Phần 153
Hiệu suất làm việc của nhà hàng cũng rất cao, sau khi Ngọc Thi và Ngọc Thơ gọi điện, chẳng mấy chốc có chiếc xe đến giao hàng. Mùi cà phê, nước trà nước cam, bánh bao thơm phức… Đám đông phấn khởi… Nói gì thì nói “dĩ thực vi tiên”… Có cái bỏ bụng lại miễn phí có gì không tốt chứ…
– “Hi hi… Các vi… Bánh, nước tới rồi… Xin mời tự nhiên… Ừm… Các vị đại diện, chúng ta vào trong nói chuyện… Bí Thư Nga Chủ Tịch Trường… Phó Chủ tịch Hoa và Phó Chủ tịch Phương… Chúng ta vào họp đi…”
Bốn người Bí thư Nga, Văn Trường, Tuyết Hoa, Thanh Phương nhin nhau… Trong bụng thầm khâm phục, tên này thật có cách ha…
Hắn rất nghiêm túc ngồi nghe 5 đại diện trình bày lý do tại sao người dân bất mãn. Ngọc Thy và Ngọc Thơ bên cạnh ghi chép. Tuyết Hoa và Mai Thanh Phương vừa nhậm chức Phó Chủ tịch huyện nên sốt sắng thể hiện vai trò của mình. Chỉ có Nga và Mai văn Trường thầm kêu khổ. Lúc đầu cả hai tưởng hắn “làm cho có”, ngồi nghe chút chút rồi hứa hẹn sau đó lấy cớ giải tán nhưng trong suốt gần ba giờ đồng hồ, hắn trước sau như một, nhẫn nại, đặt câu hỏi, đi vào từng chi tiết… Nga vừa cấn thai, ngồi lâu thấy mỏi lưng, thân già của Văn Trường cũng không chịu thấu, cả hai đều rêm mình. Cũng may lúc này hắn đứng lên.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
– “Các vị… ừm… Chúng tôi đã có khái niệm tổng quát vì sao các vị không hài lòng. Như vầy di, hôm nay là thứ Hai… Bắt đầu thứ Hai tuần sau, chúng tôi sẽ nhận đơn khiếu nại của các vị. Làm sao làm đơn? Ha ha… Đơn giản thôi. Các vị cứ đến ủy ban sẽ có tổ công tác đặc trách hướng dẫn và giúp các vi… Thời hạn nộp đơn là nữa tháng. Sau nữa tháng thì sẽ không nhận đơn nữa… Sau thời gian này cho dù có khiếu nại cũng sẽ không nhận… Các vị nghe rõ chưa” Nói tới đây nét mặt hắn nghiêm lại… Đảo mắt nhìn quanh… Trên người toát ra vẻ quan uy.
– “Sau 15 ngày, tổ công tác sẽ bắt đầu đến từng nhà một để kiểm chứng đối chiếu. Nếu đúng như lời của các vị viết trong đơn… Tôi bảo đảm các vị sẽ được cứu xét… ngược lại là khai man, sẽ phải bị phạt…”
– “Hả? Bị Phạt? Chủ Tịch… Không có tiền lệ này đâu à…” Bác Sáu giơ tay đứng lên phản đối.
– “Bác Sáu… Làm như vậy là để ngăn những người muốn khai gian… Như vậy là lãng phí thời gian của cán bộ, có nghĩa là lãng phí tiền đóng thuế của người dân…” Đức Chủ tịch nghiêm giọng nói…
– “Cái này cái này…” Bác Sáu còn muốn nói thêm nhưng chợt nhận ra hắn hoàn toàn có lý mà… Hơn nữa cứ nói thật để người ta cứu xét… Gian dối làm gì, bị phạt là phải rồi…
– Sau khi đơn của các vị được kiểm chứng và đối chiếu, thời hạn tối đa là một tháng sẽ được giải quyết… Tôi bảo đảm… Bây giờ các vị về thông báo với mọi người.
