Phần 36
– “Bác sĩ… Ông ấy bây giờ sao hả?” Liên lo ngại nhìn bác sĩ hỏi…
– “Ậy… Uống Viagra thì cũng phải chừng mực… không thể quá độ đâu à… thật là… Bây giờ như vậy là may mắn lắm rồi… Nếu muốn trở lại bình thường như trước… Cũng phải cần thời gian ít nhất 2 hoặc 3 năm…” Ông bác sĩ già lắc đầu… Liếc nhìn người đàn bà trước mặt… thầm nghỉ… hèn chi… vú có vú… đít có dít… Đã quá mà… Nếu là mình… chắc cũng phải làm vậy thôi… Bụng nghỉ vậy nhưng mặt mặt ngoài rất nghiêm trang đứng đắn…
Trước mặt Thanh, Tuyền… Liên xấu hổ… muốn tìm cái lỗ chui vào cho đỡ ngượng… Nghe thì đã nghe nhiều nhưng đâu có ngờ chuyện như vậy xảy ra với nàng…
Thanh, Tuyền cũng đỏ mặt tía tai… Ba mình thật là… đúng là không nên nết mà…
Ba người nhìn Năm Ngơi nằm xụi lơ trên giường… miệng hơi méo… Sắc mặt xanh xao, không biết đang nghỉ gì… bác sĩ nói từ nay đi đứng phải có người dìu… ăn uống phải có người giúp đỡ… Như vậy là may mắn lắm rồi…
Liên nghe bác sĩ nói… hồn vía lên mây… nàng mới 45… cuộc đời còn tươi đẹp lắm mà… đúng là xúi quẩy… Nhưng nghỉ kỷ lại… trong cái rủi có cái may… Chuyện săn sóc Năm Ngởi chỉ cần mướn người người là được… Nhà có tiền mà… Mướn 4 hoặc 5 người cũng không thành vấn đề…
Chuyện Liên bận tâm là bây giờ làm sao nắm mọi chuyện trong tay… Chuyện làm ăn trước kia không tệ… bây giờ có thêm địa bàn của con mụ Huê kia… nghĩ đến đây… Liên lo lắng… Năm Ngởi là người có máu mặt trong giới Xã hội đen dám đâm dám chém… nàng và Thanh, Tuyền chỉ là đàn bà con gái… làm sao lập uy đây?
– “Để ông nhà nằm thêm hai ngày… Chờ quan sát… Nếu không có gì thì về nhà… Thôi vậy đi”… Bác sĩ già cắt dòng tư tưởng của Liên… nói xong bước đi ra ngoài…
– “Dạ… cảm ơn ông… bác sĩ…” Tuyền tiễn bác sĩ ra cửa… trong phòng bệnh… ngoài Năm Ngởi đang như người thực vật thoi thóp nằm trên giường… Ba người nhìn nhau. Vẻ lo ngại trên ánh mắt… Trong đầu đều có cùng một ý nghỉ…
– “Con điện thoại cho hắn biết rồi…” Thanh nói…
– Hắn có nói gì hong?
Thanh lắc đầu… nàng nói ba nàng ở bệnh viện này… Nếu hắn tới thăm… như vậy sẽ dễ nói chuyện… Thanh nhìn rõ vấn đề… Nàng cần có người chống lưng mới có thể trấn áp được bọn chuột nhắt…
– “Ba đã bị như vậy… Buổi tiệc tối nay thì sao? Hủy bỏ hay tiếp tục…” Tuyền hỏi… Chuyện liên quan đến “đầu óc”… Nàng so với chị mình… Có chút kém linh hoạt hơn… Còn chuyện “đấm đá”… thì nàng “có khiếu” hơn… Tuy vậy Tuyền cũng nhìn ra vấn đề khi ba mình nằm xuống…
– “Không những tiếp tục… mà còn phải hoành tráng… xôm trò hơn…” Thanh suy nghĩ kỷ rồi… Phải cho người khác biết… có hay không có ba nàng… Công việc vẫn không có gì thay đổi…
– Ý của con là…
– Đúng vậy… Trước kia có Huê đại tỷ thì bây giờ có Liên đại tỷ… Dì tiếp quản cái ghế của ba là được rồi… Cứ quyết định như vậy… đừng do dự nữa… sẵn chiều nay đãi tiệc… Vậy làm lớn một chút… cho mọi người biết… Dì lên cầm đầu…
– “Vậy… vậy…”… Liên ngần ngừ…
“Cộp… cộp…” Có tiếng gõ cửa phòng bệnh…
– “Là anh à…”… Tuyền đứng gần nên nhanh chóng mở cửa… Thấy hắn… trong lòng mừng rỡ…
– “Là cậu à… Mời… mời vào…” Liên đon đã…
– “Đã xảy ra chuyện gì, Chú Năm không sao chứ?”… Đức bước vào… theo sau là Thu Tâm và Phương Anh… Nghe Thanh Thanh nói… hắn muốn đích thân xem tinh hình như thế nào…
– “Đêm qua ba tôi bị đột quỵ… cũng may đưa vào nhà thương kịp thời… chỉ là từ nay đi đứng di chuyển có chút khó khăn…”Thanh Thanh nhanh chóng đáp lời… Chuyện uống Viagra xảy ra chuyện là chuyện không tốt lành gì… Càng ít người biết càng tốt…
– “Bác sĩ nói muốn lành lại chắc cũng phải cần một thời gian… Từ nay mọi chuyện sẽ do dì tôi quyết định…” Tuyền “bổ sung” lời nói của chị…
– Tính mạng không sao là tốt rồi… Chuyện khác từ từ nói… không cần gấp… ừm… Các người có cần giúp gì không?
