Phần 112
Cần thơ.
Sau bữa cơm sinh nhật Dung cảm thấy Giám đốc Sở lạnh nhạt với bà rất nhiều, vì vậy trong bụng có chút lo lo nhưng rồi trấn tỉnh lại. Chuyện thằng Lực làm rất kín đáo, chắc là mình quá lo xa thôi. Hơn nữa con trai mình làm đúng mà. Sau này cô ta sẽ biết… Nghỉ vậy nên Dung an tâm một chút… Ngay lúc này, có tiếng di động vang lên. Là con trai cưng của bà.”Chắc là có biến chuyển” Nghỉ vậy Dung vội vàng bắt máy… nói nhỏ, chỉ vừa đủ mình nghe.
– A lô… Sao rồi.
– “Má… má… hu hu… má cứu con…” Tiếng Tiến Lực khóc thảm thiết trong điện thoại.
– “Tiến Lực… Nói má nghe. Đã xảy ra chuyện gì… Con đang ở đâu?” Nghe tiến con trai khóc thảm thiết. Dung giật mình, có cảm giác bất an.
– Con… Con bị CA Phường Châu Văn Liêm bắt… hu hu.
– “Hả… Má… má tới liền”… Dung hoảng hốt, lính quýnh chuẩn bị đi cứu con trai. Dù sao bà cũng là Chánh văn phòng của Sở tài chính… Nhưng Dung bỗng giật mình. Thằng Lực chẳng lẽ không nói nó là ai sao? Không có lý nào đâu… Vậy tại sao còn bắt nó? Chân bà đi nhanh về phía văn phòng của anh Bảy Hữu… Nhằm lúc chị tư Trang cũng ở đó… Hai người đang nói chuyện về buổi trực tuyến của Tú Nhi trên Youtube.
– Anh Bảy… Chị Tư cũng ở đây thì hay quá… Thằng Lực tui có chút phiền phức, nó đang bị CA phường Châu Văn Liêm bắt… Không biết xảy ra chuyện gì nữa… Anh Bảy… Anh có quan hệ tốt với CA Thành Phố mà phải hôn… Giúp tui coi…
– “Hả”… Ờ… ờ…”Anh Bảy, Chị Tư lấm lét nhìn nhau… Vừa rồi chị Tư Trang thấy Giám Đốc Sở Gia Kỳ trên Youtube cùng chuyện trò với tứ trụ của Cần Thơ… nên vội vã tới đây để cùng anh Bảy “tham khảo” vấn đề. Tuy cả hai không hề biết Tiến Lực là đầu sỏ của vụ này nhưng nghe nói xuất phát từ Cần Thơ… Bây giờ nhìn thấy Dung hớt hơ hớt hải nói con trai bị CA bắt… Cả hai đầu óc rất là lanh lợi liền đem chuỗi sự kiện xâu lại với nhau… Có thể lắm chứ… Trong bữa cơm sinh nhật, hai má con Dung đối với bạn trai của Gia Kỳ rất là châm chích… Biết đâu thằng Tiến Lực không biết trời cao đất rộng chơi trò núp lùm đánh lén người ta?
– “Phải đó… Anh Bảy giúp Chị Dung đi…” Đầu óc chị Tư rất là lanh lợi, liền ra miệng bán cái… Ai cũng thấy rõ Tứ Trụ Cần Thơ rất ưu ái người kia mà… Ngu sao mà dấn thân vào chuyện này, không có một lợi mà là trăm hại…
– “Ngồi xuống đi rồi nói…” Anh Bảy thầm mắng con mụ Trang này quả thật là điêu ngoa xảo quyệt muốn mình chui đầu vào chỗ chết à? Không có dễ đâu… lão cù cưa… kêu Dung ngồi.
– Anh Bảy… Tui… Dung nghẹn ngào… Bà đang ngồi trên đống lửa… Ngồi? Làm sao được mà ngồi được chứ.
