Phần 152
– “Ê… Thức dậy đi ông tướng… đánh răng rửa mặt xong ăn sáng… trễ lắm rồi…”Cầm đuôi tóc mình ngoáy mũi mà hắn vẫn tỉnh bơ, vẫn ngủ khì. Tú Nhi một bên, Thụy Vũ một bên xốc hắn ngồi dậy.
– Anh còn không về Ủy ban thì sẽ còn loạn lên đấy… Ngoan đi cưng…” Thụy Vũ “nhu mì” hơn dùng lời ngon tiếng ngọt…
– “Ậy… Còn sớm mà… Cho anh ngủ thêm chút nữa…” Hắn nằm lì ra…
Lúc khởi đầu, ý tưởng là siêu thị khủng nhưng. Với số vốn đầu tư đổ vào đến gần 8 ngàn tỷ, cho nên bây giờ kế hoạch đã thay đổi. Thay vì siêu thị thì là Trung tâm thương mại hiện đại có thể ngang hàng với Vạn Hạnh mall hoặc hơn những đầu tư của Nhật, Hàn Quốc… Một công trình đại quy mô rất có nhiều việc cần được theo sát. Vì vậy Tú Nhi quyết định thành lập tổ công tác đi đi về về giữa Cần Thơ và Cao lãnh để thường trực giám sát.
Sau một thời gian làm việc chung với nhau ở Đức Lập, hiềm khích ban đầu cũng từ từ biến mất và gần hai tuần nay, kể từ khi xuống Cao lãnh, cùng sát cánh làm việc ở Hồng Ngọc, quan hệ giữa hai phe do Tú Nhi và Tuyết cầm đầu dần dần thân thiết hơn nhiều và bây giờ thì coi như chị em… Bởi vậy, để thoải mái, thay vì ở khách sạn, các nàng quyết định tạm thời mướn căn biệt thự này làm “tổng hành dinh” cho cả nhóm dưới sự lãnh đạo của Nhi, Tuyết. Nói nào ngay, nguyên nhân sâu xa cũng chinh là vì cả hai cảm thấy ngày càng nhiều áp lực trước sự bành trướng ngày càng lớn mạnh của Nancy, sợ bị “thôn tính” cho nên “hợp sức” cùng nhau chống ảnh hưởng “địch”…
Cũng vì vậy mà vô tình Cao lãnh trở thành thế chân vạc… Biệt thự của ba chị em Mỹ Chi là một, Căn hộ của Ngọc Lan, Thái Điệp là một và căn biệt thự này là một… Tú Nhi và Tuyết đã tính rồi, khi hắn về Cần Thơ thì tính khác, hắn ở Cao lãnh thì phải chia ra cho đồng đều… chứ có lý nào ở miết với ba chị em Mỹ Chi hoặc Ngọc Lan, Thái Điệp vậy.
Các nàng vào biệt thự ở được hai ngày, đêm qua là lần đầu tiên hắn đến… Nói chuyện một hồi rồi ngủ tới sáng, lần đầu tiên nằm giữa các nàng mà chỉ “tái máy” chân tay chút đỉnh rồi ngủ. Lúc đầu tưởng hắn màu mè, nhưng sau đó nghe tiếng gáy nhẹ, mới biết thì ra hắn ngủ thật… và ngủ tới sáng.
Tú Nhi không muốn đánh thức hắn nhưng vừa rồi Mai Văn Trường có gọi đến, nói tình hình ở Ủy ban căng lắm nên nàng buộc lòng phải làm đủ cách để đánh thức hắn dậy…
– “Mấy giờ rồi… Ngủ một giấc… Đã thiệt”… Đức ngồi dậy, giương vai, nét mặt tràn đầy sinh lực, tối qua từ Rạch Giá chạy về tới đây cũng gần 2 giờ sáng…
– “Gần 9 giờ rồi… Đi tắm rửa xong xuống ăn sáng… Tuyết, Yến đang chờ… Mệt lắm à… Anh ngủ như heo í…” Tú Nhi yêu thương nói… Thầm giận trong bụng, hắn cũng như cha nàng… người ta làm cán bộ rất thoải mái, còn hắn và ba nàng như là thí mạng.
