Phần 217
Cộc… cộc… cộc…
– “Em… Hình như có ai gõ cửa? Sao khuya vậy cà?” Tuy có tai nghe nhưng Kiển vẫn nghe được có tiếng ai gõ cửa, lão nhìn đồng hồ, nhíu mày, nói với vợ… Ý muốn bà xã đi ra ngoài cửa kiểm tra…
Lành đang nghe, miệng ư ư hát nho nhỏ theo, bộ dáng rất hào hứng nên có nghe ông chồng nói gì đâu khiên Kiển bực mình… lão đánh vào vai Lành…
– Có ai gõ cửa cà… thật là…
– “Hả… cái gì?” Đang say sưa hòa mình theo tiếng nhạc, bị khều vai khiến Lành giật mình…
– Có ai gõ cửa, em ra ngoài coi thử coi…
– “Đâu có ai đâu, anh mớ ngủ à?” Lành tháo tai nghe nhướng mày ngay lúc, tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập…
Cộc… cộc… cộc…
– Nghe chưa? Em điếc à? Còn không mau ra coi là ai?
– “Tại sao anh không đi mà kêu tui? Tối ngày cứ ôm cái máy lên phây bù không biết làm cái gì nữa…” Tuy cằn nhằn như vậy nhưng Lành cũng ngồi dậy, leo xuống giường, đi ra ngoài. Kiển cũng lẽo đẽo theo sau… Cả hai vợ chồng trong lòng hồi hộp… Lần đầu tiên giữa đêm khuya có người gõ cửa khiến hai vợ chồng thầm nghỉ có khi nào người tốt không đến người đến không tốt?
Cộc… cộc… cộc…
– “Tới liền… Khuya rồi ai vậy?” Lành nói vọng ra, hai vợ chồng nhìn nhau trong bụng nghi hoặc… Cướp? Không có lý nào, cướp nào gõ cửa om sòm như vậy chứ… Hơn nữa nhà mình có cái gì để cướp?
– “Thần tài đây… Đây là nhà của bác sĩ Kiển phải không… Mở cửa đi… Mở cửa thì phát tài không mở cửa thì tui đốt nhà…”Giọng nói đàn bà bên ngoài vọng vô, cụm từ “thần tài” có chút trào phúng và đượm mùi “khủng bố”…
– “Các người… Tui… Tui kêu Công An đó nhen…” Kiển nói lớn nhưng giọng run run… lão nhở rõ ràng mình đâu có đắc tội với bọn người xã hội đen nhưng sao bọn chúng lại tìm tới nhà mình chứ…
– “Đồ ngu…” Nghe chồng mình nói kêu Công An, lành sợ hãi… Trước khi Công An tới thì mình đã chết rồi. Bọn xã hội đen cái gì cũng dám làm… vì vậy miệng mắng, tay vội vàng mở cửa, Lành không muốn bị thiêu cháy đen…
Cửa vừa mở… một xấp tiền mệnh giá 500K mà Kiển – Lành ước lượng khoảng 50 triệu đồng đưa trước mặt, tiếp theo là Arunny bước vào.”Gã”ngoe nguẩy xấp tiền trên tay trước mặt Kiển – Lành.
– “Hi hi… Đã nói là thần tài mà… Một xấp là 50 chai… 20 xấp đó… có muốn không?” Arunny vẩy vẩy xấp tiền…
Kiển – Lành hai mắt sáng như hai ngọn đèn pha… Một xấp là 50 chai… 20 xấp là một tỷ… Kiển là bác sĩ Phó Trưởng Khoa nội thận, Lành là y tá, lương của hai vợ chồng cộng lại xấp xỉ 20 chai một tháng coi như là khá lắm rồi nhưng trừ ra mọi chi phí thì để dành 1 tỷ thì không dễ dàng chút nào… Bây giờ có người hỏi có muốn 1 tỷ không? Dĩ nhiên là muốn rồi…
– “Nữa đêm tìm tới tặng tiền… Chắc là có chuyện muốn nhờ… Là chuyện gì vậy?”… Kiển có chút dè dặt… Người ta đã tìm tới thì nhất định là mình có giá trị… Nếu không thì tìm tới làm gì chứ…
– “Ây da… Anh thật là… mời khách vô nhà rồi hẳn nói… vị nây, xin mời ngồi… không biết xưng hô sao đây” Lành đon đã…
– “Ậy… không cần biết tôi là ai cũng không cần rườm rà… nà…”Arunny mở túi, lấy ra mười xấp tiền, mỗi xấp 50 chai toàn là mệnh giá 500K để lên bàn… Từ tốn nói.
