Phần 119
– Xong rồi… Má nói với bà ta… Con bả sắp được thả…
– “Ừm… Nà… Dì út có rồi…”… Song Nhã, Hồng Phương đi rồi… Trong nhà chỉ còn hai mẹ con. Nhàn thông báo tin khủng.
– “Có? Có cái gì? Ouf…” Đức đầu tiên là sửng sốt… Sau đó chợt nhớ ra…
– “Ừm… Bây giờ tính sao?”Nhàn gật đầu…
– Sao là sao… đâu có sao chứ.
– Đồ ngu… không chồng… đột nhiên ễnh bụng ra… thiên hạ đàm tiếu…
– Ây da… Thế kỷ 21 rồi… sao hủ lậu vậy… ha ha…
– “Vậy cũng phải… Vậy khi nào đi gặp Dì Út vậy? Nó đang trông con… Ây da… má thiệt bậy… lẽ ra phải để nó nói với con mới đúng… má thiệt nhiều chuyện mà…”Nhàn tự trách…
– “Không sao mà… Ừm… Con qua nhà thăm thím ba một chút…” Hắn nói xong đi ra ngoài. Nhàn nhìn theo thông cảm…
Cũng may Hồng Phượng và song Nhã ra ngoài… Lần trước Thủy sanh, hắn không có dịp nói chuyện nhiều cho nên lần này nhất định phải lợi dụng cơ hội đến thăm bé Cường. Con của hắn mà.
Hùng thường không ở nhà… Hồng Phượng và song Nhã đi phố, trong nhà chỉ có Thủy, nàng đang cho con bú… Thấy hắn, ánh mắt nàng vui mừng.
– Về hồi nào? Mới nghe Hồng Phượng nói…
– “Hồi sáng… Kiều Nga và Kiều Chinh sắp sanh… Wow… Nhìn nó kìa…” Đức nhìn bé Cường nút chùn chụt sữa mẹ… Cả ba đứa đều tham lam giống nhau.
– “Cha nào con nấy mà”… Thủy lườm.
– “Vậy sao?” Hắn ngồi xuống… liếm đầu vú còn lại… không mút vì sợ hết sửa nhưng bé Cường vẫn trợn mắt nhìn có vẻ “không hài lòng khi thấy có người dành với mình.
– “Khi nào đi?” Thủy ôm lấy đầu tóc hắn…
– “Ngày mai… Cứ cách ngày lại về…”Hắn ngừng bú, đáp lời Thủy rồi bú tiếp… Đây là cặp vú hắn lần đầu tiên bú trong đời… Và thím bà cũng là người đàn bà đầu tiên trong đời…
– “Ưm…” Thủy rên rỉ… Hắn đưa tay luồn vào quần nàng… Bàn tay chạm vào chùm lông mềm mại…
– “Đừng… Chưa được…” Thủy thở hổn hển… tiếc nuối…
– “Biết mà… Sờ chút thôi”… Hắn vẫn không ngừng… tay xoa chùm lông. Miệng mút đầu ti…
– “Oa oa oa…” Bé Cường cảm thấy không ổn… khóc thét lên… Trong tiếc nuối… Lúc này hắn mới chịu dừng tay… Đứng lên, ngay đũng quần, độn lên cục…
– “Một tháng…” Thủy lườm…
– Hi hi… Biết mà… Qua thăm thím một chút… bây giờ Đức có việc phải đi…
– “Ừm… Khoan… Chờ chút” Bé Cường lúc này ăn no… lim dim ngủ… Thủy đặt con xuống giường… nắm tay hắn lại… kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống.
– “Ây… không cần.” Đức màu mè…
– “Còn nói dóc… Cứng như khúc củi rồi…” Thủy mỉm cười… vén tóc, cúi đầu há miệng ngậm vào.
Bé Cường chưa ngủ, nó cục cựa thân mình rồi mở mắt nhìn papa đang tay không ngừng bóp vú mẹ, mông không ngừng di chuyển ra vào… mỉm cười ngây ngô.
