Phần 188
– “Ba… ba… Có thằng khùng ăn hiếp con” Giọng chị Hiền vang lên vô cùng tức tưởi… Vốn liếng của đàn bà là ở chỗ ngực, mông vậy mà nó dám công khai nói nàng vú lép đít xẹp… Nàng phải giết nó mới hả được mối nhục này. Bây giờ việc đầu tiên là phải ra khỏi Cao lãnh trở về Long Xuyên tập hợp người đầy đủ sau đó trở lại tìm hắn tinh sổ… Nhất định không dễ dàng bỏ qua, trong đầu nàng đang toan tính đem “quân” trở lại bắt cóc thằng khốn, lột truồng, cho người thiến nó, biến nó thành Nhạc Bất Quần cho hả giận.
– “Hả? Cái gì?” Cảnh sửng sốt. Con gái mình bị người khác ăn hiếp? Lão tưởng mình nghe lầm. Bình thường nó không hiếp đáp người khác đã là “A di đà phật rồi”.
Nhưng liền sau đó. Cảnh Phó Chủ tịch cảm thấy máu nóng dồn lên đỉnh đầu, con gái út của lão không phải con mèo con chó nào cũng đụng được đâu à. Nếu làm không ra nhẽ thì mai này làm sao phục chúng đây chứ. Nhưng đã từng tuổi này, lão không nghỉ có kẻ khùng, nhất định là đối phương cũng có chút lai lịch nên mới to gan như vậy.
– Con đang ở đâu, mau về nhà nói cho rõ ràng…
– Về sao được mà về… về cái búa á… Mấy con mụ CA ở Cao lãnh bắt nhốt con… Ba mau tới đây đi…
– “Cái gì… a lô… a lô…” Cảnh sửng sốt. Bên kia, con gái đã cúp máy rồi. Cảnh liền gọi lại nhưng không ai bắt máy khiến lão bồn chồn lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
– “Nhìn sắc mặt anh thì biết có phải con gái đã gây ra chuyện rồi có phải không? Lần này là chuyện gì vậy?” Quốc Huy mỉm cười, từ Long Xuyên đến Châu đốc, ai lại chẳng biết con gái út của Huỳnh Thanh Cảnh thuộc loại “bán trời không mời thiên lôi” chứ, bởi vậy mới 17 tuổi thôi mà đã có cái tên “nữ quái Long Xuyên”.
– “Không biết nó quậy cái gì mà bị Công An Cao lãnh bắt nhốt rồi” Cảnh trong lòng hơi lo lắng…
– “Bắt rồi… Có nói tại sao không?” Quốc Huy và Uông Hầu nhìn nhau sửng sốt. Lúc trước có Trần Ngọc Sơn và Thái Kiêm Cơ thì chỉ cần một cú gọi hoặc nếu có rảnh thì cùng nhau ngồi xuống làm vài ly sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Bây giờ thằng La Định Quốc dở dở ương ương, con mụ Mai Thảo không phải dễ nói chuyện.
– “Nó cúp máy rồi, tôi gọi lại thì không trả lời, không biết đã xảy ra chuyện gì, không được tôi phải chạy qua Cao lãnh một chuyến…” Cảnh dợm người đứng lên.
– “Ậy… Đừng có nóng, chuyện đâu còn có đó. Coi chừng mắc bẫy của người khác, biết đâu có người giật dây, cẩn thận tốt hơn.” Trình Quốc Huy đưa tay cản.
– Đúng ha… Anh Huy nói thật có lý. Tui thiệt quá xung động, anh Hầu, anh thường giao thiệp với Công An bên đó mà, chuyện này phải nhờ anh rồi.
– “Được rồi… Đừng khẩn trương quá mà… Chuyện nhỏ thôi, để tôi gọi coi sao…” Uông Hầu lấy di động ra bấm, Công An giữa các tỉnh, thành phố thường giao lưu với nhau nên “chuyện hành lang” không khó để biết được.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Cần Thơ.
Bên ngoài náo nhiệt vui nhộn, bên trong phòng khách… Trên bàn, một ly nước, dĩa bánh, một ít trái cây. Hoa ngồi một mình, trong lòng thấp thỏm chờ đợi. Không ai “rảnh” để nói chuyện với nàng nhưng cho dù có rảnh cũng không muốn, trà nước bánh trái tiếp đãi như vậy là lịch sự lắm rồi. Nếu là trước kia, Giang Ngọc Hoa sẽ được đón tiếp niềm nở nhưng nay đã khác, ánh mắt ai cũng nhìn nàng rất lạnh lùng, đôi khi khẽ nhếch mép cười nụ cười khinh khỉnh.
Ngay lúc này, có tiếng chân từ trên lầu bước xuống… Hoa ngẩng đầu lên nhìn… Ngoài Mỹ Chi và Nancy còn có thêm một người mà Hoa chưa từng gặp…
– “Xin lỗi nha. Để dì chờ lâu… Sao không ra ngoài chơi với mọi người…”Nancy mỉm cười khách sáo… Khó biết nàng nghỉ gì.
– “Không… Không có gì” Hoa xấu hổ, nàng làm sao dám ra ngoài chứ, ai cũng coi nàng như cùi hủi.
– “À… Để cháu giới thiệu cho dì biết nha… Đây là Trung tướng Hoàng Bích Trâm… À, Không phải, bây giờ phải gọi là Bí Thư Bích Trâm mới đúng… Hoàng Bích Trâm tuần tới nhậm chức Bí Thư Tỉnh ủy của An Giang… À nè, Bích Trâm, đây là Dì của ảnh từ Canada về chơi… nà… Ngồi… Ngồi xuống nói chuyện.” Nancy rất tự nhiên coi như không có gì.
– “Chào Dì” Không biết chuyện ác của Ngọc Hoa, nghe Nancy giới thiệu là Dì của hắn, Bích Trâm niềm nở mỉm cười gật đầu chào.
– “Chào Bích… Bích Trâm” Ngọc Hoa sợ hãi… Thầm nghỉ sao chung quanh hắn toàn là thứ dữ không vậy.
– “Yên tâm đi… Cứ coi như bình thường là được… Dì hiểu chứ.” Mỹ Chi nhắc nhở…
– “Ừm… được được…”Ngọc Hoa hàm hồ gật đầu… Nàng chỉ mong được như vậy.
– “Dì không sao chứ?” Không hiểu câu chuyện, Bích Trâm thấy Ngọc Hoa tâm thần hoảng hốt nên thắc mắc, lộ vẻ quan tâm…
– Không… Không sao… Có chút nhức đầu thôi…
– “Không sao đâu, cứ nghe lời của Mỹ Chi là được… Thả lỏng một chút đi…” Nancy mỉm cười trấn an… Chỉ vì là Dì của hắn nên nàng bỏ qua chuyện này. Bích Trâm có nghi hoặc nhưng không tiện mở miệng hỏi.
Ngay lúc này có tiếng xe chạy vào… Ngọc Lan, Thái Điệp và hắn vừa từ Cao lãnh về. Bầu không khí bên ngoài đã náo nhiệt càng náo nhiệt hơn. Đức đến bên cạnh xe nôi nựng con một hồi rồi đi vào bên trong phòng khách.
