Phần 20
Đối với các người trong Ủy ban… Phó Chủ tịch Hưng oai phong lắm nhưng trước mặt Huê đại tỷ… Hắn sợ hãi… Có câu dân không đấu với quan… Quan không đấu với thổ phỉ… là đạo lý này… Hơn nữa… Người đàn bà này coi mạng người như cỏ rác… giết người như giết một con kiến…
Chủ tịch Hưng ngồi chờ Huê đại tỷ như mỗi khi các Trưởng phòng hoặc Các Chủ tịch, Bí Thư xã đến chờ gặp hắn để được hắn chỉ đạo công tác… Nét mặt hắn đầy vẻ thành kính… Thấy Huê đại tỷ xuất hiện từ xa… Hắn đã vội đứng lên… nghiêng người…
– Huê đại tỷ… Chị khỏe…
“Hưng Chủ Tịch… anh biết lý do tại sao tôi đến tìm anh chứ?” Hữu kéo ghế… Huê chễm chệ ngồi lên… hất hàm hỏi… không thèm nhìn Hưng Chủ tịch đến nửa con mắt… Đám đàn em tản ra đứng hai bên… Nhìn Huê đại tỷ vô cùng oai vệ… bừng bừng khí thế.
– Chị Huê… Chị không phải đến Hà Tĩnh tìm thằng kia để trả thù cho Hoàng đại ca sao? Hưng “sửng sốt”…
– “Thằng kia là thằng nào?” Hữu quát… Huê đại tỷ mặt lạnh lùng…
– “Cái gì? Anh cũng không biết thằng kia? Vậy thì lạ thật?” Hưng sửng sốt hết lần này đến lần khác khiến Hữu và Huê đại tỷ nhìn nhau… nghi hoặc…
– “Hưng Chủ tịch… đừng dài dòng nữa… ông biết gì… nói mau…” Huê quát… nét mặt vô cùng dữ tợn…
– “Là như vầy… chị Huê… Hữu ca… Hoàng đại ca nói có mối làm ăn… nhờ tôi giúp đỡ… không có chuyện gì lớn… Hoàng đại ca muốn tôi cho mượn chỗ thôi… Không ngờ…” Hưng đem câu chuyện mở thùng ra chỉ thấy toàn là giấy trắng… sau đó biệt thự của hắn bị bao vây… cho tới bây giờ hắn cũng đang bị điều tra… Cũng là nhờ Hoàng đại ca có mưu giả vờ bắt hắn làm con tin để cả hai cùng thoát thân… Ai ngờ… Hoàng đại ca bị bắn…
Cái chỗ khôn khéo của hắn là dẫn dắt Huê đại tỷ hoặc tên Hữu tự kết luận lấy… Quả nhiên Hữu nghe xong… mặt hắn trầm xuống…
– Chị Huê… Xem ra Hoàng đại ca bị người ta gài bẫy…
– “Ngồi xuống đi…”Huê đại tỷ bình thản nói…
– “Dạ… cảm ơn chị Huê…” Hưng như con trừu non ngoan ngoãn ngồi xuống… trong lòng vô cùng thất vọng… thầm nghỉ “lẽ ra mụ ta phải nổi trận lôi đình mới phải chứ… Sao một chút phản ứng cũng không thấy vậy? Thằng Hoàng đại ca là em ruột của mụ mà…”…
Chỉ là ý nghỉ trong đầu thôi… Ngoài mặt hắn rất thành kính… ngoan ngoãn trước mặt Huê đại tỷ… Hữu thì khác… Đây là dấu hiệu Huê đại tỷ đang muốn giết người… Theo Huê đã nhiều năm… Hắn biết cá tính của chị Huê… càng giận thì càng bình tĩnh… và một khi ra tay để xả giận thì thật là khủng khiếp…
– Nói như vậy… Vậy… Hưng Chủ tịch chắc biết hắn là ai… Có phải không?
