Phần 34
Ngay lúc này một đoàn mỹ nữ tiến vào… tiếng xù xì đột nhiên im lặng như tờ… một mình bà chủ quán Bar đã làm không biết bao nhiêu người chới với… bây giờ có đến mười người… mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười… dáng người dong dỏng cao… sắc có, vú có, đít có… Ai cũng đẹp như minh tinh xứ Hàn… Nhìn thật đã con mắt… và cũng rất “chướng mắt”…
Một thằng “khốn” đang tay trái ôm một nàng, tay phải ôm một nàng… giữa đám mỹ nữ nói cười… Viêm Phó Chủ tịch lúc này mặt trắng mặt đỏ bổng sửng sốt… đang giận càng giận muốn hôn mê bất tỉnh… Sao lại là nó?
Viêm không ngờ gặp “thằng cặc” khốn nạn ở đây… lại còn trái ôm phải ấp… Hắn không điên lên mới là lạ…
Ăn uống no nê xong… Chìu các người đẹp… Đức mang các nàng đi một vòng tham quan Đà Nẵng by Night cho biết… Sau đó đi uống rượu… Đã dự định trước rồi nên đến đây… Kim Chi nói bà chủ quán Bar này là con gái của Năm Ngởi… Một mình đi cùng mười mỹ nữ… dĩ nhiên là gây không ít sự chú ý… hơn nữa ba chị em Mỹ Chi lúc nào cũng sát rạt… nên bọn đàn ông khác nhìn hắn thấy ngứa mắt…
– “Lãnh đạo… ông quen họ à?” Thấy ánh mắt Viêm như tóe lửa nhìn về đám người kia… Tùng hỏi nhỏ…
– “Quên? Thằng khốn kia… tôi muốn giết hắn…” Viêm căm hận nghiến răng nghiến lợi nói…
– “Ở đây không nên… để tôi gọi người làm chuyện này… lãnh đạo… chuyện của ông là chuyện của tôi… yên chí đi…” Tùng lấy di động ra bấm… hắn biết ở đây là địa bàn của Năm Ngởi… khó mà ra tay… Nên gọi một đám côn đồ quen biết… Chỉ cần đám người Đức rời khỏi đây là có cơ hội xin tí huyết…
– “Ông xã… anh hình như có người quen…” Mỹ Chi nhíu mày… Tuy không được huấn luyện trong quân đội như bọn Thu Tâm nhưng sống trong hắc đạo bấy lâu… tính cảnh giác lúc nào cũng cao độ đã trở thành một thói quen… Tuy đang nói cười nhưng vẫn âm thầm quan sát chung quanh… Vì vậy thấy ánh mắt rực lửa, thái độ thù địch…
Cũng như ba chị em Mỹ Chi… Thu Tâm, Phương Anh, Kim Chi đều nhận thấy… Bổn phận của các nàng là an toàn của hắn… Chỉ có Phương Linh không biết gì…
– “Hả?” Theo ánh mắt Mỹ Chi… Đức nhận ra Viêm… Hắn cười khẩy… Thế giới này nhỏ hẹp vậy sao…
– Ha ha… Là Phó Chủ tịch Tỉnh Viêm của Hà Tĩnh đó mà… không ngờ gặp hắn ở đây… Tưởng phải chờ lần tới chứ…
– “Có xích mích à? Xem bộ dạng của hắn hình như muốn ăn tươi nuốt sống anh í…” Phương Anh hỏi…
– “Còn hơn vậy nữa…” Đức kể tóm tắt hôm mình bị “tập kích”… Phương Anh, Thu Tâm nhíu mày… Ba chi em Mỹ Chi ánh mắt nổi sát khí…
– Hi hi… Nếu như vậy… Chúng ta cũng nên “trả lễ” rồi… Kim Chi cười lạnh… Ánh mắt của Thục Linh, Mai Thảo, Xuân Mai đều nheo lại…
– “Tên ngồi bên cạnh hắn hình như đang kêu người… hi hi… Tối nay vui thiệt…” Vịnh Hà hớn hở khi phán án tử cho người khác…
Đúng ngay lúc này… có tiếng huyên náo từ bên ngoài… tiếng la hét… như có người đánh nhau… Cánh cửa quán Bar bị đá tung… một nhóm người xông vào… tay cầm dao… đập phá… la hét…
