Phần 17
Thái Điệp cố trấn tỉnh đi bên cạnh hắn… nàng đã từng đi dùng cơm với đồng nghiệp, với đồng cấp ở những nhà hàng sang trọng nhưng nơi này là Skybar. Là nơi hẹn hò mà… Sao hắn lại dẫn nàng đến đây chứ… Thây kệ đi. Miễn không phải hẹn hò là được… ai muốn nghỉ sao kệ họ…
Hắn gọi hai ly Cocktails… một Rainbow cho mình và cho Điệp ly Virgin Colada…
– “Bí Thư Điệp… Sinh nhật vui vẻ… Trẻ mãi không già…”Đức nâng ly mỉm cười…
– “Câu này hôm nay đã nghe anh nói mấy lần rồi… Có câu nào mới hơn không?” Điệp Bí Thư “rắn mắt” cười trêu…
– Ừm có… chúc cô năm nào cũng có ngày này… Thêm 70 năm nữa không thay đổi…
– “Hi hi. Anh thật lẻo mép… Nhưng. Cảm ơn…” hai người cụng ly…
– “Việc cứu trợ ngày mai…” Hai người im lặng một lúc… Điệp không biết nói gì… cuối cùng mở lời…
– Ậy… Hôm nay là sinh nhật cô… không bàn công việc… Nói chuyện về cô đi… chuyện vui… chuyện buồn… chuyện gì cũng được… ước mơ… hoài bảo… dĩ nhiên là nếu cô không ngại…
– Anh thật muốn nghe? Tại sao?
– Nói thật nha… Tuy bề ngoài không có gì nhưng tôi thấy trong đôi mắt cô lúc nào cũng có chút buồn… Hi hi… Chỉ là đoán thôi… Dựa trên câu nói “đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn…” Tôi thật muốn biết suy đoán của minh có đúng không…
…
– “Không biết người khác thế nào… Cuộc đời tôi không có gì vui… Buồn thì nhiều… Lúc 17 tuổi… tôi chỉ mơ làm Ca sĩ… Nhưng bây giờ là Bí thư…” Thái Điệp buồn xa xăm…
– Cô ca hát chắc là hay lắm vì vậy có mộng làm ca sĩ ha?
– Hi hi… không phải… Lúc đó tôi thấy ca sĩ… ai cũng ăn mặc đẹp nên thích… vậy thôi…
– Vậy… Sao cô lại chọn con đường chính trị… Cũng tốt mà… Bây giờ là Bí thư… Nhiều người thèm muốn…
– Nói đến chuyện này… Có liên quan đến Gia Kỳ của anh đấy…
Đức trợn mắt… ngạc nhiên… Sao ly kỳ vậy…
– Ngạc nhiên phải không? Chuyện cũng khá dài… Ừm… ba tôi là Lý Công Lượng… Anh biết chứ?
– Chủ tịch Tỉnh Lý công Lượng… có nghe tên nhưng chưa có dịp gặp… Không ngờ lại là Bác trai…
– “Ừm… Lúc tôi được 24… mẹ tôi mất… ba tôi lúc đó là Trưởng phòng… Cùng năm đó tôi gả cho Lý Quốc Hiệp…” Thái Điệp bình thản kể…
– “Cái gì? Lý… Lý quốc Hiệp là… chồng cô?” Đức sửng sốt… đúng là hoa lài cắm bãi cứt trâu mà… chuyện ly kỳ ha… Con mẹ nó… Cái thằng này lẽ ra phải đi tù…
– “Anh không biết cũng không có gì lạ… hiện giờ chỉ là trên danh nghĩa thôi… hắn và tôi nhà ai nấy ở…” Thái Điệp không vui nói…
– Ouf… Vậy mới phải… nghe hết hồn…
– Chuyện gì? Có gì không ổn sao?
