Phần 43
Sau một tiếng đồng hồ trong xe… Thanh Nhã trở nên nhu mì… giận hờn tan biến… hắn nói gì cũng gật đầu ngoại trừ cái câu “Đừng có nằm mơ”… đầu lắc nguầy nguậy… khi hắn rù quến…
– “Hắc hắc… cái gì “đừng có nằm mơ” chứ… đàn bà nói một đàng làm một nẻo… Nói không có nghĩa là 80 hoặc 90 phần trăm OK… hiểu quá mà…”Đức nghỉ bụng… khoái chí… Bây giờ nghỉ cách thuyết phục Đồng Giao…
Hắn đưa Thanh Nhã trở về Ủy ban… Để Chủ tịch Nhã sắp xếp mọi chuyện như đã bàn… Không quên hẹn nàng Trưa Ngày Mùng 1 Cùng với Đồng Giao đi lễ chùa… rồi cùng nhau đi ăn cơm… Sau đó hắn trở lại huyện ủy… Ở Ủy ban thì giờ này chắc chắn sẽ bận rộn hơn nhiều… Nhưng ở huyện ủy rất yên tỉnh… Bên ngoài văn phòng của Bí Thư không còn ai đến báo cáo công tác… Cuối năm mà… Hôm nay 29 Tết rồi… Có chuyện gì cũng chờ sang năm mới…
Thư Ký của Đồng Giao xấp xỉ 50… Nhìn nét mặt biết ngày xưa chắc cũng một giai nhân… Tiếc là bây giờ thân hình rất mũm mĩm đồ sộ… thấy thịt nhiều hơn thấy người… thấy Chủ tịch Đức liền cười đon đã đón chào… Hắn đã mấy lần đến đây… mỗi lần đều ưu tiên vượt qua những người khác… dĩ nhiên bà không thể coi nhẹ… Bà đã tìm hiểu qua… người này không phải là nhân vật tầm thường… Nếu có dịp thì nịnh bợ một chút.
– Chủ tịch Đức… Năm mới phát tài… Thăng quan tiến tước… Tiền vô như nước. Ha ha…
– Hoa Thư ký… Năm mới phát tài… Sức khỏe dồi dào… Vạn Sự hạnh thông… Chuyện tốt ào ào tới… ha ha…
– “Ây ui… Ha Ha… cảm ơn… hy vọng được như vậy… Bí Thư đang chờ cậu…” Hoa Thư ký quay người đi đến văn phòng gõ cửa nhè nhẹ… bên Trong có tiếng văng vẳng của Đồng Giao ” Vào đi “…
– “Chủ tịch Đức… xin mời…” Hoa mở cửa… đứng qua một bên… nhường lối… Đức bước vào… nét mặt nghiêm túc… Đồng Giao đang ngồi xem văn kiện… Ngẩng mặt nhìn lên… đầy khí thế của lãnh đạo…
– Tới rồi à… Ngồi đi… Cô Hoa… Hỏi Chủ tịch Đức uống gì… lấy cho cậu ta… Ừm… Chúng tôi có cuộc họp quan trọng… Không muốn bị quấy rầy…
– “Chai nước lọc được rồi… cảm ơn cô”… Không đợi Hoa hỏi… Đức đáp…
– “Được… có ngay…” Hoa quay người bước ra ngoài… nhanh chóng mang vào hai chai nước lọc… Để lên bàn… mỉm cười… Quay lưng đi ra ngoài… khép cửa…
Cánh cửa vừa đóng… Hai người liền đứng lên… xáp lại ôm chầm lấy nhau… hai cặp môi dính vào nhau…
– “Ây… đau… em muốn giết người a…” Đức nhăn mặt… Sau một phút hôn say sưa… nhớ “tội” tày trời… Tay nàng ngắt mạnh nơi eo hắn…
– “Cho anh bỏ cái thói dê xồm…” Đồng Giao “hằn hộc”… tay không ngừng hành hung… Đức ca không còn đường lựa chọn… đành phải phản pháo nhưng thay vì ngắt nhéo… hắn ôm nàng hôn khắp gương mặt đẹp… vòng xuống cổ… Tay luồn vào áo nàng sờ soạng…
Bàn tay hắn chạm lên da bụng… Đồng Giao như bị chạm trúng “tử huyệt”…”Công lực” nơi bàn tay tiêu tán…”miễn cưỡng” để bàn tay hắn du ngoạn trên cơ thể nàng…
