Phần 212
“Bụp”… Một âm thanh khô khan vang bên tai Thu Lan… Khẩu súng trên tay rơi xuống nền nhà… Phát ngã bật ra sau…
Điếng hồn, chưa hiểu chuyện gì, theo phản xạ, Thu Lan quay người nhìn. Nàng thấy Phát ngã nằm sõng soài trên sàn nhà, đầu nở hoa, chất lỏng màu trắng đỏ tuông ra văng tung tóe trên nền nhà và một ít trên người của nàng.
“Á… á… á…” Cực kỳ hoảng loạn Thu Lan ngã xuống bất tỉnh.
Đức bước nhanh tới, thấy gần đó có chiếc khăn tắm nằm trên lưng ghế, hắn nhanh nhẹn lấy phủ lên mặt Phát, vội vã lấy quần áo mình mặc trở lại… Cùng lúc Mai Thảo và đám Diệu Hiền, Đan Thùy, Việt Hà, Hoàng Oanh đều đã chạy tới.
– “Đan Thùy… Coi cô ta có sao không… Việt Hà, gọi xe cấp cứu… Diệu Hiền, Hoàng Oanh, hai em phối hợp phong tỏa hiện trường… Tiến hành lục xét” Mai Thảo phân công.
– “Aiz”… Nhìn thi thể của Phát, Đức thở dài… Người chết là hết… Ân oán tinh thù giữa hai người coi như từ đây chấm dứt, chuyện hắn bận tâm là không biết phải nói với Phương Linh như thế nào nhưng mà số trời đã định như vậy biết làm sao hơn.
– “Sorry… Em không có lựa chọn nào khác… Là anh hay là hắn…” Xuân Mai bước tới bên cạnh… Lời nói có chút áy náy nhưng nếu có thể ngược dòng thời gian, nàng vẫn bóp cò không một chút do dự…
– Sorry cái gì chứ… Đây là kết cục tốt nhất… Ở vào vị trí của em, anh cũng sẽ làm như vậy… Từ nay hết chuyện rồi.
– “Bên Rạch Giá thì sao? Lúc mình tới đây, tên Phát đã biết Thu Lan cung cấp tin tức cho mình. Ai nói với hắn nếu không phải là Phạm Tuấn dũng. Từ đó suy ra là lão đã biết chuyện bị lộ nên chắc chắn đã có đề phòng. Lão là Bí thư huyện ủy, còn là cha vợ của Trương Hữu Thành. Thế lực hùng hậu, không kém Nguyễn văn Đồng cho nên không dễ bắt lão đâu…” Xuân Mai nói một hơi, phân tích vô cùng hợp lý.
– “Em nói có lý lắm nhưng mà hôm nay em và Mai Thảo đã mệt rồi… Về nghỉ đi ha… Đừng nghỉ nhiều nữa, anh đã có tinh toán hết rồi, Chu Du, Tư mã Ý có ba đầu 6 tay cũng không qua được Khổng Minh” Đức vỗ vai nàng…
– “Làm phách đi…” Nghe hắn tự ví mình như Gia Cát Lượng, Xuân Mai “thúc chỏ” vô eo hắn…”mắng”.
Lúc này Mai Thảo đi tới… Tay nàng cầm di động, vừa nói chuyện với ai đó.
– “Ngọc Vân đã tóm gọn bọn miên rồi, đang đem về đây… Nói là ý của Hoàng Bích Trâm…”Mai Thảo có chút không hài lòng, muốn giam ở Cao lãnh cũng được nhưng ít ra cũng phải nói với nàng và Xuân Mai một tiếng chứ. Hoàng Bích Trâm làm như Cao lãnh là “sân nhà” của mình vậy…
– “Hi hi… Đừng có hẹp hòi mà, thật ra như vậy cũng tốt… Ở Long Xuyên, Thanh Phượng mới nhận chức nên chưa có người tin dùng nếu xảy ra thiếu sót gì thì mình uổng công… Giao cho em với Xuân Mai anh rất yên tâm” Biết Mai Thảo thích “ngọt” nên Đức nịnh một câu…
– “Là nể mặt anh đó nha… Không phải nghe lệnh của Bích Trâm đâu” Mai Thảo trừng mắt…
– Được rồi mà… Hi hi… Thôi anh đi trước… Tối mốt ghé chỗ em, nói Ngọc Vân, Thu Tâm mình tổ chứ BBQ vui chơi một bữa…
– “Là anh nói đó nha… Nói thì phải giữ lời…” Mai Thảo hỏi vặn… Nancy ra Hà Nội, Mỹ Chi “trấn thủ” Cần Thơ nên nàng có ý định cùng Ngọc Vân, Xuân Mai, Thu Tâm vui chơi tưng bừng một bữa…
– “Cái gì nuốt lời chứ, lúc đó hai em đừng xin tha đó nha…” Đức nheo mắt nhìn hai nàng cười ám muội rồi đi ra xe, trở về biệt thự của Tú Nhi. Khi đi ngang qua bộ tứ của Mai Thảo, hắn dừng lại, dù sao cũng nên ủy lạo một chút để động viên tinh thần chiến sĩ mà… Hơn nữa với bản tính thấy gái là phấn khởi, mở miệng đùa cợt cho vui…
– Các người đẹp, hi hi… cảm ơn nhiều, kiếm ngày nào đãi các người đẹp ăn và vui chơi một bữa nha…
– “Chủ tịch Đức đã nói như vậy thì chúng ta không cần phải khách sáo… Có phải không các người? Nhưng mà ở Cao lãnh này không được như Cần Thơ…” Việt Hà ra vẻ tiếc nuối… Nháy mắt ngầm ra hiệu với đám chị em. Biết hắn là ông chủ sau lưng của Đức Lập. Đại gia đã mở miệng nói như vậy có lý nào từ chối chứ… Có ai ngu như vậy không, còn hơn thế nữa, Việt Hà muốn nhân có hội này cùng đám chị em trấn lột hắn một phen…
– “Đúng đó… Cần Thơ có nhiều nhà hàng, Karaoke thật là chất lượng thuộc loại 5 sao, dàn âm thanh hiện đại, cất tiếng hát giống như ca sĩ vậy đó, hơn nữa là phục vụ đỉnh cao… Tôi muốn đi chơi cho biết nhưng mà eo ơi, đắt lắm đó. Ậy đừng có hiểu lầm nha, tôi chưa từng đi qua, chỉ nghe nói thôi…” Diệu Hiền lè lưỡi. Tên là Diệu Hiền nhưng vô cùng gian trá, thủ đoạn “chặt chém” không hiền chút nào.
