Phần 7
Trong buổi tiệc sinh nhật của Ngọc Lan… bỗng nhiên bị một thằng cặc nhà quê “Nam kỳ” lấy hết uy phong trước mặt “người trong ý”… Tuấn Hưng và Văn Bình trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái… ghi thù… Cứ tưởng thù này khó trả ai đè…
“Hắc hắc… muốn cứu trợ hả con? Oai phong nha… phải hỏi bố mày có đồng ý chưa?”… Tuấn Hưng được tin phái đoàn cứu trợ kia do thằng cặc kia dẫn đầu… sẽ đến Hà Tĩnh… Hắn mừng rỡ… Là Phó Chủ Tịch của Thành phố Hà Tĩnh… Tác động lên các Bí Thư, Chủ tịch huyện chỉ là một cái nhấc tay…
“Phải làm thế nào đây?” Hắn suy nghĩ… Một lúc sau hai mắt hắn sáng lên… cười âm hiểm… Lấy di động bấm…
– “Huynh đệ… Chắc là có chuyện tốt gì rồi phải không? Ha ha.” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên kia đường dây…
– “Không phải là tốt… mà là quá tốt… Không biết Hoàng đại ca có hứng thú hay không thôi…” Hưng cười cợt… chứng tỏ hắn và người bên kia có giao tình không tệ… Nhưng cách xưng hô… có thể nói người đang có cuộc điện đàm với hắn hình như là một đại ca giang hồ có máu mặt…
– Vậy sao… nói nghe thử…
– Chuyện này không tiện nói trong điện thoại… Như vầy đi… Chiều nay tôi bay tới anh… 1 giờ bay thôi mà…
– Vậy tôi nói bọn đàn em chuẩn bị tiệc rượu chờ Chủ tịch Hưng đại giá quang lâm… hắc hắc… Ừm… quên nữa… còn có mấy em da trắng ngon hết biết… bảo đảm Chủ tịch Hưng sẽ hài lòng… Hắc hắc hắc…
– “Vậy sao? Vậy cảm ơn trước nha… Chiều nay gặp…” Hưng cắt di động mỉm cười đắc ý… Hắn nhấc điện thoại trên bàn gọi nữ thư ký đang làm việc bên ngoài…
– Chị Bích… Vào đây chút…
Hưng vừa gát điện thoại… Thư Ký Bích nhanh chóng mở cửa đi vào… Dáng người đẩy đà… nhan sắc tuy không xuất sắc nhưng không tệ… Cặp vú vun cao… eo nhỏ… Đặc biệt là ánh mắt rất lẳng lơ…
– Chủ tịch… Xin hỏi anh có gì căn dặn…
– “Ừm… sáng sớm mai tôi có cuộc họp đột xuất quan trọng ở Đà Nẵng… lát nữa chị “búc” (Book) vé máy bay và khách sạn cho tôi… Chiều nay đi… Chiều mai về…
– “Dạ được… tôi đi làm ngay…” Bích Thư ký quay người bước ra ngoài…
– Ây… không gấp… Chuyện ông xã chị coi như xong rồi… Hai vợ chồng chị chuẩn bị đãi tiệc đi… Không thể tiết kiệm được đâu…
– “Anh nói thiệt? Hi hi… Sao không nói sớm…” Thư Ký Bích nghe tin mừng… mặt nở hoa… miệng cười toe… Chồng nàng đang là Phó Trưởng phòng của Phòng Quản lý đô thị và Kinh tế… Mấy tháng nay chạy chọt lo lót… Cuối cùng cũng có kết quả… thật tốt quá… sắp lên Trưởng Phòng rồi… tốn bộn để lo lót… Mà không phải chỉ có lo lót tiền thôi đâu… Nàng cũng hầu đụ mấy lãnh đạo rồi… Hưng chỉ là một trong…
– “Chuyện này nói chơi được sao? Chị thật là…” Hưng nghiêm mặt…