– “Ây… được được… Để tôi gọi coi sao” Bảy Hữu bấm bụng lấy di động gọi người anh em bà con xa… đại bác bắn không tới. Lão đang hối hận vì đã nổ có người anh em thân thiết làm trong CA quận Ô môn. Thật ra chỉ là bà con xa lơ xa lắc mà thôi, nhưng vì muốn lấy da hổ làm cờ hù thiên hạ nên Bảy Hữu lâu lâu mời đi nhậu nhẹt một lần mà lần nào lão cũng móc hầu bao…
– “A lô… Anh Châu hả… ha ha… Là Hữu đây… Ừm không… Có chút chuyện muốn nhờ anh… Ha ha… là như vầy, tôi có người quen tên Tiến Lực đang bị giam ở chỗ anh.” Bảy Hữu bấm “speaker” để di động lên bàn, cốt ý cho cả ba nghe rõ.
– “Hả? Anh quen với thằng đó hả? Á đù…” Giọng nói của người tên Châu bên kia nhỏ lại như sợ có ai nghe lén: “Anh quen với nó ra sao vậy… Đụ má… Thằng này ngu hết biết, có nứng cặc sảng thì thiếu gì đỉ bên ngoài, đằng này, nó nha muốn hiếp dâm con gái người ta… Anh biết con gái của ai hông? Là con gái của Giám đốc Sở CA Hà Tĩnh đó… Anh tốt nhất là đừng có xen nào nhận bà nhận con… Thôi vậy đi…”
Nói đến đây, người tên Châu cúp máy một cái cụp…
Dung choáng váng mặt mày…
Bảy Hữu run lên, hối hận vì đã nói là người quen… Thôi chết mẹ rồi…
– “Hà Tĩnh? Giám đốc Kỳ cũng là người Hà Tĩnh…” chị Tư buột miệng nói… Chánh văn phòng Dung thì chưa biết vụ Youtube hôm nay, Bảy Hữu thì biết rành… lão thất kinh, hồn vía lên mây.
– “Chị Dung… Thằng con chị gây họa lớn rồi… Hôm nay tui với chị Tư thấy trên youtube…” Anh Bảy khẩn trương tóm tắt…
“Bịch”… Chánh văn phòng Dung vừa nghe vừa kinh hãi… Bà sợ quá… ngã xuống bất tỉnh…
– “Người đâu. Người đâu. Mau kêu xe cứu thương… Chánh văn Phòng Dung ngất xỉu rồi…” Chị Tư la bài hãi lên.
Giấy nào có thể gói được lửa. Tứ trụ Cần Thơ không biết thì thôi, nếu đã biết “kẻ gieo gió” mà không cho nó “gặt bão” thì làm sao ăn nói với “bề trên” chứ… Liền sau đó lãnh đạo Sở Lao Động TB & xã Hội nhận được cú gọi than phiền quản giáo cán bộ “có vấn đề”… Thế là việc này chưa giải quyết, sự nghiệp của Tiến Lực bắt đầu đen như mõm chó.
Cao lãnh.
Đức Chủ tịch nào biết vì hắn mà gà bay chó chạy ở Cần Thơ… Giờ này hắn đang cùng đám mỹ nữ làm thượng khách ở nhà Mai văn Trường. Mọi người ngồi xuống bàn dài, vừa chuyện trò vừa thưởng thức các món ăn nhẹ, đặc sản của Đồng Tháp. Để tổ chức bữa tiệc này, Mai văn Trường đã tốn rất nhiều công sức. Đức vừa thưởng thức vừa khen luôn miệng…
– “Đức Chủ tịch thích thì được rồi, cũng là nhờ người em họ này của tôi góp ý… như món gỏi cá trích này là đặc sản Phú Quốc… đích tay Thu Phong làm đó…” Khánh nhân cơ hội “lăng xê” Thu Phong.
– “Vậy thì cảm ơn nhiều… Nà. Mình thử đi…” Trước ánh mắt tò mò của người nhà Mai văn Trường, Tuyết Vân… Đức chậm rãi múc từng chút vào chén cho Mỹ Chi. Song Hà, Ngọc Như, Thục Linh và dĩ nhiên không thiếu phần Liên, Tiên, Thanh Thanh. Văn Trường và người nhà cũng như Thu Phong, Tuyết Vân không hẹn mà ánh mắt giao nhau… Thanh Thanh thì e thẹn thầm “mắng” hắn làm như mình là gì của hắn vậy”.
– “Chủ Tịch Đức thật là tỉ mỉ…” Thu Phong khen…
– Đành chịu thôi… Không tỉ mỉ… Không làm vậy… Hi hi… Tối về nằm một mình…
– “Hi hi ha ha” Mọi người bật cười khi hắn pha trò.