– Không… không có gì không ổn… hi hi… Nói tiếp đi…
– Không muốn nói nữa… Hay là anh nói về anh đi…
– “Nói về tôi? Khoan đã… Cô thích nghe loại nhạc nào? Ý tôi là nhạc của Lam Phương… Phạm Duy hay Ngô Thụy Miên… hoặc Trịnh Công Sơn chẳng hạn…” Đức bỗng nhiên nổi hứng…
– Ngô Thụy Miên… Tôi thích nhạc của ông ta…
– “Vậy được… chờ chút…” Hắn nói xong rời ghế đứng lên đi về hướng quầy tiếp tân…
Không biết hắn nói gì với người quản lý… Chỉ thấy chị ta nhìn về hướng nàng rồi gật đầu cười… Chạy di đâu một lúc… rồi trở lại với cây đàn guitar đưa cho hắn…
Thái Điệp sửng sốt… Tên này muốn giở trò gì đây?
– Ha ha… Quý vị… Hôm nay là sinh nhật của người bạn… Tôi xin phép được hát tặng cô ấy một bài…
Ai lại không thích nghe nhạc… Thay vì nghe nhạc phát ra từ dàn máy… Bây giờ thấy có người cầm đàn guitar muốn hát… cho dù là tặng ai cũng được… Mình nghe ké cũng tốt mà… Vì vậy khi hắn vừa nói xong… một tràng vỗ tay như sấm để cổ vũ… Có thể nói đây là đặc tính cởi mở của người Việt…
– Cảm ơn… ừm… Thái Điệp… Tôi xin hát bài “Nỗi đau muộn màng” của Ngô Thụy Miên… tiếng hát thay quà… riêng tặng ngày sinh nhật cô…
… Bàn tay điêu luyện của hắn bắt đầu dạo đàn… cất tiếng hát…
…
Cả một không gian im lặng… không một tiếng xù xì… ai cũng chăm chú thưởng thức… Hai mắt Thái Điệp ươn ướt… Đêm nay là đêm nàng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất…
– “Bis… bis… bis…” Tiếng vỗ tay vang dội…
– “Oh my god… I fall in love…” Chung quanh bàn cách đó khoảng chục thước… một đám mỹ nữ đang chăm chú say mê nghe… Tiếng hát vừa dứt… Một mỹ nữ đứng lên vỗ tay… nét mặt kích động không ngại ngùng… hét…
– “Cảm ơn… cảm ơn…”… Hướng về mỹ nữ đang nhiệt tình vỗ tay… Đức gật đầu cảm ơn… Nhận ra gương mặt tuyệt đẹp đang nhìn hắn mỉm cười… Là bác sĩ Ngọc Lan… Nàng đang bước tới về hướng này… Hai ba cô bạn cùng bàn thấy “biến chuyển ” lạ cũng bám sát theo…
– Hi hi… Ngọc Lan… là cô à… Sao đúng lúc vậy?
– “Đúng lúc ha… Hi hi… Hello Thái Điệp… Happy Birthday…” Ngọc Lan mỉm cười chào Thái Điệp… mắt liếc Đức… Hôm sinh nhật nàng… Hắn đàn dương cầm… bây giờ guitar… đàn nào cũng vượt trội… tiếng hát làm đám bạn nàng mê mẩn… Hèn chi Gia Kỳ… nghỉ tới đây mắt liếc trộm Thái Điệp…
– Cảm ơn… hi hi… nay gặp Lan mới nhớ… Lần trước bữa tiệc sinh nhật Lan… mình bận không tới được…
– “Hi hi… không sao… năm tới nhất định phải đến đấy…” Ngọc Lan pha trò…
– “Ngọc Lan… giới thiệu đi…” Một trong ba mỹ nữ đi theo Ngọc Lan… nhìn Đức… cười thúc giục nàng giới thiệu…
– Oh… sorry… Hi hi… mãi lo nói chuyện… Đây là Trần Đức… Chị Thái Điệp… bọn mi biết rồi… Trần Đức… Chị Điệp… đây là đồng nghiệp của mình… bác sĩ Minh Tuyết… Thanh Loan… Kim Ngân…