Ngọc Huệ đang buồn chán nằm trong phòng thì di động reo lên… Nàng thờ ơ liếc nhìn màn hình… tức tốc ngồi nhổm dậy kích động bắt máy…
– A lô… Huệ đây… Tưởng anh hứa lèo rồi chứ?
– Tôi là người như vậy sao? Ừm… Chị đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh của chị… Có việc nhờ… Không biết có được không?
– “Hả? Bây giờ?” Ngọc Huệ sửng sốt…
– Nếu không được thì thôi vậy…
– “Được… được… Sao lại không được… Anh tôi đang ở nhà…” Ngọc Huệ cuống quýt, anh hai nàng mong cơ hội này lâu lắm rồi nhưng không có dịp, nàng muốn mở lời mời hắn tới nhà dùng cơm nhưng ngại miệng. Bây giờ hắn muốn tới gặp anh nàng… Sao có thể nói không được chứ.
– Vậy được… Chị cho địa chỉ nhà…
– “Nhà tôi ở…” Huệ cho hắn địa chỉ nhà… Hắn nói trong vòng 1 giờ sẽ tới rồi cúp máy… Nàng cuống quýt chạy đi tìm anh hai mình…
Tổng Giám đốc Công ty Xây dựng Công Ty Bình Minh Lý Anh Minh năm nay chưa tới 40, có thể nói là doanh nhân khá thành đạt nhưng so với Huỳnh Tuấn Anh thì không đáng kể. Hơn nữa, đại đa số công trình đều do Huỳnh đại gia giao cho… Có lẽ cũng vì nể mặt Ngọc Huệ là bạn gái của Tuấn Hào. Nói nào ngay công ty nhờ vậy mà làm ăn cũng khấm khá… Nhưng gần đây phải nói là vô cùng chật vật… Huỳnh Tuấn Anh bây giờ là Đại biểu quốc Hội… Huỳnh Tuấn Hào là Phó Chủ tịch huyện… Cả hai đều mải mê trong sự nghiệp chính trị Tất cả công việc của nhà họ Huỳnh đều do Tuấn Kiệt quyết định. Hắn có khuynh hướng xa lánh công ty Bình Minh và hình như việc này có liên quan đến việc hai anh em hắn bắt đầu lạnh nhạt với Ngọc Huệ, Ngọc Thúy.
Nhờ người không bằng nhờ mình. Lý Anh Minh biết nhà của Huỳnh đại gia vì sao trở nên quyền thế cho nên đã nhiều lần thúc giục em gái tìm cách để mình có thể làm quen được với hắn thì tốt quá nhưng Ngọc Huệ chưa bao giờ có cơ hội… Thật ra Ngọc Huệ cũng cố gắng lắm rồi… Khi nghe hắn cần người, Nàng liền có ý định xuống Cao lãnh làm việc. Mục đích là thân cận trước rồi sẽ giới thiệu anh mình với hắn… Ai ngờ hôm nay chính hắn muốn tới nhà gặp anh hai… Cầu còn không được…
– “Anh Hai… Anh Hai”… Ngọc Huệ từ lầu 4 chạy xuống dưới nhà. Thở hổn hển… Anh Minh đang ngồi tinh sổ sách bên cạnh là Tú Trinh, chị dâu của Ngọc Huệ, mặt Tú Trinh đen như đít nồi vì tình trạng làm ăn của công ty không khá lắm.
– “Có chuyện gì gấp gáp vậy Huệ?” Anh Minh ngẩng đầu nhìn em gái đang thở hụt hơi… Hỏi.
– “Hắn… Hắn nói lát nữa tới đây gặp anh…” Ngọc Huệ nói một câu không đầu không đuôi.
– “Em ngồi xuống rồi nói Huệ… Cái gì hắn… Hắn là ai…” Tú Trinh nhíu mày.
– “Trần Đức… hắn nói lát nữa hắn tới đây gặp anh…” Ngọc Huệ rút cục cũng nói ra được ý chánh.
– “Hả? Trần Đức? Mau… Mau… Chuẩn bị trà nước…” Anh Minh kích động… hối vợ… Không cần biết vì sao Trần Đức muốn gặp mình nhưng đây là chuyện tốt.
