Phần 141
Khi gã vừa xông qua khỏi ngạch cửa… Đức đập mạnh bình bông ngay mặt gã, đồng thời Bích Trâm bóp cò. Đạn trúng ngay đầu gối, đau đớn. Gã quỵ xuống, dưới sức mạnh của binh bông đập ngay mặt, gã ngã ngửa ra, chưa hết, Đức nhanh như chớp, nhảy lên chấn đầu gối ngay ngực gã. Gã kêu lên một tiếng “Ối”… khẩu súng trên tay văng khỏi bàn tay… Mọi việc chỉ trong tích tắc…
– “Sao không giết? Nguy hiểm quá…” Bích Trâm trách… Vừa rồi quá mạo hiểm nếu gã kia bắn lại thì sao…
– Nếu muốn giết thì quá dễ… Phương Anh, Thu Tâm, hoặc Ngọc Như đã làm từ lúc gã còn ở bên ngoài… Để gã sống thì còn có giá trị…
– “A lô… Anh không sao chứ?” Thục Linh hỏi… Cũng là câu hỏi của chúng nữ hiện đang theo dõi từ nãy giờ… Tiếng súng nổ khiến tất cả đều thót tim vì lo lắng cho hắn. Bây giờ biết chuyện hắn “rên rỉ” với Bích Trâm chỉ là đóng kịch, các nàng không giận chút nào lại còn khâm phục hắn “đa mưu túc trí”.
– Ha ha… Có sao chứ… Chuẩn bị đồ ăn đi ha… lát nữa anh về… Đói bụng rồi…
– “Được rồi… Về sớm nha… Tụi em chờ.” Mỹ Chi lên tiếng… Đã hết chuyện rồi… Tất cả xuống dưới nhà sôi nổi chuyện trò trong khi chờ hắn về.
Lúc này Phương Anh, Ngọc Như, Thu Tâm, Thanh Phượng. Phương Trang không cần ẩn mình nữa… Đã tới đông đủ tại hiện trường… Long nằm rên la… Đầu gối phải của gã bị Bích Trâm bắn bể nát. Đầu bị bình bông đập mạnh, máu chảy lai láng… Tuy nhiên không nguy hiểm đến tính mạng… Qua mặt nạ, ánh mắt gã đầy căm thù nhìn kẻ thù… gã suy nghĩ nhưng không hiểu lý do gì đối phương biết trước mà giăng cái bẫy để gã đến nộp mạng.
– “Ậy… Bộ đi đóng phim sao… Mang mặt nạ làm cái gì… Hắc hắc hắc… Nhìn một cái là biết rồi nhưng không biết làm sao xưng hô đây… Ừm… Long đại tá? Ây… không phải, Đại tá cái… con khỉ khô, giải ngủ rồi mà… Ừm… Long thương gia? Ậy thôi gọi là Long sát thủ đi… nghe oai hơn… À… Đúng ha, Gọi là Long “ô” sát thủ đi nha… Chà chà… Hôm qua đã dám ám sát hai cán bộ cao cấp của nhà nước… Hôm nay lại muốn ám sát Thiếu tướng và Chủ tịch huyện. Hai nhân tài đang được nhà nước trọng điểm bồi dưỡng. Đây là tội tày trời đó nha, có thể bị tử hình nếu không thì cũng vào khám bóc lịch đến già đó nha… Long “ô” sát thủ…” Thầm khoái chí với cụm từ “Long “ô” của mình, hắn vừa cười vừa kéo mặt nạ ra… Tuy mặt nhuốm đầy máu nhưng rõ ràng là Long “thương gia” rất “tiêu sái” lúc chiều tối.
– “HI hi” Chúng nữ nghe hắn nói cười ồ lên… Cụm từ “Long “ô” nghe thô tục nhưng thật là tiếu lâm.
– “Mày… Mày…” Long phẫn hận…
– “Lúc nãy anh nói để gã sống còn có giá trị… Là ý gì vậy?” Bích Trâm thắc mắc.
