Phần 170
– Quý vị… Xin chào tất cả… Ha ha… Tôi chỉ nói vài câu ngắn gọn thôi không lâu đâu… Nhất định sẽ không để các vị nhàm chán…
– “Hi hi… Ha ha… Bốp… bốp… bốp…”
Đứng sau bục phát biểu, Đức chủ tịch vừa nói vài câu thì ở dưới mọi người đã cười ồ vỗ tay ầm ĩ lên. Chỉ có hắn mới dám nói như vậy, lãnh đạo nào cũng phát biểu tràng giang đại hải, nói sùi bọt mép nghe mà phát chán.
Hắn cũng ngừng lại, mỉm cười, hôm nay đẹp trai hết biết. Bộ comple trên người là thời trang của Giorgio Armani do Mỹ Chi và song Hà chọn… nhìn hắn giống như là một tài tử màn bạc hơn là Chủ tịch huyện.
– Ừm… Các vị cũng đã thấy rồi… Ha ha, mảnh đất trước mặt hôm nay nhìn có vẻ hoang vu nhưng ngày này năm tới sẽ là một TTTM… ừm… có thể nói là một biểu tượng của Cao lãnh nói riêng, Đồng Tháp nói chung cho nên sẽ là công trinh rất hoành tráng từ trước đến nay. Ha ha… Lời nói trước tiên của tôi là vô cùng chân thành cảm tạ những người đã bỏ rất nhiều công sức có thể nói là rường cột như Chủ tịch Mai văn Trường và phu nhân, chị Kim Khánh… Phó Chủ tịch Mai Thanh Phương, Tuyết Hoa, chị Thu Thủy Trưởng Phòng tài chính huyện, Chánh văn Phòng Ngọc Thy cùng tất cả những ACE trong ủy Ban… Ha ha… dĩ nhiên là không quên dưới sự chỉ đạo của Bí Thư Nga rồi… Còn nữa, còn có Ban Giám đốc và Công Trình sư Công ty Đức Lập. Bình Minh… Tôi nói là rất hoành tráng… nếu các vị muốn biết hoành tráng như thế nào, công việc tiến trình ra sao thì các vị nên trực tiếp hỏi những người chủ chốt của công trình. Ha ha. Tôi không biết nhiều cho nên không nói nhiều… Xin dứt lời.
– Hết rồi… Mọi người sửng sốt… Lúc hắn nói “không lâu”, mọi người đều nghỉ tệ lắm cũng 10 phút… Ai dè chỉ độ 2 phút là xong… Đây là bài phát biểu lịch sử a. Nhưng nội dung thì quá rõ ràng đề cao những người chung quanh, chuyện này thật hiếm có. Thông thường 100 người lãnh đạo, khi được dịp phát biểu thì tràng giang đại hải nói sùi bọt mép, ra vẻ ta đây là linh hồn của tất cả không có “ta” là không xong, hắn thì ngược lại, mọi công trạng đổ dồn cho thuộc hạ.
“Bốp… bốp… bốp…”Tiếng vỗ tay vang dội kéo dài thật lâu, nếu hắn không đưa tay ngăn lại có lẽ sẽ kéo dài thêm vài phút nữa… Hắn chờ mọi người im lặng, gật đầu ra hiệu. Mai văn Trường, Thanh Phương, Thu Thủy, Tuyết Hoa, Ngọc Thy, Ngọc Thơ mỗi người một góc cùng nhau nâng tấm bạt lên… Một mô hình TTTM xuất hiện trước mắt… Mọi người trầm trồ…
– “Trước mắt quý vị là mô hình của TTTM do công ty Đức Lập thiết kế… TTTM 20 tầng bao gồm… diện tích tổng cộng 250K mét vuông…” Các mỹ nữ thuộc hàng ngủ cao tầng của Đức Lập như Tú Nhi, Ánh Tuyết, Thụy Vũ, Phi Yến và Hồng Ngọc đứng ra giải thích cặn kẽ từng câu hỏi.
Vợ chồng Mai văn Trường, Thanh Phương, Tuyết Hoa, Thanh Thủy cùng đám công chức cán bộ nhìn nhau, trong lòng cảm động không sao kể xiết, chưa bao giờ nghỉ với vỏn vẹn vài câu nói Đức Chủ tịch đã đưa tất cả công trạng vào trong tay họ. Không hề tự tán dương mình mặc dù không có hắn là không có ngày hôm nay. Có một lãnh đạo như vậy thật là may mắn.
Ở hàng ghế đầu, nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài và Phu Nhân Bích Phượng là hai khách danh dự khẽ liếc mắt nhìn nhau âm thầm tán thưởng cháu rể tương lai quả là người “nhìn xa trông rộng”. Về hưu đã hơn 5 năm rồi, Trương Tấn Tài cùng phu nhân Bích Phượng rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng không ngờ hôm nay lại có mặt khiến nhiều người chấn kinh không ít. Vẻ sùng bái trong ánh mắt khi nhìn về Đức Chủ tịch huyện, lại tăng thêm một tầng…
Ngọc Lan, Thái Điệp nhìn nhau âm thầm tự hào, Ngọc Lan là Giám đốc Sở Y tế Tỉnh. Thái Điệp là Bí Thư Cao lãnh, Cả hai đều là Ủy Viên Tỉnh ủy nên ngồi ở hai hàng ghế đầu cùng với những quan to cấp Tỉnh, Thành phố. Quyền Trưởng Ban Tuyên Giáo Lưu Kiến Huy không thể bỏ qua cơ hội đến để tỏ lòng thân hữu, Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ, Chủ Tịch Trương hạo Nam, Trưởng Ban Hằng, Trương Tấn Dũng, Thái Tuyết Cơ Chủ tịch Hồng Ngự… Nói tóm lại những nhân vật số “1”. Số “2” của các cấp Chính quyền Tỉnh, Thành, Huyện hôm nay đều hiện diện… Chủ tịch Đức là ai chứ đừng có mà trêu vào… Từ Nguyễn Thông, Thái Hữu Cơ, Chánh văn Phòng Diệp cho đến Trưởng ban Đồng đều ăn quả đắng của hắn nên ai cũng nhân cơ hội này để tỏ ý thân thiện.