– “Sao tối qua anh về trễ vậy?” Thụy Vũ nghi ngờ hắn đi “ăn vụng” đâu đó… vì vậy hết xí quách đêm qua lăn ra ngủ khì? Nhưng cũng bấm bụng tạm thời bô qua, bây giờ tỉnh táo rồi nên nàng muốn truy vấn…
– Khoan, để anh đi tắm, lát nữa trong lúc ăn sáng anh kể cho nghe… Thụy Vũ, Tú Nhi… Chà lưng dùm anh…
… Không có tiếng ừ hử… Hắn bước ra ngoài nhìn… Thụy Vũ và Tú Nhi chạy rồi… Cái gì chà lưng chứ… Hai nàng “đi guốc trong bụng hắn”… Trước là chà lưng sau đó thì cả tiếng đồng hồ… Ăn sáng xong còn phải đi làm mà.
– “Ảnh vẫn còn ngủ nướng à?” Thấy Tú Nhi, Thụy Vũ hối hả chạy xuống mà không thấy hắn, Yến ngạc nhiên… Nàng và Tuyết đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, đang ngồi chờ để cùng ăn, nhưng chỉ thấy Tú Nhi, Thụy Vũ nên tưởng hắn còn ngủ…
– “Tối hôm qua về ngủ li bì… Không chừng là bị cảm… Để mình đi coi…”Tuyết dợm người đứng lên.
– “Thức rồi… Đang tắm… Nói cần người chà lưng…” Tú Nhi mỉm cười…
– “Hi Hi ha ha…” Thì ra là vậy… Tuyết, Yến chợt hiểu vì sao Thụy Vũ và Tú Nhi hối hả chạy xuống.
– “Aiz… Mỏi mệt cần người chà lưng… Ở đây có 4 người vậy mà không nhờ được ai… Coi bộ phải kiếm người mới rồi…”Đức từ trên đi xuống, quần áo chỉnh tề, lắc đầu ra vẻ “bi thương”…
– “Anh dám…”Thụy Vũ hung hăng đưa hai ngón tay làm thành hình cây kéo… cắt.
– “Wow… Hi hi… dữ dậy sao cưng…”Hắn đưa tay che… ra dáng sợ hãi. Cả bọn cười ồ lên…
– “Ngồi xuống di…” Yến đưa qua chén cháo nóng hổi, nàng biết hắn thích ăn cháo trắng với hột vịt muối, thịt kho tiêu nên đặc biệt làm cho hắn.
– “Wow… Chưa ăn đã thấy ngon rồi… Yến… Em thật tốt với anh…” Đức cười nịnh.
– “Đừng nịnh bợ nữa… Tin anh mới là lạ… Miệng lưỡi trơn tru…”Yến lườm. Ngoài miệng mắng trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
– “Nói đi… Anh xuống Rạch Giá làm gì?”
– “Là như vậy… Chú ba anh…” Hắn kể sơ lược chuyện Hùng bị bắt và làm sao hắn có thể tìm được tới Rạch Giá…
– “Sao Hồng Phượng không cho tụi em biết vậy…” Chúng nữ hết hồn. Tú Nhi bức xúc…
– Nhà đang rối ren mà. Quên thôi… Bây giờ hết chuyện rồi… Ừm, kêu đấu thầu công trình xây cất TTTM đi. Càng sớm càng tốt.
– “Biết rồi… Quên nói cho anh biết, Hồng Ngọc quyết định không đi qua Mỹ nữa… Muốn đầu tư vô công trình. Sẵn mình cần người, em thấy cô ta có kinh nghiệm, giỏi giang nên muốn cô ta làm việc cho mình… Anh thấy có được không?”Tú Nhi mỉm cười, ánh mắt ranh mãnh nhìn hắn. Nàng nhìn ra Hồng Ngọc vô cùng ái mộ bạn trai mình nên muốn “chiêu mộ” với mục đích muốn gầy thêm lực lượng để cân bằng ảnh hưởng với Nancy.
– “Chuyện này anh không có ý kiến… Em tự quyết định đi” Dưới cặp mắt “thăm dò” của chúng nữ, Đức trả lời rất vô tư… Hắn biết đàn bà rất khó hiểu, tuy đề nghị nhưng nếu hắn tươm tướp phấn khởi hồ hởi gật đầu thì sẽ hạch hỏi nghi ngờ đủ điều… Thật là đau đầu…
Ngay lúc này, di động trên bàn kêu ù lên…
– “… Nghe máy đi Đức Chủ tịch… thật là phiền, từ sáng tới giờ đã gần 10 lần rồi…”Thụy Vũ bực mình.
