Phần 147
Cần Thơ…
– “Chị cố gắng chờ… Tối đa là hai hoặc ba ngày… Tôi sẽ nói với nó trước để nó chuẩn bị tinh thần… Chị cũng biết rồi đó… bỗng nhiên nó biết tôi không phải là mẹ ruột của nó… Nó sẽ hết hồn…” Lái xe đưa Quế về khách sạn. Nhàn dặn dò…
– “Tôi biết mà… Cứ theo ý chị mà làm… Bye… Khi nào có tin tốt cho tôi biết…”Quế mỉm cười, vẫy tay… Nhìn Nhàn lái xe đi… Chờ chiếc xe khuất bóng, nàng lên phòng mình… Vừa bước vào, chưa đầy một phút đã có tiếng gõ nhè nhẹ… Như đã biết trước, nàng mở cửa… Một người đàn ông bước vào phòng. Tay đóng cửa, miệng hỏi dồn dập.
– Sao hả? Mọi chuyện thuận lợi chứ? Họ có nghi ngờ gì không?
– “Có gì không thuận lợi… Tôi là Giang Ngọc Quế, sống ở Canada, bây giờ quay lại Việt Nam là muốn thăm và nhìn lại đứa con đã bỏ rơi cách đây 20 năm… vậy thôi… Câu chuyện cảm động như vậy có gì mà nghi ngờ chứ… Anh nói đi…” “Quế” nhếch miệng cười…
– Em định khi nào ra tay? Không lẽ muốn làm má thằng đó thiệt sao?
– Bây giờ nó mà ngã lăn đùng ra chết là tôi không có một cắc… Tôi không ngu như vậy đâu… Anh có biết tại sao chị ấy kêu tôi về đây nhận làm má nó không? Nói là để dò xét coi nó có phải là loại phá gia chi tử hay không… Hừ, đó là cái cớ thôi… Hai năm nay bả cho người dò xét tưởng tôi không biết sao, bây giờ còn làm bộ làm tịch… – Hoa bĩu môi khinh thường, bộ mặt hoàn toàn khác hẳn với bộ mặt lúc ngồi nói chuyện với Nhàn.
– Anh cũng cảm thấy khó hiểu tại sao chị em phải làm như vậy… Còn nữa nha. Em đâu cần về đây để giả bộ làm má nó rồi giết nó… Chỉ cần bỏ tiền mướn vài thằng Hải Phòng là được rồi…
– Tại anh chưa biết đó thôi, trong di chúc có nói tôi chỉ được 10%, 90% là của nó… Nhưng 10% của tôi có kèm theo điều kiện. Mụ ta muốn tôi về đây đóng vai trò của bả… làm má nó… mỗi tuần gửi hình ảnh về bển cho bả coi… Cho tới lúc bả “đi”…
– Á đù… đéo hiểu… Sao phức tạp vậy…
– “Đầu óc của anh mà hiểu thì bả không phải là Giang Ngọc Quế… Ý của bả là nếu trong thời gian này… Nếu nó có mệnh hệ nào thì tôi một cắc cũng không được, bả sẽ hiến hết gia tài cho các tổ chức từ thiện trên thế giới… Anh hiểu chưa?” Hoa nhún vai.
– Nói như vậy… Bả đã có lòng nghi ngờ em…
– Cho nên bây giờ giết nó thì không có lợi chút nào… Trái lại phải cầu trời khẩn phật cho nó mạnh khỏe không sổ mũi hay nhức đầu… Cho đến khi…
– “Cho đến khi bả “đi” ngày trước thì ngày sau em cho nó “đi”… Như vậy theo bản di chúc… Em ẵm trọn…” gã đàn ông chợt hiểu “huyền cơ”…
– Ha ha… Anh cũng không ngu lắm… Đúng là như vậy. Quan trọng là mốc thời gian phải phù hợp, nó chết trước khi bả chết thì tôi không có gì nhưng bả chết trước rồi nó vì một lý do nào đó mà chết thì tôi sẽ có tất cả…
– Như vậy mụ luật sư sẽ nghi ngờ…
– “So what? Nếu mụ muốn thì cứ điều tra đi nhưng mụ ta không ngu như vậy đâu… Hơn nữa. Ra đời làm việc cũng vì tiền thôi mà… Chi cho mụ ta một chút để bịt mõm… nếu cần…” Hoa cười khinh khỉnh…
– Nhưng có điều anh thật không hiểu… Sao bà chị em không mua vé máy bay hay là mướn chiếc máy bay riêng đưa bả về gặp nó… Bả dư sức mà.
