Phần 140
Nhìn theo bóng lưng của Long, Đức nheo mắt, bàn tay hắn vẫn còn đang theo kịch bản vuốt vuốt bàn tay Bích Trâm một cách trìu mến.
– “Bây giờ anh có thể bỏ tay ra được chưa?” Bích Trâm muốn độn thổ khi hai thân tín của nàng cúi mặt vai run run. Rõ ràng đang cố nhịn cười.
– “Đừng có hấp tấp mà, gã sẽ trở lại đó… Đóng kịch phải đóng đến khi hạ màn, nếu không thì công dã tràng đó… Có biết chưa” Hắn lên mặt “giáo huấn” nàng… Thầm nghỉ: “Thiếu tướng gì khờ vậy… Không gian manh chút nào… Cũng may là tổ tiên cô ăn hiền ở lành mới gặp được Trần Đức này…”
– “Đừng làm phách… ouf”… Bích Trâm bĩu môi, định mở miệng “mắng” nhưng chưa kịp dứt câu thì môi nàng đã bị môi hắn khóa lại… Muốn “xô” hắn ra nhưng từ khóe mắt, thấy ngay cửa, Long quay lại nhìn vào… Đúng như Đức đoán, gã cũng muốn biết nàng và hắn có thật thân mật như vậy hay chỉ là đóng kịch… Nhưng sự thật đã thấy rồi… Bích Trâm và hắn đang môi kề môi… gã quay lưng bước đi… Nét mặt đanh ác, hai mắt long lên…
Thấy cánh tay của Thủ trưởng quàng qua cổ hắn… Thanh Phương, Phương Trang sửng sốt…”Wow… Thủ trưởng nhập tâm vậy sao?”.
Bích Trâm quả thật đang mê man…
Có tiếng vỗ tay lác đác rồi cả thực khách thấy cảnh hấp dẫn như vậy đều phấn khích vỗ tay theo… Số là khi cả ba bước vào, ai cũng ngưỡng mộ khí chất cao sang, vẻ đẹp mỹ miều của các nàng, bây giờ có một soái ca ngang nhiên “đá lưỡi” người đẹp giữa thanh thiên bạch nhật nên dĩ nhiên là khâm phục rồi… vỗ tay để cổ vũ là phải… Cũng có người vừa vỗ tay vừa thầm ghen tị, hận người đang “đấu mỏ” với người đẹp không phải là mình.
– “Lưu manh” Sau một hồi “mê man”… Bích Trâm tỉnh ngộ… Hai má đỏ bừng,”xô nhẹ hắn ra…”mắng”.
– “Cảm ơn… cảm ơn nhiều… Hihi… Bạn gái tôi hơi mắc cỡ chút đỉnh… Đức nhìn quanh, gật đầu tươi cười cảm ơn “khán giả” đã ưu ái cổ vũ mình… Đồng thời quan sát từ khóe mắt… Nét mặt hắn trở nên nghiêm túc.
– Gã kia đã đi thật sự rồi… Bây giờ mình bàn chuyện… Nà, nếu tôi đoán không lầm… 90 phần trăm đêm nay hắn sẽ ra tay… Cho nên chúng ta phải chuẩn bị…
– “Nói đi… Cần chúng tôi làm gì”… Thanh Phượng, Phương Trang phục rồi… Tên này thật là có đầu óc. Bích Trâm làm thinh không nói gì vì đang còn ngây ngất với vị ngọt đôi môi.
– “Lát nữa tôi theo các cô đến nhà, sau đó hai cô lái xe qua Bình Minh… Làm như là thiệt vậy… Qua tới đó rồi vòng trở lại chờ khi gã tới gần nhà thì bọc hậu, bao vây gã lại. Đề phòng gã chạy thoát. Chúng ta sẽ giăng “thiên la địa võng” bắt gã đêm nay.
– “Làm sao biết lúc nào gã tới gần nhà?” Phương Trang thắc mắc.
– Còn nhớ khi nảy có người gọi cho tôi không? Là Thục Linh, tôi nhờ Thục Linh đặt máy định vị dưới gầm xe… Chỉ cần xe gã tới gần tôi là Thục Linh sẽ báo cho chúng ta biết… Tôi ở trong nhà thì xe tới gần tôi có nghĩa là xe tới gần nhà…
– “Chỉ có Thanh Phượng và Phương Trang… Rủi gã thoát được thì sao?” Bích Trâm tỏ ra lo ngại.
