Phần 37
Ai cũng sững sờ…
– “Sao tệ vậy? Ngươi… ngươi… lên một lượt đi… đánh thắng chị hai… tự nhiên ra về…” Vịnh Hà hăng máu… lâu lâu mới được một lần giãn gân cốt… nhưng chỉ 15 giây… cảm thấy chưa đủ…
– “Đúng vậy… toàn là lũ vô dụng… Vậy mà cũng làm lưu manh… ngươi… ngươi… ra đây…” Lần trước mất dịp… Phương Anh rõ ràng muốn phân cao thấp với Vịnh hoặc Bích Hà…
– Ây. Khoan đã… xong chuyện này trước… Hai em lui ra… Đức ca cầm hai cây gậy đánh bóng chày đến trước mặt Tuyền…
– “Nà… Thấy cô hăng máu… Cho cô cơ hội… Đánh gãy chân chúng…”Không đợi Tuyền ừ hử… hắn bước đến trước mặt Liên…
– Tên Liên đại tỷ từ nay có tồn tại được hay không là tùy ở lần này… Có tôi chống lưng là một chuyện… nhưng các người cũng phải làm sao để chúng sợ mới được… Cầm gậy lên… đập gãy giò bọn chúng… Nhớ đó… Ra tay phải tàn nhẫn… Không được nhân từ… Lập được uy hay không là tùy hai người…
Liên, Tuyền bừng tỉnh… Không phải bất cứ chuyện gì cũng phải nhờ hắn… Phải tự lập uy mới được… Nghe đồn mụ Huê cưa đầu người… Nhưng chưa ai thấy… Bây giờ mình đập gãy giò bọn này… Trước mặt khá nhiều người… nghĩ đến đây… Mặt Liên đanh lại… cầm cây gậy đánh bóng chày đến gần một trong bốn tên… giơ cao… dùng hết sức mình nhắm ngay ống quyển… đập xuống…
“Rắc…” “Ahhhhh”… Tiếng xương gãy nghe giòn rụm… sởn tóc gáy… Tiếp theo là tiếng thét đau đớn… Còn nữa… Nhớ đến lúc bọn chúng nhìn mình với ánh mắt dâm dê… Liên điên tiết lên… Không chỉ một gậy… Liên giáng xuống liên tiếp ba bốn gậy…
Lúc bị trúng một đá ngay ngực… tên này ngã xuống hôn mê… ăn một gậy ngay xương ống quyển… đau đớn làm gã tỉnh dậy nhưng Liên bồi thêm mấy gậy liên tiếp… Một lần nữa gã ngất lịm… hoàn toàn mất tri giác.
Tuyền vẫn đứng bất động… mặt tái nhợt… Khi đánh nhau thì không sao… nhưng đập gãy chân một người… nàng chưa làm bao giờ nên do dự…
– “Sao? Run tay hay không dám… hi hi… biết trước là cô không dám mà… Aiz…”Đức lắc đầu…
– “Sao anh biết là em tôi không dám?” Thanh tức mình “sừng sộ” bắt bẻ… Nhà có ba người… Hắn chỉ hỏi Dì Liên và Tuyền… Coi nàng trong suốt… Ý là sao đây?