– “Hắn là…” Vừa nói tới đây… Hưng biến sắc… nét mặt trở nên dữ tợn… nhưng trong phút chốc bình tĩnh trở lại…”trời cũng giúp ta”…
– “Chị Huê… Là hắn… người của hắn đã bắn Hoàng đại ca…” Hưng nói nhỏ… ánh mắt hướng về phía cửa nhà hàng… Đức và ba chị em Mỹ Chi đang đi vào… ung dung… nhàn hạ… yêu đời…
– “Đại tỷ… bình tĩnh… Đêm nay… Chúng không thoát được…” Hữu sợ Huê đại tỷ thấy kẻ thù không dằn được nên nhỏ giọng khuyên…
Huê đại tỷ vô cùng bình tĩnh… bình tĩnh đến độ khó hiểu… Mụ ta đon đã đứng lên…
– “Các vị… Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi… Gặp nhau mấy lần mà không biết quý danh… Tôi là Huê… Bạn bè thường gọi là Huê đại tỷ…” Huê lịch sự đưa tay ra… ánh mắt nheo lại… Thật là thú vị khi mình biết người này sắp chết… mà hắn thì không biết gì…
– Huê đại tỷ? Ha ha… Đúng vậy Thú vị… thú vị… Chúng ta thật là có duyên Tôi là Trần Đức… bạn bè nể mặt thường gọi là Đức ca… ha ha… Hưng Chủ tịch… Là ông à? Sao trùng hợp vậy? Các người quen nhau? Ha ha… thật là không ngờ đó…
“Đức đưa tay bắt… Bốn mắt nhìn nhau…”thân thiết”… Chỉ có họ mới biết họ nghỉ gì… Cho tới lúc này… đôi bên đã biết đối phương là ai rồi… Chỉ còn xem ai sẽ hành động trước mà thôi… Nhưng tuyệt đối là không phải ở đây, ngay lúc này…
– Các bà xã… Chào Huê đại tỷ đi… biết đâu mai này không còn dịp nữa…
– Đúng đó… Ha ha… Thằng Hữu đâu rồi… tới đây chào Đức ca và các vị phu nhân… biết đâu sau này sẽ không bao giờ có dịp nữa…
Hai bên… mỗi bên một câu… lời lẽ bên ngoài rất lịch sự khách sáo nhưng bên trong đều có chứa sát ý… Hưng trong lòng đắc ý… liếc nhìn Đức như nhìn người đã chết…
– “Hi hi… Huê đại tỷ… xin chào… Hân hạnh… Gọi tôi là Vịnh Hà… Sorry chuyện hồi trưa này… hihi…” Vịnh Hà đưa tay… miệng cười… nụ cười tinh quái… Huê đại tỷ cũng đưa tay ra… hai bàn tay chạm nhau… xiết mạnh… rút về… Huê đại tỷ không cảm giác được kim chích vào lòng bàn tay…
– Bích Hà… Mỹ Chi chỉ vẩy tay coi như chào… cười khinh khỉnh… Một cái bắt tay của Vịnh Hà quá đủ rồi…
Đức và ba chị em Mỹ Chi đi đến bàn ngồi xuống… Hắn nhìn Phương Anh… Thục Linh… Kim Chi… Cả ba đang cùng ngồi ở một bàn gần đó… khẽ gật đầu…
Phương Anh nhận được “tín hiệu”… liền gửi hàng text ra ngoài… Trong lòng cũng thắc mắc… nàng ngấm ngầm quan sát… Chỉ một cái bắt tay… nếu thật là con mụ kia trong vòng 45 phút sẽ ngã… Cũng lợi hại… Nếu có dịp phải so tài một phen…
…
Cùng thời gian…
Cách khu Vinpearl Discovery khoảng vài trăm thước… Một chiếc xe tải loại trung đang đậu bên đường… Mai Thảo ở vị trí tài xế… Xuân Mai kế bên… Phía sau thùng xe… Thu Tâm đang trước ngồi trước những thiết bị thông tin hiện đại nhưng nàng chỉ tập trung vào việc trang bị “đạn” cho sáu khẩu súng hơi…
– “Xong chưa mày? Sao lâu vậy?” Xuân Mai quay nhìn phía sau hỏi…