– “Chiều nay cậu và các vị tới nhà ăn bữa cơm coi như là giúp đỡ nhiều…” Liên nói một câu đầy ý nghĩa… Có những chuyện không cần phải nói trắng ra… nàng tin tưởng hắn hiểu… Nếu hắn thật đáp ứng thì quá tốt… nàng sẽ dàn xếp lấy da hổ làm cờ để trấn áp đám chuột nhắt…
Đức ca là người thông minh… làm sao không hiểu ý của người đàn bà này chứ… Ông chồng nằm nhà thương… vẫn kiên trì mời hắn tới nhà… rõ ràng là muốn hắn chống lưng đây mà… Không sao cả… dù sao cũng phù hợp với kế hoạch nắm bọn họ trong tay… là Năm Ngởi hay là vợ hoặc con gái lão… Đâu có khác biệt gì…
– Xem ra bữa cơm chiều nay không phải bữa cơm thường… Có phải không… Liên đại tỷ?
– Hi hi… Với câu này của cậu… vậy là tôi yên tâm rồi… Mời cậu tới nhà… dĩ nhiên là bữa cơm phải hoành tráng rồi… không thể tầm thường được…
Cả hai người nói một câu. Người đáp một câu… Chỉ có họ mới hiểu…
Liên âm thầm bội phục… tên này trẻ nhưng tâm cơ sâu xa… hèn chi dưới tay có nhiều nữ tướng như vậy…
Đức âm thầm quan sát người đàn bà này… bây giờ mới có dịp nhìn kỹ… gương mặt có phần na ná giống thím ba… vú… đít… Liếc nhìn Năm Ngởi trên giường… đột quỵ? Hắc hắc… không phải đâu… Kiệt sức vì bà vợ này thì đúng hơn… Đúng là ngu xuẩn mà… bây giờ thì sao đây… Để lại bà vợ ngon lành như vậy… nay mai cũng sẽ có người dòm ngó… Nói tới đây… Với. Bản tính gian phu trong máu… hắn lại nổi lòng dâm… Ây da… mình thật là bậy bạ… Càng ngày càng tệ a… Thấy vợ người ta ngon lành là muốn đụ cho biết… Tội lỗi… tội lỗi…
– Vậy được… Chiều nay gặp lại…
– Thanh, Tuyền… bây giờ chúng ta về… Có nhiều chuyện phải làm… Ở đây cứ giao cho y tá được rồi… Cho dù ở đây… mình cũng không thể làm gì…
– “Hồi nãy dì và hắn nói gì vậy… Cháu không hiểu gì hết á…” Tuyền chờ Đức khuất hẳn… lên tiếng hỏi…
– “Dễ hiểu thôi… bữa cơm hoành tráng… ý nói là tối nay dì Liên chính thức tiếp nhận vị trí của ba… mình sẽ mời nhiều người… Lúc đó hắn sẽ ra mặt làm người chống lưng cho chúng ta… Ai muốn kiếm chuyện với chúng ta thì chính là kiếm chuyện với hắn…”Thanh Thanh giải thích…
– Thông minh… hèn chi ba con nói con có khiếu… nà Dì làm một thời gian thôi nha… Sau này hai đứa bây tiếp tục đó…
– Chuyên sau này… để sau này mới nói đi…
…
– Hi hi… Hai em đoán thử coi… Năm Ngởi vì sao bị bệnh vậy?
Xe ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện… Đức cười hỏi…
– Đoán cái gì chứ… vợ lão ta nói đột quỵ mà…´Thu Tâm liếc xéo… Phương Anh chỉ mỉm cười… tên này méo mó gì đây?