– Nhin em cô kìa… Lý do tại sao thì khi khác sẽ nó cho cô biết…
Hắn chỉ nói vậy… rồi quay lưng… Thanh Thanh tức lắm nhưng cũng đành chịu… Em nàng… quả nhiên không dám… và nàng… quả thật nàng cũng không nghỉ là mình sẽ có can đảm…
Liên thì khác… Không biết có vì hăng máu muốn lập uy hay muốn hả cơn giận… Liên đến thằng kế bên… Một lần nữa giơ cao gậy… định đập xuống nhưng gã này nhanh chóng ngồi lên… lạy như tế sao:
– “Tha mạng… tha mạng… Tui chỉ làm theo lão Lác thôi à… Nà nà… Có đánh thì đánh ổng đi…” gã vừa nói vừa chỉ lão Lác…
– “Đúng đó… đúng đó… đầu dây mối nhợ chinh là lão… hông phải tụi này đâu à…” Cùng lúc… hai tên còn lại cũng lồm cồm bò dậy… tay ôm ngực… nét mặt vẫn còn đau đớn vì cú đá vừa rồi nhưng ráng mở miệng “thanh minh thanh nga”…
Thì ra là ngay chiêu đầu… đã bị ăn một đá ngay ngực… khó thở. Đầu váng mắt hoa… Kinh nghiệm lăn lộn tràn trề… biết gặp phải thứ dữ… nếu còn tiếp tục không gãy xương cũng mất mạng… Vì vậy quyết định ngã xuống nằm giả “chết”… Lúc Liên đập gãy chân đồng bọn… Cả ba sợ són đái… Tiếp đó… Liên lại giơ cao gậy… bọn chúng liền ngồi lên… Phân rõ ranh giới, chỉ chứng lão đại…
Từng tuổi này bị một đứa con gái tát mấy cái vào mặt… lão Lác vô cùng xấu hổ lại không dám phác tác… Bây giờ lại bị mấy tên đàn em trở mặt… khiến lão vừa giận vừa xấu hổ… Giận quá hóa liều… Nhưng trong cái liều có cái khôn… lão nghỉ bụng: “Đụ mẹ… Thằng khốn biết mấy con lồn này có nghề… mình chắc chắn là đánh không lại nên đưa ra… nhưng nó thì… chưa chắc đâu… lão muốn đặt cược trên mình Đức ca…”
– “Tui không đánh với đàn bà con gái… hay là tui với cậu đánh tay đôi… Vậy coi được hơn…” Nói những lời này… lão Lác rất gian trá… nếu Đức không dám… tất nhiên sẽ bị mất mặt nhưng nếu Đức nhận lời… lão tin tưởng sẽ đến 7 phần dễ dàng chế ngự hắn… Cùng lắm là không làm hắn bị thương thì được rồi…
– “Thằng già mi không có tư cách đòi hỏi…” Mỹ Chi nghe lão Lác nói… liền quát… Cũng như bọn Phương Anh… Nàng biết ông xã đầu óc thông minh lanh lẹ giỏi mánh mun gian trá nhưng đấm đá thì trớt quớt… dĩ nhiên không để hắn đánh nhau với người khác… Đám người bên Năm Ngởi thì khác… hai mắt sáng ngời… Thủ hạ là mỹ nữ giỏi như vậy… Là lão đại… tài nghệ chắc chắn không thể tưởng tượng được… lão Lác này muốn chết mà… Nhưng diễn biến tiếp theo còn hơn mong đợi… khiến chúng trợn mắt há mồm…