Thanh Phương, Tuyết Hoa, Ngọc Thy, Thanh Thủy đang bồn chồn lo lắng, đứng ngồi không yên. Lần đầu tiên có vai trò lãnh đạo trong tổ điều hành của một dự án khủng nên các nàng rất hăng say, chuyện gì cũng phải “perfect” mới hài lòng, không muốn một chút sơ xuất nhưng không ngờ xảy ra sự cố. Theo dự tính, vừa cổ đông vừa khách mời bên các cơ quan, dự trù khoảng 100 người nhưng số người đến hầu như gấp đôi khiến họ không kịp trở tay. Tuy buổi lễ dự trù chỉ kéo dài 1 giờ nhưng quan khách đến dự đều là những tai to mặt bự, phải có, bánh ngọt, trái cây, trà nước để tiếp đãi và đủ bàn ghế ngồi trong bóng mát. Đây là khu đất trống nên công việc chuẩn bị rất phức tạp. Bắt đầu từ tuần trước, khu đất được dọn dẹp, làm vệ sinh. Hôm qua dựng lều che rạp, xe chở bàn ghế tới… Nói tóm lại là cả một lực lượng được huy động từ cả tuần trước chỉ để cho buổi chiều ngày hôm nay. Trong bụng đang vui vẻ nhưng giờ chót thấy quá đông người, ngoài tầm kiểm soát vì vậy sợ mất điểm trong mắt lãnh đạo.
– “Nhìn kỹ đi… Mai văn Trường ung dung mỉm cười… Thanh Phương, Tuyết Hoa nhìn vào đám đông “quan khách” đồng thời tỉnh ngộ. Hóa ra là vậy, những người “khách lạ” nhìn lại không lạ chút nào. Chính là những người dưới trướng Chánh văn Phòng Diệp cách đây mấy ngày chen chúc tranh nhau mang quà cáp mừng thọ Phó Chủ Tịch Hoàng.
Bởi vậy mới nói, không cần chờ tới 30 năm Hà đông, 30 năm Hà tây. Chỉ cần vài ngày cũng có thể thấy “vật đổi sao dời”…
Thuộc hạ thì phân biệt “địch, ta” đối xử. Là lãnh đạo phải có tư cách của lãnh đạo. Chủ tịch Đức không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này. Thớt có tanh tao ruồi mới đậu, gan không mật mỡ kiến bu làm cái đéo gì, bản tính con người là vậy mà. Đọc xong diển văn, hắn bước xuống đi một vòng chào hỏi mọi người.
– “Khá lắm”… Nhân lúc mọi người lăng xăng bu quanh mô hình trầm trồ, Loan đến bên cạnh hắn mỉm cười khen ngợi…”Đệ tử” quả nhiên đã học hết chân truyền của nàng rồi. Một câu nói mua chuộc được lòng người, từ nay mọi người trong huyện này sẽ vì hắn mà bán mạng làm việc.
– “Hi hi… Cũng là nhờ có sư phụ giỏi dạy dỗ… Tối nay có party “Nhất dạ đế vương”… Để sư phụ mở rộng tầm mắt…” giữa hắn và Phó Loan không có gì để ngại ngùng… Hắn trêu đùa nói nhỏ.
– “Cậu càng ngày càng quỷ quái”… Mặt Loan nghiêm túc nhưng ánh mắt một thoáng lẳng lơ và có nét cười… Nàng làm sao không biết dưới này có biệt thự của bà chủ Tiên… Hắn đã nhiều lần nói qua… Lần này không ngờ hắn đã xếp đặt trước.
– “Như vậy hiểu là “Yes” đó nha…” Đức cười hóm hỉnh…
– “Tùy cậu đi…” Loan kín đáo lườm.
– “Đức Chủ tịch…” Thái Vân Cơ, Tuyết Cơ lúc này cùng lúc bước tới… Nguyễn Xuân Hoàng coi như là tiêu tùng rồi, nhìn quanh mình, thấy không có ai có thể gọi là đối thủ cho vị trí Chủ tịch tỉnh một khi Trương Hạo Nam lên ngồi vào vị trí Bí Thư Tỉnh ủy trừ khi Hà Nội điều người ngoại tỉnh đến. Vì vậy Vân Cơ muốn thăm dò, hy vọng, hắn có chỗ dựa khủng sau lưng biết đâu có thể nói dùm một tiếng?
– “Chủ tịch Cơ… Chị cũng đến?” Mặt nghiêm túc, Đức làm bộ màu mè.
