Phần 50
Có người vui cũng có người buồn… Đó là tâm trạng của Chủ tịch xã vĩnh Thạnh trong lúc này… nói đúng ra là lo lắng… bất an…
Huỳnh văn Kiển làm Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh được 5 năm rồi… Tuổi đời cũng xấp xỉ 60… Tuy không có công đức lớn nhưng nói chung là một cán bộ tốt… không thẹn với câu “Cần kiệm liêm chính chí công vô tư.” Vì vậy được mọi người trong xã yêu mến và Chủ tịch huyện coi trọng… Nhưng hình như là ông trời không độ người tốt… Tháng trước… Chủ tịch huyện đột nhiên qua đời… Bây giờ có tin người kế nhiệm lại là Thái Hữu Cơ… Một kẻ không ra gì… Hơn nữa đối với ông hình như có thù từ kiếp trước…
– “Aiz… lão Kiển… Không biết phải nói sao… Gia đình chúng tôi đã liên lụy ông nhiều… Nếu không vì cứu con Thi… Có lẽ hắn không thù ông đến như vậy…”
Chuyện Thái Hữu Cơ lên làm Chủ Tịch huyện… Bùi Minh Thế cũng nghe được… Vì vậy vội vã đến xem tình hình của ông bạn già… Cả hai là bạn mấy chục năm nay… hơn nữa vì chuyện của con gái ông mà đắc tội với hung thần Thái Hữu Cơ…
– “Lo lắng cái gì chớ… Tới đâu hay tới đó… Trên còn có Bí thư… Tôi không tin là Chủ tịch huyện… Hắn muốn làm gì thì làm… Một tay che trời” Kiển phát tay… ra vẻ khinh thường… Lấy đũa gắp miếng mắm Thái đưa vào mồm, thêm miếng cuối chát, cắn nữa trái ớt hiểm nhai ngon lành… Cầm ly rượu đế hớp một ngụm… khà ra… mắt lim dim vô cùng hưởng thụ…
Thế thở dài… Thấy ông bạn già làm ra vẻ thản nhiên nhưng lão biết… Kiển cũng đang rối rắm… Có ai bình tĩnh được trong tình hình bất lợi cho mình chứ?
– “Con Thi, con Thơ ra sao rồi? Tết này không về… buồn thì buồn nhưng dù sao cũng an toàn hơn là về…” Kiển thở dài…
– “Con Thi thì ở Cần Thơ… Lần này hai vợ chồng khá may mắn… Có quới nhân giúp đỡ cũng tạm ổn… Con Thơ ở Thành phố… công việc không ổn định lắm… bữa đực bữa cái… Anh cũng biết rồi. Lúc này đại dịch… nhiều chỗ đóng cửa… Aiz…” Thế lắc đầu…
Ngay lúc này di động trong túi reo vang… Vừa nhắc nó thôi… Ngày Tết gọi về… cũng thấy an ủi… lão thấy hai mắt cay cay…
– A lô… Thi hả? Các con bình yên chứ?
– “Ba…” Bên kia… Giọng Thi nghẹn ngào…
– “Có chuyện gì? Lúc này bây ra sao?” Nghe tiếng khóc… Thế kinh hãi… Tưởng xảy ra chuyện…
– Không… không có gì… ừm… Có lẽ qua Tết con sẽ trở về…
– “Không nên… Thằng Thái Hữu Cơ lúc này lên dữ lắm… Qua Tết nó là Chủ Tịch huyện… Thế lực càng ngày càng mạnh… Con về chẳng khác nào lùa dê vô miệng cọp…” Thế nóng lòng… lớn tiếng… Kiển ngồi kế bên… nghe cũng hết hồn… Sao ngu dữ vậy cà… lão định lên tiếng khuyên bảo một chút…
– “Cái gì… Không thể nào đâu…” Thế đang ngồi… không biết con gái nói gì… lão như lò xo đứng lên… trợn mắt…
– “Đã xảy ra chuyện gì anh cũng nhất quyết cản lại… Đừng cho nó về… Đưa máy cho tôi” Kiển rống lên…
– Nó cúp rồi…
– “Cúp rồi? Gọi lại cho nó… mau lên…” Kiển hối…
– Nó nói… Qua Tết nó về làm Thư Ký Cho Tân Chủ tịch huyện Láp Vò mình…
– “Con Thi nó ly dị với chồng nó rồi à? Muốn làm bé cho thằng Cơ?” Kiển nghi hoặc…
– “Không phải… Không phải thằng Cơ… Là một người khác… là bạn nó ở Cần Thơ… được điều đến Lấp Vò… muốn con Thi làm Thư Ký…” Thế vẫn còn chưa tin… Có phải con gái mình tinh thần có vấn đề?