– “Phú Quốc là Thành phố du lịch đang cực kỳ phát triển… Nếu biết đầu tư đúng chỗ sẽ mau chóng làm giàu… Phu nhân có thể cho một chút ý kiến?” Đức mỉm cười bắt chuyện.
– “Hi hi… Đừng gọi tôi là phu nhân này phu nhân nọ mà… Nếu cậu thích, gọi một tiếng chị thì được rồi. Tôi chỉ biết ngành du lịch ở Phú Quốc rất là hứa hẹn… nhưng nói về làm ăn, thật ra phải học hỏi ở Chủ tịch Đức mới phải. Nghe chị họ nói kế hoạch siêu thị của cậu… Tôi rất là hâm mộ nên muốn kiếm chút tiền…”Thu Phong mỉm cười…
– Ha ha… Vậy được… Nếu chị có hứng thú như vậy thì hoan nghênh… Sau này chúng ta cùng nhau kiếm tiền… Hôm nay gặp phu nhân, à không, chị, tôi bổng có hứng thú với Thành phố biển đảo Phú Quốc… Hay là chọn một lúc nào đó, Mỹ Chi… mình ra ngoài đó coi thử xem…
– “Anh quyết định đi” Mỹ Chi nhu mì đáp…
– “Ra Phú Quốc chơi? Hay đó… Em và Thục Linh cũng đi” Ngọc Như hưởng ứng.
– “Còn Phương Anh, Thu Tâm nữa… Ậy hay là kéo hết mười mấy người mình…” Thục Linh phấn khích đề nghị…
– “Ừm được được. Tất cả kéo nhau ra ngoài đó, tắm biển, phơi nắng cũng tốt” Đức gật đầu… Có lý ha… Không thể đi với người này mà để người kia ở nhà…
– “Mười… mười mấy người?” Mai Văn Thọ nãy giờ ngồi lắng nghe… Hắn bây giờ như con cừu non, không còn hống hách như trước nữa, trong bàn tiệc, ánh mắt không dám láo liên phạm thượng, nghe thấy tiếng cười thì cười hùn, ngây ngô nhìn Chủ tịch Đức mà trông người sang tủi phận hèn, người đàn bà nào ở đây cũng thuộc hàng “thượng đẳng của thượng đẳng”… Vậy mà có tới mười mấy người… Hắn nhìn Đức Chủ tịch mà ngưỡng mộ… thật là cùng người không cùng mạng mà.
– “Hi hi… Lúc nào cũng hoan nghênh các vị ra tham quan…” Thu Phong mừng rỡ… nghỉ bụng: “Như vậy thì tốt quá rồi… Hắn mà ra Phú quốc, nàng tận tình tiếp đãi, thiết lập được quan hệ tốt… Coi như là bước đầu dựa dẫm.”
– “Chuyện tốt như vậy… Cậu đừng quên Đà Nẵng là được” Liên nhắc khéo…
– Được được… Bây giờ nói chuyện đầu tư một chút ha… Chủ tịch Trường phu nhân… Gom góp vốn tới đâu rồi…
– “Ây da… Em họ tôi Thu Phong thì cậu gọi là chị, tôi thì vẫn còn khách sáo, phu nhân này phu nhân nọ…”Khánh kháng nghị…
– Nếu là như vậy… thì ha ha… Chị Khánh… Gom góp vốn tới đâu rồi…
Văn Trường cảm thấy bà xã mình hôm nay hết sức thông minh a… Quan hệ nhà mình với Chủ tịch Đức lại thêm một phần thân thiết, lão liếc nhìn Thanh Phương… Aiz… Không biết con nhỏ này có thông suốt chưa… Lúc thường thì lanh lẹ lắm, nhưng khi có cơ hội thì quá khờ.
– “Yên chí đi… mười mấy người cũng được trăm tỷ…” Khánh hãnh diện đáp… đây là những người thuộc “phe ta”… Ai cà chớn, bà đã gạt qua một bên hết rồi, trị cái tội dám hỗn láo.