– “Hello anh bạn… Anh ca thật hay…” Minh Tuyết đưa tay… Thanh Loan… Kim Ngân cũng lần lượt bắt tay… Đức… thân thiện… ánh mắt nhí nhảnh… câu dẫn…
– “Hi hi… cảm ơn… Chỉ biết vài bản ruột thôi… không nhiều… Hay là mời các vị ngồi xuống…”Đức lịch sự mời…
– “Để khi khác… tụi này còn đám bạn đang ngồi bên kia…” Ngọc Lan khéo léo từ chối…
– “Vậy… hôm khác gặp lại…” Đức gật đầu… mỉm cười…
– “Không phải là hôm khác mà là ngày mai…” Ngọc Lan nhướng mài…
– Đúng. Đúng ha… ngày mai gặp lại…
…
– Bí Thư Điệp… là bạn gái của anh ta? Vừa trở lại bàn… Minh Tuyết rù rì bên tai Ngọc Lan…
– “Tao cũng không biết… nhưng không phải đâu…” Ngọc Lan định nói bạn gái hắn là Gia Kỳ nhưng giữ im lặng… Thỉnh thoảng liếc trộm về bàn bên kia…”ngày mai… trong hai tuần làm việc với hắn… sẽ có cơ hội mà… lẽ nào mình thua kém Gia Kỳ chứ” Ngọc Lan tin tưởng…
…
– “Cảm ơn anh… Đêm nay thật vui… Ngủ ngon…” Hắn đưa nàng về… Trước khu chung cư nhà nàng… Thái Điệp mới cảm thấy đêm nay thời gian trôi quá mau…
– Cô thấy vui thì được rồi… cũng là câu nói dó… hy vọng ngày này mỗi năm… cô cũng sẽ được vui…
– “Hy vọng như anh nói… Hi hi…” Thái Điệp nói xong quay lưng bước đi…
– “Chắc rồi… ngày này năm tới… tôi sẽ có mặt ở đây… Cùng cô chúc sinh nhật nếu cô thích…” Đức nói với theo… Nàng run lên rảo bước nhanh hơn… sợ nếu chần chờ… sẽ không tự chủ được… Đôi giày cao gót lại làm nàng té ngã… Nàng nhanh chóng đứng lên… nhưng không vững… bất thình lình một bàn tay đỡ lấy…
– Không sao chứ?
– “Không… không sao” Nàng bước đi một bước… lại lảo đảo… Trật chân rồi…
– “Còn nói không sao… Tôi đưa cô lên nhà…” hắn cặp eo nàng… hai người từ từ bước đi…
Bí thư Thái Điệp giờ này như con chim nhỏ… nép vào người hắn… cánh tay hắn rắn chắc… tim nàng đập loạn… Lúng túng hồi hộp lấy chùm chìa khóa mở cửa… loay quay mãi… không đút được chìa vào ổ khóa… lại còn rớt xuống…
– “Để tôi…” Đức cúi lượm chùm chìa khóa… mở cửa… Hai người vào nhà… bên trong khá mờ… Nàng đưa tay bật công tắc đèn…
– “Đến ngồi đi…”Đức dìu nàng đến ngồi lên sofa… lấy chiếc giày nàng ra… cầm bàn chân nàng lên quan sát…
– Hình như sưng rồi… Có dầu không?
– “Ừm… trong toilet…” Thái Điệp dợm người đứng lên… nhưng hắn ấn vai nàng ngồi xuống…
– “Để tôi… đừng có cử động…” Hắn bước vào toilette gần đó… vừa bước vào… OMG… bộ nội y màu hồng phơi vắt vẻo…
Bên ngoài sắc mặt Thái Điệp bổng đại biến… đỏ rực… nhưng đã trễ rồi… Thái Điệp xấu hổ… Hắn trở ra… tỉnh bơ như không có gì… Ngồi xuống… đặt chân nàng lên đùi hắn… thoa dầu… bóp chân nàng…
– Đau không?
