Phần 26
– “Sáng nay cô có để ý không… mẹ của em bé gái… đang có thai mà cõng con gái đi suốt một đoạn đường dài… Thiệt đáng khâm phục… Cho nên tôi có ý kiến này… nhờ cô giúp một tay…”
Thấy “tạm đủ”… Hơn nữa Phương Linh cứ trố mắt nhìn mình ăn… Dù sao cũng thấy “nhột nhột”… Đức “tạm thời” buông tay… cầm ly bia hớp một ngụm… lấy khăn giấy lau miệng… bắt đầu nói…
– “Anh cũng thấy vậy sao? Nói đi… tôi có thể làm gì?” Thấy hắn có cùng ý nghỉ với mình và hình như có thiện ý… Phương Linh hăng hái…
– Là như vầy… Ngày mốt… Tôi định đi đến các thôn làng xa xôi một chút để tham quan… Bắt đầu là thôn của chị hồi sáng… Xem cơ sở y tế như thế nào… tôi nghỉ… nếu có thể thành lập một bệnh xá hay không… Tôi nghỉ các thôn làng ở trong mấy vùng núi rất cần…
Phương Linh nghe hắn nói… hai mắt sáng lên… Nhưng chỉ trong chốc lát lại lắc đầu…
– Không dễ đâu… ở các thôn chắc có bệnh xá… nhưng nhân viên ý tế không dễ kiếm… anh nghỉ xem… ai cũng thích ở thành thị… ít người chịu đến mấy vùng khỉ ho cò gáy lắm…
– Ha ha… Cô nói đúng nhưng mình có thể thay đổi chuyện này mà… Nà. Thí dụ nha… Cô là y tá bậc 1… lương tháng 4 triệu… tôi trả cô 6 triệu… Cô làm việc 1 tháng… cô được nghỉ 3 ngày rưỡi… Như vậy cứ hai tháng cô được 7 ngày nghỉ phép… Còn nữa… Bao ăn bao ở… Hợp đồng 3 năm… mỗi năm tăng lương 5 phần trăm… Nếu là cô… cô nghỉ sao?
– Hi hi… Nghe hay lắm… nhưng anh đừng có nằm mơ đi… Chính phủ không có ngân sách như vậy…
– Chính phủ? Tôi có nói chính phủ sao? Cái này là tư nhân… là tôi làm…
– “Anh… anh nói thiệt? Anh có tiền?” Phương Linh kích động… nếu vậy thì quá tốt rồi…
– “Ha ha… Cả nước thì không có khả năng nhưng vài tỷ mỗi năm thì không thành vấn đề… Đặc biệt là dồn nỗ lực vào các tỉnh miền Trung… các thôn làng hẻo lánh ở trong miền núi…”
Hắn đã tính qua rồi… Nếu lương y tá là 8 Triệu/tháng… như vậy một năm là trăm triệu/người… 1 tỷ mỗi năm có thẻ trả lương cho 10 y tá bậc 1… Nếu tính thêm thuốc men… cho dù chi phí lên 3 hoặc 4 tỷ cũng không thành vấn đề… Hắn có cơ sở làm ăn… Lo gì không có tiền… Hơn nữa… hiện giờ số tiền của Lại Đức Quang và Phạm Bá Thành để lại… Dư sức qua cầu…
Phương Linh sửng sốt… phách vậy sao? Xem ra hắn không phải “nổ”… nói cho oai…
– Vậy… anh muốn tôi làm sao giúp anh… tôi đâu phải là y tá hay bác sĩ chứ…
– “Ha ha… từ từ đi rồi nói… chờ chút… đi lấy chút trái cây… đồ tráng miệng trước… vừa ăn vừa nói…”Nói xong… Hắn quay lưng bước đi… Phương Linh nhìn sau lưng hắn… hai mắt long lanh… Thiện cảm với hắn tăng thêm mấy phần… Nghỉ tới Phát… người chồng sắp cưới… Nàng thở dài… bước về quầy thức ăn tráng miệng… Chọn cho mình vài miếng bánh, một ít trái cây…
…
– Ừm… nói tới đâu rồi… à nhớ rồi… ý tôi là vầy… cô có thể hay không đi tới thôn của chị hồi sáng… chị ấy tên gì ta? Quên hỏi rồi…
– “Chị Lượm… bé Hiền…” Phương Linh cướp lời… lườm… một “chị hồi sáng… hai “chị hồi sáng”… thật là “mất lịch sự”…
– “Ha ha… phải rồi… Là Chị Lượm… Cô đi tới thôn chị Lượm và thêm một vài thôn nữa… Làm một bài phóng sự cho hay… Sau đó nói ý của cô ra… tôi tin tưởng sẽ có cả khối người trẻ đăng ký… xung phong…” Đức gật gù…
– Ừm… Được… Ý kiến hay… Vậy khi nào minh đi?