– “Dĩ nhiên rồi… Đây là chuyện lớn của Đồng Tháp. Làm sao có thể vắng mặt được… Có phải không Tuyết Cơ… Vị này là” Vân Cơ nhìn Phó Loan mỉm cười… Chờ hắn giới thiệu.
– À… Đây là cô Kiều Loan, Phó Tổng Giám đốc của Đức Lập… Thường gọi là Phó Loan… Phó Loan… Đây là Phó Chủ tịch Tỉnh Thái Vân Cơ và Thái Tuyết Cơ Chủ tịch của Thành phố Hồng Ngự.
– “Hân hạnh…” Miệng mỉm cười, Loan lần lượt bắt tay với cả hai Vân và Tuyết Cơ…
– “Bây giờ tôi biết tại sao Chủ Tịch Đức trên phương diện nào cũng xuất sắc… Nhìn Phó Loan biết chắc không phải là người tầm thường…” Thái Vân Cơ tán dương một câu, không phải có ý khách sáo nhưng nhìn vẻ quý phái và dáng vẻ trí thức, nàng có thể đoán biết phần nào tài năng và xuất thân của Phó Loan không đơn giản.
– “Phó Chủ Tịch Cơ quá lời rồi…” Loan mỉm cười, linh tính cho nàng biết tên “mắc dịch” này có lẽ đã “xơi” vị Phó Chủ Tịch Tỉnh mỹ miều này rồi…
– “Đức Chủ Tịch… Phó Loan… Khi nào có dịp. Xin mời hai vị ghé qua Hồng Ngự một chuyến…”Thái Tuyết Cơ mỉm cười thân thiết mời mọc… Nàng đang nhắm vào vị trí Chánh văn Phòng ` của Lăng Ngọc Diệp. Nếu được hắn giúp một tay thì hay quá.
– “Nhất định, nhất định… Nếu được Vân Chủ tịch chiếu cố thì còn gì bằng” Loan mỉm cười…
Trong lúc Loan đang cùng Vân, Tuyết Cơ chuyện trò, Đức ngạc nhiên khi thấy Ngọc và một mỹ phụ đang đi về hướng mình, phía sau là Thu Phong và một người nữa mà hắn không nhớ đã gặp ở đâu. Hắn thắc mắc, Thu Phong không phải đã về Phú Quốc rồi sao?
– Chị Ngọc. Sao lại ở đây?
– “Hi hi… Có chút chuyện xuống Long Xuyên… À nè… Giới thiệu với cậu nha, đây là Hà Vy, thương nhân của An Giang… Hà Vy… Đây là Trần Đức” Ngọc tranh thủ giới thiệu khi thấy người bên hắn càng lúc càng đông.
– “Chào chị…” Đức lịch sự đưa tay ra…
– Chủ Tịch Đức hân hạnh,” Hà Vy mỉm cười lanh lẹ bắt lấy tay hắn, nàng chỉ cần 1 hoặc 2 giây cho phút đầu gặp gỡ, sau này sẽ “tình cờ”… Nàng không muốn nói mình là mẹ của Cao Thái Sơn, biết đâu trong giây phút đầu sẽ gây phản cảm bất lợi.
– “Hi hi. Chủ tịch Đức, chúng ta lại gặp nhau…”Thấy bên cạnh hắn có hai mỹ phụ lạ, Thu Phong nhanh chân bước tới.
– “Chị không phải đã về Phú Quốc rồi sao… Chị là… À nhớ rồi, đã gặp chị ở Rạch Giá… Là Trung tá… hèn chi nhìn thấy hơi quen mặt” Đức mỉm cười với Thu Phong… mắt nhìn Cẩm Lệ, đã có chút ấn tượng nhưng tên thì không nhớ.
– “Chủ tịch Đức, tôi là Cẩm Lệ, chúng ta đã gặp nhau ở Rạch Giá…”Thấy hắn có ấn tượng đã gặp mình, không đợi Thu Phong giới thiệu, Cẩm Lệ lanh lẹ mỉm cười đon đã chào.
– Hi hi… Hôm nay quan trọng như vậy làm sao vắng mặt được chứ, tôi cũng là cổ đông mà, Tôi và Cẩm Lệ tinh như chị em… Không ngờ hai người quen nhau… Trái đất này coi lớn nhưng mà nhỏ…
Nhìn vẻ mặt của bạn, Cẩm Lệ sửng sốt trong 1 giây, nghỉ bụng “ây ui… Con Thu Phong này đang nổi chứng ngựa? Trẻ như vậy cũng muốn câu dẫn?”
– “Hai vị là…”Ngọc chưa từng gặp Thu Phong. Cẩm Lệ nhưng khi thấy mình đang nói chuyện thì bị cắt ngang nên có chút bực mình…
– “Anh à…” Ngay lúc này, có tiếng gọi vô cùng âu yếm… Phái đoàn Mỹ Chi, song Hà, Nhàn, Tâm, song Nhã cùng “Quế”đang đi tới. Từ sáng tới giờ, đưa “Quế” đi tham quan các nơi, bây giờ ghé đây nhìn một chút.
– “Đi chơi về à?” Đức mỉm cười nhìn “Quế” gật đầu chào.