– “Hi hi… Sorry ha… Chị biết Chủ tịch Hưng thật là người tốt…” Bích Thư Ký cười lẳng lơ… ánh mắt ám muội liếc xuống đũng quần của Chủ tịch Hưng… Hình như có cái gì đó gồ lên… Nàng ngồi xuống trước háng gã… tay sờ ngay đũng quần… xoa xoa bên ngoài vài cái… kéo phéc mơ tuya xuống… móc cặc hắn ra ngoài… sốc sốc vài cái… liếm đầu cặc… mút một cái… nhả ra… nghe một tiếng “bấc”… như tiếng mở nút chai… Chứng tỏ trình độ bú cặc đã đến mức cao thâm khó lường…
– He he… vậy mới phải… Tiếp tục đi… Hưng ngã dựa trên lưng ghế… Thư Ký Bích cởi vài nút áo… để lộ cặp ngực đồ sộ… Hưng đẩy áo ngực nàng lên. Tay hắn vồ lấy… nhồi bóp… trong khi Bích gục gặc đầu…
…
Lần đầu tiên ra Hà Tĩnh dò “đường đi nước bước” đã đem lại kết quả nhiều hơn mong đợi… Đức ca hí ha hí hửng không hề biết hiện nay nguy hiểm trùng trùng đang chờ đợi hắn…
Có câu sau lưng một người đàn ông thành công… nhất định phải có người đàn bà tài giỏi chống lưng… Thiếu tướng Nancy nhất định bồi dưỡng “ông xã” của mình… Chuyện của hắn làm… nhất định phải thành công… không được thất bại… Và phải có thành tích vượt trội… Có như vậy khi đề bạt hắn vượt ba bốn cấp cũng dễ ăn nói một chút… Vì vậy… Có lý nào nàng để hắn hành động mà không “trông chừng”trước sau?
Hôm nay biệt thự nhận được kiện hàng đặc biệt từ Tổng Cục Tình báo của Bộ Quốc phòng… Kiện hàng không lớn… Chỉ là một va li sắt nhỏ cỡ tầm va li xách tay khi lên máy bay… nhưng được quân đội đưa tới… Chứng tỏ đồ vật bên trong không phải tầm thường…
Khi Thu Tâm mở ra… 20 cái thiết bị theo dõi với độ chính xác cao… nằm xếp hàng ngay ngắn… trông thật đẹp mắt… kích thước của mỗi cái như cái đồng hồ đeo tay…
– “Chỉ sợ vạn nhất… không sợ nhất vạn… Phải đề phòng tốt hơn… lần này vận chuyển là món tiền lớn… cả ngàn tỷ… Ở đây có 20 máy thiết bị theo dõi… mỗi thùng tiền 50 tỷ thì gắn một máy này đi kèm… Thục Linh… Phương Anh… chuyện này giao cho hai em…”
– “Dạ… Thủ trưởng”… Phương Anh, Thục Linh thu nhận va li “hàng”…
– “Thủ Trưởng… Chi nghỉ sẽ có chuyện sao” Thu Tâm hỏi…
– “Chuyện này khó nói lắm… tốt nhất là phòng ngừa… nếu xảy ra chuyện trộm cắp hay cướp… Mình có thể biết các thùng tiền đang ở đâu…” Nancy nhếch miệng cười… nụ cười tinh quái… đối với nàng… nếu không có chuyện gì thì tốt nhưng nếu xảy ra chuyện… thì cũng không có gì khó khăn để giải quyết vấn đề… mà khi nàng muốn giải quyết vấn đề có nghĩa là diệt tận gốc ổ…
– Các em đã chuẩn bị xong chưa? Ngày mai khởi hành được rồi… Chuyện quan trọng cần làm là thiết lập IT room tạm thời để theo dõi mọi thứ… và liên lạc về đây…
