Phần 40
Nhung về sớm… nói em gái và mẹ lo cơm nước… Hắn lát nữa sẽ tới… Bụng to… đã hơn 7 tháng… Sắp sanh rồi… Đi siêu âm… biết là con trai… Nàng vô cùng hạnh phúc… nghĩ đến chuyện sáng nay trong sở… Yến, Tuyết, Tú Nhi, Thụy Vũ đều ghen… Nhung lắc đầu… ghen làm gì… Nàng biết hắn là người đàn ông xuất sắc… dĩ nhiên là không thể độc chiếm… Nhung liếc nhìn Nguyệt… Âm thầm tính toán… Ai cũng muốn tranh giành hắn… Có câu nước phù sa không thể để chảy ruộng ngoài… Thời buổi này không dễ kiếm được một người đàn ông tốt để nương nhờ… Nàng nhìn ra phòng khách… má nàng đang say mê coi chương trình văn nghệ…
– “Nguyệt à… có cái này… chị Hai nói với em… hi hi… nếu nghe không thuận tai thì coi như chị không nói gì ha…” Nhung rào trước đón sau…
– Cái gì vậy chi Hai… Sao có vẻ nghiêm trọng vậy?
– Ậy… Chị Hai cũng vì em thôi í mà… Có chuyện tốt dĩ nhiên là phải nghỉ cho em chứ… Nà… Em thấy anh rể em sao hả?
– “Hi hi… Anh ấy tốt lắm… biết lo cho chị… Chị Hai… em mừng cho chị…” Nguyệt ngây thơ… tưởng chị muốn nàng khách quan “chấm điểm” anh rể… Vì vậy khen dồi… Không phải nói vài lời khách sáo mà là sự thật…
– Em thấy anh rể em tốt là được rồi… Vậy… em có thích anh ấy không? Nói chị biết đi…
– “Chi Hai… chị… chị nói cái gì vậy?”Nguyệt nghe chị nói… hai má đỏ rực… Nàng ước mơ trong tương lai sẽ may mắn như chị… có được một người đàn ông tốt như anh rể… nhưng không hề có ý cướp đoạt đàn ông của chị mình…
– “Âya… Nguyệt… em nghe chị nói trước đã…” Nguyệt trợn mắt há mồm nghe Nhung kể chuyện… Thì ra anh rể là người phong lưu đào hoa như vậy… Thì ra chị hai cũng chỉ là một trong… Thảo nào…
– Nguyệt… Em thấy sao?
– Hả? Sao là sao chị Hai?
– Em… Nếu em thích anh ấy… Chị…
– “Chị hai… Chị… chị mát dây rồi…” Nguyệt giật thót người… chẳng lẽ chị mình nhìn thấu tâm sự của mình? Có phải đêm ngủ nằm mơ nói mớ gì bậy bạ hay không? Hai má Nguyệt đỏ rực lên…
“Đing đong”. Có tiếng người bấm chuông… Nguyệt thay chị ra mở cửa… Là anh rể… phía sau còn có hai người… lỉnh kỉnh đồ đạc, Nguyệt cố giữ vẻ thản nhiên…
– Anh rể…
– “Ừm… Nguyệt à… hướng dẫn hai anh này mang đồ vào nhà cất đi em.” Đức bước vô nhà… dặn dò Nguyệt…
– “Gì vậy anh?” Nhung chậm chạm bước ra hỏi…
– “Em ngồi đi… đứng làm gì… ha ha… Anh mua đồ dự trữ thôi… Gạo có… Nếp có… Mì gói, Đủ loại khô… lạp xưởng hầm bà lằng xắng cấu mỗi thứ một ít… Rủi khi bị cách ly hai ba tháng cũng không cần sợ…”
Đưa Hồng Phượng trở lại Đức Lập… nghe tin tức biết ở Thành phố nhiều chỗ bị cách ly nên nghỉ có phải nên lo trước hay không… Thế là quyết định đi đến siêu thị mua một số lượng lớn lương thực cho người giao hàng tới… khắp mọi nơi… Biệt thự của Nancy, Căn hộ chung cư của Ngân, Yến Tuyết, Tú Nhi… và ở nhà… cho Nhàn, Thủy… Phó Loan… Căn hộ của Ba chị em Mỹ Chi… Tóm lại… miễn là đàn bà của hắn… là hắn đều lo… Tổng cộng gần cả trăm triệu đồng… Riêng của Nhung thì hắn đích thân cùng hai người giao hàng mang tới… Dù sao chiều nay hắn cũng tới đây ăn cơm… Sáng nay đã hứa với Nhung rồi… Trước Tết phải đến thăm nhà vợ là chuyện nên làm…
– “Mèn ơi… Sao nhiều dữ dị?”Bà Bảy thấy hai người giao hàng đem cả đống đồ vào nhà… bà hết hồn…