– “Đã nói là “Thiên la địa võng” mà, gã làm sao thoát được… Yên chí đi… Còn có Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như… mỗi người một góc, như vậy đủ rồi, chỉ cần gã tới là coi như chim bay vào lồng, cá nằm trong chậu… Không thoát ra được đâu.
– “Nhưng mà… Rủi… Rủi thôi nha… không phải là không tin anh… rủi gã không tới thì sao? Phương Trang ngập ngừng… Nàng sợ hắn nói nàng “làm khó” hắn nên muốn hỏi này, hỏi nọ.
– “Cô nói cũng có lý… Nhưng mà trừ khi gã không muốn cái này… gã sợ các cô tới tay liền gửi về Hà nội” Hắn đắc ý cầm cái USB đưa ra. Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang thoáng nhìn nhau… Cả ba có cùng ý nghỉ: “Quả nhiên là hắn đã phỏng tay trên… Chờ xong chuyện này nhất định sẽ tinh sổ với hắn”…
– Còn gì thắc mắc nữa không? Nếu không thì mình bắt đầu làm việc…
– “Ah… Khoan… Có khi nào bổn cũ soạn lại không? Gã dùng M41…” Bích Trâm lo ngại… Nàng sợ Long dùng M4 bắn vào nhà nàng thì sao? Chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.
– “Chuyện này đã liệu trước rồi… Chỉ cần thấy gã cầm M41 trên tay là sẽ bị bắn hạ ngay tức khắc… Lần này có ba xạ thủ bắn tỉa dùng súng có tia hồng ngoại” Đức đắc ý “khoe” kiến thức… Chuyện súng bắn tỉa có trang bị ống ngắm với tia hồng ngoại là hắn gần đây mới biết được, do “sư phụ” Phương Anh khai sáng cho…
Ngừng một chút… Hắn nói thêm.
– Nhưng khả năng gã dùng M41 rất thấp… Kinh nghiệm lần trước. Gã sẽ nhất định cầm trong tay cái USB để tránh đêm dài lắm mộng… Có phải không? Nếu là các cô… Các cô cũng làm như vậy mà.
Bích Trâm, Thanh Phương, Phương Trang một lần nữa nhìn nhau… Bây giờ mới công nhận ai muốn đấu trí với tên này là một hành động không sáng suốt chút nào.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Gần nữa đêm. Trời không trăng, ít sao nên tối như đêm 30… Một chiếc xe chầm chầm tiến gần đến căn nhà tứ hợp viện của Bích Trâm rồi ngừng lại, tắt máy, tắt đèn. Một bóng người bước xuống, mặc y phục đen, trên gương mặt cũng được bao phủ bởi một mặt nạ nỉ đen, chỉ chừa hai mắt, mũi, và miệng… nữa đêm thanh vắng, chỉ có tiếng tiếng côn trùng kêu rỉ rả rất thê lương, ai yếu bóng vía mà thấy người này chắc chắn đái ỉa trong quần… Nhìn vóc dáng to lớn cộng thêm dáng đi, có thể xác định là một người đàn ông.
Đức đoán không sai… Đêm nay là đêm thích hợp nhất… Biết chắc Thanh Phượng và Phương Trang Hai đã qua vĩnh Long để lại Bích Trâm một mình đú đởn với tình nhân, vì vậy Long muốn ra tay đêm nay. Nhìn về căn nhà tứ hợp viện gã âm thầm nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ tới thằng cặc kia và con đỉ Bích Trâm giờ này chắc đang dính lẹo với nhau. Gã mở cốp xe, lấy cây M41… nhưng không biết nghỉ sao, gã bỏ lại… Lấy hai khẩu súng lục vắt lên người. Đóng cốp xe… Chầm chậm bước về phía căn nhà.
Nữa giờ trước…
Lần đầu tiên ở chung phòng với người đàn ông mà mình thích, khiến tim Bích Trâm đập thình thịch, nhưng nhủ thầm… Vì công việc thôi mà… Có sao chứ… Rồi nghỉ lại lúc chiều tối, trong nhà hàng, hắn hôn nàng khiến tim nàng đang đập mạnh càng đập mạnh hơn… Mặt Bích Trâm đỏ bừng… len lén liếc nhìn… Miệng hắn cười rất gian, đang viết cái gì đó trên giấy…
– “Xong rồi… Nà… Cầm đi”… Đức đặt viết xuống, cười đắc ý với “tác phẩm” của mình. Đưa qua cho Bích Trâm.
– “Anh viết cái gì vậy? Không hiểu gì hết á…” Bích Trâm nhăn mặt nhíu mày khi nhìn thấy hàng chữ hắn viết.