– “Ha ha… Được thôi… được thôi… Vậy mình chơi tay đôi…” Đức cười hi hi ha ha như là chuyện nhỏ… trong bụng thầm mắng: “Thằng già quỷ quyệt”… nhưng bố là tổ sư của quỷ quyệt… mi gặp bố… như Tề thiên gặp Phật tổ con ạ…”
– “Anh…” Thu Tâm… Phương Anh muốn cản… Bọn mỹ nữ đều lo ngại… không biết hắn nghỉ gì… Cần gì đánh tay đôi chứ… Bất cứ ai trong các nàng cũng dư sức đánh gãy giò lão già này mà… mạo hiểm làm gì chứ…
Đàn bà nghỉ đơn giản như vậy nhưng đàn ông mà… Không nghỉ như vậy… Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông… Người ta đã khiêu chiến trực tiếp như vậy… nếu mình né… thì coi sao được? Mọi người đang nhìn…
– Ậy… Không chơi thì thôi… Nếu đã chơi thì chơi lớn một chút mới hào hứng…
– “Nếu như cậu đã đồng ý chúng ta tay đôi với nhau thì mọi chuyện do cậu quyết định… Ha ha… Nhưng mà như vầy… Trừ mấy chuyện kiến thức học vấn… Sao cũng được… Tùy cậu quyết định đi…”lão Lác nhìn tướng hắn như là sinh viên học sinh í… Vì vậy sợ hắn đem mấy cái đề tài như trong chương trình “Đường lên đỉnh Olympia” làm đề tài thi đấu thì bỏ mẹ… Do đó rào trước đón sau…
– “Vậy à… Như vậy đi… đấu súng nha…” Đức ca làm ra vẻ “tiếc nuối”… Nếu không được “đấu văn”… vậy thì “vỏ đấu” vậy… nét mặt nghiêm túc…
– “Đấu súng?” Lão Lác sửng sốt… Mặt bư ra…
Đám mỹ nữ đang lo lo… Không biết hắn tính làm gì… Nghe hắn nói… cười trong bụng…”Cái tên mắc dịch này… đúng là trùm gian trá…” từng bước… từng bước đưa lão Lác lọt bẩy… Bây giờ biết hắn muốn làm gì rồi… Các nàng thường chọc hắn… Làm chuyện ruồi bu… tập cái gì không tập… Tối ngày chỉ tập rút súng nhanh và lẹ… Ai dè bây giờ xài được rồi…
– “Ừm… đúng vậy… Chúng ta đứng cách nhau chừng 5 thước… một hai ba rút súng… bắn… Nhanh thì sống… chậm… hắc hắc… khó nói lắm… Sao hả?” Đức nghiêm mặt nói… Trong bụng khoái chí…”Thằng già mi rút súng lẹ hơn tao… Tao tôn mày làm ông nội… khoảng cách 5 thước… bắn mi gãy giò… không thành vấn đề…”Đức ca tin tưởng…
Lão Lác khó khăn lắm mới mua được cây Colt 45 và gần chục viên đạn… Có bắn bao giờ đâu… Chỉ năm khi mười họa mới đem theo bên mình để phòng thân hoặc hù dọa… Thường khi xảy ra chuyện… đồ chơi là mã tấu và búa rìu… Bắn súng? Ai rút trước thì bắn trước… Mặt lão biến sắc… Đụ đỉ mẹ… bộ bây giờ đang đóng phim sao… trong lòng run lên…
