Phần 12
– “Ừm… Thôi bây giờ minh bàn chút chuyện ha…” Đang bú mút… hắn nghe rõ tiếng rên rỉ của Thu Tâm… hai tay nàng ghì đầu tóc hắn thiếu điều muốn tróc da đầu… Hắn bỗng ngừng lại…
– “Anh… Đồ mắc dịch anh.” Thu Tâm “mắng”… Hung hăng đẩy hắn nằm ngửa trên sàn… ngồi trên ngực hắn… áp sát lồn vào miệng… không cho hắn thở… Coi như “trừng phạt”…
Trừng phạt kiểu này… hắn cầu còn không được… nhưng cái lưỡi quái ác của hắn làm nàng không chịu được lâu… Nàng trườn người xương bụng hắn… tay cầm cặc hắn hối hả rà ngay cửa động của minh… ngồi xuống… nhún nhảy…
Cùng thời gian… Thị xã Kỳ Anh.
– “Đại ca… Nếu không phải chính mắt em thấy thì em cũng không tin… Thằng cầm đầu mặt bún ra sửa… hắc hắc… em thấy họ chuyển gạo, mì tôm và cả một đống hầm bà lằng xắng cấu lên ba xe tải… nghe nói thằng cha Chủ tịch Hiệp phụ trách an toàn đống hàng này… Coi bộ quá dễ rồi… hắc hắc…” Hậu… gã đàn em đang kể lại những gì hắn dò thám được…
Quán nhậu khá vắng… nhưng gã nói nhỏ giọng đủ để một bàn 7 người đủ nghe… gã nói xong… cầm lon bia nốc một hơi… để lon bia xuống… gắp miếng thịt bò bỏ vào mồm… cắn trai ới nhai… gật gù ra vẻ khoái trá… vênh vênh tự đắc về nhận xét thông minh của mình…
– “Đại ca… có một kiện hàng khá đặc biệt… em nghĩ rất có thể là… cái mình muốn…”Thuận… gã đàn em vừa lên tiếng vừa liếc nhìn Hậu với vẻ khinh thường…
– “Ệ… Có gì nói ra để còn tính toán… mày ngập ngừng làm cái gì…” Hoàng phất tay…
– “Dạ… đại ca… Em thấy có 2 pa lét hàng được chở riêng… mỗi pa lét chứa khoảng chục thùng như thùng sửa… Khoảng gần chục thằng trông coi kỹ lưỡng lắm… cho nên em đoán rất có thể là thứ mình muốn… Nhưng không chắc lắm…”
– “Mày suy nghĩ đúng lắm… chứ còn cái gì nữa…”Hoàng đại ca gật đầu khen…
– “Vậy khi nào minh ra tay đại ca…” Luân… Cánh tay mặt của Hoàng lão đại nóng lòng hỏi…
– Tính toán cho kỷ trước đã… ừm… thằng Hiệp kia nói tối nay có buổi tiệc tẩy trần con cặc gì đó… Ra tay lúc này là tốt nhất… Thằng Hậu, thằng Thuận… hai đứa bây như kế hoạch đã định, tối nay gầy trận nhậu với đám bảo vệ… bỏ thuốc mê vào… Chờ tụi nó mê… gọi điện thoại báo… Nghe rõ chưa? Nghe rõ thì đi đi… Nhớ kỷ… Tụi bây làm không được thì trốn luôn đi… đừng về Đà Nẵng…
– “Dạ đại ca… Yên chí đi” Hậu Thuận nốc cạn lon bia nhanh chóng rời đi…
– “Thằng Luân… mày cùng với thằng Quốc thằng Minh, thằng Long tối nay đậu chiếc van chờ gần đó… Khi tụi nó gọi điện thì chạy tới… chất mấy cái thùng kia lên xe… hắc hắc hắc… Chở thẳng tới căn biệt thự của Hưng huynh đệ…” Nói tới đây… Hoàng lão đại cười gian…
– “Đại ca… không chở thẳng về Đà Nẵng?” Luân sửng sốt…
– Đồ ngu… chỗ mình làm sao an toàn bằng chỗ của Hưng huynh đệ… Hắn là Phó Chủ tịch Thị xã Kỳ Anh… tụi bây nghĩ có ai nghi ngờ không? Hắc hắc hắc…
– “Phải ha… Đại ca… anh thật là cao tay” Luân được dịp nịnh bợ… cả đám hùa nhau khen dồi…
– “Đại ca… nhưng mà hắn chịu sao?” Luân thắc mắc… gã nhớ hôm bàn kế hoạch… Lúc đó có nói là sau khi xong chuyện chở vể thẳng Đà nẵng mà…
– “Chịu hay không chịu cũng vậy thôi… hắn có đường lựa chọn sao? Tụi bây cứ làm theo tao căn dặn là được… Chiều nay tao tới nhà hắn chờ tụi bây… hắn nói vài câu đòi ăn 4 phần à? Đâu có dễ vậy…”… Hoàng đại ca trề môi…
– Còn cái thằng Hiệp kia… đại ca… Đụ má… đâu có làm con mẹ gì mà được 10 tỷ… có nhiều quá không?