– “Xong tất cả rồi… chuyến bay sáng mai…” Thu Tâm đáp…
– “Ừm… tốt… Đêm qua hắn xổng chuồng… không biết giờ đang làm gì… Còn làm gì nữa… Tên dâm tặc này…” Nancy “lầu bầu”…
…
Sáng nay sau khi đưa Tâm Đoan đến trụ sở… dặn dò Định, Hòa chuyên cần làm… Nói nào ngay… hắn không cần phải dặn dò cái gì… Chỉ tỏ ý là được rồi… Cả hai đều là lão làng… biết vận hành công việc của xã như thế nào… Nhưng cũng có việc cả hai thật sự không có “năng lực” chút nào… Đó là việc xử lý “dư đảng” của “Triều Lê”…
Đức chủ tịch không phải là người tàn nhẫn… nếu họ biết điều yên phận làm công việc của họ thì hắn sẽ cho họ cơ hội “hoàn lương”… không truy cứu… Nhưng xem ra bọn họ là người không biết điều… vậy thì đừng trách… Ta sẽ cho tụi mày xuống 18 tầng địa ngục…
– “Anh Định… Anh Hòa… Lê Quốc Lủi trước kia không sạch sẽ… Không ngờ người nhà của lão thì không có gì… Cũng thật đáng khen ha”… Chủ tịch đức lửng lơ nói một câu… Cầm tách trà lên hớp một ngụm… liếc nhìn Thục Hiền… vừa đúng lúc… nàng cũng nhìn trộm hắn… Hôm hắn “té xỉu” nằm trên đùi nàng… Chuyện đó vẫn còn làm nàng xốn xang… Thấy hắn nhìn mình… Mặt nàng đỏ bừng… cúi mặt nhìn chăm chú vào cuốn sổ ghi chép trước mặt… tim đập loạn xạ…
Tâm Đoan đang đắm chìm trong hạnh phúc… nào biết Thư ký Thục Hiền đã “trúng chiêu”…
Đều là cáo già trong quan trường… Định, Hòa làm sao không hiểu… Cả hai nhìn nhau… Cơ hội tới rồi… Định lấy một tập hồ sơ trong đó có ghi tất cả “việc tốt” của “hoàng gia mà lão đã chuẩn bị từ lâu… đặt lên bàn…
– Aiz… Chủ tịch… thật ra tôi không muốn vạch lá tìm sâu… nhưng chỉ sợ cậu phạm phải sai lầm…
– “Ha ha… Được… Tốt…” Đức gật đầu tán thưởng… lão Định này thật là có tiềm chất… nói một hiểu mười… Thật ra chỉ cần hắn nói một tiếng… Giám đốc Châu sẽ cho người mở hồ sơ… vạch lá tìm sâu… Là cán bộ… Có đít ai lại sạch sẽ? Nhưng hơi mất thì giờ… Hơn nữa… hắn muốn coi xem hai người Định, Hòa này có thật sự dùng được… hay chỉ là nhút nhát…
– “Được rồi… anh đi CA huyện… đưa cái này cho xếp Liêm… Ông ta biết sẽ làm sao…” Đức dõng dạc nói…”Bọn “Tứ nhân bang” kia… coi như xong… lão Châu hưởng lợi… Không biết Vịnh Hà xử lý thằng Hớn Tài thế nào mà nghe nói bây giờ coi như “tiêu tán thoòng” rồi… Nghe mà sướng tỉ tê… Phải như vậy mới được…
– “Dạ”… Định, Hòa đồng loạt hơi nghiêng người… Nghỉ tới trước kia… Lê Quốc Đại mỗi lần gặp Cao Hùng đều khúm núm nịnh bợ… Bây giờ Chủ tịch Đức ngay cả Giám đốc Sở CA tỉnh cũng phải nể mặt… CA huyện…
Thì có đáng gì…
– Ừm… Nếu ba người họ thật sự có vấn đề… tôi nghỉ chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút… Các người có ý kiến gì không?