– “Vậy được. Chủ tịch huyện… Chúng tôi tin cậu… Hy vọng cậu không làm chúng tôi thất vọng…” Năm người đại diện đứng lên…
– Cảm ơn các vị… Tôi là Trần Đức… Không phải là Hứa Đức… Nói là làm… không hứa cuội đâu à…
– Ha ha… Hi hi… – Thấy hắn không quan liêu, rất bình dân, dễ gần gũi… Mọi người bật cười vui vẻ cảm thấy vô cùng thân thiết…
– “Mèn ơi… Chủ tịch huyện. Cậu có vợ chưa… Con gái tui coi được lắm, tui làm mai nó cho cậu nhe…” Chị Hai bổng bạo miệng đề nghị… mắt nhìn hắn mong đợi…
– Ha ha… Chị Hai… cảm ơn nhiều ông trời cho tôi có số đào hoa, bây giờ gần hai chục bà vợ… Aiz… Chịu không thấu a…
– “Ha ha… Hi hi…”Chủ tịch Đức, Cậu thật là tiếu lâm…” Tưởng hắn nói đùa… 5 người đại diện cười vui vẻ khiến Đức sửng sốt… nghỉ bụng “Aiz… nói thiệt mà không tin. Đó là chưa kể người tình trong bóng tối, nếu tinh luôn chắc cũng hơn bốn chục… Chợt hắn nhìn quanh, ngay tại đây cũng 4 rồi…
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không… Ngoc Thy, Thanh Phương, Tuyết Hoa và Nga đồng loạt “lườm” lén hắn…
– Đức Chủ tịch… Mai Văn Trường tôi thật phục cậu… Nhìn những người dân lục tục đi về… Mai Văn Trường đưa ngón tay cái…
– Không có gì… Chủ Tịch Trường, Bí Thư Nga… Chuyện này phải nhờ hai người giúp đỡ mới được… Bên tôi không đủ người.
– “Ha ha… Không thành vấn đề… Tôi có thể giúp được gì… Cậu cứ nói… Đừng khách sáo…” Mai Văn Trường hăm hở… Có tham gia là có chiến tích…
– “Nếu cần, có thể tuyển dụng thêm người mà… Còn nữa… Ngọc Hà, mỗi ngày em dành vài giờ sang giúp nên ủy ban…”Nga nhìn Ngọc Hà căn dặn.
– “Dạ… Bí thư…” Ngọc Hà mỉm cười…
– Ha ha… Vậy thì cảm ơn nhiều… Nhưng cũng cần phải tuyển thêm công chức mới được… Với công trình TTTM và nhà máy chế biến lương thực… sẽ có rất nhiều việc để làm, Phó Chủ tịch Phương và Hoa mỗi người cần 2 trợ thủ. Cho nên tôi đề nghị mướn thêm 5 người có biên chế…
– “Biên chế… Mướn theo Hợp đồng được rồi…”Nga nhăn mặt…
– Hợp đồng? Ây da. Bí Tư Nga… Chị đừng có keo kiệt quá mà… Chị yên chí đi… Dưới sự lãnh đạo anh minh thần vỏ của tôi bên ủy ban, kinh tế huyện mình sẽ vô cùng thịnh vượng… Ụa… Bí Thư Nga… Tôi chưa nói xong mà… Đức bước theo…
Nga mỉm cười đắc ý… Nghe hắn chê mình keo kiệt, nàng làm bộ “tức mình” bỏ đi… Thầm mắng trong bụng “Cái tên này đúng là không phân tôn ti gì hết… Dám chê mình keo kiệt… Thật ra nàng muốn hắn chạy theo nàng vào văn phòng để hạch tội hắn hôm qua dám cúp máy ngang xương, sang nay lại còn không bắt máy… Hắn coi nàng là ai chứ hả?
