Phần 114
Buổi chiều Thái Hữu Cơ bị bắt, buổi tối vợ hắn Thúy Liễu và Thái Hoàng Cơ bị giết một cách bí mật khiến sáng hôm nay toàn Đồng Tháp rúng động. Mọi người bàn tán xôn xao. Con người mà, thích nhất là tò mò suy nghĩ lung tung khó mà ngăn được.
Người Pháp có câu “Le malheur des uns fait le bonheur des autres” (bất hạnh của người này là hạnh phúc của người khác)… Câu này thật đúng với tâm trạng hạnh phúc ngất trời của Tuyết Hoa lúc này. Chánh văn Phòng Bân vì lý do sức khỏe xin tạm rời chức vụ để điều trị, Hoa tin tưởng nàng sẽ được Chủ tịch Đức đề nghị với huyện ủy tạm thời thay thế nhưng không phải vậy… Nàng cùng lúc với Trưởng phòng Thanh Phương, cả hai được kiến nghị lên Thành ủy tạm thời làm quyền Phó Chủ tịch huyện thay thế vị trí của Nguyễn Thông và. Thái Hữu Cơ.
“Tạm” thôi đấy… Còn phải chờ Thành ủy “gật đầu”… Thành ủy gật đầu thì Tỉnh ủy sẽ gật đầu… Nhưng ai cũng hiểu chữ “tạm” sẽ dần dần biến mất… Còn việc của Chánh văn phòng Bân cũng tạm thời do Thư ký Ngọc Thi đảm nhiệm… Lại cũng là “tạm”… Một chữ “tạm” lắm người ước ao xin cho tôi được một lần có chữ “Tạm”.
– “Cà phê của anh… Hôm qua ngủ không được à? Thấy mắt anh thâm quầng…”Thi đặt ly cà phê lên bàn, giọng có chút trách cứ…
– “Thiệt sao? Aiz… Có nhiều chuyện phải suy nghĩ…” Đức Chủ tịch dở thói xạo ke… Đêm qua cả hai nàng Yến, Tuyết “hành” hắn suốt đêm. Nhưng hắn không thấy mệt chút nào, ngược lại còn cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
– “Phải coi chừng sức khỏe…” Ngập ngừng một chút, Thi dặn dò…
– “Có lòng tin làm tốt nhiệm vụ Chánh văn phòng hay không?” Cầm ly cà phê lên hớp một ngụm, tinh thần sảng khoái. Bây giờ hắn mới nhớ là không hỏi mà tự động “bổ nhiệm” nàng ở chức vụ Chánh văn phòng. Nhưng hắn tin tưởng Thi sẽ đồng ý…
– Tạm thôi mà…
– Chị thiệt nghỉ vậy sao?
– Nhưng mà…
– Nhưng mà cái gì… Có phải không tin tưởng mình không? Tôi thấy chị dư khả năng làm Chánh văn phòng… Còn tốt hơn lão Bân kia gấp 10 lần, không phải… gấp trăm lần. Biết đâu sau này là Chủ tịch huyện, hay Chủ tịch thành phố… Ờ há… Có gì không được.
– “Cái gì Chủ tịch huyện, Chủ Tịch thành phố… Anh nói bậy bạ gì đây…”Nghe hắn khen mình, trong lòng Thi cảm thấy ngọt ngào, mừng rỡ vì được hắn coi trọng nhưng ngoài mặt ra vẻ “nghiêm túc” chê trách.
– Cái gì bậy bạ chứ… Thôi không nói nữa… mời Trưởng phòng Thủy và Phó Chánh… à không Phó Chủ tịch huyện Tuyết Hoa tới. Ừm… Khi nào có phái đoàn từ Đà Nẵng vào… nói cho tôi biết…
– Ouf… Anh nói tôi mới nhớ… Bên ngoài có ba người… Nói là từ Đà Nẵng vào… Họ đang chờ.