Mọi cử chỉ của lão không qua “pháp nhãn” của hắn…”Hắc hắc… bố sẽ hù cho mi té đái luôn…” Hắn rút khẩu Smith & Wesson rất thuần thục… nhắm… rồi lại nhét vào bao súng bên hông… Làm đi làm lại hai ba lần… Nhanh nhẹn… thong dong…
– Như vậy đó… Mỹ Chi… để súng của ông ta lên đầu bàn bên kia… lão Lác… Chúng ta bắt đầu được rồi. Tôi ở đây… ông qua đầu bàn bên kia… Đếm tới ba… Chúng ta rút súng…
– “Nà… Súng của ông nè… nhưng mà… hi hi… đừng tưởng bở… Coi chừng bể sọ đấy…” Mỹ Chi lấy khẩu Colt 45 mà nàng đã tước của lão đi đến bên kia… dằn lên bàn… giọng răn đe… ý muốn nói cho lão biết chỉ cần lão giở trò là sẽ bị bắn nát đầu…
Hắn và Mỹ Chi kẻ xướng người họa… bừng bừng khí thế như nắm chắc phần thắng trong tay khiến tinh thần lão Lác sụp đổ… lưng đổ mồ hôi lạnh… đứng như trời trồng… Trong thâm tâm hối hận muốn chết…
– “Yên chí đi… Chúng ta tay đôi… người khác không xen vào… Bắt đầu đi”… Đức ca thúc giục… gây thêm áp lực… tăng phần “khủng bố”…
Đám mỹ nữ cười thầm… Bọn đàn em lão Lác thằng nào mắt nhìn cũng nhìn mặt đất… Người bên Năm Ngởi phấn khích chờ xem kịch…
“Bịch”… Tâm lý lão Lác bị khủng hoảng… uất hận… xấu hổ… sợ hãi… hối hận… Tất cả mọi cảm giác đan xen… lão ngã xuống hôn mê bất tỉnh…
– “Hi hi… Ha ha…” Đám mỹ nữ trong một giây “sửng sốt”… bật cười rũ rượi… Áp dụng chiêu này với hắn? Xưa quá rồi… Mọi người khác đang hăm hở chờ xem màn đấu súng ai dè bị mất hứng…
– Vậy… Vậy là xong sao… Liên oán giận… liếc nhìn hắn… ý muốn xin “chỉ thị”… Trong đầu đã coi hắn là “lão đại”… không thể làm càng được… Mặc dù muốn xông tới đập gãy giò lão Lác…
– Đừng làm bộ nữa… Hắc hắc… tui đếm tới ba… không ngồi dậy… bắn gãy hai chân luôn… Một… Hai “…”Click” Tiếng lên đạn…”
– “Ah… đừng… đừng… Tui… Tui tỉnh rồi…” Đang nằm bất tỉnh… lão Lác lồm cồm ngồi dậy… nét mặt sượng sùng… lão quả thật mượn cớ giả chết cho qua chuyện nhưng đâu ngờ thằng nhóc tinh ranh… nhìn thấu… Nghe tiếng lên đạn… lão hồn vía lên mây… không cần biết hắn có bắn thiệt hay là chỉ hù dọa… Nhưng lão không dại lấy thân ra mạo hiểm… Cũng không cần mặt mũi, thể diện… An toàn cho bản thân là trên hết…
– Ha ha… Không giả chết nữa sao?