– Anh nhìn hình dáng bả hiện giờ anh thấy sao? Hai chục năm trước, bỏ con cho người khác nuôi. Hai chục năm sau, với cái hình dáng bây giờ gặp lại nói mẹ là mẹ của con sau đó thì ngủm… “Shock” nặng lắm… Thà đừng gặp tốt hơn, Cũng vì lý do này mà bả kêu tôi về ở gần nó… nhìn thấy tôi như thấy bả… Cho nó một hình ảnh đẹp.
– “Em thật thông minh. Anh phục em sát đất…” gã đàn ông đưa ngón tay cái lên.
– “Đừng nịnh bợ nữa… Có chuyện này giao cho anh làm…”Hoa nghiêm mặt…
– Chuyện gì… He he… miễn đừng kêu anh đi chết là được.
– “Nghe má nó nói nó là Chủ tịch huyện hay Bí thư gì đó. Anh đi xuống Cao lãnh, lấy thân phận thương nhân từ nước ngoài về đóng đô ở đó… Tìm cách giao thiệp rộng. Cẩn thận khéo léo dò xét coi ai là kẻ thù của nó… Tới gần làm bạn với họ… Xài sang một chút, tỏ ra là một thương nhân tìm cơ hội đầu tư, chờ thời cơ thuận tiện “di họa giang đông…”Hoa cười nham hiểm.
– Di họa giang đông?
– Sau khi mụ kia trút hơi thở cuối cùng bên Canada là lúc ở đây mình cho người dứt điểm nó… đồng thời cố ý để lại vết tích để CA tìm tới người có thù với nó… Đó là “Di họa giang đông”… Anh hiểu chưa.
– Hay thiệt… nhưng mà tụi CA Việt nam cũng không phải ngu đâu à…
– Ha ha… Sao anh khờ quá vậy… Được thì tốt, không được cũng đâu có sao… Chủ yếu là mua thời gian… Muốn điều tra cũng phải cần có thời gian không phải là một sớm một chiều đâu à, có khi đến năm ba tháng, giỏi lắm là tìm tới tên sát thủ, nhằm nhò gì tới mình. Lúc đó mình đã ra khỏi Việt Nam rồi… Có phải không?
– “Wow…” gã đàn ông thán phục đồng thời có cảm giác lạnh sống lưng, tuy gã cũng rất gian trá nhưng về thâm hiểm cay độc, so với Hoa thì thua quá xa…
– “Trong thời gian này phải tuyệt đối cẩn thận… Đừng để họ biết mình biết nhau… OK?” Hoa dặn dò.
– “Anh biết mà… nhưng bây giờ là nữa đêm đâu có ai… Mình vui vẻ được chứ hả… Nà, Để anh đi đường lưỡi cho em phê trước nha…” Hắn vừa nói vừa đưa tay mò lồn… Tuột quần lót nàng xuống. Phải nói thân hình Hoa không tệ, chùm lông đen mướt được cắt tỉa gọn gàng nổi bật giữa hai đùi trắng muốt, không đợi gã chủ động, nàng đẩy gã nằm xuống giường, dang rộng hai chân, ngồi xuống áp sát vào miệng gã. Liên tục sàng mông qua lại, hai mắt lờ đờ miệng không ngừng rên rỉ.
Gã đàn ông nằm phía dưới, miệng cạp mu, lưỡi ngoáy mồng đốc, Hai tay đưa lên cao bóp vú… Trổ hết ngón nghề mặt ra vẻ đam mê nhưng đầu óc gã rất tỉnh táo… Nhìn nét mặt của người đàn bà đang rên siết… Trong đầu gã âm thầm cảnh giác… Không biết có khi nào con độc xà này mổ mình?
Đức nào biết có hai mũi dùi đang nhắm vào mình, một là bỗng dưng có con độc xà từ “đất nẻ” chui ra muốn lấy mạng hắn, hai là cả nhà mụ Diệp cũng đang núp lùm đánh lén gián tiếp muốn hạ bệ hắn. Chuyện Chú ba bị bắt tống tiền, đang gây cho hắn rất nhiều áp lực vì cảm thấy mình thật là bậy bạ… Vợ và con gái của chú đều bị mình xơi hết rồi… Cho nên hắn đã làm mọi thứ để cứu chú mình ra coi như là chuộc lại chút lỗi lầm, nhưng mà mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nếu chuyện không thành và chú ba có mệnh hệ nào… Hắn sợ Thủy nghỉ hắn thừa nước đục thả câu đẩy chú hắn vào con đường chết, đây là điêu hắn sợ nhất… Chính vì vậy thay vì ở lại nựng nịu bé Cường, hắn lấy cớ đi ra ngoài lo việc, thật ra bây giờ không có gì dễ lo, mọi kế hoạch đã vạch ra, chỉ có thể chờ, không thể gấp được, gấp cũng không làm được gì.