– “Không… không thể nào đâu…” Đến lượt Kiển ù ù cạc cạc… không hiểu gì ráo… Nhưng biết đâu là thiệt. Chuyện đời khó nói lắm… Biết đâu thằng Cơ chưa đổ ông Nghè đã đe hàng Tổng? Phải làm rõ mới được… lão lấy di động ra bấm…
…
– “Sáng nay em có đọc qua giấy điều động… Chủ Tịch mới của Lấp Vò tên là Trần Đức… người này tuy còn trẻ nhưng không đơn giản đâu… Ở Cần Thơ có giao tình thân thiết với Hải Bí Thư và cả Chủ tịch Vân… Còn nữa… Nghe nói cũng khá thân thiết với Giám đốc La Định Quốc của Tỉnh mình…”
Hằng trưởng ban vừa nói… tay vừa sờ bóp cặc chồng… không phải nàng muốn… mà là Chủ tịch Nam khẩn trương yêu cầu… Hằng cũng hy vọng như lão nói… Nàng sờ… cặc lão sẽ cứng… nhưng nãy giờ cặc lão vẫn mềm khiến nàng thất vọng… Nên nàng vừa sờ… miệng thì nói chuyện khác…
– “Em nói hắn tên gì?” Nghe vợ nói… Chủ tịch Nam hình như nhớ ra điều gì… hỏi lại…
– Hai chữ thôi… ngắn gọn… Trần Đức…
– “Thì ra là hắn”… Chủ Tịch Hào Nam mỉm cười… nói nào ngay… ông đang là Phó Chủ Tịch thường vụ… Nếu Lâm Tuấn Hùng không vì bê bối lem nhem cộng thêm cái vụ của con hắn… Có lẽ Hào Nam ông còn phải chờ thêm vài năm nữa mới được ngồi vào cái ghế Chủ tịch tỉnh này… Như vậy có thể nói hắn vô tình giúp ông thu ngắn thời gian…
– “Anh biết hắn?” Thúy Hằng ngạc nhiên… Có lý nào? Bà chưa nghe chồng nói quen một người trẻ như vậy?
– “Ha ha… Em quên cái vụ Lâm Tuấn Hùng rồi sao?” Hào Nam nhắc vợ…
– Hi hi… nhớ rồi… Vậy nếu nói… anh nợ hắn một ân tình một ân tình cũng không phải là quá đáng…
– Ha ha… Vậy thì phải… ừm… lần này việc điều động nhân sự… Giám Đốc Sở Y tế và Bí Thư Cao lãnh… hai người này lai lịch không nhỏ đâu…
– Dĩ nhiên rồi… Một người là cháu gái của Lý Hoàng Chương… một người là con gái của Bí Thư Tỉnh ủy… Một người đã ly dị… một người còn độc thân… Hi hi… Coi bộ phen này đám quý tộc độc thân tha hồ chém giết…
– Chưa chắc đâu… rủi mập như heo hay là chị Doãn… cũng không biết chừng…
– Vậy thì ông lầm rồi… Có người nghe phong thanh thôi đã lên mạng “Phây bù” tìm tòi… Cả hai đều thuộc loại “chim sa cá lặn” đó…
– Thiệt?