– “Anh cần 2000 tỷ. Mười mấy người chung nhau chỉ được trăm tỷ… Vậy tới khi nào… hay là em góp 1900 tỷ nha… Cho lẹ một chút” Đại phú bà Mỹ Chi góp ý… Nàng thấy hắn cực khổ chạy vốn nên đau lòng, dù sao đầu tư mở siêu thị là cách làm ra tiền nên đề nghị góp 1900 tỷ cho hắn…
– “Khụ… khụ khụ…”Văn Trường bị sặc nước ho sù sụ… nghe bà xã nói chắc chắn gom được 100 tỷ. Đây là thành tích không tệ. Lão đắc ý cầm ly bia nốc một hơi thì nghe Mỹ Chi nói khiến đang ngồi vững vàng nhưng suýt té khỏi ghế. Bỏ ra 1900 tỷ đầu tư mà giọng nói nhẹ nhàng như là 1900 đồng vậy… Má ơi… Là người gì đây…
Tuyết Vân sửng sốt… Gia tài nàng gom hết được 10 tỷ, sợ đầu tư bị thua lỗ thì chỉ còn có nước nhảy sông tự vận. Bởi vậy rất đắn đo cân nhắc đủ điều… Bà xã này của hắn nói một câu nhẹ nhàng thôi là sẵn sàng bỏ vốn 1900 tỷ?
Khánh đang đắc ý với chiến công hiển hách của mình, nghe Mỹ Chi nói, bà hết hồn, nụ cười đắc ý trở nên gượng gạo… Nếu là ai khác thì Khánh sẽ ăn thua đủ vì cho là nổ… Nhưng đây là phu nhân của chủ tịch Đức… Chắc chắn là không “NỔ” cho vui… Hơn nữa vừa rồi bà thấy người này cùng Chủ tịch Đức đi chiếc xe Roll Royce Cullinan tới… Thằng Thọ nói chiếc này 80 tỷ a…
Liên tưởng một mình góp vốn 100 tỷ là oai lắm rồi, cho dù có ai vượt trội thì cũng là gấp hai hoặc gấp ba… Cái này gấp 19 lần… Và khi nói ra con số 1900 tỷ, nét mặt không đổi sắc… Khiến nàng trợn mắt há mồm, sinh lòng kính nể… Thời đại bây giờ là nói thực lực… Thực lực tài chính của người này thật là khủng bố.
Thu Phong đang muốn góp vốn 10 tỷ để xây dựng quan hệ… 10 tỷ cũng là hãnh diện lắm rồi. Nghe Mỹ Chi nói 1900 tỷ… Nàng tưởng mình nghe lầm… nhưng không phải… Thì ra bà xã của hắn là một Siêu Đại phú bà…
Mai Thanh Phương bây giờ mới hiểu tại sao Chủ tịch Đức không coi 100 ngàn đô của Tổng giám đốc Hồng Ngọc ra gì… Bà xã của hắn sắc có tài có… Hơn nữa bên cạnh hắn hình như không phải chỉ có một người mà người nào người nấy nhìn cũng bá cháy… Ý niệm dùng sắc câu dẫn hắn tắt ngúm.
– “Ậy… Đây là anh muốn người Đồng Tháp đóng góp phần lớn cho Đồng Tháp mà… Như vậy mới có ý nghĩa” Đức cầm tay Mỹ Chi vỗ vỗ, vô cùng âu yếm, gắp thức ăn bỏ vào chén nàng…
– “Hi hi… ý em muốn nói là sau khi tổng kết… thiếu bao nhiêu thì em góp vào… hay là thay vì mượn ngân hàng… em cho mượn, lãi suất thấp hơn.” Mỹ Chi thấy có lẽ mình lỡ lời khiến bị hiểu lầm khoe khoang nên giải thích.
– “Ý kiến quá hay… Mỹ Chi… hay là em mở ngân hàng…” Tâm cơ Đức chợt động, Mỹ Chi nhiều tiền như vậy… Tốt nhất là làm Đại gia ngân hàng…
– “Mở ngân hàng?” Mỹ Chi và song Hà sửng sốt. Ba chị em chưa bao giờ nghỉ tới nhưng ý kiến này quá tuyệt vời… Có thể suy nghĩ.