– Hắc hắc… 10 tỷ? Tiền vàng mã thì có… Thằng Minh… Chuyện này giao cho mày đó…
– OK đại ca… đảm bảo sạch sẽ gọn gàng…
– OK… Hiểu hết rồi chứ gì? Giải tán…
Hoàng đại ca phất tay… Bọn đàn em vội vàng phân tán đi làm nhiệm vụ…
…
Không thể nói là hoành tráng vậy thì phải nói như thế nào đây cho buổi tiệc “tẩy trần” dành cho đội ngủ từ Cần Thơ đến… Trong lúc nhiều người thiếu thốn do ảnh hưởng mấy cơn bão… dĩ nhiên là không thể “xôm trò” phung phí lương thực rồi… sẽ coi không được… đạo lý này ai cũng hiểu… không thể phạm sai lầm… Nhưng cũng không thể không có chút gì để tỏ lòng tri ân người ta lặn lội đường xá xa xôi để giúp mình mà… Vả lại không phải là một chút… 500 tấn gao… 100 ngàn thùng mì tôm và 100 tỷ đấy… Không ít đâu… Vì vậy phải làm coi cho được… Tiệc tự chọn với một vài món ăn được rồi… để hai bên chủ khách giao lưu một chút… đằm thắm tình đồng chí…
Bởi vậy… chiều tối hôm nay có nhiều người lắm… ai gặp Đức ca cũng tỏ lòng thân thiết… khen không ngừng miệng… Chủ tịch Đức trẻ tuổi… hoài bão rộng lớn… Là rường cột của nước nhà…
Cũng phải thôi… Rò rỉ cái tin hắn là cháu rể của nguyên Chủ tịch nước… là con rể tương lai của Lý Bộ Trưởng… Hai cái tin này cũng đủ chấn động rồi… Nếu biết như vậy mà không tỏ lòng thân thiết một chút thì đi về quê chăn vịt đuổi gà là vừa… Đừng làm cán bộ nữa… nhường chỗ cho người khác…
Lúc tiệc mới bắt đầu… ai cũng ngờ vực… Tin đồn có thiệt không vậy? Nhưng sau đó ai cũng kích động… là thiệt rồi… Trước hết là Ngọc Lệ Bí Thư tỉnh uỷ cùng ái nữ là bác sĩ Ngọc Lan cũng đến… các vị Thiên kim của các tai to mặt bự trong tỉnh cũng có mặt… Rồi Phó Chủ tịch Tỉnh Diễm… hoành tráng a… oai phong thiệt…
– “Bí thư Lệ… Chủ tịch Diễm… Bí Thư Điệp… Tôi đúng là có cảm giác “Thụ sủng nhược kinh”… Tim đập thùi thụi… Thật sự không dám nhận đại lễ này…” Đức màu mè khách sáo nói…
– “Không ngờ ha… Cậu cũng biết xổ nho vài câu… xem ra học vấn cũng khá uyên bác dó chứ” Lệ Bí Thư cười trêu… Lần trước bà đã có dịp nghe hắn đàn dương cầm và hát thật hay… nên có không ít cảm tình… nên sẵn dịp hôm nay đến dự buổi tiệc này để tỏ lòng cảm ơn hắn đã vì người dân Hà Tĩnh mà đã làm không ít việc…
– Uyên bác? Không phải đâu… Bí thư… nói thật… Bí thư đừng chê cười… tôi chỉ biết một hai câu thôi… hi hi… bình thường dốt đặt…