– Ha ha… dễ hiểu thôi… Nà, Kịch bản là như vầy, dưới sự lãnh đạo tài tình và sáng suốt của thiếu tướng Bích Trâm đa mưu túc trí. Dùng tài liệu mật làm mồi để dẫn dụ tên sát thủ ám sát Trưởng ban Đồng và Giám đốc Bình lộ diện… Sau cuộc nổ súng dữ dội, Thiếu tướng Bích Trâm đã chế ngự được tên sát thủ mà không có thương vong… Chà chà… kịch bản như vậy tương lai lên chức là cái chắc rồi… À… quên nữa cũng nhờ vào sự hợp tác của Thiếu tá Thu Tâm, Thiếu Tá Phương Anh, Trung úy Ngọc Như… à…
– “Còn Thục Linh nữa…” Tuy rất hài lòng với sinh hoạt hiện tại, không màn chuyện lên chức nhưng Ngọc Như vẫn nhắc nhở… Nàng và Thu Tâm, Phương Anh, cảm thấy lòng ấm áp khi lúc nào hắn cũng nghỉ cho các nàng.
– Ờ phải phải còn Thục Linh nữa.
– “Biết rồi…”Bích Trâm lườm… Hắn muốn công trạng cho người của hắn chứ gì… Chuyện này nàng hiểu…
– Ha ha… Vậy thì tốt…
– Thằng cặc kia… Mày chờ coi đi… sẽ có ngày tao giết cả nhà mày… Đụ má… Hữu Long này nói là làm… Tao thề…
– “Ui cha… Nà nà… Các người làm chứng cho tôi nha… Nó hăm dọa tôi kìa… Ui cha… sợ quá à… Hắc hắc… Nhưng mà… cảm ơn đã nhắc nhở… Không cần thề… Tao tin mày… hắc hắc… Nhưng mà mày không có cơ hội này đâu…” Đức móc súng ra.
– “Nó cùng đường bí lối nên nói vậy thôi… Không cần giết nó mà…” Thu Tâm nhắc nhở… Hắn đã nói không có thương vong… Vừa nói ra bây giờ lại đổi ý rồi…
– “Giết nó? Ây… Có câu “Cứu một người như xây 7 tháp phù đồ.”. Anh không giết người đâu… Nhưng mà tên này là tên sát thủ máu lạnh. Nó ở tù rất có khả năng vượt ngục, như vậy thì hỏng bét, mọi người có đồng ý không?” Hắn sờ cằm, suy nghĩ, rồi…
“Đùng”…”Ahhhh”
Đầu gối bên trái của Long sát thủ bị hắn bắn bể nát… gã thét lên đau đớn… Người run rẩy… Hai mắt lộ vẻ khủng khiếp, đồng thời tóe lửa căm hờn…
– “Sau này… khả năng đi đứng của nó sẽ như thế nào?” Đức hỏi bâng quơ…
– “Ngồi xe lăn nếu không thì lết… Chống nạng đi cũng khó khăn” Thanh Phượng đáp. Hai đầu gối bị bắn bể nát, khả năng đi đứng lại bình thường rất là mơ hồ…
– Vậy à…”Đùng…” Ahhhh” Thêm một tiếng nổ, lần này hắn bắn nát một khủy tay của Long… gã la lên một tiếng đau đớn hải hùng, mặt xanh như tàu lá… Nằm dài xuống mặt đấy, trợn mắt nhìn Đức… tưởng mình đang gặp quỷ.
– Nhìn… nhìn cái gì… mày không phải muốn giết cả nhà tao hay sao… hắc hắc… Tao không ngu cho mày cơ hội đâu… Chừa cho mày một tay để mày ăn cơm và chùi đít khi đi ị là nhân đạo lắm rồi… Có phải không… Còn nữa nha… lúc mày vô tù, tao sẽ cho người chiếu cố mày để cho mày biết cái gì là địa ngục trần gian… Hắc hắc… Cũng tại mày thôi… lẽ ra tao không muốn làm vậy đâu nhưng tại mày nói muốn giết cả gia đình tao… Tao thì không thích bị ai hăm dọa… Cho nên… he he…
Bầu không khí im lặng… Bích Trâm sững sờ… Nhìn hắn…
– “Nhìn cái gì… Có phải trong đầu cô đang nghỉ tôi ra tay tàn độc phải không. Đúng vậy… Nhưng nếu hôm nay không phát giác được nó thì người nằm đó có thể là tôi hay cô đó… Bây giờ nhân từ với nó thì tương lai sẽ là mối họa cho bản thân… hãy nhớ điều đó… Tôi xong chuyện rồi… Phần còn lại để cho các người… Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như… Ở đây hết chuyện rồi, chúng ta về”
Hắn nói xong bước đi… Được vài bước quay lại. Lấy USB đưa cho Bích Trâm.