– Sao trễ vậy?
– “Lẽ ra sớm hơn nhưng bất ngờ xảy ra chút chuyện… Nhưng là chuyện tốt…” Nhẹ nhàng gật đầu chào “Dì Hoa” coi như không có gì… Đức mỉm cười, đem chuyện “quái nữ Long Xuyên” ngắn gọn kể lại.
– “Chuyện tốt? Hoàng Bích Trâm sửng sốt, nghe hắn nói bắt cô bé tuổi “teen” con của Huỳnh Thanh Cảnh là “chuyện tốt”, nàng và bọn Thanh Phượng tưởng mình nghe lầm.
– “Đúng vậy, là chuyện tốt đó Bích Trâm. Huỳnh Thanh Cảnh là cánh tay mặt của Trình Quốc Huy…”Nancy nhắc nhở.
– “Ý của Uyển là mình nhân cơ hội này kéo ông ta xuống nước, làm yếu đi thực lực của Trình Quốc Huy? Hai mắt Hoàng Bích Trâm sáng lên. Lúc trước ở Cục C03, chuyện điều tra, phá án bắt các tổ chức buôn lậu, tham nhũng thì nàng và đám Thanh Phương, Phương Trang rất có kinh nghiệm nhưng tầm nhìn chính trị chưa được “nhuần nhuyễn” như hắn huống chi là Nancy. Tuy vậy đầu óc thông minh bén nhạy, chỉ cần có người gợi ý, Bích Trâm lập tức nhìn ra vì sao hắn nói như vậy.
– “Anh thấy sao?”Nancy mỉm cười, nhìn hắn.
– “Huỳnh Thanh Cảnh và Trình Quốc Huy cùng Uông Hầu bấy lâu nay hợp tác rất ăn ý… Lợi dụng chuyện này mà kéo Huỳnh Thanh Cảnh xuống nước không phải là cách hay, hơn nữa không dễ đâu, sẽ gặp trở ngại rất lớn. Có cách khác dễ hơn nhiều” Đức cười bí hiểm.
– “Làm bộ làm tịch gì nữa… Nói ra cho mọi người nghe…”Nancy nháy mắt với hắn, nàng biết hắn nghỉ gì nhưng nếu bây giờ chinh miệng nàng nói ra thì với cá tính háo thắng, Hoàng Bích Trâm sẽ không nghe, thôi thì để hắn nói, bởi vậy nàng cũng làm ra vẻ chờ hắn nói để “học hỏi”.
– “Anh có ý nghỉ này, nói ra để mọi người nghe rồi góp ý nha… Tóm tắt chỉ có hai chữ thôi “. Vẻ mặt rất “cao thâm khó lường”, hắn đưa hai ngón tay, nói cụm từ “chia rẽ”…
Bích Trâm và bộ tứ của nàng nhìn nhau rồi nhìn Nancy, Thanh Phượng thầm nghỉ “tên này cà chớn”thiệt… Nếu không có Thủ Trưởng và Nancy ở đây nàng và Phương Trang sẽ “nắm đầu đá đít” cái tên tưởng mình hay lắm í… Cứ úp úp mở mở. Nói vài câu lại ngừng khiến nàng sốt cả ruột.
– “Nếu tôi đoán không lầm, Huỳnh Thanh Cảnh sẽ nhờ Uông Hầu ra mặt nói chuyện với La Định Quốc và Mai Thảo. Phần La Định Quốc, khi biết chuyện này có liên quan tới tôi, lão chắc chắn sẽ không xen vào, Mai Thảo thì không cần phải nói, người của mình mà, nhất định sẽ điều tra làm rõ theo quy định… hi hi. Cứ giam cô bé này vài ngày, cho nếm mùi đau khổ coi như trị tội để cô ta biết sợ cũng tốt mà… Vài ngày nữa, sau khi vi phục xuất tuần, Thanh Phương, cô nhận chức Phó Giám đốc CA An Giang mà phải không… Ừm nước quá… Lấy dùm lon bia lạnh được không”Nói tới đây hắn đưa tay sờ cổ. Nhăn mặt nhìn Thanh Phượng…
– “Anh đừng có hòng…” Hiểu ý hắn muốn thừa dịp “sai” nàng làm con sen đây mà nên Thanh Phượng trừng mắt, nằm mơ thi được.
– “Hi hi… Đùa chút chơi thôi, coi cô phản ứng thế nào, cô nha, lúc nào cũng để cái mặt chầm dầm, nhìn Thủ trưởng và Phương Trang kìa, phải cười như vậy mới đẹp. Cô mang cấp bậc Đại tá, hiện là Phó Giám đốc Công An tỉnh nghe thôi cũng đủ tè trong quần rồi, thêm vào cái mặt lúc nào cũng như… He he… Cô hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ hả… Như vậy ai mà dám cua cô chứ, kết quả là khó lấy chồng lắm, cứ tiếp tục như vậy coi chừng ở già đó nha… Ouf. Hay là…”Miệng cười “đểu”, hắn nhìn Thanh Phượng từ đầu đến rồi từ chân đến đầu tiếp đó liếc nhìn Phương Trang kế bên với ánh mắt “nghi hoặc”.
– “Anh… anh…”Biết trong đầu hắn đang nghỉ gì. Thanh Phượng tức muốn hôn mê bất tỉnh, nàng thích ung dung tự tại, không bị ràng buộc. Quan niệm đàn bà con gái lớn lên cặp bồ lấy chồng sinh con đã xưa hơn trái đất cho nên năm nay băm hai rồi mà vẫn cu ki một mình, không phải nàng không đẹp nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy ai vừa mắt. Không ngờ tên mắc dịch này nghỉ nàng là “lesbian” cùng với Phương Trang… Bên cạnh nàng, Phương Trang mắt lộ hung quang, nếu không có Nancy và Thủ Trưởng, nàng sẽ liều mạng với hắn…
– “Hai người đừng để ý tới ảnh, càng để ý thì càng bị ảnh chọc…” Nancy mỉm cười can thiệp…
– “Anh nha, đừng chọc phá nữa mà… Nói tiếp đi” Hoàng Bích Trâm thúc giục.
– Ờ được… ừm, nói tới đâu rồi, à phải… Uông Hầu gọi La Định Quốc không được, Mai Thảo cũng không xong, vài ngày thôi, Bích Trâm nhậm chức rồi “tình cờ” biết được sự tình ra lệnh cho Thanh Phượng lo việc này… Hi hi… Thanh Phượng gọi Mai Thảo, thế là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không… Coi như Tân Bí Thư Bích Trâm và Phó Giám đốc Thanh Phượng vừa tới đã tạo được chút uy tín. Có phải không?