– Ha ha… Cậu thật là khéo ăn nói…
– “Dạ đúng… cái này thì phải…”Đức nghiêm túc gật đầu…
– “Hi hi… ha ha… Cậu thật tiếu lâm…”Lệ Bí Thư vui vẻ cười lớn… lần đầu tiên có người nhận hùng hồn người khác khen minh… Từ trước đến giờ bà chỉ thấy người ta “khiêm tốn” khước từ…
Nói chuyện với Bí thư được 1 câu đã làm cho không ít người hâm mộ… huống chi nói chuyện làm Bí Thư cười… Chuyên này chỉ có hắn… Trong đám người từ Cần Thơ đến… Đương, Hưởng tắc kè có nhiệm vụ khác… Bọn đàn em không muốn dự tiệc tẩy trần… nên Đức để bọn hắn ra ngoài rong chơi cho biết phố phường… Vì vậy cho nên chỉ có hắn, Tuấn Hào…
… Hiện tại chỉ có Tuân Hào… Tuy xuất thân là con nhà đại gia nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ tiếp xúc lãnh đạo cấp huyện, thành phố vì vậy cũng lúng túng không ít… cảm thấy nhiều áp lực khi đối diện với Bí thư Tỉnh ủy… Phó Chủ tịch tỉnh… Đám mỹ nữ thì vui như Tết vì được đám cán bộ quan chức vây quanh tán tỉnh… Có điều là luôn liếc về phía hắn với ánh mắt bất thiện… Tại vì bên này… đám mỹ nữ Hà Tĩnh vây quanh hắn… người này một câu… người kia một câu… Nhất là “song Nhã” luôn “kẹp” hắn chính giữa… như muốn “chiếm hữu” làm của riêng vậy…
Phương Linh hầm hơi lắm… Hắn ít khi chú ý tới nàng… Đang cố “ghi” lại mọi tiểu tiết… mai này nhất định mét với Tú Nhi để Tú Nhi trị tội hắn… coi như… trả thù… Hơn nữa nàng cảm thấy minh có bổn phận phải giữ hắn cho bạn thân mới được…
Thúy Ái “giận”… tính già hóa non… Tưởng ra Hà Tĩnh… không có chính phi nương nương… không có Đông và Tây cung thì nàng sẽ có dịp tấn công… Ai dè “mấy con nhỉ Hà Tĩnh này đúng là “ngựa bà”… làm như ở Hà Tĩnh này thiếu đàn ông í…
Hồng Phượng cũng giận trong bụng… hắn không chú ý gì tới nàng… nhất định phải vạch mặt hắn… cái tội dám rình nàng tắm… Tâm lý nàng vô cùng phức tạp… hổ thẹn… nữa muốn nữa sợ… nhưng không nghĩ không được… mỗi ngày ý nghĩ loạn luân với hắn càng xuất hiện nhiều trong đầu…
Quyên là người từng trải… điềm đạm hơn… Biết không thể chiếm hắn làm của riêng… Vả lại ai cũng biết nàng là đàn bà có chồng… phải cẩn thận mới được… nàng có toan tính riêng…
Ngọc Trinh hôm nay lấy cớ không được khỏe… ở lại phòng nghỉ ngơi… nàng cũng có toan tính riêng… Nàng là nhạc mẫu của hắn… Có chút không khỏe… hắn nhất định phải đi thăm nàng chứ?