– “Không… không dám…”lão Lác hèn mọn… Chẳng dám nhìn ai… cúi đầu lí nhí… Bây giờ lão chẳng mong gì hết… Cho dù bị đập gãy chân cũng không sao… Chỉ cầu mong còn mạng ra khỏi đây… về nhà… cuốn gói rời khỏi Đà Nẳng này… sẵn có tiền… Sau này sống cũng phây phây… cho hết kiếp người…
– “Còn không mau biến đi? Đừng để tui gặp lại ông nha…” Đức quát…
– “Hả? Ờ… Dạ… dạ… Đi liền…” Tưởng rằng sẽ bị đập gãy chân như gã đàn em… ai dè Đức kêu biến đi… lão Lác tưởng nghe lầm… nhưng liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng… bỏ mặt bọn đàn em… chạy ra ngoài mất dạng… Bọn đàn em lão chưa được lệnh “phóng thích”… trong bụng thấp thỏm…
– “Bọn người này… Tính sao đây?” Liên đến bên “lão đại” hỏi nhỏ…
– “Liên đại tỷ… hôm nay… mời tôi tới ăn cơm hay làm việc vậy?” Đức nhướng mắt hỏi… Liên nói nhỏ… hắn cũng nói nhỏ… Chỉ đủ hai người nghe… Như là đang thương lượng chuyện đại sự vậy… không muốn nhiều người biết…
– Hi hi… Hiểu rồi… nhưng cho chút ý kiến đi… Cậu giỏi như vậy…
– Vậy mà cũng hỏi… Aiz… Vậy cho tui hỏi… bên mụ Huê các người làm ra sao?
Liên sáng mắt lên… Đúng là u mê ngu xuẩn mà…
– Tài… đem mấy thằng này ra ngoài… đứa nào xài được thì giữ lại… Còn nữa…
– “Biết rồi chị Liên… Yên chí đi… bão đảm chị hài lòng…” Tài hăm hở… Thu địa bàn của Huê chưa xong… bây giờ lại có thêm địa bàn của lão Lác… Thời đại thịnh vượng của chị Liên tới rồi…
– Vậy… Bây giờ ăn cơm được chưa? Đói bụng rồi…
– Hi hi… Xin lỗi nha… Thanh à Tuyền à… còn không mau mời khách vào trong…
…
Tiếp đãi Đức ca và người của hắn… Dĩ nhiên là không thể sơ sài rồi… Bào ngư… Vi cá… Cao lương Mỹ Vị Tôm hùm… Rượu xịn… Tất cả đều được bày ra… Chỉ thiếu đàn bà dâng lên cho hắn hưởng thụ… muốn lắm nhưng không dám… cả đám mỹ nữ bên cạnh… Tài nghệ họ ra sao… ai cũng biết rồi… Chỉ đành bấm bụng chờ dịp…
Liên đại tỷ lúc đầu nghe lời chồng… có ý muốn xúi giục Thanh, Tuyền dùng mỹ nhân kế… hiến dâng… Chỉ có như vậy quan hệ mới vững bền… Có sự hậu thuẫn của hắn… Việc “đại triển hồng đồ”… Nắm cả Đà nẵng trong tay sẽ không nhiều khó khăn nếu không nói là dễ dàng… Nhưng bây giờ khác rồi… nàng cũng nhận thấy ông chồng mình coi bộ không xong… Tuy bác sĩ nói vài năm có thể trở lại bình thường nhưng lấy gì bảo đảm đây? Người không ít kỷ trời tru đất diệt… Đã đến lúc nghỉ cho mình một chút… Đêm qua Liên đã nhìn mình trong gương… nàng vẫn còn “bốc lửa” mà… có lý nào ở vậy chứ? Vì vậy có ý nghỉ câu dẫn mời mọc hắn nếu có dịp… Được thì tốt… không được thì mất mát chi chứ? Nghỉ vậy nên trong đầu âm thầm trù tinh… ngoài mặt rất đoan trang thục đức…
Mỹ nữ lúc nào lại không mơ mộng đàn ông của mình là “soái ca”… Biểu hiện của hắn… hai chị em Thanh, Tuyền thấy tận mắt… Biết chung quanh hắn đã có lắm người nhưng cũng không cản được tâm hồn cả hai mơ mộng… Người đàn ông của mình… nhất định phải chọn người đàn ông xuất sắc nhất… Vì vậy cũng âm thầm kín đáo trù tính… Nét mặt bình thản… không để lộ ý ra ngoài… Các người khác có vẻ không chú ý nhưng Thanh Thanh đặc biệt để tâm đến Phương Linh… Có lẽ hai người cùng trên chuyến bay… Ả phóng viên này tinh lắm… ánh mắt “theo dõi” nàng từng li từng tí…