– “Không phải đâu… cái này là do lên ngựa mà ra… hắc hắc…”Đức cười… nghỉ rằng Năm Ngởi bị “thượng mã phong” thì đúng hơn… Tuy nhiên hắn chỉ là đoán bừa thôi… căn cứ trên tướng tá ngon lành của Liên mà phán đoán… ai dè chó táp phải ruồi… chứ chẳng hay ho gì…
– “Lên ngựa? Là bệnh gì vậy…” Vừa dứt lời… Thu Tâm liền hiểu ra… Tên này đúng là nói bừa mà… Vậy mà cũng nói được…
– “Chị biết à? Lên ngựa là bệnh gì vậy?” So với Thu Tâm… Phương Anh ngây thơ và khờ hơn nên vẫn ù ù cạc cạc… Thu Tâm ghé tai nàng rù rì…
– “Nói bậy… nói bạ… anh thật là”… Nghe Thu Tâm giải thích… Phương Anh cấu vai hắn…”mắng”…
– “Hắc hắc… thiệt đó mà… nhìn tướng lão ta… cơ bắp đầy mình… đột quỵ thường là mấy người béo phì kìa… lão đã “sáu bó” (ý nói 60)mà dâm dục quá độ cho nên… hắc hắc… lúc lên ngựa bị ngã ngựa…
– “Dâm? Có ai dâm bằng anh hong?” Phương Anh cắc cớ hỏi… nhớ tới đêm qua… hơi tưng tức…
– “Dĩ nhiên là lão thua xa… anh trẻ mà, hơn nữa…”hắc hắc… Hăn định nói anh thuộc loại “Cự bặc đại du” nhưng kịp thời im miệng… lái xe vào khách sạn…
– Đi đâu vậy? Đây là khách sạn…
– Thì phải rồi… bây giờ còn sớm… về biệt thự… ba đứa mình chui vào phòng… hai em có chịu hong? Hắc hắc… vậy thì vào đây nghỉ ngơi đi… Cái này coi như tình điệu… hắc hắc… hai em vừa mới nói đó… anh có máu dâm… hai em đẹp như vầy… anh làm sao chịu nổi đây… hắc hắc…
Thu Tâm. Phương Anh hai má đỏ lên… cái tên này… nhưng mà hắn nói cũng phải… Tuy rằng quan hệ của ba người… ai cũng biết hết rồi… nhưng nếu về biệt thự… cả ba chui vào phòng… thì kỳ quá… ban ngày ban mặt mà… Nhưng mướn khách sạn thì khác, Chỉ có hai nàng với hắn… Nghỉ vậy nên làm thinh… Mặc hắn làm gì thì làm… Hai nàng chờ bên ngoài… hắn vào mướn một phòng… trả tiền một ngày… nhưng vài tiếng đủ rồi…
Khi làm tình… không gian và thời gian rất là quan trọng đấy… phải có cảm giác lãng mạn mới thích thú… Không cần thiết phải trên giường… nhà bếp… nhà tắm… trong khu vườn hay một bãi biển hoang vắng… trong lùm cây… tuột quần hối hả đút vào dập… rên siết… sẽ có cảm giác “thần tiên” gấp bội hơn ở trên giường… cảm giác lén lút hồi hợp càng làm cho con người dễ đạt đến cao trào của khoái lạc… Vì vậy mới có chuyện thích gian dâm… ngoại tinh… đàn ông thì thích làm gian phu… đàn bà thích làm dâm phụ…
Hắn và Thu Tâm. Phương Anh không phải là gian phu dâm phụ… nhưng có cảm giác “trốn” đi hành lạc… dù sao cũng là một tinh huống để gây cảm giác mạnh… Đâu phải là lần đầu đâu à… không cần phải ngượng ngùng e ngại…
– “Anh mở nước… chúng ta tắm chung…” Hắn vừa nói vừa thản nhiên thoát y… trong tích tắc đã trần truồng như nhộng… cặc đong đưa qua lại… bước vào phòng tắm mở nước…
– “Làm như con ma đói í” Thu Tâm mắng… Miệng thì mắng nhưng tay cởi quần áo trên người… người lõa lồ bước vào…
– Ảnh lúc nào cũng vậy mà… giờ mới biết sao? Hi hi… Phương Anh cúng thoát y…
Lần đầu thì ngượng… Bây giờ quen rồi… làm tinh phải làm ba người… Đúng là gần mực thì đen… gần đèn thì sáng… Theo hắn hoài… cả hai cũng thấy càng ngày càng dâm… Nhưng chỉ dâm với hắn thôi mà… Có sao chứ…
Trong phòng tắm… phút chốc tiếng cười khúc khích… tiếng hôn hít… hơi thở nặng nề… xen lẫn tiếng bú liếm… Ba người còn chưa thấm vào đâu huống chi chỉ có hai… Nguyên con cặc to bự của hắn hết nằm trong miệng của Thu Tâm thì mất hút trong miệng của Phương Anh…
“Bành bạch… Bành bạch… Bành bạch”… Hắn nắc bạo… Cặc nắc người này… tay bóp vú… miệng bú liếm người kia… Khiến cả hai thần hồn điên đảo càng ngày càng nghiện hắn… Thầm nghỉ kiếp này xong rồi… Tình nguyện đi theo hắn cả đời…
