Phần 117
Bình mở hộp ra, sửng sốt… Trong hộp một xấp tiền đô la mệnh giá “100” nằm chình ình, dằn lên một phong bì trắng. Tim Bình đập thình thịch… Trong lúc còn đang ngơ ngẩn tiếng di động reo lên… Có cuộc gọi vào.
– A lô…
– Bác sĩ Bình… haha… Có chút quà mọn xin đừng chê bai.
– Anh là ai…
– “Tôi là ai không quan trọng… Nhờ anh làm chút chuyện nhỏ thôi mà… Nà… bác sĩ là người thông minh, mở phong bì ra thì sẽ biết nên làm gì.” Nói đến đây người bên kia cúp máy… có cảm giác người kia biết rất rõ về mình. Bình đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Không có gì đặc biệt. Trở lại bàn, lấy phong bì ra… Bên trong có một bức hình của vợ con hắn… Và một tờ giấy… bác sĩ Bình toát mồ hôi lạnh.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Trương Tấn dũng là người phong lưu cộng thêm địa vị Bí Thư Thành ủy Sa đéc vì vậy chung quanh không ít đàn bà liếc mắt đưa tình mong được ông ta để mắt tới. Có con mèo nào lại không ăn cá? Bởi vậy mới xảy ra vụ lình xình khiến Bí Thư Nga nổi giận bỏ nhà đi mấy ngày đến Cần Thơ và xảy ra chuyện “Ông ăn chả thì bà ăn nem”… Đúng là ý trời, lúc đầu, Đức không có ý định tòm tem Nga Bí Thư, nhưng tại nàng giận mà dâng hiến cho hắn chơi với ý đồ trả thù chồng. Mà hắn thì thuộc tuýp người sợ trời phạt cho nên dĩ nhiên là “phập” liền, tới đâu thì tới. Trời sập cũng thây kệ. Bây giờ thì Nga thấy mê mẩn… Nàng như khám phá được “chân trời mới”. Dũng tuy phong lưu nhưng vấn đề giường chiếu thì làm sao có thể so sánh với Đức Chủ tịch được. Chính vì vậy mà tâm lý Nga đã thay đổi ít nhiều, dễ dãi với chồng nhiều hơn. Không còn gắt như trước nữa.
Dũng Bí thư mừng húm khi thấy bà xã đã hiền và hình như cảm thông hơn trước nhiều. Có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa. Lóng rày nhịn ăn “cơm” ngoài, phải ăn “cơm” nhà, trong lòng cảm thấy khó chịu mặc dù Bí Thư Nga “điện nước” đầy đủ. Đàn ông mà, ai lại không mê của lạ, thế mới có câu “cũ người mới ta”… Hơn nữa dũng Bí thư có những sở thích biến thái, thích sục cặc mình rồi bắn lên gương mặt, lên vú của đối tượng mới thấy sướng. Cái này Dũng ngại ngùng, không dám nói với bà xã nhưng đối với đàn bà bên ngoài thì tha hồ khai thác.
Hôm nay Phó Trưởng phòng giáo dục Kim Điền gọi điện thăm hỏi bóng gió rủ rê. Dũng Bí thư dĩ nhiên là hớn hở hăng hái rồi vì vậy lấy cớ đau răng cần đi gặp nha sỉ… Khi có việc riêng như thế này Bí Thư Dũng rất là chính trực gương mẫu, luôn làm gương tốt cho cán bộ cấp dưới, không dùng xe chuyên dụng và lái xe dành cho số “1” của thành phố mà tự lái chiếc xe của mình. Đúng ra là Dũng không tốt lành gì, ngu sao làm vậy, Ở Sa đéc này, chiếc Mercedes dành cho Bí Thư Thành ủy rất bắt mắt, ai mà lại không biết? Lái chiếc này đi đụ dạo chẳng khác nào lạy ông con ở bụi này? Lái chiếc Accord được rồi, cho ra vẻ bình dân, được lòng người hơn nữa dễ trà trộn hơn, đeo lên cặp kiếng mát, đội thêm cái mũ thì khó mà nhận ra Bí Thư dũng đáng kính.