– “Thiệt thì sao… giả thì sao? Nhằm nhò gì tới ông?” Thúy Hằng nhìn chồng “khinh thường”… Mới 49, 50 mà đã không được rồi… là kết quả của những cuộc ăn chơi dâm dật quá độ lúc trẻ…
– “Hắc hắc… Có phản ứng rồi kìa… bảo đảm em hài lòng… Có nghe câu “ông uống bà khen” chưa hả?” Hạo Nam đắc ý… lão uống thuốc từ hai tuần nay… Bây giờ mới thấy có kết quả… nãy giờ… Hằng mỏi tay… quyết định không sờ nữa… Chỉ để áo lệch xuống… khêu gợi… được hay không được cũng mặc kệ… Ai dè… Thấy cặp vú nây nẩy của nàng… Cặc lão bắt đầu có phản ứng…
– “Có thiệt mới nói nha…” Nghe chồng khoe… Thúy Hằng cảm thấy nóng người lên… lòng xốn xang… Đã lâu không biết mùi rồi… Nàng đưa tay vào đũng quần chồng… coi có phải đã “cứng” như lão nói? Quả nhiên cứng rồi… Hai mắt nàng long lanh mơ mộng…
– “Thấy chưa… đã nói mà… hắc… hắc…” Hạo Nam đưa tay lòn vào áo bóp vú vợ… từng nút áo được cởi ra… Cặp vú của Chủ tịch tỉnh phu nhân phơi bày… nhìn vẫn còn rất hấp dẫn… đã lâu không có người xào nắn… Tay kia lão luồn vào quần… chui qua luôn quần lót… Chạm vào chùm lông đã bắt đầu ươn ướt…
Hai vợ chồng sờ mó lẫn nhau… hơi thở dồn dập… hai mắt Hằng đờ đẫn… ánh mắt đầy lửa dục… Nằm ngửa dang hai chân ra… chờ đợi… Chủ Tịch Nam cũng rất bài bản… ngồi xuống kê miệng vào ra sức bú liếm… Trưởng ban Hằng rú lên từng đợt… hai tay liên tục đánh xuống giường… người giãy đành đạch… dậm thủy tuôn trào…
Chủ tịch Nam vô cùng hưng phấn… lão đứng lên… cầm đầu cặc rà cửa động… đút vào… Nhưng… ố là la… Cặc chưa đút vào được phân nào… Hạo Nam bỗng giật giật người… thở hắt ra… Trưởng ban Hằng cảm giác hai bên đùi có giòng nước ấm…
Hằng thở dài… Lại “khóc ngoài quan ải nữa rồi… Nàng mới 48… Xem ra đã hết hy vọng… Quãng đời còn lại sẽ rất buồn tẻ… ngày dài đăng đẳng a… Hằng không phải chưa từng nghỉ qua kiếm mấy thằng nhóc…”ăn bánh trả tiền” để có tình một đêm nhưng rất nguy hiểm a… Với cái địa vị của nàng… gặp người không kín miệng hoặc muốn uy hiếp bà để làm tiền… rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục…
– “Lần… lần tới chắc được…” Chủ tịch Nam xấu hổ… hứa hẹn…
– “Lúc đó hẵng nói…” Trưởng ban Hằng oán giận… lấy áo chùi vết khí của chồng bắn ra trên đùi… đứng lên đi vào nhà tắm…
Có lòng mà không có sức… Chủ tịch Nam thở dài…
…
Phát cảm thấy từ lúc ở Hà Tĩnh về… Phương Linh rất hời hợt với hắn… Điện thoại… nàng không bắt… để tin nhắn… Nàng cũng không trả lời… Khiến hắn buồn bực… Không ngờ hôm nay chính nàng chủ động gọi… Hắn mừng rỡ… cảm thấy yêu đời…
– “Phát… Em biết anh là người tốt… nhưng em cảm thấy chúng ta còn thiếu cái gì đó… Xin lỗi nha…” Phương Linh bình thản nói… nàng cảm thấy nhẹ nhõm người khi nói ra…
– “Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh đã làm gì có lỗi với em?” Phát gằn giọng… hắn cố giữ bình tĩnh… cái lồn vàng đang trước cửa miệng… ai ngờ không há miệng cắn được… Hôm qua hắn vẫn còn thấy một tương lai đang sáng lạng huy hoàng nhưng hôm nay… mây đen kéo đến… Hắn thật không cam lòng…