– “Nhiều sao? Con thấy hình như không đủ. Nhà ba người… không sợ dư chỉ sợ thiếu…” Hắn nhìn hàng giao tới, cố suy nghĩ thêm còn thiếu cái gì…
– “Đủ rồi… mua nhiều sẽ không có chỗ để… Ngồi nghỉ đi…” Nhung thấy lòng ấm áp… Hắn lo cho nàng hơn cả đầy đủ…
– Ừm… vậy… mai mốt… nếu thấy thiếu cái gì thì nói. Anh cho người giao hàng tới…
Nhớ lời chị nói… Hai má Nguyệt vẫn còn đỏ rực… Nàng hiểu lõm bõm vì người anh rể “baby” này… Hắn nhỏ tuổi hơn nàng nhưng có vẻ “chín chắn” hơn nhiều… Hơn nữa là người có quyền lực… Hèn chi phong lưu… Nếu đúng như chị nói… Như vậy chị mình rất đơn độc… Nhưng không phải dễ dàng đâu à… hắn phải thích nàng mới được chứ… Nguyệt bắt đầu mơ mộng…
– “Anh rể… Bia của anh.” Nguyệt đặt lon bia Heineken lên bàn… Nhà không ai uống bia… nhưng tủ lạnh lúc nào cũng phải có… Để khi anh rể đến… Nàng hơi lúng túng… ngượng nghịu… có chút mất tự nhiên…
– “Cảm ơn…” Hoàn toàn không biết tâm trạng đang dậy sóng của Nguyệt… Đối diện nàng… Đức vô cùng nghiêm trang chừng mực… Sau sáng nay… Giống như chim bị thương… thấy giàn ná liền sợ… Sợ cái tính… cà rỡn dê xồm của mình dễ xảy ra chuyện hoa thơm đánh cả cụm thì không hay… Trước mặt Nguyệt… Hắn giữ hình tượng “tu thân” một chút mới được… để tránh hiểu lầm…
Hắn nghỉ vậy nhưng Nhung không nghỉ vậy… Đối với nàng… hắn là người đàn ông lý tưởng… nếu hắn thích Nguyệt là chuyện tốt… Hai chị em nàng sẽ là người của hắn… Có vấn đề gì chứ? Hồi nãy… Tuy Nguyệt không nói… Nàng đã biết ý em mình rồi… Nhung không do dự nữa… Gần đây… khi nàng và hắn gần nhau… nàng chỉ có thể dùng miệng để thỏa mãn hắn… Hắn nói không cần nhưng nàng lo lắm đấy… Tính thì tính vậy… nhưng không thể gấp được… Nhung âm thầm hoạch định… Tuy nàng không có ý tranh giành nhưng người không ích kỷ… Trời tru đất diệt… Hơn nữa… nàng chỉ lo cho tương lai của em gái nàng thôi mà…
– “Nguyệt… Sao hôm nay thấy em hiền vậy… mặt cứ cúi xuống không à… Chuyện học hành thế nào rồi… ổn chứ? Có vấn đề gì nói anh nha… Đừng ngại…”Đức lấy làm kỳ… những lần trước cô nàng này nói chuyện như bắp rang mà… sao hôm nay hình như có gì không ổn… Hắn biết đâu tâm tình cô “em vợ” đang nổi sóng nên tâm thần hoảng hốt…
– “Nhớ nha… Đi học… có vấn đề gì cần anh giúp cứ nói… Chuyện lớn chuyện nhỏ… anh sẽ giải quyết cho em… Đừng để ai ăn hiếp… Đức lên giọng “kẻ cả”…
– “Không… không có gì… cảm ơn anh. Anh rể…” Nguyệt lí nhí…
– “Hi hi… Nguyệt à… Thấy anh rể tốt với em chưa…” Liếc mắt nhìn hắn… nhìn em gái… Nhung cười lém lỉnh… Nguyệt cúi mặt… thiếu chút nữa là mũi chạm ngực… mặt đỏ như gấc… Đức tưởng nàng có tính e thẹn… Bà Bảy vừa ăn cơm vừa coi TV… Cười thiếu điều muốn toét miệng với hài kịch… Chẳng màng “thế sự”…
…
Vú bà bầu gần sanh… nung núc… căn cứng… bóp sướng tay nhất… Thủy, Nhung Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga… đều có bầu… Cái này Đức kinh nghiệm nhiều nhất… không ai bằng hắn…
Tuy bác sĩ có nói… đối với đàn bà có thai… không cần nhịn đụ… Chỉ cần nhịn hai tuần chót trước khi sanh là được rồi… Nhưng Đức rất là cẩn thận đấy… Đến tháng thứ sáu hắn đã không dám… Chỉ sợ vạn nhất… không sợ nhất vạn… Rủi có chuyện gì thì không tốt… tính hắn… khi đút được vào rồi là hắn nắc bạo lắm… khó mà tự kiểm soát…