Đến nơi hẹn hò, hú hí một hay hai tiếng cũng đủ hết xí quách. Dũng trên đường trở lại trụ sở, mơ màng nghĩ đến lúc Kim Điền sục cặc cho mình bắn lên mặt, lên vú rồi liếm sạch đầu cặc mà khoái trá… Những sở thích này dũng không dám kêu bà xã chìu mình vì sợ Nga nói lão biến thái…
“Rầm”… Một tiếng động do sự va chạm giữa hai chiếc xe làm dũng hết hồn… Thắng xe lại… Bước xuống. Cốp xe bị chiếc xe khác ủi tới đụng…”Đụ mẹ thằng cặc nào vậy? Có biết lái xe không đây.”Dũng rủa trong bụng…
– “He he… Đại ca… Sorry ha… Tui lộn chân thắng với chân ga…”gã lái xe nhăn răng cười… coi chuyện tông vô đít xe khác là chuyện nhỏ…
– “Anh có bằng lái xe không vậy?” Dũng cố dằn cơn tức giận…
– Chuyện gì? Ông là CA giao thông hả… hắc hắc…
Ngay lúc này có chiếc xe CA trờ tới… Một đại úy bước xuống cùng với ba chiến sĩ CA… nét mặt nghiêm túc.
– Hai chiếc xe này là của hai người à… Bằng lái xe… Làm ơn…
Dũng đội nón, đeo kính mát nên khó mà nhận ra, giờ phút này dũng thấy không cần thiết tiết lộ thân phận mình, lấy bằng lái đưa ra…
Bỗng một chiến sĩ CA gọi lớn…
– Xếp Cảnh… đến đây coi nè…
– “Hả? Chuyện gì?” Miệng hỏi, Cảnh bước về cốp xe… nơi 3 chiến sĩ CA đang xem xét… Cảnh sửng sốt… Dưới sức đụng của chiếc xe, cửa cốp xe mở tung… Một con dao găm dính đầy máu khô nằm trong cốp… bên cạnh là miếng vải trắng cũng dính đầy máu khô…
– “Là của anh à?” Cảnh quay mặt nhìn dũng hỏi lớn…
– “Cái gì của tôi?” Bí Thư dũng bước đến gần nhìn vào cốp xe… mặt dũng sửng sốt…
– Không… không phải… không phải của tôi…
– “Xe của anh… Dạo này có dấu máu nằm trong xe anh… anh nói không phải của anh?” Cảnh lớn tiếng.
– “Tôi là Trương Tấn dũng… Bí Thư Thành ủy Sa đéc…” dũng gở nón, tháo kiếng xuống.
– “Ông là Bí Thư dũng? Cảnh “sửng sốt”…
– Chính là tôi… Tôi muốn gặp lãnh đạo của anh.
– “Xin lỗi nha Bí Thư… Trước hết xin mời ông về trụ sở… Lúc đó ông gặp lãnh đạo của tôi cũng không muộn… Các đồng chí… Không được đụng vào… Gọi xe cần trục tới để đem chiếc xe này về trụ sở…”Cảnh dõng dạc ra lệnh…
– “Còn tui thì sao xếp?” Gã lái chiếc Toyota Land Cruiser hỏi…
– “Chúng tôi đã có đầy đủ thông tin trên bằng lái xe của anh… Nếu cần sẽ liên lạc với anh sau… Anh đi đi…” Cảnh hất hàm…
– “Ờ… được được… Tui đi đây…” Gã lái xe Toyota hiểu ý, mỉm cười, quay lưng bỏ đi… Không màng đến đầu xe của hắn cũng bị móp méo không ít… Chiếc xe này không phải của hắn… hắn bận tâm làm gì… nhiệm vụ của hắn là tông vào đuôi của chiếc xe kia và hắn đã làm rất xuất sắc, một việc nhỏ như vậy mà bỏ túi 10 Triệu… Ngon lành thiệt…
– Xin lỗi nha Bí Thư… Có một số thủ tục cần ông làm rõ… Ngoài mặt làm ra vẻ kính trọng, miễn cưỡng làm theo thủ tục, trong bụng đang âm thầm tinh toán thiệt hơn…
Trước kia vì cố ý bắt lầm Đức Chủ tịch huyện, Cảnh bị La Định Quốc và Mai Thảo hợp nhau bứng hắn ra khỏi chức vụ Trưởng CA huyện và phân công làm trưởng đội giao thông nho nhỏ nên hắn vô cùng uất hận… Hôm nay nhận được “mật báo, nói trong cốp xe của Bí Thư Thành ủy Sa đéc có con dao dính máu, hắn chỉ cần “khám phá” thì trong tương lai sẽ có cơ hội chuyển mình và không chừng có thể thăng chức.