Đức nào biết chỉ một cú gọi điện thôi… Cả nhà Ngọc Huệ như gà bay chó chạy…
– “Là ai vậy anh?” Thấy Anh Minh khẩn trương… Tú Trinh hỏi chồng.
– Chủ Tịch huyện ở Cao lãnh… huyện nào thì anh quên tên rồi… Lấp lấp gì đó…
“Lấp vò…” Ngọc Huệ đáp thay anh.
– À phải rồi là huyện Lấp Vò.
– “Xê… Hai anh em có lộn không vậy… Chủ tịch huyện thôi mà… Có cần long trọng như vậy không?” Tú Trinh trề môi, khinh thường, tức giận.
– “Em mà biết cái gì… Biểu em chuẩn bị thì chuẩn bị đi… lải nhải cái gì…”Anh Minh quát… thầm mắng vợ “vú bự não teo”… Trần Đức là ai chứ… Đừng có chỉ vì hắn là Chủ tịch huyện mà coi nhẹ… Ai quen với hắn, được hắn chiếu cố, người làm quan thì thăng quan phát tài… Người làm ăn buôn bán như Huỳnh Tuấn Anh bây giờ thì hầu như cả nhà phong quan…
– “Ông…”Vùng vằng bỏ đi… Tú Trinh trong bụng ấm ức, bị chồng xài xể nàng không tức, em họ nàng dù sao cũng là một Phó Chủ tịch thành phố nhưng không có được đãi ngộ này. Chủ tịch huyện thôi mà… làm như là Chủ tịch hay Bí Thư Tỉnh ủy vậy.
Người Á đông mình rất ưa chuộng bề ngoài thua vì thì thua nhưng không thể thua mặt mũi, cho nên rất thích khoa trương. Chính vì vậy mà tuy chuyện làm ăn không thể so sánh được với Huỳnh Tuấn Anh nhưng căn biệt thự của Lý Anh Minh cũng không kém phần đồ sộ và trong nhà cũng không ít ô sin giúp việc…
Nghe Ông bà chủ sắp đón khách quý… Đám người làm trong nhà phấn khởi… Đối với họ, khách quý của ông bà chủ không là đại gia thì cũng là cán bộ quyền cao chức trọng. Trước giờ khách quý của nhà này chỉ có vị Phó Chủ tịch thành phố Sóc Trăng là em họ của bà Chủ và hai công tử của Huỳnh Đại Gia nhưng không biết vì sao đã lâu họ không tới rồi… Cho dù là Phó Chủ tịch thành phố Sóc trăng hoặc hai vị thiếu gia nhà họ Huỳnh cũng không được ông chủ trịnh trọng đón tiếp như thế này. Như vậy khách quý này là nhân vật khủng a…
Tâm lý của những người giúp việc nhà rất đơn giản, chủ được oai phong thì người làm trong nhà cũng “hãnh diện” phần nào so với các ô sin của các hộ khác mà. Bởi vậy sau một lúc “gà bay chó chạy”… Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi… Cánh cửa biệt thự mở rộng… Đám osin bắt đầu hóng chờ xem khách quý của ông bà chủ là thần thánh phương nào.
– “Chị Bảy… Khách là ai vậy? Mèn ơi… Tui thấy ông chủ khẩn trương lắm… Cô hai còn dặn dò đủ thứ” Chị Ba, người phụ trách nấu bếp trong nhà được đặc trách làm một ít món nhắm nhẹ đãi khách, thắc mắc.