Ngoài Thục Linh và Ngọc Như, những người khác trong bàn tiệc đã kinh hãi khi Mỹ Chi nói 1900 Tỷ như là 1900 đồng, bây giờ càng kinh hãi hơn. Người mở miệng bàn chuyện mở ngân hàng là người mà ở đây chưa có ai nghỉ tới có một ngày cùng ngồi chung một bàn như chiều nay. Mai Văn Trường biết sau lưng Chủ tịch Đức là cả một thế lực vô cùng khủng bố nhưng không ngờ tài lực cũng khủng bố không kém… Được đi theo làm chân chạy cho hắn thì bảo đảm tương lai sẽ vô cùng sáng sủa.
– Ha ha… uống thêm nha… Còn nhiều món chưa đem lên… Mai Văn Trường đứng lên rót rượu… lão liếc mắt nhìn vợ.
– “Phải phải… Còn nhiều món chưa đem lên… Úi chao… Chiếc nhẫn hột xoàn này quá đẹp” Khánh cầm tay Mỹ Chi hâm mộ.
– “Ây da… Có phải là hột xoàn nước “D” không?” Đến lượt Thu Phong trầm trồ, tỏ ra hiểu biết.
– “Hi hi… Hai chị cũng nhìn ra à… Đúng là nước “D”…” Mỹ Chi thích ý khi có người biết hàng. Cảm tình đối với Khánh và Thu Phong tăng lên mấy phần. Đàn bà ai mà không mê hột xoàn chứ, trang sức hột xoàn làm cho người đeo vừa quý phái vừa cao sang. Khánh, Phong thầm mừng… Vậy là có tiếng nói chung rồi, mai này có lý do đến thăm phu nhân của Chủ tịch Đức học hỏi thêm về kim cương…
Nghe nói đến hột xoàn… Cả đám đàn bà liền quây quần bàn tán… bình phẩm… Không khí vô cùng náo nhiệt. Đám phụ nữ càng chuyện trò thì càng thân thiết… Mai Văn Trường mừng thầm… Tội nghiệp Mai văn Thọ, gã ngồi một mình cười ngây ngô chờ được sai vặt.
– “Chủ tịch Trường… Trưởng phòng Phương ở vị trí này bao lâu rồi?” Để mặc đám phụ nữ xí xô xí xào về hột này hột nọ… Đức không nóng không lạnh, cầm ly bia hớp một ngụm dài… hỏi.
– “Hả… Ây da… Trí nhớ lúc này kém cỏi… không nhớ rõ… Phương à…” Mai Văn Trường hướng về em gái ra hiệu… Chủ tịch Đức muốn hỏi chuyện…
Thanh Phương tuy đang trầm trồ chiếc nhẫn kim cương trên tay của Mỹ Chi nhưng thỉnh thoảng liếc trộm về nơi anh hai và Chủ Tịch Đức chờ dịp tiếp cận. Từ lúc hắn đến nhậm chức đến bây giờ, nàng và hắn chưa có dịp nói chuyện quá 10 câu, Hôm nay là dịp tốt… Vì vậy luôn canh me, cho nên Văn Trường vừa gọi, nàng liền nhanh chân bước tới.
– “Chuyện gì anh hai?” Miệng hỏi anh mình, mắt nhìn Đức Chủ tịch gật đầu cười chào lãnh đạo. Thái độ rất nghiêm trang, hiền lương thục đức… Đức Chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai, có sức thu hút, nhìn chung quanh hắn là đủ biết rồi. Cho nên nàng phải giữ giữ thái độ rất quy củ. Nàng thừa sức hiểu phía sau lưng có nhiều cặp mắt âm thầm quan sát mình.
– “Chủ tịch Đức có chuyện hỏi… em làm Trưởng phòng được bao lâu rồi” Văn Trường nghiêm túc nói… Ánh mắt nhìn em gái… muốn Thanh Phương hiểu ý lãnh đạo mà cẩn thận đối đáp.
– “Dạ… Cũng gần ba năm rồi…” Trong quan trường, đột nhiên lãnh đạo hỏi mình ở vị trí này bao lâu rồi thì 90 % có nghĩa là muốn đề bạt. Trong lòng kích động… nhưng mặt ngoài có giữ bình tĩnh… Thanh Phương lí nhí trong miệng, đủ để hắn nghe.