– Wow… Có thiệt không vậy? Chưa từng coi phim “thở” à? Thôi được… để tôi làm cho cô coi nha… Nà…”Ohoh. Oh… Oh my God… Mạnh… mạnh nữa đi anh… Ahhhhh” Đúng… đúng rồi… mạnh lên… mạnh lên… Ahhh… Hắn rên “y như thiệt”, lại bắt chước giọng của đàn bà… Nghe “eo éo”rất là tiếu lâm.
Ngừng một chút để nàng kịp thời “tiêu hóa” vai trò… hắn nói tiếp.
– Cô cứ la lên như vậy, càng nhiều càng tốt… Xen vào thở hổn hển… Làm cho linh động. Hiểu chưa… Nà, làm đi để tôi coi có giống không.
– “Anh… Anh điên rồi…”Chợt hiểu hắn muốn mình làm gì… Mặt đỏ rực… Bích Trâm mắng.
– “Cái gì điên chớ… Đóng kịch thôi mà, đâu phải thiệt… Mắc cỡ cái nổi gì… Ouf…”Hắn sực nhớ lại là Bích Trâm thích đàn bà… Nhưng mà khi hai người đàn bà “đánh lá mít” với nhau cũng phải rên rỉ kêu la chứ? Có lý nào im re? Kỳ vậy ta… Ờ… phải ha… Biết đâu cô ta thấy mình là đàn ông nên khó mà có hứng thú nên không thể kêu la rên rỉ? Nghỉ tới đây hắn nhìn Bích Trâm với ánh mắt hiếu kỳ.
– “Anh… Anh nhìn cái gì?” Thấy hắn nhìn mình chằm chằm. Bích Trâm ngượng… quát.
– Tôi biết tại sao… Hi hi… Sorry vì đã quên là cô không có hứng thú với đàn ông… nên nhìn tôi thấy oải chè đậu thì làm sao kêu la cho được… Aiz… Bây giờ làm sao đây…
– “Anh… Anh… Trần Đức… Tôi thí mạng với anh…”Bích Trâm hung hăng nhào tới tay đấm chân đá…
– “Wow… Muốn lấy mạng tôi à… Sao nặng tay dữ vậy…” Hắn suýt xoa nhìn Bích Trâm… sửng sốt. Thấy rõ nàng rất giận… hai mắt ươn ướt… Chết mẹ rồi… Bộ không phải sao? Á đù… Nancy. Lần này bị em hại chết anh rồi…
– “Sorry nha… Là lỗi của tôi… Tôi tưởng cô là… he he… Không phải thì tốt rồi… Cô đẹp như vậy là vưu vật của trời đất. Người đàn ông nào được cô để mắt xanh tới thật là có phước… Ây da… Thì ra tên Long kia thật là sáng mắt nha…” Đức bắt đầu đem trổ tài miệng lưỡi nịnh bợ để người đẹp vui lòng quên tội của hắn.
– “Có phải Nancy nói gì với anh không? Tôi sẽ tinh sổ với nó…” Bích Trâm hằn học.
– “Nancy? Đừng có hiểu lầm nha… Nancy đâu có nói cái gì dâu. Tại tôi ngu ngốc thấy cô khắn khít với Thanh Phượng, Phương Trang mà bài xích người đẹp trai anh minh thần vỏ, soái ca như tôi nên tôi mới hiểu lầm thôi à… Bây giờ thì tốt rồi” Hắn giả lả nói nhăn nói cuội.
– “Tốt? Cái gì tốt?” Bích Trâm cắc cớ hỏi…
– “Dĩ nhiên cô bình thường là chuyện tốt… Không phải sao… Ha ha… Mai này không biết ai tốt số lấy được cô. Ouf…”
– I love you… only you… Đang thao thao bất tuyệt nịnh bợ để nàng không truy cứu ai dè Bích Trâm chồm người lên, áp môi nàng lên môi khiến hắn sững người…
– Wow…
– “Cái gì “Wow” với “Què” chứ… Anh không thích em sao?” Bích Trâm nhu mì nhỏ nhẹ hỏi…
– “He he… Vậy thì không phải. Anh là người rất thành thật, không muốn gạt em… Anh cà chớn nè, học không cao nè, hay… hi hi hay dê à không hảo ngọt nè… Cho nên anh sợ sau này em sẽ hối hận.” Hắn đưa ra một loạt khuyết điểm của mình… Nhưng hắn không ngờ hắn càng “tả chân” về mình thì Bích Trâm càng yêu…
Nguyên do là vì cũng như Nancy, loại người nào nàng chưa từng gặp qua nhất là các công tử COCC, thường hay khoe mẽ, đụng chuyện thì run rẩy, không biết dùng đầu óc, thành sự thì không có, bại sự thì đếm không hết. Lúc đầu nàng tưởng hắn bất tài vô lực, được Nancy nâng đỡ mà có ngày hôm nay nhưng sau bao lần tiếp xúc, dần dần trong lòng nàng đã thay đổi cái nhìn và rồi yêu hắn từ lúc nào nàng cũng không biết…
– Vậy Nancy có hối hận không?
