Phần 169
Trương Tấn Dũng được giải oan, tâm trạng dĩ nhiên rất tốt nhưng người phấn chấn nhất là Trương hạo Nam. Bậc thang bước lên chiếc ghế Bí thư Tỉnh ủy không còn trở ngại gì nữa, chỉ còn là vấn đề thời gian nhưng chắc chắn không lâu. Bí Thư Đàm Quốc Bảo đã bắt đầu từ từ chuyển trao quyền lực. Bầu trời đang ảm đạm bổng sáng sủa, chuyện đang xấu bỗng trở nên tốt đẹp còn không phải vì có hắn đứng sau lưng làm đủ mọi chuyện hay sao, bởi vậy Trần hạo Nam càng lúc nhìn hắn càng vừa mắt và thầm phục cái nhìn của cha mẹ mình.
– “Đúng là như vậy nhưng may mắn là đội ngũ của huyện Lấp Vò ai cũng rất giỏi giang tháo vát cho nên Chủ tịch huyện rất nhàn hạ có thời giờ lên gặp Trưởng ban Hằng báo cáo công tác.”Đức mỉm cười, thái độ thân thiết, không siểm nịnh lại còn nói một câu gián tiếp đánh giá cao khả năng làm việc của cán bộ công chức huyện mình.
– “Em nghỉ xem mình có nên hướng về Chủ tịch huyện Đức học tập?” Miệng mỉm cười, Trương hạo Nam quay sang vợ “hỏi ý”.
– “Ý của Chủ tịch huyện muốn nói là trên Tỉnh các cán bộ công chức năng lực công tác kém hơn so với huyện Lấp Vò?” Hằng nhìn hắn “nghiêm túc”hỏi.
– “Ha ha. Cũng đúng ha… Có phải vậy không?” Liếc nhìn hắn, Trương hạo Nam cười hưởng ứng vợ…
– “Hi hi… Trưởng ban Hằng… Tôi không phải là ý này…” Bị bắt bẻ, Đức cười giả lả.
Giờ này có rất nhiều ngồi trước văn phòng của Trưởng ban Hằng chờ đợi báo cáo công tác. Đối với hai vị lãnh đạo như Trưởng Ban Tổ chức và Chủ tịch Tỉnh cũng là Bí Thư Tỉnh ủy tương lai, khi được dịp đối diện thì hầu hết những người ở đây lưng khom, không dám thở mạnh, muốn đánh rắm cũng phải nhịn chứ có khi nào được nói cười một cách thong dong như vậy cho nên đối với vị Chủ tịch huyện trẻ này vô cùng ngưỡng mộ. Ánh mắt lúc nào cũng hướng về hắn vô cùng thân thiết.
– “Anh có việc đi ra ngoài, hai dì cháu nói chuyện đi. Nhớ đó, tối mai đến ăn bữa cơm. Ông cụ bà cụ nhà tôi chờ cậu” Trương Hạo Nam nhìn vợ, nhìn Đức miệng nhắc nhở, tay vỗ vai hắn đừng quên tối mai tới nhà.
– “Chủ Tịch Nam… Được ngồi chung bàn ăn cơm với ông bà cụ không những là một danh dự còn là nhiệm vụ chính trị hàng đầu làm sao có thể quên được” Đức kính cẩn đáp liếc mắt nhìn Hằng, hình như “tâm ý tương thông”nàng cũng nhìn lại… Chỉ có nàng và hắn biết đối phương đang nghỉ gì, hắn thì nét mặt kính cẩn, nàng thì nét mặt đạo mạo. Mỗi lần hắn đến đây “báo cáo công tác” đều có “chuyện” xảy ra, đã quen rồi nên Thúy Hằng đang mong Trương Hạo Nam nhanh chóng “biến đi”.
Hai vợ chồng già là vậy, ai cũng có nhu cầu riêng, lóng rày bị vụ án của Thái Hoàng Cơ ám ảnh trên con đường thăng tiến của mình nên Trương Hạo Nam vô cùng buồn bực, bất đắc dĩ tạm thời thu liễm ở nhà làm người chồng tốt. Sau khi làm việc thì về nhà coi tv, đọc sách rất là mẫu mực. Người phụ nữ duy nhất tiếp xúc là Thúy Hằng vì vậy có thể nói là lão không một chút hứng thú nên “lên” không nổi với cơ thể của vợ mình. Nay mọi việc đã sáng tỏ dĩ nhiên là lòng xuân phơi phới muốn tìm mấy em “ngon” cơm, eo thon, vú săn và lỗ lồn còn bót. Là một Chủ tịch tỉnh, quyền lực ngút trời, lão chỉ cần lên tiếng thì có cả khối mỹ nữ, mỹ phụ sẵn sàng cởi quần cho lão muốn chơi lỗ nào cũng được. Có lý nào tốn “đạn dược” với con vợ già chứ. Cho nên nói xong vài câu thì để Thúy Hằng và con rể tương lai nói chuyện với nhau…
Củ người mới ta, hơn nữa Đức thì rất có hứng thú với những người như Thúy Hằng, Phó Loan, Dì Hai, Chị Tư, Dì Hường, Trưởng ban Mi, Bí Thư Lệ, Chủ tịch Diễm. Chỉ có trên cơ thể của những người phụ nữ hồi xuân thèm khát dục tinh này hắn mới có thể chơi phải nói là tới bến, muốn sao cũng được và chỉ có hắn mới có thể thỏa mãn sự thèm khát của họ, hơn nữa rất an toàn và kín đáo… Đây là điều quan trọng nhất.
