em… Coi như chuộc tội…
– “Hihi… haha Chị… Chị Kiều Nga nói anh rất ma mãnh… hay dụ dỗ nên bảo em đề phòng, đừng nghe lời đường mật của anh…”… Ngọc Như cười rộ lên…
Thì ra là trước khi gửi “đặc phái viên” Ngọc Như xuống bên cạnh hắn, Kiều Nga, Kiều Chinh đã “cảnh cáo” về những chiêu dụ gái của hắn để Ngọc Như và Thục Linh đề phòng… Bởi vậy, khi Đức ân cần lời ngon tiếng ngọt, săn đón rù quến ló mòi ý đồ muốn tắm chung… Ngọc Như thấy tức cười… nên “vạch mặt kẻ gian”.
– “Hi hi… Không phải đâu, sao lại nói như vậy chứ… Kiều Nga này thật là… Mình là người một nhà rồi mà. Đâu có xa lạ gì chứ… Nà… Thôi đừng nói nhiều nữa… anh đàng hoàng lắm, không có ý đồ bậy bạ đâu à. Em đi đường mệt nhọc, bôn ba cả ngày, anh chỉ muốn massage và bấm huyệt cho em thôi… Hi hi”…
Đức sửng sốt, trong bụng “tức giận”… – “Kiều Nga này… Mai này sanh xong nhất định phải dùng “gia pháp” trừng trị mới được dám nói xấu ông xã…
– “Thiệt sao? Có phải muốn gạt em không?” Ngọc Như chỉ muốn màu mè trêu chọc hắn thôi… Nghe hắn nói cái gì massage, bấm huyệt thì biết hắn ba hoa chích chòe, nàng cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt làm bộ ra vẻ ngây thơ.
– Ây da… Em thật là… Có phước mà không biết hưởng… Nà… Nằm xuống… nằm xuống… Chờ chút nha… anh vô pha nước nóng cho em trước kế đó là bấm huyệt sau cùng là ha ha… massage đại pháp…
Biết hắn nói nhăng nói cuội nhưng Ngọc Như nghe rất bùi tai… ngoan ngoãn để hắn “hầu hạ” xoa bóp… bấm huyệt… Đức Chủ tịch cười gian. Hắn sờ sờ bóp bóp khắp nơi một hồi. Cả người Ngọc Như nuổn ra, hai má đỏ như người say rượu. Hơi thở nặng nề. Quần áo trên người bị lột hết cũng không nói tiếng nào… Nằm rên hừ hừ.
– “Xong rồi… Có thấy thoải mái hơn không? Vô tắm đi, tắm xong rồi ngủ sớm. Anh về phòng, sáng mai gặp… Bye cưng”. Mặc dù cặc trong quần đang cứng hơn khúc củi nhưng Đức vẫn “nghiêm túc ” nói, làm như không màng “thế sự”.
– “Anh… anh… Đồ mắc dịch”Ngọc Như “tức giận” phùng mang trợn má thở phì phì…”mắng” một câu tiếng miền Nam rặc, không biết là học được từ lúc nào… Đưa tay chụp vào đũng quần hắn… ngắt mạnh… Cảnh cáo cái tội hắn dám chọc ghẹo nàng. Xem ra nếu hắn không “giải quyết vấn đề”, Nàng sẽ không để yên.
– “Ui da… đau. Coi chừng nha, có tiền cũng đền không được đâu à… Hi hi… Đùa chút thôi mà.”Lời vừa dứt, mặt đã úp vào giữa hai đùi nàng hít mùi thơm của chùm lông mềm mại và bắt đầu lấy lưỡi tung hoành… mút, liếm. Ngọc Như như bị điện giật, chết điếng, người run bần bật, nắm đầu tóc hắn ghì mạnh… Lần đầu tiên là trong dịp Tết, lúc đó không có cảm giác nhiều vì đau thấu trời xanh… Lần này mới biết mùi thật sự của nhục dục… Nàng không còn rụt rè nữa, tay lần mò xuống nắm cặc hắn vuốt ve… Đức vừa mút vừa xoay đầu từ từ cuối cùng đầu cặc kề ngay môi… Ngọc Như há môi… liếm liếm đầu cặc rồi há miệng mút như mút cây kem, càng lúc càng hăng.