– Cô cần cái này…
Hắn quay lưng bước đi. Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như theo sau.
– “Em… Em đâu có nói gì đâu à…” Bích Trâm hoảng hốt. Nàng sợ hắn giận…
– Lo chuyện của cô đi… suy nghĩ kỷ rồi thì gặp lại sau.
Đang lo lắng sợ hắn giận mình, nghe hắn nói. Bích Trâm mỉm cười… suy nghĩ kỷ cái gì chứ… Nàng đã quyết định rồi, sau khi từ Hà Nội về nàng sẽ đeo dính hắn.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Tuy trong điện thoại, hắn đã nói không sao nhưng khi nhìn thấy hắn nguyên vẹn không sứt mẻ, chúng nữ mới yên lòng… bữa tiệc khuya bắt đầu, náo nhiệt hơn cả buổi chiều. Nồi cháo cá thơm phức, kèm theo gỏi bò thấu, Gà rút xương chiên giòn. Còn nữa, trong khi chờ hắn, ai cũng muốn trổ tài bếp núc cho nên ố là la hầm bà lằng xắng cấu mỗi thứ một ít được dọn lên. Trong phòng khách tất cả cùng ngồi ăn uống vui vẻ. Nguyệt, em Lan, vẫn còn nhút nhát, ngượng ngùng, nàng chỉ là em vợ thôi mà, ngồi chung với đàn chị của hắn có chút không hợp lý nhưng Lan cứ bảo em gái mình tự nhiên… Hơn nữa song Nhã cũng đâu có quan hệ thân thiết gì với hắn chứ, vì vậy Nguyệt yên tâm, chẳng mấy chốc hòa mình nhập cuộc.
Hắn phải kể đi kể lại chuyện lúc nãy mấy lần, các nàng mới chịu thôi… Nguy hiểm qua rồi, tâm tinh vui vẻ, kể chuyện tiếu lâm tiếng cười rộn rã, uống thêm vài ly, rồi thêm vài ly nữa, đều là Whiskey thượng đẳng, lúc đầu thì không thấy gì nhưng dần dần thấm vào tận tâm cang, cuối cùng ai cũng say bí tỉ, nằm ngủ gục tại tràng, tình cảnh như là những ngày Tết…
Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga, Lan đã đi ngủ sớm với con… Còn lại, các nàng nằm đó, chỗ lồi lõm phơi bày trước mắt hắn, thân hình ai cũng bốc lửa cộng thêm mùi thơm cơ thể khiến máu hắn sôi trào… Quần dựng lều. Dĩ nhiên là không nhịn được, phân vân không biết nên xử lý ai trước đây… Thây kệ, ai cũng được mà… Tất cả đều là đàn bà của mình, Nghỉ vậy, Đức tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng trăng rọi vào… Hắn nhấc bổng một người lên, đặt nàng nằm trên ghế sofa, vén váy kéo quần lót nàng xuống. Gác hai chân lên vai, úp mặt vào giữa hôn hít… Có chút mùi khai khai nhưng vô cùng kích thích làm hắn hăng hái mút liếm chẳng mấy chốc nước tuôn ào ạt.
Phía trên mũi ngửi được mùi thơm kỳ diệu, lưỡi nếm được vị tuyệt vời cho nên phía dưới, đầu cặc giật giật đòi xung trận… Hắn ngồi dậy, gác hai đùi nàng lên vai, cầm “tiểu huynh đệ” rà tìm cửa động… Ngày thường, biết cặc mình thuộc trời sanh thuộc loại khủng của khủng nên mỗi khi lâm trận hắn còn “thương hương tiếc ngọc”nhấn từ từ… Nhưng bây giờ, dưới tác dụng của hơi men, hắn nhấn một cái vào sâu lút cán… rồi hùng hổ nắc bạo… Ậy, vậy mà nàng chẳng “la làng” chút nào, có lẽ cũng là do tác dụng của độ cồn trong người thêm vào nãy giờ hắn mút liếm khiến cửa hang rộng mở đợi chờ. Không đút vào là điên lên đấy, đau một chút thì có sao… cảm nhận được “nỗi đau thiên đàng”, nàng bấu đùi hắn, hai chân kẹp eo… phối hợp nhịp nhàng.