Hai người một trước một sau đi về hướng văn phòng của Nga… Dám phê bình Bí Thư Nga keo kiệt, chỉ có mình hắn… Mọi người bấm bụng nhìn theo thầm cười… Tưởng hắn theo Nga vào văn phòng nàng thương lượng chuyện biên chế. Nào biết cánh cửa vừa đóng lại, hắn đã ôm nàng…
– Muốn làm gì, buông ra…
– “Hi hi… Không buông”… Miệng nàng mắng nhưng tay chân không có một chút có hành động chống đối bởi vậy hắn càng lì… Bàn tay để ngay vùng tam giác xoa xoa, tuy còn cách lớp vải bên ngoài nhưng đủ để Nga bấn loạn tinh thần và cảm giác được sau gáy có luồn hơi thở ấm áp gần kề, mông chạm một vật. Người Nga nuổn ra.
Bàn tay hắn chạm vào eo nàng, lòn qua lớp vãi lần mò lên trên sắp xâm chiếm vùng cao nguyên…
.”Cộc… cộc… cộc…” Có tiếng gõ cửa… Hắn vội buông nàng ra đến ngồi trên ghế… Sửa quần áo chỉnh tề, Nga lườm… đi đến sau bàn ngồi, nét mặt nghiêm túc.
– Vô đi…
Ngọc Hà mở cửa, phía sau, Bí Thư Sa đéc Trương Tấn dũng bước vào… mỉm cười.
– Hai người đang họp à?
– “Ha ha… Vừa xong… Bí Thư dũng… Đến cùng Bí Thư Nga đi ăn trưa à?”Mỉm cười, Đứng đứng lên đưa tay ra, bàn tay này hắn vừa mò vào trong quần bà xã người ta.
– “Đúng vậy… đi chung nha…” Miệng cười gượng gạo, Dũng mời, lão đang bất đắc dĩ xin nghỉ phép vì vụ án Thái Hoàng Cơ chưa được giải quyết nên tâm trạng không vui. Trong khoảng thời gian này, lão mỗi ngày ghé qua dây đưa Nga đi ăn trưa, bà xã đã có mang rồi, là đứa con đầu lòng của hai người cần phải săn sóc và chú ý nhiều hơn. Đây là nhiệm vụ chinh trị mà Trương Tấn Tài giao phó. Trương hạo Nam có hai đứa con gái, việc nối dõi của nhà họ Trương chỉ còn hy vọng ở đứa con dâu thứ, nhưng lâu lắm rồi không thấy gì, ai ngờ ông trời vẫn còn thương nhà họ Trương, cuối cùng Bí Thư Nga cũng mang thai… Thử hỏi làm sao không khẩn trương cho được.
– “Ha ha. Cảm ơn nhiều… Thật là không dám làm mất nhả hứng của hai vị lãnh đạo… Tôi có việc phải làm… Bon appetit…” hắn đứng lên cáo từ văn…
Phòng mình. Giờ này là giờ nghỉ giải lao của buổi trưa trước văn phòng Chủ tịch huyện rất vắng vẻ. Đức chợt thấy bóng lưng khá quen thuộc của…
Một người con gái đang chăm chú đọc tạp chí.
– “Thanh Thanh… Cô chờ tôi à… Dì Liên dâu?” Đức nhìn dáo dác… Không thấy bóng Liên đâu hết…
– “Ngoài Đà Nẵng có chút chuyện nên Dì trở về giải quyết… Em ở lại đây…” Thanh Thanh hai má có chút nhuộm hồng… nàng đã suy nghĩ kỷ rồi, đối…
Với tên này nàng phải chủ động cho hắn biết tâm ý của mình cho nên quyết định ở lại tìm cách “tấn công”…
– “Xảy ra chuyện? Chuyện gì? Có cần tôi giúp không?” Đức cảm thấy vô cùng áy náy… Từ lúc hai dì cháu Liên, Thanh tới đây, vì quá bận rộn nên hắn…
Hoàn toàn quên mất, để hai người “tự sinh tự diệt”.