– “Mệt muốn chết… Sao không về, ở đây đâu có gì coi đâu à…” Nhã Thy lầu bầu…
– “Một chút thôi mà, không lâu đâu, các vị này là…” Ở nhà Mai văn Trường đã gặp Thu Phong, nhưng chưa gặp Vân Cơ, Tuyết Cơ, Ngọc, Hà Vy, Cẩm Lệ vì vậy Mỹ Chi nhìn hắn hỏi. Nancy và song Kiều trong thời gian dưỡng sức hơn nữa vài ngày nữa sẽ ra Hà nội nên không có mặt, ở đây Mỹ Chi là “Tây cung” cần phải ra vẻ một chút nên khi thấy một đám mỹ phụ vây quanh hắn, nàng liền “quan ngại”. Cũng may là Ngọc Lan, Thái Điệp đang chuyện trò với Trương hạo Nam, Thúy Hằng. Tú Nhi, Thụy Vũ Tuyết, Yến thì đang bận rộn trả lời câu hỏi nếu không thì thật khó mà tưởng tượng quang cảnh sẽ như thế nào.
– “Đây chắc là phu nhân của Đức Chủ tịch rồi… Hân hạnh hân hạnh. Tôi là Hà Vy, ông xã tôi là Cao Thái, làm ăn buôn bán ở An Giang. Hôm nay nhờ chị họ mới có dịp đến bái kiến Chủ Tịch Đức hy vọng được Đức Chủ tịch chiếu cố” Hà Vy mỉm cười thân thiết. Không cần biết Mỹ Chi có phải thật sự là phu nhân của hắn hay không nhưng khi thấy thái độ của Mỹ Chi âu yếm thì cứ gọi như vậy đi, lỗ lã gì chứ. Lời nói không mất tiền mua mà.
– “Đúng vậy… Tôi và Chủ tịch Đức lúc trước làm việc chung với nhau.” Ngọc mỉm cười. Tuy chưa hề gặp nhưng nàng biết Nancy mới là “Đông cung”. Về phần Mỹ Chi. Ngọc không biết vì chưa từng gặp nhưng không vì vậy mà xem thường… Nên theo đà của Hà Vy, Ngọc cứ coi Mỹ Chi là “Tây cung” vì vậy rất “nhún nhường” để Mỹ Chi hài lòng.
– “Vậy à…” “Ma nữ” Mỹ Chi lần đầu tiên được gọi là “Phu nhân”, trong bụng sướng mê tơi, cười tươi như hoa nở, nhìn Hà Vy, Ngọc với ánh mắt đầy thiện cảm…
– “Mỹ Chi… đây là bạn thân của mình, Cẩm Lệ… hiện đang làm việc trong phòng hình sự Sở CA thành phố Rạch Giá. Thì là liên quan đến vụ chú ba của Đức chủ tịch í mà… Muốn gặp Chủ tịch Đức hỏi vài câu để bổ túc hồ sơ…” Thấy Hà Vy một câu chiếm được cảm tình của Mỹ Chi, Thu Phong không thể nào chịu lép, “thúc” nhẹ vào hông Cẩm Lệ.
– “Đúng là như vậy… Chủ tịch Đức… Chuyện chú ba anh bị bắt cóc và chuyện hôm qua anh bị tấn công… Tôi nghỉ có liên quan với nhau” Cẩm Lệ là người thông minh vội vàng phối hợp, tuy vậy trong bụng thầm mắng con Thu Phong “chết tiệt”… Làm như nàng là đồng lõa muốn quyến rũ dụ dỗ chồng của người ta vậy.
– “Mai Thảo và Xuân Mai đã điều tra được… Đúng là có liên quan tới việc Chú Ba tôi bị bắt cóc…” Đức gật đầu.
– “Chuyện này rất là nghiêm trọng… Chủ Tịch Đức, sao Tỉnh ủy không có thông tin về chuyện này vậy?” Thái Vân Cơ khéo léo tự giới thiệu mình là lãnh đạo Tỉnh.
– “Mỹ Chi… Đây là Phó Chủ tịch Tỉnh Thái Vân Cơ và Chủ Tịch Hồng Ngự, Thái Tuyết Cơ…”Đức giới thiệu.
– “Mỹ Chi… Hay là minh về nghỉ ngơi. Đi cả ngày cũng mệt rồi…”Liếc nhìn hắn. Là người kinh nghiệm, Nhàn khéo léo chuyển hướng…
– “Ừm… Chúng ta về. Hihi… Các vị. Nhà ở gần đây thôi. Các vị, có rảnh tới ngồi chơi.”Nhàn lên tiếng, Mỹ Chi làm sao không nghe, mẹ của hắn mà.
– “Nhất định rồi” Hà Vy đắc ý mỉm cười… Thầm nghỉ hôm nay thu hoạch không tệ…
– “Vậy được… Chúng ta về trước…” Chuyện TTTM, Mỹ Chi không mấy quan tâm được đài truyền hình quay phim hay chụp hình. Hơn nữa cũng cảm thấy mệt nên cùng “phái đoàn” ra về…”Quế” ngần ngừ, muốn ở lại để tìm hiểu thêm tinh hình nhưng thay đổi ý định, nàng muốn gặp Trịnh Toán để xúc tiến việc lớn. Thục Linh, Ngọc Như kín đáo cùng hắn trao đổi ánh mắt… Từng động tác của “Quế” không tránh khỏi tầm mắt của hai nàng… Nếu quả thật “Quế” có bí mật mờ ám bất lợi cho hắn thì sẽ bị khám phá, vấn đề chỉ là thời gian.