Hoàng Bích Trâm nghe rất chăm chú, cảm thấy câu chuyện này xảy ra rất đúng lúc. Nàng chân ướt chân ráo đến An giang, tuy có Thanh Phượng và Phương Trang hỗ trợ nhưng trước hết cần chút uy tín sau đó đốt vài đống lửa để lập uy đến và đây là cơ hội tốt. Nhưng nàng chưa chắc chỉ vì một cô bé mà Huỳnh Thanh Cảnh sẽ làm phiền đến nhiều người.
– “Anh có vẻ tự tin quá ha…” Thanh Phượng tỏ vẻ ngờ vực khi thấy hắn nói chuyện sắp xảy ra với vẻ như “đinh đóng cột”
– “Tin hay không là tùy cô, hi hi, cứ chờ coi đi… Không được mười phần nhưng cũng được 8, 9 phần, cô bé này là con gái út nên rất được hai vợ chồng Huỳnh Thanh Cảnh cưng chìu.” Đức mỉm cười, không cần phải nói thêm. Nói như vậy bộ tứ của Bích Trâm chắc chắn hiểu…
– “Tính Thanh Phượng rất cẩn thận chứ không phải là không tin…”Bích Trâm nháy mắt với chị em mình. Nàng thấy hắn nói rất hợp lý… Thời buổi này, con gái cưng của một Phó Chủ tịch tỉnh là thành phần COCC bị CA của một tỉnh khác bắt là chuyện lớn, nhất định gà bay chó chạy. Hơn nữa trong câu chuyện này, rõ ràng hắn có ý “lót đường” cho các nàng xuống Long Xuyên vì vậy Bích Trâm không muốn Thanh Phượng hỏi nhiều.
– “Đã sắp tới giờ rồi…” Mọi người đang chờ… Nancy nhìn đồng hồ, nhắc nhở. Còn 10 phút nữa là đúng 9 giờ, buổi gặp mặt trực tuyến bắt đầu.
– “Xin lỗi nha… Hai cô từ từ suy nghĩ, tôi có buổi gặp mặt trực tuyến với bên Canada…”Hắn dợm bước… Nancy bước theo.
– “Bích Trâm thì sao?” Đi được vài bước, Nancy quay lại nhìn Bích Trâm cười hỏi. Buổi họp mặt này là lần đầu tiên mẹ hắn muốn gặp mặt con dâu và cháu nội. Bích Trâm có muốn gặp Giang Ngọc Quế hay không là tùy ở Bích Trâm thôi. Sau này đừng nói nàng hẹp hòi là được.
– “Dĩ nhiên rồi… Thanh Phượng, Phương Trang, hai em chờ chị ở đây…” Bích Trâm nhanh nhẹn bước theo Nancy cùng hắn đi lên phòng IT. Cả ba người vừa khuất, tiếng di động reo lên… Thanh Phượng nhìn màn hình rồi nhìn Phương Trang, cười khổ… Là Chủ tịch Hoàng Ngọc Hải… Mấy lần rồi, ông ta gọi nàng và Phương Trang, muốn biết Thủ Trưởng đang cặp kè với ai, tiến triển ra sao, lý lịch người đó thế nào… Đây là vấn đề mà nàng và Phương Trang vô cùng đau đầu… Nói sự thật thì là bán đứng Thủ trưởng cũng là chị em thân thiết còn không nói sự thật cũng không được, Chủ Tịch Hải coi các nàng như con cháu… rõ ràng nàng và Phương Trang đang trong tình thế “trên đe dưới búa”.
– “Cứ bắt máy đi… Nếu Chủ Tịch Hải có hỏi thì mình nói chuyện tình cảm của Thủ Trưởng, mình không dám xen vào nên không biết là được.” Phương Trang vụng về mách nước.
– “Đành phải như vậy thôi…” Thanh Phượng gật đầu, bất đắc dĩ bắt máy… bấm nút “speaker” để Phương Trang cùng nghe.
– A lô… Chủ Tịch Hải… Ông khỏe a.
– “Ha ha… Khỏe khỏe… À nè, Phượng à, cháu công tác ở vùng Kiên Giang và Đồng Tháp cũng được một thời gian rồi ha… Ông có câu hỏi này hy vọng cháu có thể giúp ông…” Hoàng Ngọc Hải rào đón…
– “Chuyện gì vậy ông… Cháu sẽ cố gắng…”Thanh Phượng hồi hộp. Chỉ cần đừng hỏi đến chuyện tinh cảm của Thủ trưởng là được.
– Cháu có biết người tên Trần Đức?
Thanh Phượng nhìn Phương Trang, cả hai cùng sửng sốt… Nếu Hoàng Ngọc Hải hỏi có phải Trần Đức là BF của Thủ Trưởng, nàng sẽ liều mạng nói “không rõ”, nhưng hắn là Chủ tịch huyện cả Đồng Tháp đều biết thì có lý nào nàng công tác ở vùng này lại không biết?
– “Hắn là Chủ tịch huyện Lập Vò… Sao Ông lại hỏi hắn vậy?” Nháy mắt với Phương Trang, Thanh Phượng vờ vịt “giả nai”.
– “Vậy con có biết hắn là con rể của TBT?”Tuy nói qua di động nhưng Hoàng Ngọc Hải vẫn nhỏ giọng…
– “Con… Con cũng nghe như vậy nhưng không chắc lắm…”Thanh Phượng ngập ngừng, bên cạnh Phương Trang đưa ngón tay cái lên ngụ ý tán thưởng Thanh Phượng ứng xử tài tình.
– “Ừm… Vậy à… Thôi được rồi… Không làm phiền cháu nữa… Ừm… Nói cho Bích Trâm biết là Ông có ý định xuống miền Tây thị sát… Ngày giờ sẽ thông báo sau” Nói đến đây Hoàng Ngọc Hải cúp máy… lão thừa biết nếu hỏi chuyện của Trân Đức và Bích Trâm, Thanh Phượng sẽ vờ vịt…
Thật ra Hoàng Ngọc Hải đã biết hết rồi, khi con gái về thăm nhà mà cứ thỉnh thoảng cười mỉm chi một mình, khi nói điện với ai đó thì đi ra góc phòng thỏ thẻ, hai má đỏ hây hây, Như vậy là chuyện gì chứ ngoài chuyện cặp kè, Hoàng Ngọc Hải thầm mừng rỡ. Từ lâu lão cảm thấy lo lo khi Bích Trâm đã băm mấy rồi mà vẫn cu ky một mình, bây giờ coi bộ đang cặp kè như vậy thì tốt quá. Hỏi con gái thì nó cứ ậm ừ không trả lời. Thanh Phượng và Phương Trang thì luôn bị tránh né khiên lão càng chắc chắn con gái đang cặp kè, lẽ ra là tin mừng mà nhưng tại sao lại phải giấu ông chứ. Thật là khó hiểu… Vì vậy Hoàng Ngọc Hải cho người âm thầm điều tra coi đối tượng của con gái mình là ai, không thể là thứ bá vơ được.