Trương Hạo Nam nào biết đâu Thúy Hằng chỉ muốn lão biến đi càng sớm càng tốt. Thúy Hằng cũng chẳng có một chút hứng thú với lão chồng già đụ như gà. Trong khi thằng con rể tương lai có thể làm nàng mê mệt. Lúc đầu Thúy Hằng rất hổ thẹn vì quan hệ loạn luân này, tuy hắn chưa là con rể chính thức nhưng nàng biết hắn cũng đã có quan hệ xác thịt với Phương Linh vậy mà nàng còn có thể rên xiết dưới dâm uy của hắn nhưng Thúy Hằng đã suy nghĩ rất kĩ, chỉ có hắn mới giữ được bí mật giữa hai người. Với địa vị của nàng, thay vì là hắn mà là người khác, rất có thể sẽ nàng sẽ bị uy hiếp để trục lợi và lúc đó sẽ vạn kiếp bất phục. Thúy Hằng không muốn mạo hiểm để thân bại danh liệt, cho nên hắn là nhân tuyển thích hợp nhất để nàng có thể thỏa mãn mà không một chút lo âu.
– “Ngồi đi… Có chuyện gì? Hồng Nhung… Lấy cho Chủ Tịch Đức chai nước…”
Trương Hạo Nam rời đi, Thúy Hằng và hắn vào văn phòng, Thư Ký Hồng Nhung bước theo sau chờ sai bảo… Trước mặt Thư Ký mình, Thúy Hằng nét mặt vô cùng đạo mạo nghiêm túc khiến Đức bấm bụng cười khi nhớ đến cái dáng hùng hổ cưỡi trên người mình. Thật là một trời một vực, hình như là hai người khác nhau í. À hay là “nhị trùng nhân cách?” Không phải đâu, Trưởng ban Mi cũng vậy mà… Dì Hường cũng vậy mà… Lệ Bí Thư và Phó Chủ tịch Diễm đều là như vậy, bề ngoài rất là hiền lương thục đức, lâm trận thì hắc hắc… dâm hết biết.
– “Không dám làm phiền chị… Chị Nhung… Tôi không khát…” Đức nhã nhặn giọng điệu và thái độ thân thiết, ánh mắt lướt trên người của Hồng Nhung âm thầm đánh giá kích thước vú đít… Đối với đàn ông thì hắn lãnh đạm nhưng đối với phụ nữ thì rất thân cận, nhất là những người đã có gia đình, chỉ cần có chút nhan sắc thì lúc nào hắn cũng muốn kéo được cái quần của người ta xuống. Tuy biết là không đúng, nhưng bản tính trời sinh gian phu là vậy, thích chơi vợ người khác. Cứ nhìn vợ người ước gì có thể lột quần xuống. Tới đâu thì tới.
– “Có gì phiền chứ… là việc của tôi làm mà…” Nhung mỉm cười đi ra ngoài, trong tích tắc quay trở lại với chai nước trên tay… Nàng đặt chai nước trên bàn.
– Cảm ơn.
– “Không có chi”… mỉm cười duyên dáng, Nhung quây người đi ra không quên khép cửa. Trong văn phòng chỉ có Thúy Hằng và hắn. Thừa biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng Thúy Hằng vẫn với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
– Tìm tôi có chuyện gì… Nói đi.
– “Chờ chút… Gài cửa cho chắc ăn.” Tim Thúy Hằng bắt đầu đập thình thịch khi thấy hắn đến gài móc cửa… Tên mắc dịch này… Lại nữa rồi, Thúy Hằng vừa sợ vừa cảm thấy kích thích… Nàng hổ thẹn không biết có phải mình càng ngày càng quá dâm đãng rồi không?
– “Cậu… Cậu muốn làm gì?” Nói xong mặt Thúy Hằng đỏ lên ngượng nghịu vì biết rồi còn hỏi. Không phải lần nào cũng vậy sao, tuy không hẳn là “tới bến” nhưng cũng đủ tê tái tâm hồn.
– “Suỵt… Đã nói rồi… Cái này là tình điệu… Không phải Dì đã từng nói thích không gian này sao? Mình vừa tình điệu vừa nói chuyện” Hắn đến sau đứng sau lưng, Thúy Hằng ngồi trên ghế, từ trên nhìn xuống, qua cổ áo sơ mi lụa, vú nàng hơi xệ, bụng có chút mỡ thừa nhưng đàn bà ở tuổi 48, hai lần sanh nở mà thân hình còn ngon như vậy đã là hay lắm rồi.