Ăn cơm xong… Nguyệt nói có việc đi nhà bạn gần đây… trốn biệt. Bà Bảy vẫn mãi mê không rời cái TV… Hắn và Nhung vào phòng… Trưa này mới vừa cùng Hồng Phượng mây mưa trong xe… Muốn để yên cho Nhung nghỉ ngơi dưỡng sức… sắp sanh rồi… nên kiêng cử một chút… Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng thổi… Nhung cứ sờ cặc hắn hoài… lại còn lấy lưỡi trêu đùa… Thử hỏi có ai mà chịu được…
– “Có muốn không? Bác sĩ nói được mà… Trừ hai tuần chót…” Nhung sờ cặc hắn… đã cứng lắm rồi… không chừng sắp nổ tung… nãy giờ nàng bú liếm… làm đủ mọi cách mà hắn vẫn chưa “ra”… Nên nàng nghỉ hắn cần đút vào…
– Không cần đâu… ha ha… không cần…
– “Anh… Anh chê em?”Nhung ủy khuất…
– Không phải… giữ gìn một chút tốt hơn… Mai mốt sanh xong… em phải bù cho anh… ha ha Đêm 7 Ngày 3… Ra vào chưa kể…
– Được mà… là anh nói đó nha… Đêm 7 Ngày 3… Không được hối hận đó…
– Hối hận cái gì chứ… Em lo cho em đi… chừng đó đừng hòng xin tha… hắc hắc… Em biết anh mà…
– “Nói cho anh một bí mật… Chắc anh sẽ thích”… Nhung kề tai hắn rù rì… Không biết nàng nói gì… Chỉ thấy nét mặt Đức tổng vô cùng cổ quái… sợ hãi…
– Nhung à… Có nhiều chuyện nói chơi nhưng chuyện này không thể nói chơi đâu à…
– “Cái gì nói chơi chứ? Là thiệt đó… Em nghỉ kỷ rồi… Người khác được… Tại sao chị em của em lại không được?” Nhung xụ mặt…
– “Thôi đừng nha… ha ha… Anh có em là đủ rồi… Ây da… Sao nói chìu anh…” Hắn đưa cặc tới ngay miệng… ấn đầu nàng… Nhung há miệng để hắn đút vào…
Gác một chân lên mép giường… Đức vừa nắc vừa bóp vú… đầu óc vẫn còn kinh hãi với ý nghỉ của nàng… phiền toái đến dài dài rồi… Nhung vừa sờ bìu dái hắn vừa suy nghĩ miên mang làm sao nói với với má nàng một tiếng… Con Nguyệt thì có vẻ không thành vấn đề…
…
– “Bà chủ… Ông khách kia cứ giờ này buổi trưa là đến… Chiều cũng đến… Ngày hai lần… Cả tuần nay rồi… Hi hi… Trồng cây si bà chủ rồi đó…”
Hồng… một nữ phục vụ mới… đến gần Thu nói nhỏ… Nhà hàng gần đây càng ngày càng đông khách nên Thu mướn thêm người… tính Thu hiền hòa cởi mở rất thân thiện với người làm… Vì vậy có nhiều người coi nàng như chị cả… Lúc Đức và bọn Hưởng tắc kè ra Đà Nẵng thì Hồng bắt đầu làm việc ở nhà hàng nên không biết Đức ca là ai… Chỉ biết bà chủ đẹp… độc thân… có đứa con gái tên Trúc… và có lắm người ngấp nghé… Vậy thôi… Nhưng Hồng ngạc nhiên… nhiều ông hâm mộ bà chủ lắm nhưng không thấy hành động… Ông khách này thì khác… hỏi nàng rất nhiều về bà chủ… Hồng biết sao nói cậy… Ông ta rất “sộp”… Cho nàng nhiều tiền “boa”… Vì vậy nàng muốn nói tốt cho ông ta…
– “Đừng ăn nói bậy bạ… Làm việc đi” Thu nghiêm mặt… Nàng làm sao không biết người đàn ông đó ngày hai bữa… cả tuần nay rồi… trưa chiều đều có mặt… Không biết ông ta có ý đồ gì nhưng đã trải qua không ít lần xảy ra chuyện… Thu có một ít kinh nghiệm nên rất dè dặt… Dù sao đi nữa… Đó là quyền của người ta nhưng đừng đi quá giới hạn là được… Thu không rảnh để ý mấy chuyện này… Trong bụng đang nóng hơ… lẽ ra bây giờ phải về rồi chứ… Thằng Hưởng tắc kè về rồi… Đương cũng về rồi… Nàng đang ngóng trông hắn… Vậy mà hai ngày nay biệt tăm… Lại không gọi báo cho nàng biết.
