Phần 132
Căn biệt thự nhà vườn của Trưởng ban Đồng có thể nói là một “kỳ quan” của xã Mỹ Thọ, nếu nói về sự xa hoa thì cũng chỉ tương đối, điểm nổi bật là kiểu kiến trúc mới lạ. Đặc biệt là căn phòng khách rộng lớn chung quanh có tường kính bao bọc nằm chơi vơi giữa đầm sen. Từ bên trong nhìn ra ngoài thấy bông sen tô điểm vô cùng tao nhả, thơ mộng… Buổi tối có thể nằm bên trong ngắm trăng sao mà không bị muỗi đớp. Trước và sau đều có sân rộng, chung quanh cây cối um tùm nên vào những buổi trưa oi ả như hôm nay thì không khí quanh nhà mát rượi. Nghe nói là để xây căn biệt thự này, Trưởng ban Đồng đã tốn rất nhiều tâm huyết sưu tầm rồi gom lại nói ý muốn của mình để kiến trúc sư lên bản vẽ, sau đó sửa đi sửa lại cuối cùng phải tốn hơn hai năm mới xây xong căn biệt thự lý tưởng này nói là để dưỡng già mặc dù lúc đó ông vừa mới hơn 40… Tính ra cho đến bây giờ đã mười mấy năm rồi…
Muốn vào cổng chính của biệt thự, từ lộ cái quẹo vào con đường trải đá khoảng 200 thước. Xe Đồng vừa khuất bóng, chiếc Toyota Fortuner từ từ tiến gần, ngừng dưới tàn cây…
– “Ở đây được rồi.” Tắt máy xe, Ngọc Như nhìn đồng hồ…
– “OK…” Thục Linh bước xuống đi vòng ra phía sau lấy ra chiếc flycam yêu thích của nàng. Chẳng mấy chốc chiếc DJI Air 2S bay lên hướng về căn biệt thự…
– “Wow… Hiện đại ha…” Ngọc Như hâm mộ… Với chiếc flycam đầy đủ tính năng chụp hình và quay phim này, công việc thu thập địa hình dễ hơn nhiều…
– “Dĩ nhiên rồi… Hăm mấy triệu đó…” Thục Linh mỉm cười… Tay điều khiển chiếc flycam bay vòng vòng trên cao chụp hình, quay phim hoàn cảnh bên dưới… Trước kia nàng còn thắc mắc hỏi này hỏi nọ nhưng bây giờ hắn muốn sao thì nàng làm vậy…
– “Testing… Testing… Nghe rõ không vậy?” Ngọc Như gắn tai nghe… thử thiết bị.
– “Nghe rõ…”Go”… ” Liền sau khi Thục Linh dứt lời. Ngọc Như thoăn thoắt băng qua cánh đồng tiến gần về căn biệt thự rồi mất hút sau hàng cây um tùm… flycam của Thục Linh thu thập tình hình bên ngoài từ trên chụp xuống, nàng có nhiệm vụ thu thập tinh hình bên trong nhưng không xâm nhập, chủ yếu là chụp và thu hình từ xa mục đích tìm bọn người Hải Phòng “mất tích” có phải hay không đang ở trong căn biệt thự này.
Từ lúc bọn Châu điên đến, ngày nào cũng vậy, trong phòng khách lúc nào cũng rất ồn ào nhưng giây phút này lại rất yên lặng. Bởi vì lão đại đang khúm núm nói chuyện điện thoại. Nhìn bộ dáng lão đại, bọn đàn em biết đàn anh đang nói chuyện với ai, vì vậy tất cả đều im re, chỉ thở nhẹ, không dám nói chuyện.
– “Mấy ngày nay tụi mày chắc cũng phè phỡn đủ rồi… Hôm nay có nhiều việc phải làm” Châu điên cúp máy, hắn vừa nhận được tin không tốt về chuyến hàng lần này đồng thời lãnh đạo có chỉ thị quan trọng cần làm, không thể đú đởn được nữa…
– “Lão đại… Có gì không ổn sao?” Đang chờ Diệp tới, nghe lão đại nói hôm nay có việc làm… Mến cụt hứng.