Hắn di chuyển từ người này đến người khác, bổn cũ soạn lại, chỉ có hai chiêu trước là hôn hít bú liếm sau đó đâm vào hùng hục như con trâu, càng lúc càng hăng… Không biết bao nhiêu lần như vậy.
– “Á… á… á… Đau quá…” Trời gần sáng, khi hắn vừa đút mạnh vào chưa kịp nhấp cái nào vào bất thình lình một tiếng hét vang lên… Tiếng hét to lớn khiến ai cũng nghe được… Cháy nhà? Động đất?
Đèn được bật sáng choang… Quan cảnh thật “kinh người”: Áo quần ngổn ngang… chúng nữ tất cả đều lõa lồ, cuống quýt quơ đại bất cứ cái gì để che thân. Mắt nhìn nhau “kinh hãi”… Rồi đồng loạt hướng về cùng một góc… Nhã Phương trần truồng, tay đang “bụm” giữa hai đùi… mặt trắng bệch, nhăn nhó rất khổ sở… Nhã Thy, Nguyệt, em của Lan cũng không khá hơn…
– “Sao lại là cô” Đức sửng sốt… Chết mẹ… Chuyện lớn rồi. Hắn dáo dát, cuống quýt tìm quần áo của mình mặc vội vào.
– “Anh… Anh… Hiếp dâm a…” Nhã Phương thấy hắn trần truồng… Nàng chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra… liền hô lớn…
– “Không… Không phải…” Đức thộn mặt ra… Không biết nói gì thêm nữa…
– “Anh… Anh… Sao anh dám làm như vậy?” Nhã Thy “tức giận”… nàng vừa đứng lên quơ áo quần mặc vội lại nhưng chỗ đó bị đau, khiến nàng nhăn mặt. Biết mình cũng đã bị hắn xơi rồi… Trong một góc, Nguyệt đang nhịn đau luống cuống tìm vải che thân… Lan từ trên lầu chạy xuống nhìn thấy tinh cảnh, bụng mừng rỡ. Bấy lâu nay nàng cứ tìm cách cho em gái với hắn nhưng không có cơ hội, bây giờ thì được rồi, đúng là tổ tiên hiển linh.
– “Tôii… Tôi… Không phải đâu à… Tôi tưởng là… Hiểu lầm thôi… Là hiểu lầm thôi”Đức bối rối… Nói một câu mà ngay chính bản thân hắn cũng thấy không ổn…
– “Hiểu lầm?” Nhã Thy “oán giận”… Phá thân hai chị em nàng rồi bây giờ nói hiểu lầm… Chuyện đâu có dễ vậy…
– “Ây da… Anh thật là… Có phải say quá rồi không?” Nancy nghe tiếng la, nàng từ trên lầu bước xuống, thấy “bãi chiến trường” liền hiểu chuyện… Y chang như đêm giao thừa năm nay… Khác cái là có song Nhã và Nguyệt, cả ba đều bị hắn “xơi” trong một đêm… Chúng nữ nhìn hắn “lườm”… đúng là ẩu tả mà…
– “Chị cả…” Quan sát nãy giờ… mỉm cười… Mỹ Chi ghé tai Nancy nói nhỏ… Nàng nhìn ra hai chị em họ Nhã có ý đồ “hoa rơi hữu ý”… về phần Nguyệt, thì là “tai nạn”.
– “Chị biết chứ… Cứ thuận nước đẩy thuyền… Đừng làm bể mánh họ…”Nancy mỉm cười.
Không phải chỉ có nàng và Mỹ Chi nhìn ra… Gia Kỳ, Ngọc Lan, Thái Điệp “đi guốc trong bụng” của song Nhã… ngoài mặt nghiêm trang, bên trong bấm bụng cười khi thấy hắn bị song Nhã đưa vào tròng và vẻ mặt lấm lét sợ tội của hắn…
Ngọc Như, Phương Anh, Thục Linh, Tâm Đoan, Hương, Thúy Ái, Ngân, Đồng Giao, Thanh Nhã cúi mặt cố nhịn cười… Không hiểu sao đụng chuyện khác thì thông minh xuất sắc, nhưng chuyện này thì ngu như heo í…
Đám đàn bà hình như ai cũng hiểu… Chỉ riêng Đức là mù tịt… Hắn quả thiệt không hiểu tại sao… Lúc hắn chúi miệng giữa hai đùi… rõ ràng là con nhỏ này nắm đầu tóc mình ghì mạnh, rên siết… Đến khi vừa đút vào thì la bài hãi làm như heo bị cắt cổ… Có thiệt không vậy?