Nhật năm nay xấp xỉ 40… Người Hà Giang… Cách đây 1 tháng Từ Phó Trưởng Phòng của Phòng hành Chính Tổng Hợp Sở Công Thương của một tỉnh nhỏ như Hà Giang được điều động về đảm nhiệm chức Trưởng phòng của Phòng Quản Lý Thương Mại Sở Công Thương Thành phố Cần Thơ… Có thể nói là một bước lên trời… Vì vậy trong thâm tâm không thể không kêu ngạo… Cộng thêm người chú hiện nay là Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi Trường của Hậu Giang… Cũng có thể nói là “Thế lực khá hùng hậu”…
Thường là… Trai Bắc thích gái Nam… Trai Nam mê gái Bắc… Cách đây hai tuần… được đám thuộc hạ mời tới đây ăn nhậu… nhìn thấy bà chủ nhà hàng… Nhật chới với tâm hồn… ối giời ôi… sao mà đẹp thế… nước da trắng mịn như trứng gà bóc… mặt trái xoan mũi dọc dừa… vú đít đầy đặn… Hơn nữa lại là bà chủ… Có thể nói là tiền sắc vẹn toàn…
Tuần lễ nay… Nhật trưa chiều đều đến đây… âm thầm ngắm nhìn người đẹp… Không nói một câu… Chỉ vài lời thăm dò với nữ phục vụ… Cử chỉ đứng đắn… Hào hoa phong nhã… Khi ra về… để tiền “boa” trên bàn hậu hĩnh… Mục đích để mua lòng người… Hồng ngây thơ trúng chiêu… Thỉnh thoảng có dịp là khen dồi hắn trước mặt bà chủ mình…
Sau một tuần gây “ấn tượng”… Nhật thầm đắc ý… chắc chắn bà chủ đã có không ít ấn tượng về mình… Đã đến lúc mở lời làm quen rồi. Chiến thuật của đàn bà của hắn xưa nay khó mà thất bại… Liên tiếp một tuần… Hắn đến đây ngày hai lần không nói tiếng nào… Đủ để đối phương để ý và tò mò… Đây là “sát chiêu” đối với phụ nữ… Hơn nữa… Nói nào ngay… hắn khá bảnh trai… lại là Trưởng phòng… Hai “sát chiêu” đủ để cua bà chủ đẹp như hoa xinh như mộng này vào tay…
Hôm nay Nhật ăn diện toàn đồ xịn… hàng hiệu, buổi trưa đến kêu đồ ăn… Giờ này bà chủ sẽ từ trên lầu đi xuống… Ngày nào cũng như ngày nào… Hắn nhìn về hướng quầy tính tiền… Thấy cô phục vụ to nhỏ gì đó… Bà chủ ngước nhìn… Nhật liền gật đầu nhoẻn miệng cười… mừng rỡ khi thấy bà chủ gật đầu chào lại… hình như cũng cười… Cơ hội đến rồi… Hắn đứng lên…
Thu nghe Hồng nói… theo bản năng nhìn về phía người khách chứ không nghỉ gì… Thấy ông ta gật đầu chào mình… nàng cũng gật đầu chào lại… Thế thôi… Phép lịch sự mà…
– “Đừng nói bậy nữa… Coi khách cần gì…” Nhận thấy người khách đang tiến về hướng này… Thu quay qua nói…
– “Dạ… bà Chủ…” Hồng quay người chưa kịp phản ứng… Nhật đã đến trước quầy, Thu lễ phép nhìn khách nhoẻn miệng cười…”Hồng à… Coi chú cần gì “…
– Ha ha… Không… không cần gì hết… Nhà hàng này món nào cũng thật tuyệt…
– Cảm ơn đã ủng hộ… Hình như ông không phải là người địa phương?
– “Ha ha… Đúng vậy… Tôi từ Hà Giang… được điều động vào đây…” Nhật úp mở… theo bài bản… chỉ cần nghe hai chữ “điều động”… bà chủ sẽ hỏi tới… Lúc đó hắn sẽ giới thiệu hắn là Trưởng phòng… Như thế mới hay… Chứ còn tự giới thiệu ta đây là Trưởng phòng thì có chút ấu trĩ…
– “Vậy à” Thu thờ ơ… Không hỏi tới… khiến Nhật có cảm giác hụt hẫng… lẽ ra bà chủ này phải chụp lấy cơ hội… hỏi tới mới phải… Chẳng lẽ mình không đủ sức hấp dẫn?
– Chú là cán bộ hả chú?