Cảnh không phải là người ngu, biết bên trong câu chuyện có vấn đề nhưng đối với hắn chuyện này có trăm lợi mà không có một hại. Như vậy thì tội gì mà không làm chứ? Hắn cũng đã suy nghĩ hay là mình nhân cơ hội này nói thật với Bí Thư dũng là có người muốn ám toán ông ta, như vậy có thể sẽ được núp dưới bóng cây to? Nhưng rồi Cảnh dẹp bỏ ý nghỉ này, Bí Thư dũng là em của Chủ tịch Trương hạo Nam, là con trai của nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài như vậy người muốn hại Bí Thư dũng chắc chắn cũng là người mà hắn không thể chọc giận… Biết đâu hắn sẽ là người chết trước? Như vậy, tốt hơn hết là miệng câm như hến, cứ theo “chính nghĩa” mà làm, chờ xem tình hình… Để xem mụ Thảo và La Định Quốc làm sao giải quyết vấn đề.
– Các người chờ xe cần trục đến, đem xe của bí Thư về đồn, nhớ kỷ không được đụng vào bất cứ vật gì trong xe… Có hiểu chưa?
– “Hiểu rõ… Xếp”… Các chiến sĩ CA dạ rang…
“Bí Thư… mời ông” Cảnh một lần nữa dặn dò kỹ lưỡng thuộc hạ rồi quay sang dũng, đưa tay mời ông lên xe để hắn chở về đồn với thái độ cung kính…
– “Được…” Dũng nhận ra đây là một âm mưu nhưng nhất thời chưa suy nghĩ ra là ai làm và với mục đích gì? Mọi việc nhìn có vẻ tình cờ nhưng rõ ràng đây là một chuỗi sự việc được sắp xếp liên hoàn để đưa mình vào bẫy… Vấn đề là tại sao? Dũng lấy di động ra bấm.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Hai vợ chồng Trương Tấn Tài cùng với cả nhà của Chủ Tịch Trương hạo Nam đang quây quần bên bữa cơm trưa. Tuy mỗi người ai cũng có công việc riêng, nhưng mỗi tuần cùng nhau ăn bữa cơm gia đình là điều nên làm.
Cả nhà của nguyên Thủ tướng chịu ảnh hưởng sâu sắc Tây học, tư tưởng phóng khoáng, nhất là phu nhân Bích Phượng có thể nói là có lối sống rất “Tây”. Có lẽ là vì trong suốt sự nghiệp chính trị bà đều làm việc ở Bộ ngoại giao, và chính bản thân đã từng là cấp Đại sứ ở các nước Âu và Mỹ châu. Chính vì vậy mà chuyện tinh duyên của hai đứa cháu gái… Bà chủ trương không thúc hối, không xen vào… Cứ để chúng “take it easy”…
“Tổng tư lệnh” đã nói như vậy, ngay cả Trương tấn Tài không dám mở miệng phản bác thì có còn ai dám nói gì… Bởi vậy mặc dù năm nay đã quá tuổi “cập kê” sắp trở thành “gái già” rồi, có người quỳ xuống cầu hôn nhưng Thanh Tình cứ ì ra… vẫn còn trong vòng lựa chọn. Phương Linh thì có rồi, mà còn làm cho bà nội Bích Phượng rất là hài lòng… Đàn ông phải như là thằng Đức mới đáng mặt đàn ông… Mặc dù biết hắn đa thê nhưng rồi sao? Độc quyền thứ “bá vơ” để làm gì? Lý luận của bà nội vô cùng bá đạo… nhưng rất là hợp lý.