– “Vậy à… Tốt… Tôi sẽ kiến nghị chị vào vị trí Phó Chủ tịch huyện… Chị nghỉ sao? Ha ha… Đây chỉ là ý của tôi thôi, nếu chị cảm thấy có khả năng đảm nhiệm trọng trách này thì tôi sẽ kiến nghị lên trên, nhưng kết quả ra sao thì thật là khó nói…” Đức mỉm cười…
– “Tôi nhất quyết tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo”… bỗng nhiên một miếng bánh ngọt rơi trúng đầu… Thanh Phương hạnh phúc ngất trời… Cố kiềm cơn cảm xúc, trả lời rất bài bản…
Đức mỉm cười… Nguyễn Thông và Mai Văn Trường đều là cáo già, nhưng hắn thích cá tinh của Mai Văn Trường hơn vì vậy Không phải vô tình mà hắn cố ý cho Văn Trường thấy bức hình, hắn làm vậy là để lão an tâm quy thuận phục vụ dưới trướng. Và một khi lão thật tâm quy thuận thì dần dần đưa người của lão lên chiếm những vị trí mấu chốt là chuyện nhất định phải làm, có như vậy, huyện Lấp Vò này, không bao lâu nữa, lời nói của hắn sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ thị của hắn, lão sẽ nghe răm rắp… Trên tỉnh có Thái Vân Cơ, La Định Quốc, Trưởng ban Hằng, Thành Phố có Thái Diệp… Cho dù sau này khi hắn rời khỏi Đồng Tháp, cũng sẽ không có gì thay đổi. Bây giờ Cần thơ coi như đã vững rồi, Hậu Giang đang hình thành, Đồng Tháp cũng tiến triển rất tốt… Đức liếc nhìn Thu Phong, đây là cánh cửa để tiến vào Kiên Giang…
Mai Văn Trường mừng khôn xiết. Theo tình hình, chỉ cần bám vào Chủ tịch Đức thì sau này Nhà họ Mai có thể sánh ngang với nhà họ Thái rồi… Còn hơn nữa à… Ây da… Hình như Chủ tịch Đức rất có thiện cảm với Thanh Phương… Đúng là như vậy mà… Nếu không sao tự dưng muốn con Phương thăng chức chứ? Coi bộ phải đốc thúc bà xã mình nói với nó mới được… Chủ tịch Đức trẻ tuổi đẹp trai đầy quyền lực và tài lực, thằng chồng của nó làm sao có thể so sánh chứ. Nước chảy xuống, người phải biết nhìn lên…
Lão ngồi nghỉ ngợi lung tung, trong lòng vô cùng kích động nhưng ngoài mặt rất bình thản…
– “Chẳng lẽ hắn thích mình? Nếu không sao lại tốt với mình như vậy?” Thanh Phương cũng đang có trong đầu câu hỏi này. Thời buổi bây giờ… Cái giá để “Chạy” được chức Phó Chủ tịch huyện không dưới 10 tỷ… đâu có lý nào “free” chứ… Chắc là như vậy rồi… Phương âm thầm kiêu hãnh… Nhưng ngoài mặt rất quy củ… nàng quyết không thể để sơ hở… Có nhiều cặp mắt đang nhìn… Nhất là đám phụ nữ của hắn, không thể để cho hắn có phiền toái được.
Mỹ Chi, Bích Hà, Vịnh Hà cũng như Ngọc Như và Thục Linh biết hắn hảo ngọt, phong lưu, hào hoa đa tình. Có cản cũng không được, thôi kệ đi thêm một người hay bớt một người… Có sao chứ. Miễn là hắn tốt với mình là được rồi. Nhưng Thanh Thanh, Thu Phong và Tuyết Vân thì theo dõi nhất cử nhất động của Thanh Phương từ khóe mắt.
Từ lúc vào tới Cần Thơ, chưa từng có được giờ phút riêng tư với hắn nên Thanh Thanh rất là bức xúc, Cho nên bất cứ ai được cho là mỹ nữ hay mỹ phụ tiếp cận hắn, Thanh Thanh đặc biệt chú ý nàng không muốn để ai khác vượt qua mặt mình.
Thu Phong thấy hắn có nhiều phụ nữ, điều này chứng tỏ hắn thuộc loại dâm dê. Nếu là như vậy, nàng tự tin mình có thể đích thân “ra trận”. Trong đầu óc Thu Phong là nếu có thể thì vì sự nghiệp của chồng, hy sinh bản thân một chút cũng đáng. Vì vậy tuy đang rôm rả nói chuyện với Mỹ Chi về hột xoàn nhưng vẫn kín đáo quan sát.