– Đụ má… Năm Ngởi giết chết chị Huê… chém chết cha tụi Năm Ngởi… trả thù cho chị Huê…
Khách hoảng loạn… tranh nhau chạy… người của Năm Ngởi và người đến trả thù cho Huê đại tỷ xông vào chém nhau… Mặc dù biết Đức có súng trong mình nhưng bọn Thu Tâm vẫn đứng bao quanh… Mặt thản nhiên… An toàn của hắn là quan trọng hàng đầu… những chuyện khác không quan trọng…
Mỹ Chi, Vịnh Hà mặc không đổi sắc… xem náo nhiệt… Bích Hà nhanh như con sóc… thoáng một cái đã đến trước mặt Viêm. Tùng…
“Chát”chát”… Hai tiếng tát tai vang dội… Hai má của hai người in dấu bàn tay mỹ nữ… Có chút rướm máu…
– Đụ mẹ… Con đỉ n…”chát” chát”…
Tùng bị hai tát tay… rống giận chửi thề… chưa dứt lời lại ăn thêm hai tát…
Viêm… đầu váng mắt hoa hai mắt tối sầm… Tùng mắt nổ đom đóm… miệng rỉ máu… Bích Hà ngón tay tay vân vê chiếc nhẫn trên bàn tay… cười cười… chẳng nói tiếng nào quay người đi trở về bàn…
Viêm nhìn theo, uất hận… kinh hãi… Hắn không thể tưởng tượng mỹ nữ bên cạnh “thằng khốn” lại lợi hại như vậy…
Bên trong quán Bar… Loạn cả một bầy… Bà chủ quán tay cầm cây gậy đánh bóng chày cùng người trong quán chống trả… nhưng người bên Huê đại tỷ đông hơn rất nhiều… Tuyền vô cùng chật vật… bị một nhát chém vai máu nhuộm đỏ áo trắng mặc trên người… mặt không đổi sắc nhưng lực trên tay yếu dần…
– “Đùng… Đùng” Hai phát súng nổ nghe đinh tai nhức óc… Tiếng la hét ồn ào im bặt…
– “Đứng yên… Ai cục cựa… Tao bắn cho một phát gãy giò… Không tin thử đi…” đức rút súng bắn chỉ thiên hai phát để dừng cảnh náo loạn… Hắn bước về phía trước, Phương Anh, Thu Tâm bên trái song Hà bên phải bám theo… mỗi người trên tay đều một cây Smith &Wesson.
– “Cô không sao chứ?” Thấy bà chủ máu chảy… Đức ái ngại…
– “Không… không sao… cảm ơn anh…” Tuyền nhìn người thanh niên trước mặt… mắt lộ vẻ cảm kích… nàng sắp quỵ xuống… tiếng súng thật đúng lúc…
Phàn sẹo không phải vì nghe tiếng súng mà dừng tay. Hắn nghe hai phát súng… theo phản xạ quay đầu lại nhìn… bất giác đứng thộn mặt ra… không phải chỉ mình hắn, gần một nửa đồng bọn đang có mặt đã từng theo Phàn sẹo đi Hà Tĩnh… cũng đang ngơ ngác… hình ảnh tối hôm đó… bọn chúng không thể quên… Phàn sẹo không chịu nổi một kích của mỹ nữ trước mặt…
– Ha ha… Mỹ Chi… Mình gặp lại người quen rồi… Quả đất này quả thật không lớn…
– “Ây ui… đúng ha… còn cầm dao nữa… thật là oai phong… hi hi…” Mỹ Chi phụ họa…
– “Các các vị…” Phàn sẹo lắp bắp nói không ra lời… Tối hôm đó ở Hà Tĩnh… mỹ nữ này tay không… Cho hắn đo ván chỉ trong vòng một nốt nhạc… bây giờ còn có cây súng trong tay… Phàn sẹo biết mình không thể nào đối chọi với những người này… đừng hy vọng hão huyền… Trước đây vài phút… hắn hò hét cổ vũ đồng bọn đâm chém… Bây giờ bộ dáng như con gà nuốt dây thun… vô cùng thiểu não…