Là Chủ tịch Quốc Hội, chuyện này chỉ cần một cái búng tay bởi vậy chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, thông tin về Chủ tịch huyện Lấp Vò Trần Đức đã được chuyển đến trong máy vi tính của Hoàng Ngọc Hải, mọi thứ khác lão không chú ý nhiều nhưng có vài việc khiến lão hết hồn, không thể tin được, sao hắn có thể là con rể của TBT và đồng thời cũng là cháu rể của nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương được chứ, nào đã hết đâu, hình như còn được nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài nhận làm cháu rể. Lúc đọc được thông tin này Hoàng Ngọc Hải tưởng là “Cá Tháng Tư”… Nhưng nghỉ lại, ngoại trừ con gái mình thì không ai to gan như vậy. Bởi vậy lão ngồi trầm tư.
Đã từng tuổi này, ngồi vào cái ghế Chủ Tịch Quốc hội dĩ nhiên là đầu óc nhạy bén, tâm cơ cao thâm khó lường, mấu chốt của cả câu chuyện là hắn họ “Trần” thì tại sao con của Nancy và song Kiều mang họ “Nguyễn”? Còn nữa, nhà họ Lý ở Hà Tĩnh mấy đời độc đinh, Lý Hoàng Chương chỉ có người con trai là Lý Hoàng Ân, hiện nay là Bộ Trưởng Bộ Công Thương. Lý Hoàng Ân có hai đứa con, trai tên Lý Gia Thành, gái là Lý Gia Kỳ… Lý Gia Thành nghe nói bị “aid” cuộc đời coi như chấm dứt. Tình trạng của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài cũng gần như vậy…
Nhìn vào tư liệu… Hoàng Ngọc Hải suy nghĩ miên mang…”Thêm vào đó, hắn còn trẻ như vậy mà đã là một ông chủ của một công ty với số vốn vài chục ngàn tỷ, được hậu thuẫn bởi thế lực chính trị khủng thêm vài năm nữa sẽ là một phú gia địch quốc. Nghỉ tới đây Hoàng Ngọc Hải liền nhìn ra “huyền cơ” trong câu chuyện. Đồng thời cũng nhìn ra cơ hội cho mình. TBT sau nhiệm kỳ này sẽ lui về tuyến hai. Lý Hoàng Ân hiện nay là Bộ Trưởng, chưa đủ kinh nghiệm, nếu hắn cũng là con rể của mình thì rõ ràng mình sẽ có hậu thuẫn rất lớn… Càng nghỉ Hoàng Ngọc Hải càng kích động.
Cũng vì vậy mà lão gọi Thanh Phượng, không phải để hỏi nàng Trần Đức có phải là đối tượng của Hoàng Bích Trâm mà chỉ muốn biết có phải hay không hắn là con rể ngầm của TBT, như vậy đã quá đủ rồi.
– “Chủ tịch Hải vào Nam xuống miền Tây thị sát?” Phương Trang, Thanh Phượng nhìn nhau trợn mắt há mồm… Chuyện lớn rồi, Chủ tịch Hải biết hắn là con rể của TBT vậy khi Chủ tịch Hải biết hắn là BF… Vây… Vậy… Oh my God… Phải báo cho Thủ trưởng biết mới được.
Trên lầu ba, phòng IT cũng là “trung tâm chỉ huy” từ xa nên là phòng rộng lớn nhất, bình thường chỉ có những người có nhiệm vụ trực như Thục Linh, Thu Tâm hoặc Ngọc Vân hay Phương Anh nhưng hôm nay rất đặc biệt vì rất đông người… Không vào sao được, ai cũng là phụ nữa của hắn mà, thêm vào đó có các đứa nhỏ. Chiếc máy điều hòa trên tường chạy hết công suất mới thấy dễ chịu với bầu không khí oi bức bên ngoài mặc dù bây giờ trời đã tối.
Trong phòng bầu không khí khá ồn ào mặc dù ai cũng nhỏ giọng, còn vài phút nữa là 9 giờ sáng bên Canada, trên tường, màn hình rộng lớn bổng nhấp nháy vài cái rồi một quang cảnh hiện ra, ba người đàn bà, trong đó có hai người nhìn là biết gốc Á đông, người còn lại trong đồng phục y tá, tóc vàng da trắng.
– “Chị Hai… Luật sư Trang… Bonjour Kimberly…” Giang Ngọc Hoa vẫy tay chào, được Nancy và Mỹ Chi trấn an, nàng đang cố gắng làm nhiệm vụ của mình với hy vọng được bình an trở về Canada, bây giờ chuyện tiền bạc không còn quan trọng nữa rồi, tính mạng mới là đáng quý. Mấy ngày nay càng nghỉ nàng càng sợ khi nhận biết cả một thế lực hắc bạch lưởng đạo sau lưng hắn. Xém chút nữa là bước vào quỷ môn quan.
– “Quế… Quế… Chị nhận ra tui hông? Thằng Đức đây nè…”Nhàn kéo tay… Hắn chỉ biết giơ tay chào, mỉm cười ngây ngô, tuy biết người đàn bà này là mẹ ruột mình đấy nhưng nhất thời khó mở miệng gọi một tiếng ” má”.
– Đức hả… Là má đây… Con thật giống ba con… Giang Ngọc Quế nghẹn ngào.
– “Chị Hai đừng khóc… Hôm nay là ngày vui mà… Nà… nà. Chị có tới 4 đứa cháu nội lận, đứa nào đứa nấy dễ thương hết biết… Nà đây là má của mấy đứa cháu chị, Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga, Nhung… Hi hi, còn nữa, đây là Gia Kỳ, Mỹ Chi, Bích Hà, Vịnh Hà, Tâm Đoan, Thúy Ái, năm nay chị sẽ có thêm 6 đứa cháu nữa… Bây giờ là như vậy, tương lai chắc sẽ nhiều hơn… Hi hi…” Hầu như quên mất tình trạng của mình, Giang Ngọc Hoa nhanh nhẹn giới thiệu từng người từ Bích Trâm, Ngọc Lan. Thái Điệp, Nhã Phương, Nhã Thy, Nguyệt cho đến Phương Anh… Nói tóm lại trong lúc giới thiệu, ai nàng cũng nói là con dâu của Giang Ngọc Quế.
– “Đây là bé Thịnh… Bé Thịnh chào bà nội đi con…” Nancy ẵm con mình, đưa gần trước ống kính để Ngọc Quế thấy rõ.
– “Đây là bé Vượng… Bé Vượng “ạ” bà nội…” Kiều Chinh ẵm con mình “khấu đầu”…
– “Công chúa Anh Thư nói chào grandma… Anh Thư chúc grandma mạnh khỏe…”Kiều Nga khoe con gái… Lúc trước sanh con gái nàng có chút không hài lòng nhưng hắn cưng Anh Thư nhất, bây giờ thấy con gái mình là hòn ngọc, trong lòng thầm mong ba chị em Mỹ Chi, Gia Kỳ, Thúy Ái và Tâm Đoan sanh trai thì tốt quá.
– “Bé Mạnh lạy bà nội… Chúc bà sức khỏe… nữa tháng nữa bé Mạnh cùng các anh chị em qua thăm bà…” Nhung cầm cánh tay con trai vẩy vẩy trước ống kính.