– Vậy à… Không gấp, để họ chờ một chút, còn có những người khác nữa… Chờ mọi người đến đông đủ… Chị mời họ qua phòng họp lớn. Khi Trưởng Phòng Thủy và Phó Chủ tịch Hoa đến thì tôi sẽ gặp tất cả một lượt… Ừm… Sáng hôm nay đông người khá bận rộn… hay là kêu người đến giúp một tay…
– Ừm… Vậy tôi ra ngoài thông báo…
– “Đã nói không gấp mà…” Thi vừa quay người, bàn tay liền bị hắn nắm lại… bất ngờ môi nàng bị môi hắn bít kín…
Thi như bị tê liệt toàn thân. Cứ để hắn mút lấy lưỡi của mình, nàng muốn xô hắn ra nhưng hai bàn tay như vô lực. Cuối cùng hai tay đáp lên ngực rồi vòng qua cổ hắn ghì mạnh… mãnh liệt đáp trả. Lưỡi hai người “vật lộn quấn quýt” nhau một hồi lâu… Thi cảm giác được hai bàn tay hắn di chuyển xuống mông nàng…
– “Coi chừng có người vô.” Thi đẩy nhẹ hắn ra… Thế là coi như nàng và hắn đã bắt đầu… Đúng hay sai, Thi không muốn suy nghĩ nữa, tới đâu hay tới đó…
– “Ừm…” Đức buông nàng ra… mỗi ngày một chút… hôm nay như vậy là đủ rồi… Dục tốc bất đạt… Thi “lườm” quay người đi ra ngoài…
“Cộc cộc cộc…”Vài phút sau. Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ… Thi mở cửa… Phía sau lưng nàng… Thủy và Hoa.
– “Tất cả khách đầu tư đã được mời vào phòng họp… Trưởng phòng Thủy và Hoa Phó Chủ tịch đến…”
– Ha ha… Vô đi… mời ngồi. Chúng ta nói chuyện vài phút, sau đó sẽ đi qua phòng họp. Như tôi đã nói trước đây. Hai vị có nhiệm vụ tiếp đãi khách đầu tư… dẫn họ đi xem các địa điểm như khu công nghiệp nhưng chủ yếu là nhà máy lương thực và khu đất mà chúng ta chọn xây khu mua sắm và siêu thị. Giải thích chính sách ưu đãi của huyện mình. Việc này kéo dài hai ngày… Chiều ngày mốt tổng kết… Sau đó cùng nhau dùng cơm tối… Lúc đó tôi và Bí Thư Nga cùng Chủ Tịch Trường sẽ tham sự… Có thắc mắc gì không?
– “Hiện giờ thì không có… Quá rõ ràng rồi…” Hoa mỉm cười duyên dáng… Hôm nay là ngày đầu tiên với chức vụ “quyền” Phó Chủ Tịch huyện, tâm trạng rất vui… cảm thấy mình “phò” đúng người. Nàng nhớ… Con Quyên nói hắn có sở thích rất đặc biệt là thích “hí lộng” với vợ của người trên giường của vợ chồng người ta. Hoa đang nghỉ ông xã nàng sắp đi công tác… mời hắn đến nhà ăn bữa cơm… cho hắn tha hồ hí lộng mình…
Nhớ đến lời kể của Thi về vết dính trên miệng của Hoa… Thủy cười thầm nhưng nhìn “thành tựu” của Hoa khiến Thủy cùng đồng tình. Thời buổi này dùng sắc để trèo lên cành cao rất thường tình vì vậy Thủy cũng đang có những toan tính riêng của mình… Biến động nhân sự lần này có vài chỗ trống, Thủy định noi gương Hoa “hiến sắc” để đem ông xã nàng hay em trai nàng vào vị trí Phó Trưởng phòng…
– “Vậy được… Chúng ta đi qua phòng họp…”Thấy cả hai không thắc mắc. Đức đứng lên đi đến phòng họp… Hoa, Thủy theo sau… Vì cùng nhau hợp tác nên quan hệ đã bắt đầu thân thiết…
Trong phòng họp, ngoài Khánh, Thu Phong, Liên, Thanh Thanh, Tiên và Tuyết Vân còn có khoảng hơn chục người. Nói chuyện như bắp rang, không khí vô cùng náo nhiệt. Thi, Thơ và Lan Chi đang lăng xăng đem trà và nước phục vụ. Thấy Chủ tịch huyện bước vào, tất cả đều im lặng, nét mặt phấn khích…
Mấy người này đều là các vị phu nhân của Trưởng, Phó Trưởng phòng của các Phòng, Ban ở Thành phố và huyện nhà thậm chí của các huyện lân cận. Hai chữ “đầu tư” họ không rành lắm, chỉ biết đại khái là bỏ chút vốn làm ăn thì sẽ kiếm được chút tiền… Nhưng chuyện kiếm được chút tiền… không quan trọng chút nào. Chủ yếu là móc nối được quan hệ.