Thục Hiền, Tâm Đoan nào hiểu gì… ngơ mặt ra… Hòa, Định cố kiềm cơn phấn khích… ba vị trí của ba người kia… không ngờ Chủ tịch Đức lại hỏi ý kiến họ… Nếu có thể đem tay chân, người thân của minh vào thì tốt rồi… Không ngờ Đức rộng lượng như vậy… Nhưng cả hai đều thận trọng… Không thể hấp tấp được… Biết đâu đây là lãnh đạo muốn thăm dò mình thì sao… Bởi vậy cả hai đồng thanh đáp…
– Chúng tôi sẽ nhất trí với chỉ thị của lãnh đạo…
– “Ệ… không cần khách sáo… Hai anh cứ coi ai có khả năng thì đề cử họ với tôi… Vậy đi… Ừm tới giờ tôi phải đi rồi…” Đức vung tay… nhìn đồng hồ…
– Tâm Đoan… gọi dì… nói anh sẽ đón dì trong vòng nữa tiếng…
– “Ừm” Tâm Đoan lấy di động gọi về nhà kêu mẹ chuẩn bị… Đức sê đến đón bà…
Hòa, Định phấn khích rời phòng hợp… Thục Hiền bước theo…
– Khoan đã… Thư ký Hiền… Chờ chút…
– “Hả… Chủ tịch… Anh có chuyện gì căn dặn?” Tim Hiền đập thình thịch…
– Ha ha… Đừng khẩn trương… Hôm nay tôi thấy cô hình như không được tập trung… Sao hả? Có chuyện à? Nói đi… xem tôi có thể giúp gì không? Miễn là không phải là chuyện thất tình…
Hi hi… Tâm Đoan biết hắn hay cà rỡn… nghe hắn nói bật cười…
– “Anh… anh nói cái gì vậy? Tôi vẫn bình thường mà…” Hiền mặt đỏ như gấc… nghỉ hắn biết tâm sự nàng…
– Ha ha. Nói chơi thôi mà… coi cô kìa… Sao dễ đỏ mặt vậy… ha ha… Ừm… Nhắc tới mới nói nha… nếu cô không thích làm việc trong ủy ban… hay là ra công ty tôi làm việc cũng được… nếu cô thích… Tôi thấy cô là người có khả năng… suy nghĩ chút đi… khi nào suy nghĩ chính chắn… nói cho tôi biết…
– “Ừm… cảm ơn anh…”… Hiền mừng rỡ… Chuyện này nàng đã có nghỉ qua… Hắn hiện nay là Chủ tịch xã… không thể suốt đời ở xã nhỏ nhoi này… một năm… hay hai năm nữa… có thể sớm hơn… Hắn sẽ bay cao rời khỏi đây… Lúc đó sẽ không gặp hắn mỗi ngày… nếu được vào công ty của hắn làm việc… nàng sẽ được gặp hắn… Còn gì bằng…
– Ừm… OK… về chỗ làm việc đi… Tâm Đoan… chiều anh ghé rước em… bye cưng…
Tâm Đoan nghe hắn gọi mình “cưng”… lòng nàng ngọt ngào… Thục Hiền nhìn nàng hâm mộ… ước ao…
…
Ngọc Trinh săm soi mãi mới chọn được chiếc váy đen, áo sơ mi lụa màu xanh lá mạ… Nàng đứng trước gương săm soi… hài lòng… Mở cửa phòng đi xuống lầu…
– “Bà Chủ… Bà thật đẹp…” Chị Hảo trầm trồ… không phải nịnh… mà là sự thật… Bà chủ đẹp bá cháy… Ông chủ thật có phước…
– “Nhiều chuyện…” Ngọc Trinh “mắng”… miêng mỉm cười vui sướng khi được khen đẹp…
– Hi hi… Bà chủ… bà đẹp thiệt mờ… Ông chủ thiệt có phước… nhìn bà với cô Tư ngoài đường… cứ tưởng là hai chị em í…
– Hi hi… Chi đừng để cô Tư nghe được những lời này nha… nó sẽ không tha cho chị đâu… Ý chị nói là Cô Tư già có phải không?