Nghe Hồng hỏi Nhật mừng hết lớn… con bé này đúng là con sâu trong bụng mà… hỏi thiệt đúng lúc…
– “Ừm… Chú là Trưởng Phòng Phòng Quản Lý Thương Mại của Sở Công Thương” Nhật mỉm cười “khiêm tốn”… mắt liếc Thu… Nhưng hình như bà chủ này lỗ tai bị điếc… nên không nghe hắn nói… Cứ cúi đầu ghi chép tính toán cái gì…
– Nghe hai tiếng “Trưởng phòng” Hồng trợn mắt… hâm mộ… cán bộ lãnh đạo a… ánh mắt trở nên long lanh đưa tình…
Nhận thấy ánh mắt hâm mộ của Hồng… Nhật đắc ý… đang nghỉ có nên dụ em này đụ trước hay không… nhưng hắn cố nhịn… Bà Chủ mới là mục tiêu… hắn muốn tiền và người… Hắn lấy làm lạ… đã đưa “sát chiêu” Trưởng phòng… nhưng bà chủ này chưa động lòng chút nào…
Ngay lúc này… ngoài cửa có tiếng kêu vui vẻ… Nét mặt bà chủ đang nghiêm… bổng mừng rỡ… nhanh chóng bước ra cửa…
– Đức ca… anh về rồi… Hai đàn em biết mặt Đức ca…”đặc trách” an toàn của “chị dâu”… thấy Đức bước vào… mừng rỡ kêu lên… Đức ca là “lão Đại của lão đại”… Là nhân vật chúng vô cùng sùng bái… Không nói chuyện khác… Chuyện Đức ca có bao nhiêu chị dâu… ai cũng “bá cháy” khiến chúng vô cùng hâm mộ…
– “Ừm… Các anh em khỏe chứ?” Đức ca hiên ngang… mặt mày tươi rói hồng hào… tràn trề sinh lực đi vào… Rời nhà Nhung… Hắn liền đi đến nhà hàng… Thời đụ biểu rất dài… phải chịu thôi… chỉ tại mình thấy lồn thì ham…
– “Dạ… tất cả anh em đều khỏe Đức ca…” gã đàn em cung kính đáp xong đứng qua một bên… Được Đức ca hỏi một hai câu là vinh dự lắm rồi…
– “Về hồi nào vậy?” Thu âu yếm hỏi… hai mắt long lanh…
– “Tối hôm qua… ha ha… ông Tư… bà Tư… hai người sao a… Gia Hân… khỏe không?” Ông Bà Tư thấy hắn… mon men tới tươi cười… đã xem nơi đây là gia đinh rồi… Hắn đi hơn hai tuần… Bây giờ gặp lại hắn… dĩ nhiên là mừng…
– “Mèn ơi… đi lâu dữ hen…” Bà Tư nhe hàm răng sún cười…
– Dìa hồi nào? Con Gia Hân nó hỏi cậu hoài… chừng nào dìa… Mèn ơi… tui có biết đâu à… Ông Tư nhe răng cũng nhe răng cười phân bua…
– “Hai tuần thôi mà… về chiều hôm qua… ừm… Bé Trúc đâu rồi?” Hắn nhìn Thu… Mới đi hai tuần thôi… Sao hôm nay về thấy Thu đẹp hơn trước nhiều…
– “Bé Trúc, Gia Hân… Ngọc Hân đi chơi với bạn…” Thu đáp… lườm hắn… Trước mặt mọi người… hắn nhìn châm bẩm khiến nàng ngượng nhưng trong lòng vui sướng… Lúc hắn ở đây… không thấy gì nhưng không gặp hắn hai tuần… Nàng thật nhớ nhung…
Cả hai bước lên cầu thang… đi lên lầu… Hồng nhìn theo. Sửng sốt… Theo quy định… đàn ông không ai được phép bước lên cầu thang kia… Vậy người này là ai đây?
– “Người này là ai vậy cô Hồng… Cháu của bà chủ à” Đang cảm thấy không vui khi bị bà chủ phớt lờ… nhưng lại mừng rỡ khi gặp tên trẻ… Cùng hắn đi lên lầu… Nhật nghi hoặc… ghen tức… muốn tìm hiểu… Có phải thằng này đang lái máy bay? Muốn phỏng tay trên mình? Đụ mẹ… phải tìm cách chặn lại mới được… Nhật sực nhớ… mấy thằng có dáng vẻ lưu manh kia kêu hắn là “Đức ca” và rất sùng bái hắn… Thôi đúng rồi… Nó là trùm băng đảng xã hội đen… Nhất định là như vậy…
– “Không… không biết… Bác Tư… anh ta là ai vậy?” Hồng chưa từng gặp Đức… Thấy hắn và bà chủ cùng nhau lên lầu… Hiếu kỳ hỏi bà Tư.
– “Đừng nhiều “chiện”…” Thấy Hồng tò mò… Bà Tư nghiêm mặt… giáo huấn…
– “Cháu chỉ hỏi cho biết thôi mà”… Hồng ấm ức… cảm thấy bị mất mặt khi bị Bà Tư xài xể…
Nhật cười lạnh… Hắn lấy di động ra gọi… Muốn biết thằng đó là ai thì đem nó về Phòng CA hỏi… Cần gì hỏi ai…
…
– “Ăn gì chưa… Có đói bụng không? Cô nói nhà bếp làm…” Thu chưa nói hết… môi nàng đã bị môi hắn bít kín… Đã hai tuần nay… Nàng thèm khát nhớ nhung vòng tay, hơi thở của hắn… Bây giờ với nụ hôn… chẳng khác thùng xăng gặp lửa… bùng cháy dữ dội… Thu mãnh liệt đáp trả… Cả hai đứng giữa phòng… hôn hít… sờ soạng… hối hả cởi quần áo cho nhau… Nàng ngồi xuống… hai mắt đờ đẫn tay cầm cặc hắn… chà lên mặc ngực… vú mình… đưa lên miệng… liếm vòng quanh đầu cặc… ngậm vào… mút… dần dần con cặc hắn mất hút trong miệng nàng… Thu gục gặc đầu… nhả ra liếm bìu dái… liếm thân và đầu cặc… ngậm vào… rồi gục gặc đầu… Cứ thế mà làm rất thuần thục với cả sự đam mê của người đàn bà đang phục vụ cho chồng…