– Anh… Anh có rất nhiều…
– Vậy em đẹp bằng họ không?
Nói câu này xong nàng càng đứng sát hơn nữa… Mùi hương trên người nàng tỏa ra thoang thoảng làm hắn ngất ngây. Như vậy mà còn “thờ ơ” thì sẽ bị ông trời đánh xuống 18 tầng địa ngục. Hắn cúi xuống hôn lên môi, hai tay nàng choàng qua cổ hắn… Thời gian như dừng lại.
Ngay lúc này, di động hắn run lên… Hai người buông nhau ra… Được toại nguyện, Bích Trâm nét mặt sung sướng, nhưng thẹn thùng, không ngờ chính mình đi bước đầu tiên tỏ tình với hắn…
– A lô…
– “Chuột” đang tiến gần ” Tiếng Thục Linh vang lên… Nàng đang ở trong căn phòng IT trên lầu ba trong căn biệt thự của Nancy… Mắt nhìn màn hình… Chấm đỏ đang chập chờn phát sáng. Đó là tín hiệu phát ra từ máy định vị mà nàng đã gắn dưới gầm xe của Long sát thủ, còn một tín hiệu xanh chập chờn nữa là từ trên di động của hắn. Một thiết lập đơn giản nhưng hữu hiệu, vì Đức đang ở trong nhà của Bích Trâm, cho nên khi khoảng cách hai điểm “đỏ”,”xanh” càng lúc càng gần có nghĩa là xe của tên sát thủ đã đến gần và đang rình rập chung quanh…
Đến lúc này thì gã đã lọt vào tầm ngắm của Phương Anh, Thu Tâm và Ngọc Như với ba khẩu bắn tỉa ống ngắm được trang bị tia hồng ngoại. Nếu gã cầm theo khẩu M41 thì có lẽ hồn du địa phủ lâu rồi nhưng gã chỉ mang trên người hai khẩu súng lục thì không cần hạ sát, Đức muốn bắt sống…
– Ngọc Như, Thu Tâm, Phương Anh… Sao rồi?
– “Anh nói một tiếng. Hai lão già kia sẽ có bạn đồng hành”Ngọc Như đáp…
– “Đúng vậy…”Phương Anh xác nhận…
– “Green light?” Thu Tâm hỏi… Chỉ cần hắn nói “Do it” thì Long sát thủ sẽ thành con ma nát đầu…
– Ây… Khoan… Nếu hắn không cầm M41 gì đó trên tay thì không cần… Thanh Phượng, Phương Trang… Hai cô nghe rõ?
– Nghe rõ… Yên tâm đi, chúng tôi đã sẵn sàng…
– Tốt…
– “Tất cả chú ý… gã đang tiến vào sân, cách cửa chính khoảng 10 thước.” Bất thình linh, Phương Anh lên tiếng… Mọi người liền giữ im lặng, tập trung cao độ sẵn sàng can thiệp.
Long nào biết “lưỡi hái” của tử thần đang kề ngay cổ, gã chầm chầm bước tới nghe ngóng… Bên trong im lặng… thình lình có tiếng cười rúc rích… và rồi gã nghe được tiếng thở hổn hển của “đôi gian phu dâm phụ”, nhất là tiếng rên rỉ của thằng cặc kia khiến gã muốn nổi điên.
– “Ohh… ohh… my god… phải rồi… là như vậy đó… xuống chút nữa… đúng rồi… oh yeah… oh my god… Baby… You”re so good! I love it…”Để khoe khoang một chút… hắn “sổ” vài tiếng Mỹ đế học lỏm được vài câu trong lúc coi phim “thở”.