– “Các cháu ngoan…” Ngọc Quế vừa kinh hỷ vừa kinh hải… Làm sao có thể không vui khi thấy mình có nhiều cháu nội chứ đồng thời kinh hãi là vì sao thằng con mình có nhiều vợ như vậy, hợp pháp hay không thì không biết nhưng làm sao nuôi nổi đây, cũng may là mình để lại cho nó cả gia tài gần nữa tỷ đô… Nghỉ vậy nên Ngọc Quế cảm thấy an tâm, đồng thời nhận thấy những người vợ của thằng con mình nhìn rất trí thức và quý phái hình như không phải thứ thường.
Là người tây nên Kimberly không hiểu gì hết, chỉ cười cười nhưng Luật sư Trang, trong lòng chấn kinh, bên Canada, theo luật là một vợ một chồng, tuy vậy đàn ông có tình nhân bên ngoài cũng có nhưng không nhiều lý do là không có khả năng tài chính bao nuôi. Cho dù có, tối đa chỉ một người… Đằng này, hắn sao có nhiều như vậy chứ. Lúc đầu Trang Luật sư tưởng Ngọc Hoa nói đùa để làm bầu không khí náo nhiệt nhưng nhìn sắc mặt của những người phụ nữ vây quanh hắn, Trang biết Giang Ngọc Hoa không đùa chút nào.
– “Đúng rồi… nữa tháng nữa chúng tôi qua bển. Thằng Đức sẽ dẫn các cháu và con dâu qua thăm chị… Có phải không Đức… Nói cho má Quế biết đi” Nhàn mỉm cười.
– “Ờ… Phải phải… Đang làm hộ chiếu và visa… Hầu hết tất cả những người ở đây, à quên nữa còn có Tú Nhi, Tuyết, Yến… Ngày mai cùng giờ. Má… má sẽ gặp ” Hắn mỉm cười, chẳng lẽ cứ làm thinh hoài, thôi thì gọi một tiếng “má”.
– “Như vậy thì tốt quá… Lúc anh qua tới đây nhân tiện có một số giấy tờ cần anh ký tên…” Trang Luật Sư mỉm cười.
– “Ờ quên… Chị còn có vài đứa con dâu nữa đang làm việc ở Cao lãnh… Tối mai chị sẽ gặp.” Nhàn phụ họa.
– “Còn nữa à?” Nhìn Nancy… Ngọc Quế ” sửng sốt.
– “Má không biết con trai của má đâu… Ảnh nha đi tới đâu là quậy tới đó…” Nancy vừa lườm hắn vừa mỉm cười.
– “Các người có biết không… Thanh Thanh…” Không biết Mỹ Chi có được nguồn tin từ lúc nào, sẵn dịp tố hắn…
– “Khi nào vậy?” Gia Kỳ sửng sốt.
– “Ai mà biết được… Hỏi ảnh á…”Ngọc Lan “liếc” hắn.
– “Còn Thanh Tình nữa” Cũng không biết Thái Điệp làm sao biết nhưng rất mạnh dạn bổ xung…
– “Hả? Thanh Tình? Lại là hoa thơm bị anh ngắt hết rồi…” Nhã Phương trừng mắt…
– “Ảnh là trùm Hoa thơm đánh cả cụm mà… Trừ khi biến ảnh thành Lâm Bình Chi…” Nhã Thy gợi ý…
– “Nói bậy!” Cả đám không hẹn mà đồng thời la lên…
– “Nói chơi thôi mà… Làm gì hoảng hốt dữ vậy…” Nhã Thy trề môi.
– “Nói chơi chuyện khác thì được, chuyện này thì không được…” Nhã Phương nghiêm mặt…
– “Ha ha hi hi” Cả đám ôm bụng cười… Thế là “trước mặt” mẹ chồng mỗi người một câu đem hắn ra mà “đay nghiến”. Ngọc Quế lâu nay cô đơn trên giường bệnh, nay thấy náo nhiệt, tuy là ảo nhưng trong lòng rất vui, đặc biệt là nhìn các đứa cháu nội cười không khép miệng, bởi vậy trao đổi với các bà mẹ như Nancy, song Kiều, Nhung và chuẩn bà mẹ như Thúy Ái, Tâm Đoan, Gia Kỳ, và ba chị em Mỹ Chi rất nhiều, không những vậy còn khuyến khích những người bụng còn “phẳng lì”.
Nếu là lúc khác thì Đức sẽ lặng lẽ chuồn đi rồi nhưng bây giờ hắn đành ngồi chịu trận để các nàng “đấu tố”, trong bụng thầm mừng, nghỉ khá may mắn, ai cũng đã biết rồi thì mai này không cần giải thích… Nhưng vô cùng thắc mắc, sao biết lẹ vậy cà. Cũng may, chuyện mình và Hồng Phượng vẫn còn trong vòng bí mật nhưng không biết giữ được bí mật được bao lâu đây.
Nghe mọi người được giới thiệu là “con dâu” chỉ có mình là “em bà con chú bác” khiến trong bụng Hồng Phượng rất hầm hơi, liếc hắn… Từ khi biết hắn và mình không có quan hệ ruột thịt, nàng liền muốn công khai quan hệ của cả hai nhưng hắn cứ cản, nói là chưa đúng lúc, bây giờ bỗng nhiên lòi thêm hai người khiến nàng giận muốn hôn mê bất tỉnh, đồng thời trong đầu đã nảy sinh chủ ý, chỉ cần không uống thuốc ngừa thì bụng của nàng sẽ to ra và như vậy là được chứ gì… Nghỉ tới đây nàng bình tâm lại, mỉm cười ranh mãnh…
Chuyện của Thanh Thanh và Thanh Tình, thật ra không có gì lạ, cả hai ngoan ngoãn với hắn nhưng không có nghĩa là “hiền như ma soeur” đối với người khác nhất là đối với đám hậu cung của hắn thì nhất định không chịu lép vế làm “người lạ”. Chờ hắn tuyên bố thì biết tới chừng nào bởi vậy âm thầm rò rỉ với một người có tính cách “bà tám”, từ đó thông tin sẽ tự phát tán còn nhanh hơn truyền thông nhiều. Bởi vậy một sớm một chiều các nàng ai cũng rõ ràng có “bạn mới” chỉ có hắn còn ngây thơ tưởng chưa ai biết.
– “Thanh Tình, Thanh Thanh là ai vậy?” Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ thì Bích Trâm có nghe Hải Yến, Lan Anh báo cáo nhưng tên Thanh Tình, Thanh Thanh là lần đầu tiên Bích Trâm nghe, vì vậy hỏi nhỏ Nancy.
– “Thanh Tình là chị của Phương Linh, cả hai đều là con gái của Chủ Tịch Trương Hạo Nam… à không bây giờ là Bí Thư rồi… Còn Thanh Thanh có người dì tên là Liên, hai dì cháu từ Đà Nẵng vào đây, đều là cổ đông của TTTM…” Nancy cười đáp.