– “Hả? Bà Chủ… Tui không phải là ý này… tui…” Chị Hảo sửng sốt… minh nói bậy rồi…
– “Hi hi… Nói chơi với chị thôi…” Ngọc Trinh cười… Ngay lúc này di động nàng vang lên… Là hắn gọi…
– A lô… Cậu tới rồi à… Tôi ra ngay… Chị Hảo… tôi đi đây…
Ngọc Trinh bước ra cửa… nhìn trái… nhìn phải… không thấy xe của hắn… Sao kỳ vậy… Không phải đã nói đậu trước cửa nhà hay sao… Trước mặt nàng là chiếc xe Toyota 7 chỗ ngồi… màu đỏ… kiến đen ngòm… Xe của hắn là chiếc Mercedes mà… Còn đang nhìn dáo dác… bổng có tiếng gọi… Nàng sửng sốt. Thì ra chiếc xe đỏ này…
– Hello… bên này… ha ha…
– Ụa… tôi nhớ xe cậu là Mercedes mà…
– Hôm qua thì phải… hôm nay vừa mới đổi… Cháu là cán bộ… Chủ tịch xã… lái xe Mercedes đi làm… ha ha… không hợp lý lắm… Lên xe đi dì…
Hắn lịch sự như Tây… mở cửa xe… Ngọc Trinh bước lên… Mùi ghế da thoang thoảng… Có điều nàng sửng sốt… Xe 7 chỗ ngồi nhưng hàng ghế phía sau không thấy… trái lại giống như cái phòng ngủ thì đúng hơn…
Nguyên do là Nhàn thích “không gian” trên xe nên “thiết kế” rất đặc biệt… Hơn hẳn chiếc xe trước nhiều… Phía sau đúng là một phòng ngủ thu nhỏ… đầy đủ tiện nghi… Loại thiết kế này rất thịnh hành bên Âu Mỹ cho người thích đi cắm trại…
– Ha ha… Xe này tiện lợi cho việc đi cắm trại… Đôi khi chết máy nằm đường một hai bữa cũng không sao… Ừm… Công xưởng may ở đâu vậy dì…
– “Khu Công Nghiệp Trà Nóc… Sao không thấy dây an toàn vậy…” Ngọc Trinh đáp… nàng đưa tay tìm dây an toàn nhưng không thấy…
– “Đâu để châu coi…” Đức chồm qua… Vừa lúc nàng quay mặt lại… Thế là Vùng ngực của nàng chỉ cách mặt hắn trong gang tấc…
Một mùi hương dễ chịu… bay vào mũi hắn… Cặc hắn liền phản ứng… cứng ngắc… Hắn làm như không có gì… thản nhiên tìm được đầu dây an toàn… kéo qua gắn vào…
Mặt Ngọc Trinh hồng lên… nàng cũng đang xốn xang… tim đập mạnh…
Đức cho xe chạy về hướng khu công nghiệp Trà nóc… Cả hai không nói lời nào… Không khí trong xe có chút quỷ dị…
– “Dì hôm nay đẹp lộng lẫy…”nhìn trẻ như cô gái 18 tuổi… í… hi hi” Đức thinh linh mở miệng… ngay câu đầu tiên… đã không “đứng đắn”…
– “Cậu cũng biết nịnh bợ quá ha… hèn chi…” Nói đến đây Ngọc Trinh im bặt… nàng biết hắn có nhiều đàn bà… Tâm Đoan chỉ là một trong… Nhưng biết là một chuyện… Không nên nói ra miệng… Nhất là quan hệ giữa nàng và hắn… má vợ không ra má vợ…
– Ây… không phải nịnh bợ… đó là sự thật. Hi hi… Dì ra đường đi một mình… Bọn đàn ông xếp hàng bám theo…
– “Nói bậy nói bạ… Lo lái xe đi…” Ngọc Trinh cảm thấy vui vẻ…”lườm”, bất giác mặt hơi đỏ lên… Sao mình nói chuyện với hắn với thái độ “không ổn” vậy…