– “Kệ đi… Thời gian ăn sáng với mấy em không thể bị quấy rầy… Dù sao ăn xong bữa sáng anh tới đó mà…”Đức tỉnh bơ nịnh đầm một cách nghệ thuật với trinh độ cao siêu… Hắn không nghe máy, có nghe cũng vô dụng. Ăn xong mới tính đi, hơn nữa ở nhà, nhất là đang ngồi với các người đẹp, nghe máy không quan trọng, phải chứng chuyện trò với các nàng là ưu tiên hàng đầu.
Các nàng cười chúm chím, má đỏ hây hây… thầm nghỉ hắn thật là biết suy nghĩ.
– “Chiều nay theo em đi mua sắm… Mình cần nhiều thứ trong nhà…” Thụy Vũ “ra lệnh”… Tối qua hắn đến trễ, không tính…
– “Hả… Ờ… được được… Không thành vấn đề…”Đức Chủ tịch cười khổ… Đối với Thụy Vũ, hắn thật hết cách… Chỉ còn nước “Ừ” trước tính sau…
– “Nhớ đó nha… nà… ăn đi…”Thấy hắn “dễ dạy”, Thụy Vũ sung sướng mút thêm cháo bỏ vào chén hắn… Tú Nhi, Yến Tuyết cúi đầu cười trộm thầm nghỉ cũng may là có Thụy Vũ mới kiềm chế hắn được phần nào…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
“Tên mắc dịch… Dám không bắt máy”… Trong văn phòng, Nga tức muốn hôn mê bất tỉnh… Hôm qua cúp máy ngang xương, bây giờ không bắt máy… rõ ràng không để nàng vào mắt mà… Nhất định phải cho hắn biết tay mới được. Nàng nghỉ bụng nhưng ngẩn ra… Đã mấy lần rồi, nàng cứ nghỉ khi gặp hắn, nàng sẽ “lạnh lùng” nhưng nào có được đâu, cuối cùng cũng là để hắn muốn làm gì thì làm… Ngay cả nơi này, Nga nhin ngay góc tường, nhớ lại lúc nàng nghiêng người chìu chuộng hắn, hai má nàng đỏ lên… Thầm hỏi có phải mình dâm đãng? Chuyện như vậy mà cũng làm được…
“Cộc cộc cộc”… Có tiếng gõ cửa.
– “Vô đi” Nghe tiếng gõ, Nga bừng tỉnh, nét mặt trở lại bình thường… hướng ra cửa nói.
– “Bí Thư… Em đem cho chị chén cháo yến và chút me… hi hi… Có thai thường thèm chua…”Ngọc Hà mỉm cười bưng một mâm nhỏ vào… có mùi thơm phức của cháo xen lẫn mùi thơm của ly nước trà.
Hai ngày nay Ngọc Hà thấy lãnh đạo mình nóng giận bất thường, khi thì mỉm cười vu vơ khi thì mặt chù ụ một đống. Nghe người ta nói có đàn bà có thai đứa con đầu lòng thường hay bị thai hành bởi vậy Ngọc Hà rất tận tinh săn sóc, khi thì kẹo me, khi thì vài miếng kẹo đậu phộng hoặc chocolat kèm theo tách trà đem vào cho lãnh đạo hưởng dụng.
– Cảm ơn em Ngọc Hà… Em thật có lòng… Ừm… Bên ngoài ra sao rồi.
– “Dạ… Người dân đến đông hơn hôm qua, có lẽ họ nghe tin hôm nay Chủ tịch Đức trở lại… Bí thư, chị nên ăn trong khi còn nóng…” Ngọc Hà vừa đáp vừa để chén cháo và ly nước cùng hộp me ngào đường trên bàn…
– “Ừm… Ngọc Hà… em làm thư ký cho chị cũng được ba năm rồi phải không?”Nga cầm muỗng múc cháo đưa lên miệng, mắt nhìn thư ký của mình… hỏi.