…
Trong vòng hai chục năm… Đà Nẵng phát triển với tốc độ chóng mặt… Đồng thời… Các băng đảng cũng như nấm mọc sau cơn mưa… Nào phải chỉ có nhóm của Huê đại tỷ và Năm Ngởi… Chỉ vì hai nhóm này là hai nhóm mạnh nhất… nên các nhóm khác phải im hơi lặng tiếng lụm bạc cắc sống qua ngày… Đùng một cái… Cả Đà Nẵng đều biết… Chuyện Huê đại tỷ bị Năm Ngởi xóa sổ chỉ trong một buổi sáng… Các nhóm khác đều ganh tị nhưng biết làm gì hơn… Đám đàn em như Hữu quân sư, Phàn sẹo “nghĩa bạc vân thiên” kéo anh em đi trả thù… Và tất cả trong một đêm đều biến mất…
Tiếng tăm của Nam Ngởi nổi như cồn… nhưng chỉ là ánh sáng của diêm quẹt bật lên rồi tắt… Tin Năm Ngởi “ngã ngựa”… khiến giới giang hồ Đà Nẵng sửng sốt… Các nhóm khác bắt đầu rục rịch… Năm Ngởi là rường cột… bây giờ liệt giường… có gì đáng sợ? Vợ và hai đứa con gái lão là con cặc gì chứ? Bắt về đụ cho đã cặc cũng còn được nữa à…
Thường thì dậu đổ bìm leo… Ngu gì không leo… Đây là cơ hội… chiếm lấy địa bàn… chiếm lấy chuyện làm ăn… Nhóm nào cũng lăm le… Trong đó có lão nhóm của lão Lác…
Lão tên Lạc… năm nay cũng xấp xỉ 50 rồi… nhưng từ nhỏ bị lác đồng tiền đầy người… không khéo chữa trị nên để lại nhiều vết sẹo… lão tên Lạc… nhưng người ta gọi là lão Lác…
Lão Lác cũng biết vài miếng Thiếu lâm, Vịnh Xuân quyền… công phu không tệ… kẹt cái là trời sinh Lác sao lại sinh Ngởi… Có lần hai bên gặp nhau… Lời qua tiếng lại… lão Lác bị Năm Ngởi đá một đá nằm liệt giường mấy tuần… từ đó thấy năm Ngởi như chuột thấy mèo… lép vế rõ rệt…
Ậy… Chuyện đã 10 năm rồi… nhưng thù hận vẫn còn…
Mới hôm qua đây nghe tin mụ Huê bị thằng già khốn kiếp xóa sổ… lão Lác âm thầm nghiến răng nghiến lợi… Tưởng kiếp này ôm hận ngàn thu ai dè trời cao có mắt… hắc hắc… bữa trước bữa sau… nó nằm liệt trên giường… Lúc này không kéo người đến nhà nó… Vậy còn chờ đến bao giờ? Nghĩ đến con vợ và hai đứa con gái của thằng già khốn đó… lão Lác nứng cặc… muốn tức thì kéo người tới nhà nó… bắt vợ, con gái nó… đụ trước mặt nó mới hả giận…
Mọi chuyện đã tinh hết rồi… tối nay… hắc hắc… lão Lác nhìn tấm thiệp mời… khinh thường… Tưởng mời đến dùng bữa là được sao? Rõ ràng là muốn xuống nước để lão quên thù xưa… Muốn bắt chước Huê đại tỷ làm Liên đại tỷ à? Nằm mơ đi… Cởi quần cho tao đụ thì được… hắc hắc… Nghỉ đến tối nay… lão Lác tâm tình thư thái… xé miếng khô cá khoai… bỏ vào miệng… cắn thêm miếng chuối chát, miếng khế, miếng ớt… nâng ly Whiskey Longbranch hớp một ngụm… khà ra một cái… người nóng lên… nhìn dáo dác… Con Thơm không biết đi đâu rồi… lão đi vào bên trong kiếm đứa con gái đụ một cái lấy hên trước khi xuất quân…
Lão Lác có hai gái một trai… đều là dân bặm trợn… bán trời không mời thiên lôi… Thơm là con gái lớn… năm nay ba mươi rồi… chưa chồng mà đã có chửa hai lần… Sanh ra cho lão Lác hai đứa cháu ngoại… không biết cha chúng là ai… Chuyện này lão Lác không quan tâm… Vợ chết rồi… lão không tái giá… cứ ở vậy… xách cặc đụ rong cho sướng… lẽ ra lão cũng không muốn đè con gái của mình đụ đâu… Chỉ tại con nhỏ dâm hết biết… hết đụ thằng này tới thằng kia… có chửa… đẻ đem về cho lão nuôi… Đụ mẹ… Thần tiên cũng giận mà… Bởi vậy một đêm mưa gió bão bùng… lão leo lên giường con gái… đè đụ… Tưởng nó chống đối… ai dè nó cũng hưởng ứng… lão muốn sao nó cũng chìu… Từ đó nó không đi đụ dạo ở ngoài nữa… Chỉ đặc biệt cho lão… Ngoài xã hội… là hai cha con… Về nhà… đóng cửa… hai cha con đụ miệt mài…