Ngày nay, thanh danh của Chủ Tịch Đức chói chang như mặt trời giữa ban trưa… Nếu có thể thông qua chuyện đầu tư này mà móc nối được quan hệ với hắn thì trăm lợi mà không có một hại… Cho dù đầu tư có thất bại thì mất mát một chút cũng đâu có đáng gì. Bởi vậy họ tranh nhau mà “đầu tư”… Nhưng không phải muốn đầu tư là được đâu à… Chủ tịch HĐND phu nhân là cánh tay trái, tay phải của Chủ Tịch Đức trong chuyện này… cũng rất là nghiêm khắc đấy, có nhiều người không biết trời cao đất rộng, cà chớn cà cháo liền bị gạt ra ngoài. Bây giờ đang khóc ròng vì đã bỏ lỡ cơ hội…
– “Ha ha… các vị. Xin chào… cảm ơn đã đến ủng hộ ” Đức Chủ tịch niềm nở chào… Hắn đẹp trai, cao ráo, đụ nhiều đàn bà nên trên người toát ra “dâm khí” khiến không ít các phu nhân xao xuyến… Đã là phu nhân thì đại đa số rất dâm… Nói đúng ra là rất thèm khát tình dục chỉ tại bởi ông chồng về tới nhà đâu còn xí quách mà trả bài với các bà chứ. Tất cả năng lực đều phóng trên mình các em trẻ bên ngoài hết rồi… Cho nên thấy Đức Chủ tịch liền liếc mắt đưa tình… Thời buổi này đàn ông trai trẻ không phải thích lên giường với các bà sồn sồn nhiều kinh nghiệm đó sao? Nếu được hắn thích thì còn gì bằng…
– “Ây ui… Hi hi… Chủ Tịch Đức… đừng có nói như vậy mà. Được góp sức cho sự thịnh vượng của Đồng Tháp là bổn phận của người Đồng Tháp chúng tôi mà… Có phải không chị em?” Một phụ nữ trạc hàng 4… nhan sắc không tệ cười nói…
– Ha ha… Đúng là như vậy… Vị này là…
– “Hi hi… Để chị giới thiệu… Đây là chị Bích… phu nhân của Phó Chủ tịch Thành phố Sa đéc”. Khánh xen vào… Trong bụng thầm mắng… Con mụ Bích này thật là không biết điều mà… Câu nói như vậy mà dám dành nói với mình… Bởi vậy Khánh xưng “chị” với hắn… Mục đích là để khoe quan hệ thân thiết…
– “Ha ha… hoan nghênh… hoan nghênh…” Khánh hãnh diện trong vai trò “chị cả” giới thiệu… Hắn bắt tay từng người. Sau đó nhường lại cho Hoa, Thủy làm chủ đạo chương trình, hắn chỉ ngồi một chút rồi rời đi. Trước khi rời đi không quên mời mọi người dùng cơm tối ngày mốt trong buổi tổng kết…
Chủ tịch huyện có rất nhiều việc phải làm… dĩ nhiên là mọi người đểu thông cảm… Liên, Thanh Thanh cũng hiểu được nhưng thời gian còn dài mà, cả hai sẽ ở đây khoảng hai tuần, lo gì không có những giây phút riêng tư chứ?