Chuyện Phương Linh và Tú Nhi làm trên mạng làm bà nội khen nức nở… Là thế đấy, sau lưng một người đàn ông nhất định phải có người đàn bà chống lưng, càng nhiều đàn bà chống lưng thì càng tốt. Để tưởng thưởng và cổ vũ cháu gái, bà đặc biệt xuống bếp làm món boeuf bourguignon mà Phương Linh thích ăn nhất, khiến Thanh Tình ganh tị.
– Bà nội… Bà nội có phải quá thiên vị hay không vậy?
– “Hi hi… Cháu kiếm được cho bà đứa cháu rể tốt thì muốn gì cũng được.” Bích Phượng nheo mắt… mỉm cười nói.
– “Từ từ… đàn ông tốt ở ngoài còn nhiều… ha ha… Thanh Tình từ từ đi cháu. Không cần gấp…” Tấn Tài can thiệp…
– “Ba à… Thanh Tình năm nay 29 rồi… Năm tới lên băm…” Thúy Hằng tỏ ra lo ngại… Con gái hàng băm là gái “quá đát”, có thể nói như là cá, thịt của chợ chiều…
– “Sợ cái gì… Cho hai chị em nó lấy một chồng thì được rồi…” Bà nội Bích Phương nói vô cùng bá đạo…
– “Bà… không nói thiệt chứ hả?” Trương Tấn Tài sửng sốt… Hai vợ chồng Trương hạo Nam mắt mở lớn, miệng há hốc… Phương Linh không ngạc nhiên chút nào, đàn bà con gái gặp hắn cứ như là bị trúng tà í cho nên Thanh Tình cứ luôn lãi nhai “chê bai” hắn này nọ nhưng Phương Linh từ lâu đã biết tâm sự của chị mình.
Thanh Tình cúi đầu. Mặt đỏ bừng… Bà nội thật là hiểu biết ý người… Nàng thật sự thích hắn… Cũng như bà nội nói… nàng không muốn gã cho một người không ra gì.
– “Có gì không được? Ông đừng quên…” Bà nhỏ giọng như sợ người ngoài nghe được mặc dù trong nhà không có ai lạ…”Ba đứa con gái của Tổng Bí Thư…”
– “Hơn nữa… ông nhìn nó kìa…”Bích Phượng hướng về Thanh Tình đang ngồi cúi mặt, hất hàm… Bà đi guốc trong bụng đứa cháu gái này… rõ ràng là “phải lòng” đứa em rể rồi… Thôi thì cứ gã hai đứa nó cho hắn, Tổng Bí Thư được tại sao mình không được?
– “Bà nội…” Thanh Tình bị nói trúng tâm sự… ngượng quá… chạy ù vào trong nhà trốn tránh… Nhưng cử chỉ này đã bán đứng nàng rồi…
– “Con đi coi chị ấy”. Phương Linh mỉm cười chạy theo.
– “Hai đứa bây nghỉ sao?” Trương Tấn Tài thấy vợ nói có lý… Thanh Tình kia đúng là chịu đèn em rể rồi…
– “Chuyện này…” Hạo Nam đưa mắt nhìn vợ…
– “Chuyện này cứ để tự nhiên đi…” Thúy Hằng cướp lời chồng. Nàng cũng không biết nói thế nào nữa, nếu là như vậy thì ba mẹ con nàng hắn quơ hết rồi, nhưng không có lý nào cản Thanh Tình được…
– “Ờ… phải đó… ha ha… Cứ theo tự nhiên đi…” Tấn Tài gật đầu…
Ngay lúc này di động của Trương hạo Nam reo lên… tay bắt máy, mắt nhìn Tấn Tài nói: “Là chú Ba của hai đứa nó”…
– A lô…
– “Tại sao lại như vậy?” Không biết Trương Tấn dũng nói gì… Trương hạo Nam đang ngồi, đứng bật dậy như cái lò xo…
– “Có chuyện gì vậy?” Thấy con trai trưởng mất bình tĩnh… Tấn Tài nghiêm giọng hỏi… Bích Phượng và Thúy Hằng nhìn nhau, Linh tính cho cả hai cảm thấy đã xảy ra chuyện gì cho nên một Chủ tịch tỉnh ngày thường rất điềm tĩnh, bây giờ có vẻ thất thố.