– “Không… không đau…” Chỉ nói vậy thôi… nước mắt tuôn trào…
Có người ta đã từng tốt với nàng nhưng nàng biết họ muốn lợi dụng nàng để trèo lên… Hắn thì khác… đã có Gia Kỳ… nhưng nàng rõ ràng không tự chủ được… nàng có cảm giác với hắn…
– Chuyện gì… Sao lại khóc…
Hắn không nói gì còn đỡ… hắn vừa dứt lời… nàng khóc rống lên… dụi mặt vào ngực hắn…
– “OK… OK… vậy khóc cho đã đi ha…” Hắn ôm… vỗ lưng nàng…
– Sao… sao tốt với em vậy? Thái Điệp sụt sùi…
Cuộc đời nàng chỉ là bị hy sinh và lợi dụng… Lúc thời con gái chưa từng biết yêu… Đùng một cái lấy chồng… ngoài ý muốn… để gia đình có được sự vinh quang… Người chồng của nàng là cả một sự xấu hổ… và đau thương… Ngày nay tuy là Bí Thư… địa vị vững vàng nhưng trong thâm tâm dù sao vẫn có phần thống hận…
– “Vậy là tốt sao… ừm… anh cũng không biết…” Hắn nâng gương mặt nàng… hôn lên mắt… nàng lim dim đón nhận… Rồi môi nàng bị môi hắn bịt kín…
– “Ưm…” Thái Điệp vụng về đáp trả… Đây là nụ hôn đầu… Bởi vì nàng chưa bao giờ để Quốc Hiệp hôn môi… nàng kinh tởm vì hắn hôi miệng…
Hai người ôm nhau… hôn nhau một hồi lâu…
– “Nghỉ sớm đi… anh về” Đức buông nàng ra…”thánh thiện” nói…
– “Ừm… mai gặp…” Thái Điệp hàm hồ đáp. Trong lòng mất mát… Hắn bước ra cửa… nàng khập khiễng bước theo sau… Cả hai không nói lời nào… Bất ngờ hắn quay lại… ôm chầm lấy nàng… Cả hai lại ôm nhau…
– “Ở lại với em có được không” Thái Điệp nói qua hơi thở…
– “Có đuổi cũng không về… là tại em… Rước sói vào nhà…” Liền sau câu nói đó… một lần nữa môi hai người lại dính nhau… tay hắn bắt đầu tham lam thám hiểm khắp nơi cơ thể nàng… từng nút áo từ từ được mở ra… Cái áo ngực cũng rời vị trí… Bộ ngực căng cứng trắng ngần phơi bày… Như đứa trẻ khát sữa mẹ… Hắn tham lam ngậm lấy đầu ti hồng bú mút… Phía dưới, tay hắn nhanh chóng luồn vào bên trong quần lót chạm bên ngoài u cốc…
Điệp ôm siết chặt lấy đầu tóc hắn… cảm giác thật tuyệt vời khiến đầu óc nàng bắt đầu mê sảng… Hắn từ tốn liếm dần xuống bụng, eo nàng… đồng thời kéo cái quần lót nàng xuống…
– “Đừng anh… dơ…” Thái Điệp hoảng hốt muốn ngăn chặn nhưng đã muộn… Hắn đang úp mặt vào nơi đó của nàng… hôn hít… Nàng vừa hổ thẹn vừa chết điếng…
Hổ thẹn là vì từ sáng đến giờ… Tuy rất kỹ lưỡng mỗi lần đi tiểu… Nàng đều dùng giấy chùi sạch… Nhưng suốt cả ngày… dù sao cũng sẽ có chút mùi… Bây giờ hắn lại dùi miệng vào chỗ đó lại còn liếm thế kia…
Phía dưới… Đức mút liếm… Khởi đầu… Có chút mùi khai nhưng chỉ vài cái liếm là chút mùi khai tan biến… Suốt ngày làm việc… Ai cũng vậy mà… Hoa hậu thế giới cũng vậy thôi… Cái này là kinh nghiệm do các bậc “tiền bối” khẩu truyền… mà hắn nghe được…
Lúc hắn mười hai mười ba… học hành thì không vô nhưng mấy cái truyện dâm rất thích và chỉ cần nghe một lần là nhớ cả đời… Bởi vậy thường la cà mấy quán cà phê hoặc mấy quán nhậu nghe các bậc đàn anh chú bác ăn tục nói phét nói về chuyện bóp vú bú lồn… để học hỏi…