Phương Linh biết mình hiện tại “thế cô sức yếu”… thường khéo léo chứng tỏ mình cũng có “chủ quyền” bằng cách gắp thức ăn bỏ vào chén hắn… tận tinh nhu mì săn sóc… Trong đầu cũng đã có kế hoạch… về đến Cần Thơ… trước tiên là thú tội với Tú Nhi… sau đó phải giúp Tú Nhi “lập phái” cùng nhau quản thúc hắn mới được… Nếu không hắn đi tới đâu là hái hoa tới đó…
Không phải chỉ có Phương Linh cảm giác ra được hắn đang được người khác “chú ý cao độ”… Mỹ Chi thầm đắc ý… như vậy dễ dàng thu phục dưới tay làm vây cánh để cân bằng lực lượng với Nancy… Thu Tâm, Phương Anh thì xem nhẹ… thêm một người hay bớt một người cũng không sao… miễn hắn tốt với hai nàng là được… cản hắn làm gì… mà muốn cản… cũng không được… cái tên này…
Phương Anh liếc nhìn Thục Linh… Con nhỏ này khờ thiệt… muốn thì lên… Chờ hắn tỏ tình à? Xem ra phải bàn với Thu tâm một chút mới được… Có phải nên giúp Thục Linh một chút không? Còn Kim Chi nữa… Chỉ có cái miệng là hay…
Thục Linh… Kim Chi cũng cảm giác được có người đến sau lại muốn chiếm tiên cơ…”Đừng có hòng nha”… cả hai âm thầm quyết định…
Trên bàn tiệc… ai cũng nói cười vui vẻ… vô cùng thân thiết nhưng “chiến tranh” ngầm giữa các mỹ nữ đang âm ỉ…
Ai cũng “chiếu điện” vào hai chị em Thanh, Tuyền… bỏ quên Liên đang giả khù… chơi trò “trưởng bối” để che đậy ý đồ ôm lu chạy của mình…
– “Tôi thiệt không hiểu… Sao cậu lại không để tôi đánh gãy chân thằng già đó…”Liên vẫn còn tỏ vẻ oán hận…
– Ha ha… Không cần làm vậy… Qua hôm nay… lão ta sẽ không còn mặt mũi ở lại đây… Vậy cần gì giết tuyệt như vậy…
– “Cậu còn trẻ mà nghỉ thật thông suốt… Tôi thật phục cậu sát đất… Mai này cứ năm… mười bữa hoặc nữa tháng cậu ra đây hay là tôi đến gặp cậu một lần để báo cáo…” Liên cẩn thận dọn đường… một cách đàng hoàng… nàng không tin nàng chủ động hiến dâng mà hắn nhắm mắt làm ngơ… Trừ khi hắn liệt dương… Nhưng đàn bà bên cạnh nhiều như vậy… Chuyện hắn liệt dương là chuyện không thể nào…
– “Ha ha… Tôi cũng có ý này… Cứ quyết định như vậy…” Đức không hề nghỉ Liên âm thầm dọn đường để câu dẫn hắn nên nhanh chóng gật đầu… Dù sao hắn cũng đang có kế hoạch làm đường, xây trạm y tế, sửa sang trường học… thăm Thái Điệp… Bí Thư Ngọc Lệ… Phó Chủ Tịch Diễm… Ra đây thường xuyên là chuyện không thể tránh khỏi…
– “Vậy thì tốt quá…” Hắn đáp ứng… Liên âm thầm vui sướng nhưng không biểu hiện ngoài mặt… Không để ý trong ánh mắt Mỹ Chi có ý cười…
– “Tại sao anh biết là em Tuyền tôi không dám ra tay vậy?” Nhớ lại lúc nảy… Hắn có vẻ “khi dễ”… Chỉ đưa cây gậy bóng chày cho em mình… Nhưng sau đó lại nói biết trước là Thanh Tuyền sẽ không dám đánh gãy chân gã kia… Khiến Thanh Thanh nàng có chút không phục… Tên này không “thần thông quảng đại” như vậy chứ…
– Hả? Tới giờ vẫn không hiểu? Thật ra quá dễ hiểu mà… ngoài dì Liên… Hai chị em cô không dám đâu…
– “Sao anh biết được?” Tuy đúng là vậy… nhưng Tuyền chẩu môi chất vấn… nghỉ hắn nói chỉ nói bừa thôi… Liên được hắn khen… trong lòng có chút mừng rỡ… Chúng nữ quay nhìn hắn… hy vọng nghe hắn giải thích…
– Ha ha… dễ hiểu mà… Hai chị em cô chưa có gia đình… dĩ nhiên là phải giữ hình tượng hiền thục một chút mà… Thử nghỉ coi… có ông nào muốn cưới người con gái đã từng cầm cây đánh gãy chân người khác chứ… Lý do này đủ chưa?