Hắn rời phòng họp, Thơ nhìn theo có chút mất mát vì hắn ngay cả 1 giây cũng không nhìn nàng. Lan Chi không hiểu tại sao nàng có chút hụt hẫng… Với tư cách là Thư ký, hơn nữa bây giờ là Chánh văn phòng… Thi theo sát hắn…
– Gọi Trưởng Phòng Phương… ờ không, mời Phó Chủ tịch Phương tới gặp tôi… Còn nữa, sau khi tôi gặp Phó Chủ tịch Phương xong. Chị ra ngoài công tác với tôi… Còn nữa… Căn dặn Thục Linh và Ngọc Như chuẩn bị. Ờ há… Sáng tới giờ sao không thấy vậy?
– “Tôi có sắp xếp phòng riêng để hai người họ nghỉ ngơi trong khi chờ đợi… Như vậy sẽ thoải mái hơn…” Thi lườm… Tên này không biết gì hết. Chẳng lẽ cứ để Thục Linh và Ngọc Như ngồi chờ cả ngày? Chán chết… Cho nên nàng sắp xếp… Khi hắn làm việc trong văn phòng thì Thục Linh và Ngọc Như ở trong phòng riêng lên mạng, đọc tạp chí hoặc nghỉ ngơi.
– Ha ha… Cũng là chị thật là chu đáo… Bởi vậy mới nói nha… Có Chị làm Chánh văn Phòng… Tôi đi đâu cũng thấy an tâm…
– “Anh nịnh bợ cũng giỏi ha…” Thi lườm… được hắn khen, quay người lắc mông đi ra ngoài… Trong lòng vui vui như gái 18 vừa có bạn trai.
Mặc dù chuyện lình xình trên phây bù là tên Tiến Lực khởi sự, Đức chỉ là thuận gió đốt lửa nhưng bây giờ mọi người đều rùng mình kinh hãi, nghỉ hắn dùng kế dụ rắn xuất động rồi vung đao “hạ sát” khiến hai “đại lão” của huyện “mút mùa Lệ Thủy” nằm khám bóc lịch. Vì vậy ai cũng rét run trước thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn của Chủ tịch Đức nhưng đồng thời cũng thấy hắn không tệ đối với thuộc hạ… Nhìn đi… Trưởng phòng Thủy và hai phó Chủ tịch huyện Hoa, Phương, Chánh văn phòng Thi là ví dụ tiêu biểu nhất… Có người nghỉ xa hơn, đám người thân tín của hai đại lão kia không lâu cũng sẽ bị “lưu đày ngàn dặm”… Vì vậy sẽ có những vị trí tốt… cho nên một số đã bắt đầu sắm sửa quà cáp chạy chọt, đến thăm viếng Bí Thư Nga, Chủ tịch Trường.