Hắn đưa tay xoa bên ngoài rồi từ từ luồn bàn tay vào trong, lấn vào áo ngực, bàn tay hắn chiếm trọn bầu ngực nàng, xoa bóp, se đầu ti. Chỉ như vậy thôi, hơi thở Thúy Hằng nặng dần, giữa hai chân nàng bắt đầu rỉ nước. Nàng nhìn ra cửa, hắn nói đúng, vừa vụng trộm vừa hồi hộp, thật kích thích làm sao.
Một bàn tay hắn xoa bóp ngực, bàn tay khác lần mò bên trong váy nàng “bò” lên trên, đưa thẳng vào trong quần lót chạm chùm lông mềm mại, xoa nhè nhẹ, dùng ngón tay chui vào hang sâu thám hiểm. Thúy Hằng trân người, nắm chặt cườm tay hắn, mặt nàng như người say rượu…
Biết nàng còn chút ngượng ngùng… Hắn đưa tay kéo phéc mơ tuya quần xuống, kéo cục thịt to bự đang cương cứng ra ngoài… rà đầu cặc trên má, mũi nàng rồi kề sát ngay vành môi. Thúy Hằng chỉ chờ có vậy, há miệng cho hắn đút vào và mái tóc nàng bắt đầu di chuyển “ra vào” liên tục.
Hắn vừa nắc nhẹ vào miệng nàng vừa suy nghĩ, không biết có nên rủ rê Thúy Hằng tối nay đến khu biệt thự của Tiên để cùng nhau nhất dạ đế vương nhưng suy đi nghỉ lại, chắc là không nên, có lý nào nàng vắng mặt cả đêm chứ. Thái Vân Cơ thì khác đã ly dị với chồng, sao cũng được.
“Cộc… cộc… cộc…” giữa lúc cả hai đang mải mê thì có tiếng gõ cửa… Hằng hết hồn, buông hắn ra, nhanh tay lấy khăn giấy chùi mép miệng, sửa lại mái tóc, chỉnh trang quần áo, hắn thì nhanh hơn, nhét cặc vào kéo phéc mơ tuya quần lên nhẹ nhàng đi đến bên cửa, kéo nhẹ móc rồi trở lại ngồi trên chiếc ghế trước bàn, cả hai phối hợp nhuần nhuyễn, nàng đạo mạo, hắn nghiêm túc.
– “Vô đi…” Hằng nói vọng ra… Có tiếng cửa mở, Hồng Nhung bước vào.
– “Lãnh đạo… Phó Trưởng ban Lưu Kiến Huy đến bên ngoài…” Nếu là ai khác có lẽ Hồng Nhung không dám quấy rầy nhưng đây là Phó Trưởng ban Tuyên giao, một cán bộ cao tầng cấp tỉnh nên đành phải gõ cửa thông báo.
– “Mau mời…” Miệng vừa nói, Hằng đồng thời đứng lên ra cửa tiếp đón để chứng tỏ mình vô cùng coi trọng. Khả năng Lưu Kiến Huy lên kế vị Nguyễn văn Đồng rất lớn cho nên nếu có thể kéo lão thành đồng minh cho Trương hạo Nam thì còn gì bằng, tuy lực lượng của họ Trương rất mạnh ở Đồng Tháp nhưng thêm một người bạn còn hơn người đối đầu.
– “Vậy cháu cũng xin phép…”Đức đứng lên nối gót, hai người đi song song tiến ra cửa…
– “Báo cáo công tác là như vậy đó hả?” Hằng “lườm” nói nhỏ…
– “Hi hi… Không phải… Còn có chuyện khác nhưng không gấp, khi nào đến biệt thự nói sau…” Đức cũng nói nhỏ…
– “Ừm” Hằng nhẹ gật đầu, còn muốn nói thêm nhưng Hồng Nhung thư ký và Lưu Kiến Huy đang tiến đến…
– “Trưởng ban Hằng… Không làm phiền chị chứ… Chủ tịch huyện Đức… là cậu à…”Miệng cười chào Hằng nhưng ánh mắt Lưu Kiến Huy nhìn Đức vô cùng thân thiết.
– “Anh Huy… Mời vào văn phòng nói chuyện… Thật đúng lúc, Chủ tịch Đức đến báo cáo công tác… Cũng xong rồi.” Nét mặt Hằng thoáng hồng, báo cáo cái gì đâu, từ lúc bước vào tới giờ có ngoài sờ soạng gợi dục nàng để rồi đút vô miệng để được nàng hầu hạ.
– “Trưởng ban Huy. Xin chúc mừng” Đức nhanh miệng. Cụm từ “xin chúc mừng” Lưu Kiến Huy khi Nguyễn văn Đồng mồ chưa xanh cỏ, chỉ có hắn mới dám nói trong lúc mọi người vẫn còn tỏ ra “bi thương”.