– “Ha ha… Hi hi”… Nghe hắn nói ai cũng bật cười… cũng có lý lắm… Hai chị em Thanh, Tuyền mặt đỏ rực vì bị nói trúng tâm sự một nửa… Cả hai muốn giữ hình tượng trước mặt hắn thôi…
– “Nói bậy… nói bạ…” Thanh Thanh “chống chế”…
– “Người mà được hai cô đây để ý tới… hihi… nhất định là người không tầm thường…” Mỹ Chi tỏ ý thân thiết… Mắt liếc cười ủy mị ý muốn khuyến khích…
– “Thôi được… Mai sáng có chuyến bay sớm… Chúng ta về…” Đức sợ Mỹ Chi bóng gió… lái câu chuyện sang hướng khác… nhìn đồng hồ… Đã 10 giờ rồi…
– “Về sao? Còn sớm mà… Thật là tiếc… sẵn cậu còn ở đây… Tôi có ý định tham khảo một chút phương hướng cho tương lai gần…” Liên kỳ kèo…
– Vậy à… Vậy được… Các em về trước chuẩn bị đồ đạc… Sáng mai về… Anh về trễ một chút…
Chúng nữ nghe hắn nói cũng có lý… nên về trước… Dù sao không còn gì nguy hiểm cho hắn nữa… Vả lại… rõ ràng hai bên cũng có chuyện quan trọng để bàn… Mai là ngày lên đường về rồi… Vì vậy không ai phản đối…
… Tuyền cùng Thanh lợi dụng thời gian ra ngoài phụ giúp Tài quân sư thu xếp mọi chuyện… Hôm nay coi như “Đại cuộc đã định”… Một mình Tài không thể quyết định hết mọi chuyện nên hai nàng đành phải đích thân đi xem… Liên mời Đức vào phòng làm việc của Năm Ngởi… Chỉ có hai người… không khí có chút quỷ dị…
– “Ngồi đi… uống gì không? Whiskey nha… ông xã dì thích Whiskey…” Liên xưng “Dì” cho thân mật một chút…
Vấn đề là cụm từ “ông xã dì” rất là nhạy cảm đối với “Soái ca” trời sinh bản tính vốn gian phu như hắn… Liên trạc tuổi Nhàn, Thủy, Chủ tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo… vú có… đít có… Năm Ngởi đang nằm bệnh viện… Ý nghỉ đụ vợ lão khiến lòng dâm hắn nổi dậy… cặc trong quần đội lên… Hơn nữa nếu có thể làm cho Liên quằn quại rên siết… biến nàng thành người đàn bà của mình… vậy thì coi như nắm cả hắc đạo của Đà Nẵng trong tay… Coi như được cả người và được cả “giang sơn”…
– Lần này thật là cảm ơn nhiều… Hồi chiều này nếu không có cậu… tôi thật không dám tưởng tượng… Aiz… không ngờ ông xã vừa xảy ra chuyện lại bị đám chuột nhắt muốn trèo lên đầu…
– Ậy… không cần khách sáo… Cần Thơ bay ra đây 2 tiếng đồng hồ thôi mà… Mai này có chuyện gì… tôi sẽ chống lưng cho dì… Cứ thẳng tay mà làm… không cần phải nhìn mặt ai hết…
– “Có câu này của cậu… Vậy là tôi yên tâm rồi… Nà… mình cùng nhau uống một ly… Whiskey Canada đó…” Liên cầm chai Crown Royal Whiskey rót vào ly đưa… hắn cầm lấy đưa lên mũi ngửi… ánh mắt thản nhiên ngắm nghía một cách lộ liễu vùng ngực nàng… Đây là một cách thăm dò… Tùy theo phản ứng của đối phương mà tiến hay lui…
– “Nhưng mà…” Đức ỡm ờ… Ánh mắt càng lúc càng “xâm lược…”
– “Hi hi… Nhưng mà cái gì? Nói đi… nếu được… Tôi sẽ không ngại đâu…”
Ánh mắt Liên lẳng lơ… dù sao cũng có ý đồ câu dẫn hắn… để dễ bề dựa dẫm trong tương lai… Thấy hắn hau háu nhìn ngực mình… Nàng có chút đắc ý… ưỡn ngực một chút về phía trước… nghỉ bụng: ” Tên nhóc này có nhiều đàn bà bên cạnh… rõ ràng rất háo sắc… Nhỏ tuổi mà háo sắc như vậy… không biết hắn có “được” không đây… hay là mình chỉ “vuốt” một cái là “khóc như mưa”…
– Bất cứ cái gì?