– “Xong rồi… mỗi người hai cây… ha ha… trong đạn có tối đa nữa mg Xylazine (1)… trong vòng tối đa 10 giây… bảo đảm con trâu cũng ngủ như heo”… Thu Tâm cười rộ… Loại này đã từng được dùng lúc đối phó bọn đàn em của Phạm bá Thành và Bùi Thế Hiển…
Mai Thảo, Xuân Mai… mỗi người hai cây súng hơi… Bây giờ chỉ còn chờ… Kế hoạch đã tinh toán kỹ lưỡng… Từ Vinpearl đến đây là một phút… Khi bọn chúng bắt đầu di chuyển… Phương Anh sẽ thông báo… Lúc đó Mai Thảo sẽ cho chiếc xe tải này “chình ình” giữa đường… bắt buộc chúng sẽ tạm thời ngừng xe… Vậy là được rồi…
…
– “Tao không có ý định giết chúng đêm nay… như vậy không có gì vui… Đêm nay bắt chúng đem về Đà Nẵng…” Huê đại tỷ nheo mắt nhìn về phía bàn bên kia nói với đàn em thân tín… tay nâng ly hướng về Đức ca… cười xã giao ra vẻ… mời… Bên kia… Đức ca cũng nâng ly “trả lễ”… miệng mỉm cười… Liếc mắt nhìn đồng hồ… Chắc cũng xấp xỉ rồi…
– “Tính toán xong hết rồi chị Huê… Tụi nó như cá nằm trong rọ…”Hữu biết chị Huê đang nóng lòng… Hắn khẳng định kế hoạch…
– “Như vậy… tôi xin phép trước…” Hưng thấy mục đích sắp đạt… Không biết nên đi hay ở… hắn đứng lên… định kiếu từ…
– “Sao hả? Không thích coi náo nhiệt à? Ha ha… Ngồi xuống đi… Chuyện này… Hưng Chủ tịch… anh cũng có phần mà… Ngồi xuống đi…” Huê đại tỷ hất hàm ra lệnh… Lợi dụng cơ hội… kéo thằng này… nhập bọn… Trong tương lai dễ sai khiến…
– “Vậy được…” Hưng ngoan ngoãn ngồi xuống chờ xem chị Huê này xử lý thằng kia ra sao…
…
– “Chị Huê… Chị không sao chứ…” Hữu thấy nét mặt Huê đại tỷ đột nhiên tái nhợt… Hắn lo ngại hỏi… nhưng chẳng thấy Huê đại tỷ ừ hử gì… trên trán mụ rướm mồ hôi… Gục trên bàn…
– “Chị Huê… Chị Huê”… Bọn đàn em đang ăn uống vui vẻ… thấy chị Huê đột nhiên ngất xỉu… Cả bọn sửng sốt…
Đúng lúc giờ ăn tối nên thực khách trong khu nghỉ dưỡng trong nhà hàng khá đông… xảy ra sự cố… khiến nhiều ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn tới…
– “Để tôi xem… Tôi là bác sĩ”… Thuc Linh bước tới… ngồi xuống nâng mặt Huê đại tỷ… vạch mí mắt… bắt mạch… một cách vô cùng “chuyên nghiệp” khiến Đức ca âm thầm giơ ngón tay cái…
– “Đưa người nhà của anh đi bệnh viện liền đi…” “bác sĩ” Thục Linh nét mặt nghiêm trọng…
– “Được… được…” Đại Tỷ bất thình lình ngã bệnh… may mắn có bác sĩ này ở đây… bác sĩ nói phải chở bệnh nhân đi bệnh viện liền… Có ai dám có ý kiến gì? Hữu nhanh chóng ẩm chị Huê ra xe… miệng quát…
– “Hưng Chủ tịch… phiền anh đi với tụi này… Tôi không rành đường… Thằng Minh… mày lái xe đi với tao và Chủ tịch Hưng… Vị bác sĩ này nữa… chịu khó chút đi… Mấy thằng khác tụi bây ở lại…”
– “Được”…”bác sĩ”… Thục Linh gật đầu… trong lòng cười lạnh…
– “Ò…” Tuy mất hứng nhưng Hưng vẫn tỏ vẻ sốt sắng… bọn này từ Đà nẵng tới… dĩ nhiên là không rành đường… Hắn đành phải đi theo…