– “Có ba và má ở đây. Chú nói cho mọi người nghe” Hạo Nam bấm nút “speaker”… để di động lên mặt bàn…
– “Chuyện là như vầy… em đi nha sĩ ra thì xe bị đụng…” Tấn dũng kể lại… dĩ nhiên là dấu chuyện mình đi đụ dạo… Ngoài ra đều là sự thật… và hiện giờ đang trên đường đi tới CA thành phố Cao lãnh… Sau đó cúp máy…
– “Con đi đến đó coi sao”… Hạo Nam nóng lòng, đứng dậy.
– “Ngồi xuống… Không được nóng nảy…” Nét mặt trầm ngâm… Tấn Tài đưa tay ngăn lại. Ông cảm thấy có vấn đề. Lúc này Phương Linh, Thanh Tình biết chú Ba xảy ra chuyện đã trở lại bàn, nét mặt có chút khẩn trương…
– “Hình như có vấn đề…” Bích Phượng nhíu mày…
– “Bà cũng nhìn ra hả? Nói cho tụi nó biết đi…”Tấn Tài mỉm cười… khuyến khích vợ…
– “Tôi còn nhớ trong truyện Tam Quốc có câu “Hạng Trang múa kiếm, Ý ở Bái Công”… Chính là trường hợp này… Rất có thể là có người thông qua thằng Dũng mà nhắm vào thằng Nam… Chiêu này hay a…” Bích Phượng gật gù tán thưởng mặc dù là người muốn tấn công hai đứa con bà…
– “Ý má muốn nói là…”Hạo Nam và Thúy Hằng bừng tỉnh…
– Đây là một giả thuyết thôi nhưng khả năng này rất lớn… Bi thư Đàm Quốc bảo sắp về hưu. Theo tình thế, Hạo Nam, con là người có khả năng lên thế. Nếu có người dùng thằng dũng để tạt nước bẩn vào con thì con nghỉ sao?
– “Nhưng tại sao không trực tiếp đối phó với anh Nam mà phải gián tiếp qua chú Ba?” Thúy Hằng nghi hoặc. Thanh Tình và Phương Linh gật đầu, đồng ý với cái nhìn của mẹ mình.
– “Đây là cái chỗ cao minh của người ta… Hạo Nam là Chủ tịch tỉnh… Nếu trực tiếp tấn công là hạ sách vì có người sẽ nhìn ra cho nên gián tiếp tấn công chú Ba là hữu hiệu nhất. Mục đích là để ba cháu can thiệp và nếu là như vậy họ sẽ nhân cơ hội này đã kích sự chí công vô tư của Chủ tịch tỉnh.”Trương Tấn Tài giải thích.
– “Còn nữa… nếu Tấn Dũng thật sự bị kết tội thì chuyện Hạo Nam thăng tiến làm Bí Thư có thể nói là rất mong manh vì sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều… Người lên kế hoạch này vô cùng thâm độc…” Bích Phượng nói thêm.
– “Vậy bây giờ mình phải làm sao?” Thúy Hằng bức xúc.
– “Bình tĩnh ứng phó, Hạo Nam, chuyện của Tấn dũng, con đừng nhúng tay vào…” Trương Tấn Tài trầm giọng.
– “Đúng vậy… Hạo Nam, nếu con xen vào chuyện này là trúng kế của người ta… cứ giao chuyện này cho CA điều tra…” Bích Phượng gật gù.
– “Giám Đốc La Định Quốc và Đại Tá Mai Thảo rất thân với Trần Đức” Thúy Hằng chợt động tâm cơ… Như vậy không có gì phải lo ngại.