Thơm đang lui cui kho cá… thấy lão đi tới… mùi rượu nặc nồng… biết ba mình nứng cặc… Mặt nguýt… vô cùng lẳng lơ…
– Muốn gì đây… con đang kho cá…
– Hắc hắc… kho thì cứ kho… nhằm nhò gì…
Lão đến bên con gái… tuột quần nàng ra… một phát một… cái quần sa ten đen và cái quần lót kéo quá đầu gối… cặp mông trắng lồ lộ… Thơm ngát một chân lên bếp… lão Lác ngồi xuống đưa mồm tới… bú liếm chùn chụt… lão vừa bú lồn con gái vừa nghỉ tối nay sẽ bắt vợ của thằng Năm Ngởi bú cặc lão trong khi lão với tư thế này… Quá đã…
– “Thôi đút vô đi… ba làm kiểu này… ai chịu cho nổi…” Thơm vặn vẹo… nước trong người tuôn ướt đẫm mặt lão Lác… Chịu hết nổi… nàng chổng khu… chờ đợi…
– “Ha ha… được được…” lão Lác đắc ý. Đứng lên. Mở khóa. Kéo quần xuống… Cầm cặc rà cửa động… đút vào… nắc…
…
Lẽ ra phải là vui lắm nhưng không khí rất ảm đạm… lão đại đang nằm trong nhà thương… Tuy không chết nhưng cũng không khác là bao… Chị dâu lên cầm quyền… Có được không đây? Đám đàn em nghi hoặc… tuy kính nể Liên… nhưng kính nể là một chuyện… Chuyện lèo lái anh em lại là một chuyện khác… Nhưng nếu không phải là chị Liên thì là ai đây?
Tài quân sư thì khác… mặt hắn hớn hở… là người biết nhìn xa trông rộng… Hắn biết vì sao chị Liên làm vậy… Còn không phải là người kia chịu đỡ đầu hay sao? Tương lai không thể nào không huy hoàng được… Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Tài là người kín đáo… không nói ra… sợ có gì thì hư đại sự…
– “Tại sao phải mời lão Lác? Nghe phong thanh lão cho người phá chỗ của mình…” Tuyền oán giận… muốn “hưng binh vấn tội” lão già mất dạy… Thanh ngồi kế bên… không nói gì… thỉnh thoảng ngóng ra cửa… nóng lòng…
– “Ha ha… Cái này là “Tiên lễ hậu binh”… Nói phải quấy… cảnh cáo trước… nếu bọn họ không nghe… chừng đó ra tay cũng không muộn…” Liên cười giải thích theo phong thái của “lão đại”… Thật ra trong bụng cũng muốn phản pháo” thằng già kia cho hả giận… Kẹt cái là chưa có “tướng tài” để đâm chém một trận nên đành phải nhịn… Liên suy nghĩ không biết có nên mở miệng cầu cứu với hắn không… nhưng làm vậy thì bẻ mặt quá… Chứng tỏ mình vô dụng… Chuyện nhỏ cũng cầu cứu sao? Coi không được… Sau đêm nay mới tinh đi…
– “Chú Tài… chuyện tiếp quản bên kia ra sao rồi?” Liên hỏi…
– “Có chút khó khăn… nhiều chỗ phản kháng… vì có lão Lác đỡ đầu…” Tài nghiêm mặt đáp…
– “Cây gậy này sẽ đập gãy giò lão khốn kiếp…”Tuyên cầm cây gậy đánh bóng chày quơ quơ… gương mặt đẹp tức giận… ước gì được đánh gãy chân lão Lác…
– “Ậy… không được nóng nảy…” Liên vung tay…
– “Chị Liên… là lão Lác…” Tài nhìn ra ngoài cửa… nói… Ngay lúc này bốn chiếc xe Van đậu trước cửa… khoảng 20 tên mặt này bặm trợn hùng hổ đi vào… dẫn đầu là lão Lác… Trong bộ đồ Vest đen… nhìn trông rất anh chị… Mặt lão vênh váo…
– “Lão Lác… ông dẫn cả đám người đến đây… Vậy là ý gì?” Liên hung hăng quát…
Lão Lác “sửng sốt”: ” Ý gì ” Ây ui… không phải người đẹp mời tui đến ăn cơm chuyện trò sao hả? Bây giờ hỏi tui đến là ý gì… Vậy là sao đây? Hắc hắc hắc…
– “Ha ha hi hi…” Đám đàn em đi theo lão Lác cười rú lên… ánh mắt dâm dê không kiêng kỵ… hao háo nhìn Thanh, Tuyên và Liên… ra vẻ thèm khát… Bọn chúng được lệnh tới đây gây chiến… dĩ nhiên là không nể ai hết…
– Lão lác… Chỉ mời một mình ông… Ông đem đám mất dạy tới… rõ ràng muốn kiếm chuyện…
– Hắc hắc… Muốn kiếm chuyện thì sao? Làm đéo gì ông?