– “Wow… Ngọc Như… Sao em… rành vậy?” Cặc được nàng bú mút… Đang sướng tê tái, Đức bổng giật mình… nghi hoặc… Sao Ngọc Như “rành” vậy?
– “Chị… Chị Kiều Nga đấy, Chị chỉ em xem trên mạng… Chị ấy nói cái này là “Điệu sáo mê hồn” anh thích. Cho nên… cho nên… Còn có Thục Linh nữa…” Ngọc Như ngây thơ phân bua… cảm thấy ủy khuất khi bị hắn nghi ngờ…
– Đúng đúng… Ha ha… Cái này có tên là “Điệu sáo mê hồn”… Anh thích thiệt mờ… Nhưng không cần lên mạng coi đâu à… Em… hi hi làm rất đúng nhưng take it easy OK… Phải có tinh điệu, tiết tấu, đừng có như cái máy… ha ha… anh chỉ em ha… như vầy nè… phải sâu vô, còn nữa… chậm chậm… Wow… Em thật là thông minh… học một hiểu mười a…
Đức để Ngọc Như gối đầu lên đùi mình, tay vừa xoa bóp vú vừa chỉ đạo dìu dắt nàng thực tập “Điệu sáo mê hồn”… Ngọc Như rất nhập tâm “tu luyện”… Cái miệng xinh xinh mở hết cỡ ngậm… đầu gục gặc, tay sờ bìu dái bú liếm một hồi, nhả ra, dùng lưỡi massage cho đầu cặc, được một lúc lại ngậm vào, đầu tiếp tục guc gặt rất là bài bản… Trước khi xuống đây, nàng và Thục Linh được song Kiều chỉ đạo dựa theo mấy phim Nhật xem trên mạng… Đó là lý thuyết. Đây là lần đầu tiên được “thực tập” do hắn chỉ đạo… dĩ nhiên là “trả bài” rất chăm chỉ…
– Từ nay thực tập nhiều một chút nha… yên chí đi… Anh lúc nào cũng bên em… Ây da đau… đừng cắn… hắc hắc hắc…
– “Chị Kiều Nga nói… anh… anh thật là dâm đãng…” Đang ngậm, nghe hắn nói bá láp… Ngọc Như vừa tức vừa mắc cười… nhả ra, tay ngắt” miệng “mắng”, mắt lườm… nét mặt rất đáng yêu.
– “Ha ha… Câu này là đúng nhất đó… Nhưng mà em nghỉ coi, Đàn ông không dâm đàn bà không thương… Có phải không? Hắc hắc hắc… Nà… sao ngừng rồi, tiếp tục đi… anh đang “phê” mà.
Ngọc Như ngoan ngoãn há miệng ngậm vào… Hắn một tay bóp vú, một tay khều móc. Người nàng uốn éo, miệng nút chùn chụt…
“Wow… đã thiệt! Thoải mái thiệt! Em làm anh như bay bổng chín tầng mây. Tâm hồn mê mẩn. Mai mốt cứ như vậy nha… Ha ha.” Đức rên rỉ khen dồi… Ngọc Như hứng chí càng ra sức…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Hồng Ngọc cau mày, đăm chiêu… Lần trước nàng đã đánh giá hắn quá thấp nên bị hắn làm mất mặt mũi… Vì vậy nàng phái Vệ Lan lên Cần Thơ tìm hiểu thêm về hắn… Mục đích là để biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng Vệ Lan càng nói khiến nàng như đi trong sương mù dày đặc… mơ hồ…
– “Cha và mẹ hắn vừa ly dị cách đây không lâu… mẹ hắn Thanh Nhàn hiện là Hội đồng trưởng của một công ty xây dựng khá quy mô tên là Đức Lập nhưng hắn chính là người đứng sau lưng… Còn nữa… hắn bản tính rất phong lưu… có rất nhiều phụ nữ vây quanh, lớn nhỏ đều có, thân phận nào cũng có…” Nói đến đây, Vệ Lan ngừng lại, có chút ngập ngừng. Chuyện nàng dò hỏi nghe rất là hoang đường nhưng mà là sự thật vì vậy không biết phải bắt đầu như thế nào.