– “Ừm… I miss you so much”… Thay vì nói “Anh nhớ em nhiều”… Đức ca khoe khoang tiếng Mẻo của mình… tuy là đồng nghĩa nhưng hắn cảm thấy ít “lá cãi” hơn nhiều… Hơn nữa… phần lớn là vì “thời thượng”… Ngày nay đàn ông con trai biết vài trăm câu để xã giao… cua gái rất là oai đấy… Du khách đến Việt nam ngày càng nhiều… Ngộ nhở đang đi với bạn gái… người nước ngoài dùng tiếng Mẻo hỏi đường hay gì gì đó mà mặt bư ra thì thật là hổ thẹn…
Đồng Giao chẳng cần hắn nói tiếng Mẻo, tiếng Tây hay tiếng Hoa… nghe hắn nói… chẳng khác như uống nước đường… lòng ngọt ngào… Giờ này trong lòng chỉ biết “bao nhiêu thương nhớ vơi đầy anh trở về thăm em… Bao lần ngồi thâu đêm nghe mùa Xuân vừa đến…” tâm hồn nàng chơi vơi mê muội… Hơn nữa với bàn tay của hắn du hành trên cơ thể… dục tình bùng phát… người nàng nuỗn ra… gục đầu vào ngực hắn… mong đợi…
Hắn đưa tay cởi móc váy… Theo phản xạ, nàng ngăn lại… mắt nhìn ra cửa…
– “Không sao đâu… cửa khóa rồi…”Môi hắn khóa môi nàng… Đồng Giao vùng vằng… rồi cũng nới lỏng tay… Không cản hắn nữa… Chiếc váy rơi xuống để lộ hai đùi thon dài trắng… Hắn ngồi xuống… chiếc quần lót ren màu đen cũng được kéo xuống quá đầu gối… Nàng co chân… kéo hẳn ra ngoài… Ghì đầu tóc hắn sát vào… Nơi đó đã ướt đẫm… Đồng Giao chẳng còn biết trời đất gì nữa… hình tượng của nàng bị hắn hủy hoại hết rồi… Cứ để hắn chúi mồm vào giữa hai chân nàng bú mút… Nước trong người nàng ra bấy nhiêu hắn uống bấy nhiêu… Nàng muốn thời gian ngừng lại…
Ngày cuối năm… bên ngoài vắng vẻ… không ai chờ để báo cáo công tác… Nhưng cũng không thể quá lâu a… Hắn nhấc bổng nàng lên để lưng nàng dựa tường… hai chân cặp eo… hắn cầm cặc rà cửa động… một phát lút cán… Đồng Giao nấc lên một tiếng… cắn mạnh… vai hắn rướm máu… Nàng vẫn không nhả… càng cắn mạnh hơn… khi mông hắn chuyển động càng nhanh hơn…
Cũng như Thanh Nhã… giận hờn… ấm ức… tức tối… đã tan biến hết… Nàng đã thông suốt rồi… Khi nàng đến với hắn… nàng đã biết mình không phải là người duy nhất… Vậy thì ghen làm gì… Thây kệ đi… miễn trong lòng hắn có mình là đủ…
– “Đau không?” Thấy dấu răng trên vai hắn… nàng vô cùng áy náy…
– “Em nói đi…” Đức nhăn răng cười… lúc đó thấy không đau nhưng bây giờ thì đau thấy mẹ…
– “Chuyện của Thanh Nhã ra sao rồi…”… Lui cui mặc lại quần lót… Thấy ánh mắt hắn vẫn hau háu nhìn… Đồng Giao e thẹn hỏi…
– Ha ha… Không có vấn đề gì… Ừm… quên nữa… Anh có nói với Thanh Nhã… Trưa mùng một… ba người mình ra ngoài ăn cơm…
– “Ừm… để coi… nhưng không chắc nha… Thường mùng một buổi sáng đi chùa với mẹ… Sau đó về nhà giúp mẹ tiếp khách…” Đồng Giao phân bua…
– Vậy à… Vậy em ở nhà làm con ngoan… hi hi… anh đi với Thanh Nhã vậy…
– “Anh… đừng có hòng nha… Em không nói không đi mà…” Đồng Giao “sừng sộ”… cái tên này… năn nỉ nàng vài tiếng không được sao? Đúng là đầu heo… không biết tâm lý đàn bà con gái chút nào…
– Hi hi… nói chơi thôi… Thiếu em mất vui… Anh cần em hơn Trưởng ban My cần em mà… Nà… Đừng nói là Mùng một Tết có người tới coi mắt em đó nha… Anh mà biết được… hắn không có chỗ dung thân…