Chủ tịch Đức, 100 ngàn mỹ kim, coi không là gì thì “quà cáp” nhỏ làm gì để ý tới… Bí Thư Nga và Chủ tịch Trường thì khác… Hơn nữa cả hai rất thân với Chủ tịch Đức cho nên đây là con đường sáng… Một số khác thì răm rắp ngoan ngoãn làm tốt công tác của mình, không dám nhiều chuyện nữa, ngay cả xù xì to nhỏ cũng không còn như trước đây.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ lời nói của hắn tại huyện lấp Vò này có thể nói là “Nhất ngôn Cửu đỉnh”, nhưng ai nghỉ sao mặc kệ, Chủ tịch Đức không rảnh đâu mà để ý những chuyện nhỏ nhoi này. Hắn đang bận đẩy mạnh tốc độ tiến hành xây dựng nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm siêu thị. Hai việc tiến hành song song với nhau. Còn hơn thế nữa, bên này kêu gọi góp vốn bên kia bắt đầu kêu gọi đấu thầu công khai cho hai dự án… Một chuyện chỉ hắn mới có khả năng làm… Tiền? Một mình Mỹ Chi thôi đã dư sức qua cầu huống chi hắn còn có món tiền khá khổng lồ của Trần ngọc Sơn và Lại Đức Quang. Nhân lực? Công ty Đức lập đó… nếu không đủ thì có cả đội ngũ của Huỳnh Tuấn Anh… Bởi vậy hắn không bị bó tay bó chân như những người khác, góp được vốn thì Đồng Tháp có tiếng nói… Không được cũng không sao…
“Cộc… cộc” Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…
– “Vô đi” Hắn ngẩng mặt lên nói vọng ra. Thi mở cửa, phía sau lưng nàng là Thanh Phương…
– Phương Trưởng phòng đã tới…
– “Là Phương Trưởng Phòng? Phương Trưởng phòng nào vậy?” Chủ tịch Đức mỉm cười…
– “Ouf… Sorry… Là Phương Phó Chủ tịch mới đúng…” Thi nhìn Phương mỉm cười áy náy… Nàng quen miệng gọi Phương là Trưởng Phòng, bây giờ người ta đã lên chức rồi…
– “Hi hi… Tạm thời thôi… Không cần phải câu nệ… Cũng là một câu thôi mà… Cùng là một người” Phương mỉm cười… Hôm nay biết thế nào cũng “diện thánh” nên nàng chọn bộ OL số “1”… ôm sát thân người, vú, đít nây nẩy mời gọi, lại tỉ mỉ trang điểm khiến đàn ông đực rựa nhìn là sặc máu mũi, cặc trong quần dựng lều. Tiếc thay Đức Chủ tịch thì khác… Mỹ nữ hắn không thiếu, phải nói là quá nhiều bởi vậy đối với nàng rất là dửng dưng…
– Phương Phó Chủ Tịch… Mời ngồi… Thích uống trà hay cà phê? Chị Thi…
– “Không cần đâu… Buổi sáng đã uống nhiều rồi” Phương khiêm tốn đáp…
– Ừm… cho tôi ly cà phê… Chủ tịch Phương chai nước lọc…
– “Ừm…”Thi quay đi, chưa được một phút quay trở lại với hai chai nước lọc để lên bàn.
– Cà phê cho tôi mà…
– “Sáng giờ hai ly cà phê rồi… nhiều quá không tốt…”Thi thản nhiên… nói xong quay người lắc mông đi ra ngoài. Đức Chủ tịch nhìn theo… sửng sốt… Là Chánh văn phòng hay là Chánh quản gia vậy? Aiz…
– “Hi hi… Chánh văn phòng Thi nói đúng… Cà phê nhiều quá không tốt cho sức khỏe…” Phương ra mặt bênh vực Thi… Là đàn bà, nàng nhìn ra giữa Chủ tịch huyện và Chánh văn Phòng Thi có gì “mờ ám” cho nên Thi quan tâm đến hắn vượt mức bình thường.
– Ha ha… Cũng đúng… Thôi uống nước lọc vậy… ừm… mời chị đến là muốn giao hai công trình dự án nhà máy chế biến lương thực và khu mua sắm siêu thị cho chị…
– “Đức Chủ tịch… Hai dự án này không phải là do Phó Chủ Tịch Hoa và Thủy Trưởng Phòng đang theo sao?” Phương mừng rỡ, vì đây là hai dự án lớn, nếu xong việc thì thành tích sẽ không nhỏ, một điểm tốt cho việc lên chức sau này, nhưng nàng thấy lo lắng vì đây là dự án mà Thủy và Hoa đang theo sát. Nếu bây giờ nàng nhún tay vào… Như vậy không tốt lắm.