– “Nhã Phương, Nhã Thy… Theo chị lên lầu… Chị có chuyện muốn nói với hai em… Tất cả các em cũng lên phòng chị…”Nói xong bước đi trước, Mỹ Chi nối gót… Đoán là Nancy có chuyện gì quan trọng muốn nói… Chúng nữ nhìn nhau rồi bước theo… Đúng là như vậy, sẵn dịp này, Nancy muốn nói rõ kế hoạch thịnh vượng trăm năm của nàng vì vậy gọi các nàng lên phòng.
– “Anh nha… Cái tật không chừa…” Thu Tâm lườm.
– “Ảnh mà chừa được sao…” Kiều Nga tức giận… Kiều Chinh, Vịnh và Bích Hà hung hăng lườm hắn… Xem ra sắp có thêm vài người nữa rồi… thật là tức quá mà.
Đức cúi đầu im re… Không dám hó hé một tiếng mặc dù thường ngày lúc nào cũng miệng lưỡi trơn tru… Nhưng trong tình hình hiện tại… Tốt nhất là câm miệng lại…
– “Ảnh mà… Bao nhiêu cũng không đủ” Mỹ Kiều “quắc mắt”… nhưng miệng cười chúm chím… Phương Anh, Thu Hà, Mai Thảo đều cười rúc rích… Bất chợt Kim Chi ngẩn ra… kề tai Xuân Mai rù rì nói nhỏ… Không biết nàng nói gì nhưng sau đó cả bọn xúm lại rù rì chuyền tai nhau, nét mặt ai cũng kinh hãi. Đêm trước Tết biết hắn rất khủng nhưng vừa rồi trong lúc rù rì, các nàng đều biết mình cũng là “nạn nhân”, riêng ở đây, tổng cộng là 9 người. Như vậy nếu tinh luôn những người đang ở trên lầu với Nancy… Như vậy đêm nay… Hơn 10 người đó nha Oh… My God!!!
– “Anh…” Thu Tâm định mở miệng hỏi anh có nhớ “làm” mấy người nhưng thấy không ổn đành ngậm miệng lại.
– “Mai mốt anh thề không uống rượu nữa…” Tưởng các nàng trách mình rượu vào loạn tính làm càng… Đức đưa tay thề từ nay chừa rượu.
– “Không được…”… Chúng nữ đồng thanh phản đối… Bình thường hắn đã dũng mãnh, uống vài ly rõ ràng sung hơn rất nhiều, như vậy tại sao không uống chứ… Thu Hà, Mai Thảo, Xuân Mai liếc nhìn mấy chai rượu trên bàn… Là loại Chivas Regal 25, xem ra phải mua nhiều dự trữ trong nhà mới được.
– “Không phải tại rượu… Tại… Tại… Ây da, nói tóm lại là không phải tại rượu… Anh cứ nghe tụi em là được… Phải không các chị em?” Mai Thảo tìm “đống minh”.
– “Phải đó. Không phải tại rượu…” Kim Chi, Thu Hà, Xuân Mai phụ họa.
– “Ha ha… Hiểu rồi… Các em thích chứ gì. Vậy được… Mai mốt chúng ta nhậu thường xuyên nha…” Đức bừng tỉnh, Bỏ chuyện “sai lầm” với Nhã Phương, thì ra là “ông uống bà khen”…
– “Anh nói bậy nói bạ gì đây…” Phương Anh “mắng”, Thu Tâm lườm… Ngọc Như nguýt, Thục Linh “quắc mắt”.
– “Ouf… Hi hi… Sorry”… Hắn hiểu, đàn bà là vậy mà… Trong lòng mê tơi mặt ngoài em chả…
Song Hà, song Kiều quay mặt… Che dấu nụ cười…