– “Vậy chứ cậu muốn cái gì?” Liên ỡm ờ… nguýt… vẻ mặt phong tinh vạn chủng… ưỡn ngực khiêu khích…
Với câu nói này… Hành động này… Thằng trẻ 13 còn hiểu… huống chi là Đức ca… Hắn từ tốn đến sau lưng nàng hôn nhẹ vào gáy… Liên im lặng… Im lặng thay vạn lời khách sáo… đẩy đưa… Hắn liền làm tới… vòng tay ôm lấy người nàng một tay xoa trước vùng tam giác… một tay luồn vào áo… thọc thẳng lên trên… len lỏi vào xú chen… vừa bóp vừa xoa đầu ti… Phia sau… cặc hắn cạ mông nàng… Mặc dù chỉ là bên ngoài… cách nhau hai lớp vãi nhưng Liên cảm nhận được vũ khí của hắn hình như khủng lắm…
– “Cậu cũng gan quá ha…” Liên nói trong hơi thở… vừa nói vừa di chuyển mông mình… hơi đẩy ngược về phía sau. Cố ý khiêu dâm hắn… đồng thời cũng tự khiêu dâm với chính mình…
Hắn không nói gì… hai tay vòng ra phía trước… cởi móc… chiếc váy rơi xuống nền nhà… bàn tay hắn thọc qua quần lót… tới thẳng vào vùng tam giác… chạm chùm lông mềm mại… Tay kia hắn cởi khóa quần mình… kéo xuống…
Liên sửng sốt… mông nàng vừa tiếp xúc với một khúc thịt cương cứng… to dài… Hiếu kỳ… Nàng quay ngươi lại… nhìn xuống… hít một hơi dài… nhìn trân trối…
– “Hi hi… Nhìn cái gì… Chưa từng thấy sao… nà… Sờ thử đi…” Hắn cầm tay nàng… Đặt ngay lên đó… Liên không do dự… cầm lấy… Hắn đưa tay cởi từng hàng nút áo nàng… Bộ ngực trắng phao 38D lồ lộ… Hắn cúi đầu ngậm lấy hạt đậu… Bú mút… Miệng bú vú phải… tay phải bóp vú trái… Tay trái mân mê chùm lông mềm mại… ngón tay len lỏi tìm hang động… Tay Liên mân mê cặc hắn… sục nhè nhẹ… Cả hai im lặng… sờ mó hôn hít lẫn nhau…
Bú mút sờ soạng lẫn nhau một hồi… hắn ấn hai vai nàng… Liên hiểu ý… quỳ xuống… hai mắt đờ đẫn nhìn hung khí của hắn trong cự ly gần… cầm lấy cạ vào vú mình… sục sục vài cái… lấy lưỡi chấm mút đầu cặc… há miệng ngậm… tay xoa bìu dái… Hắn chầm chậm nhấp mông… cặc hắn cứ thế ra vào cái miệng xinh xinh của nàng… Liên dở hết tài nghệ để hắn bắn… nhưng hắn cứ “bình chân như vại” tiếp tục nắc…
Liên kinh hãi… mỗi lần như vậy… Ông xã nàng không chịu nổi ba phút… Cái tên này làm miệng nàng mỏi nhừ…
Hắn thích thú vừa nhìn tấm hình Năm Ngởi đang ở trần khoe cơ bắp treo trên tường… cảm giác lão đang nhìn vợ mình bú cặc hắn làm hắn phấn khích… nắc bạo hơn…
– “Khụ… khụ… khụ…” Ây da… muốn giết người ta hả…” Cặc hắn dài… lúc quá hưng phấn… hắn đẩy vô quá sâu làm nàng muốn nghẹt thở… xô hắn ra… ho sù sụ…
– Ha ha… Sorry… nà… doggy nha…
– “Cậu cũng dữ ha…” Liên nũng nịu… quay lưng tựa hai tay lên mặt bàn… chổng mông chờ đợi… Hắn rà cặc ngay cửa động… đút vào… nắc…
Liên mím môi… cố kìm hãm để khỏi thét gào… Tay hắn vừa bóp vú vừa làm điểm tựa… Từ sau nắc tới… Từng cú nắc của hắn… khiến nàng thốn tận tâm cang… Chơi vơi giữa chín từng mây…
– “Sao hả… So với ông xã em… Anh thế nào? ” Hắn thay đổi cách xưng hô… vừa nắc vừa hỏi… Nhìn hình Năm Ngởi thấy toàn là cơ bắp… nên tò mò… Trước giờ “đối thủ” của hắn chưa có ai cơ bắp như Năm Ngởi…
– “Đừng hỏi mà…” Liên ngượng… đầu tóc rối bời… người đẫm mồ hôi… hắn dập nàng tả tơi… trong đầu đã có sự so sánh nhưng không nói ra… Để hắn chơi… cảm thấy tội lỗi… nếu còn “dìm” chồng nữa thì có chút “cắn rứt” lương tâm… nhưng thật sự mà nói…
… Ông xã nàng và hắn… Không thể đánh đồng…
Đức mỉm cười đắc ý… Không nói thì thôi… thừa biết câu trả lời… hắc hắc… nhưng lại thích hỏi câu này khi đang đụ vợ người ta…
“Bành bạch… Bành bạch… Bành bạch”…