– Không phải lỗi của anh… Là lỗi của em… Xin lỗi…
– “Có phải có người thứ ba? Em nói…”… Hắn cầm tay nàng… nói như hét khiến mọi người trong nhà hàng quay đầu nhìn…
– “Anh mau buông tay… Anh biết anh đang làm gì không?” Phương Linh lạnh lùng… Một chút cảm tình còn lại bay mất…
– “Xin lỗi… anh có chút nóng nảy…” Biết mình thất thố… Phát buông tay… Gia thế của nàng làm hắn sợ… Nếu là một người con gái tầm thường muốn chia tay với hắn… Có lẽ hắn đấm đá cho hả giận rồi… đâu có mà hạ mình như vậy…
– “Tôi đã quyết định rồi… từ nay anh đừng tìm tôi nữa… Chúng ta chấm dứt ở đây…” Nói xong… nàng xoay người đi thẳng…
Mặt Phát trắng bệch… hắn ngồi phịch xuống… ngơ ngác như người mất hồn…
– “… Xin chào tất cả… Tôi là Phương Linh… hiện đang ở Thôn Tân Thắng… xã Kỳ Ninh Thị xã Kỳ Anh… Hà Tĩnh…” Bổng văng vẳng tiếng quen thuộc của nàng phát ra từ một TV trên tường… Thì ra hôm nay Đài Truyền hình Đồng Tháp cho phát sóng bài phóng sự của Phương Linh về chuyện cứu trợ ngoài Hà Tĩnh…
Nếu là lúc trước… Phát sẽ thấy vô cùng thân thiết… tự hào nói cho mọi người biết cô đó là bạn gái của hắn… Nhưng hôm nay hắn thấy ác cảm… nhất là nàng đang phỏng vấn một thằng trẻ tuổi… nét mặt vô cùng khả ố đáng ghét nhưng hắn nhận ra ánh mắt Phương Linh nhìn tên trẻ rất long lanh… nữa nũng nịu… nữa đưa tình… Hắn bừng tỉnh…
– “Đụ đỉ mẹ… nếu tao điều tra được chính là mày… Tao sẽ cho mày biết cái gì là địa ngục trần gian”… Phát gầm lên…
…
Cần Thơ…
Hôm nay Đức tìm thời gian trống để ghé chúc Tết thăm hỏi vợ chồng Phó Chủ Tịch Hữu… Thanh Nhã đã dọn ra riêng… Ngày Tết cũng chỉ ghé thăm hai vợ chồng nhiều lắm là nữa ngày… Vì vậy… ngày thường chỉ có Hường… Hôm nay ngày Tết… lão không có chỗ đi nên mới “bò” về…
Hường nghe hắn đến… lòng rộn rã… vội vã xuống bếp làm vài món… để hắn và lão lai rai… Bà làm mấy món mà lão thích… không phải là yêu thương gì… mà là bà biết với mấy món khoái khẩu… lão sẽ uống nhiều và sau đó sẽ ngủ như con heo… Trời sập cũng không biết… Làm vợ lão mấy chục năm nay… Hường làm sao không tỏ tường được chứ… Bởi vậy nên Hường âm mưu… Hắn vừa tới… Bà liền đóng cửa… nói là để hai người yên tĩnh ăn nhậu mà không bị quấy rầy… Nếu để cửa mở… khách tới hoài… phiền lắm…
Hữu Phó Chủ tịch nghe bùi tai… Phải a… Trung ương đã có chỉ thị… Ngày Tết… nghiêm cấm quà biếu đối với lãnh đạo… Làm như vậy là đúng với chính sách của Đảng rồi… Hơn nữa… hai tuần nay cũng đã đủ… Thôi thì bây giờ đóng cửa là đúng rồi… lão nào biết trúng kế bà vợ “già”…
Cách đây chừng 10 phút… học hữu đang thao thao bất tuyệt… bây giờ nằm gục trên bàn… ngáy như sấm… Tửu lượng lão không mạnh… uống được vài ly liền gục ngủ ngay trên bàn… nói lão “bất tỉnh” cũng không quá đáng…
– “Lão ngủ rồi…” Hường nhìn lão chồng già… gục đầu ngáy… mỉm cười đắc ý… mọi diễn biến như bà nghỉ… Bây giờ trời có sập xuống lão ta cũng không biết…