– “Hạ Vy… Không cần đưa chị về Cần Thơ đâu. Ở đây có nhiều người từ Cần Thơ xuống, chị có thể quá giang…”Chuyện giới thiệu Hạ Vy với hắn coi như xong nhưng Ngọc chưa muốn về, ít nhất phải ở lại một đêm với hắn chứ… Nàng vừa nói vừa liếc nhìn, hy vọng hắn hiểu để phối họp.
– “Như vậy sao được…” Hạ Vy bây giờ chắc chắn giữa chị họ mình và hắn có quan hệ mờ ám rồi, nếu không thì ở lại làm gì. Nhưng vẫn màu mè chút đỉnh làm như khờ khạo…
– “Long Xuyên và Cần Thơ không cùng đường… Không cần lo. Sẽ có người đưa chị Ngọc về tới nhà.” Đức mừng thầm, Ngọc ngoan lắm, hắn cũng có ý đồ rủ nàng tới “nhất dạ đế vương” tối nay… Chưa kịp mở miệng giữ nàng lại thì nàng đã lên tiếng, như vậy thì còn gì bằng…
– “Vậy được… Chị họ, cảm ơn nhiều… Em về trước…”Mục đích đã đạt, Hạ Vy cáo từ. Ngọc theo tiển Hạ Vy ra xe, không quên nháy mắt với hắn.
– “Như vậy… Tối nay có thời gian ăn cơm chứ?” Nhân lúc mọi người không để ý, Thái Vân Cơ hỏi nhỏ, nét mặt nghiêm túc như là đang bàn chuyện công vậy…
– “Dĩ nhiên rồi… Tối tối một chút, tôi đến rước… nhưng mà…” Đức cũng “nghiêm túc” nói nhỏ…
– Nhưng mà cái gì?
– Đến lúc rước chị… sẽ nói cho chị biết…
– “Cũng được…” Thái Vân Cơ gật đầu nhìn Tuyết Cơ ra hiệu, cả hai hòa mình trong đám đông rồi không lâu sao lặng lẽ biến mất.
– “Chủ tịch Đức… Có thể nói chuyện vài câu không?” Thu Phong chờ nãy giờ, thấy cơ hội đã đến liền lên tiếng…
– “Có phải chị muốn biết ai sẽ là người thay thế Nguyễn Hòa Bình?” Đức mỉm cười… Chuyện cha vợ Trương Hữu Thành cho người ám sát hắn. Trương Hữu Thành khó mà có thể phủi trách nhiệm cho nên việc lão thượng vị làm Giám Đốc Sở của Kiên Giang là chuyện không thể nào. Với thế lực của Nancy, nàng sẽ không để lão toại nguyện.
– “Hi hi… Không có gì giấu dược cậu…” Thu Phong nhìn hắn mong đợi… Cẩm Lệ cũng hồi hộp không kém… Nếu biết trước được ai là số “1” thì sẽ dễ dàng chiếm được tiên cơ trong việc thân cận. Nhưng tham vọng thầm kín của Cẩm Lệ là có thể nào hắn nói giúp để nàng có chỗ đứng hơn tại cơ quan thay vì làm những việc lông gà vỏ tỏi như hiện giờ. Nhiều thì nàng không có nhưng một hoặc hai tỷ thì nàng có thể chạy chọt được.
– “Là một người bạn của tôi… Chị không cần phải biết chi tiết đâu…” Biết Thu Phong lo ngại người thượng vị là bạn hay thù, Đức nữa kín nữa hở.
Thu Phong sáng mắt lên, nàng không cần phải biết thêm nữa. Quan mới là bạn của hắn, nàng cũng là bạn của hắn. Như vậy là tốt quá rồi.
– “Có thể nói chuyện riêng với cậu một chút chứ…” Thu Phong nháy mắt với Cẩm Lệ…
– “Tôi… Tôi đi lấy ly nước…” Cẩm Lệ biết Thu Phong sắp nói giúp mình nên tạm tìm cách tránh mặt…
– Chuyện gì. Nói đi… Không cần phải khách sáo…
– Hi hi… Có câu nói này của cậu là được rồi… Bạn tôi… Cẩm Lệ, cậu có thể giúp một chút không? Nó là người có năng lực nhưng lâu nay cứ bị đì, chuyên làm những chuyện lông gà vỏ tỏi không hà… Chị biết cậu là người có khả năng giúp Cẩm Lệ…
– Chị nói cái gì đây… Tôi chỉ là một Chủ tịch huyện thôi à…
– “Hi hi… Đừng làm bộ nữa. Thu Phong này biết khả năng của cậu. Giúp Cẩm Lệ đi coi như cho chị chút mặt mũi. Cậu muốn chị đền ơn thế nào cũng được…” Nói tới đây ánh mắt Thu Phong trở nên lẳng lơ… Qua chị họ Kim Khánh, nàng biết hắn “này nọ” với Thanh Phương. Hơn nữa thấy chung quanh hắn có nhiều đàn bà, như vậy phải chắc là “mạnh” về chuyện đó lắm nên táo bạo bóng gió. Nàng cũng muốn thử coi khả năng của hắn như thế nào…
Thật ra không phải 100% có lòng giúp bạn, Thu Phong cũng đang tự giúp mình, Hòa Bình chết, hiện nay đám người của lão trên trán bắt đầu xóa chữ “Bình” để viết chữ “Thành”, Đùng một cái, chuyện Trương Hữu Thành thượng vị thì quên đi, nằm mơ thì có thể được. Tuy chưa đến nổi mất luôn chữ “Phó” nhưng được như lúc trước thì không thể nào. Thu Phong nghỉ sắp tới đây, trong bộ máy của Sở CA sẽ có nhiều thay đổi nhân sự. Nếu nàng lên tiếng giúp đỡ Cẩm Lệ được một vị trí nào đó có thực quyền một chút thì rất có lợi cho sau này. Cẩm Lệ sẽ bán mạng trả ơn.