– Mình? Không phải “mình” mà là một mình… là một mình cô… Tôi đi làm gì…
– No… No Way… anh và tôi cùng đi… là ý của anh mà… anh cũng nên đi để nhìn tận mắt hay hơn…
– “Phải ha… được… Vậy mốt nha… mốt chúng ta cùng đi… sẵn làm “hộ hoa sứ giả”…”Nghe Phương Linh nói… Đức nghỉ cũng phải… không thể để người đẹp “xông pha” giữa chốn rừng núi mà…
– “Hi hi… Được vậy thì tốt”… Thấy hắn đồng ý cùng đi với mình… Phương Linh mừng rỡ… Cho dù hắn không đi… Nàng cũng sẽ đi một mình… Làm phóng sự về một thôn làng xa xôi trong vùng núi hoang dã của miền Trung thật là một đề tài hấp dẫn…
– Nghe Tú Nhi nói chồng sắp cưới cô cũng là phóng viên hay biên tập viên? Sao lần này không đi theo cô… làm hộ hoa sứ giả?
– “Ừm… Anh ấy là Phóng viên… nhưng không thích thú đến mấy vùng xa xôi…”Phương Linh nghỉ tới Phát… chồng sắp cưới… lạnh nhạt đáp… Phát chỉ thích phỏng vấn các Chủ tịch… Bí Thư… Càng ngày càng có xu hướng nịnh nọt khiến nàng và hắn càng lúc càng khó hòa hợp…
– Anh và Tú Nhi thế nào?
– “Ha ha… Còn thế nào nữa… Ngày nào tôi cũng phải gọi điện “báo cáo công tác”… với lãnh đạo… nếu không là chuyện lớn…”
Hắn cười hi hi ha ha khiến nàng tưởng hắn đùa… Nhưng đúng là như vậy… Hắn không nói đùa… Cách ngày phải gọi… Hắn chia làm hai nhóm để gọi cách ngày…
– Vậy ngày mốt anh đi với tôi phải không… để tôi chuẩn bị…
– Ừm… Ngày mốt tôi đi với cô… sẵn đưa hai mẹ con chị Lượm về… Hai ngày đủ rồi…
…
Thay vì đưa Phương Linh trở về tiếp tục công việc với đoàn… Đức đưa nàng về khách sạn để chuẩn bị cho ngày mốt… Hơn nữa nàng cũng cần trông chừng hai mẹ con chị Lượm… Xem họ cần có cần gì…
Hắn vòng xe đến Thị ủy để gặp Thái Điệp… cần phải nói ý định của minh cho Thái Điệp biết… Nàng là Bí Thư của Kỳ Anh… Nếu chuyện này thành… Coi như là tặng nàng một thành tích nhỏ trên quan lộ…
Nhìn thấy hắn… Thư ký Hải Lan nở nụ cười tươi… khoe hàm răng khểnh… má lúm đồng tiền… dáng dấp e thẹn… Biết người này là khách quý của lãnh đạo… hắn chưa kịp mở lời… Hải Lan đã nhấc máy gọi vào bên trong thông báo…
Đã quá hai giờ… hôm nay bên ngoài không có ai chờ để báo cáo công tác… Không cần phải e dè ngượng ngùng qua mặt ai nữa…
– “Bí thư mời anh vào” Hải Lan mỉm cười…
– “Cảm ơn chị… Chị Hải Lan…” Đức đi theo Hải Lan đến trước cửa phòng Bí Thư… nàng gõ cửa nhè nhẹ… mở của… bước sang một bên nhường đường cho hắn vào trước…
Thái Điệp đang ngồi sau bàn làm việc… Có lẽ đang phê duyệt văn kiện… thấy Hải Lan đưa hắn vào… nàng ngẩng mặt lên… nét mặt uy nghiêm… điểm nụ cười nhẹ…
– Đức Chủ tịch có chuyện à? Hải Lan… pha cho Chủ tịch Đức ly cà phê…
– “Dạ… Bí Thư” Hải Lan xoay người bước ra đi pha cà phê nhưng hắn cản…
– Ha ha… Không cần đâu… mới vừa ăn uống xong…