Điệp Bí Thư đứng dựa lưng vào tường… không biết từ lúc nào một chân nàng đã gác lên vai hắn… đầu óc nàng bắt đầu mê sảng… ngượng ngùng… hổ thẹn dần dần biến mất… Hai tay nàng ghì mạnh đầu hắn… kéo sát thêm vào… cắn môi để kìm hãm tiếng rên rỉ…
Lúc gả cho Lý Quốc Hiệp… số lần nằm dang chân cho hắn đụ có thể đếm trên mười ngón tay… Nhìn thấy hắn là vải linh hồn… hơn nữa hắn hôi như quỷ nên chẳng hứng thú gì… Bởi vậy không thích thú với dục tình… bây giờ thì khác… tâm hồn chới với khi nhìn thấy Đức ca… bị mỵ lực của hắn lôi cuốn và cuối cùng trúng chiêu nặng… Tiếng sét ái tình len lỏi vào tim… Cho nên ngay giờ phút này, những dồn nén bấy lâu bùng nổ như thùng xăng gặp mồi lửa… Nàng mãnh liệt… nồng nhiệt đáp trả…
Hắn ôm nàng đặt lên giường… đứng ngắm… thân hình nàng cũng như Gia Kỳ, Tâm Đoan, Thụy Vũ… Yến, Tuyết, Đồng Giao và mới đây Thúy Ái… bụng nhỏ eo thon… vùng mu tròn trịa… Hắn dang hai chân nàng ra… Thái Điệp hai mắt nhắm khít… hổ thẹn… chờ đợi…
Nơi đó vô cùng lầy lội… nhưng cũng không dễ vào… đường đi chật hẹp… nhưng vô cùng ấm áp… Hắn hứng chí… một phát đâm lút cán… Đầu cặc chạm tới đáy u côc… hắn nhấn thêm chút nữa… rồi bắt đầu từ từ chuyển động… Vừa nhịp ra vào… hai tay vừa giày vò cặp vú Điệp Bí thư thành muôn hình vạn trạng…
Điệp Bí Thư nấc lên… cắn môi… cố giữ hình tượng… nàng không muốn thét gào… Hai chân nàng cặp eo hắn siết chặt…
Suốt đêm dài… Cứ như thế… không biết ma xui quỷ khiến gì… Hắn muốn sao nàng cũng làm theo ý hắn…
…
Xã Kỳ Ninh là nơi đầu tiên nhận đồ cứu trợ và hôm nay là ngày đầu tiên… Chủ tịch Diễm, Bí Thư Điệp đã có mặt từ sớm… Tỉnh ủy rất coi trọng lần cứu trợ này… Nhất là đã xảy ra “chút chuyện”… Phó Chủ Tịch Lý Quốc Hiệp được an bày công tác quan trọng khác…
Người thay Hiệp là Phó Chủ Tịch Hy… một người với gương mặt hiền từ khá lớn tuổi… Người này trước kia là nhà giáo… Đức rất hài lòng khi nhìn cách ông ta điều hành sắp xếp công việc phân phối rất có ngăn nắp… Thời buổi này… người có khả năng như Phó Chủ tịch Hy… không còn nhiều… vô dụng bất tài như Lý Quốc Hiệp thì hằng hà sa số…
– “Điệp Bí Thư… Chủ Tịch Diễm… Chủ tịch Hy ni là người có tài…” Đức buột miệng chân thành khen…
– “… Hi hi…” Thái Điệp, Chủ tịch Diễm bật cười khiến Đức ngẩn tò te… không biết mình nói sai cái gì…
– “Cậu nói tiếng Trung… nghe buồn cười thôi… Không có gì…” Diễm cười khi thấy vẻ mặt ngu ngơ của hắn…
– Ha ha… vậy sao… Mấy ngày nay nghe riết rồi quen í mà… khó nghe lắm sao?
– “Không phải… thấy là lạ…” Thái Điệp mặt ửng hồng… không dám nhìn thẳng vào mặt hắn… Nàng nhớ lại chuyện đêm qua… hắn dạy nàng… ngậm cái đó của hắn… Lần đầu tiên trong đời…
“Ha ha… vậy sao… chuyện gì cũng có lần đầu… riết rồi quen thôi mà…” Hắn cười hi hi ha ha… không biết vô tình hay cố ý… Mặt Thái Điệp đỏ như gấc…”lườm”… Hôm qua lần đầu tiên nàng ngậm cái đó của hắn… hắn cũng nói câu này…
Diễm hình như “đánh hơi” được sự “bất thường” của Điệp Bí thư… Liếc hắn… nghỉ thầm: “Giỏi thiệt… chẳng lẽ… tới tay rồi?”