– “Nói bậy nói bạ…” Đồng Giao lườm yêu… Không biết hắn nói thật hay đùa… nàng nghe giọng hắn có mùi dấm chua… lòng cảm thấy vui vẻ… nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn khi nghỉ những chuyện hắn kêu nàng làm… như vậy chẳng khác nào dâm phụ… nhưng nghỉ kỷ lại… hắn nói cũng đúng… thú vui phòng the mà… Thanh Nhã dễ gì không chìu hắn chứ… Mình không thể lạc hậu hơn Thanh Nhã được… Ừm… còn thụy Vũ nữa…
Trước kia Đồng Giao không hề nghỉ mình và em gái cùng ngủ với một người đàn ông… Nhưng bây giờ nàng thấy không có gì lạ hết… Thời buổi này… Aiz… tính toán chi cho nhiều…
…
– “Bụng chị to hơn nhiều rồi… Khi nào sanh vậy?” Mỹ Chi vừa xuống xe đã vồn vã hỏi… nàng rất hâm mộ… Hôm nay lại hội kiến Nancy nhưng không phải ở quán cà phê… ba chị em nàng lần đầu tiên được mời đến biệt thự. Nancy đích thân đứng ngay cửa phòng khách đón tiếp với nụ cười vô cùng thân thiện… Mỹ Chi khá hài lòng… Nàng thuộc loại người…”người kính ta một thước… ta kính người một trượng”… Vì hắn nàng nhún nhường một chút… không hề chi…
– Khoảng 1 tháng nữa… vào ngồi… bên ngoài trời nóng… ừm… Biệt thự các em xây cất tới đâu rồi?
– Ít ra cũng hai tháng nữa… đang hóng muốn chết được… Ở condo… tuy là cao cấp nhưng thiệt không thoải mái chút nào…
– “Là trai hay gái vậy?” Đến lượt Vịnh Hà tỏ ý thân thiện… hỏi Kiều Nga…” Trong lòng cũng rất hâm mộ… Thấp thỏm… Một tuần nay nàng chưa thấy triệu chứng kinh nguyệt… ngực cảm giác có chút là lạ… nhưng chưa mua đồ khám nước tiểu… Sợ thất vọng… Muốn nấn ná thêm một tuần…
– “Không biết… anh ấy không muốn biết… muốn bất ngờ” Kiều Nga xoa bụng… hạnh phúc đáp…
– “Các chị chưa muốn sanh con à?” Kiều Chinh hỏi Bích Hà…
– “Muốn chứ… Sao lại không… Nhưng chưa có gì hết” Bích Hà có vẻ bất mãn với cái bụng của mình…
– “Bắt anh ấy làm việc nhiều thêm…” Kiều Nga gợi ý…
– Đã nhiều lắm rồi…
“Hi hi ha ha…” Sáu mỹ nữ nhìn nhau cười vui vẻ… Quan hệ lại thân thiết hơn một mức…
– “Chị nói có chuyện quan trọng muốn bàn… Là chuyện gì vậy?” Tất cả ngồi xuống… Mỹ Chi vào chuyện chính… Nancy nói có chuyện quan trọng muốn bàn khiến nàng nóng lòng…
– Hihi… Là như vầy… Hôm qua chị nhận được tin tốt…
Hà nội… Một ngày trước…
Những ngày cuối năm… cũng có thể nhàn hạ một chút… chính văn phòng Nhạc ngồi nhâm nhi tách trà vừa ngắm hoa Đào… Không khí vô cùng yên lặng… Aiz… Năm nay cả thế giới như trong dầu sôi lửa bỏng… Hy vọng năm tới sẽ tốt hơn… Nhưng dù sao ông có chút hài lòng… Ở xứ mình… So với xứ khác… Cũng không tệ…
Ngay lúc này… chuông di động trên bàn reo lên… Ông nhìn màn hình mỉm cười… Con nhỏ này lúc nào cũng đúng lúc…
– A lô… Ha ha… Các cháu năm nay không muốn ngắm hoa Đào… chỉ muốn ngắm hoa Mai à?
– Chú Nhạc à… Không phải là theo chỉ thị của nhà nước… bớt đi lại đó hay sao? Hi hi… Chị em cháu chỉ làm theo lệnh thôi… Hi hi…
– Ha ha… tốt tốt… Ngày càng lẻo mép rồi… Nói đi… có chuyện quan trọng gì sao hôm nay gọi điện vậy?