– “Anh em… lên… Đập chết thằng già này…” Tuyền hét… nàng giận điên người… không thể nhịn được… Đám đàn em thấy bọn bên lão Lác ngang tàng cũng ngứa mắt lắm rồi… nhất tề xông lên… quyết ăn thua đủ…
– Dừng tay… Tuyền… không được nóng nảy… – Thanh quát… nắm tay em gái… ngăn lại…
– “Lão Lác… hôm nay mời ông đến là để nói chuyện… không phải để đánh nhau…” Thanh bình thản nói…
– “Hắc hắc, nà… nà… nghe đi… đây mới là đạo đãi khách… nể mặt người đẹp này… nghe một chút cũng không mất mác gì…” lão Lác vừa nói vừa vén vạt áo vest… có ý khoe… cây Colt 45 dắt bên hông…
Liên biến sắc… Chỉ có Năm Ngởi mới có súng… nhưng dấu rất kỹ… đụng chuyện mới đem ra xài… Hôm nay nàng không nghỉ sẽ có chuyện lớn gì… mục đích là để nói chuyện phải quấy…”Tiên lễ hậu binh”… không ngờ lão này mang theo đàn em và còn mang theo súng… rõ ràng có ý đồ gây chuyện… Xem ra mình quá hời hợt rồi…
– Hắc hắc… nói đi… sao không nói? Câm hết rồi hả? Vậy được… thôi để lão Lạc này nói… Nghe kỷ đây… Đụ mẹ… Kể từ bây giờ… Tất cả… Tao nói tất cả nghe chưa? Có nghĩa là chỗ của mụ Huê hay chỗ của tụi bây… đều thuộc về lão Lạc tao… Thằng nào… con nào… không nghe… đụ mẹ… tao bắn bể sọ… Hắc hắc hắc… rõ chưa? Lão Lác hét… hai mắt lão dán lên người Liên với ánh mắt thèm thuồng…
– “Wow… chưa nghe rõ… Nói lại lần nữa…” Bất thình lình một giọng nói vang lên…
– “Đụ mẹ thằng nào vậy? Chán sống rồi sao?” Lão quay người… sửng sốt… mừng run lên…
Một đám người đang tiến vào… đi đầu là một thằng nhóc… phía sau… má ơi… Hôm nay trúng mánh rồi… Sao toàn là người đẹp không vậy? Cặc trong quần lão Lác giật giật…
Bọn đàn em của lão Lác hai mắt sáng ngời… Không uổng chuyến đi này… Có thằng sờ ngay đũng quần… nở nụ cười dâm đãng…
Liên cố dằn cơn xúc động… giữ bình tĩnh… Hắn đến rồi…
Hai chị em Thanh, Tuyền thầm sung sướng… Cái tên này… sao lúc nào cũng thật đúng lúc… Càng ngày càng đáng yêu…
Tài quân sư đắc ý… Đúng như mình nghỉ… lão Lác… Tự lo liệu đi…
Lão Lác nào coi thằng nhóc ra gì… hai mắt đờ đẫn nhìn đám mỹ nữ… lão nuốt nước bọt… Đụ được một em… tổn thọ 5 năm lão cũng chịu…
– “Lúc đi vô đây… nghe có người lớn tiếng đòi bắn bể sọ người khác… Là ai nói vậy?” Ánh mắt Đức ca lạnh lùng nhìn về phía lão Lác…
– “Hắc Hắc Hắc… Là ông nội mày đây… Sao hả?”… Lúc đầu nhìn thấy thằng nhóc… lão Lác cũng có chút kiêng kỵ… nhưng lão nghỉ kỷ lại… tuy không quen biết nhưng mặt mũi của các COCC ở Đà nẳng này… Có ai mà lão không biết? Mặc dù không có dịp tới gần nịnh bợ nhưng biết để tránh đụng chạm cũng là chuyện tốt mà… Nên lão chắc chắn thằng này không phải… Như vậy thì sợ con mẹ gì? Hơn nữa bị sắc đẹp của đám mỹ nữ mê hoặc… lão nóng lòng “biểu hiện”… một lần nữa vén áo vest… để lộ khẩu Colt 45… chứng tỏ không nói chơi để hù dọa…