Khi Đức và Hữu bắt đầu lai rai… Hường đóng cửa là hắn biết Hường có âm mưu rồi… Hi hi… Má mình và Dì Hường… y chang nhau… Bởi vậy học hữu vừa gục… hắn liền kéo Hường ngồi trong lòng mình… miệng hôn hít… tay bóp vú tay mò lồn bà… cảm giác vô cùng kích thích… khi lát nữa đây… Dì Hường sẽ bú cặc hắn… sau đó hắn sẽ vừa chơi dì Hường theo kiểu doggy… trong khi lão đang ở kế bên ngáy khò khò… Thật tuyệt vời…
Không phải chỉ hắn có cảm giác này mà Hường cũng vô cùng thích thú khi bú cặc hắn trong khi ông chồng thì ngáy khò khò ngay bên cạnh… Hường thấy vừa vụng trộm vừa trả được thù… Ông đụ gái trẻ thì bà cho trai trẻ đụ… chúng ta huề… hơn nữa đây không phải là trả thù thuần túy… Bây giờ bà ghiền bú con cặc của hắn… thích được chõng khu cho hắn đút vào… mỗi lần hắn nhấn một cái… Hường thốn tận tâm can và cũng sướng tận cùng phế phủ…
Hường hai tay vịn mép bàn… mông chìa ra sau cho hắn nắc… mỗi lần hắn nắc tới… bà đẩy ngược ra sau… sàng mông qua lại… Bà nhìn mặt chồng… lão đang ngủ say… Hường mỉm cười thích thú…
Hắn một tay vịn mông bà… hơi khum người… nắc liên tục… tay kia lòn ra trước bóp vú… Lúc này di động vang lên… hắn liếc nhìn màn hình… càng kích thích thêm nhiều… càng nắc bạo hơn…
Là Thanh Nhã gọi tới… nhưng hắn đang bận nắc mẹ nàng… không rảnh để trả lời… Dù sao lát nữa… hắn tới nhà nàng… cùng Đồng Giao… Cả ba cùng nhau ăn bữa cơm đầu năm…
…
– “Ảnh không bắt máy… có lẽ đang bận… hoặc không chừng đang trên đường đi đến dây…” Gọi hai ba lần… Đức hình như bận gì đó… Thanh Nhã không gọi nữa…
– “Hắn chắc tới không?” Đồng Giao có chút khẩn trương…
– “Ảnh dám không tới sao? Nếu ảnh thật không tới… Hi hi” Thanh Nhã “hung hăng” lấy con dao đang cắt hành… chém nhẹ xuống rồi cười rú lên… rõ ràng ý nói “thiến hắn”… Không có hình tượng gương mẫu của nữ Chủ tịch huyện chút nào…
– “Nở lòng sao?” Đồng Giao trêu…
– “Hi hi… Bí Thư Giao… Chị hỏi câu này… chứng tỏ người đau lòng là chị rồi… Có phải không?” Thanh Nhã phản pháo… Từ lâu cả hai đều biết yêu cùng một người đàn ông nhưng không nói ra… Nhưng gần đây hầu như không còn dấu diếm qua những chuyện đùa như thế này…
– “Nghe Thụy Vũ nói… Tâm Đoan có em bé…” Đồng Giao hâm mộ…
– “Không cần phải ganh tị đâu… Nếu chị muốn cũng được mà… Em nghỉ kỷ rồi… Em cũng muốn một đứa… Hi hi… Năm nay 30 rồi… trễ quá không tốt…” Thanh Nhã thản nhiên hé lộ tin khủng về quyết định của nàng…
– Vậy… em có bàn với hắn không?
– Hi hi… Không phải là bàn… mà là thông báo cho hắn biết… Em không cần hắn chịu trách nhiệm… Hắn thích cũng được… Không thích cũng được Chỉ cần… hi hi… hắn ‘làm việc’ nhiều một chút là được… Chị nói. Coi có phải không?
– Đồng Giao… Chị thì sao? Tuổi chúng ta xấp xỉ nhau… Có nên suy nghĩ một chút không?
– Ừm… để coi…
– “Em biết chị nghỉ gì… Có phải chị có chút lạc hậu hay không? Thời buổi này không chồng vẫn có con được mà… Bên Tây bên Mỹ… cụm từ “Single Mother” chắc chị cũng biết chứ… Thịnh hành lắm…
– Nhưng mà… em không thấy ảnh quá đa tình sao?