– Đây là 500 triệu… chỉ là một nửa, khi xong chuyện thì sẽ có thêm một nửa… Chuyện dễ làm thôi, chỉ cần bác sĩ Kiển ký giấy nói là anh rể tui cần ra nước ngoài để chữa bệnh là được…
– “Vậy thôi đó hả… Được được, không thành vấn đề… Anh Kiển…” Lành gật đầu như gà mổ thóc, làm hồ sơ bệnh lý dõm có gì khó khăn chứ, miễn là không hại chết người nào mà được 1 tỷ… Má ơi… Nghỉ cũng chưa dám nghỉ…
– “Anh rể của chị là ai vậy?” Kiển xấu hổ với vẻ tham lộ liễu của vợ, Con số 1 tỷ ai lại không ham, lão cũng động lòng nhưng phải hỏi vài câu cho có lệ chứ tươm tướp như bà vợ mình thì thật là mất mặt…
– Ây da… Anh hỏi nhiều làm chi chớ… Chị này nói không cần rườm rà mà…” Thấy chồng bày đặt hỏi này hỏi nọ, sợ làm mất lòng “thần tài”, Lành trừng mắt thầm mắng “Ngu xuẩn… Hỏi nhiều làm cái gì…
Bấy lâu nay chạy “Dream”, thấy người khác ngồi chễm chệ trên xế hộp thật là oai phong nên Lành ước ao, ngưỡng mộ vì vậy đã từ lâu dè xẻn dành dụm được chút tiền trả đợt đầu để mua trả góp chiếc Honda Accord… Với 1 tỷ này, thêm chút đỉnh kia nữa thì không cần trả góp, có được chiếc Accord thật là có mặt mũi. Bởi vậy nghe Kiển bày đặt hỏi han thì nét mặt sa sầm, thầm mắng “cha già mắc dịch”.
– “Bà chị đây thật là biết chuyện, nhưng dù sao cũng phải biết tên “bệnh nhân” mà có phải không… Có biết Bí Thư Gò quao không?”Arunny nói tới đây ngừng lại…”gã” ngồi tréo nguẩy, cao cao tại thượng làm bộ hỏi chứ thừa sức biết ở Rạch Giá này ai lại không biết Phạm Tấn dũng Bí Thư Gò Quao là cha vợ của Trương Hữu Thành,”ông Trùm” của Sở CA Tỉnh chứ…
Hai vợ chồng vừa nghe cụm từ “Bí Thư Gò Quao” thì choáng váng mặt mày, thì ra miếng thịt mỡ “1 tỏi” có lưỡi câu sắt. Nuốt vào sẽ bị nghẹn mà chết. Thằng cha Bí thư này không moi tiền của người khác là “A di đà phật” rồi có lý nào chịu chi mà còn chi sộp nữa chứ…
– “Thật ra cũng vì bất đắc dĩ thôi… Hi hi. Là như vầy, mấy năm nay Bí Thư Dũng rất bận rộn, ngày lo trăm việc, đầu tóc ngày càng bạc ra cho nên cháu gái tôi, à là Phu nhân của Phó Giám đốc Trương Hữu Thành của Sở CA Tỉnh đó… Nó nhìn thấy mà đau lòng vì vậy muốn anh rể tôi ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa. Nhưng mà…” Arunny trợn mắt dựng chuyện,”gã”âm thầm phục mình sáng tạo cốt chuyện thật ly kỳ…
– “Thì ra là như vậy…” Tuy chưa hiểu nhưng mà cái gì dù vậy Kiển vẫn vuốt đuôi, trong đầu đang tìm cách đẹp đẻ để không nhận “1 tỏi” này… Bên cạnh chồng, Lành nhìn xấp tiền trong lòng thổn thức không thôi…
– “Ậy… Nhưng mà đâu có dễ… Aiz… Trên Tỉnh và Thành phố nói đang có các công trinh quan trọng trong huyện nếu không có anh rể tôi thì không xong vì vậy chưa muốn ký giấy phép cho nên cực chẳng đã mới…”Arunny lắc đầu…
– “Ậy, tưởng là là ai khác, không ngờ là dũng Bí Thư… Không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì làm sao có thể nhận món quà hậu hỉ như vậy chứ, chuyện nhỏ thôi í mà… Chị… À quên… Hi hi. Nãy giờ nói chuyện mà không biết xưng hô thế nào…”Trong bụng thầm than, mặt ngoài Kiển cười thân thiết.