– “Ừ… Mình cũng nghe nói mắc lắm đó… Nếu mấy chị em mình vô đó chơi một đêm, cả tháng sẽ ăn mì gói…” Hoàng Oanh phụ họa…
Cả 3 nàng mỗi người một câu rào đón đưa qua đưa lại như chơi trò đá bóng vậy, Việt Hà lừa “bóng” đưa qua cho Diệu Hiền… Diệu Hiền “đưa bóng” cho Hoàng Oanh. Hoàng Oanh chuyền qua cho Đan Thùy…
– “Sợ cái gì… Chủ tịch Đức nói mời mà”… Đan Thùy “sút” bóng vào “gôn”…
– Wow… Wow… Phối hợp thật là ăn ý ha… Tưởng tôi không biết sao. Đảo một vòng lớn là muốn làm thịt tôi có phải không? Nhưng mà không sao, Mai Thảo, Xuân Mai nói các cô làm việc năng suất cao, có tinh thần trách nhiệm vậy thì tôi đãi các cô đi chơi cho thoải mái một ngày cũng nên mà. Thôi được, cả đám một lượt kéo đi thì ai làm việc, như vầy đi, chia ra từng nhóm xuống Cần Thơ thích ăn gì chơi gì thì thoải mái đi… Đem hóa đơn về đưa cho tôi… Vậy là “happy” chứ gì?” Hắn “nghiêm mặt” ra vẻ “Boss” vậy mà bộ tứ của Mai Thảo không ai cảm thấy khó chịu chút nào. Mai Thảo, Xuân Mai mặt thoáng hồng vị ngượng với các thuộc hạ, hắn nói như vậy rõ ràng ám chỉ hắn là người đàn ông của cả hai… Nhưng ngượng thì ngượng, nhưng trong lòng thấy ngọt ngào, rõ ràng như vậy đó mà.
– “Hi hi… hù anh cho vui thôi, không ngờ anh sang thiệt nhưng không cần phải như vậy đâu à, ly cà phê coi như là có lòng rồi, phải không các chị em?” Diệu Hiền bổng đổi thái độ…
– “Không cần phải khách sáo… Cứ quyết định như vậy…” Nói xong hắn bước đi… Được vài bước… Hắn ngừng lại… Có vẻ ngập ngừng… Nhưng rút cục cũng nói ra miệng…
– Ừm… Hồi nãy không có ai quay phim hay chụp hình chứ hả?
– “Chụp hình… Quay phim… Hi hi ha ha”
Cả đám chợt hiểu thì ra tên này muốn mua chuộc vì sợ có ai đó, chụp hình lúc hắn tô hô trần truồng thì không ổn… Nghỉ tới đây, bộ tứ của Mai Thảo người nào nét mặt cũng len lén nhìn hai Mai Thảo. Xuân Mai…
Trước đây, chuyện “ăn cơm trước kẻng” cũng có nhưng rất ít, không thông dụng như bây giờ. Thời buổi này, đối với những cặp sắp cưới nhau, chờ tới đêm động phòng là chuyện ngàn lẻ một đêm, xưa lắm rồi. Đừng nói chi sắp cưới nhau, mới cặp kè với nhau thôi thì chuyện sờ sờ bóp bóp hoặc rủ nhau mướn phòng làm chuyện đó là chuyện thường. Bộ tứ của Mai Thảo ai cũng đã hăm mấy rồi, người nào cũng nhìn rất được gái tất nhiên đã có BF và dĩ nhiên là có chút kinh nghiệm trong việc sờ bóp bú liếm… Vừa rồi nàng nào cũng thấy “hung khí” khủng của hắn khiến tim nàng nào cũng đập thình thịch.
Chưa biết “sex” thì thôi, nhưng nếu đã nếm mùi rồi thì đàn ông có ai không thích “bót” còn đàn bà thì cho dù bề ngoài có yểu điệu thục nữ nghiêm trang đạo đức cỡ nào đi nữa thì trong thâm tâm cũng thích “cự bặc đại du.”Vì vậy bộ tứ của Mai Thảo nhìn nàng và Xuân Mai trong lòng hít hà “hâm mộ”.
– “Cút”… Mai Thảo, Xuân Mai lắc đầu… Tên này còn nấn ná thì sẽ còn nhiều “thị phi”…
– “OK… Bye… Các người đẹp… mai mốt gặp… Hi hi…”