– Hi hi… năm hết Tết đến… Gọi điện chúc Tết trưởng bối… Có phải là quan trọng không nhỉ? Vừa gọi chúc bố xong là cháu gọi chú đấy… Hi hi… Chú Nhạc… Năm mới cháu chúc chú Vạn sự như ý… Sức khỏe dồi dào…
– “Ha ha… cảm ơn nhiều… Chỉ chúc Tết thôi à… Còn gì nữa không?” Chính văn phòng Nhạc ỡm ờ… Ông thừa biết con bé này muốn “moi” tin tức từ ông…
– “Chú Nhạc… lại nữa rồi… hi hi… Tiết lộ một chút đi…” Nancy “năn nỉ”…
– “Ừm… Thôi được… Hắn giỏi làm kinh tế… Huyện Lấp Vò đang có vị trí thích hợp cho hắn… Coi như là thử thách lớn”. Nhạc chính văn phòng cuối cùng tiết lộ… Dù sao qua Tết cũng sẽ có văn bản… Hơn nữa không tiết lộ với con bé này… Cái Tết sẽ không an lành… nó sẽ để mình yên sao?
– “Hihi… cảm ơn chú… Chú Nhạc… Thôi cháu không phiền chú nữa… Năm mới vui vẻ hi hi…” Đạt được mục đích… Nancy không muốn “phiền” trưởng bối nữa… Hi hi cười… rồi cúp máy… Nàng biết hắn được bổ nhiệm chức vụ gì rồi… Coi như một lần thăng 4 cấp… Cũng phải thôi… Cả hai nhân vật “trùm” đề bạt… Hơn nữa với thành tích của hắn… Có ai không phục?
Tuy vậy cũng nên chuẩn bị “lót đường” một chút… đây chính là lý do… Hôm nay nàng mời ba chị Mỹ Chi đến biệt thự…
– Chủ tịch huyện Lấp Vò? Mỹ Chi sửng sốt… Không phải là vì chức “Chủ tịch” huyện… mà là sao “xa” vậy… mặc dù từ đây đến đó chỉ tối đa là 2 giờ lái xe…
– “Chủ tịch huyện? Sao không Chủ tịch hoặc Bí Thư thành phố?” Vịnh, Bích Hà ngây thơ trong quan trường không hề biết nếu không có hai đại lão chống lưng và thành tích vượt trội… Chuyện hắn nhảy nhiều cấp trở thành Chủ tịch huyện đã là cực hạn…
– “Không được ồn… Để Nancy nói xem sao…” Mỹ Chi nghiêm giọng…
– Anh ấy từ Chủ Tịch xã lên làm Chủ tịch huyện… một lần nhảy nhiều cấp… dĩ nhiên là có nhiều người nhìn không thuận mắt… sẽ dùng đủ mọi cách để hạ bệ ảnh… Chúng ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra… Hơn nữa… còn phải tạo điều kiện để nhanh chóng cho anh ấy có thành tích… Chừng đó… không những địa vị vững vàng… Chủ Tịch hay Bí Thư Thành phố… sẽ nằm trong tầm ngắm…
– “Hiểu rồi… Khi thời cơ thích hợp… Chúng ta sẽ đến huyện Lấp Vò đầu tư… Chủ Tịch huyện phụ trách kinh tế… Thành tích sẽ là của anh ấy rồi… Xem ra qua Tết… em phải đi Cao lãnh một chuyến… mua sẵn căn biệt thự” Mỹ Chi quyết định… Nàng tiền rừng bạc biển… giàu nứt vách… Đầu tư kiếm tiền là chuyện nên làm… hắn làm quan chỗ nào nàng đầu tư chỗ đó…
– “Hi hi… Chính là ý này…” Nancy hớn hở khi Mỹ Chi hiểu ý nàng…
– “Vậy căn biệt thự trên này bỏ trống sao?” Bích Hà thắc mắc…
– “Không phải… Biệt thự là cho anh ấy ở… Chúng ta đi đi về về…” Mỹ Chi giải thích…
– “Mai là đêm Giao thừa… hay là ba em đến đây… Chúng ta cùng đón Giao Thừa… Càng nhiều người càng náo nhiệt…” Nancy gợi ý… nàng càng ngày càng thích Mỹ Chi…
– Ha Ha… Chị đã lên tiếng… Như vậy thì tụi này không cần khách sáo… Ngày mai Giao Thừa phải cho xôm trò náo nhiệt… Càng náo nhiệt càng tốt…
Cả phòng rộn ràng tiếng cười… Quan hệ các nàng càng thêm thân thiết…
…
Hà Tĩnh…