– “Chắc cũng chưa đến nổi nào… Dì nói tạm thời không cần… Khi giải quyết xong, Dì sẽ trở lại” Thanh Thanh mỉm cười.
– Cô ăn cơm chưa? Mình cùng đi ăn cơm nha… Tôi mời…
– Có phiền anh không?
– “Phiền? Hi Hi… Được đi ăn cơm với người đẹp như cô… Sao gọi là phiền được chứ… Mình đi nha…” Hôm nay, hắn quyết định phải…
Chiêu đãi Thanh Thanh một chút mới được vì vậy chở nàng đến khu vườn sinh thái H. Q để cho nàng thử đặc sản miền Tây Nam bộ. Nói nào…
Ngay, hắn cũng là lần đầu tiên đến đây vì nghe Thanh Phương ca ngợi.
– “Có thích ăn gì đặc biệt không?” Hai người được phục vụ đưa tới một căn lều rất lý tưởng, ngồi nhìn ra ngoài thấy hương đồng gió nội, hồ sen thơ mộng, quang cảnh hữu tình lý tưởng cho cặp tình nhân hẹn hò.
– “Gì cũng được… anh chọn đi…”Lần đầu tiên chỉ có nàng và hắn khiến trong lòng khẩn trương, hồi hộp… Thanh Thanh lí nhí.
– “Vậy được… bảo đảm cô thích… Ừm… Bắt đầu với món cháo rắn, sau đó là chuột nướng nha và chó nướng trui…” Nháy mắt với cô phục vụ… dán mắt dán trên bản thực đơn, mặt nghiêm túc, nói tên những món “đặc sản” tự chế trong đầu…
– “Anh… anh…”Nghe một loạt món ăn “đặc sản khủng”… Thanh Thanh trợn mắt há mồm, kinh hải. Cô phục vụ biết hắn muốn trêu “bạn gái” nên bặm môi cố nhịn cười.
– “Ha ha… Đùa với cô thôi… Không cần phải sợ đâu à. Không có mấy món này… Nói thiệt nha… Cho dù có tôi cũng không dám ăn. Bây giờ khác xưa rồi…” Thấy vẻ mặt kinh hải của Thanh Thanh, Đức mỉm cười…
– “Anh làm tôi hết hồn…” Thanh Thanh lườm, mỉm cười, nụ cười quyến rũ, nét mặt rất đáng yêu.
– “Gỏi sen tôm thịt, Một tô tôm kho tộ, và một nồi lẩu canh chua cá ba sa… Vài chai Bia Sài gòn… Làm ơn…”Đức nhìn cô phục vụ… gọi món…
– “Dạ được” Cô phục vụ mỉm cười duyên dáng quay người lắc mông bước đi…
– “Cô phục vụ này thật xinh và duyên dáng” Nhìn theo cô gái phục vụ… Thanh Thanh khen…
– “Tôi thấy so với cô… còn kém một chút”… Đức mỉm cười.
– Thật sao?
– Chỉ cần cô tung tin tuyển Boyfriend… Cả khối thanh niên tài tuấn tranh nhau chen lấn xếp hàng có khi đánh nhau đầu u sứt trán… Hi hi. Tin tôi đi…
– Vậy còn anh thì sao? – Thanh Thanh cắc cớ hỏi…
– Ha ha… hi hi…
– “Anh cười cái gì… Tôi hỏi thiệt đó…” Thanh Thanh tiếp tục truy tới…
Cũng may ngay lúc này, cô phục vụ đẩy xe thức ăn đến dọn lên bàn, mùi thức ăn thơm phức…
– “Chụp một tấm hình nha…” Thanh Thanh bổng đề nghị…
– “Đúng ha… hi hi… Tôi quên…” Tưởng Thanh Thanh muốn chụp hình làm kỷ niệm, Đức lấy di động mình định chụp cho nàng…
– “Chụp máy tôi được rồi… Làm ơn” lấy di động của mình đưa cho người nữ phục vụ… Thanh Thanh ngồi sát vào hắn như đôi tình nhân… nữ phục vụ mỉm cười cầm máy bấm…
– “Bạn gái anh thật đẹp. Anh chị thật xứng đôi.” Đưa trả máy cho Thanh Thanh, nữ phục vụ mỉm cười… khen.