Đức khum người… tay sờ bóp mân mê vú nàng… thỉnh thoảng vịn tóc nàng nắc… Được một hồi lâu… biết nàng mỏi miệng… hắn rút cặc ra… đẩy nhẹ… Hiểu ý… Thu nằm xuống dang rộng hai chân để hắn úp mặt vào giữa hai chân nàng… lưỡi hắn trêu đùa cửa u cốc đang bắt đầu lầy lội… Hai tay nàng ghì mạnh… quay đầu nhìn vào những miếng gương được gắn trên tường… giữa hai đùi thon trắng của nàng… Cái đầu hắn nhấp nhô… Hình ảnh này không còn làm nàng e thẹn nữa… Thu mỉm cười thích thú… Hai tay ghì mạnh thêm…
… Hôm nay là ngày cúng cơm của má… Chủ tịch Vân làm rất đơn giản người khách mời duy nhất là Phó Chủ tịch Thảo… cũng là kẻ thù “không đội trời chung” lúc trước… Nhưng bây giờ hiểu lầm đã hết… hai người là chị em thân… cùng lên giường làm tinh với một người đàn ông… Cũng vì vậy mà cả hai ngày càng thân…
Phó Vinh trước mặt chị mình… rất quy củ… Chủ tịch Vân là người lo cho hắn từ lúc ba má hai người mất… Hắn có được ngày hôm nay phần lớn cũng là nhờ ở nàng… Bởi vậy… nếu Chủ tịch Vân nói hắn đi hướng đông thì hắn không dám đi hướng tây…
Cúng kiến xong rồi… cơm cũng đã ăn rồi… Ngồi chuyện trò một hồi… Nhìn đồng hồ… hôm nay hắn có tiết mục… Vinh định đứng lên cáo từ ra về thì di động reo lên… Hắn bắt máy…
– A lô… Ha ha… Nhật trưởng phòng… Tối 28 Tết ông gọi… có mục gì vui muốn chiếu cố sao?
– “Vui không nổi… Xếp Vinh, Lần này anh phải giúp tôi một tay mới được… Nhờ anh gửi người tới còng đầu thằng này đem về xử lý hắn cho tôi… Mẹ nó…”
Một tay chống nạnh… một tay cầm di động… Nhật lớn tiếng văng tục… ra oai để Hồng thấy quyền uy của mình… Hắn muốn nhờ Phó Vinh gửi người đến đem thằng trùm xã hội đen này đem về thẩm vấn… chụp lên đầu nó tội gì cũng được… đánh cho nó thân tàn ma dại…
– Hả? Dễ thôi… không thành vấn đề… ông đang ở đâu nói đi… Tôi cho người tới… ha ha…
– “Tôi đang ở nhà hàng…” Nhật nghe Vinh đáp ứng… đắc ý… hãnh diện… nhanh chóng nói tên nhà hàng… hắn nào biết bên kia… Mặt Xếp Vinh đang kinh hãi… trắng bệch… rồi chuyển sang màu xanh… Lần trước… xém một lần “vạn kiếp bất phục”… Đụ mẹ thằng Nhật mày có phải muốn hại ông?
– “Người đó tên gì?” Vinh thấp thỏm hỏi… Hắn muốn biết cho chắc… trăm phần trăm có phải là “anh rể” ngầm…
– “Nghe mấy thằng đàn em nó kêu nó là “Đức ca”… Nhật đáp…
– “Chờ đó…” Vinh nói như hét… Nhật nghe giọng điệu vô cùng giận dữ… Hắn đắc ý… liếc nhìn lên lầu… vẻ khinh thường… tâm trạng vui vẻ khi có người sắp bị còng đầu…
…
– “Có chuyện gì vậy?” Đang chuyện trò với Thảo. Thấy Vinh hung hăng la lối… Thu Vân có chút không hài lòng…
– “Một thằng Trưởng phòng của Sở Công Thương nhờ em còng Trần Đức”… Vinh cười lạnh…
– Hả? Tại sao? Trưởng phòng nào vậy? Vân, Thảo giật mình… mặt lộ sắc giận…
– “Chị đừng lo… em biết làm sao rồi… Chị hai… em đi đây…” Vinh bước ra về… vừa đi vừa bấm di động… Đường dây vừa thông… hắn nói…”Thắng… mày lập tức…”
Vân nói với theo giọng vô cùng giận dữ: “Tốt nhất mày làm sao coi cho được… Còn nữa… hắn mất một cọng tóc… Tao hỏi tội mày…”
– “Giờ mới biết… mày lo cho hắn dữ vậy sao? Ha ha…” Thảo cười…
– Đừng làm bộ mày… Tao cũng như mày thôi…
– Hi hi… ha ha…
Hai người đàn bà quyền lực nhìn nhau cười rộ lên…
…
Trên lầu… Hắn và Thu vẫn mãi mê cuồng nhiệt làm tình… Ngồi lên người hắn… Thu cưỡi ngựa phi nước đại… cặp vú rung chuyển… Hắn chồm lên ngậm lấy đầu ti… tham lam bú mút… Cặc hắn dài… mỗi lần nàng sàng qua sàng lại vừa thốn vừa sướng… Đã vậy… hắn liên tục nắc ngược lên… khiến nàng sướng tận tâm cang… Thu biết mình đã biến thành dâm phụ rồi… nhưng chỉ dâm với hắn thôi mà… Thu tự an ủi…
Cuối cùng một dòng nước ấm bắn vào trong người. Thu nằm phục xuống trên ngực hắn… mông nàng tiếp tục di chuyển… rồi ngừng lại… nhấc mông khỏi người hắn… cúi đầu… tay cầm… dùng lưỡi lau đầu cặc…
Lần đầu…
– “Wow… Cô… Thu… Hắn đột nhiên thay đổi cách xưng hô… gọi nàng là em… Nàng hơn hắn 22 tuổi… Hắn gọi nàng là em… Thu thấy là lạ nhưng thích thú… nàng không còn là má của bạn hắn mà là đàn bà của hắn… Hắn gọi nàng là “em”… cũng không có gì lạ…
– Thích không?