Chủ tịch Diễm cũng điềm đạm… Nàng là người phụ trách do Tỉnh phái đến… Cùng hắn thảo luận. Bàn bạc là chuyện dĩ nhiên… không gấp… không vội…
Vẫn chưa hết… đó là phía Cần Thơ mỹ nữ… Bên Hà Tĩnh cũng rục rịch “giương cờ”…
– “Khi nào thì bắt đầu?” Nãy giờ im lặng… Chờ hai nàng Nhã Thi, Nhã Phương “lắng” xuống… bác sĩ Ngọc Lan đến bên hắn… dịu dàng hỏi… mùi hương thơm từ cơ thể nàng phảng phất vào mũi… thật dễ chịu…
Ngọc Lan cùng với Gia Kỳ là một trong top 10 mỹ nữ của Hà Tĩnh… Là đối tượng ước mơ của đám COCC và những tài tuấn xứ này… Tin đồn thằng cặc miền nam này chôm đi một em đã gây lên không biết bao niềm bất mãn… Vậy thì thôi đi… có thể chấp nhận… Bây giờ Ngọc Lan mắt đi mài lại với hắn… thế là thế nào? Nhiều ánh mắt không thiện cảm bắt đầu “chiếu điện” về hướng Đức ca… Nhất là Văn Bình… muốn bóp chết thằng cặc này cho hả giận… Hắn dáo dác tìm đồng minh nhưng không hiểu tại sao Hưng không có mặt…
– “Ha ha… Cái đó còn tùy địa phương phối hợp sắp xếp… nhưng chậm lắm… tôi nghĩ cũng sẽ là ngày mốt… ngày mai lợi dụng chút rảnh rỗi… tôi đi thăm ông cụ…” Ý hắn muốn nói Lý Hồng Chương…
– “Tôi cũng đã lâu không gặp ông cụ… Hay là tôi đi với cậu… sẵn có chút việc muốn hỏi ý ông” Bí Thư Thái Điệp đứng gần đó chuyện trò với Chủ tịch Diễm cười xen vào…
– Vậy thì tốt quá… Ha ha… Cầu còn không được… Bí thư Điệp thiệt có lòng…
– “Đúng lúc thôi mà”… Điêp Bí Thư má hơi hồng lên tránh cái nhìn soi mói và nụ cười đầy tinh quái…
Của Chủ tịch Diễm…
– “Tôi có thể giúp anh được gì không? Nếu có cũng đừng khách sáo… Tôi và Gia Kỳ là chị em tốt…” Ngọc Lan cũng sốt sắng… là đàn bà với nhau… độ nhạy cảm rất cao… nàng cảm giác được Điệp Bí thư “không bình thường” so với vẻ lạnh lùng thường ngày…
– Được như vậy thì tốt quá… Thật ra tôi cũng có ý muốn nhờ cô trợ giúp chút việc… là như vầy… Ngoài việc phát lương thực. Chút tiền Tôi định lập một phòng khám bệnh di động trong các vùng bị ảnh hưởng… Cô cũng biết rồi đó… Đàn bà phụ nữ, các trẻ em cũng cần chăm sóc về sức khỏe… Nếu có thể có bác sĩ, y tá hỗ trợ thì quá tốt… Vấn đề thù lao không thành vấn đề… Nếu cô giúp tuyển dụng được một số người thì tốt quá… Chúng tôi thật sự là không có khả năng này…
Cái nhìn của Ngọc Lan đối với Đức ca bổng cao vời vợi… nàng có thể thấy sự chân thành trong ánh mắt của hắn… Trong lòng có chút khâm phục và ghen tị với Gia Kỳ và càng quyết tâm tiến tới…
Nói tóm lại… Đức ca nào biết “tứ bề” đều bị mỹ nữ mai phục “bắt cóc”…
…
Cùng thời gian… ở một nhà kho thuộc về Thị xã Kỳ Anh…
Hậu là bợm nhậu… cái đặc biệt của hắn là biết làm đồ nhậu và một trong món “chiêu bài” của hắn là lẩu dê… Hôm nay, nồi lẩu dê này hắn đã tốn không ít công… đặc biệt hơn những nồi lẩu mà hắn thường nấu… bởi vậy khi hắn hâm nóng lên… mùi thơm bay ngào ngạt… Làm nhiều người chảy nước miếng… Trời lành lạnh này vừa ăn lẩu dê vừa uống chút rượu thì là không còn gì bằng…