– “Đừng lải nhải nữa… Chuyến hàng bị chụp rồi… Tổn thất rất lớn” Châu điên trừng mắt. Nét mặt ba gã đàn em liền ngưng trọng. Bọn họ vào đây là nghe theo sự sắp xếp của Trưởng ban Đồng để phối hợp hành động, bây giờ chưa gì mà đã thất bại… Một chuyến hàng cả trăm ngàn tỷ bị chụp.
Ngừng một chút, cho đàn em có thời giờ tiêu hóa tin tức chẳng lành, Châu điên nói tiếp…
– Tao vừa nhận được lệnh của chị Năm. Tụi bây chuẩn bị đi, mình có nhiều việc phải làm.
Vừa dứt lời, cả bọn thấy Đồng chạy xe vào, lão hấp tấp xuống xe. Chị Năm nói bằng mọi giá là được rồi, lão đã có kế hoạch trừ tên Hòa Bình dễ chặn đứng ngọn lửa dẫn tới chân mình. Nếu thất bại thì lão số phận cũng như tên Hòa Bình kia. Lão nhất định không để chuyện này xảy ra.
– “Đồng Trưởng ban… Tôi đã biết mọi chuyện… Nói đi… Ông muốn tụi này làm gì…” Châu điên nóng lòng hỏi.
– Đã biết hết rồi à… Vậy tốt, tôi không cần dài dòng, lát nữa thằng Bình sẽ tới đây… Lửa đã cháy tới nó. Các người biết làm sao rồi chứ…
– “Ông ta tới một mình hay có mang theo đàn em? Tụi này cần “đồ chơi”… Trước khi xuống đây tụi này đã gửi đi, ông đã nhận được chưa?
Đồng chưa kịp đáp thì ngay lúc này, di động lão kêu vang. Nhìn màn hình… Ra dấu cho Châu điên bảo hắn im lặng… lão bắt máy…
– A lô… Sắp tới chưa Bình? Tui đang chờ.
– Anh Đồng nè… Tui đang có kế hoạch này… Cần anh hỗ trợ.
– “Vậy à… Nói ra nghe thử…” Đang chờ Bình tới để tuyệt đường hậu hoạn. Ai dè nghe lão ta nói vậy, Đồng liền hiểu có nghĩa là mọi toan tính hỏng bét nên lửa giận cành hông nhưng cố dằn để khỏi bật lên tiếng chửi thề trong lúc này.
– Nà… Tui dụ tụi C03 tới biệt thự… Anh cho người phục kích giữa đường… Chỉ cần con mụ Thiếu tướng đi điện là chuyện gì cũng có thể giải quyết… Tui nói có đúng không?
– “Con đó là Thiếu tướng đó… Không phải Thiếu úy đâu ông nội. Còn là “hồng tam đại”, cháu gái của nguyên Chủ tịch quốc hội… Anh kêu tui làm như vậy có nghĩa là muốn tui đi chết… Có hiểu không hả? Đã nói với anh rồi… Tới đây tui với anh cùng nhau ngồi xuống bàn bạc… Còn nữa… dễ dụ người của C03 lắm sao? Anh làm sao dụ?” Đồng rống giận.
– Chuyện này dễ thôi cho nên tôi nói là cần anh hỗ trợ… Nói ra anh đừng nổi nóng nha… Tui đưa cho họ cái chia USB… Trong đó có đầy đủ tài liệu quan trọng để họ tới gặp anh…
– “Bình… Đụ đỉ mẹ… Bình… Xem ra tôi coi thường anh quá rồi…” Biết đối phương biết rõ ý đồ của mình và muốn kéo mình xuống nước… Đồng giận quá hóa cười… Đã đến nước này thì không cần phải đạo đức giả nữa.