– “Vậy… em ra ngoài đi…” Hải Lan nhìn Thái Điệp… như hỏi ý lãnh đạo… Thái Điệp phất tay…
– “Dạ… Bí Thư” Hải Lan bước ra ngoài… khép cửa… Cánh cửa vừa khép… Đức nhanh chóng hiện nguyên hình con dê chúa… chạy đến bên cửa cài then… khiến Thái Điệp sửng sốt… mặt đỏ bừng… nàng linh cảm… tên này sắp làm bậy…
– Anh… Anh làm gì vậy? Sao khóa cửa…
– “Anh muốn bàn chuyện quan trọng với em… không muốn ai quấy rầy… hi hi…” Hắn vừa nói vừa tiến tới… áp môi lên môi nàng…
– Đây là văn… văn phòng… Thái Điệp chống chế… nhưng vô dụng thôi… cái miệng xinh xinh của nàng đã bị miệng hắn khóa lại… chưa hết… giữa hai đùi… nơi vùng tam giác… có bàn tay mò mẫm. Chà sát… tuy là bên ngoài nhưng cũng đủ làm nàng xốn xang… thân nhiệt tăng dần…
– “Đừng khẩn trương… thả lỏng đi… anh khóa cửa rồi… không ai vào đây được… Chiều anh đi cưng…” Rù rì bên tai nàng… hơi thở hắn dần dần di chuyển xuống cổ… một bàn tay mát lạnh lòn vào áo nàng… đi ngược lên trên… đẩy luôn chiếc áo ngực lệch ra khỏi vị trí… bàn tay hắn chạm vào bầu vú no tròn…
Sau lần trước… Nói nàng không mong đợi là giả… Nhưng trong đầu óc ngây thơ đơn giản… Điệp cứ nghỉ là chỉ có trên cái giường trong căn phòng kín đáo mới có thể phóng túng với tinh nhân… Ai dè… Mau chóng… Thái Điệp không còn biết trời đất gì nữa… Không muốn ngăn cản… để hắn muốn làm gì thì làm… Và chiếc quần lót được tuột ra ngoài… vạt váy được vén lên… Mông nàng dựa vào cạnh bàn… Cảnh xuân lồ lộ… Hắn áp miệng vào… Hai tay nàng ghì mạnh đầu tóc hắn… môi mím chặt… nước trong người nàng tuôn ra ướt đẫm miệng hắn…
Di động trong xách tay Thái Điệp rung lên từng hồi… Có nhiều cuộc gọi… Nhưng nàng không nghe… Cho dù có nghe cũng không muốn bắt máy… Không quan trọng… Không có gì quan trọng bằng hắn…
Bên ngoài… Hải Lan chăm chú xem lịch công tác của lãnh đạo cho ngày mai… Một vài trưởng phòng vừa đến để gặp Bí thư… Xem ra phải dời lại ngày mai rồi… Anh miền Nam kia mỗi lần đến gặp Bí Thư đều lâu thế kia…
Bên trong… Anh miền Nam quả nhiên vẫn chưa xong… Chỉ tội nghiệp Bí Thư Thái Điệp… hai tay vịn cạnh bàn để tránh cho khỏi ngã… Vạt váy được vén lên tận lưng… cặp mông no tròn đang chĩa ra sau… đầu tóc nàng tựa lên mặt bàn… nét mặt đê mê…
Phía sau… Quần tuột xuống quá hai đầu gối… Hai tai ôm eo nàng làm điểm tựa… Cặc hắn đang kéo ra thụt vào khe thịt lầy lội…
Bành bạch… bành bạch… Bành bạch…
…
Trong ủy ban nhân dân Tinh Hà Tĩnh… Thành phần lãnh đạo nòng cốt là Chủ tịch Tỉnh và ba Phó Chủ tịch Tỉnh…
Phó Chủ tịch Trần Đại Viêm phụ trách lĩnh vực Doanh nghiệp… Công thương… Ngân hàng và Vận tải…
Phó Chủ tịch Lâm Trí Thông phụ trách xã hội, các hội nghề nghiệp… Quản lý dự án đầu tư xây dựng công trình dân dụng và công nghiệp tỉnh.