– “Chuyện gì? Nói tiếp đi…” vừa nghe vừa suy nghĩ, thấy Vệ Lan đang nói bỗng im bặt… vẻ mặt kỳ lạ… Hồng Ngọc nóng lòng, thúc giục. Nàng muốn biết phía sau tên Chủ tịch huyện là thế lực như thế nào, mỗi lần nàng hỏi, Trưởng ban Đồng có ý dấu diếm. Đây là chuyện không bình thường bởi vậy nàng sai Vệ Lan lên Cần Thơ tìm hiểu hư thực…
“Một trong những phụ nữ của hắn tên là Nancy… Không phải là ba chị em mới dùng… Cả ba chị em đều đang mang thai… Sắp sanh rồi… Hắn… hắn là cha của cả ba đứa bé trong bụng ba người này.”Vệ Lan vẻ mặt rất cổ quái.
– “Cái gì? ” Hồng Ngọc. Lam Điền đồng thời kêu lên, sửng sốt… Thời buổi này đàn ông có ba vợ không phải là hiếm, miễn có tiền nuôi thì được rồi nhưng “đớp” cả ba chị em thì đây là lần đầu nghe nói…
– “Còn nữa… người phụ nữ tên Nancy có quân hàm Thiếu Tướng, hai người em đều có cấp bậc là Đại Tá… Thành ủy ở Cần Thơ rất kiêng kỵ ba người phụ nữ này… Chưa hết đâu…” Vệ Lan đem tin tức thu thập được nói ra, Chuyện Lại Đức quang rơi đài, Chuyện Gia Kỳ bạn gái hắn là cháu của nguyên Chủ tịch nước… Vệ Lan không hề biết được gốc khủng của Nancy và song Kiều. Tuy không đầy đủ lắm nhưng cũng đủ làm cho Hồng Ngọc kinh hải…
Hồng Ngọc cầm tách cà phê lên thấm môi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghỉ thầm: Thành ủy Cần Thơ kiêng kỵ ba người phụ nữ này… Đây mới là điều nàng quan tâm. Cần Thơ là Thành phố thuộc Trung ương, Một Thiếu tướng và hai đại tá cũng không cần Thành ủy Cần Thơ kiêng kỵ mà… Trừ phi ba người này có lai lịch lớn… Nhất thời Hồng Ngọc nghỉ không ra… Nhưng càng nghỉ càng cảm thấy hồ đồ… Nếu hắn là cha của ba đứa bé trong bụng của ba người phụ nữ kia… Vậy… vậy cô nàng Gia Kỳ kia sao lại là bạn gái của hắn được? Độc đáo ở chỗ là cô nàng Gia Kỳ này là cháu của Nguyên Chủ tịch nước Lý Hồng Chương…
– “Không có lý nào… Vệ Lan… Chị có lầm lẫn không vậy?” Không chỉ Hồng Ngọc mơ hồ mà Lam Điền cũng nhìn ra vấn đề nên nghi hoặc, hỏi.
– “Tôi cũng biết là khó tin nhưng đó là sự thật…” Vệ Lan nhún vai… tin cũng được, không tin cũng được, nàng chỉ tường thuật những gì tai nghe mắt thấy.
– “Nói tóm lại, người này có chỗ dựa rất khủng. Sự thật trước mắt đã nói quá rõ ràng. Thứ nhất, hắn trẻ như vậy mà đã là Chủ tịch huyện. Thứ hai, chuyện Lại Đức Quang rơi đài. Thứ ba, có một số người ở đây như Nguyễn Thông, Mai Văn Trường vừa lâm trận đã đầu hàng… Còn nữa… nhìn đi…”Hồng Ngọc đưa di động đặt lên bàn… Cách đây hơn một giờ đồng hồ, có người phát tán trên mạng FB đoạn video.