Sau một lần dang vỡ, Bây giờ Tuyết Vân là người rất thực tế, nàng nghỉ mình vẫn còn trẻ, không thể cứ như vậy mà ở tới già nhưng nàng sợ nếu quơ nhằm một tên bá vơ nào đó thì gia tài mà nàng cắc ca cắc củm dành dụm được bấy lâu nay coi như tiêu tùng con mẹ nó rồi. Bởi vậy khi thấy hắn là người có thể dựa vào nên bắt đầu có suy nghĩ… không cần hắn là của riêng mình, chỉ cần hắn là người đàn ông mình có thể nương tựa cả đời là được rồi. Vì vậy cũng có toan tính riêng.
– “Em muốn ra Phú Quốc chơi cho biết”… Đám phụ nữ “chán” nói về hột xoàn rồi, muốn bàn chuyện khác… Ngọc Như chợt nhớ đến Phú Quốc.
– “Hi hi… Đừng nóng lòng… Phải có chị Cả đi nữa chứ…”Mỹ Chi cười.
– “Khi nào Chủ tịch Đức cùng gia đình ra ngoài đó… Hi hi… Vợ chồng tôi sẽ tận tinh khoản đãi… Nà ngoài đó có…” Thu Phong cả mừng, vội vàng hứa hẹn. Vẽ ra một chương trình hấp dẫn và sống động… Trong lòng nàng kích động khi nghe Mỹ Chi nói “Chị Cả”… Người ngồi trước mặt là đại đại phú bà, như vậy “Chị cả” chắc chắn là “Công chúa điện hạ” sẽ vô cùng khủng bố. Thông qua “phò mã gia” mà tiếp xúc được với “công chúa điện hạ” là chuyện nằm mơ cũng chưa dám nghỉ tới. Bây giờ thấy có thể rồi cho nên làm sao không phấn chấn cho được chứ.
– Ha ha… Nhất định rồi… cảm ơn trước nha…
– “Đừng khách sáo mà…” Thu Phong vui sướng đáp… Mối quan hệ này không phải muốn là được đâu à…
– “Í… Có cây đàn kìa… của ai vậy” Nhìn thấy có cây đàn Guitar acoustic Bích Hà kêu lên mừng rỡ vì lâu rồi hắn bận rộn nên chưa đàn hát. Sẵn dịp hôm nay náo nhiệt, nàng muốn hắn hát vài bài.
– “Là của thằng Thọ… Nó đàn hát giỏi lắm… Thọ à… hát vài bài cho các chị nghe đi…” Khánh hãnh diện khoe tài con trai.
– “Ừ phải đó…” Văn Trường hưởng ứng… đây là dịp cho Thọ biểu hiện chút tài năng.
– “Còn chờ gì nữa… Cho tràng pháo tay đi” Đức hưởng ứng… vỗ tay đầu tiên, mọi người vỗ tay theo.
– “Vậy được… xin giúp vui vài bài…” Thọ mừng rỡ, vậy là có dịp biểu diễn rồi, hắn cầm cây guitar dạo nhạc, vừa đàn vừa hát bài “Mưa rừng” theo thể điệu Bolero… Giọng Thọ nghe cũng rất là truyền cảm, chơi đàn không tệ, không thua Tuấn Hào và Tuấn Kiệt… Bởi vậy khi vừa hát xong, Tuyết Vân, Thanh Thanh, Thu Phong, Liên ra sức vỗ tay miệng khen nức nở, trầm trồ ngưỡng mộ khiến Thọ có cảm giác lâng lâng… Thọ thầm đắc ý. Ít ra cũng có dịp ra oai trước mặt Chủ tịch Đức một lần…
Song Hà, Thục Linh, Ngọc Như vỗ tay lác đác… Mỹ Chi mỉm cười… Mấy cô em này thật là không nể mặt ai hết mà… chỉ biết có ông xã của mình thôi.
– “Tới phiên anh rồi…” Bích Hà vẫn không quên…
– Hả… Thôi đi…
– “Cái gì thôi chứ… Lâu lắm mới có dịp…” Vịnh Hà cầm tay hắn lắc lắc.