…
– “Xong rồi… Đã gọi CA…” Lợi dụng lúc không ai để ý… Tùng len lén bấm di động gọi CA… hắn nói nhỏ chỉ đủ Viêm nghe… Hắn nghỉ… Bọn này trên người có súng… chắc chắn là bọn xã hội đen… Chỉ cần CA tới… Xem chúng chạy đằng nào? Bị ăn hai tát tay… Hắn căm hận… Chỉ cần phe ta tới… bắt hết bọn này về… hắn sẽ có dịp đụ tét lồn mấy em này… nhất là con đỉ kia… dám đánh bố mày…
Viêm thì khác… nghe Tùng nói… sắc mặt đại biến… Ăn hai tát tay… tuy giận ngút trời, căm thù tận xương tủy đồng thời cũng giúp hắn sáng suốt hơn… Hắn suy nghĩ kỷ rồi, người được Bí Thư Lệ coi trọng hơn nữa còn có thể sai khiến một Thượng tá Của Phòng An Ninh đối nội của Hà Tĩnh thì nhất định là người lai lịch không tầm thường… Đã sai một lần… Viêm không muốn sai lần thứ hai… Dù sao tiền đồ mới là quan trọng… Lúc nãy hắn nói muốn giết “thằng cặc kia” chỉ là cho hả giận… Ai dè thằng Tùng này làm tài lanh… Đụ mẹ… Phải làm sao bây giờ? Nghỉ tới đây hai mắt Viêm sáng lên… Hắn ngã xuống “bất tỉnh…”
– “Lãnh đạo… lãnh đạo… Viêm Chủ Tịch… ông sao rồi? Mau… mau gọi xe cứu thương… đây là Phó Chủ tịch tỉnh của Hà Tĩnh…” Tùng kêu ầm ĩ lên…
Bên ngoài kèn xe CA hụ inh ỏi… hai ba xe CA đậu trước quán Bar… nhanh chóng một toán CA đi vào… Tùng thấy vị Trung Tá dẫn đôi đi đầu… hắn mừng như bắt được vàng… ánh mắt hả hê nhìn Bích Hà… nghĩ đến mấy tát tay vừa rồi… lòng sôi sục căm thù…
– “Lão Long… là tôi đây… mau… mau bắt tụi này… chúng có súng… chắc chắn là bọn ba que phản động…” Tùng chụp cái mũ tổ bố lên đầu đám người Đức…
– “Hi hi… tên này đúng là cực phẩm trong cán bộ…” Thục Lịnh bật cười…
Bạn nhậu của Tùng… Cao Thanh Long là Trung tá Phó trưởng Phòng An Ninh Đà Nẵng… Hai bên có chút giao tình… Tối hôm nay đang trực thì Tùng điện thoại nói có bọn phản động ba que có vũ khí đang xuất hiện ở quán Bar… Long biết Tùng phóng đại sự việc nhưng vẫn tập họp đội ngũ bừng bừng khí thế lên xe trực chỉ đến hiện trường… Trong bụng mừng thầm… thằng Tùng ám chỉ rất nhiều mỹ nữ… con nào con nấy vú đít nây nẩy… Xem ra tối hôm nay có lồn chùa rồi… Là bọn ba que hay không phải bọn ba que… không quan trọng… bắt đem về rồi tinh sau… hắc hắc…
– “Tất cả đứng yên… không được nhúc nhích…” Theo hướng ngón tay Tùng chỉ… Hai mắt Long sáng… lên… Thằng Tùng nói không sai… Đụ mẹ… quá đẹp… Nghỉ tới đêm nay… Cặc trong quần Long đội lên… nhưng liền sau đó… Long cảm thấy có cái gì đó không ổn… Bọn người này quá trầm tính khiến Long dè dặt…
– “Coi đi…” Mai Thảo rút trên người tấm thẻ thảy lên bàn… lạnh lùng nói… nàng trước hết theo thủ tục… trình ra thân phận đàng hoàng… biết điều thì hợp tác… còn nếu không thì nàng sẽ không khách sáo…
Thấy màu của tấm thẻ… Long biến sắc… không dám cầm lên… chỉ liếc nhìn… vài giây đủ để nhận thức và biết người đối diện là người bản thân hắn không thể trêu vào… Trong lòng oán giận…”Đụ mẹ… thằng Tùng này… xém chút nữa bị mày hại chết rồi…”