– “Ậy. Chỉ là quyền thôi mà…” Lưu Kiến Huy trong lòng khoái tỉ tê, mặt ngoài khiêm tốn. Đến gặp Trưởng Ban Hằng chỉ là cái cớ. Lão đang ngồi trong văn phòng, nghe Thư Ký nói Chủ tịch huyện Đức đến văn phòng Trưởng Ban Hằng báo cáo công tác, lão liền lấy cớ đến để “tình cờ” gặp mặt. Một Chủ tịch huyện nho nhỏ dĩ nhiên lão sẽ không để vào mắt nhưng phía sau của hắn là cả một lực lượng khủng bố, chỉ có thể mong được làm bạn chứ tuyệt đối không thể đắc tội. Lão sẽ không ngu như Nguyễn văn Đồng và Lăng Ngọc Diệp… Thấy xe cổ thụ mà cứ lái xe tông vào.
– “Chỉ là một câu thôi mà… Mai này chuyện của huyện Lấp vò, mong Trưởng Ban Huy sẽ chiếu cố nhiều hơn” Đức khiêm tốn.
– “Sao lại nói như vậy chứ… Đây là bổn phận của Ban tuyên giáo… Chủ Tịch Đức tuy còn trẻ nhưng năng lực hơn người. Chỉ với công trinh TTTM Đồng Tháp đã đóng góp không ít công sức cho tỉnh nhà, cũng vì vậy mà tôi đã chỉ đạo cho người trong ban viết bài về cậu… Cậu xứng đáng làm tấm gương cho những người khác học tập” Lưu Kiến Huy mỉm cười. Qua câu nói này, lão tin chắc hắn sẽ thấy lão không phải là Nguyễn văn Đồng hay Lăng Ngọc Diệp mà là bạn…
Đức sửng sốt… Không ngờ trình độ ăn nói của Lưu Kiến Huy lại cao siêu như vậy. Như vậy thì tốt rồi, từ nay thêm “bạn” bớt thù, trong công tác sẽ dễ hơn nhiều, sẽ không có người thọc gậy bánh xe.
– “Cậu còn không mau cảm ơn Trường ban Huy đã có lòng bồi dưỡng…”Thúy Hằng ra mặt trưởng bối dạy bảo.
– Trưởng ban Huy, thật cảm ơn nhiều…
– “Ậy… Ha Ha… Trưởng Ban Hằng đã quá lời rồi… Tôi chỉ suông miệng thôi…” Thấy hắn khiêm tốn, dễ thân cận, Kiến Huy hớn hở cười. Cuộc gặp gỡ “bất ngờ” coi như có thu hoạch đáng kể. Từ này sẽ từ từ giao thiệp để siết chặt quan hệ. Lão hy vọng làm bạn được với hắn có thể kiếm được vé tàu lên được “thuyền” lớn.
– “Hai vị lãnh đạo, tôi xin phép”… Đức mỉm cười quay lưng đi ra, đưa tay nhìn đồng hồ, gần 12 giờ rồi, hắn lấy di động định gọi Thanh Thanh nhưng thay đổi ý định, muốn cho nàng bất ngờ, đang có chút rảnh rỗi, hắn muốn đưa nàng đi ăn trưa đồng thời xem nàng thế nào rồi, đi đứng như thường chưa sau lần đầu tiên. Hôm nay nàng dù sao cũng phải đến dự lễ chứ… Cũng là cổ đông mà.
Trong phòng khách sạn, Thanh Thanh đang đứng trước gương ướm thử quần áo lên người để chọn nên mặc bộ nào, trang điểm làm sao cho buổi lễ chiều nay. Biết các cô gái bên cạnh hắn ai cũng là mỹ nữ, nàng thấy mình không kém nhưng muốn trội hơn một chút để không làm mất mặt gái con gái xứ Đà. Muốn như vậy phải nhờ vào cách ăn mặc và trang điểm rồi nhưng vấn đề làm sao đơn giản mà không kém phần thu hút và quyến rũ… Bởi vậy từ sáng đến giờ lấy chuyện săm soi làm niềm vui, nàng tưởng tượng khi ánh mắt hắn nhìn mình, mỉm cười vu vơ.
“Cộc cộc cộc”… Có tiếng gõ cửa…
– “Ai đó?” Thanh Thanh nhíu mày.
– “Quý khách… Tới giờ làm phòng…” Có tiếng nói vọng vào… Thanh Thanh mỉm cười ranh mãnh. Đưa tay vào va li lấy khẩu Smith Wesson mà đã tốn rất nhiều công sức và tiền mới mua được cầm lên tay, đến nép một bên, đưa tay mở chốt cửa.
– Vô đi…
– “Thật là bất cẩn mà… Cũng may là mình nếu gặp dê chúa khác là bị thiệt thòi rồi… Xem ra phải giáo huấn một chút…” Vừa nghỉ trong bụng vừa thò đầu vào… thì nghe một tiếng “click” khiến hắn hoảng hồn. Chưa hề nghỉ Thanh Thanh có chó lửa trong tay hay là đang bị kiềm chế? Không đúng… Còn đang nghi hoặc thì nghe tiếng nàng cười rúc rích.
– Muốn cướp sắc hay cướp tiền? Nói…
– Ây ui… Làm hết hồn, tưởng em đang bị ai chế ngự… Không ngờ em có đồ chơi… hi hi… Wow… Smith & Wesson màu hồng đẹp thiệt. Sao em có được vậy? Không dễ đâu nha.