– “Haha… anh em… lại đây làm vài miếng đi… chà chà… Trời lạnh quá…” Hậu gắp miếng thịt dê bỏ vào miệng nhai ngoàm ngoạp… lim dim mắt vô cùng hưởng thụ… Làm lẩu dê này nhiều lần… hắn biết chắc không ai ngu mà bỏ qua… nhất là khi trời lành lạnh…
– “Anh Hậu… ha ha… Sao lại tốn kém vậy… Hôm nay sinh nhật à?” Viêm nuốt nước bọt… mùi lẩu dê thơm thiệt… vô cùng hấp dẫn… Hắn khách sáo nói vài câu… chẳng lẽ người ta mới mở miệng mà mình sáp vào thì kỳ quá…
Viêm là tổ trưởng của đội bảo vệ gồm 6 người… Công việc nhàn hạ… cứ cách vài tiếng là đi dạo một vòng. Đề phòng trộm cắp… Hôm nay đội bảo vệ của hắn được điều động canh chừng vật phẩm cứu trợ… Còn có sự giám sát của hai người từ ủy ban và hai người từ trong Nam… Chuyện nhỏ thôi mà… Giám sát cái gì chớ… Sao rình rang thế… Gần mười năm trong nghề… Kinh nghiệm cho hắn biết chẳng có người dân nào ăn cắp vặt cả… Trừ mấy ông lớn… mà khi mấy ông lớn mà ăn cắp thì toàn là đồ khủng… Họ chẳng thêm lấy gạo với mì tôm… Bởi vậy khi thấy nồi lẩu dê liền nghĩ đến vài xị…
– “Sinh nhật cái gì chứ… ờ… phải ha. Thì cứ coi là sinh nhật đi… nè các anh em… ngồi xuống đi… Tui làm nhiều lắm… ăn cho đã…” Hậu hối thúc… mắt nhìn Thuận… hướng về Đương và Hưởng tắc kè ngấm ngầm ra hiệu…
– Ha ha… Anh Đương… anh Hưởng phải không… mấy thuở mới có khi… Bèo nước gặp nhau… Tứ hải giai huynh đệ… Nà… Lại đây làm vài ly đi ha… cho ấm bụng… Trời lạnh quá… – Thuận xuýt xoa…
– “Ha ha… Được được… coi như có lộc ăn… Đi Hưởng… lại đây làm vài miếng…” Đương nhướng mắt hất hàm… Trong lòng đang đề cao cảnh giác… trực giác cho biết có âm mưu… Đức tổng đã dặn kỷ… tùy cơ ứng biến… nhưng chủ yếu là thả dây dài câu cá lớn… Đương nhìn Hưởng tắc kè khẽ gật đầu… Cả hai đã bàn qua… Chỉ cần có người bất tỉnh mê man thì cả hai cũng sẽ bất tỉnh mê man… Đương nhìn ra hai tên Thuận Hậu này nhất định có vấn đề…
Hưởng tắc kè nhìn theo Đương mà làm… Đương không ăn nó cũng không ăn… Đương uống thì nó uống… Lúc đầu Đức ca căn dặn phải theo anh Đương mà làm… Hưởng tắc kè không phục lắm nhưng hai ngày nay mới nhận thấy anh Đương này đúng là thâm tàng bất lộ…
Đương âm thầm quan sát… thức ăn không có vấn đề nhưng rượu thì có vấn đề… Tên Hậu kia mỗi lần rót rượu cho hai người họ thì rót từ chai lùn… còn khi rót rượu cho người khác thì rót từ chai cao… Vấn đề là ở đây… Vì vậy mỗi lần uống… Đương chỉ ngậm sau đó âm thầm nhổ ra… Nhưng Đương không thể thông báo cho Hưởng tắc kè được… bởi vậy không đầy nữa giờ sau… Hưởng tắc kè đầu váng mắt hoa… ngã xuống ngủ khì cùng đám bảo vệ… Đương cũng nằm “ngáy”…
– “Xong rồi… Tụi nó ngủ tới sáng…”Hậu nhìn Thuận cười đắc ý… ấy di động ra bấm gọi…