– “Thượng tá có cần hỗ trợ gì… xin cứ nói…” Long nghiêm túc hơi nghiêng mình… Cho dù đồng cấp… với thân phận ghi trên tấm thẻ… hắn cũng phải nể mặt ít nhất 7 phần huống chi người ta còn hơn minh một cấp…
– “Trừ tên này… Đang cần được lấy cung… tất cả đồng bọn của hắn… Trung tá cứ việc mang đi…” Mai Thảo chỉ Phàn sẹo… mặt hắn trắng bệch… Mai Thảo nói câu này… có nghĩa là bọn người của quán Bar vô sự… Tuyền nhìn nàng cảm kích… Liếc nhìn người thanh niên kia… hình như là lãnh đạo của đám người này thì phải… Họ là ai? Trước đây chưa bao giờ thấy…
Tùng đang hí ha hí hửng chờ coi kịch hay… thấy mỹ nữ thảy ra tấm thẻ… Long liền thay đổi thái độ 180… liếc hắn với ánh mắt tức giận… Tùng biết minh vừa phạm một lỗi lầm chết người… lưng hắn đổ mồ hôi lạnh… Đụ mẹ… hiểu rồi… Tùng bây giờ mới biết tại sao lãnh đạo đột nhiên ngất xỉu… mình đúng là ngu mà… Sao lại quên chiêu “Kim thiền thoát xác” chứ… Nghỉ liền làm… Hắn lão đảo ngã lăn ra bất tỉnh…
– “Sao lẹ vậy? Lẽ ra phải hai tiếng đồng hồ sau mà…” Vịnh Hà nhìn Bích Hà nghi hoặc hỏi…
– “Ai biết đâu nà… để về kiểm tra lại…” Bích Hà nhún vai… lấy làm lạ… lẽ ra hai tiếng sau… với chất độc nàng cấy lên người của chúng… phải hai giờ sau mới phát độc… không chết được nhưng cơ thể trở nên yếu đuối và cặc có cũng như không vì suốt đời không xài được…
Long ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng hốt hết bọn người của Phàn sẹo lên xe… trừ Phàn sẹo… Được chỉ thị thế nào thì làm như vậy… Hai người Viêm. Tùng thì được xe cứu thương đến đem về bệnh viện… Tuyền không muốn đi bệnh viện. Nàng có thể tự băng bó… Tuyền đang lo lắng… gọi di động cho người nhà nhưng không liên lạc được ai… Trong lòng có cảm giác việc chẳng lành…
Trong lúc này… Đức nói rù rì gì đó với Mai Thảo. Thu Tâm… Chỉ thấy hai nàng gật đầu rồi cùng Kim Chi, Xuân Mai, Thục Linh đi ra ngoài…
– “Bà chủ… có thể mượn chỗ này năm mười phút được chứ? Chúng tôi có việc cần làm…”Không nhìn Tuyền… Đức nheo mắt nhìn Phàn sẹo nói… khiến hắn kinh hải…
– “Anh cứ tự nhiên…” Tuyền không biết hắn là ai nhưng nàng biết hắn không có ác ý… Tối nay quán Bar đóng cửa sớm… nàng cho nhân viên về chỉ giữ lại thân tín để băng bó cho những người bị thương…
Phương Anh, Vịnh và Bích Hà chia ra mỗi người đứng một góc để đề phòng bất trắc… Chỉ còn lại Mỹ Chi và Phương Linh bên cạnh hắn… Phương Linh không biết hắn sắp làm gì… nàng dù sao không phải như bọn người Phương Anh… đã từng được huấn luyện trong quân đội… cũng chưa từng lăn lộn trong giang hồ như ba chị em Mỹ Chi…
Nàng là tiểu thư thuần túy như Tú Nhi, Thụy Vũ, Đồng Giao, Tâm Đoan… Những tiểu thư yêu lưu manh… Nàng hơi sợ… nữa sợ nữa hồi hộp… phấn khích… hiếu kỳ… xem hắn làm gì… không phải tra tấn người ta đó chứ?