Đức hồi hộp… Hắn nhớ trước kia Vân, Thảo… Quyên, Dì Hường… cũng là thái độ ỡm ờ này… Sau đó hắn tấn công… chỉ trong vài động tác là mò được lồn… bóp được vú… Nghỉ tới đó… cặc trong quần đã cứng càng cứng… Thiện tai… thiện tai… tội lỗi… tội lỗi… Hồi đầu là ngạn… hồi đầu là ngạn… A di đà phật… Không nên tham… đã nhiều quá rồi… Không nên tham… Không nên tham… A di đà phật… Cứu khổ cứu nạn a…
– “Xưởng may có nhiều công nhân không dì?” Đức khổ sở lái câu chuyện qua hướng khác…
“Khoảng 200 trăm…” Ngọc Trinh đáp cộc lốc… khi nghe hắn nói chuyện “đàng hoàng”… nàng cảm thấy cụt hứng… Có chút tức giận…
…
– “Ha ha… Chỉ là cái túi thôi mà… vắt sổ rẹt rẹt… may rẹt rẹt mấy đường là xong…” Chị xưởng trưởng khoe kinh nghiệm trước mặt bà chủ…
– Vậy một ngày tối đa chị có thể may bao nhiêu cái… tôi cần 130 ngàn cái trong vòng 10 ngày… Giá cả không thành vấn đề…
– “Như vậy là phải làm ba ca…”Xưởng trưởng phấn khởi… Vậy thì dễ làm rồi… Bà chủ mang khách sộp a…
Đức nhanh chóng ký hợp đồng… đặt tiền cọc… Ngọc Trinh nói không nên… Coi như là làm việc thiện đi… góp phần cứu trợ miền Trung mà… Nhưng hắn nói quyên góp đã qua rồi… hơn nữa Bác trai đã đóng góp không ít… Chuyện nào ra chuyện đó…
…
– “Bây giờ cũng trưa rồi… Mời Dì đi ăn cơm… coi như cảm ơn Dì đã giúp một việc lớn…” Hai người vừa lên xe… Hắn cao hứng đề nghị…
– “Không cần đâu… Đưa tôi về nhà là được rồi… Cậu đi làm chuyện của cậu đi…”Ngọc Trinh biết mình vô lý nhưng không biết tại sao… vẫn hờn dỗi… nói mát…
– Ha ha… ăn cơm thôi mà… không tốn nhiều thì giờ đâu…
– “Không cần mà…” Ngọc Trinh “lạnh lùng”… nét mặt “chù ụ”… rất đáng yêu… Đức vừa để máy xe… Chiếc xe đang đậu dưới tán cây rậm rạp… Trong xe mát rượi… Giờ này nơi đây vắng… ít người qua lại… Trong xe… trai đơn gái chiếc… thái độ của “mẹ vợ” thật ám muội… mẹ vợ lại ngon lành… nước da trắng… Gò vú cao vút… đùi thon…
Đức không tự chủ được chồm người tới… hôn vào cổ nàng…
Ngoc Trinh sửng sốt… Nàng không nghỉ hắn dám hôn nàng… sao lại như vậy? Còn đang bàng hoàng thì môi nàng đã bị môi hắn áp lên… ngấu nghiến mút lấy lưỡi nàng… Hai mắt nàng trợn tròn xoe… không biết phải làm thế nào… Hai tay nàng vịn lên ngực hắn… Nhưng nàng không muốn đẩy hắn ra… nàng rùng mình…
– “Đừng… Đừng mà…” Ngọc Trinh “van xin” nhưng không đẩy hắn ra… Cứ để hắn hôn hít… Nàng cảm nhận hơi thở nóng hổi của hắn phà vào cổ… Nàng nhiều lần muốn đẩy hắn ra… nhưng tiếc nuối… chần chừ… Đức thừa cơ tấn công tới… nhẹ nhàng nhưng không hấp tấp… Hắn thừa kinh nghiệm “công kích” vào tử huyệt của phụ nữ đang thèm khát dục tình… Ngọc Trinh run lên… môi hắn áp tham lam rà khắp cổ nàng… rồi lại ngấu nghiến mút lưỡi nàng… Chần chừ giây lát… nàng quàng tay qua cổ hắn… mãnh liệt đáp trả… Cả hai không nhớ làm thế nào mà từ phía trước mà bây giờ hoàn toàn nằm trên chiếc giường ở phía sau xe… Ngọc Trinh chỉ nhớ là trong quá trình “di chuyển”… Cơ thể bên trong của nàng đều được bàn tay hắn mò mẫm khắp nơi…