– “Ảnh đang làm gì vậy?” Trong phòng IT trên lầu 3 trong biệt thự, Nhã Phương sửng sốt nhìn Nhã Thy. Nhã Thy nhìn Nguyệt, Nguyệt nhìn Lan, Lan dĩ nhiên là biết nhưng không biết làm sao giải thích và cũng không ai trả lời… Gia Kỳ, Ngọc Lan, Thái Điệp. Tâm Đoan, Thúy Ái, Đồng Giao, Thanh Nhã, Ngân nhìn nhau. Mặt đỏ ửng, biết hắn đang làm gì nhưng không hiểu tại sao lại như vậy? Đang làm việc nguy hiểm mà… Có lý nào lại như vậy?
Số là sau lúc nướng thịt hồi chiều, hắn bận việc ra đi ra ngoài, nói nhanh chóng sẽ về… Nancy gợi ý các chị em thích thì ở lại hát hò cho vui, ăn khuya, ngủ qua đêm sáng về. Là chuyện vui mà, có gì phải ngại, hơn nữa đây là cơ hội để siết chặt thân tình với nhau nên tất cả đều đồng lòng ở lại vui chơi chờ hắn. Chỉ có Hồng Phượng về trước vì Thủy ở nhà một mình đơn chiếc.
Rồi bất ngờ hắn gọi về… Thục Linh nghe điện xong liền phóng xe đi. Không lâu thì Thục Linh về, sau đó Phương Anh, Ngọc Như, Thu Tâm lại lên xe đi… Đến gần nữa đêm hắn vẫn chưa về khiến chúng nữ cụt hứng… Lúc này Nancy mới nói hắn có việc đặc biệt phải làm… Hỏi các nàng có muốn biết hắn làm gì không? Dĩ nhiên là muốn rồi… Cần phải hỏi sao… Thế là tất cả đều có mặt trong phòng IT, nín thở, im lặng nghe Thục Linh liên lạc với hắn. Khi nghe hắn phân phối nhiệm vụ, tất cả đều phấn khích, căng thẳng, hồi hộp, tưởng tượng sắp được nghe sự cố bắn nhau “hàng thật giá thật” chứ không phải như trong xi nê. Nhưng tiếng súng thì không nghe, chỉ nghe tiếng rên rỉ quen thuộc của hắn khi “lâm trận”… Bởi vậy mới thấy kỳ… Không hiểu gì hết… Có lý nào đang lúc “thập tử nhất sinh” mà vẫn còn có tâm tình như vậy.
– “Hi hi… Đừng có hiểu lầm… Đây là kế quỷ của ảnh để phân tán cảnh giác của tên kia…” Mỹ Chi giải thích…
– “Phân tán?” Ngọc Lan không hiểu gì hết.
– “Đứng vậy… Bây giờ yên lặng nghe đi… Lát nữa giải thích sau…” Nancy mỉm cười…
Bên này… Muốn Bích Trâm diễn kịch, mình thì thủ sẵn, nhưng không ngờ nàng “ngáo ộp”, chẳng biết gì hết, không có thì giờ giải thích… Đức liền tự biên tự diển. Đứng sát bên cửa, tay trái cầm khẩu Smith Wesson, tay phải cầm bình bông… Nháy mắt ra hiệu cho Bích Trâm, bây giờ nàng mới hiểu mục đích của hắn… Nàng rút súng ra chĩa họng súng ngay cửa.
– “Đừng giết… Bắn vào đầu gối là được”Đức nói nhỏ… Bích Trâm gật đầu… Hắn tiếp tục “rên siết”
– “Ohh… ohh… my god… phải rồi… là như vậy đó… xuống chút nữa… đúng rồi… oh yeah… oh my god…” Miệng thì rên rỉ làm như là Bích Trâm đang luyện điệu sáo mê hồn, nhưng đầu óc hắn rất sáng suốt, chuẩn bị sẵn sàng…
Mặc dù không phải mình và không phải là sự thật nhưng Bích Trâm ngượng chín người… Thầm mắng: “Cái tên này đúng là đồ mắc dịch mà… Hắn với Nancy… như vậy đó hả”.
– “Coi chừng… hắn sắp bắn vào ổ khóa” Phương Anh lại cảnh báo để hắn và Bích Trâm tránh khỏi lằn đạn…
– Ahhh… Oh my god. Anh ra…
“Đùng.”…”Rầm”… Long bắn vào ổ khoa, co chân đạp mạnh cửa… Thằng cặc kia đang “phun”, lúc này ra tay là tốt nhất. Dưới sức đạp của hắn, cánh cửa bung ra, Long xấn vào bắt giác thộn mặt ra… Quần áo chỉnh tề, Bích Trâm đang ngồi sát tường chĩa súng về hắn.
“Bốp”…”Đùng”… Ối…