– “Anh bạn… bây giờ tôi hỏi anh một câu… anh trả lời một câu… có biết chưa” Đức vừa nói vừa lấy ống hãm thanh đen ngòm từ trong túi xách ra… từ từ vặn vào nòng súng… Vừa vặn vừa ngắm nghía… Hành động từ tốn nhưng đầy uy hiếp… đủ để tâm lý của Phàn sẹo sụp đổ…
Chưa dừng lại ở đó… hắn chĩa mũi súng ngay sát chân Phàn sẹo… ai cũng tưởng hắn nhắm chơi… nhưng…
“Chouff”… Khác với hai phát súng bắn chỉ thiên lúc nãy… Chỉ với tiếng động rất nhỏ… phát súng bắn ra trên nền nhà sát ngay chân Phàn sẹo… mũi khẩu súng bốc khói…
– Wow… đồ tốt nha… I like it… hi hi… Nói… Ai giết Huê đại tỷ?
Đang hài lòng… miệng cười hi hi… Bất thình lình hắn đặt mũi súng ngay đầu gối Phàn sẹo… lạnh lùng hỏi…
Phàn sẹo thường được đàn em tâng bốc… luôn nghỉ mình cũng thuộc tuýp người gan lì… Nhưng đó chỉ là chưa bao giờ đối diện sự thật đó thôi… Bây giờ đối diện sự thật phũ phàng… hắn nhận thấy mình không lì chút nào… Hành động từ tốn… bất thình lình… Một phát sát ngay chân của Đức làm hắn té đái… sợ vỡ mật… huống chi bây giờ họng súng kề ngay đầu gối…
– Đại ca… đại ca… tui không biết đâu… là Hữu ca… à không là Hữu quân sư gọi điện nói người Năm Ngởi giết chị Huê… kêu chúng em đến đây bắt con gái Năm Ngởi về trả thù…
– “Không có chuyện này…” Tuyền la lên… mặt nàng trắng bệch…
– Chết khi nào?
– Tui không biết đâu đại ca tin tui đi… Lúc hắn gọi là 8 giờ… tui liền tập họp anh em rồi tới đây…
Tuyền nghe tới đây… lao nhanh ra cửa… nàng hiểu vì sao gọi hoài mà không ai trả lời…
– “Muốn đi chết à?” Đức nắm tay Tuyền lại… hét…
– “Hu hu… ba tôi… chị tôi…” Tuyền nức nở…
– Rồi sao? Nếu họ thật sự xảy ra chuyện… bây giờ cô tới đó… cô có thể làm gì? Là tự nộp mạng thôi… bình tĩnh đi…
– “Đúng đó em gái… nghe anh ấy nói đi…”Mỹ Chi khuyên…
– “Mình đi… mang thằng này theo…” Đức vung tay…
– “Đi mày… Nhớ là đừng có dở trò… chị bắn mày nát… cái đó… hi hi” Mỹ Chi bụm miệng cười… coi như trò đùa… Phàn sẹo đã từng ăn một đá của nàng mà nằm liệt mấy ngày… cả sợ… riu ríu nghe lời…
– “Sao còn đứng đó? Có muốn đi không?” Thấy Tuyền đứng ngây người… Đức quát…
– “Đi? Đi đâu?” Tuyền sửng sốt… nàng muốn về nhà… hắn nói về nhà là đi tìm chết… bây giờ hắn kêu nàng đi… vậy đi đâu đây?
– “Phương Anh… em nói với cô ta… Aiz…” Đức lắc đầu vừa đi vừa nghỉ bụng: ” Vú bự não nhỏ… ngu như heo”
– “Đi với chúng tôi… Tới nhà cô… Có muốn đi không?” Phương Anh mỉm cười… quay người bước đi…
– Ò… Tuyền mừng rỡ… gật đầu như gà mổ thóc…
…
Năm Ngởi ngồi nghe con gái nói… lão có chút không cam lòng… Diệt được con Huê kia… Cả Đà Nẳng này có còn ai dám tranh với lão? Như vậy tại sao phải nhìn mặt người khác? Còn là một tên mặt còn hôi sửa… hỉ mũi chưa sạch?