– “Anh làm như chỉ có chị em Mỹ Chi là có vậy…” Thanh Thanh xụ mặt. Lần trước ngoài Đà Nẵng, tinh cờ thấy Mỹ Chi, Vịnh và Bích Hà có khẩu Smith & Wesson màu hồng, màu xanh lá mạ dành cho phụ nữ nên nàng và Thanh Tuyền âm thầm hâm mộ, sau một thời gian săn lùng rút cục cũng có được tới tay. Qua con đường chinh thức thì không thể nào nhưng ngày nay mà, có tiền là có tất cả, giá cả không thanh vấn đề, miễn chịu chi là được.
– Hi hi… Anh không phải là ý này, thấy em có đồ chơi là anh mừng, tuy em có võ công “cái thế” nhưng thời buổi bây giờ phải có mấy thứ này mới an toàn, khi có chuyện là rút ra “độp” liền… Bọn dê chúa ngày nay thứ dữ không hà. Đâu đưa anh coi… Chà chà, rất xứng với em… Đẹp thiệt.
– “Súng đẹp hay người đẹp” Thanh Thanh ỡm ờ.
– Hi hi… Cả hai đều đẹp.
– “Vậy sao… Vậy so với Mỹ Chi và song Hà… Em và họ… ai đẹp hơn ai?” Thanh Thanh truy tới.
– “Lại nữa rồi… Khác người nhưng cùng một câu hỏi” Đức than thầm. Muốn dùng câu nói kinh điển “mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười” nhưng câu này đã cũ mèm và xưa hơn trái đất, không còn hiệu nghiệm nữa, biện pháp bây giờ là giở trò lưu manh… cướp sắc. Nghỉ là làm… thay vì trả lời, hắn nhất bổng nàng lên.
– Ê… trả lời em đi… Anh…
– Không trả lời gì hết… Bây giờ anh cướp sắc… Hắc hắc hắc.
Nhanh như chớp, áo ngủ nàng được vén lên, quần lót kéo xuống. Hắn úp mặt vào giữa hai chân nàng. Sau lần trước, “vết thương” bắt đầu là cũng là lúc nàng nhớ lại hương vị tuyệt vời của lần đầu tiên vì vậy trong lòng vô cùng mong đợi. Là người từng trải, làm mê mệt không biết bao nhiêu người đủ mọi lứa tuổi, nàng vừa tập tễnh bước vào thiên đường của dục tình thì làm sao chịu nổi khi cái lưỡi của hắn tung hoành ngang dọc ngay u cốc. Theo phản xạ, hai tay nàng nắm chặt đầu tóc hắn… ghì mạnh. Thanh Thanh hổ thẹn khi cảm giác giữa hai chân nàng ướt đẫm… Hắn mút, hắn liếm khều móc… nàng giải đành đạch, cổ họng không ngừng phát ra nhưng âm thanh quái dị.
Long Xuyên…
Dân ngu cu đen, làm việc đầu tắt mặt tối, được lương tháng 7 hoặc 8 triệu đem về nhà nuôi gia đình đã mừng rơi nước mắt vậy mà việc sắp xếp chỗ ngồi trong buổi tiệc nhậm chức của tân Bí Thư Tỉnh ủy, nào có nặng nhọc gì đâu, chỉ cần thấy ai đưa giá cao thì xếp họ ngồi gần, cao hơn nữa thì ngồi trước mặt, thấp hơn một chút thì ngồi sau lưng. Chỉ có vậy thôi mà Chánh văn Phòng Hương Giang sau khi chia chác cho đám thuộc hạ thân tín thì bỏ túi cũng gần được một tỷ, khiến tâm tình nàng vô cùng vui vẻ, mặt mày tươi rói hẳn lên.
– “Kiếm được bao nhiêu?” Ngồi gần đó, thấy vợ cười tủm tỉm, Long mỉm cười hỏi.
– “Một tỷ”… Hương Giang hãnh diện đáp…
– “Sao ít vậy?” Long ngạc nhiên, tiệc đón tiếp Bí thư có lý nào chỉ kiếm được một tỷ?
– “Vậy là khá lắm rồi… Tên Trình Quốc Cường, tên Trần Thế Minh, tên Lý Giang có chi đồng nào đâu…”Hương Giang oán giận. Ba tên này không chịu chi mà còn đòi ngồi chỗ tốt khiến nàng thất thu khá bộn… Vị trí họ chiếm nếu để cho đại gia thì thu được ít nhất ba trăm triệu. Nhưng nàng biết làm sao hơn, cả ba đều có địa vị lại còn là con trai của Chủ Tịch và Phó Chủ tịch tỉnh, không thể xúc phạm được.
– “Thì ra là vậy… Thôi bỏ đi…” Long gật gù.
– “Không bỏ thì làm được gì chứ… Nhắc tới mới nói nha, lần này chắc sẽ có màn “Long tranh hổ đấu” rồi…” Đang buồn bực vì “mất” ba trăm triệu, cái tính “bà tám bổng nổi lên, hương Giang như quên mất phiền muộn.
– “Không dữ dội như vậy chứ?” Long mỉm cười.