– “Ha ha… cảm ơn nhiều…” Bây giờ mà không hiểu tâm ý của Thanh Thanh nữa thì đi nhảy lầu chết cho rồi, sống làm chi cho uổng kiếp đàn ông. Lắc đầu từ chối? Giỡn hoài… Ông trời sẽ đánh chết đó nha… Ây. Phải nói rõ cho nàng biết mới được… ụa không phải đâu, nàng biết rõ mình mà… như vậy… như vậy…
– “… Anh sao vậy không thích em à…”Thấy mình đã hầu như nói lộ liễu còn dùng phương cách chụp hình để tỏ tình mà hắn ngồi thừ ra, Thanh Thanh bức xúc, vừa rồi hắn khen mình đẹp mà… nghỉ vậy mắt ươn ướt vì tủi thân.
– Không phải đâu… Em đẹp như vậy, anh dĩ nhiên là thích em… nhưng mà… em cũng biết… Em suy nghĩ kỷ chưa vậy… Anh. Anh… có nhiều cái xấu lắm chẳng hạn như là… hôi miệng nè… hôi nách nè…
– Hi hi… Em biết mà… miễn em thích anh là được rồi.
– “Biết? Mình nói hù thôi mà… Bộ mình hôi miệng, hôi nách thiệt sao cà?” Hắn ngửi nách mình, phà hơi vào hai bàn tay không có mùi gì hết…
– “Hi hi…”Thanh Thanh biết hắn muốn dọa… nàng chồm tới hôn lên môi hắn…
– Á đù… Đã như vầy, còn ngần ngừ nữa sao… Trời sinh cái số đào hoa phải chịu thôi… Trần Đức không muốn bị trời đánh… Ngay lúc này, di động reo lên… Liếc nhìn màn hình, là Nhàn gọi tới…
– Sorry… Là má anh…
– “Ừm…” Trong lòng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc… Thanh Thanh lí nhí…
– “A lô… má hả… Có chuyện gì vậy…” Đức bắt máy…
– Má và Dì Út xuống tới đây rồi… Đang ở khách sạn S. M… Phòng 305… Má muốn giới thiệu một người… Con mau tới đây đi…
– Hả… Ai vậy?
– “Mau lên… Tới đây rồi biết…”Nói tới đây Nhàn cúp máy…
Đức sửng sốt… Sao thần thần bí bí vậy?
– Em ở khách sạn S. M mà phải không? Má anh và dì Út vừa xuống tới… Cũng ở khách sạn này… sẵn cùng đường… Anh đưa em về… Đức mỉm cười…
– “Ừm”… Thanh hồi hộp… mong đợi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Hai ngày nay, Minh đứng ngồi không yên, hắn thường hay nổi nóng chỉ vì một chuyện nhỏ. Trước đây chuyện gì cũng là chuyện nhỏ… Nhưng bây giờ chuyện nhỏ như hột mè cũng làm hắn sợ… Giờ phút này, tâm trạng hắn rối ren, nghỉ tới tương lai mịt mờ, vô cùng lo lắng.
– “Cách đây hai năm, chuyện này đã được xã hòa giải… Bây giờ họ lôi ra… Đem lên huyện, rõ ràng muốn kiếm chuyện. Hay là mình bỏ thêm chút tiền để đền bù… Vậy là được rồi.” Xuân Ánh, má vợ Minh gợi ý… Gần đó, Văn Đường, chồng bà cầm ống điếu phì phà, trầm ngâm suy nghĩ.