– “Hai dự án này đầu tư tổng cộng không dưới 3000 tỷ đồng… Thủy trưởng phòng và Phó Chủ Tịch Hoa đang lo về vốn đầu tư. Chị lo về tiến trình xây dựng kêu gọi các công ty đấu thầu… Ba người phối hợp với nhau mà làm nhưng tôi sợ vẫn chưa đủ…” Biết nỗi lo lắng của Phương, Đức lắc đầu giải thích…
– “Tôi sẽ không làm lãnh đạo thất vọng” Phương cam kết.
– “Ậy… thả lỏng một chút… Thả lỏng một chút… Đừng nói như vậy… Bây giờ chị là Phó Chủ tịch huyện… Chúng ta là đồng đội, cùng nhau công tác… lãnh đạo cái gì chứ, Không cần phải khách sáo” Đức mỉm cười… Hắn thật không quen với cách ăn nói có thể nói là quá khuôn khổ mang đậm tính chất hình thức này.
– “Vậy… Tôi sẽ làm hết sức mình” Phương mỉm cười…
– Ha ha… Vậy mới phải… Ừm… Về chức vụ Trưởng Phòng của chị… Chị có để nghị gì không?
– “Tôi?” Phương sửng sốt… Một vị trí Trưởng phòng mà hắn hỏi nàng có đề nghị gì khiến nàng không thể tin nổi… Thường là Bí Thư, Chủ tịch thương lượng nhau rồi “bỏ túi” không ít khi có dịp này… Nhưng Phương sực nhớ hắn đề bạt mình nhưng có lấy đồng nào đâu… Bây giờ nàng thật sự tin hắn không thích tiền, cũng phải, bà xã Mỹ Chi của hắn là siêu đại phú bà… Vậy thì thích sắc rồi… Chắc chắn là như vậy… Có đàn ông nào không thích của lạ chứ? Nghĩ đến cử chỉ của Thi… Phương càng tin tưởng mình đoán đúng. Thi thư ký và Chủ tịch Đức chắc chắn có gian tình… ouf… Có khi nào trong văn phòng này là “hiện trường”?
Đức nào biết trong đầu óc Phương lại có những ý nghỉ kỳ quái như vậy chứ, hắn thấy Phương đang suy nghĩ… dĩ nhiên hắn biết đây là cơ hội Phương kiếm chút cháo. Chuyện này đối với hắn mà nói, thường thôi, không sao hết, miễn là đừng quá đáng là được rồi, nhân vô thập toàn mà… Quan trọng là khả năng. Phương chọn người biết làm việc là được.
Ngay lúc này di động reo lên… Đức nhìn màn hình… Là Nhàn gọi tới…
– “Sorry… Là má tôi…” Đức mỉm cười bắt máy…
– “Nếu không còn gì… Tôi xin phép…”Phương đứng lên bước đến gài móc cửa rồi quay vào… Hắn tưởng nàng tránh mặt để hắn nói điện thoại nên không để ý nàng đến gần hắn…
– “A lô… Má hả… ouf… Cô…” Đức hết hồn khi thấy Phương tưởng rằng đã đi ra ngoài rồi chứ nhưng không ngờ nàng quay lại và bất thình lình ngồi xuống trước đùi hắn…
– “A lô. Con đang bận à?: Bên kia đường dây… Nhàn nghe được tiếng nói của hắn, hình như là có đàn bà và “đang bận”, nhớ nhiều lúc trong văn phòng ở Đức Lập. Nàng và hắn đã nhiều lần đóng cửa… Bởi vậy nàng thầm “mắng” “thằng mắc dịch chắc là như vậy rồi”…
– “Ờ… đang bận chuyện quan trọng… Lát nữa gọi lại má nha…”Đức không đợi Nhàn ừ hử… vội vàng cúp máy… Chụp tay Phương ngăn lại vì nàng đang muốn kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống.