– “Haha… Thì ra chị vẫn còn ám ảnh chuyện này à… hỏi chị câu này… chị chấp nhận em… em chấp nhận chị… Chúng ta đều là bạn gái của ảnh… Nếu như vậy sao không thể chấp nhận Thúy Ái, cô Phương Linh gì đó… Em chỉ cần ảnh tốt với em là được… Những chuyện khác… không quan trọng…” Đã trải qua một đời chồng… tưởng là hạnh phúc trọn đời. Ai ngờ kết quả khiến nàng đau lòng, phải tự nhốt mình mấy năm dài… Bây giờ nàng đã “ngộ” ra triết lý của cuộc đời… Chỉ cần sống vui… sống khỏe là được…
Đồng Giao bừng tỉnh… Thanh Nhã bị trầm cảm mấy năm… Bây giờ vô cùng lạc quan yêu đời… suy nghĩ phóng khoáng khiến nàng hổ thẹn… Mình suy nghĩ quá xa rồi…
– Hi hi… Nghe em nói… Chỉ cảm thấy mình quá hủ lậu…
– “Hy vọng chị nghỉ suốt… còn nữa… Thụy Vũ…”Thanh Nhã ngập ngừng…
– “Chị biết… Chị đã thông suốt rồi…” Đồng Giao mỉm cười… Quên đi sự quan hệ chị em… Thụy Vũ cũng là một cô gái bình thường… Khó chống lại được mị lực của hắn… Cũng như nàng… Cả hai chị em đều sa vào lưới tình…
– “Còn nữa… hỏi cái này… chị phải nói thật nha… Nếu lát nữa…” Ánh mắt Thanh Nhã ranh mãnh… ghé sát tai Đồng Giao nói nhỏ… Như sợ có ai nghe vậy… Mặc dù trong phòng chỉ có hai người… Không biết nàng nói gì… Chỉ thấy mặt Đồng Giao đỏ như gấc…
– Tầm bậy… em… em thiệt điên mà… Sao có thể chứ…
– Sao lại không thể chứ… Có gì đâu… em thì OK… Tùy chị thôi… hi hi…
Đồng Giao sửng sốt… Đây là Thanh Nhã? Sao lại biến đổi kinh thiên động địa vậy? Có phải hắn đã dạy hư Thanh Nhã? Cái tên này…
– “Đing đong”… Đồng Giao còn tính nói thêm nhưng ngay lúc này có người nhấn chuông… Thanh Nhã mỉm cười… nháy mắt với Đồng Giao… đi ra mở cửa…
– “Sao trễ vậy? Nói 11 giờ… bây giờ gần 12 giờ mới tới… Để em và chị Giao chờ…” Thanh Nhã xụ mặt…
– Ha ha… Sorry cưng… ghé chúc Tết và thăm cô chú ngày đầu năm mà… Xong là tới đây liền… lẽ ra… định ghé nhà Trưởng ban My… nhưng gọi điện mới biết cô My đang đi chùa hái lộc… – Đức phân bua với hai người… Nói đi thăm chúc Tết ba má Thanh Nhã mà không đi thăm Trưởng ban Mi… Đồng Giao sẽ không hài lòng… Không thể bên nặng bên nhẹ được…
– “Ừm… má và Thụy Vũ hôm nay đi chùa…”Đồng Giao gật đầu…
– “Hi hi… Đồng Giao ngoan… không đi chùa… tới đây gặp anh… em thật ngoan… hi hi… Hôn mỗi người cái trước nha… Coi như mừng tuổi năm mới…” Nói là làm… hắn tay phải kéo Đồng Giao, Tay trái kéo Thanh Nhã… hôn mỗi người một cái lên má… Hình tượng nghiêm trang của hai nàng giảng viên khi còn ở Trường Đảng… hoàn toàn sụp đổ…
– “Đàng hoàng chút đi… hi hi… Nhột…”Thanh Nhã chống cự lấy lệ… Mặt Đồng Giao đang đỏ… càng đỏ thêm… đây là lần đầu hắn hôn nàng trước mặt Thanh Nhã… Nàng chưa quen…
– Hi hi… Như vầy là đàng hoàng lắm rồi… ừm… có tin này… Tuy chưa có công văn chính thức nhưng có thể nói là chắc chắn… Anh muốn nói cho hai em biết… Qua Tết này… Anh được thăng chức… điều động làm Chủ tịch huyện Lấp Vò Cao lãnh…
– “Cái gì?” Thanh Nhã và Đồng Giao không hẹn mà cùng lúc la lên… Nét mặt sửng sốt… Không thể tin được… Hắn đang đùa?