– “Vậy à…”Đức ra vẻ trâm ngâm nghỉ ngợi, trong bụng đang cười hinh hích. Tiến quân Kiên Giang là một phần trong kế hoạch của Nancy và nhân sự là điều cốt yếu. Mặc dù Thu Phong không nói hắn sẽ cho vợ chồng Thìn Lệ cơ hội tuy lão Thìn kia rõ ràng hơi tệ so với vợ… Bây giờ Thu Phong sẵn sàng “hy sinh” để hắn giúp Cẩm Lệ chẳng khác nào đang buồn ngủ có người năn nỉ để được trải chiếu manh cho mình nằm. Còn gì tốt hơn chứ.
– “Còn suy nghĩ gì nữa…” Thu Phong nào biết mình đang bị “hố” nặng, ánh mắt rất mong chờ…
– Anything?
– Sure…
– Vậy… Tôi sẽ cố gắng hết sức… Nhưng không hứa trước được…
– Cậu khiêm tốt thật hay là đạo đức giả?
– “Ha ha hi hi…” Cả hai bật cười… Thấy Đức “đớp” mồi, Thu Phong đắc ý cười thích thú vì chứng tỏ nàng vẫn còn rất quyến rũ, Đức cười thích thú vì có người dâng tới miệng. Tuy chưa hề có ý nhưng có người tự động hiến dâng chẳng lẽ nói không? “Chọt” một vài lần cho biết nông sâu cũng được mà… Nếu bỏ qua thì trời phạt đó.
– “Tôi chờ tin tốt của cậu… See you” Trong bụng hớn hở… Thu Phong quay người lắc mông bước đi tìm Cẩm Lệ báo tin tốt.
– “Bà xã… Có nên suy nghĩ lại không…”Gần đó, không bỏ sót chi tiết nào, Trương Tấn Tài lo ngại… Đàn ông có quyền lực “5 thê 7 thiếp” là thường nhưng tên này vượt quá mức bình thường a…
– “Đã nói ông thật là hủ lậu. Bây giờ là thời đại gì chứ… Đồ tốt thì ai cũng giành giật mà. Ngay cả TBT và Nguyên Chủ Tịch QH cũng không nói gì, ông lên tiếng làm gì? Còn nữa… Tôi thấy hắn giống ông lắm” Bích Phượng hung hăng trừng mắt…
Chuyện gì chứ, khi nghe phu nhân nhắc lại chuyện xưa, lúc mình còn trẻ sung sức, Trương Tấn Tài liền ngồi im re không dám ngỗ nghịch nói thêm nữa. Trong bụng lập tức thay đổi lập trường, lão ngẫm nghỉ lời bà xã cũng rất có đạo lý. Hơn nữa, thời buổi này, giới trẻ không như ngày xưa, chúng có suy nghĩ của chúng. Mình sắp xuống lỗ rồi, chỏ mồm vào làm gì.
Trương Hạo Nam cũng đã nghỉ kỹ rồi, chuyện hai đứa con gái, mình can thiệp làm gì, hơn nữa má mình nói rất có lý, hắn quả là “nhân trung chi long”… Thúy Hằng thì nghỉ con gái có cuộc sống của chúng, mình có cuộc sống của mình, Bí Thư Lệ cũng vậy mà.
– “Ông nội, bà nội… Tiếp đãi chậm trễ… Thật là xin lỗi” Đức tỏ vẻ áy náy khi đến chào hỏi chậm trễ.
– “Anh biết như vậy là được rồi…” Phương Linh hung hăng lườm… nãy giờ thấy hắn nói cười với Thu Phong khiến nàng không hài lòng.
– “Ậy… Phương Linh… Cháu lớn rồi… Chúng ta là người nhà với nhau cần gì tiếp đãi… Người ngoài thì khác…” BÍch Phượng cau mày giáo huấn cháu gái.
– Nghe bà nội nói chưa… Ha ha… Ụa, sao em ngồi ở đây? Không phải nhiệm vụ của em là làm phóng sự sao. Làm biếng à?
– “Thắt cổ cũng phải cho thở chứ… Không phải chỉ có mình em đâu à…” Phương Linh trừng mắt.
– “Phương Linh…” Trương Hạo Nam cau mày.
– Hi hi. Ngoan đi cưng, làm bài phóng sự cho tốt, nhớ thổi phồng tài của lãnh đạo… Em nói là dưới sự lãnh đạo sáng suốt tài tình của Bí Thư Nga, Chủ Tịch Nam, Trưởng Ban Hằng nên mới có kết quả tốt ngày hôm nay…
– “Hi hi ha ha…” Mọi người biết hắn nói nhăng nói cuội nên bật cười… Nga lắc đầu chào thua, cái tên này, chỉ có hắn mới dám “cuồng ngôn lộng ngữ” như vậy trước mặt hai ông bà cụ.