Phó Chủ tịch Lâm Ngọc Diễm Phụ trách Nông nghiệp và Phát triển nông thôn, Tài nguyên và Môi trường…
Năm trước là tin đồn nhưng gần đây gần như là tin chính thức rồi… Chỉ còn đợi công văn bổ nhiệm từ Trung ương xuống thôi… Chủ tịch Lý Công Lượng sang năm sẽ đảm nhiệm chức Bí Thư tỉnh ủy trong một tỉnh nào đó trong Nam… Vì vậy… Một mạch nước ngầm đang chuyển động… Các cuộc đấu đá đã bắt đầu nảy sinh… Phó Chủ tịch Diễm từ Cần Thơ đến Đà nẵng không được bao lâu rồi được điều đến Hà Tĩnh… căn cơ còn yếu… Đối với Viêm và Thông… Diễm không hề có sự uy hiếp… Chỉ còn hai người họ… Đây là lý do mà Viêm có ý theo đuổi Thái Điệp… Nếu được lòng nàng… cái ngai vàng Chủ tịch tỉnh coi như 99 phần trăm sẽ tới tay… Chỉ cần Lý Công Lượng nhắn nhủ gửi gắm đề bạt một tiếng thôi…
Thái Điệp là ai chứ… Là con gái của Chủ tịch Lý Công Lượng… Là châu gái của Nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương… Mặc dù Viêm biết Thái Điệp và Lý Quốc Hiệp là vợ chồng… nhưng đó chỉ là hữu danh vô thực… Vì vậy hắn ráo riết tấn công… Trước kia hắn hy vọng nhưng gần đây hắn không biết chuyện gì đã xảy ra… nàng hình như phớt lờ… Hắn đã nhiều lần mời. Mọc săn đón… Hôm sinh nhật nàng hắn gửi hoa chúc mừng. Đặt bàn. Hy vọng sẽ có một đêm lãng mạn…
Cho tới bây giờ… Viêm nhận thấy… hình như không tiến triển chút nào… Hắn không hiểu tại sao… Hắn thật không cam lòng… Vì vậy hắn muốn biết… Viêm lấy di động ra gọi…
Phó Chủ tịch Lâm Trí Thông so với Trần Đại Viêm thì nhiều kinh nghiệm hơn… Tuổi Đảng cũng nhiều hơn… Tính ra. Nếu theo thứ tự… thì lão chính là người có thể ngồi vào vị trí của Lý Công Lượng… Nhưng đó chỉ là lý thuyết… nếu không vận động thì đừng hòng tới tay… Không chỉ vận động mà còn phải tìm cách ngáng chân đối thủ… Thông nhìn ra chiêu trò khả ố của thằng Viêm kia… nhất định không cho hắn được toại nguyện ẩm cái lồn vàng… Thông ví vậy cũng đang trăm phương ngàn cách hạ uy tín của đối thủ… và quyết không cho Viêm cua được Thái Điệp tới tay…
Hai ngày nay… Hưng thấp thỏm… đứng ngồi không yên… Hắn coi đám người Huê đại tỷ không ra gì… Là bọn đâm thuê chém mướn… xã hội đen thôi… Chỉ sợ bọn Huê đại tỷ có ai đó đỡ đầu… đây mới là điều hắn lo ngại… lưỡi dao và người cầm dao… người cầm dao mới là đáng sợ… Nhất là người cầm dao là người mà hắn đã đắc tội…
Hắn ngồi thừ người… suy nghĩ tìm cách… Đang lúc này… di động hắn reo lên… Nhìn màn hình… Hưng giật mình… bắt máy… giọng cung kính…
– Chủ tịch Viêm… xin chào… Xin hỏi có gì chỉ thị ạ?