Vài phút sau một chiếc xe tải nhỏ chạy tới… Hai tên Hậu, Thuận nhanh chóng dở tấm đậy của hai pa lét đặc biệt ra… Không nói không rằng nhanh chóng cắt dây… cả bọn tải từng thùng lên xe…
Toàn bộ quá trình không quá 20 phút…
– “Nà… hai thằng bây cũng phải ngủ tới sáng đó… biết chưa…” Luân vừa đề máy xe vừa căn dặn…
– “He he… Biết mà Luân ca… yên chí đi… tụi em cũng sẽ mê mang như mấy thằng này mà…” Hậu, Thuận đắc ý cười… Mưu kế quá tuyệt… Bọn họ cũng là bị thuốc đấy… nhưng trước hết phải chơi hết nồi thịt dê… hắc hắc… bỏ uổng…
Đương đang “ngủ” bỗng mỉm cười… nhẹ nhàng tắt nút “REC” trên di động… Toàn cảnh thì ra đã được âm thầm ghi lại…
…
– … Trong căn biệt thự ở Trung tâm thị xã Kỳ Anh… Kim Chi, Xuân Mai đang quan sát tín hiệu phát ra từ thiết bị theo dõi… bất thình lình có tiếng “bíp bíp”… 20 dấu chấm đỏ tượng trưng cho vị trí của 20 máy thiết bị đang được di chuyển… tiếng bíp bíp liên tục… phát ra từ đó…
Kim Chi nhếch miệng cười… lấy di động gửi hàng thông điệp ra ngoài… Xuân Mai gọi về Cần thơ… Chỉ có Thiếu tướng mới có thể điều động được quân đội địa phương… nếu cần… hỗ trợ…
…
Biệt thự của Hưng Chủ tịch khá hoành tráng nằm ở xã Kỳ hà… kiến trúc cổ xưa từ thời pháp thuộc… Bên ngoài cổ xưa nhưng bên trong trang trí rất hiện đại… Chiều nay lẽ ra tham dự buổi tiệc tẩy trần cho thằng cặc Nam kỳ kia… nhưng Hưng Chủ tịch không hứng thú… Hắn đang chén tạc chén thù với Hoàng lão đại… Bên cạnh Bích thư ký… Cả ba đang chờ đợi… Tính theo thời gian thì bây giờ có lẽ đâu vào đó rồi… Hắc hắc… Coi mày lấy cái gì cứu trợ đây? Hưng thật muốn biết cái mặt của thằng Nam kỳ kia khi biết được tiền mất hết thì sẽ như thế nào…
Ngay lúc này… di động của Hoang đại ca vang lên… Hắn nhanh chóng bắt máy… Cả hai đang chờ chinh là cú gọi này… Bích cũng mừng rỡ… vậy là thành công rồi à… Tiền sao dễ kiếm vậy?
– “Xong rồi hả? Haha… tốt tốt… Theo như lời tao dặn… mang tất cả tới đây…” Hoàng lão đại từ lúc di động reo lên… Hắn bắt máy… nói một câu rồi cúp máy… không quá 30 giây đồng hồ…
– Cái gì? Chở hết tới đây? Nghe Hoàng đại ca nói… Hưng kinh hải…
– Ây… bình tĩnh lại… Hưng huynh đệ… chỗ này là chỗ an toàn nhất… anh không thấy sao? Đêm nay Hưng huynh đệ lấy 4 phần… Tụi này 6 phần… Mình chia luôn đêm nay…
– Không phải là không được… nhưng Hoàng đại ca… ít nhất anh cũng phải nói với tôi một tiếng… xem tôi có đồng ý hay không đã… Như vậy mới có thể làm ăn lâu dài… – Hưng trầm mặt…
– “Ha ha… được được… sẽ không có lần sau… Nà… cạn… Chúc mừng chuyến làm ăn thành công” Hoàng lão đại đắc ý nâng ly… liếc mắt nhìn Bích với ánh mắt dâm tà thèm khát… Nhớ hôm kia ập vào phòng… thấy vú… thấy lồn nàng… dù chỉ một thoáng nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa quên… nghĩ tới đó… cặc trong quần hắn cứng lên… Nhưng cố nhịn… Chờ xong chuyện… không cần gấp…