– “Suỵt”… Chị Bảy nhìn quanh… ra vẻ bí mật… thấy không có ai. Nhỏ giọng nói: “Hình như là bôi fen (Boyfriend) mới của cô hai. Là cán bộ cao cấp…” Chị Bảy xổ tiếng “Anh” bồi, tuy là trớt quớt không giống ai nhưng cũng khiến chị Ba phục sát đất, thầm nghỉ “hèn chi chị Bảy được ông bà chủ coi trọng”… Cho làm “Quản gia”…
– “Hèn chi là vậy… Hổm rày không thấy cậu Hào… cũng không thấy cậu Kiệt” Chị Ba tiếc nuối… Cậu Hào, cậu Kiệt trẻ tuổi đẹp trai hết biết. Lại là con của Huỳnh đại gia. Vậy mà cũng bị cô hai và cô ba “đá”… thật là không thể tin nổi mà…
Là thế đấy… Đám osin trong nhà Ngọc Huệ xầm xì to nhỏ, vừa làm việc, mắt hướng ra cổng mong chờ một chiếc xe xịn… Nếu không là Lamborghini thì cũng là Ferrari… Ai dè… Ngay lúc này một chiếc Toyota Fortuner rất là tầm thường chạy vào… đậu chình ình… có thể nói là giữa đường… Một “thằng nhóc” mặt non choẹt mở cửa bước xuống… quần bò rách bươm. Tay cầm Iphone đang nói chuyện…
Còn ai trồng khoai đất này ngoài Đức chủ tịch… Hắn theo địa chỉ của Ngọc Huệ cho… lần mò theo GPS chạy tới… thấy cửa mở rộng thì lái xe vào… Đúng lúc này di động kêu vang… Là Trưởng Ban Hằng gọi tới… Hắn liền bắt máy… Nghỉ rằng chắc chắn có liên quan đến chuyện của Trương Tấn dũng…
– “A lô… Có nghe chuyện của Trương Tấn dũng chưa vậy?” Đường dây vừa thông, giọng Trưởng ban Hằng vang lên.
– Nghe rồi… Mai Thảo có nói… Mọi việc sẽ theo trình tự của luật pháp mà làm. Yên chí đi… Nếu ông ta thật sự vô tội… Ông ta sẽ không sao…
– Ừm… Ba chồng tôi có nói… cứ theo trình tự mà làm… Ông ta còn nói… đây có thể là âm mưu để hại Hạo Nam…
– Ha ha… Yên chí đi. Nói với ông cụ là Mai Thảo và Xuân Mai biết phải làm sao.
– Có câu này của cậu là tốt rồi… Ừm… Bí Thư Lệ và Chủ Tịch Diễm đang ở biệt thự…
– “Vậy sao… Trưa mai gặp…” Đức phấn khích… Hắn có ý định trong đầu đem Trưởng ban My. Chị Tư, dì Hường và Ngọc Trinh cùng Trưởng ban Hằng… Nếu có thể… xử lý một lượt.
“Ừm… mai gặp” Hằng cúp máy… nghỉ tới ngày mai… Không ngờ mình có thể điên rồ như vậy…
– “Cậu tới đây giao hàng à? Nếu vậy thì lẹ đi… Đừng có lâu quá”… Đức vừa cúp máy thì nghe một giọng nói vô cùng bất thiện…
– “Á đù… Mình giống shipper sao? Shipper lái Toyota Fortuner?” Đức sửng sốt… Đầu óc của khứa lão này có vấn đề nghiêm trọng rồi.
– “Chú Tư… Đây là khách… không phải shipper…”Ngay lúc này có tiếng của Ngọc Huệ vang lên. Giọng nàng rất bất mãn… Tiếp theo là tiếng ông chủ…
– “Ha ha… Nghe danh đã lâu… hân hạnh… hân hạnh…” Lý Anh Minh xum xoe… Tủ Trinh kế bên miễn cưỡng cười “thân thiện”.
– “Đây là anh hai Lý Anh Minh… Chị hai Tú Trinh… Anh chị Hai… Đây là Đức Chủ tịch huyện” Ngọc Huệ giới thiệu…
Đang đứng xớ rớ một bên, nghe cô hai giới thiệu… Chú Tư kinh hải… Chủ tịch huyện… má ơi… người này hình như còn trẻ hơn con trai út của mình nhưng là Chủ Tịch huyện… Nhưng chắc là như vậy rồi. Nếu không sao ông chủ khúm núm chứ. Chú Tư thấy lo lo… Sợ hắn bắt tội về sự hỗn láo vừa rồi của mình.