– “Ông đừng có tham quá mà… Hắn không phải tay vừa đâu… đừng có ngu như con Huê kia…” Liên thấy chồng còn ngần ngừ… lên tiếng trách…
– “Dì nói đúng đó ba à… Thế lực hắn mạnh lắm… Hắn nói hắn coi mụ Huê không ra gì hết…” Thanh cũng khuyên…
– “Để ngày mốt gặp hắn coi sao đã…” Nam Ngởi hàm hồ nói… Chuyện tôn thằng nhóc làm lão đại là chuyện hoang đường khiến lão khó mà chấp nhận được…
– Chú Tài… chú nói vài câu đi… Liên thấy Năm Ngởi còn ngần ngừ… nhìn Tài thúc giục… Tài thầm kêu khổ… hắn biết lão Đại là loại người có chủ kiến… Cho dù bây giờ hắn có nói gì đi nữa chưa chắc laro đại chịu nghe… trừ phi chinh mắt thấy lợi hại… Hắn ra dáng trầm ngâm…
– “Thật ra lời lão đại nói cũng có đạo lý… chúng ta không gấp… Đợi gặp hắn rồi quyết định sau cũng không muộn…” hắn vừa nói vừa nháy mắt với Liên, Thanh… Cả hai thầm thở dài…
Bổng bên ngoài có tiếng la ó đánh nhau… Tiếp theo là tiếng súng nổ… Mặt Năm Ngởi đại biến… Hổm rày ỷ y mụ Huê trốn như chuột, thằng Hữu nằm bệnh viện nên hôm nay lão sai đàn em ra ngoài làm chút chuyện vì vậy phòng thủ có chút lỏng lẻo… Con mẹ nó… trúng kế rồi… lão lấy súng lao tới cửa…
“Rầm”… Cánh cửa bị đá bung ra… Một đám chục thằng ùa vào… tay cầm mã tấu, búa rìu… trong đó có 5 thằng tay cầm súng hoa cải… Hai gã đi đầu… trên tay cầm Colt 45…
– “Hắc hắc… Năm Ngởi… ông bắn một phát… tui bảo đảm trên người ông sẽ như cái tổ ong… khôn hồn buông súng xuống…” Hữu cười ngạo nghễ… Hôm nay mọi việc quá thuận lợi… Mụ Huê chết… bây giờ diệt luôn thằng già Năm Ngởi… Mai này… ông trùm Đà nẵng sẽ là hắn…
– “Thằng già mày buông súng xuống… Có nghe anh Hữu nói hông mậy? Điếc à?” Tiến hét… Trước gần một chục họng súng chĩa về hướng minh… Năm Ngởi cuối cùng buông súng… Một gã đàn em nhanh chóng cầm lên tay…
– “Xét trên minh vợ và con gái lão coi có gì hong… hắc hắc…” Tiến cười dâm… Hai mắt hắn hao háo nhìn Thanh Thanh… ra vẻ thèm thuồng…
– “Tụi mày dám?” Năm Ngởi gầm lên…
“Bóp”… Một gã đàn em nện bá súng lên đầu lão… một thằng khác đá thêm một cái… Năm Ngởi ngã sóng soài trên sàn nhà… Hữu bước tới đưa chân đạp lên ngực… đồng thời chĩa súng ngay trán lão.
