Phần 193
Bất thình lình có tiếng huýt còi…
Các nàng đang hăng hái, có biết gì đâu, đường ta ta cứ đi và tiếng huýt còi càng lúc càng dồn dập…
– Có tiếng huýt còi… Hình như là mình. Mau ngừng lại.
Phía sau Lan Anh, Thanh Phượng nói lớn.
– Vậy sao… Mau… Mau ngừng lại…
Nghe Thanh Phượng nói bị huýt còi, thường dân đang chạy xe mà nghe tiếng huýt còi của CSGT thì sẽ lo lắng không vui vì biết sẽ mất một mớ tiền, nhưng sắc mặt Bích Trâm thì vô cùng hớn hở, thúc giục Hải Yến ngừng xe…
Thế là cả ba chiếc Dream đồng loạt ngừng lại.
Không dừng lại cũng không được, hai người ngồi trên một chiếc mô tô phân khối khủng Honda Shadow Aero 750 liền cập ngay trước đầu xe. Uông Phú ngồi phía sau bước xuống, nét mặt đang nghiêm túc bỗng sửng sốt, khi nãy thấy đám đàn bà con gái này ngồi trên ba chiếc Dream biển số 66 từ ngoại tỉnh tới, gã liền đưa tu huýt lên thổi, mục đích là kiếm chút cháo trước đã… Từ sáng tới giờ chưa có mối nào, làm sao đạt chỉ tiêu đây, bởi vậy “thổi” tu huýt trước rồi tính sau, biển xe số 66 của Đồng Tháp mà. Ai dè lại gần thấy mấy em này đẹp bá cháy…
Phú nghỉ thầm “Á đù… Trúng mánh rồi…”
Lấy kinh nghiệm từ hai năm nay, Phú khẳng định mấy em này chỉ là dân thường, nếu là dân xịn thì không chạy trên mấy chiếc Dream “xập kỷ nìn” như vậy, hơn nữa cách ăn mặc rất thời thượng, ăn mặc như vậy mà đi xe dỏm thì mười phần có đến tám phần là gái gọi.
– Sếp Phú… Mấy em này đẹp thiệt nha, hình như là “chị em ta” từ Đồng Tháp qua đây kiếm ăn nhưng lạ quắc.
Gã lái moto hai mắt sáng rỡ, tỏ ra hiểu biết, nói nhỏ vừa đủ để Phú nghe…
– Hiếm khi gặp “hàng bá cháy” như vậy… Không biết “giá” bao nhiêu nhưng tụi mình là Công An… Mấy con đượi này dám lấy tiền sao?
– Tao cũng nghỉ như vậy… Đừng lo… Bảo đảm hôm nay có lồn chùa cho mình chơi đã cặc…
Miệng nói lời dâm đãng nhưng mặt Phú nghiêm túc… bước tới nhìn Bích Trâm… Nói.
– Bằng lái xe và giấy xe… làm ơn.
– Vị Thiếu úy này… Anh lầm rồi, không phải tôi lái, là chị em bạn…
Bích Trâm đưa ngón cái chỉ Hải Yến.
– Đúng đó… Người lái là tôi… Nhưng xin hỏi tôi đã phạm luật gì?
Hải Yến nhíu mày.
– Tôi là nhân viên chấp pháp hay là các cô? Tôi bảo sao thì làm như vậy… Mau trình giấy tờ nếu còn ngoan cố là có ý muốn chống đối người thi hành công vụ. Có biết tội gì không?
Nhìn thấy Hải Yến, Lan Anh tóc xanh tóc đỏ, Phú mừng thầm, càng chắc chắn các nàng là gái gọi từ Đồng tháp qua đây “đi khách” nên có ý định chụp mũ trước để mấy em sợ, sau đó nếu biết điều thì kiếm khách sạn cho mình “bắn” một phát còn như cứng đầu không biết điều thì đem về trụ sở xử lý theo tội chống đối người thi hành công vụ.
– Có giỏi thì…
– Thanh Phượng…
Nghe lời lẽ của tên Thiếu úy khiến Thanh Phượng nổi giận, quên là mình đang giả làm thường dân, muốn giáo huấn gã một phen nhưng Bích Trâm đã kịp thời ngăn lại.
– CMND thôi mà… Được thôi, muốn coi thì cho coi…
Bởi vậy nàng lấy CMND đưa ra, Bích Trâm muốn biết gã làm đúng bổn phận của người chấp pháp hay có ý đồ gì khác.