Đức nào để ý làm gì mấy chuyện nhỏ nhặt này…
– “Anh là Tổng Giám đốc của Công ty Bình Minh… Xin lỗi đến quấy rầy…”mỉm cười thân thiện… Hắn đưa tay ra… Hai người bắt tay nhau…
– Chủ tịch Đức… xin mời vô nhà… Ha ha… Nghe Ngọc Huệ nói cậu tới… Tôi sai người chuẩn bị chút thức ăn… Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…
– Quá khách sáo rồi… cảm ơn nhiều…
Đức theo Anh Minh cùng Tú Trinh, Ngọc Huệ vô phòng khách trong nhà… Hai bên phân ngôi chủ khách… Trà nước, trái cây được mang lên.
– “Đức Chủ tịch… mời dùng chút trái cây… Trái vải thiều này được trồng ở vùng Thanh Hà Bắc Giang, dầy cơm. Nhiều nước và rất ngon ngọt…”Anh Minh nhìn Ngọc Huệ, nàng hiểu ý, lấy vài trái bóc vỏ… đưa cho hắn.
– Nè… Thử đi…
– “Cảm ơn nhiều… Wow… Ngọt ha…”Cầm trái vải trắng bóc bỏ vào miệng.”Đức khen nức nở.
– “Ngon thì ăn thêm nhiều một chút…”Ngọc Huệ nhoẻn miệng cười… Tú Trinh nhìn thấy mà ứa gan… Em họ nàng là Phó Chủ Tịch Thành phố chưa bao giờ được đãi ngộ này.
– “Huyện Lấp Vò đang có công trình xây nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm tổng hợp bao gồm siêu thị… Đầu tư sơ bộ khoảng 5000 tỷ… Không biết công ty Bình Minh có hứng thú tham gia?” Lấy khăn giấy chùi miệng, Đức bắt đầu vô đề…
Nhìn Ngọc Huệ… Anh Minh cố kìm cơn xúc động… Công trình 5000 tỷ không thể nào một mình nuốt hết nhưng được một phần cũng tốt lắm rồi…
– “Ngọc Huệ… mau bóc vỏ thêm cho Chủ Tịch Đức…”Đang ứa gan, Tú Trinh bổng nhiệt tinh… mỉm cười thân thiết… Thì ra là như vậy.
– “Không biết chúng tôi có thể làm gì cho Đức chủ tịch?” Có miếng bánh quá thơm dâng tới miệng, Anh Minh cố dằn cơn xúc động, vì vấn đề tôn nghiêm, mặt mũi, lão buột miệng hỏi cho có lệ… Không thể nào nhảy tưng tưng lên gật đầu một cái cụp mà phải màu mè một chút. Là thương nhân, Anh Minh tất nhiên hiểu đạo lý trên đời không có gì miễn phí, chắc chắn là có kèm theo cái gì đó nhưng lão tin tưởng Đức sẽ không kêu lão đi phóng hỏa giết người, như vậy có gì phải sợ.
– “Chủ tịch Đức… xin mời…” mỉm cười, Tú Trinh ân cần đưa dỉa vải thiều đã lột vỏ tới trước mặt hắn, nàng thầm mắng ông xã “đồ ngu”… Gật đầu sốt sắng là được rồi, giờ phút này còn muốn ra vẻ mặt mũi…
Ngọc Huệ cảm động, trước kia khi còn cặp với Tuấn Hào, Công ty Bình Minh có được những hợp đồng phụ nhưng anh hai nàng cũng bị Tuấn Kiệt xài xể không ít mặc dù hắn là bạn trai của Ngọc Thúy. Tìm cách móc nói với Đức, nàng hy vọng được như vậy cũng là tốt lắm rồi, ai ngờ hắn tung bom tấn ngay phút giây đầu tiên. Cũng như Anh Minh, nàng tin tưởng chắc có kèm theo điều kiện gì đó, nhưng rồi sao chứ… Điều kiện gì cũng được mà.