Người bạn cùng bàn của “bác sĩ” Thục Linh… Phương Anh nhìn bọn đàn em ẩm chị Huê ra xe… mỉm cười… lấy di động… bấm gửi hàng text ra ngoài…”They’re coming”…
…
Minh… gã đàn em lái xe… Hưng ngồi bên cạnh chỉ đường… Hữu ngồi băng sau… bên cạnh là chị Huê… hai mắt nhắm nghiền… miệng sùi bọt mép… Kế đó là “bác sĩ” Thục Linh vì tinh thần đạo đức nghề nghiệp… tình nguyện đi theo… giúp đỡ…
Chiếc xe đang phóng nhanh… bỗng thắng lại… một chiếc xe tải đang chắn ngang đường…
– “Đụ má… Xuống coi là chuyện gì… kêu thằng tài xế khôn hồn tránh ra…” Hữu quát…
– “Dạ… Hữu ca…” Minh mở cửa xe bước xuống… tiến gần xe tải… Bất ngờ cửa phía sau xe tải được kéo lên… Mọt họng súng đang chĩa ngay gã… gã trợn mắt há mồm… chưa kịp lên tiếng…
“Chouff”… gã cảm thấy ngực đau nhói… hai mắt tối sầm… ngã xuống…
Trời khá tối… nhưng nhờ có ánh đèn… Hưng, Hữu cũng thấy rõ… Sắc mặt cả hai đại biến… Chẳng hiểu mô tê gì… Hữu không thẹn là cánh tay mặt của Huê đại tỷ… Hắn móc súng định mở cửa xe bước xuống… Bất thình lình giọng nói lạnh lùng vang lên…
– It”s too late… buddy…”chouff”…
Hữu thấy lưng nhói lên… mặt mũi tối sầm… ngã xuống… trước khi ngủ say… hắn còn thấy nữ bác sĩ đang cười trào phún…
Chủ tịch Hưng muôn đái trong quần… hắn lắp bắp…”Đừng… xin đừng giết tôi…”
– “Hi hi… Tôi đâu có giết anh… Đừng sợ… Nhưng hắn thì khó nói lắm… Ai kêu anh chọc hắn làm chi… Đồ ngu…” “Chouff”…
Chủ tịch Hưng hai mắt mờ đi… ngã xuống ngủ…
Không quá hai phút… bốn người đã nằm gọn trong thùng xe tải… Mai Thảo cho xe chạy về hướng bệnh viện Hà Tĩnh… theo phía sau là “bác sĩ” Thục Linh điều khiển chiếc xe của Huê đại tỷ…
Đến khuôn viên bệnh viện…”bác sĩ” Thục Linh ngừng xe… tắt máy… Cẩn thận lau dấu tay trên vô – lăng… Xong tiến về chiếc xe tải đang chờ gần đó… mở cửa bước lên…
Mai Thảo cho xe chạy về biệt thự…
Màn đêm dày đặc…
…
Trừ khi có bà vợ kè kè bên mình thì phải chịu bó tay… Đại đa số đàn ông khi một mình đi ra ngoài… đến chỗ lạ… Điều đầu tiên nghỉ trong đầu là muốn thưởng thức cái lồn lạ… để xem cảm giác thế nào…
Tuấn Hào tuy chưa có vợ dĩ nhiên cũng có ý nghỉ này… Không chỉ có hắn… Bọn thằng Hưởng tắc kè cũng là thế đấy… y chang… Mấy thuở mới có dịp ra ngoài miền Trung… nhất là Hà Tĩnh… Có bài hát gì đó quên tựa rồi… nhưng đại khái là vầy… Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh. Nhớ núi Hồng Lĩnh…
Hưởng vừa đi vừa hát nghêu ngao nho nhỏ… Hôm nay là lần đầu tiên hắn mang đàn em dạo chơi phố phường Hà Tĩnh cho biết phố… Mục đích là kiếm mấy em Hà Tĩnh dê cho vui… coi như là kỷ niệm đi… Biết mai này có trở lại hay không…
– “Hưởng ca… Cái gì nhớ núi Hồng Lĩnh chứ… Không phải đâu… anh lộn rồi… nhớ cái lồn lông mới đúng… hắc hắc hắc”… Một thằng nhóc đàn em cười dâm đãng…
– “Tao nói mày nghe nha thằng Phúc… mày đúng là kiến thức hạn hẹp… mày không biết sao hả… Đàn bà con gái miền Trung… đại đa số lồn không có lông… hoặc nếu có thì lưa thưa thôi à…” Hưởng tắc kè được dịp khoe “kiến thức” với đàn em…