– Này, này… cô làm gì vậy?
– “Em… em đã khóa cửa rồi… Chuyện này trước đây em chỉ làm cho chồng em thôi… anh là người thứ hai” Phương mặt đỏ bừng… lí nhí. Vụng về giải thích. Hắn biết mà còn hỏi… Nàng sợ hắn nghỉ nàng “ai cũng làm” như vậy…
– “Hả? Aiz”… Đức hiểu rồi… Thì ra là vậy… mình đề bạt cô ta à muốn gây dựng đội ngũ ở Đồng Tháp này. Ai ngờ cô nàng này có ý nghỉ đền ơn bằng cách này…
– “Anh… anh không muốn?” Nước mắt Phương chực trào ra… nàng muốn hiến dâng mà hắn từ chối không muốn thì thật là xấu hổ…
– “Không phải, í… tôi không phải ý này…”Đức thấy nàng ứa nước mắt… hắn chẳng hiểu mô tê gì hết… lần đầu tiên trong đời có người đẹp ứa nước mắt vì không được bú cặc mình? Thôi hiểu rồi. Nàng muốn đền ơn mà mình từ chối nên cảm thấy xấu hổ…
– “Anh chê tôi?” Phương ủy khuất…
– Ây… không phải… Cô đẹp như vậy… nà… ngồi xuống nói chuyện ha… Tôi không phải là người như vậy đâu à.
– “Anh nói anh không chê tôi… Vậy thì được rồi.” Phương hung hăng ngồi xuống…
– “Cô thật là cứng đầu… Tôi nói không cần mà” Tuy miệng nói như vậy nhưng bị đàn bà “ép”, hơn nữa nàng lài quỳ trước háng. Thật là xấu hổ vì cặc hắn đang độn lên một cục…
– “Vậy mà nói không cần…”Phương mỉm cười đắc ý… kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống…
– “Là cô quyến rũ tôi đó nha” Đã đến nước này, Đức cảm thấy “không còn gì để nói nữa. Người ta đã chủ động thì mình cứ làm tới…
– “Sao… sao bự vậy?” Tay vừa đụng… Phương kinh hãi… kéo ra… nàng lắp bắp… hai mắt trợn tròn xoe.
– “Bây giờ cô không giải quyết… là tôi “tiền dâm hậu sát ” đó ” Đức “thống hận” nàng gây ra cho hắn tinh cảnh khó khăn này… hắn cầm đầu tóc nàng kéo tới sát… Phương há miệng, nguyên con cặc tổ chà bá của hắn đâm sâu vô miệng nàng… Đã trót thì trét… hắn khum người xuống tìm bầu vú…
“Cộc… cộc… cộc…”Ngay lúc này có tiếng gõ cửa… Hoảng hốt… hai người buông nhau ra… Hắn kéo phéc mơ tuya quần lên, nàng chỉnh trang mái tóc.
– “Phương Chủ tịch… Chuyện này chưa xong đâu đó nha…” Chủ tịch Đức “hăm dọa”.
– Tùy anh đi… anytime… Tôi đi ra ngoài làm việc – Phương ranh mảnh mỉm cười… lắc mông đi ra mở cửa… Ở bên ngoài, Thi có chút hoài nghi vì đã từng thấy vết tích trên miệng của Hoa, hơn nữa có ông xã của Phó Chủ tịch Phương muốn cho vợ một bất ngờ với bó hoa trên tay vì vậy nên Thi gõ cửa…
– “Ụa… Sao anh lại ở đây?” Thấy chồng mình với bó bông trên tay, Phương ngạc nhiên…
– “Hi hi… Em quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật của em… Happy Birthday bà xã…” Đức Chung, chồng Phương đưa vợ bó bông…
– “Wow… Happy Birthday Phó Chủ tịch Phương… Vậy là song hỷ lâm môn… Phải đãi tiệc mới được…”Đức chúc mừng… hắn bắt tay nàng… Lấy ngón tay khều khều mu bàn tay nàng…
– “Cảm ơn nhiều…” Phương thích thú, khều mu bàn tay Đức Chủ tịch… Chỉ có hai người mới hiểu…
– “Vị này chắc là Chủ Tịch huyện… Ha ha… Tôi là Lưu Đức Chung… bà xã tôi thường hay nói đến anh…” Chung tự giới thiệu đưa tay ra.