– “Các người biết Công Ty Hồng Ngọc ở Đồng Tháp chứ?”Đức mỉm cười…
– “Người trong ngành xây dựng đều biết ở Đồng Tháp… Hồng Ngọc là công ty lớn. Gần đây nghe nói họ có vấn đề về chất lượng…”Anh Minh nghi hoặc, không hiểu tại sao Đức nêu cát tên Hồng Ngọc ra trong lúc này.
– Tôi muốn Công ty Bình Minh chuẩn bị mua lại Công ty này…
– “Thu mua Hồng Ngọc Công ty?” Cả nhà của Anh Minh trợn mắt há mồm… Bình Minh công ty không có thực lực này đâu à…
– Ha ha… Đây là chiến lược thôi, tôi muốn Công ty Bình Minh tranh với công ty Đức Lập trong việc thu mua Công ty Hồng Ngọc… Mục đích là để nâng giá của Công Ty Hồng Ngọc.
– “Nâng giá?” Cả nhà Anh Minh lại nhìn nhau, một lần nữa như đi trong sương mù… Không hiểu mô tê gì hết. Muốn thâu mua một công ty nào đó thì phải chèn ép, bây giờ hắn nói nâng giá… đạo lý gì đây?
– “Chuyện này giải thích thì rất dài dòng… Thật ra làm như vậy là để bày ra nghi trận, mục đích là để người khác mua Công Ty Hồng Ngọc với giá cao…” Hắn ngắn gọn né tránh giải thích dài dòng, nếu đã nói như vậy rồi mà còn hỏi này hỏi nọ thì hắn sẽ tìm người khác.
– “Đức Chủ tịch cứ yên tâm, Bình Minh công ty sẽ theo sự xếp đặt của cậu mà làm”… Là người thông tình đạt lý trong thương trường, Anh Minh hiểu có những bí mật không thể đào sâu thêm.
– “Ha ha… Tôi với Ngọc Huệ và Ngọc Thúy là bạn… Tổng Giám Đốc cứ gọi Chủ tịch này, chủ tịch nọ… thật là quá khách sáo rồi.” Thấy Anh Minh là người biết chuyện… Đức chìa cành ô liu…
– “Vậy…”Anh Minh mừng run… Người ta có khuynh hướng thấy người sang bắt quàng làm họ, lão tuy muốn thân thiết nhận bà nhận con với hắn cũng không tìm ra lý do.
– “Ây da… Chủ tịch Đức đã coi mình là người một nhà rồi ông còn ngại cái gì… hi hi… Vậy là từ nay Chủ Tịch Đức, à không… em trai nên tới nhà anh chị chơi thường một chút mới được đó… thật là đúng lúc, nhà đang sửa soạn món lẩu dê, ở lại ăn lẩu nha… Ngọc Huệ, sao ngồi đó vậy, mau lột thêm vải thiều đi…” Ánh mắt nhìn “em trai”… Tú Trinh cười thân thiết… Anh Minh cười giả lả, Ngọc Huệ ngượng chín người trước sự trơ trẽn của chị dâu…
– “Nếu vậy thì phải thưởng thức mới được…”Đức mỉm cười, những người hám lợi như Tú Trinh là những người không âm hiểm, không mưu mô rất dễ đối phó.
Ngay lúc này có tiếng bước chân… Ngọc Thúy vừa đi đâu về, thấy Đức ngồi trong nhà, nàng sửng sốt.
– Là anh à?
– “Ừmm… là tôi… Khá lâu không gặp, vừa đi cặp kè với Tuấn Kiệt về à?” Đức mỉm cười trêu chọc. Chợt thấy Huệ nháy nháy mắt… Hắn khựng lại… Oải thiệt… Hai anh em Hào, Kiệt này đúng là con nhà họ Sở mà… Chơi con gái người ta đã rồi… xù.
– Không… Tôi vừa mới đi phỏng vấn xong… chắc không được. – Thúy thở dài thườn thượt… vẻ chán nản.
– “Đã nói với em rồi… Làm cho công ty nhà không tốt sao, nói là muốn xông pha thấy thế giới bên ngoài…” Anh Minh oán giận.