– “Thì ra là vậy… Hèn chi…” Bích Trâm vỡ lẽ, định hỏi Nancy sao không canh chừng để hắn khỏi làm loạn lung tung nhưng chợt nhớ không phải mình cũng câu dẫn hắn hay sao, vì vậy kịp nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Nhưng rồi tâm cơ Bích Trâm chợt động… Nàng nghe Hải Yến và Lan Anh nói Tú Nhi không phục Nancy, Thanh Tình và Thanh Thanh là “người mới”, nếu là như vậy mình chia cành ô liu chiêu mộ để thành lập một thế lực cho riêng mình mà không phải lép vế trước Nancy như bây giờ.
Cô y tá Kimberly bổng nói xí xô xí xào một tràng gì đó với Trang Luật sư…
– “Xin lỗi nha. Y tá nói đã tới giờ bệnh nhân cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi… Cho nên…” Trang luật sư tỏ vẻ áy náy, người nhà người ta đang chuyện trò vui vẻ.
– “Không sao… Từ nay cho đến ngày đi Canada, cứ cách ngày, sẽ cho các cháu trò chuyện vối bà nội. Ừm, đừng quên ngày mai cùng giờ, còn có đám chị em muốn gặp bà nội của bé Thịnh… Có phải không anh?” Nancy mỉm cười hứa hẹn, nàng nhìn ra mẹ chồng rất là quyến luyến 4 đứa cháu nội nên quyết định cứ cách ngày sẽ cho chúng gặp bà nội qua trực tuyến, nàng và song Kiêu ở Hà nội, Nhung ở Cần Thơ, có Thục Linh hoặc Phương Anh hỗ trợ sẽ không có vấn đề gì.
– “Phải phải… Ngày mai cũng giờ này… Dì… À không má nghỉ cho khỏe…”Hắn lẫn lộn hai từ “Dì”, Má”…
– “Vậy được… Ngày mai gặp…” Ngọc Quế mừng rỡ… Thầm nghỉ những ngày cuối đời coi như ông trời không bạc đãi mình… Vui được lúc nào hay lúc nấy.
Cao lãnh.
Mai Văn Trường hôm nay tâm tình rất khoan khoái, lão ngồi rung đùi, nhâm nhi ly Hennessy XO, thỉnh thoảng bóc vài hạt đậu phộng rang bỏ vào miệng nhai, bộ dáng vô cùng hưởng thụ khiến Kim Khánh nghi hoặc. Vợ chồng mấy chục năm nay. Bà biết ông chồng mình rõ như lòng bàn tay, chắc chắn là có chuyện vui, không biết là chuyện gì mà cứ ngồi cười mỉm chi hoài… Đàn ông chỉ có ba chuyện mừng đó là tiền, lên chức và đàn bà…
Chuyện đàn bà thì bỏ đi, không thể nào, lâu lâu lão “lên” được một lần nhưng mười lần hết tám “khóc ngoài quan ải” khiến Kim Khánh vô cùng cụt hứng, về tiền bạc, lúc nào cũng vậy không có gì đặc biệt, như vậy chẳng lẽ sắp được thăng quan? Nghỉ tới đây, hai mắt Kim Khánh sáng lên… Rất có thể lắm chứ, lão ngồi cái ghế chủ tịch HĐND này đít cũng sắp chai như đít khỉ rồi, chỉ cần được hắn nói tốt vài câu thì không phải chỉ là một cái búng tay hay sao? Bởi vậy Kim Khánh mon men tới gần, muốn biết cho rõ. Nếu lão được thăng chức thì tốt quá nhưng không biết vị trí nào, phải chung bao nhiêu đây, cần phải biết để chuẩn bị cho ổn thỏa.
– Nhìn mặt của ông… Chắc là có chuyện vui hả? Đừng ngồi đó mà cười cười hoài… Mau nói nghe coi.
– “Ậy… Em biết như vậy là được rồi, chưa thể nói ra đâu, thiên cơ bất khả lộ” Mai Văn Trường phát tay, tuy trong nhà chỉ có hai vợ chồng nhưng lão vẫn nhỏ giọng, còn dáo dác nhìn quanh khiến Kim Khánh càng tò mò, hỏi dò.
– Có phải sắp được “thăng” không? Ông nha… Dấu cái gì chứ, nói nghe coi.
– “Hả? Sao em biết?” Văn Trường sửng sốt…
– “Ây da… Ông chổng cái đuôi là tui biết ông muốn gì rồi, từ chiều tới giờ cứ ngồi rung đùi cười mỉm chi uống Hennessy… Thì ra là như vậy… Vị trí nào vậy… Còn không mau nói?” Kim Khánh trừng mắt, tay thọc vào quần xà lỏn nắm chặt cặc lão, ánh mắt “hung dữ” hăm he, ý muốn nói lão mà không hé lộ thì bà sẽ bóp chặt để lão bị “nghẹt thở”.
– “Cũng chưa chắc đâu nên tui chưa muốn nói, Nhưng em đã nói như vậy… Nè, nhớ đừng nói tùm lum biết câu “chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng” hông?” Văn Trường ” hăm dọa”.
– “Biết rồi… Cái ông này… Ông tưởng tui ngu í… Nói đi, là vị trí nào vậy…” Kim Khánh hồi hộp nhỏ giọng.
– “Phó Chủ Tịch Thành phố Cao lãnh…” Văn Trường nghiêm túc hãnh diện, nhỏ giọng nói…
– “Hả… hả… Phó Chủ Tịch… Cao lãnh?” Kim Khánh run rẩy, thốt không ra lời, đúng là tổ tiên phù hộ. Cuối cùng cũng “bò” lên tới Thành phố rồi.
– “Ừm… Nhớ đừng nói ra ngoài… Chủ tịch Đức thấy tôi là người có năng lực nên đặc biệt đề bạt với “trên”… Kết quả rất khó nói cho nên không được có thái độ “Chưa đỗ ông nghè đe hàng tổng”… Em hiểu chưa?” Văn Trường ngoài mặt nghiêm túc, trong bụng cười hinh hích, vô cùng đắc ý… Cái gì không chắc chứ, với chỗ dựa của Chủ Tịch Đức. Một khi hắn đã nói như vậy thì chuyện coi như ván đã đóng thuyền.
– “Thay thế ai vậy, có ai được thăng chức điều đi chỗ khác sao?”Kim Khánh cũng nhỏ giọng, đây là chuyện trọng đại phải kín miệng mới được nhưng bà thắc mắc, Thành phố Cao lãnh có đến ba ghế Phó Chủ Tịch, tuy cùng là “Phó Chủ Tịch” nhưng quyền lực không giống nhau, đây mới là mấu chốt của vấn đề, sau này có thể lên “Chánh” cũng tùy vào cái ghế “Phó” hiện tại…
– “Ậy… Nhiều chuyện… Em biết tới đây là được rồi… Đừng tò mò nữa…” Văn Trường nghiêm mặt…
– “Ouf… Hi hi… Tôi biết rồi…”Kim Khánh cười toe toét… Chuyện Lăng Ngọc Diệp “quyên” cho huyện Lấp Vò 200 tỷ và chuyện hai thằng con mụ di dân qua Úc hay Mỹ gì đó nên từ chức bà cũng có nghe qua… Nhưng Khánh không ngờ ông chồng mình được ngồi vào cái ghế của Nguyễn Trung Tín… Như vậy thì hay quá… Trước kia mụ Diệp dựa vào lão Đồng đưa thằng con mụ ngồi vào cái ghế Phó Chủ tịch Thành phố quyền lực ngon ơ.