– He he… Anh tưởng tui ngu sao? Kêu tui tới biệt thự bàn bạc. Bàn bạc cái con cặc… Anh sợ bị liên lụy nên muốn giết tui bịt miệng chứ gì… Không dễ đâu. Tui có đủ tài liệu để họ tìm tới anh he he và ngay cả chị Năm… Anh muốn bình an vô sự thì phục kích giữa đường. Cái gì “hồng tam đại” cái gì Thiếu tướng chứ… quên đi… ả mà không chết thì mình chết… Vậy anh chọn cái nào thì anh tự quyết định đi… Vậy đi nha… he he Ờ quên nữa, dẹp bỏ ý định cho mấy thằng Hải Phòng đón đường giết tui đi nha… Biết tại sao không? Anh không có thì giờ đâu. Tui đang ở Cao lãnh, trước trụ sở CA tỉnh, bây giờ đi gặp người của C03…
Bình cúp máy… lão bước xuống xe đi vào Sở CA Đồng Tháp nơi Bích Trâm đặt văn phòng tạm cho hành động lần này. Trong lòng tự phục vì đã đi nước cờ hay để tự cứu mình… Với tài liệu sắp trao ra. Nguyễn Văn Đồng chết chắc, còn có chị Năm nữa. Lão thì có công phần nào thì sẽ được giảm tội… Ít hay nhiều thì còn tùy theo lát nữa thương lượng. Bình tự tin, dù sao lão có công trong việc bắt cá lớn mà… Ngược lại nếu như lão Đồng để bọn Hải Phòng ra tay trừ khử đi con mụ Thiếu tướng này thì cũng là chuyện tốt.
Đồng vừa giận vừa sợ… Nếu thằng Bình làm như vậy đồng nghĩa với việc đưa lão lên bàn thờ… lão không chút nghi ngờ những gì Bình nói vì chính lão cũng lưu trữ những tài liệu để kéo chị Năm xuống nước nếu một khi gặp cảnh đường cùng…
– “Trưởng ban Đồng, đồ của tụi này tới chưa vậy?” Thấy Đồng sau khi nghe xong di động thì đứng thừ người ra mà không trả lời câu hỏi của mình, Châu điên không hài lòng.
– “Tới hôm qua… thật là đúng lúc… Đi… Ghé qua nhà tôi lấy. Chúng ta có việc phải làm ngay…”Đồng đã quyết định, chuyện cần làm bây giờ là để tụi Hải Phòng thủ tiêu con chim đầu đàn của C03. Thằng Bình nói đúng, con mụ này không chết thì mình chết. Đã đến nước này thì “hồng tam đại hay tứ đại” hoặc Thiếu tướng hay Trung tướng, kể cả Thượng tướng thì cũng không quan trọng nữa rồi… Nhưng mà thằng Bình… Đụ má mày chờ coi đi… Chuyện này giải quyết xong, tao sẽ giải quyết mày… Đồng căm hận.
Vài phút sau, lão cùng bốn người Hải Phòng lên xe vội vã phóng ra cửa. Bên ngoài Ngọc Như không ngừng bấm máy chụp ảnh… Một phó Chủ tịch Tỉnh cùng một đám sát thủ trò chuyện như bạn bè… rõ ràng là không bình thường rồi cả đám trên chiếc xe rời khỏi biệt thự. Bọn Hải Phòng này mấy ngày nay trốn biệt, bây giờ ra ngoài chắc chắn là có chuyện quan trọng để làm… Liên kết với chuyện chuyến hàng của họ bị của cục C03 chụp trưa nay, lão già vội vã hấp tấp tới đây… Ngọc Như lấy di động ra bấm… Phải cho hắn biết tình hình.