– “Đã nói với anh rồi… Làm bên ngoài mới biết khả năng của mình… Làm ở Công ty nhà cho dù làm dở cũng không ai dám nói gì mình. Bên ngoài thì khác” Thúy phân bua.
– “Cô thiệt nghỉ như vậy?” Đức chợt động tâm cơ… Mai Thanh Phương, Tuyết Hoa, Ngọc Thy nhận nhiệm vụ mới, như vậy nhân lực của huyện cần được bổ sung.
– “Anh có gì cho tôi làm?” Thúy sáng mắt lên. Nàng biết hắn có thể giúp nàng nhưng ngại mở miệng nhờ cậy, bây giờ hắn mở lời, vậy thì tốt quá.
– “Cái đó còn tùy khả năng của cô… phải làm từ dưới lên trên, không phải đùng một cái thì làm bà nội đâu à…” Đức Chủ tịch nói thẳng.
– “Anh là lãnh đạo… Anh nói sao thì sao đi…” Thúy mừng rỡ cam kết… miễn là không làm cho công ty nhà là được. Có như vậy mới có thể tiến bộ.
– Ngay cả chùi bồn cầu?
– “Anh…” Thúy trợn mắt… tay nắm lại… làm thành nắm đấm…”hăm dọa”
– “Hi hi ha ha” Cả nhà Anh Minh bật cười ồ… Không khí vô cùng hài hòa, vui vẻ. Người làm dọn thức ăn lên… Hắn thật không hề biết khách sáo chút nào… Ăn uống như rồng như hổ, tha hồ càn quét… Húp rồn rột, ăn uống như heo… Nhưng Ngọc Huệ. Ngọc Thúy cảm thấy vô cùng gần gũi, thỉnh thoảng liếc trộm, hai má đỏ hây hây… Không biết đang nghỉ gì…
Đức hài lòng… Không phải hắn không tin Hào, Kiệt nhưng đây là nghệ thuật cân bằng… Hắn chìa cành ô liu cho Lý Anh Minh với mục đích là không thể chỉ trông cậy vào nhà họ Huỳnh. Tuy Tâm Đoan rất thuần khiết nhưng Hào, Kiệt thì chưa chắc. Để nhà của Ngọc Huệ vương lên, hai bên kiềm chế lẫn nhau là một cách hay.
… Ăn uống no say, Đức đứng lên kiếu từ. Kiều Nga và Kiều Chinh sắp sanh… Nếu có thể ở gần bên khi cả hai “đi biển” thì là chuyện tốt…
– “Ngọc Huệ, Ngọc Thúy… Hai em nghe đây… Sau này Chủ Tịch Đức nói cái gì… Hai em cứ làm theo là được… Chúng ta phải thành tâm thành ý cùng tiến lui với hắn… Hiểu chưa…” Cả nhà tiễn đến cửa, nhìn xe hắn chạy, Anh Minh cảm khái nói.
– Ừm… Biết rồi… Anh hai… Vụ Công Ty Hồng Ngọc… Bây giờ mình phải làm gì…
– Làm gì? Ngày mai em xuống Cao lãnh… Cứ theo ý hắn mà làm… Còn nữa, Ngọc Thúy, nếu em xuống Cao lãnh, em và Ngọc Huệ đừng liên lạc nhau, Ngọc Huệ, em làm như không quen biết Đức Chủ tịch… Hiểu chưa? Anh Minh dặn dò…
– “Có cần như vậy không?” Tú Trinh thấy ông xã quan trọng hóa sự việc.
– “Bà biết cái gì… câm miệng thúi lại đi… Suýt chút nữa bị bà hại chết…” Anh Minh rống lên… Nhớ lại lúc hắn tới, mặt con mụ này đen như đít nồi, cũng may kịp thời “giác ngộ” và Chủ Tịch Đức không để ý… nhưng cũng đủ làm Anh Minh hú hồn.
Thấy Anh Minh như là nổi điên… Tú Trinh miệng câm như hến tuy nhiên trong lòng không phục.