– “Dạ…” Hà run lên vì xúc động… Khi lãnh đạo hỏi câu này có nghĩa là sẽ cho nàng xuống xã để rèn luyện, thân là thư ký của Bí Thư huyện, khi được điều xuống xã ít nhất cũng sẽ là Phó Chủ tịch xã nhưng đó là một Bí Thư thường, lãnh đạo nàng là ai chứ, là con dâu của nguyên Thủ tướng, em dâu của Chủ tịch Tỉnh Trương Hạo Nam. Bí thư huyện có thân phận đặc biệt, ai mà không dám nể mặt? Như vậy chức vụ Chủ tịch xã hay Bí Thư sẽ rơi trên đầu mình là cái chắc rồi… Nghỉ tới lúc làm nữ Chủ tịch hay Bí Thư xã khi nàng vừa mới 27… Ngọc Hà hãnh diện… Ngọc Hà không dám so sánh mình với cái tên Chủ tịch huyện quái thai kia nhưng cảm thấy đủ để tự hào với các bạn cùng trang lứa.
– “Bí Thư xã Định An vừa qua đời… Chị có ý định điều em xuống đó rèn luyện… Em nghỉ sao? Không cần trả lời liền… Về suy nghĩ đi ha… Nếu đồng ý chị sẽ bàn với Chủ tịch Đức” Nga mỉm cười… Tuy rất hài lòng với biểu hiện của Ngọc Hà bên cạnh mình nhưng nàng không thể ích kỷ, lúc nào cũng giữ Ngọc Hà bên cạnh phục vụ cho riêng mình.
– “Em thích ở bên cạnh Bí Thư để học hỏi thêm một thời gian nữa nhưng em luôn phục tùng sự an bày của lãnh đạo” Ngọc Hà trả lời rất quy củ… Nét mặt có chút buồn mặc dù trong lòng đang nở hoa. Phải như vậy mới được… lãnh đạo vừa đề nghị mà mình vỗ tay và nhảy cà tưng đồng nghĩa với tự sát trên con đường quan trường…
– “Được rồi… Để chị nói chuyện với Chủ Tịch Đức.” Nga mỉm cười…
Ngay lúc này có tiếng ồn ào bên ngoài… Ngọc Hà bước đến bến cửa sổ nhìn xuống dưới… Nàng nhận ra ở ngoài cổng một số người đang bao quanh chiếc xe của Đức Chủ tịch huyện.
– “Bí Thư… Là Chủ tịch Đức…” Giọng Ngọc Hà mừng rỡ… Nàng biết lãnh đạo đang lo lắng vì số người dân tụ tập bên ngoài… Nay Đức Chủ tịch xuất hiện là tốt rồi…
– “Vậy sao… Đi… Chúng ta đi ra ngoài…” Nga đứng lên, hấp tấp cùng với Ngọc Hà đi ra ngoài, cùng lúc gặp ngay ở cầu thang Chủ tịch HĐND Mai Văn Trường. Phó Chủ Tịch Tuyết Hoa, Mai Văn Phương và Chánh văn Phòng Ngọc Thi… Mọi người thở phào… Người dân chỉ muốn gặp Chủ tịch huyện…”Vai chánh” đã về thì để hắn giải quyết… Tuy nghỉ vậy nhưng ai cũng lo lo… Không biết hắn làm sao giải quyết đây.
Nhiều người bao quanh xe mình, Đức chỉ có thể chầm chậm cho xe tiến đến gần cổng… Hắn ước lượng đám đông khoảng 200 người… Định mở cửa xe chào hỏi một tiếng với người dân thì có một tiếng”rầm”… phía sau làm hắn hết hồn… Kiếng phía sau xe hắn bị bể nát Khoảng một chục người dân cũng chấn kinh không kém tránh vội ra xa để tránh liên lụy… Gần đó có vài tên mà hắn đoán có vẻ là bọn côn đồ, vài thằng với ná thun bắn chim trên tay.
– “Anh không sao chứ? Để em…” Xuân Mai nổi giận khi thấy hắn bị tập kích… Nàng định sai người bắt người nhưng hắn đã kịp thời giữ tay nàng lại… khẽ lắc đầu nói nhỏ: “Chưa phải lúc”… Sau đó leo lên mui xe mình… Nói lớn…
– Các hương thân phụ lão, Bà con cô bác, các anh chị em… Tôi là Chủ tịch huyện của huyện Lấp Vò… Trần Đức… Hai ba ngày nay vì bận chuyện nhà nên xin nghỉ phép… Xin lỗi đã để các vị chờ đợi… Như vầy đi, xin mời tất cả vào trong… uống ly cà phê giải khát, ăn cái bánh cho no bụng rồi chúng ta nói chuyện sau… Ha ha… Có được không?