Nàng giật mình… lên cơn sốt… hắn cầm bàn tay nàng đặt vào chỗ đó của hắn… Ngay trước `lúc Tâm Đoan đang hôn hít… nàng đã thấy qua… hình ảnh cứ ám ảnh trong đầu nàng… Bây giờ nàng đụng nó…
Nàng hoảng hốt… theo phản xạ rút tay lại nhưng bị hắn giữ chặt… Hai bên giằng co… Cuối cùng nàng để im… Hắn cầm bàn tay nàng mơn trớn cặc hắn… Ngọc Trinh rùng mình… nằm im. Chịu trận… cảm thấy từng hàng nút áo được mở ra… Hắn dùng miệng đẩy ngược áo ngực nàng lên… Hắn ngậm lấy đầu vú nàng bú mút…
Đây là lần đầu… Sau ba năm hơn rồi mới có cảm giác này… Tay hắn đã rời tay nàng… Nhưng tay nàng vẫn nắm… nàng bắt đầu mơn trớn…
– “Thành công rồi”… Đức cười thầm… từ từ rà lưỡi khắp ngực nàng… Xuống đến vùng bụng… Hắn mở móc… kéo váy nàng xuống… Ngọc Trinh ngoan ngoãn phối hợp… nhắc mông lên, Chiếc váy cuối cùng cũng được cởi ra… Cặp chân trắng muốt… gò mu gồ lên… màu đen mờ ảo sau chiếc quần lót hồng…
Hắn áp miệng vào giữa vùng tam giác… Tuy còn cách một lớp ren mỏng nhưng nàng cảm nhận được nơi đó vô cùng lầy lội… Một lần nữa… nàng ngoan ngoãn phối hợp để hắn kéo quần lót nàng ra…
Phía dưới nàng hoàn toàn phô bày… Người nàng nóng rang… Chờ đợi… Nàng chấp nhận rồi… Hắn không nói… nàng không nói… Chỉ có Trời biết… đất biết…
Mùi thơm dịu thoang thoảng từ đám lông mượt mà… Vô cùng khêu gợi… không kiềm được… Đức cúi xuống áp miệng lên… cắn nhẹ gò mu no tròn… Ngọc Trinh nấc lên… tự động dang hai chân ra… Hắn kê sát miệng vào ngay giữa hai khe thịt… mút mạnh như muốn vét sạch đầm lầy nhưng càng mút nơi này càng ưởt…
– “Có người nhìn”… Đang “phê” bất chợt nàng hết hồn… Một ông già đang dán sát mũi nhìn vào xe…
– “Yên chí đi… ông ta không thấy gì đâu…” Đức rù rì… tiếp tục dùi đầu vào giữa hai chân nàng… Vừa bú mút vừa dần dần quay ngược đầu… Cặc hắn ngay trước mặt nàng… Hắn dí đầu cặc ngay môi nàng… cạ lên cạ xuống… quét qua… quét lại… Nàng đưa tay cầm lấy nhưng chưa mở miệng… mắt vẫn nhìn ông già bên ngoài… hồi hộp… nàng chưa yên tâm lắm… cho đến lúc ông già quay lưng bỏ đi… Ngọc Trinh thở phào… thích thú… hé miệng ngậm vào… Cặc hắn dần mất hút trong miệng nàng… Giờ phút này Ngọc Trinh đã hoàn toàn chìm đắm theo tiếng gọi của dục tinh… Tận tình bú mút…
Tiếng máy xe rất êm… bên trong không nghe gì ngoài tiếng hai bên bú mút lẫn nhau… Ngoc Trinh đã nhiều lần lên đỉnh… nàng ngượng ngùng… dâm thủy từ trong người nàng thoát ra làm ướt đẫm gương mặt hắn…
Đức gát hai chân nàng lên vai… Cầm cặc rà ngay cửa động… đâm vào… một phát lút cán… Hai đùi hắn nhói đau vì bị nàng bấu chặt…