– “Xuỵt… Đừng nói lung tung…”Tuy nghiêm mặt nhưng ánh mắt Mai văn Trường có nét cười.
– “Hi hi… Tui biết rồi. Ông yên tâm đi… À nè, vậy mình phải hậu tạ Chủ tịch Đức bao nhiêu đây? Ông nói tui biết để còn gom tiền…” Kim Khánh có chút lo lắng, dồn vốn vào TTTM nên nhà không còn nhiều, nếu “chung” ít qua thì sợ Chủ tịch Đức bất mãn, như vậy không tốt.
– “Bà thật là vú bự não teo mà… Chủ tịch Đức gia tài hùng hậu. Cậu ta muốn lấy tiền của mình sao… Sở dĩ cậu ta đề bạt tui là vì thấy tui có khả năng… bà hiểu chưa?” Văn Trường hãnh diện nói…
– Ông nói cũng phải nhưng cũng kiếm món quà gì đó coi mới được… Người ta đã nâng đỡ ông như vậy…
– Thì cũng từ từ kiếm dịp tốt… Không cần gấp, hơn nữa, mình với cậu ta đã là người một nhà… – Nhìn vợ, Văn Trường mỉm cười, nói một câu đầy ẩn ý.
– “Phải ha… Nà ông, nhắc tới mới nói nha, cũng đã tới lúc để Mai Phương ly dị với thằng Đức Chung vô dụng được rồi… Tui thiệt thấy gai mắt. Còn nữa nha, ông biết cô Thanh Thanh chứ gi, nà là hai dì cháu từ Đà Nẵng vô đó, hi hi, ông không biết đâu, thì ra Chủ tịch Đức “đớp” cô ta rồi…”Kim Khánh “khoe” hiểu biết.
– “Hả… Có chuyện này sao… Mà sao em biết…” Văn Trường kinh ngạc.
– “Ậy… Ông biết tui biết là được rồi… Còn nữa nha…” Nói tới đây, Kim Khánh nhìn quanh căn nhà mặc dù chỉ có hai vợ chồng nhưng bà vẫn lấy tay che miệng kề tai văn Trường nói nhỏ…
– “Không phải chứ? Chủ tịch quơ luôn hai dì cháu?” Mặt Văn Trường lộ vẻ kinh khủng, ánh mắt hâm mộ…
– “Theo tui là vậy, theo tui nghỉ không sai đâu, lúc đầu hai dì cháu vô đây, nói xong chuyện thì về nhưng bây giờ còn mua đất cất nhà rõ ràng muốn xây tổ ấm, còn nữa nha, mỗi lần nhắc tới cậu ta là cả hai dì cháu như là nổi chứng ngựa í… Cho nên mới nói nha, con Phương cứ ở với thằng Chung hoài không được đâu, ông mau tìm cách đi…” Kim Khánh xúi giục.
– “Chủ tịch Đức dữ vậy sao…” Văn Trường nghi hoặc.
– Dữ? Cái gì dữ…
– Còn cái gì nữa…
– “Ậy. Làm sao tui biết được… Nhưng cậu ta trẻ tuổi sung sức mà ai đâu như ông…” Kim Khánh trề môi… Nghỉ tới lời em chồng diễn tả hắn rất “khủng” khiến bà mơ ước được hắn “chọt” mình một lần coi có phải như vậy không hay là Thanh Phương này phô trương quá đáng.
Tuy Kim Khánh và Thanh Thương là chị dâu em chồng nhưng còn thân hơn chị em ruột, chuyện gì cũng có thể nói với nhau, từ lâu Kim Khánh than phiền Văn Trường “yếu” như sên, thường khóc ngoài quan ải, Thanh Phương nói lúc nàng và Văn Chung còn mặn nồng cũng không khá hơn rồi tiết lộ hắn khủng thế nào, còn nói “cái đó” của hắn… lúc đó Thanh Phương nắm cườm tay của nàng rồi cười rúc rích khiến Kim Khánh nghe mà ngẩn ngơ…
– “He he… Năm mươi như anh như vậy cũng không tệ… Nà, thôi đừng nói nữa hôm nay vui như vậy, đóng cửa doggy một cái ngay chỗ này nha…” Biết vợ thích chỏng khu cho mình từ sau đút vào, hơn nữa tâm tình vui vẻ và vừa rồi làm vài ly Hennessy khiến lửa dục trong lòng bừng bừng. Lão kéo quần xuống, kéo tay vợ cầm cặc mình.
– “Ậy… Muốn gì thì vô phòng… Coi chừng thằng Thọ về bất chừng…” Thấy cặc chồng như khúc củi, Khánh cảm thấy lòng rạo rực, có còn hơn không, hy vọng lão không “khóc ngoài quan ải” là được…
– “Ậy… Nó đêm nào cũng đi tới khuya mới về mà, nà, anh bú em trước nha…” Đồng kéo quần vợ… Đồng thời ngồi xuống… Kim Khánh cười lỏn lẻn, gác một chân lên tay ghế sofa để lão kê miệng giữa hai đùi. Bà năm nay mới 49, nhờ ăn sung mặc sướng nên “body” còn rất được, người hơi mũm mĩm chút thôi, đùi trắng phao, mông còn săn, vú hơi xệ một chút nhưng to như hai trái bưởi năm roi, để con cặc vào chính giữa nắc thì hết xẩy… Nói tóm lại còn rất “ngon cặc”.
Hơi men bừng bừng trong máu, thêm vào viện ảnh tương lai đường quan sáng lạng, Mai văn Trường hứng chí mút chùn chụt giữa hai đùi khiến Khánh giật gân, người không ngừng uốn éo rên rỉ, nghe bà xã rên, Văn Trường càng hứng chí, mút mạnh hơn nào đâu có ngờ trong đầu bà xã đang tưởng tượng đến hình ảnh Mai Phương ngậm cặc hắn mà trong lòng hâm mộ ước ao. Hai tay Khánh nắm chặt dầu tóc Văn Trường ghì mạnh vào…
– “Nà… Em bú anh đi…” Văn Trường chịu hết nổi, đứng lên chìa cặc ngay miệng vợ.