– Tuyệt vời… Sao lại không thích… Sao hôm nay đặc biệt vậy? Mai mốt… hi hi… cũng vậy nha…
– “Được voi đòi tiên…” Thu lườm…
– “Hi hi… Vậy là coi như đã hứa rồi đó nha…” Đức mừng rỡ… hưng phấn… Cặc vừa “ra” nhưng vẫn còn cứng… đây là đặc điểm của hắn… muốn khởi động hiệp hai…
Ngay lúc này. Di động reo lên…
– “Hi hi… nghe máy đi.” Thu trần truồng đứng lên… đi vào nhà tắm… nàng không muốn hắn thấy ngại… Đó là Chủ tịch Vân… Thu biết quan hệ của hắn và Chủ tịch Vân cũng như nàng và hắn…
– “A lô… anh đang ở đâu… Là như vầy…” Thu Vân nhu mì nói Trưởng phòng Nhật nhờ Vinh còng hắn… còn hỏi khi nào hắn muốn tới cùng nàng và Thảo ăn cơm… cuối năm hay đầu năm… khi nào cũng được…
– “Ừm… Biết rồi… Trưa mùng 4… anh tới ăn cơm…” Hắn chỉ nói vậy… rồi cúp máy… Vân và Thảo bên kia rộn rã vui mừng…
– Có chuyện gì vậy? Thu từ phòng tắm bước ra… trên người quấn khăn… thấy hắn trầm ngâm… nàng hỏi…
– Hi hi… Có một người tên Nhật… nghe nói là Trưởng phòng gì đó… nhờ xếp Vinh còng anh… Tên này là ai… anh cũng không biết…
– “Là hắn…” Thu sửng sốt…
– Hả? Em quen biết hắn?
– “Ai quen biết hắn chứ… Là như vầy” Thu oán giận…
– “Thì ra là vậy… Muốn dòm ngó đàn bà của tao… Mẹ mày…” Đức ca nổi giận… mặc quần áo vào… bước ra ngoài… Thu hấp tấp mặc quần áo đi theo…
Nhật ngồi vắt chân tréo ngoảy… hiu hiu tự đắc… Thấy Đức ca từ trên lầu đi xuống… Người đẹp theo phía sau… Hắn ghen tức… Trề môi cười khinh khỉnh nghỉ trong bụng: “Muốn giành với bố mày? Chưa biết chết là gì…”
…”Két”… Hai chiếc xe CA bừng bừng khí thế ngừng trước cửa… Hoàng không buồn tắt máy… vội vã bước xuống xe… Thắng không chậm trễ… cùng vài chiếc sĩ CA bước xuống từ trên chiếc xe sau… bám sát… Nét mặt ai cũng hầm hầm… Những ngày cuối năm… Đang vui vẻ tiệc Tất niên cùng anh em ngồi lai rai thì xếp Vinh gọi tới… mắng xối xả… thật là tức mà… Mới lơ là một chút thôi là có thằng dám dê chị dâu… lại còn muốn “thanh toán” Đức ca…
– “Người nào là Nhật Trưởng phòng?” Thắng vừa vào tới… nhìn thấy Đức ca cùng chị dâu nhưng làm như không thấy… Hét lớn…
– “Ha ha… Là tôi đây… Hai xếp…” “Bốp”… Nhật nhanh nhẹn đứng lên đến nghênh đón… miệng chưa nói dứt ăn ngay một tát tay vào ngay mặt khiến hai mắt hắn nổ đom đóm… Không hiểu gì cả…
– “Bắt người này về… Có người tố giác hắn quan hệ bất chính với trẻ con… Có hành vi ấu dâm” Hoàng dõng dạc ra lệnh… Ngay tức thì hai chiến sĩ CA cặp hai bên Nhật Trưởng phòng… Thêm một người thứ ba… còng tay hắn…
– “Mấy người bắt lầm người rồi… Anh tôi là Giám đốc Sở…” Mặt trắng bệch… Nhật kêu la… nhưng chẳng ai để ý nghe hắn nói… Lôi hắn đem lên xe…
– “Ha ha… Đức ca… Năm mới phát tài…” Hoàng và Thắng bây giờ mới “thấy” Đức ca… mừng rỡ cười thân thiết…
– “Xếp Vinh gửi hai anh tới à?”… Nhìn thấy Nhật bị lôi như con heo thảy lên xe… Cơn giận giảm quá nữa… Đức ậm ừ…
– “Đức ca… anh yên chí đi… Mấy ngày Tết… hắc hắc… hắn sẽ được chăm sóc đặc biệt” Hoàng nói nhỏ…