– “Ê… Ông làm gì ngồi im re vậy… Bộ câm rồi sao” Thấy chồng cứ ngồi phì phà ống điếu, không nói tiếng nào, bà xã của Văn Đường tức giận.
– Đừng có hoảng hốt… Minh… Ba đã suy nghĩ kỷ rồi… Trong cái xui có cái hên… Đây có thể là một cơ hội tốt.
– “Ông mát dây à?” Xuân Ánh trợn mắt nhìn chồng…
– “Ba…” Trong quan trường, cụm từ “Cơ hội tốt” có ngụ ý là được dịp “tiến bộ”… chỗ dựa của Minh là Trưởng ban Đồng nay đã không còn, hiện nay giữ mình còn không xong làm gì có chuyện “tiến bộ” Vì vậy hai vợ chồng Minh, Phụng nhìn nhau thầm nghỉ: “Có lộn không vậy? Giờ phút này còn nghĩ đến chuyện “Cơ hội tốt?”. Thái Phụng lo sợ, nàng nghỉ chẳng lẽ ba mình bị chứng si khờ người già?
– “Không phải đâu… Tất cả suy nghĩ một chút đi… Trưởng ban Đồng vừa nằm xuống, tình hình chính trị trên tỉnh rõ ràng không ổn. Chuyện này rất có thể liên quan đến chuyện dành ghế mà đấu đá lẫn nhau.”Nét mặt nghiêm túc, miệng phì phà ống điếu, Văn Đường chậm rãi nói.
– “Ông có nói lộn không vậy? Chuyện đấu đá trên tỉnh có liên quan gì đến chuyện này?” Xuân Ánh nghi hoặc. Bà nghỉ Trưởng ban Đồng vừa qua đời, con rể mất chỗ dựa nên có người muốn thừa cơ đạp lên đầu, đơn giản là như vậy, nhằm nhò gì tới chuyện đấu đá trên Tỉnh chứ…
– “Đúng đó ba… Con cũng nghỉ vậy…” Thái Phụng đồng tình với mẹ.
– “Không phải đâu em… Ba nói rất có lý…” Là thư ký của Trưởng ban Tuyên giáo, trinh độ nhận thức về chính trị nhất định không tầm thường… Minh nghe cha vợ nói gã chợt tỉnh ngộ. Chủ tịch Nam có cơ hội thượng vị làm Bí Thư Tỉnh ủy lãnh đạo mình nằm thẳng cẳng, vị trí Chủ tịch Tỉnh chỉ còn có hai người, một là Phó Chủ tịch Hoàng, hai là Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ. Trong câu chuyện này, mình chỉ là mồi lửa đốt tới người của họ Thái… Có nghĩa là muốn kéo Thái Vân Cơ xuống nước…
– “Con hiểu rồi chứ gì…” Nhìn sắc mặt… Văn Đường biết con rể đã nhìn ra “huyền cơ” trong câu chuyện.
– “Ba à… Phó Chủ tịch Hoàng không cần phải làm như vậy mà… ông ta chỉ cần ngồi yên là được rồi…” Minh bức xúc… khi khổng khi không bị đưa lên bàn thờ.
– “Phó Chủ tịch Hoàng không cần làm như vậy… Không phải ông ta… Mà là Chánh văn phòng Diệp… Chính là bà ta.”Văn Định gật gù…
– “Không có lý nào đâu”… Minh sửng sốt, Chánh văn Phòng Diệp trước giờ với lãnh đạo mình rất là thân thiết, đối với mình rất tốt, có lý nào lại hại mình chứ? Thật khó mà tin được…
– Tin ba đi… Người đàn bà này thuộc tuýp người khẩu phật tâm xà… Ngoài miệng nam mô a di đà, trong bụng một bồ dao găm, tuyệt đối phải lánh xa. Không thể tới gần…
– “Ông có phải quá nhạy cảm rồi không?”Bà xã Văn Đường nghi hoặc, thầm nghỉ có phải chồng bà coi phim Hàn quốc quá nhiều rồi nên bị “tẩu hỏa nhập ma, lẫn lộn chuyện thực tế ngoài đời với chuyện trong phim.