– “Sao hôm nay sung vậy?” Cầm cặc chồng cạ vào vú mình, ngước mặt nhìn lên, Khánh cười lẳng lơ… Ánh mắt bà lờ đờ, giữa hai chân đã bắt đầu lầy lội giờ phút này Khánh đang mong đợi được cái gì đó đút vào…
– “Chưa đâu, lát nữa rồi biết…” Được bà xã khen, Văn Trường khoái chí, Khánh vừa mở miệng, lão đút vào, đầu cặc được bao phủ bởi một vùng không gian ẩm ướt ấm áp khiến lão sướng điên người, mông bắt đầu di chuyển, nắc… Người hơi khom xuống, Văn Trường đưa tay bóp vú vợ. Vấn đề là lão quên dằn, lẽ ra lúc này đầu óc nên nghĩ đến chuyện “thánh thiện” nào đó để giảm cường độ của khoái lạc bởi vậy chưa đầy 10 giây đồng hồ, Văn Trường nổi da gà, gồng người lên phun như suối vào miệng vợ…
– “Biết mà… Vậy mà cũng nói cho dữ…” cảm nhận được một dòng nước ấm bắn vào miệng, Kim Khánh thầm oán giận… Đành để lão phun hết vô miệng mình…
– “Hi hi. Sorry bà xã… Tại em ngon quá mà nên anh khó mà dằn…”Biết lỗi của mình, Văn Trường ngượng ngập giả lả vừa nịnh vừa hứa hẹn, lão hy vọng chừng nữa giờ thì có thể cứng lại để làm hài lòng vợ.
– “Lúc đó mới tinh đi…” Khánh thất vọng, lại mừng hụt nữa rồi… Ngay lúc này có tiếng ai nhấn chuông ngoài cửa.
“Đing đong… Đing đong… Đing đong”…
– “Ai vậy cà… Để anh ra ngoài coi sao…”Văn Trường nhíu mày liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ khuya, sao còn có người tới vào giờ này nhưng đây là dịp để lão “chạy đạn” bởi vậy hăm hở quơ lấy bộ đồ mặc lên người hối hả đi ra ngoài để mặt Khánh nhìn theo oán giận, nhu cầu thể xác lúc càng tăng, Khánh cảm thấy tuổi hồi xuân của mình đến muộn nhưng chưa bao giờ được thỏa mãn.
– “Ai vậy?” Văn Trường mở cửa nhìn ra ngoài, chợt sửng sốt… Người này là Thu Lan mà, sao lại tới đây vào giờ này, nhìn cách ăn mặc, hình như cố ý ngụy trang…
– “Chủ Tịch Trường… Ông khỏe… là cháu… Thu Lan đây, xin lỗi đã quấy rầy ông vào giờ này nhưng cháu thiệt hết cách, cháu có việc liên quan đến an nguy của Đức Chủ Tịch muốn báo cáo với ông” Thu Lan khẩn trương nói… Sở dĩ nàng cải trang một chút, chọn giờ này tới nhà Mai Văn Trường là để tránh tai mắt, hơn nữa nàng biết hiện nay lão rất được lòng của hắn.
Trước khi tới đây nàng đã suy nghĩ kỷ rồi, chim khôn phải biết lựa cành mà đậu, đời người không thể phạm sai lầm hai lần. Ở Đồng Tháp, Chủ Tịch Đức hiện nay thế lực hùng hậu, danh tiếng như mặt trời giữa ban trưa, ngay cả Nguyễn văn Đồng còn bại vào tay hắn thì con trai ông ta có tư cách gì mà đấu với người ta, như vậy chẳng khác nào châu chấu đá xe, vì vậy hai vợ chồng nàng đã quyết định thu thập bằng chứng Phát có ý đồ mưu hại Đức Chủ tịch… Chỉ cần trưng bằng chứng này ra, Đức Chủ tịch sẽ biết ứng phó, chừng đó hai vợ chồng nàng sẽ có công trạng, đây là con đường sống… Theo thằng Phát chỉ có con đường chết, vì vậy tối nay nàng tới đây, nói không không sẽ bị đuổi như đuổi tà nhưng khi nói có liên quan đến an nguy của Đức Chủ tịch. Mai Văn Trường dám không nghe sao?
– “À… Mời cô vào…” Quả nhiên khi nghe đến an nguy của hắn… Mai Văn Trường liền thay đổi thái độ.
– “Cảm ơn ông Chủ tịch Trường” Không đợi văn Trường mời mọc lần thứ hai, Thu Lan lách mình vào cửa…
– “Là cô à…”Kim Khánh dĩ nhiên nhận ra người đàn bà trước mặt là Thu Lan, đã từng nghe nói người này là “nội gian” của Nguyễn Văn Đồng ở Hồng Ngọc công ty, bởi vậy Kim Khánh xụ mặt trừng mắt nhìn ông chồng, không hiểu vì sao lão cho đàn bà này vào nhà, nếu Chủ tịch Đức biết được, không phải là công trình bấy lâu nay sẽ trôi theo giòng nước hay sao…
– “Cô Thu Lan nói có chuyện liên quan đến an nguy của Chủ Tịch Đức” Mai Văn Trường nghiêm túc giải thích.
– “Vậy sao… Mời cô ngồi rồi từ từ nói…”Kim Khách kinh hải… Cả nhà bà đã đặt hết vốn liếng lên người của hắn… Tuyệt đối không để hắn xảy ra chuyện gì… Bởi vậy sắc mặt liền thay đổi 180 độ từ hiềm khích biến thành “thân thiết” chỉ trong vòng một nốt nhạc.
– “Không cần đâu, tôi nói vài câu rồi đi liền. Là như vậy… Tôi có bằng chứng, Phát, con của Trưởng Ban Đồng đang hợp tác với Bí thư huyện Gò Quao ở Rạch Giá, mướn tụi Miên qua Việt Nam ám sát Đức Chủ tịch…” Thu Lan tóm gọn ý mình trong một câu đủ để hai vợ chồng Văn Trường – Kim Khánh rợn tóc gáy… Đã có chuẩn bị trước, để chứng tỏ mình không nói suông, vừa nói xong nàng lây di động bấm nút… Tức thì một đoạn thu âm giữa Phát và Phạm Tấn dũng vang lên… Nét mặt Mai Văn Trường – Kim Khánh ngưng trọng…
– “Đây là lý do tôi tới gặp ông… Chủ tịch Trường vì ông là người Đức Chủ tịch tin tưởng… Tôi phải về ngay để tránh bị nghi ngờ…” cảm thấy nói tới đây là đủ. Thu Lan đứng lên, nàng tin tưởng khi hắn nghe Mai Văn Trường báo cáo tinh hình, hắn sẽ bỏ chút thời gian gặp nàng.
– “Cô đi thong thả… Tôi sẽ liên lạc với Đức Chủ Tịch về chuyện này… Yên chí đi… Ân tinh này cậu ta sẽ không quên…” Hiểu ý của Thu Lan, Mai Văn Trường thân thiết trấn an, công này của nàng không nhỏ nhất định sẽ được hồi đáp một cách xứng đáng. Lão lấy di động bấm… Càng mau càng tốt, phải báo cho hắn biết mới được…
– “Vậy tôi xin phép về trước… Đợi tin ông…” Thấy Văn Trường phản ứng mau lẹ, Thu Lan cả mừng… Nàng chính là muốn nghe được câu này… Lần này đánh cược không phải là được ăn cả ngã về không mà là ngã sẽ thua cả cuộc đời nhưng nàng quyết liều mạng đặt cược.