Mặt ngoài hắn thản nhiên nhưng bên trong, cảm thấy áp lực rất nặng và khi áp lực càng nhiều, hắn càng cảm thấy thèm đàn bà… hắn muốn được giải tỏa… giờ phút này hắn cần “sex” hơn bao giờ hết, ở Cần Thơ này, đàn bà hắn có nhiều nhưng nhất thời không biết phải gọi cho ai… À phải rồi… Sực nhớ tới cô Lan… Hắn lấy di động ra bấm… Giờ này chắc thầy Phan không có ở nhà…
Lan bây giờ cũng là Phó Chủ Tịch huyện Phu nhân rồi, địa vị khác hẳn với xưa một trời một vực… Để xứng với thân phận một chút, trong nhà có mướn ôsin nên nàng rất rảnh rang và vì vậy cũng rất nhàm chán. Ngày nào không ra ngoài đi mua sắm thì cùng các phu nhân Trưởng phòng, Phó Trưởng Phòng gặp nhau đánh bài, tán gẫu. Cuộc sống rất nhàn hạ. Con trai của nàng bây giờ có xe đón đưa đi học, trường xịn mà… nhiều khi ngồi nghỉ những cái hiện giờ nàng có được cũng là nhờ hắn… Nhưng càng nghỉ càng giận, hắn chắc quên nàng rồi thì phải… Nếu em gái nàng, Tuyết không nói hắn rất bận rộn thì có lẽ Lan tin hắn đã quên nàng rồi…
Hôm nay cũng vậy, đang chuẩn bị ra ngoài thì di động reo lên… Tiếng nhạc phát ra từ cái Iphone 13 Promax gần 50 Triệu đồng nghe sao thật là êm tai… Nhìn màn hình… Lan mừng rỡ… Nhanh chóng bắt máy… Giọng nũng nịu.
– A lô… Tưởng chết đi đâu rồi chớ… Còn biết gọi cho cô sao?
– Hi hi… Bận quá mà… Nà… Có rảnh không… Hi hi Phó Chủ tịch huyện Phu nhân?
– “Rảnh thì sao… Không rảnh thì sao. Chủ tịch huyện đại nhân?” Lan ỡm ờ…
– Em tới rước cô nha…
– Bây giờ?
– Bận à… Cô bận thì thôi vậy…
– “Đồ vô lương tâm… Hỏi một câu không được sao…”Lan hốt hoảng… Sợ hắn cúp máy… Nàng biết hắn có nhiều đàn bà… Em gái nàng và nàng chỉ là một trong… Cả hai chị em nàng hình như mắc nợ hắn í… Con Tuyết thì bây giờ coi như là một trong những người vợ của hắn rồi, còn nàng chỉ là một trong những người tinh trong bóng tối…
– Hi hi… Vậy 5 phút nữa… Chờ cô trước nhà…
– “Ừm…” Lan cúp máy, nhìn mình trong gương hai má ửng hồng khi nghỉ sao mình lụy hắn như vậy…
Đức vừa cúp máy, tiếng di động reo lên… là Quyên gọi tới… Đã hai lần hắn về Cần Thơ không gọi nàng. Là ý gì đây? Nghỉ tới trước kia, nàng chỉ muốn câu dẫn hắn để trèo lên nhưng bây giờ nàng thành tâm thành ý theo hắn, cảm thấy thiếu hắn là không được.
– A lô… Sao đúng lúc vậy? Đang định gọi chị… Đúng là tâm ý tương thông ha… Hi hi…
– “Có quỷ mới tin cậu… Mấy lần trước cậu về, không điện cũng không đài, hôm nay bây giờ tôi không gọi cậu chắc là cậu cũng quên con Quyên này mặt mũi ra sao rồi…” Quyên oán giận.