Đức nắc nhè nhẹ… vừa nắc… một tay vừa xoa chùm lông mềm mại… tay còn lại bóp vú… se đầu ti… miệng ngậm mút ngón chân nàng… từng ngón… từng ngón…
Khi có người đi qua… hắn nắc nhẹ… khi không có người… chiếc xe rung chuyển… Ngọc Trinh đang khát tình… Cặc hắn nắc cỡ nào nàng cũng có khả năng đón nhận với tất cả tâm tinh vui sướng… hoàn toàn phối hợp để cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm…
…
Nét mặt thỏa mãn… đượm đầy xuân tinh… Nàng nằm gối đầu trên ngực hắn… Tay trêu đùa… mân mê sốc lên sốc xuống con cặc to dài của hắn… Lần đầu tiên… nàng thấy con gái mình hôn hít… sau đó cái này cứ ám ảnh trong đầu… trưa hôm qua đã nằm mơ làm tình với hắn… Ngọc Trinh không biết có phải mình đang mơ? Nếu không sao mình bạo vậy? Hắn là con rể nàng mà… Nhưng sau nhiều lần tự ngắt… véo… Nàng biết đây là hiện thực…
– Tuần tới có thật sự muốn ra Hà Tĩnh không?
– “Vậy ý anh ra sao? Có muốn em đi hay không?” Ngọc Trinh hờn dỗi… Nàng dĩ nhiên là muốn chứ… Cần gì phải hỏi… Trừ phi hắn không muốn nàng… Ngọc Trinh rõ ràng đã đắm chìm trong nhục dục rồi…
– Ha ha… hỏi để sắp xếp thôi… Không nên ở cùng khách sạn với Tuấn Hào…
– “Ừm” Ngọc Trinh ngượng ngùng… Thì ra là như vậy… nàng quên điểm này…
– “Anh… rúc cục có mấy người đàn bà?” Ngọc Trinh thắc mắc… chồng bà nói hắn có nhiều lắm… bà muốn biết đó là những ai…
– Thiệt muốn biết?
– Ừm… nói đi… phải nói thật…
– “Chủ tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo, Trưởng ban Mi… Chủ tịch tỉnh phu nhân… Phó Chủ tịch tỉnh phu nhân ôi nhiều lắm… hihi… Tư từ dì sẽ biết hết mà…” Đức liệt kê một tràng những người trạc tuổi Ngọc Trinh… Nàng nghe hắn nói… miệng nàng há hốc… hai mắt trợn tròn xoe… quả thật quá kinh khủng… Một người đàn ông… Sao có thể nhiều vậy?
– “Vậy… vậy bao lâu cậu… gặp họ một lần? Anh có thì giờ sao?” Ngọc Trinh hiếu kỳ…
– “Ha ha…” hắn kề tai nàng rù rì… Không biết hắn nói gì… Nàng giật nảy người… mặt đỏ rực…
– Ây da… thật là bậy bạ… Sao có thể chứ?
– “Sao lại không? Nà… nói trước nha… mai mốt ra ngoài kia biết đâu có dịp… haha… bây giờ…”Hắn lại rù rì… Ngọc Trinh lắc đầu quầy quậy… Nhưng chỉ là màu mè chút đỉnh thôi… Sau đó cũng ngoan ngoãn ngậm vào…
Không chỉ là ngậm vào… đầu gục gặc… nhả ra… liếm từ bìu dái lên đầu cặc. Rồi ngậm vào… mút… Cứ thế mà làm một hồi rất lâu… Một giông nước đục ấm áp bắn đầy miệng nàng… Chỉ thấy có chút tràn ra khóe miệng… Ngọc Trinh ho sặc sụa…
Thì ra hắn muốn nàng nuốt… nhưng cặc hắn bự… lúc hắn “ra”… nàng nuốt không kịp khiến nàng ngộp… Ho liên tục…
– Sao nhiều dữ vậy… Muốn giết người sao hả? Ngọc Trinh sau một hồi ho rũ rượi…”lườm mắng”
– Hi hi… Lần tới sẽ quen thôi mà…