– Hắc hắc… em cũng có nghe nói… nhưng không chắc lắm… nếu thiệt vậy thì quá đã…
– Cái gì quá đã… mày nói gì đây…
– “Hắc hắc… Hưởng ca… anh không biết đó thôi… Thằng Phúc này… nó thích nhất là bú lồn… không biết nó bú kiểu nào… thường hay bị cọng lông lồn vướng cổ… Lần nào cũng ho sặc sụa…” Tín… thằng đàn em khác nói…
– “Ha ha… hi hi” Cả bọn phá lên cười thích thú…
– “Suỵt… Nhỏ tiếng chút tụi bây… người ta nghe được thật là mất hình tượng…” Hưởng nghiêm nghị… sau một hồi cười ngả nghiêng… nó mới sực nhớ là đang ở xứ người… Không thể làm mất uy tín của Đức ca…
Sau một ngày làm việc… Là đàn anh… Hắn mang đàn em ra ngoài ăn nhậu… ngắm gái… nếu có thể cua được vài em… Sờ lồn bóp vú… lấy thành tích… Mai này về Cần Thơ kể lại cho người ta nghe… thêm chút đường… muối… bột ngọt thật là oai… Nói tới đây… Hưởng tôn sùng Đức ca… nếu mình được 1/10 của Đức ca cũng đỡ… Aiz…
– “Dzô… Hưởng ca…” Phúc cầm chai bia lên mời đàn anh…
– “Ừm… dzô… chăm phần chăm nha mày…”… Hưởng nâng ly nốc cạn… để ly xuống… gắp một miếng chả cá đưa vào miệng nhai… cầm trái ớt hiểm cắn một miếng… ra vẻ khoái trá…
– “Các chú trong Nam ra đây chơi à? Ở chỗ ni trong Nam thế?” Một giọng đàn bà vang lên…
Hưởng quay lại… Là Bà chủ quán đang mỉm cười… hắn lễ phép mỉm cười đáp…
– Dạ phải… chào cô… Tụi cháu từ Cần Thơ đến đây được hai ngày rồi…
– Thế… các anh thuộc đoàn cứu trợ rồi… Quý hóa quá…
– “Anh em cháu chỉ làm chút việc thôi…”Hưởng khiêm nhường trước ánh mắt “khinh bỉ” của bọn đàn em… Chúng biết Hưởng ca rất thích máy lái máy bay… Bà chủ này trẻ không trẻ… già không già… tướng tá nhìn rất sạch nước cản… điện nước đầy đủ thuộc loại đàn bà ngực tấn công mông phòng thủ… Là “gu” của Hưởng ca đấy… bảo đảm trăm phần trăm Hưởng ca đang nổi con lợn lòng nhưng ngoài mặt cứ làm ra vẻ thánh thiện lắm í…
Đi theo Đức ca khá lâu… dù sao cũng bị ảnh hưởng ít nhiều… Có thể nói hắn lấy tinh thần của Đức ca là kim chỉ nam để học tập… bởi vậy khi thấy bà chủ quán tỏ vẻ thân thiện… Trong bụng Hưởng mừng thầm… Cặc trong quần bắt đầu giật giật… nghỉ ngợi mông lung… thời buổi này… mấy bà sồn sồn thấy trai tơ thì tươm tướp… Trai tơ như hắn thấy mấy bà sồn sồn còn tươi mát thì vô cùng rạo rực… đàn bà tuổi này kinh nghiệm giường chiếu vô cùng phong phú… nhất là chuyện bú liếm… không chê được…
– “Các anh từ xa đến giúp Hà Tĩnh chúng tôi thật là quý hóa… Để cô bảo nhà bếp làm món “Gỏi cá đục” mời các anh nhé…”
– “Vậy sao được…” Hưởng khách sáo…
– “Không được từ chối đâu đấy…”Không đợi hắn ừ hử… Bà chủ quán cười tươi quay vào trong dặn dò nhà bếp… Chẳng mấy chốc trở ra… miệng cười tủm tỉm…
– Uống thêm bia nhé… Món “Gỏi cá đục” sẽ được nhanh chóng mang ra… Thế các anh sẽ ở đây bao lâu?