– “Không phải đâu, bận lắm, nà… như hôm nay…” Hắn đem chuyện chú ba bị bắt cóc tống tiền ra nói sơ lược…
– “Vậy, Vậy có cần giúp gì không…”Quyên áy náy, cảm thấy mình đã nghi oan cho hắn rồi…
– Aiz… Tinh thần đang căng thẳng… Stress quá mà… Muốn thư giãn một chút…
– Đồ quỷ… Cậu chỏng cái đuôi lên là biết cậu muốn gì rồi… Tới đây đi… để chị gọi Ngọc và con Ngân tới…
– “Được… được… Nhưng còn nhớ căn nhà bên kia cầu không… Mình hẹn gặp nhau ở đó… Hihi” Thấy Quyên hiểu “tâm ý” của mình… Đức mừng rỡ cúp máy… Chạy đi đón Lan…
– “Đúng là tên quỷ dâm dục mà…”Cúp máy, Quyên “mắng”… rồi cầm di động lên bấm… Nàng nghỉ từ nay phải chủ động nhiều hơn mới được, nếu không sẽ bị thiệt thòi.
Căn nhà mới của hai vợ chồng Phan là một căn hộ khá khang trang, Phó Chủ tịch huyện của một thành phố lớn thuộc Trung ương mà… Phúc lợi dĩ nhiên không nhỏ. Theo địa chỉ Lan cho, hắn lái xe tới đậu ngay trước cửa… Lan trong nhà nhìn thấy xe hắn, chậm rãi đi ra… vẫn là khuôn mặt đó, dáng người đó nhưng hấp dẫn hơn nhiều… Ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ, không đẹp lên mới là lạ… Thấy ánh mắt hắn nhìn mình… Lan âm thầm kiêu hãnh… ưỡn ngực lên… miệng cười chúm chím.
– “Wow…”Đức trầm trồ…
– “Nhìn mặt cậu kìa… Như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy… Sao hả? Cô có đẹp không?” Lan đắc ý… Bộ mặt của hắn giống như đám đàn ông dâm dê mà nàng gặp khi đi phố, lắm người buông lời tán tỉnh.
– “Hắc hắc. Dĩ nhiên là đẹp rồi… Người như cô nha… Ra đường coi chừng bọn háo sắc bắt cóc… ha ha… Có ai theo đuổi không?” Đức ỡm ờ… Một tay lái xe một tay để trên đùi nàng… Xoa tới xoa lui.
– “Biết ghen rồi sao? Tưởng em quên cô rồi chứ…” Để bàn tay hắn lộng hành trên đùi mình, Lan sung sướng lườm…
– “Quên? Ai nói vậy… Tại bận lu bù, Hôm nay Aiz…”Bổn cũ soạn lại… Hắn đem chuyện của chú mình nói ra… Là sự thật đó mà, lợi dụng tinh tiết một chút thôi để vỗ về phụ nữ… đâu có gì là quá đáng.
– “Không có gì đâu… Đừng quá lo lắng…” Lan an ủi…
– Nói thì nói vậy nhưng quá “stress”…
– “Vậy để cô giúp em xã stress là được rồi…” Lan lẳng lơ, hai mắt gợi tinh… Phan nhiều lúc nói công việc quá căng thẳng nhiều áp lực đòi nàng chìu chuộng.
– “Lát nữa…” Đức mỉm cười…
– “Thì lát nữa… Em muốn sao cũng được mà…” Lan lườm… Rồi nàng chợt nhớ có lần lúc trước đang lái xe thì hắn đòi… nói là tình điệu. Bởi vậy nàng vén tóc cúi đầu chồm qua định kéo phéc mơ tuya quần xuống để chiều hắn…
– “Ha ha… Lát nữa…”Đức rù rì bên tai nàng…
– “Em… Em không nói giỡn chứ… Sao có thể được…” Tuy nàng biết hắn có nhiều đàn bà nhưng chuyện này ngoài sức tưởng tượng của nàng…
– Sao lại không thể chứ… Riết rồi quen thôi. Nhưng nếu cô không thích… Em đưa cô về…
– “Cô không phải là ý này… nhưng… nhưng mà…”Lan ngập ngừng…
– “Những người này… Cô cũng đã gặp qua rồi… Không cần phải ngại… Đều là người mình… Rất là kín đáo… Nà… Chị Quyên. Trưởng Phòng Ngọc… Ngân…” Đức trấn an Lan…
… Lan làm thinh…
– “Con Tuyết… cũng vậy hả…” Tâm tư chợt động… Miệng hỏi. Mắt nhìn hắn… nhưng nàng chắc chắn là như vậy rồi… Mèn đét ơi… Con Tuyết này cũng dữ thiệt…
Đức mỉm cười… Một nụ cười thay vạn câu trả lời…