Tuyết Vân nghi lắm… rõ ràng nàng thấy hắn như tên trộm gõ cửa phòng vệ sinh nữ, cánh cửa mở ra rồi hắn biến mất trong đó gần nữa tiếng đồng hồ, rõ ràng là… Nàng không muốn không tin cũng không được. Thời buổi này thật là loạn mà… Nga nghỉ bụng “Phải méc với chị Nga mới được. Thật là mất tác phong, không ra thể thống gì hết”
Bên trong, Đức vẫn hung hăng ôm lấy cái mông trắng phao của Thúy ái mà dập tới tấp. Bình thường hắn đã “dai như đỉa”, hôm nay mỗi người tới nâng ly mời rượu, tuy ai cũng nói “Chủ tịch Đức… Tôi uống cạn ly này… anh uống bao nhiêu tùy ý… Bởi vậy hắn chỉ uống chút chút nhưng bao nhiêu cái chút chút cộng lại thành nhiều, tuy không say nhưng hơi men trong người khiến hắn “dũng mãnh” hơn nhiều… Càng nắc càng dũng mãnh… Thúy Ái muốn thét gào nhưng sợ người khác nghe… phải há miệng cắn nát vai hắn khi trong tư thế “bợ thúng” hoặc tự cắn tay mình khi “chổng khu” chẳng hạn như lúc này.
– “Xong chưa… Không phải như ở nhà đâu à… Nhanh đi cưng… Em mệt rồi” Gần nữa giờ rồi nhưng hắn vẫn hùng hục… Thúy Ái vừa nhắc nhở vừa nũng nịu…
– “Chưa… nhưng không sao…” Biết nàng đã “vất vả” lắm rồi, mình không thể quá lâu… Thấy cũng tạm đủ, Đức “rút” ra…
– “Không được thì thôi đi… Đáng đời anh… em ra trước” Tay chân bủn rủn… Thúy Ái chịu hết nổi… Vậy mà hắn vẫn chưa “ra” thật là kinh khủng mà… Giơ hai tay xin đầu hàng. Nàng mặc lại quần lót, chỉnh trang quần áo… lườm…
– “Hi hi… Được rồi… Em ra trước đi…” Như vậy cũng đủ rồi, nếu còn muốn làm tới bến, nàng sẽ chịu không nổi, Đức cảm động… Không ngờ được Thúy Ái chìu chuộng mình hết mực… Hôm nay là một ngày đáng nhớ… quá đã.
– “Vậy em ra trước…” Thúy Ái bất đắc dĩ… Nơi đó của nàng rêm hết rồi, không thể chịu hắn được nữa… Tuy nàng có lòng nhưng không có sức. Nàng hé cửa nhìn bên ngoài thấy không có ai… bước ra ngoài đi trở về bàn mình ngồi… bưng ly nước uống, tránh ánh mắt soi mói của chúng nữ… dĩ nhiên là ai cũng “hậm hực” thầm ganh tỵ. Hắn muốn “làm” chuyện đó trong toilet rồi Thúy Ái và hắn “biến mất”… Con nít cũng biết mà…
Tuyết Vân chờ Thúy Ái đi khuất, nhanh chân bước tới ngay lúc hắn mở cửa…
– “Anh… Sao anh lại ở đây? Đây là toilet nữ mà…” Biết đã xảy ra chuyện gì rồi… Tên “mắc dịch” này… chỗ làm ăn của mình… là người mê tín dị đoan, sợ bị xui nên Tuyết Vân hung hăng chất vấn.
Đức “sửng sốt” quay đầu nhìn lên cửa… “Hả… Vậy sao? Hi hi… Sorry nha… Nà tôi xong rồi… Cô cứ tự nhiên ha… “Nói xong mỉm cười. Nháy mắt với nàng một cái rồi nghênh ngang bước đi.
– “Anh… Anh… Lưu manh”… Làm chuyện “ô uế” ở chỗ làm ăn của mình không nói một tiếng “Sorry” còn nghênh ngang không biết tội. Tuyết Vân nhất định sẽ méc với chị mình để chỉnh tác phong của hắn mới được…
– “Y… ui…” Đức về đến bàn, vừa ngồi xuống, eo trái eo phải liền bị “ngủ trảo” của Thụy Vũ và Tú Nhi chụp tới, nhéo mạnh khiến hắn đau điếng… Nhăn mặt.