– Bà và thằng Minh nghỉ như vậy, có nghĩa là rất nhiều người nghỉ như vậy… Đây là chỗ cao minh của bà ta… Nếu trực tiếp công kích nhà họ Thái, bà ta sợ có người nhìn ra cho nên đem thằng Minh làm ngọn lửa đốt tới Thái Vân Cơ. Không nhìn thấy sao? Đại đa số những người bị liên lụy ít nhiều đều là vây cánh của họ Thái.
– “Nhưng tại sao bà ta phải làm như vậy? Có lợi gì chứ?” Thái Phụng như đi trong sương mù…
– “Tại em không biết đó thôi, Bí Thư Đàm Quốc Bảo sắp về hưu, người có khả năng lên thay chỉ có Chủ tịch Nam… Nhưng nếu Chủ Tịch Nam vì một lý do nào đó không thể thượng vị… thì cơ hội của Phó Chủ Tịch Hoàng sẽ rất lớn và một khi Phó Chủ tịch Hoàng làm Bí Thư, để đền ơn, bánh ích đi bánh quy lại, Bí Thư Hoang có thể kiến nghị với Trung ương để Chánh văn phòng Diệp đảm nhiệm hoặc là chức Trưởng ban Tuyên Giáo hoặc là Phó Chủ tịch tỉnh… vấn đề chỉ là sớm hay muộn…”Minh nói một tràng…
– Đúng là như vậy: Văn Đường đưa ngón tay cái, thưởng thức tầm nhìn của con rể…
– “Cha vợ, con rể… Hai người nói tui không hiểu gì hết á… Bây giờ khi huyện xuống điều tra… Mình phải làm sao?” Xuân Ánh rống giận.
– “Ậy… Chỉ là chuyện nhỏ… Mình cứ tuân theo quyết định của huyện là được…” Xuân Ánh nghe ông chồng nói chỉ là chuyện nhỏ, bà cũng yên tâm, trên huyện nói sao thì làm vậy… Bà không nói thêm nữa. Quan trọng là tiền đồ của đứa con rể.
– “Minh à… Chim khôn biết lựa cành mà đậu… Người khôn phải biết chọn người mà dựa vào. Ngoài Trưởng ban Đồng còn có người khác mà…”Nói đến đây, Đường cầm ly trà lên hớp một ngụm…
– “Ý ba muốn nói là Chủ Tịch Trương Hạo Nam? Không dễ…” Thái Phụng lắc đầu…
– “Phải, nhưng Không phải… Chủ Tịch Nam tuy là cây cổ thụ lớn nhưng dưới trướng của ông ta đã có rất nhiều người, thằng Minh đến xin dựa vào chỉ là thêu hoa trên gấm, không có tác dụng lớn” Văn Đường lắc đầu.
– “Vậy chỉ còn Phó Chủ tịch Hoàng bà Phó Chủ Tịch Vân Cơ… Nhưng theo tình hình thì Phó Chủ Tịch Hoàng có uy thế hơn…”Minh nói ra suy nghĩ của mình.
– “Cũng không phải”… Văn Đường lại lắc đầu.
– “Ông muốn nói cái gì thì cứ nói huỵch toẹt ra đi… Làm ra vẻ thần bí lắm vậy” Thấy chồng cứ cù cưa, Xuân Ánh tức giận.
– Ờ… được… được… Ngắn gọn một chút… người mà chúng ta nên làm thân bây giờ chính là Chủ tịch huyện Lấp Vò…
– “Hắn?” Minh và Thái Phụng sửng sốt… Hắn chỉ là một Chủ tịch huyện thôi mà… Có lẽ nào một thư ký của Trưởng ban tuyên giáo đi nịnh bợ một Chủ tịch huyện chứ.
– “Đúng vậy… Là hắn…”Đường gật gù… Minh bất mãn… Thái Phụng xụ mặt.