– “Có gì không dám? Cho mày coi nữa kìa… tao và bọn đàn em sẽ thay phiên chơi vợ mày… chơi con gái mày trước mặt mày… hắc hắc… cho mày mãn nhãn luôn…” Hữu nhân cơ hội này muốn mua chuộc đàn em…
Bọn đàn em nghe nói… Hai mắt sáng rỡ… nhìn Thanh, Liên với ánh mắt thèm khát… Có thằng nhịn không được đưa tay sờ đũng quần mình…
Thanh, Liên chết điếng… Mặt Tài trắng bệch…
…
Bên ngoài… Cách căn biệt thự khoảng trăm thước… Một chiếc xe Toyota Granvia đen ngòm chầm chậm rồi dừng lại… hai bóng người mãnh khãnh trong trang phục dạ hành nhanh nhẹn bước xuống… tay mỗi người xách một túi khá dài lớn… chỉ trong phút chốc… biến mất sau đám cây um tùm…
Chiếc xe tiếp tục chạy thêm một đoạn vài trăm mét… ngừng hẳn… tắt máy… ba bóng người mảnh khảnh bước xuống… trong tay mỗi người cũng mang một túi dài… trong tích tắc biết mất trong màn đêm…
…
Mỹ Chi ở vị trí tài xế… Đức phía trước bên cạnh… Trên hàng ghế giữa Phàn sẹo bị Phương Anh và Bích Hà kẹp giữa… họng súng hai nàng bên hông gã… Hàng ghế sau cùng Phương Linh và Tuyền… Nét mặt Tuyền khẩn trương, lo lắng… trái lại nét mặt Phương Linh… hồi hộ… phấn khích… Nàng tin tưởng… có hắn… không cần sợ…
– “Vào vị trí chưa?”… Nhìn trên Hệ thống định vị… Thấy còn ba phút là đến… Đức lấy di động ra bấm… đường dây vừa thông… hắn trầm giọng…
– “Sẵn sàng hết rồi…” Tiếng Kim Chi đáp…
– Tình hình ra sao?
– “Bốn tên bên ngoài… trang bị súng hoa cỏ… 10 tên bên trong… 5 tên có súng… 3 hoa cỏ… 2 khẩu colt 45… số còn lại mang mã tấu… Correct… Kim Chi…”Tiếng Mai Thảo nói… mô tả rất rõ ràng như tất cả đang ở trước mắt…
– “Hi hi… Correct… Ma”am…” Tiếng Kim Chi cười xác nhận sự đánh giá “hỏa lực” của địch nhân mà Mai Thảo vừa nói…
Bởi vì ngay trong lúc này… từng tên một bên trong đã lần lượt xuất hiện trông ống nhắm của hai khẩu bắn tỉa… cách xa 800 mét còn thấy mồn một huống chi là khoảng cách bây giờ chỉ độ 200 m…
– “OK… Kế hoạch là như vầy… Khi thấy xe tới ngay trước cửa… Kim Chi, Mai Thảo… Hai người loại bỏ 4 tên bên ngoài… Thu Tâm… em cúp điện… Thục Linh, Xuân Mai… loại bỏ 5 tên có súng bên trong… Có khả thi không? Nếu được… cần bao lâu?” Đức tính toán…
– “Tối đa 45 giây”… Mai Thảo đáp chắc nịch…
– Tốt… Chuẩn bị hành động… – Cúp máy… Đức quay qua nhìn Phàn sẹo… cười gian… Giá trị của tên này là làm bọn người bên trong bớt cảnh giác…
– Hắc hắc… Muốn sống không Phàn ca…
– “Đại ca… Chỉ cần anh cho cơ hội… anh nói sao… tui làm vậy…” Hai mũi súng chĩa bên hong… Phàn sẹo đang tuyệt vọng… thấy có cơ hội sống sót… mừng rỡ chụp lấy…
– Để coi sao… nà… bây giờ mày gọi đại ca mày… nói là đã bắt được bà chủ Tuyền… và đang trên đường mang tới… Vậy thôi… Làm như không có chuyện gì… Nếu mày làm bể chuyện… Bích Hà… nó làm bể chuyện… Tùy em xử lý…
– Hi hi… yên chí đi… Nó làm bể chuyện của anh… Em liền cho nó một phát vào đầu…
– “Không… không dám…” Phàn sẹo nghe nói… run rẩy… nói lắp bắp…
– “Nhìn cái giọng điệu run rẩy của nó kìa… bể chuyện là chắc… Cho nó một phát… quăng ra ngoài cho đỡ chướng mắt…” Vịnh Hà trề môi… lên cò súng…