– “Người phụ nữ này rút súng bắn gãy chân hai người… Khi CA tới, sao không có gì vậy? Hai chị có thấy lạ không? Điều này chứng tỏ cô ta có thân phận không bình thường, còn nữa, cô ta bảo vệ hắn… Từ đó suy ra hắn nhất định là người có thân phận không đơn giản… Là người chúng ta không nên chọc vào…” Hồng Ngọc phân tích rất hợp lý…
– “Không phải là mình chọc hắn mà là hắn tìm tới chúng ta…” Lam Điền đính chính…
– Ha Ha… Chị hiểu lầm rồi… là hắn tìm tới Trưởng ban Đồng chứ không phải Dương Hồng Ngọc này…
Vệ Lan và Lam Điền nghe xong… Cả hai sửng sốt, môi mấp máy muốn nói gì lại thôi.
– “Nói đi… Không cần phải ngại… Vệ Lan, chị nói trước…” Thấy hai nữ vệ sĩ thân tín ngần ngừ… Hồng Ngọc khuyến khích…
– “Trưởng Ban Đồng về mặt pháp lý ông ta không có liên quan đến Công ty…” Vệ Lan nói bâng quơ.
– “Nếu nói toạc móng heo là nếu xảy ra chuyện. Ông ta không sao nhưng Hồng Ngọc, em thì có chuyện.” Lam Điền trực tiếp hơn, không do dự, đem thẳng vấn đề nói ra… Ý của cả hai muốn nói là Trưởng ban Đồng về mặt pháp lý không dính dáng gì tới Công ty Hồng Ngọc… Nếu là như vậy thì lão ta cần gì phải nhảy ra cho mang họa… Lúc đó lão sẽ để cho Hồng Ngọc tự sinh tự diệt…
– “Ha ha… Điểm này thì em biết nhưng đây là lợi điểm để đảo ngược tinh thế, khiến hắn moi ra lão già kia…” Hồng Ngọc nói với ánh mắt đầy tin tưởng. Vệ Lan và Lam Điền nhìn nhau… Cả hai thật sự không đoán được trong đầu của Hồng Ngọc đang nghỉ cái gì.
– “Vệ Lan, Lam Điền… Hai chị dàn xếp… Em muốn bí mật gặp hắn. Càng sớm càng tốt…” Hồng Ngọc phát tay… Nàng biết nếu Đức làm tới, Trưởng Ban Đồng sẽ phủi tay và nàng sẽ là người lãnh đạn nhưng nàng có tuyệt chiêu để lật ngược tinh thế theo chiều hướng có lợi cho mình… Nhưng phải tiên hạ thủ vi cường và cần sự giúp đỡ của hắn. Nàng tin tưởng hắn sẽ không từ chối.
– “Khoan đã… Hai chị bắn tin ra ngoài… nói em cảm thấy không khỏe, nghi ngờ nhiễm Covid 19 nên tự cách ly 14 ngày coi ra sao… Vậy đi…” Hồng Ngọc nói thêm, nàng muốn có thêm thời gian để trù tinh kế hoạch… Không muốn lão già kia làm phiền. Lão mà nghe nàng tự cách ly tất nhiên hoảng sợ… rất tiện cho nàng hành động.
– “Ừm… được” Hai nữ vệ sĩ nhìn nhau không nói gì thêm đi ra ngoài… Cả ba người tuy không phải là chị em ruột nhưng tinh cảm rất thắm thiết… Cùng ngồi trên một chiếc thuyền dĩ nhiên là không muốn thuyền chim. Hồng Ngọc tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh lanh lợi. Không biết lần quyết định này kết quả sẽ ra sao nhưng cả hai nhất định sẽ cùng Hồng Ngọc tiến lui…