– “Vậy sao… hân hạnh…” Đức đưa tay bắt tay ông xã của đồng nghiệp. Theo lễ tiết.
– “Hôm nay là sinh nhật của bà xã… hay là Chúng ta mời Đức Chủ tịch mặt… cùng nhau đi ăn bữa cơm trưa… Em hả?” Chung đề nghị.
– “Thật là tiếc quá… bây giờ tôi phải đi ra ngoài vì có chuyện quan trọng… Hẹn khi khác… Phó Chủ Tịch Phương… Happy Birthday… Chị Thi… Chúng ta có vài văn kiện phải sửa soạn…” Đức khéo léo từ chối… hắn có cảm giác tên Chung này hình như có ý tiếp cận mình nên đề cao cảnh giác…
– “Ừm…” Thi sửng sốt nhưng chợt hiểu hắn muốn từ chối khéo, lý do vì sao thì nàng không rõ nhưng cứ phối hợp với hắn.
– “Vậy để khi khác…” Phương mỉm cười… quay người bước đi về văn phòng của mình… Vì thời gian quá gấp rút nên nàng chưa có dịp chuyển qua văn phòng mới. Chung lon ton bước theo sau… Mặt tiếc nuối… Mục đích hắn tới đây là muốn tiếp cận Đức chủ tịch… Xem ra phải để khi khác.
– “Anh tới đây làm gì?”Cửa văn phòng vừa đóng, nét mặt nghiêm lại. Phương hỏi với giọng tức giận chứ không còn âu yếm như cách đây vài phút nữa. Hôm nay không phải sinh nhật, hắn tới đây cầm bó bông nói sinh nhật nàng rồi mời Đức Chủ tịch cùng nhau đi ăn cơm… rõ ràng là có ý đồ muốn tiếp cận để cầu cạnh.
– “Sao hả… Toàn bộ người nhà của em tiếp cận hắn thì được. Anh không được sao? Anh là chồng của em đó… Hừ…” Chung tức giận. Mai Văn Trường là anh vợ nhưng chưa bao giờ giúp hắn trong việc thăng tiến cho nên tới bây giờ hắn vẫn chỉ là Phó Hiệu Trưởng. Vợ hắn bây giờ là Phó Chủ tịch huyện khiến Chung cảm thấy mình thua quá xa vì vậy trăm phương ngàn cách muốn tiếp cận để tạo quan hệ… Hôm nay là bước đầu tiên nhưng không thành công.
– Tôi cảnh cáo anh nha… Anh làm gì thì làm nhưng đừng có ảnh hưởng tới anh hai và tôi… Nhất là đừng kéo tôi vào… Nếu không tôi không tha cho anh đâu… Anh đi đi… Tôi còn có việc phải làm…
– Đi thì đi… Bây giờ là Phó Chủ tịch huyện rồi… Đừng quên em là vợ của tui đó…
Chung nói xong mở cửa nghênh ngang bước đi, vẻ mặt trở nên trí thức đạo mạo… Phương nhìn theo sau lưng âm thầm khinh bỉ… Vợ? Đã đến lúc quyết định rồi, nếu còn dây dưa với loại người này sẽ ảnh hưởng không tốt cho tiền đồ của mình…