Nhiều người trong đám đông sửng sốt…”mời tất cả vào trong… uống ly cà phê giải khát, ăn cái bánh bao?” Có thiệt không vậy? Có nghe lộn không vậy? Đây là lần đầu tiên có chuyện kỳ lạ nha… Cho nên nhất thời đứng ngây người… Trong đầu họ tưởng là theo lệ cũ, cho CA đàn áp, hai bên xô xát lẫn nhau…
– “Chủ tịch huyện… Cậu nói thiệt à?” Một người đàn ông trạc 50 ấp úng hỏi…
– Hắn xạo thôi…
– Hắn nói bá láp… Xạo ke… Bà con đừng tin hắn… Vài người có bộ dáng côn đồ la hét… càng khiến người dân ngờ vực thêm.
– “Tôi gạt các người làm gì chứ… Chánh văn Phòng Thi… Phiền chị và Ngọc Thơ kêu khẩn cấp giao hàng ừm… 200 ly… Không 300 ly cà phê đi với vài trăm cái bánh bao… Tôi trả tiền… Để tôi đãi các vị này một bữa…”Đức dõng dạc nói lớn…
– “Được… Tôi gọi điện ngay…”Hai chị em Ngọc Thy, Ngọc Thơ sốt sắng phối hợp… Mai Thanh Phương, Tuyết Hoa, Mai Văn Trường mừng rỡ… Thầm trách sao mình không làm vậy cà… Ờ phải, cho dù có làm như vậy họ cũng không chịu… Họ chỉ muốn gặp Chủ tịch huyện thôi à.
Nga thở phào… Như vậy tạm ổn, Không biết hắn sẽ nói cái gì để giải quyết vấn đề đây…
Trong đám đông bắt đầu xù xì…
– Vậy là thiệt rồi… Ây da. Anh Bảy, Chi Tám… Sợ cái gì… Vô ăn cái bánh bao uống ly cà phê trước cái đã. Có chết đâu mà sợ…
– Ờ phải ha… Bác Sáu… Mình vô coi Chủ tịch huyện nói cái gì đi…
– “Các vị… Xin mời vào trong… Trong khi chờ đợi cà phê và bánh ha…” Đức đi trước dẫn đường vào phòng họp. Mọi người lục tục theo sau…
– Các vị… Phòng họp nhỉ, ở đây có hơn 200 người… mỗi người nói một câu thì tới ngày mai cũng không xong. Như vầy đi, các vị chọn ra 5 người đại diện để nói chuyện, các người còn lại thì ở ngoài này ăn bánh uống nước chờ. Như vậy dễ hơn nhiều… Có đúng không? Đức Chủ tịch lễ phép hỏi, thái độ bình dân và thân thiện…
– Ừa… phải đó… Tui đề nghị Bác Sáu, Anh bảy, Chị Tám còn anh Mười một và anh Chị Hai nữa… làm 5 người đại diện cho mình… Mọi người thấy có được hong? Một chị to con đề nghị…
– Tui đồng ý…
Tui Cũng vậy…
Mọi người nhao nhao… Chẳng mấy chốc 5 người đại diện của các xã đã được chọn ra… Đức để ý trong lúc mọi người hăng hái bàn cãi nên chọn ai thì bọn người mà hắn nghi là bọn côn đồ đứng xớ rớ… Bây giờ hắn có đến 90 phần trăm quả quyết đây là bọn người được ai đó sai khiến trà trộn để quấy rối, xách động dân lành.
– Ha ha… Các người anh em này là người của xã nào vậy?
– “Ụa… Hình như không phải người trong xã mình… này… Các cậu là ai vậy?”Bác Sáu xấp xỉ 70 là người lớn tuổi nhất ở đây, nghe Đức Chủ tịch hỏi, ông nhìn bọn côn đồ với ánh mắt nghi hoặc hỏi… rồi quay qua nhìn những người cùng xã… Ý muốn hỏi có ai biết không. Mọi người nhìn nhau… lắc đầu…
– “Á đù… Chơi không vui chút nào… Thôi… đi tụi mày…”gã con đồ mặc áo rằn ri, hở ngực để lộ trên ngực có xăm hình hai trái tim đỏ chói… nghênh ngang bước đi… Có cả 7 tên đi theo… Vừa đi vừa cười hô hố…
– “Đứng lại.” Đứng Chủ tịch quát lớn… Liền sau tiếng quát của hắn, một toán chiến sĩ CA được lệnh của Xuân Mai bao quanh… Đám dân lành chấn kinh, sợ bị liên lụy vội vàng tránh ra xa… Bí Thư Nga và Mai Văn Trường cùng các người khác trong ủy ban sửng sốt, không biết hắn sắp làm gì.