– “Ha ha… Không cần phải khẩn trương… không có liên quan gì đến công tác… ừm… Gần đây nghe nói Bí thư Thái Điệp hình như công tác không được tập trung lắm… Cậu có biết là chuyện gì không?” Viên nói một câu không đầu không đuôi… khiến Hưng sửng sốt…
Hưng là Phó Chủ tịch thành phố Hà Tĩnh… Thái Điệp là Bí Thư của Thị xã Kỳ Anh… Về cấp bậc hai người có thể nói là ngang nhau… Nhưng tại sao Phó Chủ tịch Viêm lại hỏi mình? Hưng chợt nhớ ra… Có tin đồn ông Viêm này đang theo đuổi Thái Điệp… Hưng chợt động tâm…
– “Chắc là không đâu… Bí Thư Thái Điệp có lẽ bận rộn tiếp đãi Trần Đức của phái đoàn cứu trợ từ Cần Thơ đến…” Hưng cung kính đáp…
– “Trần Đức? Là ai vậy?” Viêm không biết Trần Đức là vì hôm đãi tiệc tẩy trần tiếp đãi phái đoàn Cần Thơ… hắn đang ở Hà Nội…
– “Chủ tịch Viêm… ông không biết sao? Trần Đức là Trưởng Đoàn của phái đoàn Cần Thơ… Hắn rất trẻ…”
Hưng cười thầm… Chỉ cần nói tới đây thôi… Nếu Viêm là người theo đuổi Thái Điệp… chắc chắn sẽ không vui… Biết đâu coi thằng kia là kẻ thù… vậy thì tốt quá… Hắn biết Phó Chủ tịch Viêm là người có thế lực không nhỏ… Nếu mượn tay người này mà diệt được thằng kia thì quá tốt… Còn nếu không được… có mất mát gì chứ…
– “Thôi được… cảm ơn cậu…” Viêm cúp máy… mặt đen như đít nồi… Từ Cần Thơ đến? Muốn cướp món đồ quý của tao? Coi Trần Đại Viêm tao là ai?
…
– Thái Điệp vừa chỉnh trang quần áo vừa chỉnh lại mái tóc vừa lườm hắn… Hắn thật làm nàng mất hình tượng hết rồi… Không ngờ lại chìu hắn ngay trong văn phòng… Không biết mai này có “được voi đòi tiên” không đây…
– “Anh… anh thật là không nên thân”…”Tức quá”, nàng cào hắn… nhưng miệng thì cười chúm chím… nét mặt đầy ý xuân… bán đứng nàng… rõ ràng nghỉ một đàng làm một nẻo…
– “Anh đến tìm em thật là có chuyện quan trọng… nhưng thấy em đẹp quá nên. Hi hi…” Đức trơ trẽn nịnh bợ…
Vấn đề của phụ nữ là biết đàn ông nói nhăng nói cuội nhưng lại sướng mê tơi trong lòng… Thái Điệp Bí thư cũng không ngoại lệ… Hơn nữa… nàng chưa từng yêu và được yêu… Khi vừa lớn lên… cuộc đời thanh xuân đang tươi đẹp lại bị đem gã cho Lý quốc Hùng để đổi lấy sự vinh quang cho gia đình… Tuy được đền bù nhưng dù sao trong lòng cũng ít nhiều uất ức… Nay gặp được hắn… trẻ tuổi đẹp trai… ngọt ngào, dịu dàng… tiếu lâm hay chọc nàng cười… Lại là cao thủ tinh trường và cũng là cao thủ trên giường… Không “chết” vì hắn mới là chuyện lạ…