– “Đúng đó… Lâu lắm rồi…” Thục Linh, Ngọc Như phụ họa…
– “Đức Chủ Tịch…” Thọ đưa cây đàn qua… Hắn cũng hiếu kỳ muốn biết tài nghệ của Chủ tịch Đức như thế nào mà các mỹ nữ khẩn thiết như vậy…
– “Cảm ơn” Thấy không thể từ chối, hơn nữa tâm tinh vui vẻ nên cũng cảm thấy hứng thú. Đức tiếp lấy cây đàn… dạo nhạc rồi cất tiếng hát bài “Hoa Vàng mấy độ”…
Em đến nơi này…
Hoa vàng một đóa…
Một thoáng hương bay…
Bên trời phố hạ…
Đám phụ nữ của hắn thì không nói… Đối với Tuyết Vân, Thanh Thanh, Thu Phong, Liên và hai vợ chồng Văn Trường, đây là lần đầu… Ai cũng hai mắt trợn tròn xoe… Không ngờ Chủ tịch Đức còn có cái bản lĩnh này…
Nhìn nét mặt và cặp mắt say mê của các mỹ nữ… Thọ thầm mới thở dài, thầm rủa ông trời… Đéo mẹ sao ông sinh ra tên “quái thai” này… Có để bọn đàn ông khác sống nữa hay không…
“Bốp… bốp… bốp…” Mọi người vỗ tay nồng nhiệt…
– “Wow… thật là không ngờ nha…”Tuyết Vân buộc miệng tán thưởng.
– “Anh đàn hay hát cũng xuất sắc…” Thanh Thanh cũng khen…
– “Từ lúc quen cậu tới giờ mới biết cậu thiệt đa tài ha…” Liên cũng góp phần tán thưởng…
– “Tôi cũng vậy… Giờ mới biết đó” Tiên cũng không kém phần ngạc nhiên về một tài năng khác của lão đại.
– Ha ha… cảm ơn nhiều… Các vị làm tôi kiêu ngạo rồi…
– “Làm phách đi” Mỹ Chi “mắng”… Cũng như Ngọc Như, Thục Linh và song Hà… Các nàng đều hãnh diện vì hắn…
– “Ha ha… hi hi” Mọi người bật cười vui vẻ.
Ngay lúc này, di động reo lên…
– “Là Mai Thảo gọi tới…” Tay bắt máy, Đức nháy mắt với Mỹ Chi… Cười bắt máy.
– “A lô…” Không biết Mai Thảo nói gì… Nụ cười trên mặt tắt… Nét mặt Đức ngưng trọng… nói: “Anh tới ngay…” rồi cúp máy.
– “Có chuyện gì vậy?” Mỹ Chi thấy nét mặt hắn đột nhiên nghiêm trọng, nàng thắc mắc hỏi.
– “Chủ Tịch Trường… Thái Hoàng Cơ và vợ của Thái Hữu Cơ… chết rồi…” Đức nhìn Văn Trường chậm rãi nói.
– “Hả?” Vợ chồng Văn Trường, Mai Thanh Phương và Thu Phong sửng sốt… Thái Hoàng Cơ là Phó Chủ Tịch Tỉnh đã về hưu, Thái Kiêm Cơ vừa chết, bây giờ tới lão và vợ của Thái Hữu Cơ cũng chết luôn… Chuyện gì đây?
– Anh đưa các em về nhà… Anh có việc cần làm… Chủ tịch Trường… Các vị… Hôm khác gặp lại…
– “Được… được… Chuyện làm quan trọng hơn…” Văn Trường gật đầu… Trong lòng chấn kinh vì án mạng liên quan tới hai mạng người.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
– “Em đi theo anh”. Mỹ Chi không muốn hắn đi một mình…
– No… Em có mang… vô nhà ngủ sớm đi cưng…
– “Em và Ngọc Như đi theo anh…”… Mỹ Chi và song Hà có mang, tuy bụng chưa lớn nhưng không thể thức khuya… Thục Linh cũng không muốn hắn đi một mình.
– “Ậy… không cần… Anh có Mai Thảo và Xuân Mai mà… Các em vào nhà ngủ trước đi” Hắn hôn mỗi người rồi lái xe đến gặp Mai Thảo và Xuân Mai tại trụ sở của CA thành phố Cao lãnh… Tuy đã khuya nhưng vừa xảy ra vụ án lớn nên đèn đuốc trong văn phòng Mai Thảo vẫn còn sáng choang.