Thủ trưởng đã như vậy, Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh cũng lần lượt lấy CMND ra…
– Các cô từ Hà Nội vào đây à… Vào đây làm gì?
Nhìn CMND của Bích Trâm và bộ tứ của nàng, thấy nguyên quán của Bích Trâm ghi “Quận Đống Đa Hà Nội”… Phú càng tin tưởng vào sự phán đoán của mình, giờ này, nếu là con nhà lương thiện thì hoặc đang làm việc trong các nhà máy hay cơ quan nào đó, có lý nào lại đi dạo như vậy trừ khi là đang đi gặp “khứa”. Phú biết mấy em từ Hà Nội vào Nam rất là đắt khách cũng như mấy em từ trong này ra Hà Nội thì “như tôm tươi”, có khi không kịp rửa lồn.
– Chúng tôi vào đây làm gì không mắc mớ tới sếp…
Phương Trang bắt đầu mất kiên nhẫn…
– Sếp Phú đã hỏi thì phải trả lời… Có biết chưa?
Gã lái moto quát lớn thị uy…
– Tài… Không được vô lễ…
Phú nhìn Tài “trừng mắt”.
– Có phải chúng tôi phạm luật gì không? Nếu vậy thì cứ biên phạt… Đừng nói nhiều nữa… Nhưng tôi thấy chúng tôi không phạm lỗi cho nên sẽ phản ảnh với cơ quan chức năng…
Biết Bích Trâm không muốn dây dưa mất thời giờ, Thanh Phượng tỏ ý chịu phạt nhưng trong lòng vô cùng tức giận nên thòng thêm một câu. Không phải nàng sẽ phản ảnh mà chính nàng sẽ xử lý việc này một khi nhận chức.
– Phản ảnh? Tài… Người ta muốn phản ảnh kìa…
Tự mình khoe thì không hay bằng người khác nói vì vậy Phú nháy mắt với Tài, tên lái moto…
– Hehe… Cô em, đừng nóng giận, phản ảnh với cơ quan nào cũng vậy thôi. Có biết đây là ai không? Nà, để anh nói cho các em biết nha… Thiếu úy Phú là cháu của Giám đốc Sở CA Uông Hầu. Ở đây sếp Phú là luật, luật là sếp Phú… Cho nên sếp khi Phú nói em đi hướng Đông thì các em đừng hòng đi hướng Tây, hướng Nam, hướng Bắc… Có hiểu chưa?
Tài cười khả ố.
– Vậy hai sếp muốn sao?
Bích Trâm mỉm cười… Nụ cười này chỉ có bộ tứ của nàng hiểu là Thủ Trưởng đang nổi sát cơ.
– Còn muốn sao nữa… he he… Nà… Nhìn là biết các em… hihi… Các em biết điều thì hai anh cũng sẽ biết điều…
Hai bàn tay Tài xoa nhau.
– Vậy bao nhiêu vậy sếp…
Phương Trang hiểu ý.
– Hihi… Cô em thật là thông minh, Ậy da… Bây giờ nói chuyện tiền bạc thì mất vui… Nà… Gần đây có khách sạn… Các em tới đó cùng hai anh vui vẻ xong rồi thì trả CMND cho các em… Sao hả…
“Bốp”.
Tài vừa nói dứt lời liền bị Bích Trâm tát vào mặt. Nàng đang giận run… Không ngờ bọn này đốn mạt đến như vậy.
– Đụ đĩ mẹ… Mấy con đĩ này… Tài, mau gọi thêm anh em tới mang chúng đem về…
Không ngờ Tài bị ăn tát tay, Phú cả giận, quát lớn.
– Mấy người dám…
Thanh Phương chuẩn bị sẵn sàng rút súng, nhất định không để bọn chúng chạm vào người, nhất là Bích Trâm.
– Tao không dám thì ai dám… Đụ đĩ mẹ, nói ngon nói ngọt không nghe thì cho tụi bây biết đá vàng, Tài, mày mau gọi vài anh em đem xe tới xúc tụi nó đem về, không cần nói nữa.
Phú ngạo mạn phát tay ra lệnh.
– Dạ… Dạ sếp…
Tài đắc ý, lấy máy ra gọi thêm người đem xe tới…
Bích Trâm từ tốn lấy di động của nàng bấm… Mặt không đổi sắc, bộ tứ Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh đứng bao quanh, tay trong tư thế sẵn sàng rút súng.