– “Là chuyện gì?”… Hai người ngồi ôm nhau trên ghế sofa… Nàng ép đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn… Mùi hương mái tóc bay thoang thoảng vào mũi làm hắn ngây ngất…
– “Ha ha… Là chuyện tốt… như vầy…” Hắn đem ý định của mình nói ra…
Thái Điệp biết là chuyện tốt nhưng có chút không vui… Sao lại hai ngày… lâu vậy… Thời gian hắn ở đây không còn nhiều…
– Hai ngày thôi mà… ngoan đi… Cái này là xây dựng cơ sở cho tương lai đấy… Mai này anh sẽ bay ra ngoài này thường xuyên thăm em…
Thái Điệp nghe xong thấy bùi tai… Vậy cũng phải…
Mùi tóc cứ bay vào mũi… thật thơm… và thật kích thích… Mùi đàn bà rất hấp dẫn và gợi dục khiến cặc trong quần hắn lại ngóc đầu… đũng quần đội lên một cục… hắn kề miệng ghé sát tai nàng rù rì…
Điệp Bí Thư ngoan ngoãn như con nai… hai má hây hây… khó biết được là vì động tình hay vì thẹn… Đưa tay kéo khóa quần hắn xuống… Con “quái thú” được giải phóng ra khỏi vùng không gian chật hẹp… hùng dũng đong đưa qua lại…
Điệp Bí thư vén tóc… cúi đầu…
…
Rời Thái Diệp… Đức đi đến gặp ba chị em Mỹ Chi… Một khi công việc ở đây xong rồi… Trước khi về lại Cần Thơ… Không biết có nên hay không ghé qua Đà nẵng xem tinh hình…
– “Mỹ Chi… Em nghỉ sao nếu minh thâu tóm bọn Huê đại tỷ?”… Đức ngồi trong bồn tắm… sửa soạn tối nay đi ăn cơm cùng Ngọc Lan… Không phải là ba chị em Mỹ Chi không muốn đi theo nhưng khi nghe hắn nói bàn chuyện y tế… liền thay đổi ý định… Hắn hứa tối nay về bên các nàng là được rồi…
– “Có gì lại không được… anh muốn là được thôi…” Không đợi Mỹ Chi… Vịnh Hà và Bích Hà đang chà lưng cho hắn… Hách dịch nói… Việc thâu tóm bọn Huê đại tỷ… Nàng coi như là đồ vật trong túi… muốn lấy lúc nào cũng được…
– “Hi hi… Tại sao bỗng nhiên có hứng thú vậy?” Mỹ Chi đang ngồi đối diện với hắn… mực nước bồn tới ngực… nàng nằm dựa lưng trên thành bồn… cặp vú mời gọi… chân duỗi ra phía trước… trêu đùa cặc hắn… Miệng cười khiêu khích…
– “Chuyện là vầy…” Đức đem chuyện người phụ nữ tên Lượm… bụng có thai cõng con gái đi đoạn đường xa để được cứu chữa… nói ra ý định của hắn…
– “Em có tiền mà… Xài mười đời cũng không hết…” Mỹ Chi nhìn hắn dịu dàng nói… đối với ai khác… nàng rất tàn độc nhưng đối với hắn… Cả ba rất nhu mì…
– Không được… Tiền của em dùng vào chuyện khác… Lấy tiền từ. Bọn Huê đại tỷ này. Là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Anh thích làm vậy… cũng giống như Lại Đức Quang vậy… Hơn nữa… mai này anh muốn giương ra biển lớn… Cần Thơ sau này sẽ chật hẹp… Mỹ Chi… Vịnh Hà… Bích Hà… Ba em chịu giúp anh chứ?