Thái Điệp ngồi ngay ngắn trước Lý Hoàng Chương… Nét mặt thành khẩn… Mong được điều vào Nam… Lý do rất đơn giản… Muốn “đi cho biết đó biết đây”… Nàng không muốn nói trực tiếp được điều đi Đồng Tháp… Như vậy chẳng khác nào “thú tội”…
Hai hôm trước, nàng tình cờ nghe được từ Diễm Chủ tịch là hắn sẽ được bổ nhiệm Chủ tịch của một huyện nhỏ… Bỗng nảy sinh ý nghỉ đi theo… Nếu còn tiếp tục ở Hà Tĩnh này… mỗi tháng chỉ gặp hắn một lần… Nhớ nhung sẽ làm nàng điên mất…
Lý Hoàng Chương nào biết đứa cháu này đã sa vào lưới tình… Ông cảm thấy có lỗi với nàng về chuyện Lý Quốc Hiệp… Thôi thì để Thái Điệp đi vào Nam rút thêm kinh nghiệm cũng tốt…
– “Được rồi… ông sẽ vận động để cháu làm Bí Thư Thành phố Cao lãnh… Ừm… Còn nhớ Trần Đức kia không? Sang năm mới hắn cũng được điều động ở một huyện gần đó… Con giám sát hắn cho ông…”
Không ngờ Lý Hoàng Chương nói vậy khiến Thái Điệp xúc động muốn ngất đi vì hạnh phúc… nhưng trước mặt ông vẫn cố giữ nét mặt bình thản…
– Ông yên tâm… Con sẽ theo lời ông căn dặn… giám sát người này…
“Ừm… Về đi… Chờ tin…” Lý Hoàng Chương phát tay… Thái Điệp kính cẩn cúi chào… bước ra về… cảm thấy bầu trời đẹp lạ lùng… Ừm… Không biết có nên báo tin này cho hắn biết không? Hay là thôi đi… Sang năm mới… dành cho hắn một ngạc nhiên thú vị…
Thái Điệp tìm Lý Hoàng Chương… còn Ngọc Lan tìm Lệ Bí Thư… muốn được điều động vào Nam… nghe con gái muốn vào Nam công tác… Đi đâu cũng là phục vụ cho nhân dân mà… Lệ Bí Thư mừng rỡ… Như vậy mai này lấy cớ bay vào thăm con gái… danh chính ngôn thuận… nhất cử lưởng tiện… sẵn Thái Điệp cũng vào Nam… Làm Bí Thư Thành phố Cao lãnh… Lệ Bí Thư vận động để Ngọc Lan đảm nhiệm Giám Đốc Sở Y tế Đồng Tháp… Như vậy cả hai có thể cùng nhau tiến thủ nơi đất khách…
Là như vậy… Số hắn đúng là có “Tổ tiên mã táng hàm rồng”… Không cần lo gì hết… mọi chuyện đã có đám mỹ nữ lót đường trải nhựa… Cuộc đời cứ cơm no cưỡi mỹ nữ…
…
Chưa dừng ở đó…
Tranh đấu của Nhã Thy và Nhã Phương để vào trường y dược Cần Thơ học… tuy có khó khăn nhưng cuối cùng cũng có kết quả… Lúc đầu Giám đốc phu nhân Sở CA Hà Tĩnh lo ngại… hai đứa con gái vào Nam… ngộ nhở bị thiệt thòi… Thì làm sao đây? Nhưng bây giờ bà khá yên tâm… Chẳng phải có Ngọc Lan, Thái Điệp cũng vào Nam đó hay sao? Cho chúng đi một ngày đường… học một sàng khôn… Là chuyện tốt a…
Hai chị em Nhã Thy, Nhã Phương đắc ý… Chuẩn bị hành trang… qua Tết vào Nam…
– “Có cho hắn biết không?” Nhã Thy hỏi chị…
– “Đồ khờ… Ngạc nhiên mới thú vị… Hiểu không?”Ngã Phương mím môi… hắn… thuộc về nàng… Phải tìm cách cho gạo thổi thành cơm mới được…
Bốn mỹ nữ của Hà Tĩnh bỗng nhiên ùn ùn vào Nam… Ai cũng thấy lạ…
Chỉ có Gia Kỳ là hiểu vì sao… Hắn thật có sức thu hút… Nếu không phải về quê ăn Tết với ông nội… nàng cũng không muốn xa hắn trong lúc này… Nghỉ tới đây… nàng có chút oán giận… hai ngày nay hắn không gọi nàng… Chuyện Ngọc Lan làm được điều động làm giám đốc Sở Y tế Đồng Tháp… Gia Kỳ cảm thấy bị uy hiếp… âm thầm tìm cách “phản công”…