– Dạ… khoảng hai tuần…
– Thế à… cực khổ nhỉ… người miền nam thật có lòng… vừa tặng gạo vừa tặng tiền… 5 triệu cho mỗi hộ… xã Kỳ Ninh này mấy ngàn hộ…
– “5 Triệu?” Hưởng sửng sốt… Sáng nay hắn thấy là mỗi hộ 10 Triệu mà… Sao bây giờ bà chủ quán này nói 5 Triệu?
– “Ouf… Hi hi… không phải. Là 10 Triệu mới đúng… nhưng sau đó Bân Chủ tịch và CA xã đến từng nhà thu hồi lại 5 Triệu… nói là để xây tượng đài Lê Nin và Cổng chào cho xã… Kìa… món “Gỏi cá đục” đến rồi… Các anh thử đi… Là đặc sản của Hà Tĩnh chúng tôi đấy…” Bà Chủ quán tươi cười… Trong lòng vô cùng đắc ý… nghỉ thầm “Muốn đá bà ra? Không có dễ đâu nhá?”…
Ở xã Kỳ Ninh… Ai lại không biết bà chủ quán Quỳnh là trước kia là người tình của Bân Chủ tịch… Bà Chủ Quỳnh góa chồng… Chủ tịch Bân góa vợ… Hai người sáp vào nhau không có gì để ngạc nhiên… Nhưng gần đây hình như “cơm không lành canh không ngọt”… nên đường ai nấy đi… Nói đúng ra là Bân Chủ tịch đụ đã rồi chán… có khuynh hướng chạy làng… hơn nữa lão đã cởi được cái quần con gái xuống… Hằng chỉ mới hăm mấy… vú lồn đều thuộc hàng thượng đẳng… vả lại được đụ con gái mình là điều Bân vô cùng kích thích… vì vậy chán Bà chủ Quỳnh… lão từ từ tìm cách tránh xa…
Lẽ ra chuyện này cũng không làm bà chủ Quỳnh oán hận… Thích thì cùng nhau vui vẻ… không thích thì thôi… không sao cả… Nhưng khi lợi ích bị thiệt thòi thì là một chuyện khác…
… Người Pháp có câu: “Sự bất hạnh của người này là niềm hạnh phúc của người khác” (Le malheur des uns fait le bonheur des autres)… Miền Trung năm nào cũng bị bão lụt… ai khổ thì khổ… Đối với Chủ tịch Bân… Bão lụt càng nhiều thì càng tốt… Đó là niềm hạnh phúc vô biên… Có bão lụt mới có cứu trợ… Có cứu trợ thì lão mới có rủng rỉnh tiền bỏ túi… Trước đây… khi còn là bạn đụ của Bân… lão và bọn CA có chén cơm thì bà chủ Quỳnh cũng có chén canh… vui vẻ cả làng…
Năm nay bà Chủ Quỳnh bị đá ra… mất chén canh ngon… làm sao không giận cho được… Hơn nữa… năm nay ngoài gạo và mì tôm… còn có tiền mặt… mỗi hộ 10 Triệu… bọn lão Bân “vớt” phân nữa… xã Kỳ Ninh có 2 ngàn hộ… Tính ra là 10 Tỷ đấy… Số này chia nhau… Bà sẽ được 1 tỷ… bây giờ 1 xu cũng không được… Ông Phật cũng nổi giận mà… Cho nên Bà Chủ Quỳnh nhất định…”ăn không được thì phá cho hôi”…
– “Cái ni… tôi chỉ lỡ lời thôi… các anh chớ để ý nhé…” Mặt Bà Chủ Quỳnh “lấm lét”… nhìn quanh ra vẻ sợ hãi…
– “Không sao… cảm ơn cô… Cháu biết phải làm sao rồi…”Hưởng mặt âm trầm… Chuyện này vô cùng nghiêm trọng… Hắn lấy di động ra bấm… Đức ca nói chuyện gì cũng phải báo cáo với Huỳnh Tuấn Hào…
(1): Xylazine: Là loại mê dược được dùng trong các sở thú… Cọp/Beo/Sư tử? Voi… chỉ cần trúng “đạn” với số lượng Xylazine thích hợp là sẽ ngủ trong “tích tắc”… Voi cần từ 5 đến 10 mg…