– “Phải… anh thành tích vượt trội nên được Đảng đặc biệt dùng làm trọng điểm bồi dưỡng… tạm làm Chủ tịch huyện… chịu ủy khuất một chút… Không sao… Anh triệt để tuân theo sự sắp xếp của Đảng… Ây da… đau… nói chơi thôi mà… không cần phải nghiêm túc như vậy… ” Đức “trơ trẽn khiêm nhường” nói… bị Thanh Nhã ngắt cho một cái…
– “Cho anh bớt làm phách” Đồng Giao lườm… trong lòng vui vui… có chút tự hào vì hắn là người đàn ông của nàng.
– “Sao không ở Hậu giang. Hay Cần Thơ mà đi chi xa vậy?” Thanh Nhã oán giận… Thầm trách Nancy… Sao không vận động cho hắn ở ngay Hậu Giang hoặc Cần Thơ mà chạy xa tít mãi tận Cao lãnh?
– “Không… không xa… khoảng 1 tiếng mấy thôi mà… nhấp nháy là tới rồi… Hi hi” Đức làm sao không hiểu… Bây giờ tuần hai lần… hắn ghé qua huyện Châu Thành “báo cáo công tác”… Bây giờ mình xuống Cao lãnh… dĩ nhiên là cả hai sẽ không vui… Coi bộ phải tìm cách mới được…
– “Xuống Cao lãnh… lạ nước lạ cái… Anh phải cẩn thận mới được” Chính chắn hơn Thanh Nhã… Đồng Giao nhìn ra vấn đề… Chủ tịch huyện không phải là người địa phương… Có câu “Cường Long bất áp địa đầu xà” huống chi hắn chỉ là “Tiểu Cường Long”… nàng thật lo cho hắn…
– “Chị Giao nói đúng đó… Anh phải tuyệt đối cẩn thận…”Thanh Nhã cũng nhìn ra vấn đề… hắn còn quá trẻ… bọn họ chịu phục hắn sao? Chắc chắn hắn sẽ gặp nhiều phiền toái…
– Ha ha… Có gặp khó khăn mới trưởng thành… Hai em yên chí đi… Người làm khó được Trần Đức này… hình như chưa ra đời…
– “Làm phách đi… Ai lo cho anh chứ…” Thanh Nhã “lườm”…
– “Có kế hoạch cụ thể gì chưa?” Đồng Giao quan tâm…
– Chưa… em có ý kiến gì không?
– “Hai chữ thôi… Nhân sự…”. Đồng Giao nghiêm túc…
– “Em đúng là con sâu trong bụng anh. Anh cũng nghỉ vậy… Giai đoạn đầu… Cần đem theo người có thể tin được bên mình” Hắn suy nghĩ đến Ngọc Thi… vợ của Đương đang làm việc cho Ngân… đây đúng là người lý tưởng vì là người Cao lãnh…
– “Em giới thiệu cho một người… Còn nhớ Thu Diệp… Thư Ký trước kia của em không? Rất giỏi giang…”
– Vậy sao? Nhưng lúc trước đang làm thư ký ngon lành sao lại nghỉ?
– “Aiz… Cũng tại ba má cô ta muốn cô lấy chồng Việt kiều… Ai dè là Việt kiều dỏm… Bị bắt rồi… Nghe nói có liên quan đến chuyện độc phẩm… Nghỉ cũng tội nghiệp… không phải lỗi của Thu Diệp…” Đồng Giao thở dài… Có chút tiếc nuối…
– Ha ha… Chuyện này để suy nghĩ sau đi… Hôm nay anh đến đây không phải là bàn chuyện đâu à… Nói chuyện vui đi… Ngày Tết mà…