– “Còn phải hỏi nữa sao? Đồ ngu…” Bích Hà ôm hắn từ phía sau… hai vú nàng cạ vào lưng…
– Anh sẽ bàn với Nancy… Khi xong ở đây… Trên đường về… chúng ta ghé Đà Nẵng vài hôm… xem xét tinh hình…
– “Ưm…” Mỹ Chi trườn người tới… hắn muốn sao cũng được. Chỉ cần không lấy mặt trăng xuống là OK…
Vịnh Hà kẹp đâu hắn giữa hai đùi… áp sát vào miệng hắn… Mỹ Chi ngồi trên người hắn. Tay cầm cặc hắn rà ngay cửa động… ngồi xuống…
…
Buổi tối… Ngọc Lan mặt một cái váy đen… áo sơ mi lụa trắng… nhìn rất đơn giản nhưng vô cùng thu hút… Nàng và hắn đến Skybar… Nơi mà nàng gặp hắn và Thái Điệp… Tối hôm nay… Skybar khá đông khách… Cũng may… còn có bàn trống… Hai người ngồi xuống… Hắn gọi cho nàng Mixed Berry và cho minh một Virgin Mojito…
– “Cảnh thật đẹp… tôi thích nhất lên đây ngồi uống nước… tán gẫu… nhìn cảnh đêm… tuyệt đẹp…” Ngọc Lan mỉm cười…
– “Đúng vậy… Cảnh ở đây tuy đẹp nhưng có cô mới đẹp…” Đức mỉm cười “tán”… một thói quen không bỏ… khi thấy gái đẹp là cái miệng bắt đầu ba hoa…
– “Lẻo mép…” Ngọc Lan lườm… trong lòng thấy vui vui…
– Không phải đâu… cô nhìn kĩ đi… có thấy ánh mắt của mấy anh chàng kia nhìn tôi không? Như là muốn giết tôi á…
– Hi hi, Ngọc Lan bật cười… thầm kiêu hãnh… Gia Kỳ không có ở đây… Hà Tĩnh đệ nhất mỹ nữ là nàng… Cái này không phải là nàng nói… Là do người ta công nhận… nhưng nàng cũng thấy đúng và thầm kiêu hãnh về sắc đẹp của mình…
– Cảm ơn cô… Ngọc Lan… vì nhưng gì cô đã làm…
– Anh quá khách sáo rồi… tôi phải nói câu này mới đúng… Tôi là người Hà Tĩnh… anh đến đây giúp chúng tôi mà…
– Sau vụ này có thể nói không phải COCC nào cũng xấu… Chị em Nhã Thy, Nhã Phương… Gia kỳ… Ngọc Lan cô là thí dụ điển hình…
– Tôi? Tôi là COCC tốt sao?
– Tôi thấy vậy? Ít ra là hiện giờ…
– Tại sao lại nói vậy?
– Là cảm giác… tôi cảm giác được… cô là người tốt… Đơn giản là như vậy… ừm… quên nữa… ngày mốt… tôi sẽ vắng mặt hai ngày… Nếu có gì quan trọng… Cô liên lạc với Tuấn Hào…
– Anh đi đâu? Về Cần Thơ?
– “Không… Là như vầy… Tôi và Phương Linh đi…” Đức nói ra ý định của minh…
– “Tính tôi nữa… tôi đi với anh…” Ngọc Lan nói với ánh mắt cương quyết… Trong lòng có chút hổ thẹn… Hắn đến đây không lâu… dã nhìn thấy vấn nạn… sao nàng lại không thấy chứ? Thiện cảm trong lòng nàng via vậy đối với hắn tăng vọt lên rất nhiều…
– “Cực khổ lắm đó…” Đức dè dặt…
– Anh đã nói rồi đó… Tôi là COCC tốt… Không cần nói nhiều… Tôi đã quyết định rồi… Tôi đi với anh… Về trạm y tế… Anh cũng cần ý kiến chuyên môn của tôi mà… phải không? Hơn nữa… có anh mà… anh sẽ không để tôi cực khổ… hi hi…
– Ha ha… vậy thì phải… Tôi là Hộ hoa sứ giả mà…
…
– “Đừng… đừng… Phương Linh thều thào… nói trong hơi thở… nhưng đã trễ rồi… nữa thân dưới mát lạnh… Chiếc váy trên người nàng đã bị hắn kéo tuột ra ngoài… cùng một lượt với cái quần lót… Nàng hổ thẹn trong khi miệng nói “đừng” nhưng trong thâm tâm… nàng không muốn hắn ngừng… bât tri bất giác… nàng dang rộng hai chân ra… tạo điều kiện cho hắn…
– “Ahhhh…” Phương Linh hét lên… giật mình tỉnh giấc… Đã một giờ khuya… Thì ra nàng đang nằm mơ… hai má nàng đỏ bừng… tại sao là hắn chứ… giữa hai chân nàng… ươn ướt…
…
Cách đó một tầng lầu… Thúy Ái đang được hắn “chỉ đạo” Thẹn thùng… Hai tay chống lên mép giường… nghiêng người… mông chĩa ra sau… hắn đưa miệng hắn vào đó. Bú liếm… một hồi lâu sau… hắn đút vào…