– “Thanh Tình… Sao không nói gì mà ngồi im vậy?” Thấy Thanh Tình có vẻ xa vắng… Hắn quan tâm hỏi.
– “Không… Không có gì…” Thanh Tình ấp úng. Vấn đề của nàng là hắn làm như giả điếc, cứ coi nàng là chị gái của Phương Linh khiến nàng vô cùng bức xúc.
– “Hi hi… Cháu thiệt không hiểu tâm ý của Thanh Tình sao? Aiz… Coi bộ bà phải gã cả hai chị em nó cho cháu rồi…” Bích Phượng cười hi hi, bá đạo tuyên bố khiến mọi người sửng sốt. Lần trước Bích Phượng cũng nói như vậy, ai cũng tưởng là vui miệng nói chơi, bây giờ là lần thứ hai. Như vậy có đến 9/10 là thiệt rồi…
– “Bà nội à…”Thanh TÌnh ngượng… đứng dậy chạy đi…
– “Anh tự lo liệu đi…” Phương Linh lườm, chạy theo…
– “Hả… Thiệt sao…” Đức sửng sốt, lần trước nghe bà nội nói… Hắn nghỉ chỉ là nói đùa cho vui nhưng lần này là lần thứ hai… Ây da… Là thiệt rồi, hèn chi lóng rày lúc nào cũng thấy mặt. Thì ra là nàng ta “kết” mình thiệt.
– “Chủ tịch Đức…”Ngay lúc này vợ chồng Mai Văn Trường, Mai Thanh Phương. Tuyết Hoa, Thu Thuỷ, Ngọc Thy, Ngọc Thơ bước tới… Nét mặt ai nấy đều phấn khích, nghỉ tới bài “diễn văn” của hắn, trong lòng mọi người đều cảm động không thôi. Vì vậy muốn nói vài câu để tỏ lòng.
– “Xong hết rồi à… Tập trung mọi người trong ủy ban… Chiều nay tôi đãi ăn cơm coi như là ủy lạo…”Chủ tịch Đức tỏ ra hào phóng.
– “Đừng quên chúng tôi cũng có phần… Đức Chủ Tịch… À không, ông chủ. Anh không keo kiệt như vậy chứ hay là bên trọng bên khinh?”… Miệng mỉm cười, mắt lườm, gương mặt Tú Nhi lấm tấm mồ hôi nhưng rất rạng rỡ, Phó Loan dẫn đầu, Tú Nhi, Thụy Vũ, Yến, Tuyết Hồng Ngọc đồng loạt bước tới theo sau là Đương, Trí Thông, người bán vé số dạo ngày nào. Cả hai bây giờ đều là Trưởng Phòng của Đức Lập, trợ thủ đắc lực của các nàng trong công trinh TTTM Đồng Tháp.
– “À… phải ha… Nhưng mà nhiều người quá… Không đủ tiền a…” Tay sờ ví tiền… vẻ mặt “khổ sở” Đức pha trò…
– “Không sao đâu… Nếu mọi người đến nhà hàng của tôi… Đức Chủ tịch nếu không đủ tiền thì có thể rửa chén hay lau nhà để khấu trừ…” Tuyết Vân nghiêm túc” nói.
– “Hi hi ha ha…”Mọi người cười ồ lên.
– “Hay là để Công ty Bình Minh chúng tôi ủy lạo mọi người nha…” Lý Anh Minh chụp lấy cơ hội, sốt sắng tỏ lòng.
Hai vợ chồng Lý Anh Minh và Ngọc Huệ là ba người khách tới sớm nhất, mặt mày rạng rỡ, tinh thần rất là phấn chấn. Công ty Bình Minh rúc cục được hợp tác với Đức Lập Đồng Tháp tức Hồng Ngọc công ty củ trong hợp đồng béo bở xây cất TTTM. Ngọc Huệ trong chức vụ Giám đốc, sẽ là người đại diện chính thức cho Công Ty Bình Minh tại Đồng Tháp.
Đặt em gái mình vào vị trí này rất là hợp lý, đồng thời trong thâm tâm Lý Anh Minh cũng có lòng riêng, lão hy vọng Ngọc Huệ tiếp xúc nhiều với hắn thì sẽ có một ngày lửa gần rơm bốc cháy thì hay quá, nếu không thì có Ngọc Thúy, hoặc cả hai thì càng tốt. Lý Anh Minh mơ mộng một ngày nào đó biết đâu được như Huỳnh Tuấn Anh thì còn gì bằng.
– “Ông chủ Minh, ông ở gần chúng tôi ở xa, hãy để cho hai dì cháu chúng tôi cơ hội tỏ chút lòng… Chuyện này chúng tôi cũng có phần nhưng mấy ngày vừa qua tôi có việc về Đà Nẵng, không giúp được gì thật là áy náy. Nhường hôm nay cho Đà Nẵng chúng tôi đi…” Liên nhoẻn miệng cười, ánh mắt liếc qua hắn, nghỉ tới lúc trưa, hắn và Thanh Thanh, trong bụng thấy tưng tức.
– “Vậy à… Thôi được, bà chủ Liên đã nói như vậy… Lady first… Hôm nay nhường bà chủ Đà Nẵng… Lần sau nhất định là Bình Minh chúng tôi” Lý Anh Minh rất phong độ, nhã nhặn nhún nhường.