– “Ông có lộn không vậy? Hắn chỉ là Chủ tịch huyện. Ông muốn thằng Minh đi dựa vào?”
Xuân Ánh nổi xung… Thì ra ông chồng của bà không phải là si khờ người già mà là bị khùng. Rể của bà, dù sao cũng là Thư ký cho một cán bộ cấp tỉnh có thực quyền, được điều xuống tuyến dưới thì tệ nhất cũng là Chủ tịch hoặc Bí Thư của một huyện thậm chí Phó Chủ tịch thành phố. Cần gì phải đi nương nhờ một Chủ tịch huyện chứ?
– “Các người nghe tôi trước đã… Tôi đã nghiên cứu về người này khá nhiều… Nà… Hắn trẻ như vậy mà được điều làm Chủ Tịch huyện, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ chứng tỏ phía sau của hắn là cây cổ thụ… Dựa vào hắn chính là dựa vào “phía sau” của hắn… Hiểu chưa? Còn nữa…” Nói tới đây, Đường cầm ly trà lên hớp một ngụm, mục đích để bà xã và hai vợ chồng Minh, Phụng có thời gian “tiêu hóa” lời của mình…
– “Người này vừa có thế lực vừa có năng lực… Kết quả của Nguyễn Thông, Thái Hữu Cơ thì mọi người cũng thấy rồi. Cả nhà của Mai văn Trường bây giờ ra sao? Gần đây Thái Vân Cơ rất có tiếng nói, nghe nói cũng là vì được sự ủng hộ của hắn… Hắn đến chưa bao lâu, kéo về cho Đồng Tháp mấy công trình khủng chưa từng có… Còn nghe nói hắn và Trưởng ban Đồng đã mấy lần chạm trán… Kết quả… Minh con chắc là người rành nhất… Cho nên bây giờ nếu có thể dựa vào hắn. Sau này nước lên thì thuyền lên… Con hiểu chứ?”Đường liếc nhìn con rể… Nếu đã nói như vậy mà còn không hiểu thì con gái ông thật là xui xẻo vì đã chọn lầm chồng…
– “Chỉ sợ”… Thấy lời của cha mình rất có đạo lý nhưng Thái Phụng lo ngại… chồng nàng là thư ký, có thể nói là thân tín của Trưởng ban Đồng. Trước đây đối nghịch với nhau. Hắn sẽ cho cơ hội sao?
– “Mai văn Trường trước kia đã từng đối đầu với hắn… Thái kiêm Cơ và hắn trước đây cũng đã từng như nước với lửa, gần đây nghe nói vợ của Thái Kiêm Cơ bây giờ cũng được hắn giúp đỡ… Chứng tỏ người này không giữ hiềm khích, Đây mới là người làm việc lớn…” Hiểu ý con gái… Đường nhắc nhở.
– “Như vậy phải tốn bao nhiêu tiền làm quà?” Xuân Ánh tỏ ra hiểu biết ” luật quan trường” đi thẳng vào vấn đề.
– “Không được đâu má… Người này không phải như người khác… Có lần Tổng giám đốc Hồng Ngọc…” Minh đem chuyện Hồng Ngọc đã từng tặng 100K Mỹ kim để mua chuộc nhưng không thành…
– “Em và Oanh Oanh có chút giao tình… Hay là mình bắt đầu từ “cửa” này?” Thái Phụng gợi ý…
– “Oanh Oanh?” Minh nhìn vợ… Hắn không biết Oanh Oanh là ai.
– Ba vừa mới nói đó… Trước kia là bà xã của Thái Kiêm Cơ…
– “Vật thì quá tốt… Cứ quyết định như vậy…” Minh bừng hy vọng…
Thái Phụng thở dài… Lúc Oanh ngã xuống, nàng thầm đắc ý… Nhưng không ngờ có ngày nàng phải đến gõ cửa cầu cạnh…