– “Hi hi… Ông đừng có làm bộ làm tịch nha… dễ gì ông không biết, thiên hạ đồn rùm lên hết rồi… Tân Bí Thư mới băm sáu tuổi, là ái nữ của Chủ Tịch Quốc Hội… Chà chà… Ai cưới được người này còn hơn chuột sa hũ nếp, có Chủ tịch Quốc hội chống lưng mai này dễ dàng thăng quan quyền cao chức trọng hốt bạc đầy mâm. Đa số nói tên Trình Quốc Cường cơ hội cao lắm” Hương Giang nói một hơi.
– “Em nói cái gì đây… Cái gì “quyền cao chức trọng hốt bạc đầy mâm” chứ ” Long lắc đầu không ngờ bà xã mình như vậy mà cũng dám nói ra.
– Hi hi… Chứ còn cái gì nữa… Cả nước… ông đi tìm một Chủ tịch huyện hoặc Bí Thư nghèo rớt mồng tơi thì hiếm nhưng Bí thư, Chủ tịch huyện tiền rừng bạc biển thì hằng ha sa số… Đó là cấp huyện đó nha… Chưa nói đến cấp thành phố…
– “Suỵt… Nói nhỏ một chút… Em thật là…” Long lắc đầu chào thua.
– “Chuyện gì chứ… Hai vợ chồng mình nghe thôi mà… Hi hi…” Chánh văn phòng Hương Giang bật cười. Trong bụng thầm mắng ông xã mình đúng là trùm đạo đức giả mà, cái mặt thì làm như là liêm chính lắm í nhưng ai chi “ít nhiều” thì biết hết.
Ngay lúc này tiếng di động reo lên, nhìn màn hình, hai mắt Hương Giang sáng rỡ… Tay vội bắt máy.
– A lô… Là Hạ Vy hả. Sao rảnh rỗi vậy?
Long nghe vợ gọi tên Hạ Vy, liền biết là phu nhân của Cao Thái, đại gia số “1” của An Giang, tiền rừng bạc biển, giàu nứt vách. Hắn thầm nghỉ: Trong lúc này gọi tới, 9 phần 10 là muốn có chỗ tốt trong bữa tiệc đón chào Tân Bí Thư… Như vậy là “trúng mánh” rồi bởi vậy im lặng lắng nghe.
– “Dĩ nhiên rồi… Chị đã lên tiếng sao để chị thất vọng cho được, không xa lắm, cách bàn Bí thư khoảng 10 thước là tối đa nhưng là hướng đối diện. Là chỗ tốt nhất đó” Hương Giang nháy mắt với chồng… Nói thêm vài câu rồi cúp máy.
– Xong xuôi!
– “Bao nhiêu vậy?” Long tò mò…
– Không có nói nhưng Hạ Vy trước giờ chi rất sộp… Chuyện này mình không cần lo… Theo em nghỉ chắc cũng được 200 Triệu…
– “Bà xã… Em thật giỏi…” Long nịnh…
– Dĩ nhiên… Giờ này mới biết sao?” Hương Giang vênh mặt. Tuy Long là Trưởng phòng xây dựng nhưng không vị trí không có nhiều “chất béo” như nàng là Chánh văn phòng Tỉnh, cho nên “thu nhập” của nàng vượt trội nhiều hơn, và dĩ nhiên là có quyền kiêu ngạo.
– “Hi hi. Là em giỏi nhất rồi. Vậy được chưa… Nà… vô phòng…”Long kéo tay vợ… Tâm tinh vui vẻ, muốn chơi một cái.
– “Sao có hứng thú vậy… Chờ em tắm cái đã…” Hương Giang cười lỏn lẻn.
– Vậy được… hi hi… Tắm chung nha…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, có tiếng cười rúc rích xen lẫn tiếng thở hổn hển…
– “Ê… khoan…” Tiếng Hương Giang la lên… và tiếng thở hắt ra của Long… Lại khóc ngoài quan ải nữa rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Hạ Vy cúp máy, mỉm cười nhìn Ngọc với vẻ áy náy…
– “Xin lỗi nha… Cần gọi cú điện quan trọng nếu chậm trễ sẽ không có được chỗ tốt… À, nè… Gọi đồ tráng miệng nha… Còn sớm mà…” Hạ Vy nhìn đồng hồ. Hôm nay biết được buổi xế chiều, TTTM Đồng Tháp có buổi lễ bắt đầu khởi công. Nàng nghỉ đây là cơ hội tốt để gặp hắn, để tránh mạo muội, nàng thuyết phục Ngọc đi theo mình xuống Cao lãnh. Ngọc dĩ nhiên là vui vẻ nhận lời. Trong thâm tâm cũng muốn khoe quan hệ một chút…
– “Thôi đi… lúc này đang muốn giảm cân…” Ngọc lắc đầu…
– “Ngọc đâu có mập chứ. Thân hình vẫn còn đẹp lắm mà.” Hạ Vy mỉm cười.
– “Hi hi… Tại mặc quần áo nên không thấy, cởi quần áo ra bụng hơi có ngấn… “Ngọc nhớ lại khi sờ bụng, hắn nói nàng bắt đầu “đẫy đà” bởi vậy nàng bắt đầu ăn bớt lại và tập thể hình nhiều hơn.