– “Anh nha… Anh dạy hư Thúy Ái…” Thụy Vũ hầm hừ… Tay nàng tăng thêm sức nơi eo khiến hắn đau đổ mồ hôi… Thụy Vũ này thật ác mà…
– “Em nói gì vậy… Anh không hiểu gì hết á…” Đức chối bai bãi…
– “Còn chối… Thúy Ái khai hết rồi…” Đến lượt Tú Nhi tức giận… nhéo mạnh eo hắn… Thúy Ái đang cúi mặt… Bị các chị em truy vấn nàng đành phải khai hết cho nên bây giờ hắn phải chịu hình phạt.
– “Hi hi… Hi hi…” Hết đường chối cãi… Đức cười bẽn lẽn… Ngay lúc này di động reo lên… Là Ngọc Như gọi, hắn vội bắt máy… Vừa nghe vừa đứng bật dậy.
– “Tú Nhi… em và mọi người về khách sạn đi… Anh có việc quan trọng phải làm… Chủ tịch Trường… Nhờ ông đưa họ về…” Tôi có việc quan trọng cần làm. Nói xong hắn vội vã đi ra ngoài cửa…
– “Được… được… Cứ an tâm, chuyện này tôi sẽ lo chu toàn.”Mai văn Trường vội vã đáp… Mọi người nhìn nhau không biết có chuyện gì… Nhưng chắc là rất quan trọng.
Đám mỹ nữ cụt hứng nhìn hắn vội vã ra cửa… Ai cũng ganh tỵ “hung hăng” lườm Thúy Ái… Trong lòng “mắng” Thụy Vũ và tự mắng mình tự nhủ lần tới nhất định sẽ không bị qua mặt nữa.
– “Có chuyện gì vậy ông?” Thấy Đức vội vã ra về, Kim Khánh và Thanh Phương mon men tới hỏi.
– “Dĩ nhiên là có công vụ quan trọng rồi… Đừng hỏi nhiều…” Tuy không rõ nhưng Mai Văn Trường tỏ ra thần bí. Nét mặt nghiêm trọng.
– “Hình như có chuyện… Anh ấy và lão Đồng như nước với lửa…” Thanh Phương thì thầm bên tai chị dâu.
Cụm từ “Chủ tịch huyện ” được thay thế bằng “anh ấy” vô cùng âu yếm khiến người tâm tư nhạy bén như Kim Khánh tất nhiên nhìn ra “huyền cơ” trong đó, bà trợn mắt há mồm…” y da… Con Thanh Phương này lẹ thiệt đó nha… Mới đây đã dâng hiến rồi?
– “Chuyện này tạm thời chỉ trong người nhà mình biết thôi…” Nhìn ra ẩn ý trong lời nói của em gái. Văn Trường nhỏ giọng… lão mừng run lên. Tốt… quá tốt… Chỉ cần Thanh Phương có quan hệ này với Phò mã gia thì được rồi… Sau này tiền đồ của nhà họ Mai ở Đồng Tháp này có thể nói là vô lượng… lão liếc nhìn Kim Khánh rồi bước đi… Hy vọng bà xã có thể thay mình khai thác tin tốt… Coi tiến triển tới đâu rồi.
– “Thanh Phương… Chuyện hồi nào vậy… Thiệt nhìn không ra nha… Em nhìn coi khờ khờ như vậy mà vác cái lu chạy… Nói chị nghe coi… Hồi nào vậy…” Kim Khánh tò mò… Bà và Thanh Phương tuy là hai chị dâu em chồng nhưng tinh cảm rất là thân thiết còn hơn cả chị em ruột. Có gì mà không thể nói được chứ. Thật là tốt quá. Bà đã không vừa mắt cái thằng Đức Chung vô dụng lâu lắm rồi. Không hiểu Thanh Phương lúc trước bị hắn cho uống bùa mê thuốc lú gì mà chịu lấy nó làm chồng.
– “Chị hai… Đừng hỏi mà… Mấy cái chuyện này… sao có thể nói được chứ…” Thanh Phương nữa kín nữa hở làm cho Kim Khánh càng thêm tò mò.
– Cái gì chứ. Giữa chị em mình có cái gì mà không nói được… Nói cho chị biết để chị làm quân sư cho em… Chuyện hồi nào vậy?