– “Ha ha… Vậy thì cảm ơn nhiều… Nói với xếp Vinh… Dạo này Tết nhất… trị an hơi kém… cố gắng làm việc… Hai anh cũng vậy… Năm mới thăng quan… phát tài…” Thấy cả hai sốt sắng… Đức ca nói khách sáo vài câu ủy lạo…
Hoàng, Thắng ưỡn ngực lên… mặt vô cùng nghiêm túc… “Năm mới thăng quan… phát tài…” Cụm từ nghe như sấm vang rền bên tai… Đức ca nói lời này thật đáng suy ngẫm… À… phải phải… Chỉ cần Đức ca nói tốt một tiếng… với chị dâu kia… Tiền đồ của mình vô cùng sáng sủa…
– “Đức ca… Hoàng ca… Thắng ca… Ha ha… Sao đông đủ vậy?” Hưởng tắc kè vừa cùng Liên… bạn gái đi chợ hoa về… Thấy hai xe CA đậu trước cửa… Có hơi chột dạ… Không biết đã xảy ra chuyện gì…
– “Hưởng… mày đi đâu vậy? Xém chút đã xảy ra chuyện… mày thật là…” Thắng giáo huấn đàn em… nhưng chỉ cho có lệ và có chút thân thiết… Hưởng lúc này là tay chân đắc lực của Đức ca… giống như là “Hồng nhân bên cạnh hoàng thượng”… không thể mích lòng…
– “Ây… Thôi bỏ đi… là tôi cho con Liên đi chơi chợ hoa với chú Hưởng… có ai ngờ chứ…” Thu can thiệp… Tuy không phải lỗi của mình nhưng Hưởng cũng hú hồn… Chị dâu có chuyện gì là chuyện lớn a…
– “Như vậy thì thôi bỏ qua đi…” Đức ca phát tay…
– “Mau đi về…” Hoàng ra lệnh… Không thể bỏ qua như vậy được… con mẹ nó… Chị dâu là “lá ngọc cành kim cương”… dám dê đàn bà của Đức ca… Về tới phường nhất định đánh cho má nó cũng nhận nó không ra…
– Ây… hắc hắc khoan đã… Xếp Hoàng… không phải mỗi lần đụng chuyện là tay đấm chân đá đâu à… Như vậy không được tốt cho lắm… Rủi bị thưa kiện thì phiền phức… Ừm… Hưởng… lại đây hỏi cái coi…
– “Em đây Đức ca… Chỉ cần Đức ca lên tiếng… Ngọc Hoàng đại đế… ha ha… em cũng không nể mặt…” Hưởng nịnh bợ…
– Wow… Thằng Hưởng mày dạo này tài nịnh bợ tiến bộ nhiều ha… Không ngờ đó…
– “Ha ha hi hi…” Cả đám cười phá lên… biết Đức ca chỉ nói đùa… Bọn đàn em nhìn Hưởng với ánh mắt ngưỡng mộ… Được Đức ca nói đùa… con mẹ nó… là phước đức của tổ tiên ba đời để lại a…
– “Nà… Hưởng… Kiếm cho tao vài thằng Bê đê…” Đức ca đột nhiên tung “bom tấn”…
– “Hả?” Hoàng, Thắng, Hưởng… ba người nhìn nhau… Cả bọn vẻ mặt vô cùng cổ quái… Không chứ hả… Chị dâu ai nấy đều bá cháy… Đức ca còn có sở thích đặc biệt… Thu nghe được… cũng hết hồn…
– “Mấy người nghỉ tới đâu rồi?”. Thấy cả đám người nhìn mình… Đức ca biết họ hiểu lầm… nhất là Thu… vì vậy vừa tức giận… vừa mắc cười…
– “Vậy… vậy…” Thắng muốn hỏi lắm… Đức ca cần “Bê đê” để làm gì a…
– Hắc hắc… Cái thằng hồi nãy… đem nó về… nhốt riêng… Kiếm vài thằng Bê đê nhốt chung… Chờ tới qua Tết thả ra… Cho chúng ăn uống tẩm bổ nhiều một chút… hắc… hắc. Hiểu chưa?
– “Ha ha… hi hi”Sau một lúc… trợn mắt há mồm… Cả đám cười rú lên… đồng loạt đưa ngón tay cái… Tỏ ý khâm phục…
Mặt Thu đỏ rực… cái thằng… làm mình hết hồn…
– Đức ca là ai vậy chị Liên? Hồng rụt rè hỏi Liên…
– Hi hi… Anh ấy hả… Ngắn gọn bốn chữ thôi…”Bất khả xâm phạm”…