– Không đâu… Tiến nói vậy à?
– Anh Tiến? Ảnh mà biết cái gì chứ. À nè… lúc nãy chị nói gọi điện đặt chỗ tốt… Là chỗ tốt vì vậy?
– “An Giang có buổi tiệc chào mừng Bí thư Tỉnh ủy mới, ai cũng muốn làm thân một chút cho nên chị gọi điện đặt chỗ… Không dễ đâu, cũng nhờ chị có chút giao tình với Chánh văn phòng nên không thành vấn đề…”Hạ Vy cũng khoe quan hệ.
– Chắc cũng tốn bộn à…
– “Ừm… 200 “chai” đó” Dùng tiếng lóng, Hạ Vy nói nhỏ…
– “Cái gì? 200 triệu…”Ngọc sửng sốt. Thầm nghỉ như vậy con mụ Chánh văn phòng này mau làm giàu rồi.
– “Là chỗ quen biết đó mới có cái giá này, sẵn đây mới nói nha, chị Ngọc, chị thật là may mắn, người bạn của chị còn trẻ như vậy mà đã là Chủ tịch huyện, theo em nghỉ không chừng sau này chức Chủ Tịch Tỉnh hay Bí thư Tỉnh ủy chỉ là vấn đề thời gian.” Biết Ngọc thích được tâng bốc nên Hạ Vy khéo léo thăm dò, nàng chỉ biết hắn là người có thế lực nhưng khủng cỡ nào thì chưa biết được.
– “Không chừng?” Ngọc nhìn quanh như sợ có ai nghe, gần đây được Hà Vy tâng bốc lên chín tầng mây,”oán thù, hiềm khích” trước kia tan thành mây khói, trái lại hai người xưng chị chị em em vô cùng thân thiết, bởi vậy có “bí mật trọng đại” mà bo bo giữ trong bụng thì thật là khó chịu hơn nữa nàng sợ sau này Hà Vy biết được thì lúc đó cho dù mình nói thế nào đi nữa thì Hà Vy sẽ không tin, như vậy thì thật là mất uy tín…
– “Ừm… Chị Ngọc không nghỉ vậy à?” Thấy cử chỉ của người chị em họ, Hạ Vy mừng thầm… nói thêm một câu có sức “khui nắp thùng”.
– “Nè… Phải tuyệt đối giữ bí mật nha…” Nói tới đây, Ngọc một lần nữa nhìn quanh như sắp sửa nói ra “bí mật quốc gia” vậy khiến Hà Vy cũng hồi hộp lây… Ngay lúc này, Ngọc chồm người ghé sát màng tai nàng nói nhỏ. Không biết Ngọc nói gì, chỉ thấy hai mắt Hạ Vy rực rỡ như hai ngọn đèn pha… người run lên vì phấn khích, hứa hẹn.
– Ngọc… Chị yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ai đâu, còn nữa, tôi sẽ không bạc đãi chị.
– “Hi hi… Đừng nói như vậy mà… Chúng ta là bà con với nhau… Ý chết, để chị gọi nói cho hắn biết chị xuống Cao lãnh để hắn mừng…” Trước cặp mắt hâm mộ của Hạ Vy, nàng lấy di động ra bấm.
Hà Vy quả thật vừa hâm mộ vừa có chút ganh tỵ với người chị họ… Nàng nghỉ mà tức mình, mấy năm nay bôn ba chạy quan hệ nhưng chưa bao giờ mốc nối được chỗ khủng như thế này. Hèn chi lão Huỳnh Tuấn Anh và con mụ Ngọc Trinh làm phách là phải, nghỉ đến đây Hà Vy hận mình không có đứa con gái đẹp một chút để gã cho hắn. Hà Vy liếc nhìn sắc mặt của chị họ, nàng càng không tin là hai người thuần túy là bạn bè.
Chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, giải thích câu này theo cách dung tục dâm dê nhưng dễ hiểu thì đại khái là chưa từng “thổi kèn” nhưng chắc chắn đã thấy qua người khác “thổi kèn”. Thời đại công nghệ thông tin tiên tiến mà, muốn tỏ tường cái gì thì vào “Gú gồ” (Google) gõ vài cái thôi là biết liền. Bởi vậy khi thấy cái “đầu” tim tím bóng loáng kê ngay miệng, Thanh Thanh liền biết sao thì làm vậy nhưng phần vì ngượng ngùng vì dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời nên thiếu kinh nghiệm… Bởi vậy rất vụng về mút liếm… được một hồi thấy thích thích, nàng bắt đầu dạn dĩ hơn, hé môi cho hắn đút vào… và theo phản xạ, đầu bắt đầu gục gặc.