Thấy lão đại “bừng bừng khí thế”… Bọn đàn em cũng biết phối hợp… rút mã tấu lận sau lưng cầm trên tay…
Tuyền và bọn đàn em cũng không vừa… mã tấu, gậy gộc đều đem ra… sẵn sàng… Mắt nhìn Liên… chỉ cần nàng ra lệnh là sẽ lao ra hỗn chiến… Nhưng Liên nhẹ nhàng lắc đầu… Nếu hắn đã tới… Vậy thì mọi việc sẽ do hắn làm chủ… Nàng chỉ liếc mắt nhìn Tài quân sư…
– “Người này là lão Lác… ỷ mình giỏi Vịnh Xuân quyền… thường hay phách lối… Lúc trước bị lão đại dạy cho một bài học… Cụp đuôi làm người… Hôm nay cho người đến phá rối…”Tài quân sư hiểu ý Liên… khum người… nhanh nhẹn khéo léo tố giác lão Lác nhân lúc Năm Ngởi xảy ra chuyện mà thừa nước đục thả câu… Đồng thời nhân cơ hội “bái kiến” Đức ca…
Tài khôn lanh… có óc cầu tiến… hắn đã bỏ công tìm hiểu… biết Đức ca ở tận Cần Thơ… tuy không phải là COCC nhưng rất quyền thế… Nịnh bợ một chút cũng nên…
– “Vậy sao? Có dao… có súng… người đông thế mạnh chứ gì? Hèn chi lớn lối… dám xưng ông nội… Aiz…” Đức ca lắc đầu… quay người hướng về Mỹ Chi nháy mắt…
Nhanh như con báo… Chỉ thấy bóng nàng lướt tới… họng súng của khẩu Smith & Wesson đã chĩa ngay màng tang của lão Lác… khiến lão không kịp trở tay… Nhưng cũng chính vì không kịp làm gì mới cứu lão một mạng… Mỹ Chi chỉ ngoan hiền với hắn thôi… đối với người khác là “Độc xà nữ” đấy… có thể ra tay tàn nhẫn bất cứ lúc nào nếu giận lên…
Liền ngay sau đó… ngoại trừ Phương Linh… Tất cả mỹ nữ đều súng trên tay… chĩa về đám đàn em của lão…
– “Khôn hồn thì bỏ dao xuống rồi đứng yên… Chị đây đếm tới ba… thằng nào còn cầm dao trên tay… bắn gãy giò…” Mai Thảo quát…
Sống trong giang hồ chợ búa… Đại đa số là dốt đặc… liều mạng kiếm chén cơm… nhưng tên nào cũng rành câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” nên quyết không chịu thiệt thòi trước mắt… Mai Thảo chưa đếm… cả bọn liền nhanh chóng buông mã tấu…
– “Hi hi… ông nội muốn rút súng hả? Thử đi…” Mỹ Chi cười như không cười… lên đạn… tiếng “click” sát màng tang khiến lão Lác cảm thấy lưng lạnh toát… Biết gặp phải thứ dữ rồi… Những khẩu súng trên tay của các người này không phải là ai cũng có được… mà là chỉ có người chuyên nghiệp… lão không biết đám người này là ai nhưng chắc chắn lão không thể trêu vào… trừ khi chán đời…
– “Các vị… các vị… chuyện gì cũng có thể thương lượng mà… huống chi là hiểu lầm… hiểu lầm thôi mà…”lão Lác trơ trẽn nói… quên mẹ nó vài phút trước đây vô cùng vênh váo… hách dịch… Ánh mắt hướng về Đức ca… khẩn cầu…
– “Bốp”…”Thương lượng? Bọn ngươi có tư cách gì thương lượng? À… hiểu rồi… ý ngươi muốn nói là ngươi ngang hàng với ảnh?” Mỹ Chi tát lão Lác một cái như trời giáng khiến hai mắt lão nổ đom đóm… nhưng nét mặt lão vẫn không dám tỏ vẻ tức giận hay oán hận… Trái lại nói như mếu…
– Không phải, Tôi thật không phải là ý này?