– “Cho nên… Phương Linh, con gọi cho hắn… Nhờ hắn nói một tiếng với La Định Quốc và Đại Tá Mai Thảo là chúng ta ủng hộ mọi việc cứ theo trình tự mà làm…” Hạo Nam nhìn ra vấn đề… Đây là kế gây mâu thuẫn giữa nhà họ Trương và người của Trần Đức… Nếu La Định Quốc và Mai Thảo thiên vị vì nể mặt Phương Linh quen thân với hắn thì sẽ bị chỉ trích, ngược lại làm theo quy trình sẽ bị họ Trương bất mãn… Thay vì như vậy, mình lên tiếng trước sẽ vô hiệu hóa sự thâm độc của đối phương…
– “Đúng là như vậy… Phương Linh… con hiểu chưa?” Bích Phượng gật đầu tán thưởng trình độ nhận thức sự việc của Hạo Nam.
– “Ừm…”Cháu biết rồi… Phương Linh gật đầu, nàng vẫn chưa hiểu lắm những âm mưu chính trị sâu xa của người lớn nhưng nàng cứ theo sự sắp xếp của trưởng bối mà làm.
– “Người này là ai?” Thúy Hằng buột miệng hỏi.
– Vậy thì phải phân tích kỹ lưỡng trong vụ này ai là người hưởng lợi nhiều nhất… Vị trí Bí Thư… Ngoài Hạo Nam còn có ai có thể tranh vị?” Bích Phượng bắt đầu suy luận để tìm ra “tác giả” của chuỗi sự việc.
– “Có 4 người Nguyễn văn Đồng, Phó Chủ Tịch Nguyễn Xuân Hoàng, Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ và Thúy Hằng… vợ con.” Hạo Nam đáp.
– “Thúy Hằng thì không tính, như vậy chỉ còn có ba người kia…” Bích Phương lẩm bẩm…
– “Theo con biết… Thái Vân Cơ chưa đủ thực lực để có thể tranh giành…” Thúy Hằng nói.
– “Ba cũng nghỉ vậy… Còn về Nguyễn Xuân Hoàng… Nói hắn nhắm vị trí Chủ Tịch Tỉnh thì có lý nhưng nếu nói hắn nhắm vị trí Bí thư thì không hợp lý chút nào…” Trương tấn Tài gật gù.
– Như vậy chỉ còn Nguyễn văn Đồng… Nhưng cũng không hợp lý lắm… Nếu con làm Bí Thư thì lão ta sẽ ngồi vào ghế Chủ tịch tỉnh… Có lý nào bày ra chuyện này? Hạo Nam nghi hoặc.
– “Cũng không thể nói như vậy đâu… Nguyễn văn Đồng năm nay 56, nếu năm tới làm Chủ tịch tỉnh thì đến năm 62 sẽ lên Bí Thư và năm 67 sẽ về hưu… Nhưng nếu năm tới lên làm Bí Thư thì năm 62 sẽ lên cấp Bộ… Ở đây ba nói là mọi chuyện suôn sẻ, nhưng đường đời muôn vạn nẻo, giữa đường có nhiều yếu tố… Cho nên rất có thể lão muốn rút ngắn giai đoạn. Nhưng đây chỉ là những giả thuyết của mình dựa trên cơ sở con có chuyện thì lão là người có lợi nhất.”
Mọi người im lặng. Đấu tranh trong quan trường là như vậy, thật khốc liệt, Không từ bất cứ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích cho nên lời của Trương Tấn Tài phân tích rất sâu sắc và hợp lý.
– “Tấn dũng nói Công An tìm được con dao có dấu máu trong cốp xe của nó… Đây là một âm mưu chụp mủ nhưng không thể chụp mủ bất cứ ai, phải dựa trên một cơ sở hợp lý…” Tấn Tài trầm ngâm…
– “Ba à…” Chợt nhớ tới gì đó… Thúy Hằng rùng mình…
– Chuyện gì… Tấn Tài hỏi, mọi người nhìn nàng.
– “Thúy Liễu, Vợ của Thái Hữu Cơ bị giết… Có khi nào…” Thúy Hằng run giọng.
Hạo Nam, Tấn Tài và Bích Phương cả kinh. Tấn dũng phong lưu bay bướm, đã từng là bạn học với Thúy Liễu và hai người đã từng cặp kè nhau một thời gian…