– “Wow…” cảm giác đầu cặc được bao phủ bởi vùng không gian ẩm ướt nhưng vô cùng ấm áp, Đức lim dim, rên rỉ trong cổ họng, tay không ngừng nhồi bóp cặp vú săn chắc và nắc nhè nhẹ bằng cách di chuyển mông mình…
– “Khụ khụ khụ…” Lần đầu chưa quen, Thanh Thanh bị ngộp khi cặc hắn đi sâu vào cuống họng… Xô hắn ra, nàng ho sù sụ…
– “Sorry cưng… Em không sao chứ?”Đức áy náy chỉ vì trong lúc quá hứng hắn thọc sâu vào quên rằng đây là lần đầu của nàng.
– “Không… Không sao… Sặc chút thôi… Em được mà…” Thanh Thanh có chút tức giận, nàng không tin nàng làm không được, bởi vậy tiếp tục há miệng ngậm vào.
– “Từ từ rồi sẽ quen… Mai mốt anh dạy em… Bây giờ” Đức rù rì bên tai, hắn gác hai chân nàng lên vai, cầm cặc rà cửa động nhè nhẹ đút vào nắc nhè nhẹ rồi nhanh dần và nhanh dần, hai tay không ngừng dày vò cặp vú thành muôn hình vạn trạng. Cảm giác sướng tê người, Thanh Thanh bặm môi, hai tay bấu đùi hắn. Cảm giác tâm hồn bay bổng lên chín tầng mây…
“Bành bạch… bành bạch… Bành bạch…” Trong phòng tiếng hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau nghe rõ mồn một xen vào tiếng rên rỉ của nàng… Thời gian như ngừng lại.
“Cộc cộc cộc”…”Thanh Thanh… Là Dì Liên đây… giữa lúc Thanh Thanh đang “mê mang” và hắn đang hùng hục bổng có tiếng gõ cửa rồi có tiếng nói vọng vào làm Thanh Thanh hết hồn. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần để Liên thấy nàng và hắn trai đơn gái chiếc ở trong phòng, nếu quần áo chỉnh tề thì không sao nhưng bây giờ cả hai đều trần truồng, cho dù có vội vã mặc lại quần áo cũng không thể che dấu… Hơn nữa, đầu tóc nàng bơ phờ. Nhìn vào ai lại không biết.
“Cộc… cộc… cộc…”…”Thanh Thanh…” Liên tiếp tục gõ cửa, hình như khi nãy nghe có tiếng động trong phòng mà… Sao bây giờ im lặng vậy? Trong lòng nghi hoặc. Nàng áp tai vào cửa nghe ngông…
– “Suỵt… Kệ… Đừng lên tiếng. Dì Liên sẽ tưởng em đi ra ngoài” Rù rì bên tai nàng xong, hắn nằm trên người nàng, tiếp tục hôn hít, tay sờ bóp nhưng tốc độ nắc chậm lại để giảm bớt tiếng động. Tin tưởng gõ cửa một hồi, Liên sẽ bỏ đi.
– “Ừm”… Nghe hắn nói có lý, nàng cũng nghỉ vậy, hơn nữa đang “phê”, mặc kệ tiếng gõ cửa, Thanh Thanh vòng tay qua ôm cổ hắn ôm ghì kéo xuống… Trong phòng hoàn toàn yên lặng ngoài tiếng hôn hít và thở nhẹ.
“Reng… reng… reng…”Bất thình lình, vào lúc này tiếng di động trên đầu giường reo lên inh ỏi… Đức hết hồn… Tổ trác a… Hắn nhanh chóng chồm người lên chụp lấy máy định tắt chuông nhưng còn tệ hơn nữa… vì lụp chụp nên đụng ly nước, ly nước ngã lăn rơi xuống nền nhà…
“Xoảng”… Ly nước bể tan gây nên tiếng xoảng vang vội.
“Cộc… cộc. Cộc… – “Thanh Thanh… Sao không mở cửa?” Liên tiếp tục gõ, nàng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì…
– “Dì Liên. Là Dì à… Chờ chút…” Đã đến nước này phải chịu thôi… Cả hai cuống quýt mặc lại quần áo… Mặc Thanh Thanh đó như gấc chín đi mở cửa. Liên sửng sốt khi thấy hắn trong phòng, sắc mặt Thanh Thanh đỏ rực… Liên chợt hiểu.
– “Dì Liên… Ha ha… Dì trở vô hồi nào vậy… Chú Năm và Thanh Tuyền khỏe chưa hả…” Hắn nói một tràng…
– “Hai… hai người.” Liên ấp úng.
– “À không… Chiều nay có buổi lễ khai công cho công trinh TTTM nên tôi và Thanh Thanh duyệt lại coi còn thiếu sót cái gì không… Ừm… Coi bộ cũng xong rồi Thanh Thanh ha… Bây giờ hai người nghỉ ngơi chút đi… Lát nữa Ngọc Như và Thục Linh sẽ tới đón… Tôi về thay đồ… Bye… See you later…” Hắn nói một tràng, vừa nói vừa đi ra cửa rồi biến mất.
– “Thanh Thanh… Con và hắn…” Liên biết rồi còn hỏi… Trong lòng thầm mắng “tên mắc dịch”… đớp luôn con Thanh rồi?
– “Ừm” Thanh Thanh gật đầu với tiếng “ừm” trong cổ họng, hai má đỏ hây hây.