“Bốp”…”Vậy ý mi là chị nói sai…”Mỹ Chi ngang tàng… cho lão thêm một cái tát… lại còn xưng “chị”… khiến đám mỹ nữ cười khúc khích… lão Lác mặt bư ra… đứng như trời trồng… không biết nói sao để khỏi ăn tát tay… Bọn đàn em ai nấy như gà nuốt dây thun… cúi mặt nhìn mũi giày… không dám nhìn bộ dáng thảm thương lão đại…
– “Ậy… Mỹ Chi… em phải biết kính lão… ông ta cũng đáng tuổi ông nội anh mà… phải không?” Đức nheo mắt nhìn lão Lác… khiến lão á khẩu… Không phải mới vừa rồi lớn tiếng tự xưng là ông nội hắn đó sao?
“Bốp”…”Mi điếc à? Ông xã chị hỏi… tại sao không trả lời… lão Lác lại nổ đom đóm… đầu váng mắt hoa… cắn răng chịu trận… nói sao cũng ăn đòn… không nói cũng ăn đòn… Mặt lão bư ra… đứng như trời trồng… Ngoài đám mỹ nữ cứ cười khúc khích… những người còn lại ai cũng kinh hãi… Bên Năm Ngởi cảm thấy may mắn… không là kẻ địch của đám người này… đám đàn em lão Lác không dám thở mạnh… Một mỹ nữ đã bá đạo như vậy… Nếu cả đám mỹ nữ này… ai cũng như ai thì hôm nay đại họa lâm đầu…
– “Ậy… bỗng nhiên có người muốn làm ông nội mình… thật là mất mặt a… nếu không làm chút gì đó thì sau này uy tín mất hết… Nhưng cũng không nên quá đáng… Ừm… Thôi như vầy đi… Để cho công bằng một chút… Mấy người nha… ai muốn ra về… chỉ cần đánh thắng bất cứ ai… ụa khoan… trừ cô này…” hắn kéo Phương Linh ra…”đúng rồi… chỉ cần đánh thắng bất cứ ai trong các cô này thì tự nhiên ra về… Còn nếu thua… thì… ha ha…
– “Cho mượn cây gậy này nha…” Hắn bước đến trước mặt Tuyền… Cầm cây gậy đánh bóng chày của nàng lên… gật gù…” tui đánh gãy chân hay gãy tay kẻ đó với cái này… sao hả?”…
– “Không… không đánh có được không?” Một gã làm gan hỏi…
– “Được chứ… tại sao không? Để tao đánh gãy hai tay rồi cho về…” Đức ca lạnh lùng đáp…
– “Hi hi… vui đó… Có ai xung phong đánh với chị không? Không ai xung phong thì chị chỉ mặt thằng nào… thằng đó bước ra đó nha…” Bich Hà hí hửng bước ra… đánh nhau mà cứ làm như là chơi cút bắt vậy…
– “Khoan đã… Sao lần nào cô cũng ưu tiên vậy… Lần này phải để tôi chứ…” Phương Anh bước ra tranh phong…
– Hi Hi. Hai em không cần giành đâu à… như vầy đi… đánh một lượt…
– “Đúng đó… vậy mới vui…” Thục Linh bước ra…
– Náo nhiệt như vậy… làm sao thiếu phần của Vịnh hà này được… Hi hi…
– Ha ha… mỗi lần 4 người đi… Mấy người… còn chờ gì nữa? Muốn ra về không…
Mỹ nữ mỗi người một câu giành nhau ra trận khiến bọn đàn em lão Lác ai cũng sửng sốt… run lên… tuy nhiên trong ánh mắt cũng thấy chúng đang hy vọng… Mấy mỹ nữ này… mảnh mai… nhỏ con… sức lực bao nhiêu chứ… Trong khi bọn chúng đều lực lưỡng… Không đến nỗi nào đâu… Ráng hết sức… Không thể nào thua được… Vài người trong bọn chúng đưa mắt nhìn lão Lác… nhưng lão đang cúi đầu… mắt nhìn mũi giày… như đang thiền vậy… lão đang suy nghĩ… có cơ hội rồi… Không lẽ một cao thủ Vịnh xuân quyền như lão lại thua trong tay mấy con bé này? Không thể nào đâu… Lúc lão lăn lộn giang hồ… mấy con bé này còn tắm mưa ở truồng… lão Lác tin tưởng…
Bốn tên bự con nhất lần lượt bước ra…
– Đếm tới ba thì bắt đầu… OK? Một… Hai… Ba…
Tiếng “ba” vừa dứt… Hai bên xáp lại…
– Ah…
– Hự…
– Ối…
Hự…
Những tiếng kêu thống khổ vang lên… Bốn tên lực lưỡng cơ bắp văng ra… nằm bất động… mỗi tên lãnh một đá vào ngay ngực…
Không quá 15 giây…
Mặt lão Lác tái nhợt… mấy tên nằm bất động kia là những tay khá nhất trong đám đàn em của lão… Ngay cả lão… cũng không có khả năng này…
Im lặng…
Ai cũng sững sờ…