– “Chuyện gì? Chúng tôi chỉ tới đây xem náo nhiệt. Không được thì đi… Như vậy phạm pháp sao?” Gã mặc áo rằn ri bĩu môi… Vừa dứt lời thị bị Xuân Mai đạp một cái ngay nhượng chân khiến gã té quỵ xuống, một cái ná thun bắn chim rớt ra… Đức liền lượm lấy ná thung cười lạnh.
– Mọi người nhìn kĩ đi… Đây là cái ná thun bắn chim phải không? Đúng như vậy nhưng là cái ná không bình thường được làm bằng công nghệ hiện đại nên độ nguy hiểm rất cao có thể dùng để giết người trong cự ly vài thước… Thôi tôi hiểu rồi, mấy người này muốn lợi dụng đám đông với ý đồ gây thương tích cho tôi, cũng may nhờ có loại kiếng đặc biệt nên tôi không sao… Đây là một hành động tương đương với việc ám sát cán bộ nhà nước… Đại tá Mai… Chuyện này rất là nghiêm trọng…
– “Ám sát cán bộ nhà nước? Wow… Như vậy mà hắn cũng dám nói… Mà nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng… Nhưng nghe kỹ lời hắn nói rất có đạo lý. Khiến Văn Trường, Thanh Phương, Tuyết Hoa. Trợn mắt há mồm… Xuân Mai cố nín cười. Dân chúng thấy chiến sĩ CA vây quanh bọn côn đồ đang sợ, giờ lại nghe cụm từ” hành động ám sát cán bộ nhà nước” thì càng hoảng kinh hơn nữa… Đang tránh xa lại càng tránh xa…
Gã rằn ri và đám đồng bọn kinh hãi… Bọn chúng từ xã khác tới, nhận được mỗi thằng vài trăm ngàn với nhiệm vụ hò reo dân chúng để tạo ra khí thế áp đảo, vừa rồi thấy Chủ tịch huyện trẻ, lái xe xịn nên trong lòng ganh tỵ lấy ná thun bắn bể kiếng xe cho bỏ ghét. Ai dè xảy ra chuyện lớn…
– “Ê… Ê… Đừng có đổ oan cho tui nha.”… Bốp”… gã rằn ri mở miệng phân bua nhưng liền bị Xuân Mai nện cho một bá súng… nàng ra lệnh…
– “Xét người bọn chúng…”… Trong phút chốc lấy ra từ trên người bọn chúng 4 ná thun bắn chim rất hiện đại và một số đạn bi sắt…
– “Các vị thấy chưa… Đây là đạn bi sắt 8 milimet… Với cái ná này trong cự ly 10 thước, bắn không gây tiếng nổ, nếu bắn ngay đầu thì không sống được, rất là tàn độc… Mai Đại Tá… Lần này chị phải điều tra triệt để mới được… Tôi kiến nghị chị nên mang các người này về để thẩm vấn… Chỉ có mấy người này thôi… Còn lại đều là dân chúng lương thiện… Tôi bảo đảm” Chủ tịch huyện Đức tỏ ra hiểu biết, không muốn đổ oan cho người dân hiền lành.
– “Phải… Phải… Không liên quan đến chúng tôi…” Dân chúng nhao nhao… cảm động nhìn Đức Chủ tịch khâm phục… Liếc qua một cái là phân biệt…
Được kẻ xấu người tốt… là lãnh đạo sáng suốt a, lại còn rất hào phóng, bỏ tiền túi đãi hơn hai trăm mấy người. Chỉ trong tích tắc, hình ảnh của…
Chủ tịch huyện Đức bổng cao vời vợi.
– “Không phải… Không phải đâu à…” Tên rằn ri và đồng bọn sắc mặt đại biến…
– Câm miệng… – Xuân Mai ra lệnh áp giải bọn cả bọn về trụ sở để thẩm vấn…