– “Hi Hi… Bà chủ Liên và cô Thanh thật là có lòng… Như vậy thì không nên khách sáo… Tất cả còn không mau thu dọn, trực chỉ nhà hàng ăn no một bữa…” Đức dõng dạc nói lớn…
– “Yes sir”Mọi người phấn khởi dạ rang…
– “Coi hắn kìa… Thật là không ra thể thống gì…” Bên cạnh Trương Tấn dũng, ra vẻ trưởng bối, Nga “phê bình”.
– “Tuổi trẻ mà.” Trương Tấn dũng thông cảm. Từ lúc được minh oan tới giờ, lúc nào cũng nhìn Đức rất thuận mắt, ngày càng thân thiết.
– “Thôi… Mệt rồi… chúng ta về… Đức à… tối mai nhớ tới nhà ăn cơm…”Bích Phượng đứng lên không quên nhắc nhở tối mai hắn đến nhà. Ngoại trừ Phương Linh và Thanh Tình ở lại cùng đi nhà hàng, cả nhà họ Trương đứng lên ra về. Những người trong ủy ban thấy nguyên Thủ tướng Trương Tấn tài và Chủ Tịch Trương Hạo Nam đối với lãnh đạo mình rất thân thiết, trong lòng đã hâm mộ thì càng hâm mộ.
– “Em và chị Thái Điệp về trước… Tối nay em có cuộc hẹn online với đám bạn bên Canada” Ngọc Lan nói nhỏ.
– “Gấp vậy sao… Là chuyện đó à?” Hắn nhớ chuyện nhờ Ngọc Lan tìm hiểu Ngọc Quế, Ngọc Hoa, không ngờ lại mau như vậy.
– Tối bên mình là sáng bên kia… Mình nhờ người ta thì nhất định phải đúng hẹn.
– Thật là cực nhọc cho hai em… Mai này anh đãi riêng hai em nha…
– “Anh biết vậy thì được rồi” Thái Điệp lườm.
Thái Điệp, Ngọc Lan vừa lên xe rời khỏi, mọi người lần lượt lên xe đi đến nhà hàng, hắn ngạc nhiên khi thấy có người đàn ông mặc đồ vía đang đứng nhìn mình cười cười… Phía sau là thư ký Minh và hai người phụ nữ.
– Thư Ký Minh… là anh à…
– “Chủ tịch Đức… Tôi là Lý Văn Đường, cha vợ của Minh… ha ha… Hân hạnh hân hạnh…”Lý Văn Đường chỉ chờ có vậy, nghe Đức hỏi Minh một câu, không đợi con rể trả lời, lão xông tới trước cười tít mắt, cung kính xum xoe chào hỏi, hai tay đưa ra, lưng khom gần 45 độ… Bên cạnh, Xuân Ánh, Thái Phụng, Minh ngượng nghịu, không ngờ chồng, cha mình có thể “trắng trợn” đến như vậy…
Lý văn Đường dấn thân trong quan trường gần 20 năm, trong đầu luôn lấy Hàn Tín luồn trôn để làm gương để rèn luyện bản thân, tuy lão kinh nghiệm đầy mình nhưng không gặp thời, chỉ bò lên đến Phó Chủ tịch huyện thì họa vô đơn chí vô tình phạm “thái tuế” nên bất đắc dĩ về hưu non khi vừa 48. Dĩ nhiên là không cam lòng luôn tìm cách “Đông sơn tái khởi”. Lúc gã Thái Phụng cho Minh, lão kỳ vọng con rể làm nhịp cầu tri âm tiến dẫn nhưng tiếc là Đồng không nhìn Đường đến nửa con mắt. Vì vậy suốt mấy năm nay buồn đời ngồi nhà gãi dái cho qua ngày tháng. Lần này thấy con rể gặp họa nên nhân cơ hội hiến kế để Minh có thể tiến gần Đức chủ tịch đồng thời cũng là cơ hội để Đường có thể trở mình. Hàn Tín lòn trôn giữa chợ mà có cơ hội làm nên sự nghiệp, lão chỉ nịnh hót vài câu thôi mà, có gì phải ngại chứ.
Cha vợ và con rể chí lớn gặp nhau, mục đích của Minh khi đến đây là muốn Chủ Tịch huyện Đức “thấy” sự hiện diện của mình là được rồi. Văn Đường thì khác, luôn rình rập cơ hội để được xiết tay và nói vài câu để tạo ấn tượng tốt. Bởi vậy khi thấy Đức lên tiếng chào hỏi, thái độ rất bình dân, trong lúc Minh chưa kịp phản ứng thì Đường xông lên với thái độ vô cùng nịnh nọt…
– “Cảm ơn đã đến…”Có chút ngạc nhiên trước sự vồn vã, Đức lịch sự mỉm cười.
– “Nên mà… Nên mà… Chủ tịch Đức không biết đó thôi. Khi tôi còn làm Phó Chủ tịch huyện, chưa có lãnh đạo nào làm được như cậu.”
Nét mặt Văn Đường thành khẩn, giọng cung kính vang như sấm rền khiến nhiều người đang vây quanh sửng sốt, âm thầm đưa ngón tay cái khâm phục. Câu nói vô cùng` hàm súc nhưng rất là đơn giản sao mình không nghỉ ra vậy cà…
Lão Đường này đúng là thâm tàng bất lộ nha…