– “Tôi là Arunny… hi hi. Bà già đẻ tôi bên Campuchia, nhỏ lớn sống ở bển, về Việt nam mấy năm rồi… Hiện làm mấy công việc lặt vặt trong nhà cho anh rể thôi. Không có chức sắc gì, hai người không cần phải câu nệ…”Thấy Kiển – Lành càng lúc càng khúm núm với mình, Arunny đắc ý. Mỉm cười.
Cụm từ “công việc lặt vặt” có ý nghĩa rất huyền bí… Ở trong nhà máy, công xưởng nhà hàng, siêu thị mua sắm có nghĩa là làm công theo kiểu “đá bao sân”, cái gì cũng làm với đồng lương bèo không có gì bèo hơn… Nhưng làm lặt vặt cho Bí Thư huyện ủy thì lại khác, là thân tín của “Hoàng thượng” đấy…
– “Thì ra là chị Arunny… Ây ui, làm hồ sơ thôi mà cực nhọc gì… hi hi… cho nên hai vợ chồng em sao dám nhận quà hậu như vậy chứ…” Lành đau lòng nói câu không muốn nói nhưng đồng thời trong đầu nghỉ biết đâu nhờ vậy mà cớ cơ hội chạy chọt được cái ghế y tá trưởng cho mình hoặc Trưởng khoa cho lão Kiển? Nghỉ vậy nên nét mặt tươi hơn một chút…
– “Như vậy sao được chứ” Arunny trong bụng mừng rơn, ngoài miệng màu mè… Đúng như “gã” nghỉ. Hai vợ chồng Kiển – Lành biết “người bệnh” là Bí Thư Dũng đã vãi linh hồn còn dám lấy tiền bỏ túi sao?”Gã” cảm thấy thật là hoang phí nếu phải chi 1 tỏi cho hai người này, bỏ vô túi mình sướng hơn vì vậy muốn ăn chặn.
– Chị Arunny đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy. Coi như vợ chồng em tỏ lòng thành kính với Bí thư…
– “Vậy à… Thấy hai người thiệt có lòng… Thôi được để tôi chuyển lời cho nhưng mà chuyện này không nên để ai biết… Có biết không…” Trước “trái tim rướm máu” của Lành, Arunny thong thả thu lại từng xấp tiền để vào bao.
– Dạ phải… phải… Chị Arunny cứ yên chí… Không ai biết đâu…
– Tốt… Vậy còn chờ gì nữa, mau thay quần áo đi… Anh rể tôi đang hôn mê chờ Bác sĩ ông tới chẩn đoán…
– “Bây giờ?” Kiển sửng sốt… lão thật muốn chửi thề.
– “Chẳng lẽ sáng mai… Mau lên… Xe đang chờ bên ngoài…”Arunny quắc mắt…
– “Được được… Em à… mau lên…” Kiển hối thúc vợ… cả hai ba chân bốn cẳng run như cầy sấy chạy đi thay quần áo… Arunny nhìn theo,”gã”vỗ vỗ vào bao tiền, mỉm cười đắc ý…