– “Tui… tui được mà…” Phàn sẹo muốn khóc…
– Mỹ Chi… ngừng xe… nà… mày xuống xe… tao cho mày một phút… lấy bình tĩnh… rồi gọi… một phút sau… mày còn run như vậy thì tao cho mày đi đầu thai ngay tại chỗ này… OK – Đức quát…
Mỹ Chi cho xe ngừng… Đức nhảy xuống mở cửa, Phàn sẹo bước xuống… Hắn thừa biết không làm được là xong đời… Vì vậy cố giữ bình tĩnh…
– “Hi hi… Tâm lý chiến thôi…” Trên xe… Nhìn vẻ mặt của Phương Linh… Phương Anh mỉm cười nói…
– “Tâm Lý chiến? Ý cô nói là… hù dọa?” Phương Linh sửng sốt… nãy giờ trong xe… nghe mà hết hồn…
– “Vậy chứ… cô tưởng thiệt à? Đồ khờ… hi hi…” Bích Hà cười…
– “Hi hi… Hắn giỏi nhất là chuyện này…” Phương Anh muốn chứng tỏ nàng rất biết “ông xã” của mình…
– “Cô sai rồi… còn có chuyện khác… ảnh thật xuất sắc…” Vịnh Hà bĩu môi… ý chê Phương Anh “nông cạn”…
– “Chuyện gì?” Phương Linh hiếu kỳ…
– Dụ gái…
– “Hi hi… ha ha…” Cả đám đàn bà trong xe cười phá lên… Phương Linh thẹn đỏ mặt… rõ ràng muốn ám chỉ nàng… Chỉ có Tuyền là không cười… tâm trạng đang rối bời…
– “Suỵt… im lặng…” Mỹ Chi nói… Nàng thấy Phàn sẹo bên ngoài… Lấy di động ra gọi. Sau một phút… Hắn đã bình tĩnh trở lại…
…
“Hữu ca… Tiến ca… hai anh… hi hi… lên ngựa trước đi… Cho bọn em nhờ…” Bên trong đám đàn em nhao nhao… bọn hắn chưa bao giờ được đụ một cái lồn “chất lượng”… bây giờ có tới hai cái lồn “đỉnh cao”… đang chờ… Thử hỏi làm sao không phấn khích cho được? Cũng chính vì điểm này mà Hữu muốn mua chuộc đám đàm em…
– “Đúng đó… lão đại… anh khai pháo… cho đàn em nhờ…” Tiến thấy nóng hừng hực… gã dĩ nhiên biết Hữu sẽ chọn con gái Năm Ngởi… nhưng mà không sao… Vợ Năm Ngởi cũng quá đã mà… vú, đít thuộc hàng thượng đẳng…
– : Hắc hắc… Vậy… hay là tao với mày chơi một lượt… cho tụi nó làm chứng… ai phọt trước… – Hữu cười dâm đãng… đưa tay cởi nút quần…
Ngay lúc này… di động hắn reo lên… Nhìn màn hình… hắn vội vã bắt máy…
– Sao rồi… Hả? Hay lắm… Đem tới đây… hắc hắc… Hữu cúp máy… mặt rạng rỡ…
– “Lão đại… Có chuyện tốt gì sao?” Tiến nịnh nọt…
– Dĩ nhiên rồi… Thằng Phàn đã bắt được đứa con gái kia của thằng già này… sắp đem tới đây rồi… hắc hắc… đêm nay tụi mình chơi gãy cặc luôn… hắc hắc… Chờ một chút đi tụi bây… sắp tới rồi…
Năm Ngởi cảm thấy trời đất sụp đổ…
…
Bên ngoài một chiếc xe ngừng ngay trước cổng biệt thự… nhấn kèn… ba bốn người chạy đến tranh nhau mở cổng… và bên trong có thêm vài người phấn khích ra nghênh đón…
“Chouf”…”Chouf”…”Chouf” ba người ngã… Cùng lúc kính xe hạ xuống… Ba họng súng đen ngòm chĩa ra…”Chouf”…”Chouf”…”Chouf”… Lại thêm ba người ngã…
Điện cúp… Bên trong biệt thự đang sáng bỗng tối đen như mực…”Chouf”…”Chouf”…”Chouf” “Chouf”…”Chouf”…”Chouf”… Lại một chuỗi âm thanh bị nghẽn vang lên… xen lẫn với những tiếng kêu la đau đớn…
Mùi khói súng khét lẹt…
Đèn sáng trở lại… một bóng người vừa xuất hiện nơi cửa…
Liên thở phào…
Thanh Thanh đang kinh hải bỗng bật khóc vì mừng rỡ… là hắn… vừa kéo nàng ra khỏi địa ngục…
Hắn thật đáng yêu…